Nghe tiếng nhìn lại, nàng lại thấy cách đó không xa Thượng Quan Thuần Nhi và Ngao Lôi đột nhiên đứng đó.
Mộ Lam Yên nhìn hai người kia, trong lòng chính là ‘lộp bộp’ một cái. Quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu binh định dẫn nàng đi, bảo đối phương chờ một chút, chính là xoay người nghênh đón vậy đôi mẹ con Nhiều chuyện kia.
Chỉ là trong nháy mắt, Thượng Quan Thuần Nhi đã đỡ Ngao Lôi đi tới.
Một buổi trưa này, Mộ Lam Yên ngoại trừ theo tiểu nha đầu kia đi dạo vương phủ, còn đặc biệt hỏi thăm quan hệ của Ngao Lôi và Tư Không Miễn. Nghe nói khi Ngao Lôi lúc mới tới, quả thật tính khí nóng nảy hung ác, gần như mỗi ngày đều là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng kì lạ, Tam hoàng tử Tư Không Miễn người ngoài thoạt nhìn là một bộ dáng cực đoan đến quá đà. Nhưng từ lúc đi tới nơi Lăng châu này, chính là nhẫn nhịn đủ điều đối với Ngao Lôi, càng rất tôn kính đối với Nhị phu nhân Thượng Quan Thuần Nhi bị đuổi khỏi phủ kia.
Trái tim đều làm bằng thịt.
Ngao Lôi gây nữa, cũng là bởi vì cảm giác mình gả cho một kẻ Tàn phế , trong lòng không thăng bằng. Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong dạng cuộc sống này, bị nhu tình của Tư Không Miễn cảm hóa, lâu ngày sinh tình, động phòng tốt đẹp, còn mang thai.
Thượng Quan Thuần Nhi này lại càng không cần phải nói rồi, đã được như nguyện lấy được cuộc sống mình muốn. Mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc con gái với con rể của mình, có thể nói là bà quản gia trong vương phủ này.
Vậy mà một đôi người được trong phủ cho điểm cao như vậy, đột nhiên tìm tới Mộ Lam Yên, mơ hồ làm cho trong lòng nàng có chút lo lắng. Có lẽ là cũng đã để lại bóng mờ ở Ngao phủ.
Nhị muội muội. Giọng của Ngao Lôi mềm nhỏ mở miệng, bởi vì sắp phải làm mẫu thân. Mộ Lam Yên lại nhìn ra trên mặt nàng có bộ dáng từ mẫu. Dừng một chút, đối phương lại là mở miệng: Không đúng, nên gọi ngươi là Mộ cô nương rồi. Mộ cô nương, xin nhận cái cúi đầu của Ngao Lôi ta.
Ngao Lôi dứt lời, buông tay Thượng Quan Thuần Nhi ra, bèn muốn quỳ xuống. Mộ Lam Yên thấy tình thế, lập tức đưa tay đỡ đối phương. Người ta lại là người đang có mang, hơn nữa còn là thai vị không yên, nàng nào dám tiếp nhận?
Vương phi không phải làm đại lễ này. Chỉ là Lam Yên không biết, vương phi đây là vì sao? Mộ Lam Yên dứt lời, Ngao Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã bị nước mắt thấm ướt.
Ở bên cạnh, Thượng Quan Thuần Nhi đau lòng con gái của mình đi đường nhiều như vậy, chỉ là vì tìm được Mộ Lam Yên, cho nên thay nàng mở miệng: Lam Yên, dầu gì ta cũng coi là một trưởng bối. Thật ra thì lần này chúng ta tới đây, chính là vì nói lời xin lỗi với ngươi.
Nói xin lỗi?
Trong lòng Mộ Lam Yên càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ là nói xin lỗi vì chuyện mưu sát?
Nhưng ngay cả như vậy, làm sao một câu thật xin lỗi là có thể lật qua mọi chuyện.
Ngao Lôi lo lắng mẫu thân nói không rõ ràng, cản lại tư thế Thượng Quan Thuần Nhi chuẩn bị mở miệng, dẫn tầm mắt Mộ Lam Yên lại lần nữa tới bên phía nàng: Kể từ khi ta nghe thấy Liễu Tâm viện cháy, ngươi vùi thân trong biển lửa, trong lòng ta chính là rất lo lắng. Sau lại nghe vương gia nhắc tới, ngươi đi theo Cửu hoàng tử điện hạ, ta mới an tâm. Có điều trong lòng thật sự áy náy bất an, nghe nói ngươi sắp tới, ta đã suy nghĩ tìm thời gian nói xin lỗi ngay mặt với ngươi, ban đầu thật sự là ta quá mức nhỏ mọn, mới có thể phạm phải sai lầm như vậy.
Mộ Lam Yên nghe, mắt khẽ nheo lại, quan sát hai người trước mặt không giống làm bộ. Trước mắt cũng không để ý tới bên cạnh còn có người trong vương phủ, trực tiếp mở miệng hỏi dò: Vậy ngươi tìm người ám sát Dung Chi lại là ý gì?
Trên mặt Ngao Lôi đột nhiên co rút một hồi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Thuần Nhi, nếu người sáng suốt là có thể nhìn thấy một chút khủng hoảng.
Mà Mộ Lam Yên không thấy được hai người sau lưng nghe lời nói này, rối rít hoài nghi đánh giá một chút vương phi với Thượng Quan phu nhân trong ngày thường làm người thân thiện kia.
Chuyện này là ta làm, không trách Lôi Nhi. Thượng Quan Thuần Nhi giành nói nhận lấy chuyện này.
