Bên ngoài thành Biện Kinh, trong một đêm bắt đầu rơi xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng.
Trong lều vải huấn luyện trại lính đóng quân vùng ngoại ô, chậu than đặt ở bốn góc, đốt cực kỳ hừng hực. Màn cửa vừa dầy vừa nặng, bị gió Bắc bên ngoài thổi hơi lay động. Hai bên trong lều vải xếp đặt mấy cái giá của từng người, phía trên xếp vào giáo nhỏ bất đồng với bội kiếm.
Chính giữa gần bên trong, có giường quân dụng, hai nữ nhân, một ngồi, một nằm, vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài mặc dù gió lạnh nổi lên bốn phía, bên trong lại là ấm áp như xuân.
Đột nhiên, ngoài cửa vén lên màn cửa, một vị lão Âu đi vào.
Hôm nay tình huống của Lam Yên tiểu thư như thế nào rồi? Trong tay lão Âu bưng một chén thuốc, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đi vào. Lúc đi tới bên cạnh Tố Quý, chăm chú nhìn Mộ Lam Yên hai mắt nhắm nghiền một phen, rồi sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Nàng là nữ nhân thứ ba xuất hiện duy nhất trong quân doanh.
Tố Quý mặc một bộ áo bông bao bọc thân thể, nghe tiếng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ôm vào lòng một bình nước trà còn có chút ấm áp, mê mang nhìn về phía lão Âu đã đi tới bên cạnh nàng: La cô cô, ngươi đã đến rồi à. Tiểu thư vẫn là ngủ mê man không dậy nổi như vậy.
Dứt lời, bên trong lều vang lên một tiếng khẽ than yếu ớt.
Mộ Lam Yên đã ngủ mê man bảy ngày bảy đêm.
La cô cô là người Tư Không Thận đặc biệt điều từ trong cung tới đây hầu hạ Mộ Lam Yên. Bảy ngày này, mỗi ngày nàng luôn đúng giờ quy định đi vào đưa thuốc. Nhìn Tố Quý từng muỗng từng muỗng cho Mộ Lam Yên cho uống xuống, mới bằng lòng yên tâm rời đi.
Vậy mà, hôm nay đã là kỳ hạn chót mà ngự y nói rồi.
Đi tiễn La cô cô trở về, Tố Quý lại cất bình trà vốn ôm ở trong ngực vào trong quần áo. Tư Không Thận đã nói, sau khi Mộ Lam Yên tỉnh lại có thể sẽ khát nước. Bây giờ đã là mùa đông rồi, Tố Quý sợ sau khi tiểu thư tỉnh lại không cách nào uống được nước ấm trước tiên, cho nên sau khi có thể ngồi dậy, mỗi ngày đều ôm bình trà như thế này. Trong lòng không tính toán thứ gì cầu nguyện khoảnh khắc sau đó, tiểu thư chính là có thể mở mắt, uống một hớp trà nàng rót.
Tiểu thư, làm sao ngươi còn chưa tỉnh lại? Nếu ngươi chậm chạp không tỉnh, vậy Tố Quý sẽ đi chỗ ngươi ở kia, tiếp tục hầu hạ tiểu thư. Tố Quý hơi nức nở nói.
Đột nhiên, không biết là nàng hoa mắt, hay là Mộ Lam Yên thật sự nhúc nhích. Chỉ cảm thấy ngón tay của người nằm trên giường giống như khẽ run rẩy một phen, còn có con mắt cũng rất giống đang dao động.
Trong lòng Tố Quý mừng rỡ, vội vàng để xuống đồ trong ngực, khe khẽ đẩy bả vai Mộ Lam Yên hai cái: Tiểu thư, tiểu thư, ngươi là sắp tỉnh chưa?
Vừa dứt lời, Mộ Lam Yên chính là khẽ khàng ho lên!
Tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi, Mộ Lam Yên tỉnh rồi! Tố Quý kích động đứng dậy bèn muốn đi ra ngoài gọi người tới. Không biết làm sao vừa mới rời khỏi ghế ngồi, cổ tay của mình chính là bị người chợt bắt được.
Quay đầu lại, chính là thấy Mộ Lam Yên còn chưa hoàn toàn mở mắt, dùng sức bắt được cổ tay của nàng. Sức lực to lớn, làm cho nàng hơi bị đau.
Tố Quý bất đắc dĩ, lại ngồi trở xuống.
Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, ngươi bóp Tố Quý thật là đau đấy. Tố Quý muốn tránh thoát mở ngón tay Mộ Lam Yên, không biết làm sao người ta giống như cứng ngắc vậy, căn bản không thể chuyển động.
Cả người Mộ Lam Yên căng thẳng, bên tai dần dần truyền đến tiếng Tố Quý, mới làm cho nàng hơi buông lỏng. Từ từ mở mắt, đỉnh lều màu trắng sữa chính là đập vào mi mắt.
Khi hai lỗ tai nàng hoàn toàn nghe được tiếng động đến từ chung quanh thì mới ngạc nhiên mà phát hiện Tố Quý đang dùng nét mặt sắp khóc ra đối mặt với nàng. Mà tay trái của mình lại đang dưới tình huống không ý thức chút nào, siết cổ tay đối phương trắng bệch.
Vội vàng, nhanh chóng buông lỏng đối phương ra.
Đây không phải là chùa miếu rách nát mà trước khi nàng hôn mê kia.
Mộ Lam Yên ngồi dậy, cảnh giác nhìn quanh một phen địa phương trước mặt nàng có thể thấy, lúc nhìn lại về phía Tố Quý mới định lên tiếng hỏi thăm. Nhưng mới vừa mở miệng một cái, lại chỉ phát ra âm thanh a a.
