Dung Chi sợ hãi xoay người nhanh chân bèn bắt đầu chạy.
Mộ Lam Yên khoác thêm áo choàng màu đen chuẩn bị lúc trước, đội mũ ở trên đầu, nhanh chóng bước chân đi ra cửa, thấy một bóng dáng bước nhanh trốn đi phía trước, ba bước cũng thành hai bước đi theo.
Chỉ một lát đã đi tới một khu vực náo nhiệt của thành Biện Kinh.
Chung quanh dòng người hối hả, chen vai thích cánh. Tiếng rao hàng hai bên đều là một chút bữa ăn sáng và đồ bày ra trên chợ. Ánh mắt Mộ Lam Yên tập trung vào một cô gái mặc quần áo màu xanh lá cây thoáng qua phía trước kia. Mới vừa rồi người càng nhiều, nàng cũng có chút không xác định lắm có phải là người đứng ở cửa bọn họ mới vừa rồi. Đột nhiên, cô gái mặc quần áo màu xanh lá cây bị một nam nhân đâm đầu đi tới va vào một phát, cả mặt mày nghiêng đi để cho Mộ Lam Yên nhìn rõ ràng.
Dung Chi!
Đối phương lại là Dung Chi đột nhiên biến mất không thấy ba ngày trước đó.
Dung Chi thấy Mộ Lam Yên đã thấy nàng, lập tức xoay người càng bước nhanh hơn muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của đối phương.
Mộ Lam Yên cũng muốn hỏi nàng ta một chút tại sao lại đột nhiên ở chỗ này, cho nên tăng nhanh bước chân chút. Không biết làm sao mới vừa đi ra không đến mấy bước, đã chạm trán một nam nhân trung niên.
Ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân râu ria hung thần ác sát, khàn khàn nhếch miệng nhắm về phía nàng: Đàn bà thúi, đi bộ không có mắt à!
Mộ Lam Yên có chút kinh ngạc, muốn cãi lại, nhưng nhớ lại Dung Chi vẫn còn đang trốn chạy phía trước, nên cũng không để lý tới nam nhân râu ria kia, liếc đối phương một cái, vòng qua bước nhanh hơn. Vốn còn tưởng rằng nam nhân râu ria ở sau lưng nhất định còn có thể nói kháy một lúc lâu, lại không nghĩ rằng đi ra vài bước cũng không có nghe được bất kỳ tiếng vang.
Lúc này, Mộ Lam Yên phản ứng kịp dường như có chút không thích hợp, dừng lại bước chân sờ sờ ngân lượng mang ở trên người lúc ra cửa. Tìm một vòng không tìm được, nàng mới lạnh lòng phản ứng kịp, sợ là nàng đụng phải tên móc túi rồi!
Đợi nàng quay đầu lại nhìn quanh thì trong đám người nào còn có bóng người nam nhân râu ria mới vừa nãy.
Đây chính là gia sản duy nhất mà nàng mang đi ra đó. Nếu không có ngân lượng này, nàng phải làm sao giúp Tố Quý hốt thuốc đây?
Suy ngẫm một phen, đột nhiên nhớ tới lúc Dung Chi rời khỏi Ngao phủ thì Ngao Lôi đã từng cho nàng ta một khoản tiền tài. Đó tốt xấu gì cũng là Mộ Lam Yên nàng lấy mạng đòi cho Dung Chi. Trước mắt là không tìm được tên móc túi, nhưng Dung Chi còn chạy trốn ở trước mặt cách đó không xa.
Nghĩ tới đây, Mộ Lam Yên vừa kéo chặt vành nón, tăng nhanh bước chân đi tới vượt qua Dung Chi.
Trong lòng thấp thỏm bất an, Dung Chi nóng nảy đi tới trước hệt như một con ruồi không đầu. Từ lúc ra khỏi Ngao phủ, nàng giống như một cục cứt chuột vậy, nơi nào cũng không giữ lại nàng được. Về đến trong nhà, phụ thân một câu đã bán cho Ngao phủ thì không còn là con gái của hắn, thế nào cũng không chịu chứa chấp. Đi ở bên ngoài, rồi lại như không biết trêu chọc người nào đó, giống như luôn có người muốn hại nàng.
Cẩn thận trốn vào chùa miếu rách này, lại không ngờ đụng phải Mộ Lam Yên.
