Một đời trước, Tố Quý gào thét vẫn còn vang vọng ở bên tai Mộ Lam Yên, hai người họ đã bị Tiểu Thúy được Mẫn phu nhân phái tới mời đến gian phòng của Mẫn phu nhân.
Lạc Hề được Mộ Lam Yên đồng ý, chính thức đổi tên là Tố Quý.
Lúc ra cửa Mộ Lam Yên nhìn Tố Quý dùng khăn lông nóng đắp đôi mắt khóc sưng đỏ một cái, trong lòng đột nhiên suy nghĩ một chuyện. Nếu cứu Tố Quý ra, như vậy thi thể Vương Mãng tạm thời không biết ở nơi nào, chính là một tảng đá lớn đè ở ngực nàng. Ghé vào bên tai đối phương nhẹ nhàng nói mấy câu, mới rời khỏi gian phòng.
Gian phòng của Mẫn phu nhân là một phòng sang trọng nhất của khách điếm. Ba mặt gần cửa sổ, lúc này mở ra, thỉnh thoảng gió nhẹ lạnh thấu tim thổi vào, kết hợp với mùi thơm ngát mà bên trong phòng vốn có, làm cho người ta cảm thấy rất là thoải mái. Chỉ là không khí bên trong căn phòng có hơi quái dị, vào cửa là có thể thấy hai tỳ nữ mặt không có cảm xúc gì đứng trước cửa. Chắp tay chữ thập đặt ở bụng, một đôi mắt ngơ ngác không hề sáng bóng nhìn chằm chằm về phía trước, mà bên trong một tấm bình phong khổng lồ ngăn ở cửa không nhìn thấy người. Âm thanh bên trong còn lại trừ gió lay động mành châu phát ra tiếng leng keng thì không còn có những âm thanh khác.
Không phải nói Mẫn phu nhân bảo các nàng tới đây sao?
Đôi mắt Mộ Lam Yên nghi ngờ tròng liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thúy, không chờ mở miệng hỏi thăm, Tiểu Thúy bèn nhỏ giọng dùng tay ra hiệu với bọn họ, bảo các nàng chờ đợi tại chỗ, một mình đi vào.
Chỉ là một lát, phía sau bình phong liền vang lên tiếng dễ nghe của Mẫn phu nhân.
Yên Nhi, vào đi.
Mộ Lam Yên dẫn Tố Quý vòng qua bình phong, mới thấy thì ra là Mẫn phu nhân ngồi xếp bằng ở phía sau bình phong này, trước người để một bàn thấp, trên mặt bàn thấp có một lư hương nhỏ lượn lờ bốc lên đàn hương. Mộ Lam Yên nhìn một chút bèn nhận ra đó chính là chỗ nàng ở sau khi tỉnh lại, trong phòng lần đầu tiên nhìn thấy chính là cái vật nhỏ kia, là một chế phẩm kim loại, tên gọi lư hương hoa sen. Cánh sen từng mảnh từng mảnh hướng lên trên, tự nhiên khẽ thu nhỏ miệng lại, có vẻ hết sức trang trọng. Cánh sen thân lò có tổng cộng năm tầng, đan xen hợp lí, dưới có ba tầng nền đài liên kết một thể, tỷ lệ thỏa đáng, trầm ổn trang nhã.
Mẫn phu nhân khẽ gật đầu, coi như là đáp lại hành lễ của hai người Mộ Lam Yên, lệnh Tiểu Thúy đến trong phòng cầm mấy nệm êm, bèn để cho cái con to lớn đồng thời ngồi trên mặt đất.
Trong lòng Mộ Lam Yên biết vì thay nàng chuộc Tố Quý về, Mẫn phu nhân đã xài hết tất cả tiền. Cũng không phải lo lắng Mẫn phu nhân đau lòng tiền, mà nàng cảm
Lạc Hề được Mộ Lam Yên đồng ý, chính thức đổi tên là Tố Quý.
Lúc ra cửa Mộ Lam Yên nhìn Tố Quý dùng khăn lông nóng đắp đôi mắt khóc sưng đỏ một cái, trong lòng đột nhiên suy nghĩ một chuyện. Nếu cứu Tố Quý ra, như vậy thi thể Vương Mãng tạm thời không biết ở nơi nào, chính là một tảng đá lớn đè ở ngực nàng. Ghé vào bên tai đối phương nhẹ nhàng nói mấy câu, mới rời khỏi gian phòng.
Gian phòng của Mẫn phu nhân là một phòng sang trọng nhất của khách điếm. Ba mặt gần cửa sổ, lúc này mở ra, thỉnh thoảng gió nhẹ lạnh thấu tim thổi vào, kết hợp với mùi thơm ngát mà bên trong phòng vốn có, làm cho người ta cảm thấy rất là thoải mái. Chỉ là không khí bên trong căn phòng có hơi quái dị, vào cửa là có thể thấy hai tỳ nữ mặt không có cảm xúc gì đứng trước cửa. Chắp tay chữ thập đặt ở bụng, một đôi mắt ngơ ngác không hề sáng bóng nhìn chằm chằm về phía trước, mà bên trong một tấm bình phong khổng lồ ngăn ở cửa không nhìn thấy người. Âm thanh bên trong còn lại trừ gió lay động mành châu phát ra tiếng leng keng thì không còn có những âm thanh khác.
Không phải nói Mẫn phu nhân bảo các nàng tới đây sao?
Đôi mắt Mộ Lam Yên nghi ngờ tròng liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thúy, không chờ mở miệng hỏi thăm, Tiểu Thúy bèn nhỏ giọng dùng tay ra hiệu với bọn họ, bảo các nàng chờ đợi tại chỗ, một mình đi vào.
Chỉ là một lát, phía sau bình phong liền vang lên tiếng dễ nghe của Mẫn phu nhân.
Yên Nhi, vào đi.
Mộ Lam Yên dẫn Tố Quý vòng qua bình phong, mới thấy thì ra là Mẫn phu nhân ngồi xếp bằng ở phía sau bình phong này, trước người để một bàn thấp, trên mặt bàn thấp có một lư hương nhỏ lượn lờ bốc lên đàn hương. Mộ Lam Yên nhìn một chút bèn nhận ra đó chính là chỗ nàng ở sau khi tỉnh lại, trong phòng lần đầu tiên nhìn thấy chính là cái vật nhỏ kia, là một chế phẩm kim loại, tên gọi lư hương hoa sen. Cánh sen từng mảnh từng mảnh hướng lên trên, tự nhiên khẽ thu nhỏ miệng lại, có vẻ hết sức trang trọng. Cánh sen thân lò có tổng cộng năm tầng, đan xen hợp lí, dưới có ba tầng nền đài liên kết một thể, tỷ lệ thỏa đáng, trầm ổn trang nhã.
Mẫn phu nhân khẽ gật đầu, coi như là đáp lại hành lễ của hai người Mộ Lam Yên, lệnh Tiểu Thúy đến trong phòng cầm mấy nệm êm, bèn để cho cái con to lớn đồng thời ngồi trên mặt đất.
Trong lòng Mộ Lam Yên biết vì thay nàng chuộc Tố Quý về, Mẫn phu nhân đã xài hết tất cả tiền. Cũng không phải lo lắng Mẫn phu nhân đau lòng tiền, mà nàng cảm
/104
|