Lâm viện ở Ngao phủ, mẹ con Thượng Quan còn trong phòng, bởi vì bị chọn làm hoàng phi mà giận dỗi.
Thượng Quan Thuần Nhi bưng cháo gạo kê tự mình hầm, ở gian phòng của Ngao Lôi lúc thì tận tình khuyên bảo khích lệ ăn đồ ăn, lúc thì ngoài mạnh trong yếu nói cho nàng biết hơn thiệt của chuyện này. Hai người tranh chấp một hồi, cửa bèn có gã sai vặt báo lại: Khởi bẩm Nhị phu nhân, Dung Chi cô nương của Liễu Tâm viện cầu kiến.
Nghe được Dung Chi, con mắt sắc của Ngao Lôi đột nhiên sáng lên. Thượng Quan Thuần Nhi suy nghĩ lời tối hôm qua con gái nói nhỏ với nàng, lập tức thân thể gấp rút đi tới cửa, liếc mắt nhìn ngoài cửa không có ai, nhỏ giọng nói: Mau kêu nàng tới đây. Nhớ, nếu có người hỏi ngươi, Dung Chi có từng tới hay không? Ngươi nhất định phải nói không có! Nghe rõ chưa?
Gã sai vặt biết tiểu thư trong phòng lập tức sẽ biến thành hoàng phi, da đầu nhanh chóng trả lời một tiếng dạ bèn tranh thủ rút lui.
Chỉ là một lát, trên người Dung Chi bèn mang theo một bọc hành lý nhỏ màu trắng, lén lén lút lút bèn tiến vào. Thượng Quan Thuần Nhi không thể chịu nổi bộ dáng như vậy của nàng, đóng cửa lại thì nói một câu: Làm dáng vẻ kia cho ai nhìn? Chỉ sợ người khác không biết ngươi với chúng ta có mờ ám sao?
Dung Chi vốn là cực kỳ chột dạ, bị Thượng Quan Thuần Nhi hù dọa như vậy, không kịp đi tới trước mặt Ngao Lôi, đầu gối mềm nhũn chính là quỳ xuống, loáng thoáng có tiếng khóc lóc nhỏ bé.
Ngao Lôi thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức chất vấn: Ngươi mang một cái bao ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ bị người khác thấy được, cẩn thận liên luỵ tới chúng ta!
Dung Chi nghẹn ngào: Đại tiểu thư yên tâm đi. Lúc ta đi tới, không ai thấy.
Ngao Lôi nghe nói như vậy, trong lòng mới buông xuống cảnh giác, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng: Vậy ngươi đây là muốn làm gì?
Nhị tiểu thư, nàng ta chưa chết. Dung Chi sợ hãi đã nói không ra lời, Ngao Lôi càng thêm sợ hết hồn: Cái gì! Một bàn tay đập trên mặt bàn, không để ý trên vải băng bó ngón tay rỉ ra từng tia máu. Tròng mắt trừng lên hận không thể bắn đến chỗ Mộ Lam Yên xem một chút.
Thượng Quan Thuần Nhi cũng cảnh giác tình huống không đúng, tiến lên mấy bước: Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi nói Mộ Lam Yên chưa chết?
Dung Chi vội vàng liên tục dạ chừng mấy tiếng.
Ngao Lôi bởi vì chuyện hoàng phi, vốn là tâm tình không tốt, bây giờ nghe Mộ Lam Yên vậy mà chưa chết càng thêm nổi trận lôi đình: Trước đó không phải ngươi nói, nàng ta dị ứng đối với son của Ngao Tương dùng kia sao? Tại sao nàng ta lại chưa chết?
Vốn dĩ là vậy, còn nhớ rõ lúc nàng ta mới tới, cũng bởi vì ăn nhầm son phấn kia của Ngao Tương, đi một vòng từ Quỷ Môn quan. Song sáng sớm hôm nay, ta đặc biệt thừa dịp Cửu hoàng tử điện hạ không có ở đây, đưa cho nàng ta, không ngờ lúc đó nàng ta không uống, mới vừa rồi uống xong thì Cửu hoàng tử trở về. Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . .
Dung Chi không dám nói thêm gì nữa, ngón tay của Ngao Lôi vỗ vào trên mặt bàn trước đó từ từ nắm lại, không để ý vết thương vốn có, sắc mặt thay đổi dần âm u: Cho nên là Cửu hoàng tử điện hạ cứu nàng ta có đúng không?