Làm một Hung thủ giết người chưa thành, nàng tự nhiên là sợ Mộ Lam Yên tìm nàng báo thù!
Quanh đi quẩn lại, không cẩn thận đã đến gần một ngõ cụt!
Mộ Lam Yên đi ở phía sau, thấy đối phương không đường để đi rồi, mới phát ra tiếng: Dung Chi, ngươi muốn chạy trốn tới đâu?
Nghe được bị nêu tên, Dung Chi chán nản không ngớt xoay người một cái giật mình chính là quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Lam Yên một cái: Tiểu thư tha mạng, chuyện mưu hại ngươi, không phải là ta cố ý muốn làm, là đại tiểu thư buộc ta làm như vậy.
Nói xong, chính là than thở khóc lóc.
Mộ Lam Yên cau mày, nghe tiếng khóc om sòm của nữ nhân trước mặt, nghe xong đối phương lảm nhảm nói xong những lời đó, mới tiếp tục mở miệng: Cho nên bây giờ ngươi là chuẩn bị vứt tất cả tội danh rơi vào trên người đại tiểu thư thật sao?
Dung Chi lo lắng lời nói mới vừa rồi của mình giải thích không đủ rõ ràng, dập đầu trên đất, chôn sâu hơn: Chỉ cầu tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ một mạng, kiếp sau nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa, cố gắng hầu hạ tiểu thư!
Mộ Lam Yên là tin thứ kiếp sau kiếp này kia, dù sao nàng chính là nhiều hơn một đời trước so với người khác. Chẳng qua Dung Chi nói kiếp sau muốn hầu hạ nàng, nàng lại cảm thấy thật là tức cười. Người nhát gan ích kỷ như thế, người nào làm chủ tử của nàng ta, người đó chính là xui xẻo rồi.
Không muốn nói nhiều với đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính là hỏi thăm Ngao Lôi cho nàng một khoản tiền với đối phương.
Dung Chi cúi đầu, mới hiểu được thì ra là đối phương cũng không phải muốn mạng của nàng. Lập tức chính là suy nghĩ một lúc, nàng mới mở miệng nói: Tiểu thư đang nói cái gì, Dung Chi nghe không hiểu? Lúc ta
Mộ Lam Yên khoác thêm áo choàng màu đen chuẩn bị lúc trước, đội mũ ở trên đầu, nhanh chóng bước chân đi ra cửa, thấy một bóng dáng bước nhanh trốn đi phía trước, ba bước cũng thành hai bước đi theo.
Chỉ một lát đã đi tới một khu vực náo nhiệt của thành Biện Kinh.
Chung quanh dòng người hối hả, chen vai thích cánh. Tiếng rao hàng hai bên đều là một chút bữa ăn sáng và đồ bày ra trên chợ. Ánh mắt Mộ Lam Yên tập trung vào một cô gái mặc quần áo màu xanh lá cây thoáng qua phía trước kia. Mới vừa rồi người càng nhiều, nàng cũng có chút không xác định lắm có phải là người đứng ở cửa bọn họ mới vừa rồi. Đột nhiên, cô gái mặc quần áo màu xanh lá cây bị một nam nhân đâm đầu đi tới va vào một phát, cả mặt mày nghiêng đi để cho Mộ Lam Yên nhìn rõ ràng.
Dung Chi!
Đối phương lại là Dung Chi đột nhiên biến mất không thấy ba ngày trước đó.
Dung Chi thấy Mộ Lam Yên đã thấy nàng, lập tức xoay người càng bước nhanh hơn muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của đối phương.
Mộ Lam Yên cũng muốn hỏi nàng ta một chút tại sao lại đột nhiên ở chỗ này, cho nên tăng nhanh bước chân chút. Không biết làm sao mới vừa đi ra không đến mấy bước, đã chạm trán một nam nhân trung niên.
Ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân râu ria hung thần ác sát, khàn khàn nhếch miệng nhắm về phía nàng: Đàn bà thúi, đi bộ không có mắt à!
Mộ Lam Yên có chút kinh ngạc, muốn cãi lại, nhưng nhớ lại Dung Chi vẫn còn đang trốn chạy phía trước, nên cũng không để lý tới nam nhân râu ria kia, liếc đối phương một cái, vòng qua bước nhanh hơn. Vốn còn tưởng rằng nam nhân râu ria ở sau lưng nhất định còn có thể nói kháy một lúc lâu, lại không nghĩ rằng đi ra vài bước cũng không có nghe được bất kỳ tiếng vang.
