"Người vừa rồi, các ngươi có thể quen biết?"
Tề Sơ và Đậu Yên Nhi, cũng chưa cùng Long Vương giao thủ qua, cho nên đối với người của hắn, cũng chưa quen thuộc.
"Hắn là Uất Trì Tà Dịch..."
Thân thể Đậu Yên Nhi cứng đờ, Uất Trì Tà Dịch...
Hận Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng đồng dạng cũng rất hận Uất Trì Tà Dịch.
Hai người bọn họ luôn luôn cùng một chỗ, cho dù là trước kia, thân phận của bọn họ cũng chưa công khai, thậm chí...
Nàng muốn báo thù, sở dĩ nàng vẫn luôn sống khuất nhục như vậy, vì cái gì cũng chẳng qua là báo thù.
Long Vương từ trong mắt Đậu Yên Nhi nhìn thấy hận ý thấu xương, lão không hiểu nhìn nữ nhân có vài phần ý tứ:
"Ngươi cùng bọn họ có cừu oán?"
Tề Sơ, tìm đến mình, cũng chẳng qua là vì củng cố địa vị của mình.
Mà nữ nhân này...
Long Vương có phần hứng thú, lão cảm giác nữ nhân này rất hợp khẩu vị của mình đấy.
"Vâng..."
Cừu hận đối với bọn họ, Đậu Yên Nhi cũng không giấu diếm.
"A..., Đông Phương Ngữ Hinh này lại làm cái gì?"
Không thể tưởng được a, cừu địch của bọn họ cũng không ít đâu.
Đối với điểm này, Long Vương có vẻ thích.
"Nàng..."
Đậu Yên Nhi không muốn nói chuyện đã qua, tuy nhiên, rất nhiều người biết, nhưng...
Bỗng nhiên nàng khóc lên, Long Vương lắc đầu:
"Thôi, không nói cũng được... Nhưng mà, người này ngươi không thể động, hôm nay hắn là Hắc Sử của bổn vương..."
Hắc Sử, một thân phận rất cao.
Mà còn, cho dù là Đậu Yên Nhi nghĩ muốn động đến hắn, nàng cũng không có bổn sự kia a.
Đậu Yên Nhi, tự nhiên hiểu rõ điểm này, nàng báo thù, cũng không gấp đâu.
Long Vương dẫn bọn họ rời đi, Uất Trì Tà Dịch này coi như là có vẻ bề trên, không tệ, không tệ...
Hắn và nữ nhân kia tốt, chỉ cần ổn định, thì có thể làm cho Tiểu Hoan Hoan đi ra - -
"Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?"
Rốt cục Tiểu Hoan Hoan cũng rời khỏi căn phòng giam giữ kia, cũng ly khai những ánh mắt đáng sợ này.
Bé bị đưa vòa trong một viện, chân khí trên người đều bị phong bế, bé không có võ công.
Bé lúc này, chỉ là đứa bé bình thường.
"Về sau người ở nơi này làm người hầu..."
Tại đây?
Làm việc sao?
Cái viện này...
Tiểu Hoan Hoan đánh giá chung quanh, tuy nhiên không lớn, nhưng so với nhà tù tốt hơn nhiều.
Chẳng qua đáng tiếc là, chính mình không có võ công.
Nhưng, tóm lại ở đây có chút tự do hơn, có lẽ có thể nhìn thấy phụ thân.
Cho nên, trong lòng Tiểu Hoan Hoan, vẫn có vẻ cao hứng.
Bé đã nghĩ cứu người, đem phụ thân cứu đi thì tốt rồi.
Còn những cái khác, trở về để cho mẫu thân bọn họ đi làm.
Mẫu thân vẫn không có tới như cũ, trong lòng Tiểu Hoan Hoan cũng không lo lắng, có lẽ...
Nơi này thật sự rất khó tìm đấy.
Người kia nói xong liền đi ra ngoài, Tiểu Hoan Hoan chính mình đi vào.
Phía trước là phòng, tựa hồ có người ở.
Tiểu Hoan Hoan đi tới cửa, lại vẫn chưa tiến vào, liền thấy hai người ngồi ở đại sảnh.
Một người trong đó...
Phụ thân.
Tiểu Hoan Hoan mới vừa muốn đi vào nói chuyện cùng phụ thân, chợt nghe giọng của một nữ nhân:
"Tướng công, người ăn cái này..."
Một nữ nhân.
Một nữ nhân chặt chẽ dựa vào phụ thân.
Lúc này, trong tay nàng cầm một quả nho vừa mới bóc vỏ, liền muốn bỏ vào trong miệng của phụ thân.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, rất gần.
Tiểu Hoan Hoan kinh ngạc nhìn một màn quỷ dị này, tựa hồ...
Tại trong trí nhớ của bé, phụ thân chưa bao giờ để cho nữ nhân khác trừ bỏ mẫu thân tiến gần.