Ngao Lôi nàng thật là hận, từ một khắc thấy Mộ Lam Yên kia, nàng cũng biết Mộ Lam Yên là người còn xuất sắc hơn Ngao Tương. Nàng vốn định không tranh không đoạt không giỏi về tâm kế với nàng ta. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta đã cướp đi đồ cưới tương lai của nàng. Rồi sau đó còn bị nàng gặp phải một mình gặp mặt với Cửu hoàng tử điện hạ, rồi sau đó cũng bởi vì nàng ta, mới làm hại nàng thành một nữ nhân không trọn vẹn.
Thượng Quan Thuần Nhi đứng ở một bên hoảng hồn, dò hỏi: Lôi Nhi, vậy làm sao bây giờ?
Đôi mắt sắc bén của Ngao Lôi nhìn chằm chằm Dung Chi dưới chân, dọa đến đối phương chợt run rẩy, lập tức cúi đầu xuống.
Có thể làm sao, chối sạch sẽ!
Thượng Quan Thuần Nhi gật đầu một cái, lúc nhìn về phía Dung Chi thì tức giận nói: Vậy ngươi còn không mau cút!
Dung Chi cúi đầu càng thấp hơn: Ta đi tới đây chính là nói từ biệt với đại tiểu thư. Ngao phủ, ta nhất định là không tiếp tục ở được nữa, ta đã thu dọn hành lý, giấu son nước ở phía dưới gối đầu của Thanh Hữu. Chỉ cần đại tiểu thư nói được làm được, cho dù là Dung Chi chết, tuyệt đối cũng không sẽ tiết lộ chuyện này chút nào!
Dung Chi vừa nói ra lời này, Ngao Lôi cũng biết đối phương có ý gì, ra hiệu Thượng Quan Thuần Nhi lấy ngân lượng đã sớm chuẩn bị xong ra, đuổi Dung Chi rời đi.
Lúc trước đã nói xong, mặc kệ thành công hay không, cũng sẽ cho đối phương một khoản bạc rời đi. Lúc đầu Thượng Quan Thuần Nhi thấy đối phương nói lời thề son sắt, nhất định sẽ hoàn thành, ngược lại cũng không nói chuyện
Thượng Quan Thuần Nhi bưng cháo gạo kê tự mình hầm, ở gian phòng của Ngao Lôi lúc thì tận tình khuyên bảo khích lệ ăn đồ ăn, lúc thì ngoài mạnh trong yếu nói cho nàng biết hơn thiệt của chuyện này. Hai người tranh chấp một hồi, cửa bèn có gã sai vặt báo lại: Khởi bẩm Nhị phu nhân, Dung Chi cô nương của Liễu Tâm viện cầu kiến.
Nghe được Dung Chi, con mắt sắc của Ngao Lôi đột nhiên sáng lên. Thượng Quan Thuần Nhi suy nghĩ lời tối hôm qua con gái nói nhỏ với nàng, lập tức thân thể gấp rút đi tới cửa, liếc mắt nhìn ngoài cửa không có ai, nhỏ giọng nói: Mau kêu nàng tới đây. Nhớ, nếu có người hỏi ngươi, Dung Chi có từng tới hay không? Ngươi nhất định phải nói không có! Nghe rõ chưa?
Gã sai vặt biết tiểu thư trong phòng lập tức sẽ biến thành hoàng phi, da đầu nhanh chóng trả lời một tiếng dạ bèn tranh thủ rút lui.
Chỉ là một lát, trên người Dung Chi bèn mang theo một bọc hành lý nhỏ màu trắng, lén lén lút lút bèn tiến vào. Thượng Quan Thuần Nhi không thể chịu nổi bộ dáng như vậy của nàng, đóng cửa lại thì nói một câu: Làm dáng vẻ kia cho ai nhìn? Chỉ sợ người khác không biết ngươi với chúng ta có mờ ám sao?
Dung Chi vốn là cực kỳ chột dạ, bị Thượng Quan Thuần Nhi hù dọa như vậy, không kịp đi tới trước mặt Ngao Lôi, đầu gối mềm nhũn chính là quỳ xuống, loáng thoáng có tiếng khóc lóc nhỏ bé.
Ngao Lôi thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức chất vấn: Ngươi mang một cái bao ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ bị người khác thấy được, cẩn thận liên luỵ tới chúng ta!
