Cô đã có thể nói gì đó, tinh thần cũng không tệ.
“Ai, Hâm Nhi, cậu không biết a, mạng của cậu ghê gớm thật...... Lúc đó, cái nhà kia của cậu, toàn bộ đều phanh một tiếng, xong đời, nhưng bọn mình không tin cậu liền đã chết như vậy, bọn mình liền đi qua, tìm a, tìm a, rốt cục đem cậu cứu ra, thế nhưng cậu chỉ còn có một hơi đâu?”
Ngạch......
Đông Phương Ngữ Hinh vốn liền cảm giác kỳ quái, bình thường xuyên không đều là người đã chết mới có thể xuyên không.
Lúc đó cô cũng còn sống a, như thế nào cũng xuyên qua?
Hiện thời cô vừa nghe nói như vậy, thì ra......
Ai, sinh mệnh a, quả nhiên là yếu ớt.
Cô cái gì cũng không có làm, thế nhưng cũng bị liên lụy mà chết.
Thế nhưng chết thì chết, vì sao phải sống trở về?
Làm cô thật vất vả ở bên kia tìm được hạnh phúc của mình, thế nhưng......
Nghĩ đến thời điểm chính mình vừa đến bên kia, ngày ấy chết, cũng không phải là người trôi qua.
Thời điểm làm cô sắp chết vì khó sinh, tại sao sẽ không để cô trở về đâu?
Nếu như thời điểm đó để cô trở về, nhất định cô không ý kiến gì.
Bởi vì thời điểm đó, cô không vướng bận.
Không có Tiểu Hoan Hoan, không có Tà Dịch, không có mẫu thân......
Mà hiện thời......
Xem bọn họ hưng phấn, Đông Phương Ngữ Hinh biết chính mình không nên biểu hiện ra bộ dáng mất hứng.
“Sau đó đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh tò mò hỏi.
“Sau đó...... Bọn mình liền giúp đưa cậu đi bệnh viện, bọn mình mời tới bác sĩ tốt nhất, nhưng bọn hắn đều nói khả năng cả đời này cậu đều nằm như vậy, bọn họ thậm chí để bọn mình lựa chọn cho cậu tự nhiên ...... Hâm Nhi, cậu có biết a, bọn mình cũng không nhẫn tâm cho cậu đi như vậy, cho nên bọn mình liền kiên trì ......”
Cái loại bất an này, tuyệt vọng, Đông Phương Ngữ Hinh thật hiểu được.
Bọn họ đối chính mình, thật đúng là đủ......
Ý tứ, Đông Phương Ngữ Hinh thật cảm động, không nghĩ tới bọn họ đến giờ phút này cũng không buông tha cho chính mình.
“Ha ha, Hâm Nhi, em đừng nghe cô ấy nói lung tung, là chính cô ấy luôn luôn kiên trì, bọn anh đều cảm giác em như vậy rất chịu tội, chính là Vu Thiển Thiển không......”
Phong Tử bĩu môi, nhưng mà, tuy rằng Vu Thiển Thiển cố chấp đứng lên thật giận, nhưng hiện thời xem ra, cô ấy cố chấp, rốt cục cũng có một lần đúng.
“Phải không?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Phong Tử, trong mắt kia mang theo sắc mặt vui mừng không chút nào che giấu ......
Mà Vu Thiển Thiển, liền càng kích động.
Đông Phương Ngữ Hinh không thể nói thời gian rất lâu, bác sĩ để cho cô nghỉ ngơi nhiều.
Lúc nằm xuống, tất cả mọi người lui đi ra ngoài, bọn họ năm người thay phiên trách nhiệm nhìn cô, hôm nay là Tiểu Lang.
Tiểu Lang, là một người cẩn thận nhất trong bọn họ.
Tuy rằng là nam nhân, nhưng......
So với ba cô gái các cô đều phải cẩn thận hơn --
“Hâm Nhi, không ngủ sao?”
Tiểu Lang nhìn cô gái trên giường kia, tuy rằng nhắm chặt mắt, nhưng......
Lông mi run run, ánh mắt bán đứng cô lúc này giả bộ ngủ.
Bị người điểm trúng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không tiếp tục ngủ, cô rõ ràng mở mắt ra, nói:
“Ừ......”
“Em có tâm sự?”
Tiểu Lang nhìn thẳng ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh, mấy ngày nay anh quan sát rất rõ ràng, tuy rằng......
Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn đều đang cười, nhưng đáy mắt cô, tựa hồ cũng không thế nào cao hứng......
“Không có a......”
“Mà anh cảm giác em không vui......”
Tiểu Lang thật kiên trì nói.