Bộ dáng Ngao Lôi suy ngẫm hồi lâu mới cắt đứt lời của các nàng, lúc nhìn
Mộ Lam Yên nhìn hai người kia, trong lòng chính là ‘lộp bộp’ một cái. Quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu binh định dẫn nàng đi, bảo đối phương chờ một chút, chính là xoay người nghênh đón vậy đôi mẹ con Nhiều chuyện kia.
Chỉ là trong nháy mắt, Thượng Quan Thuần Nhi đã đỡ Ngao Lôi đi tới.
Một buổi trưa này, Mộ Lam Yên ngoại trừ theo tiểu nha đầu kia đi dạo vương phủ, còn đặc biệt hỏi thăm quan hệ của Ngao Lôi và Tư Không Miễn. Nghe nói khi Ngao Lôi lúc mới tới, quả thật tính khí nóng nảy hung ác, gần như mỗi ngày đều là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng kì lạ, Tam hoàng tử Tư Không Miễn người ngoài thoạt nhìn là một bộ dáng cực đoan đến quá đà. Nhưng từ lúc đi tới nơi Lăng châu này, chính là nhẫn nhịn đủ điều đối với Ngao Lôi, càng rất tôn kính đối với Nhị phu nhân Thượng Quan Thuần Nhi bị đuổi khỏi phủ kia.
Trái tim đều làm bằng thịt.
Ngao Lôi gây nữa, cũng là bởi vì cảm giác mình gả cho một kẻ Tàn phế , trong lòng không thăng bằng. Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong dạng cuộc sống này, bị nhu tình của Tư Không Miễn cảm hóa, lâu ngày sinh tình, động phòng tốt đẹp, còn mang thai.
Thượng Quan Thuần Nhi này lại càng không cần phải nói rồi, đã được như nguyện lấy được cuộc sống mình muốn. Mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc con gái với con rể của mình, có thể nói là bà quản gia trong vương phủ này.
Vậy mà một đôi người được trong phủ cho điểm cao như vậy, đột nhiên tìm tới Mộ Lam Yên, mơ hồ làm cho trong lòng nàng có chút lo lắng. Có lẽ là cũng đã để lại bóng mờ ở Ngao phủ.
Nhị muội muội. Giọng của Ngao Lôi mềm nhỏ mở miệng, bởi vì sắp phải làm mẫu thân. Mộ Lam Yên lại nhìn ra trên mặt nàng có bộ dáng từ mẫu. Dừng một chút, đối phương lại là mở miệng: Không đúng, nên gọi ngươi là Mộ cô nương rồi. Mộ cô nương, xin nhận cái cúi đầu của Ngao Lôi ta.
Ngao Lôi dứt lời, buông tay Thượng Quan Thuần Nhi ra, bèn muốn quỳ xuống. Mộ Lam Yên thấy tình thế, lập tức đưa tay đỡ đối phương. Người ta lại là người đang có mang, hơn nữa còn là thai vị không yên, nàng nào dám tiếp nhận?
Vương phi không phải làm đại lễ này. Chỉ là Lam Yên không biết, vương phi đây là vì sao? Mộ Lam Yên dứt lời, Ngao Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã bị nước mắt thấm ướt.
Ở bên cạnh, Thượng Quan Thuần Nhi đau lòng con gái của mình đi đường nhiều như vậy, chỉ là vì tìm được Mộ Lam Yên, cho nên thay nàng mở miệng: Lam Yên, dầu gì ta cũng coi là một trưởng bối. Thật ra thì lần này chúng ta tới đây, chính là vì nói lời xin lỗi với ngươi.
Nói xin lỗi?
Trong lòng Mộ Lam Yên càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ là nói xin lỗi vì chuyện mưu sát?
Nhưng ngay cả như vậy, làm sao một câu thật xin lỗi là có thể lật qua mọi chuyện.
Ngao Lôi lo lắng mẫu thân nói không rõ ràng, cản lại tư thế Thượng Quan Thuần Nhi chuẩn bị mở miệng, dẫn tầm mắt Mộ Lam Yên lại lần nữa tới bên phía nàng: Kể từ khi ta nghe thấy Liễu Tâm viện cháy, ngươi vùi thân trong biển lửa, trong lòng ta chính là rất lo lắng. Sau lại nghe vương gia nhắc tới, ngươi đi theo Cửu hoàng tử điện hạ, ta mới an tâm. Có điều trong lòng thật sự áy náy bất an, nghe nói ngươi sắp tới, ta đã suy nghĩ tìm thời gian nói xin lỗi ngay mặt với ngươi, ban đầu thật sự là ta quá mức nhỏ mọn, mới có thể phạm phải sai lầm như vậy.
Mộ Lam Yên nghe, mắt khẽ nheo lại, quan sát hai người trước mặt không giống làm bộ. Trước mắt cũng không để ý tới bên cạnh còn có người trong vương phủ, trực tiếp mở miệng hỏi dò: Vậy ngươi tìm người ám sát Dung Chi lại là ý gì?
Trên mặt Ngao Lôi đột nhiên co rút một hồi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Thuần Nhi, nếu người sáng suốt là có thể nhìn thấy một chút khủng hoảng.
Mà Mộ Lam Yên không thấy được hai người sau lưng nghe lời nói này, rối rít hoài nghi đánh giá một chút vương phi với Thượng Quan phu nhân trong ngày thường làm người thân thiện kia.
Chuyện này là ta làm, không trách Lôi Nhi. Thượng Quan Thuần Nhi giành nói nhận lấy chuyện này.
Bộ dáng Ngao Lôi suy ngẫm hồi lâu mới cắt đứt lời của các nàng, lúc nhìn
/104
|