Lúc này, Mộ Lam Yên phản ứng kịp dường như có chút không thích hợp, dừng lại bước chân sờ sờ ngân lượng mang ở trên người lúc ra cửa. Tìm một vòng không tìm được, nàng mới lạnh lòng phản ứng kịp, sợ là nàng đụng phải tên móc túi rồi!
Đợi nàng quay đầu lại nhìn quanh thì trong đám người nào còn có bóng người nam nhân râu ria mới vừa nãy.
Đây chính là gia sản duy nhất mà nàng mang đi ra đó. Nếu không có ngân lượng này, nàng phải làm sao giúp Tố Quý hốt thuốc đây?
Suy ngẫm một phen, đột nhiên nhớ tới lúc Dung Chi rời khỏi Ngao phủ thì Ngao Lôi đã từng cho nàng ta một khoản tiền tài. Đó tốt xấu gì cũng là Mộ Lam Yên nàng lấy mạng đòi cho Dung Chi. Trước mắt là không tìm được tên móc túi, nhưng Dung Chi còn chạy trốn ở trước mặt cách đó không xa.
Nghĩ tới đây, Mộ Lam Yên vừa kéo chặt vành nón, tăng nhanh bước chân đi tới vượt qua Dung Chi.
Trong lòng thấp thỏm bất an, Dung Chi nóng nảy đi tới trước hệt như một con ruồi không đầu. Từ lúc ra khỏi Ngao phủ, nàng giống như một cục cứt chuột vậy, nơi nào cũng không giữ lại nàng được. Về đến trong nhà, phụ thân một câu đã bán cho Ngao phủ thì không còn là con gái của hắn, thế nào cũng không chịu chứa chấp. Đi ở bên ngoài, rồi lại như không biết trêu chọc người nào đó, giống như luôn có người muốn hại nàng.
Cẩn thận trốn vào chùa miếu rách này, lại không ngờ đụng phải Mộ Lam Yên.
Làm một Hung thủ giết người chưa thành, nàng tự nhiên là sợ Mộ Lam Yên tìm nàng báo thù!
Quanh đi quẩn lại, không cẩn thận đã đến gần một ngõ cụt!
Mộ Lam Yên đi ở phía sau, thấy đối phương không đường để đi rồi, mới phát ra tiếng: Dung Chi, ngươi muốn chạy trốn tới đâu?
Nghe được bị nêu tên, Dung Chi chán nản không ngớt xoay người một cái giật mình chính là quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Lam Yên một cái: Tiểu thư tha mạng, chuyện mưu hại ngươi, không phải là ta cố ý muốn làm, là đại tiểu thư buộc ta làm như vậy.
Nói xong, chính là than thở khóc lóc.
Mộ Lam Yên cau mày, nghe tiếng khóc om sòm của nữ nhân trước mặt, nghe xong đối phương lảm nhảm nói xong những lời đó, mới tiếp tục mở miệng: Cho nên bây giờ ngươi là chuẩn bị vứt tất cả tội danh rơi vào trên người đại tiểu thư thật sao?
Dung Chi lo lắng lời nói mới vừa rồi của mình giải thích không đủ rõ ràng, dập đầu trên đất, chôn sâu hơn: Chỉ cầu tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ một mạng, kiếp sau nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa, cố gắng hầu hạ tiểu thư!
Mộ Lam Yên là tin thứ kiếp sau kiếp này kia, dù sao nàng chính là nhiều hơn một đời trước so với người khác. Chẳng qua Dung Chi nói kiếp sau muốn hầu hạ nàng, nàng lại cảm thấy thật là tức cười. Người nhát gan ích kỷ như thế, người nào làm chủ tử của nàng ta, người đó chính là xui xẻo rồi.
Không muốn nói nhiều với đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính là hỏi thăm Ngao Lôi cho nàng một khoản tiền với đối phương.
Dung Chi cúi đầu, mới hiểu được thì ra là đối phương cũng không phải muốn mạng của nàng. Lập tức chính là suy nghĩ một lúc, nàng mới mở miệng nói: Tiểu thư đang nói cái gì, Dung Chi nghe không hiểu? Lúc ta
/104
|