Tố Quý cũng nghe được giọng của tiểu thư, ánh
Trong lều vải huấn luyện trại lính đóng quân vùng ngoại ô, chậu than đặt ở bốn góc, đốt cực kỳ hừng hực. Màn cửa vừa dầy vừa nặng, bị gió Bắc bên ngoài thổi hơi lay động. Hai bên trong lều vải xếp đặt mấy cái giá của từng người, phía trên xếp vào giáo nhỏ bất đồng với bội kiếm.
Chính giữa gần bên trong, có giường quân dụng, hai nữ nhân, một ngồi, một nằm, vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài mặc dù gió lạnh nổi lên bốn phía, bên trong lại là ấm áp như xuân.
Đột nhiên, ngoài cửa vén lên màn cửa, một vị lão Âu đi vào.
Hôm nay tình huống của Lam Yên tiểu thư như thế nào rồi? Trong tay lão Âu bưng một chén thuốc, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đi vào. Lúc đi tới bên cạnh Tố Quý, chăm chú nhìn Mộ Lam Yên hai mắt nhắm nghiền một phen, rồi sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Nàng là nữ nhân thứ ba xuất hiện duy nhất trong quân doanh.
Tố Quý mặc một bộ áo bông bao bọc thân thể, nghe tiếng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ôm vào lòng một bình nước trà còn có chút ấm áp, mê mang nhìn về phía lão Âu đã đi tới bên cạnh nàng: La cô cô, ngươi đã đến rồi à. Tiểu thư vẫn là ngủ mê man không dậy nổi như vậy.
Dứt lời, bên trong lều vang lên một tiếng khẽ than yếu ớt.
Mộ Lam Yên đã ngủ mê man bảy ngày bảy đêm.
La cô cô là người Tư Không Thận đặc biệt điều từ trong cung tới đây hầu hạ Mộ Lam Yên. Bảy ngày này, mỗi ngày nàng luôn đúng giờ quy định đi vào đưa thuốc. Nhìn Tố Quý từng muỗng từng muỗng cho Mộ Lam Yên cho uống xuống, mới bằng lòng yên tâm rời đi.
Vậy mà, hôm nay đã là kỳ hạn chót mà ngự y nói rồi.
Đi tiễn La cô cô trở về, Tố Quý lại cất bình trà vốn ôm ở trong ngực vào trong quần áo. Tư Không Thận đã nói, sau khi Mộ Lam Yên tỉnh lại có thể sẽ khát nước. Bây giờ đã là mùa đông rồi, Tố Quý sợ sau khi tiểu thư tỉnh lại không cách nào uống được nước ấm trước tiên, cho nên sau khi có thể ngồi dậy, mỗi ngày đều ôm bình trà như thế này. Trong lòng không tính toán thứ gì cầu nguyện khoảnh khắc sau đó, tiểu thư chính là có thể mở mắt, uống một hớp trà nàng rót.
Tiểu thư, làm sao ngươi còn chưa tỉnh lại? Nếu ngươi chậm chạp không tỉnh, vậy Tố Quý sẽ đi chỗ ngươi ở kia, tiếp tục hầu hạ tiểu thư. Tố Quý hơi nức nở nói.
Đột nhiên, không biết là nàng hoa mắt, hay là Mộ Lam Yên thật sự nhúc nhích. Chỉ cảm thấy ngón tay của người nằm trên giường giống như khẽ run rẩy một phen, còn có con mắt cũng rất giống đang dao động.
Trong lòng Tố Quý mừng rỡ, vội vàng để xuống đồ trong ngực, khe khẽ đẩy bả vai Mộ Lam Yên hai cái: Tiểu thư, tiểu thư, ngươi là sắp tỉnh chưa?
Vừa dứt lời, Mộ Lam Yên chính là khẽ khàng ho lên!
Tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi, Mộ Lam Yên tỉnh rồi! Tố Quý kích động đứng dậy bèn muốn đi ra ngoài gọi người tới. Không biết làm sao vừa mới rời khỏi ghế ngồi, cổ tay của mình chính là bị người chợt bắt được.
Quay đầu lại, chính là thấy Mộ Lam Yên còn chưa hoàn toàn mở mắt, dùng sức bắt được cổ tay của nàng. Sức lực to lớn, làm cho nàng hơi bị đau.
Tố Quý bất đắc dĩ, lại ngồi trở xuống.
Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, ngươi bóp Tố Quý thật là đau đấy. Tố Quý muốn tránh thoát mở ngón tay Mộ Lam Yên, không biết làm sao người ta giống như cứng ngắc vậy, căn bản không thể chuyển động.
Cả người Mộ Lam Yên căng thẳng, bên tai dần dần truyền đến tiếng Tố Quý, mới làm cho nàng hơi buông lỏng. Từ từ mở mắt, đỉnh lều màu trắng sữa chính là đập vào mi mắt.
Khi hai lỗ tai nàng hoàn toàn nghe được tiếng động đến từ chung quanh thì mới ngạc nhiên mà phát hiện Tố Quý đang dùng nét mặt sắp khóc ra đối mặt với nàng. Mà tay trái của mình lại đang dưới tình huống không ý thức chút nào, siết cổ tay đối phương trắng bệch.
Vội vàng, nhanh chóng buông lỏng đối phương ra.
Đây không phải là chùa miếu rách nát mà trước khi nàng hôn mê kia.
Mộ Lam Yên ngồi dậy, cảnh giác nhìn quanh một phen địa phương trước mặt nàng có thể thấy, lúc nhìn lại về phía Tố Quý mới định lên tiếng hỏi thăm. Nhưng mới vừa mở miệng một cái, lại chỉ phát ra âm thanh a a.
Tố Quý cũng nghe được giọng của tiểu thư, ánh
/104
|