Tư Không Vũ cũng không hỏi các nàng tại sao ngay cả xe ngựa cũng không cần. Một đám người thấy Mộ Lam Yên và Tố Quý thu dọn đồ đạc xong, chính là hùng dũng rời khỏi quán trà sơn dã này.
Lúc rời đi, Tư Không Vũ còn đặc biệt trở lại trong quán trà, cho thiếu niên bị dọa sợ đến trốn đi một thỏi bạc, coi như là cho hắn tiền nhận lỗi phá hư quán trà.
Trở lại nội thành Giao Châu, Mộ Lam Yên vốn tưởng rằng Tư Không Vũ là muốn sắp xếp nàng vào ở khách sạn hoặc là phủ đệ của hắn. Lại không nghĩ rằng dẫn theo họ đi tới một cái cửa đại viện có biển là Cực Phong phái .
Chỗ đại viện này cũng không ở khu vực nội thành náo nhiệt nhất. Nhà người bình thường đều là cửa hướng Nam, vậy mà nhà này lại là cửa hướng Bắc. Hơn nữa, nhìn bộ dáng kia cũng là diện tích tương đối lớn, cách xa đường phố, cho nên ngay cả cửa cũng là cực kỳ yên tĩnh.
Bọn họ là cưỡi ngựa mà đến.
Tư Không Vũ xuống ngựa bèn đón lấy Mộ Lam Yên xuống.
Mộ Lam Yên quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa khí thế cũng không phải đặc biệt hào hùng, hoài nghi xoay mặt nhìn về phía Tư Không Vũ: Đây là?
Cùng lúc đó, mọi người cùng nhau xuống. Vẫn là nam tử luôn nói chuyện trước đó, dắt ngựa đến gần, trả lời nghi vấn của Mộ Lam Yên: Đây là chỗ ở của môn phái chúng ta.
Hả?
Thấy Mộ Lam Yên vẫn còn chần chờ, Tư Không Vũ cười nhạt một tiếng: Vốn là không nên lỗ mãng mời cô nương vào ở một chỗ như vậy. Chỉ là đoạn đường mới vừa rồi, ta đã nghĩ, để cho cô nương trọ lại khách sạn vẫn là có chút không yên lòng. Giao Châu là láng giềng Đại Bằng, khó bảo đảm người Đại Bằng lần theo được hành tung của cô nương. Đến lúc đó, ta sẽ coi là có lòng cứu, cũng là ngoài tầm tay với. Nhưng mà Cực Phong phái này luôn luôn quan hệ rất tốt với ta, cô nương ở nơi này, ta cũng sẽ an tâm!
Mới vừa rồi, dọc đường đúng là Tư Không Vũ đi tuốt ở đàng trước. Cho nên Mộ Lam Yên thiếu chút nữa cho rằng Tư Không Vũ ở tại loại địa phương này.
Thường xuyên qua lại, Mộ Lam Yên cũng lười hỏi lại, theo Tư Không Vũ và nhóm người kia đi vào.
Tiến vào cửa không lớn, bên trong có một cái sân bãi khổng lồ, phía trên có cọc gỗ, bao cát, đao thương thiết côn ngang hàng một loạt vũ khí bình yên đặt ở rìa. Chắc hẳn đây là nơi huấn luyện của Cực Phong phái.
Bây giờ đã sắp gần trưa rồi, cho nên mọi nơi trừ đại thẩm quét sân, cũng không còn những người khác nữa.
Dọc theo con đường đá cẩm thạch này đi vào trong, cách đó không xa lại có một cửa chính màu son đóng chặt. Khi đi ngang qua một đại thẩm quét sân thì người kia đột nhiên dừng việc làm trong tay lại, lễ độ cung kính cúi mình vái chào với bọn họ: La chưởng sự, ngài đã tới à.
Nam tử bị gọi là La chưởng sự chính là người nói nhiều nhất trước đó.
Mộ Lam Yên liếc mắt một cái, trong lòng mới hiểu không trách được những người còn lại đều kính sợ đối với hắn, mà hắn cũng hoàn toàn không coi mình như người ngoài, luôn nhiều lời như vậy, hóa ra là một nhân vật khá là có địa vị.
Lúc này La chưởng sự hoàn toàn không có ‘lỗ mãng’ lúc trước, diện mạo nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay chỉ về phía cửa: Chưởng môn có ở đây không?
Có. Đại thẩm cúi đầu trả lời.
Mở cửa đi. La chưởng sự dứt lời, đại thẩm quét sân đó bèn tiến lên trước thay hắn mở ra cửa chính màu son này.
Bên trong còn một con đường đá cẩm thạch, chỉ là cuối đường đá cẩm thạch kia lại là từng gian phòng đóng chặc. Mặc dù Mộ Lam Yên hoài nghi cửa khắc hoa của Cực Phong phái này đến ngay cả hạ nhân không thấy nhiều, kéo người quét sân bèn trực tiếp sai bảo. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là theo sát ở sau lưng Tư Không Vũ, lôi kéo Tố Quý đi vào.
Từ khi tiến vào cửa chính của Cực Phong phái, nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Giống như trong lúc vô hình có một cái lưới lớn trong suốt, đang từ từ thu hẹp, làm cho nàng cảm thấy đè nén có chút không thoải mái.
Chỉ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhớ tới nếu đi theo Tư Không Vũ tới, cứ yên tâm đợi trước. Dù sao, Tư Không Vũ cũng coi như là cứu nàng hai lần, chắc là không xấu.
Một nhóm người yên lặng như tờ chính là đi đến tận cùng bên trong, dừng lại ở cửa một căn phòng,
/104
|