Tề Sơ và Đậu Yên Nhi, cũng chưa cùng Long Vương giao thủ qua, cho nên đối với người của hắn, cũng chưa quen thuộc.
"Hắn là Uất Trì Tà Dịch..."
Thân thể Đậu Yên Nhi cứng đờ, Uất Trì Tà Dịch...
Hận Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng đồng dạng cũng rất hận Uất Trì Tà Dịch.
Hai người bọn họ luôn luôn cùng một chỗ, cho dù là trước kia, thân phận của bọn họ cũng chưa công khai, thậm chí...
Nàng muốn báo thù, sở dĩ nàng vẫn luôn sống khuất nhục như vậy, vì cái gì cũng chẳng qua là báo thù.
Long Vương từ trong mắt Đậu Yên Nhi nhìn thấy hận ý thấu xương, lão không hiểu nhìn nữ nhân có vài phần ý tứ:
"Ngươi cùng bọn họ có cừu oán?"
Tề Sơ, tìm đến mình, cũng chẳng qua là vì củng cố địa vị của mình.
Mà nữ nhân này...
Long Vương có phần hứng thú, lão cảm giác nữ nhân này rất hợp khẩu vị của mình đấy.
"Vâng..."
Cừu hận đối với bọn họ, Đậu Yên Nhi cũng không giấu diếm.
"A..., Đông Phương Ngữ Hinh này lại làm cái gì?"
Không thể tưởng được a, cừu địch của bọn họ cũng không ít đâu.
Đối với điểm này, Long Vương có vẻ thích.
"Nàng..."
Đậu Yên Nhi không muốn nói chuyện đã qua, tuy nhiên, rất nhiều người biết, nhưng...
Bỗng nhiên nàng khóc lên, Long Vương lắc đầu:
"Thôi, không nói cũng được... Nhưng mà, người này ngươi không thể động, hôm nay hắn là Hắc Sử của bổn vương..."
Hắc Sử, một thân phận rất cao.
Mà còn, cho dù là Đậu Yên Nhi nghĩ muốn động đến hắn, nàng cũng không có bổn sự kia a.
Đậu Yên Nhi, tự nhiên hiểu rõ điểm này, nàng báo thù, cũng không gấp đâu.
Long Vương dẫn bọn họ rời đi, Uất Trì Tà Dịch này coi như là có vẻ bề trên, không tệ, không tệ...
Hắn và nữ nhân kia tốt, chỉ cần ổn định, thì có thể làm cho Tiểu Hoan Hoan đi ra - -
"Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?"
Rốt cục Tiểu Hoan Hoan cũng rời khỏi căn phòng giam giữ kia, cũng ly khai những ánh mắt đáng sợ này.
Bé bị đưa vòa trong một viện, chân khí trên người đều bị phong bế, bé không có võ công.
Bé lúc này, chỉ là đứa bé bình thường.
"Về sau người ở nơi này làm người hầu..."
Tại đây?
Làm việc sao?
Cái viện này...
Tiểu Hoan Hoan đánh giá chung quanh, tuy nhiên không lớn, nhưng so với nhà tù tốt hơn nhiều.
Chẳng qua đáng tiếc là, chính mình không có võ công.
Nhưng, tóm lại ở đây có chút tự do hơn, có lẽ có thể nhìn thấy phụ thân.
Cho nên, trong lòng Tiểu Hoan Hoan, vẫn có vẻ cao hứng.
Bé đã nghĩ cứu người, đem phụ thân cứu đi thì tốt rồi.
Còn những cái khác, trở về để cho mẫu thân bọn họ đi làm.
Mẫu thân vẫn không có tới như cũ, trong lòng Tiểu Hoan Hoan cũng không lo lắng, có lẽ...
Nơi này thật sự rất khó tìm đấy.
Người kia nói xong liền đi ra ngoài, Tiểu Hoan Hoan chính mình đi vào.
Phía trước là phòng, tựa hồ có người ở.
Tiểu Hoan Hoan đi tới cửa, lại vẫn chưa tiến vào, liền thấy hai người ngồi ở đại sảnh.
Một người trong đó...
Phụ thân.
Tiểu Hoan Hoan mới vừa muốn đi vào nói chuyện cùng phụ thân, chợt nghe giọng của một nữ nhân:
"Tướng công, người ăn cái này..."
Một nữ nhân.
Một nữ nhân chặt chẽ dựa vào phụ thân.
Lúc này, trong tay nàng cầm một quả nho vừa mới bóc vỏ, liền muốn bỏ vào trong miệng của phụ thân.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, rất gần.
Tiểu Hoan Hoan kinh ngạc nhìn một màn quỷ dị này, tựa hồ...
Tại trong trí nhớ của bé, phụ thân chưa bao giờ để cho nữ nhân khác trừ bỏ mẫu thân tiến gần.
/1169
|