Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 73 - Sân Huấn Luyện

/104


Mộ Lam Yên giãy giụa ra khỏi lồng ngực của Tư Không Thận, lui về sau một bước thì mới phát hiện đối phương vậy mà dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng.

Loại ánh mắt này, đời này nàng cũng sẽ không quên. Bởi vì lần trước lúc nhìn nàng như vậy, chính là lúc trước khi nàng chết, Tư Không Thận còn hiểu lầm nàng và Tất Ngôn Nam cấu kết!

Bệnh thần kinh! Mộ Lam Yên tức giận mắng một tiếng, vòng qua đối phương trở về lều trại của mình.

Buổi tối hôm đó, tuyết đã ngừng rồi.

La cô cô đi vào bỏ thêm một chút than đá sau đó chính là nói trong phòng bếp còn hầm một nồi thịt chim bồ câu, bảo Mộ Lam Yên và Tố Quý nghỉ ngơi muộn chút, uống rồi ngủ tiếp.

Tố Quý hoài nghi rõ ràng họ đã ăn xong cơm tối, nhưng vì sao còn có đồ, hơn nữa trễ như thế vẫn còn đang hầm.

Lúc La cô cô rời đi, nói rõ là Cửu hoàng tử thừa dịp tuyết ngừng trời chưa tối lên núi đánh, mới làm cho tâm tình bất an của các nàng gợn sóng hồi lâu. . . . . .

Vậy mà bệnh này vừa chăm, lại đã trôi qua bảy ngày.

Mỗi một ngày tuyết rơi dầy khắp nơi, đều là mặt trời chói chang. Trong lúc Mộ Lam Yên rãnh rỗi, ở trong lều trại của mình không đợi được, chính là ra ngoài đi dạo. Xuôi hai vòng cũng không thấy Tư Không Thận, vừa hỏi mới biết hắn vào ngày hôm sau tuyết ngừng, đã rời khỏi trại lính.

Mộ Lam Yên vốn muốn nếu chủ nhân tạm giữ nàng không có ở đây, chính là nàng có thể rời đi. Làm sao vừa tới cửa, đã bị cản lại rồi.

Trong gió rét, hai binh lính ở cửa trong tay cầm trường mâu, vũ khí gác ở chung một chỗ ngăn cản đường đi của Mộ Lam Yên.

Hai người thu dọn xong hành lý, hoài nghi nhìn bọn họ, Mộ Lam Yên suy ngẫm một phen mở miệng nói: Hai người chúng ta ở chỗ này rỗi rãnh cũng là không có việc gì, vì sao không để cho chúng ta đi ra ngoài?

Một người binh lính trong đó nói: Tướng quân có lệnh, không cho phép hai vị rời trại lính một bước. Ở chỗ này, bọn lính đều gọi Tư Không Thận là tướng quân, cực ít sẽ gọi hắn là Cửu hoàng tử.

Mộ Lam Yên đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như thế, đột nhiên nịnh hót mỉm cười nói với bọn họ: Hai vị binh ca ca, cầu xin các ngươi thả chúng ta đi ra ngoài có được hay không? Chúng ta chỉ là cảm thấy nơi này quá buồn bực, muốn đi ra ngoài mua một chút đồ ăn rồi trở lại.

Tố Quý nghe vậy, cũng là làm bộ tán đồng gật đầu một cái. Hai người vừa có ý đồ làm họ vui lòng.

Vậy mà cố gắng nửa ngày, hai đấng mày râu vẫn là mặt thờ ơ ơ hờ.

Đến lúc đó, chẳng biết lúc nào La cô cô đến gần sau lưng, nói với các nàng: Hai vị cô nương hãy trở lại đi, các ngươi là không ra được đâu. Nàng vốn là lão cung nữ ở trong cung, bên ngoài không chỗ nương tựa, chính là vẫn ở lại trong cung làm việc vặt, sau lại cảm giác sâu sắc nỗi hối hận già tới không chỗ nương tựa. Thấy hai người Mộ Lam Yên và Tố Quý, nàng thấy rất là khác biệt với một vài chủ tử mắt cao hơn đầu trong cung kia, cho nên sinh lòng yêu thích.

Thật ra thì nàng đã sớm biết Mộ Lam Yên định rời đi, chỉ là khuyên cũng khuyên rồi, không có ích gì, vậy cũng chỉ có thể theo các nàng thôi.

Mộ Lam Yên và Tố Quý nghe tiếng, chính là đi trở về mấy bước.

La cô cô đưa tay bắt lại hành lý trên vai họ, tận tình nói: Bây giờ, hai vị cô nương hãy tạm thời ở chỗ này là được rồi. Điện hạ lên tiếng, làm sao bọn họ có thể thả các ngươi đi ra ngoài chứ.

Ừ, đây quả thật đã không phải là lần đầu tiên bị đánh về tới. Dừng lại, các nàng đi theo La cô cô trở lại lều trại thuộc về họ, mới vừa để xuống đồ, đã nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

Mộ Lam Yên chợt giật mình, phỏng đoán nhất định là Tư Không Thận trở lại.

Nhìn về phía nét mặt của Tố Quý, thấy đúng như những gì nàng nghĩ, hai người chính là nhanh chóng đi ra phía ngoài.

Lúc Tư Không Thận rời đi, nàng cũng không biết. Vậy mà khi hắn trở về, lại làm cho nàng nhìn có chút rực rỡ tươi đẹp.

Hai người mới vừa đi ra cửa, xa xa đã thấy cả người Tư Không Thận trang phục hoàng tộc, phi ngựa mà đến. Bộ dáng hăm hở giống như mỹ nam tử chân thật không dính khói bụi trần gian. Dây cương của Truy Phong giữ ở trong tay Tư Không Thận, nó mới vừa dừng lại, còn có thoáng chút vẫn chưa thỏa mãn đi về phía trước mấy bước, bị người trên mình chợt giữ dây cương, chính là nghiêng đầu qua, ngừng bước chân.

Tham kiến Tướng quân! Dưới ngựa Không Thận, một nhóm người đột nhiên cùng ngay ngắn quỳ xuống.

Lúc Tư Không Thận ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải Mộ Lam Yên nhìn về phía hắn. Không nói hai lời phóng người xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho binh lính bên cạnh, hắn nhanh


/104

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status