Dung Chi nghẹn ngào: Đại tiểu thư yên tâm đi. Lúc ta đi tới, không ai thấy.
Ngao Lôi nghe nói như vậy, trong lòng mới buông xuống cảnh giác, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng: Vậy ngươi đây là muốn làm gì?
Nhị tiểu thư, nàng ta chưa chết. Dung Chi sợ hãi đã nói không ra lời, Ngao Lôi càng thêm sợ hết hồn: Cái gì! Một bàn tay đập trên mặt bàn, không để ý trên vải băng bó ngón tay rỉ ra từng tia máu. Tròng mắt trừng lên hận không thể bắn đến chỗ Mộ Lam Yên xem một chút.
Thượng Quan Thuần Nhi cũng cảnh giác tình huống không đúng, tiến lên mấy bước: Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi nói Mộ Lam Yên chưa chết?
Dung Chi vội vàng liên tục dạ chừng mấy tiếng.
Ngao Lôi bởi vì chuyện hoàng phi, vốn là tâm tình không tốt, bây giờ nghe Mộ Lam Yên vậy mà chưa chết càng thêm nổi trận lôi đình: Trước đó không phải ngươi nói, nàng ta dị ứng đối với son của Ngao Tương dùng kia sao? Tại sao nàng ta lại chưa chết?
Vốn dĩ là vậy, còn nhớ rõ lúc nàng ta mới tới, cũng bởi vì ăn nhầm son phấn kia của Ngao Tương, đi một vòng từ Quỷ Môn quan. Song sáng sớm hôm nay, ta đặc biệt thừa dịp Cửu hoàng tử điện hạ không có ở đây, đưa cho nàng ta, không ngờ lúc đó nàng ta không uống, mới vừa rồi uống xong thì Cửu hoàng tử trở về. Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . .
Dung Chi không dám nói thêm gì nữa, ngón tay của Ngao Lôi vỗ vào trên mặt bàn trước đó từ từ nắm lại, không để ý vết thương vốn có, sắc mặt thay đổi dần âm u: Cho nên là Cửu hoàng tử điện hạ cứu nàng ta có đúng không?
Ngao Lôi nàng thật là hận, từ một khắc thấy Mộ Lam Yên kia, nàng cũng biết Mộ Lam Yên là người còn xuất sắc hơn Ngao Tương. Nàng vốn định không tranh không đoạt không giỏi về tâm kế với nàng ta. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta đã cướp đi đồ cưới tương lai của nàng. Rồi sau đó còn bị nàng gặp phải một mình gặp mặt với Cửu hoàng tử điện hạ, rồi sau đó cũng bởi vì nàng ta, mới làm hại nàng thành một nữ nhân không trọn vẹn.
Thượng Quan Thuần Nhi đứng ở một bên hoảng hồn, dò hỏi: Lôi Nhi, vậy làm sao bây giờ?
Đôi mắt sắc bén của Ngao Lôi nhìn chằm chằm Dung Chi dưới chân, dọa đến đối phương chợt run rẩy, lập tức cúi đầu xuống.
Có thể làm sao, chối sạch sẽ!
Thượng Quan Thuần Nhi gật đầu một cái, lúc nhìn về phía Dung Chi thì tức giận nói: Vậy ngươi còn không mau cút!
Dung Chi cúi đầu càng thấp hơn: Ta đi tới đây chính là nói từ biệt với đại tiểu thư. Ngao phủ, ta nhất định là không tiếp tục ở được nữa, ta đã thu dọn hành lý, giấu son nước ở phía dưới gối đầu của Thanh Hữu. Chỉ cần đại tiểu thư nói được làm được, cho dù là Dung Chi chết, tuyệt đối cũng không sẽ tiết lộ chuyện này chút nào!
Dung Chi vừa nói ra lời này, Ngao Lôi cũng biết đối phương có ý gì, ra hiệu Thượng Quan Thuần Nhi lấy ngân lượng đã sớm chuẩn bị xong ra, đuổi Dung Chi rời đi.
Lúc trước đã nói xong, mặc kệ thành công hay không, cũng sẽ cho đối phương một khoản bạc rời đi. Lúc đầu Thượng Quan Thuần Nhi thấy đối phương nói lời thề son sắt, nhất định sẽ hoàn thành, ngược lại cũng không nói chuyện
/104
|