Editor: trang bubble ^^
Một tay Tư Không Thận tiếp tục cầm chủy thủ, vừa dùng lực đã quay thân thể Mộ Lam Yên lại.
Bên trong đen kịt, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy là đôi mắt Tư Không Thận xinh đẹp như thế, giống như ngôi sao trong đêm tối, đã từng... đã từng có một lần nàng si mê đôi mắt như vậy.
Là ngươi! Hiển nhiên, Tư Không Thận nhận ra Mộ Lam Yên. Dừng lại tí xíu, chính là tức giận chất vấn: Hôm qua vì sao ngươi phải chỉ đường lung tung! Làm hại hai người huynh đệ ta đi thật lâu mới về đến huyện thành này!
Mộ Lam Yên cười mỉa ở đáy lòng, đời trước chính là chỉ đường cho các ngươi, cuối cùng góp cả mình vào. Cuối cùng sống lại trở về, cũng không phải là vì đi lên con đường đời trước! Nhưng theo tính tình Tư Không Thận, giờ phút này nếu như đối nghịch với hắn, vậy xác suất bị ném ra tương đối lớn. Hắn cũng là người tập võ, nếu như làm như vậy, hắn bay lên mái hiên sẽ có thể chạy trốn, nhưng Mộ Lam Yên nàng không thể, nàng bị hạ Thực Cốt tán, bị ném ra ngoài nhất định bị bắt tại chỗ!
Mộ Lam Yên quyết định chú ý, trên mặt lại lộ ra vẻ hơi hoảng hốt, bắt đầu trốn tránh ánh mắt Tư Không Thận, nói lắp bắp: Phụ mẫu từng dạy, tiếp xúc ở bên ngoài không thể nói lung tung với người xa lạ. Hôm đó, hai người huynh đệ các ngươi đột nhiên gọi ta lại, ta rất là sợ hãi, cho nên, cho nên. . . . . .
Mộ Lam Yên cố ý không nói ra câu kế tiếp, ý là sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tư Không Thận cũng không phải là một người tiểu nhân đắc chí, cho nên nghe Mộ Lam Yên nói như thế, giọng nói cũng hoà dịu mấy phần: Cho nên ngươi còn cố ý nói dối giới tính của mình?
Mộ Lam Yên ngẩn ra, gật đầu một cái.
Lúc này, Tư Không Thận mới để chủy thủ trong tay xuống, bỏ vào bên trong áo. Ánh mắt liếc về phía Mộ Lam Yên tiện đà hỏi: Vậy sao ngươi đi vào thư phòng Mạnh phủ này, bộ dáng còn là lén lén lút lút?
Ta với đệ đệ ta vốn dạo chơi trên núi, đột nhiên gặp phải hai người đàn ông kia, một người trong đó chính là Lâm lão gia của phủ đệ này, bọn họ đánh chúng ta ngất xỉu mang về. Thật vất vả, ta mới chạy ra ngoài, chỉ đáng thương, đáng thương. . . . . .
Đáng thương cái gì?
Đáng thương đệ đệ ta bị lão gia trong phủ đệ này đánh chết tươi rồi, ta rất sợ bèn thừa dịp buổi tối chạy ra ngoài, nhưng không ngờ trong phủ này nhiều người tuần tra, nên không cẩn thận đi vào thư phòng này. Không biết thiếu gia là người bên trong phủ đệ này sao? Một đôi mắt vô tội cộng thêm sợ hãi của Mộ
Một tay Tư Không Thận tiếp tục cầm chủy thủ, vừa dùng lực đã quay thân thể Mộ Lam Yên lại.
Bên trong đen kịt, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy là đôi mắt Tư Không Thận xinh đẹp như thế, giống như ngôi sao trong đêm tối, đã từng... đã từng có một lần nàng si mê đôi mắt như vậy.
Là ngươi! Hiển nhiên, Tư Không Thận nhận ra Mộ Lam Yên. Dừng lại tí xíu, chính là tức giận chất vấn: Hôm qua vì sao ngươi phải chỉ đường lung tung! Làm hại hai người huynh đệ ta đi thật lâu mới về đến huyện thành này!
Mộ Lam Yên cười mỉa ở đáy lòng, đời trước chính là chỉ đường cho các ngươi, cuối cùng góp cả mình vào. Cuối cùng sống lại trở về, cũng không phải là vì đi lên con đường đời trước! Nhưng theo tính tình Tư Không Thận, giờ phút này nếu như đối nghịch với hắn, vậy xác suất bị ném ra tương đối lớn. Hắn cũng là người tập võ, nếu như làm như vậy, hắn bay lên mái hiên sẽ có thể chạy trốn, nhưng Mộ Lam Yên nàng không thể, nàng bị hạ Thực Cốt tán, bị ném ra ngoài nhất định bị bắt tại chỗ!
Mộ Lam Yên quyết định chú ý, trên mặt lại lộ ra vẻ hơi hoảng hốt, bắt đầu trốn tránh ánh mắt Tư Không Thận, nói lắp bắp: Phụ mẫu từng dạy, tiếp xúc ở bên ngoài không thể nói lung tung với người xa lạ. Hôm đó, hai người huynh đệ các ngươi đột nhiên gọi ta lại, ta rất là sợ hãi, cho nên, cho nên. . . . . .
Mộ Lam Yên cố ý không nói ra câu kế tiếp, ý là sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tư Không Thận cũng không phải là một người tiểu nhân đắc chí, cho nên nghe Mộ Lam Yên nói như thế, giọng nói cũng hoà dịu mấy phần: Cho nên ngươi còn cố ý nói dối giới tính của mình?
Mộ Lam Yên ngẩn ra, gật đầu một cái.
Lúc này, Tư Không Thận mới để chủy thủ trong tay xuống, bỏ vào bên trong áo. Ánh mắt liếc về phía Mộ Lam Yên tiện đà hỏi: Vậy sao ngươi đi vào thư phòng Mạnh phủ này, bộ dáng còn là lén lén lút lút?
Ta với đệ đệ ta vốn dạo chơi trên núi, đột nhiên gặp phải hai người đàn ông kia, một người trong đó chính là Lâm lão gia của phủ đệ này, bọn họ đánh chúng ta ngất xỉu mang về. Thật vất vả, ta mới chạy ra ngoài, chỉ đáng thương, đáng thương. . . . . .
Đáng thương cái gì?
Đáng thương đệ đệ ta bị lão gia trong phủ đệ này đánh chết tươi rồi, ta rất sợ bèn thừa dịp buổi tối chạy ra ngoài, nhưng không ngờ trong phủ này nhiều người tuần tra, nên không cẩn thận đi vào thư phòng này. Không biết thiếu gia là người bên trong phủ đệ này sao? Một đôi mắt vô tội cộng thêm sợ hãi của Mộ
/104
|