“Ha ha, anh cảm giác là sai lầm ......”
“Ai, Hâm Nhi, cậu không biết a, mạng của cậu ghê gớm thật...... Lúc đó, cái nhà kia của cậu, toàn bộ đều phanh một tiếng, xong đời, nhưng bọn mình không tin cậu liền đã chết như vậy, bọn mình liền đi qua, tìm a, tìm a, rốt cục đem cậu cứu ra, thế nhưng cậu chỉ còn có một hơi đâu?”
Ngạch......
Đông Phương Ngữ Hinh vốn liền cảm giác kỳ quái, bình thường xuyên không đều là người đã chết mới có thể xuyên không.
Lúc đó cô cũng còn sống a, như thế nào cũng xuyên qua?
Hiện thời cô vừa nghe nói như vậy, thì ra......
Ai, sinh mệnh a, quả nhiên là yếu ớt.
Cô cái gì cũng không có làm, thế nhưng cũng bị liên lụy mà chết.
Thế nhưng chết thì chết, vì sao phải sống trở về?
Làm cô thật vất vả ở bên kia tìm được hạnh phúc của mình, thế nhưng......
Nghĩ đến thời điểm chính mình vừa đến bên kia, ngày ấy chết, cũng không phải là người trôi qua.
Thời điểm làm cô sắp chết vì khó sinh, tại sao sẽ không để cô trở về đâu?
Nếu như thời điểm đó để cô trở về, nhất định cô không ý kiến gì.
Bởi vì thời điểm đó, cô không vướng bận.
Không có Tiểu Hoan Hoan, không có Tà Dịch, không có mẫu thân......
Mà hiện thời......
Xem bọn họ hưng phấn, Đông Phương Ngữ Hinh biết chính mình không nên biểu hiện ra bộ dáng mất hứng.
“Sau đó đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh tò mò hỏi.
“Sau đó...... Bọn mình liền giúp đưa cậu đi bệnh viện, bọn mình mời tới bác sĩ tốt nhất, nhưng bọn hắn đều nói khả năng cả đời này cậu đều nằm như vậy, bọn họ thậm chí để bọn mình lựa chọn cho cậu tự nhiên ...... Hâm Nhi, cậu có biết a, bọn mình cũng không nhẫn tâm cho cậu đi như vậy, cho nên bọn mình liền kiên trì ......”
Cái loại bất an này, tuyệt vọng, Đông Phương Ngữ Hinh thật hiểu được.
Bọn họ đối chính mình, thật đúng là đủ......
Ý tứ, Đông Phương Ngữ Hinh thật cảm động, không nghĩ tới bọn họ đến giờ phút này cũng không buông tha cho chính mình.
“Ha ha, Hâm Nhi, em đừng nghe cô ấy nói lung tung, là chính cô ấy luôn luôn kiên trì, bọn anh đều cảm giác em như vậy rất chịu tội, chính là Vu Thiển Thiển không......”
Phong Tử bĩu môi, nhưng mà, tuy rằng Vu Thiển Thiển cố chấp đứng lên thật giận, nhưng hiện thời xem ra, cô ấy cố chấp, rốt cục cũng có một lần đúng.
“Phải không?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Phong Tử, trong mắt kia mang theo sắc mặt vui mừng không chút nào che giấu ......
Mà Vu Thiển Thiển, liền càng kích động.
Đông Phương Ngữ Hinh không thể nói thời gian rất lâu, bác sĩ để cho cô nghỉ ngơi nhiều.
Lúc nằm xuống, tất cả mọi người lui đi ra ngoài, bọn họ năm người thay phiên trách nhiệm nhìn cô, hôm nay là Tiểu Lang.
Tiểu Lang, là một người cẩn thận nhất trong bọn họ.
Tuy rằng là nam nhân, nhưng......
So với ba cô gái các cô đều phải cẩn thận hơn --
“Hâm Nhi, không ngủ sao?”
Tiểu Lang nhìn cô gái trên giường kia, tuy rằng nhắm chặt mắt, nhưng......
Lông mi run run, ánh mắt bán đứng cô lúc này giả bộ ngủ.
Bị người điểm trúng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không tiếp tục ngủ, cô rõ ràng mở mắt ra, nói:
“Ừ......”
“Em có tâm sự?”
Tiểu Lang nhìn thẳng ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh, mấy ngày nay anh quan sát rất rõ ràng, tuy rằng......
Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn đều đang cười, nhưng đáy mắt cô, tựa hồ cũng không thế nào cao hứng......
“Không có a......”
“Mà anh cảm giác em không vui......”
Tiểu Lang thật kiên trì nói.
“Ha ha, anh cảm giác là sai lầm ......”
/1169
|