“Vương gia đi tướng quân phủ tìm ngài ......”
Oanh...... Đông Phương Ngữ Phượng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Tứ vương gia, Tứ vương gia thế nhưng đ tướng quân phủ?
Một tháng nàng không thấy Vương gia được mấy lần, nàng đi chỗ nào Vương gia cũng sẽ không nhớ, quan hệ của bọn họ, cũng không thân mật như vậy.
Tiện nữ nhân Đông Phương Ngữ Hinh kia, lúc này mới trở về tướng quân phủ? Thế nhưng quyến rũ Vương gia đi qua đó.
Hồ mị tử, tiện nữ nhân...... Lại cùng một mặt hàng như mẫu thân của nàng ta.
“Vương phi, ngài không đi vào sao?”
Nhìn Đông Phương Ngữ Phượng xoay người bước đi, Nguyệt Đan bất an hỏi.
“Về tướng quân phủ...... Vương gia đi trở về, bản cung tự nhiên cũng phải nhanh chân đến xem......”
Chết tiệt, nàng tuyệt đối sẽ không để vương gia bị nữ nhân kia mê hoặc.
Hừ, tức chết nàng, tức chết rồi.
Tướng quân phủ.
Bõng nhiên Tứ vương gia đến, tự nhiên là phu nhân Tưởng Văn Cầm kinh hỉ vạn phần, nhưng đến khi đi ra nghênh đón, chỉ nhìn thấy một mình Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Phượng cũng không có đi theo, trong lòng bà ta âm thầm kỳ quái.
“Tướng quân phu nhân, ngươi cũng không cần tiếp đón bổn vương, bổn vương tùy ý đi một chút là tốt rồi......”
Tứ vương gia khoát tay, hắn nghe nói Đông Phương Ngữ Hinh chuyển về đâ, luôn luôn đều chịu đựng không đi tới bái phỏng.
Hôm nay tìm cái cớ, trực tiếp qua đây gặp nàng.
Tuy rằng biết thân phận của nàng, cũng biết nàng có một đứa trẻ, hắn tưởng đã quên nàng, lại phát hiện trong lòng luôn ngứa.
Có phải hay không, bởi vì không có được nàng mới có thể như vậy ?
Nữ nhân này, cùng năm năm trước hoàn toàn không giống nhau, nếu nói năm năm trước nàng chẳng qua là một chim sẻ nhỏ bình thường, nhưng hiện tại nàng là phượng hoàng kiều diễm, người người ngưỡng mộ.
“Này...... Vương gia......”
“Bổn vương lời nói ngươi không hiểu?”
Hai mắt Tứ vương gia trừng lớn, phu nhân nào dám nói cái gì? Tuy rằng đây là nữ tế (con rể) của bà, nhưng người ta là Vương gia, bà ta gặp cũng phải quỳ xuống hành lễ.
Bà chỉ có thể truwos tiên lui xuống, lại dặn người âm thầm đi theo, trên danh nghĩa là sợ vương gia hỏi đường, trên thực tế cũng là......
“Mang bổn vương đến chỗ nhị tiểu thư kia......”
Mà Tứ vương gia cũng hoàn oàn không để ý đến tâm tư của phu nhân, hắn trực tiếp nói mục đích, nha đầu kia sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn dẫn đường.
Khi Đông Phương Ngữ Phượng tới, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tứ vương gia đang chơi cờ.
Bên hồ sen của tướng quân phủ, lúc này hoa sen trong hồ vừa mới nở, hương sen nhàn nhạt!
Bờ hồ có bàn đá, trong đình hóng mát nho nhỏ có hai người ngồi đối diện nhau.
Nam tử bên trái, một thân tử y (quần áo màu tím), phong thần tuấn dật, phong lưu phóng khoáng. Nữ tử bên phải, bạch y phiêu phiêu, lạnh nhạt xuất trần.
Bởi vì ở trong nhà mình, nữ tử vẫn chưa che mặt, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn như lòng bàn tay, lông mi thật dài vụt sáng linh động, giống như bươm bướm dừng lại trên nụ hoa.
Đôi mắt to tròn, giống như tảng đá đen tối ( voi: cái này ta chém vì không hiểu lắm, nguyên văn: hắc diệu thạch bàn), làm người ta rùng mình.
Còn có đỉnh mũi cao đẹp kia, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo đỏ bừng, làm cho nam tử đối diện nhìn kinh hãi.
Hắn biết nữ nhân này rất mỹ lệ, lúc trước gặp mặt nàng, hắn chỉ biết nàng là một mỹ nữ.
Nhưng lúc này, thật sự nhìn thấy, hắn bỗng nhiên phát hiện tim đập nhanh lợi hại.
Một loại chưa bao giờ từng có rung động, làm cho hắn kinh hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh, đã từng là thê tử chưa qua cửa của hắn, từ nhỏ được chỉ hôn cho hắn, nếu không phải năm năm trước một lần ngoài ý muốn, nàng đã sớm trở thành thê tử danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) của hắn.
Chính là, đáng tiếc sai lầm ngoài ý muốn kia a......
Lúc này, Tứ vương gia đã sớm đem chính mình cùng với độc thủ ngoài ý muốn này triệt để loại bỏ ra bên ngoài.
Hắn rất tự nhiên đem chính mình trở thành người bị hại, mà những người còn lại, còn lại là hung thủ.
Oanh...... Đông Phương Ngữ Phượng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Tứ vương gia, Tứ vương gia thế nhưng đ tướng quân phủ?
Một tháng nàng không thấy Vương gia được mấy lần, nàng đi chỗ nào Vương gia cũng sẽ không nhớ, quan hệ của bọn họ, cũng không thân mật như vậy.
Tiện nữ nhân Đông Phương Ngữ Hinh kia, lúc này mới trở về tướng quân phủ? Thế nhưng quyến rũ Vương gia đi qua đó.
Hồ mị tử, tiện nữ nhân...... Lại cùng một mặt hàng như mẫu thân của nàng ta.
“Vương phi, ngài không đi vào sao?”
Nhìn Đông Phương Ngữ Phượng xoay người bước đi, Nguyệt Đan bất an hỏi.
“Về tướng quân phủ...... Vương gia đi trở về, bản cung tự nhiên cũng phải nhanh chân đến xem......”
Chết tiệt, nàng tuyệt đối sẽ không để vương gia bị nữ nhân kia mê hoặc.
Hừ, tức chết nàng, tức chết rồi.
Tướng quân phủ.
Bõng nhiên Tứ vương gia đến, tự nhiên là phu nhân Tưởng Văn Cầm kinh hỉ vạn phần, nhưng đến khi đi ra nghênh đón, chỉ nhìn thấy một mình Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Phượng cũng không có đi theo, trong lòng bà ta âm thầm kỳ quái.
“Tướng quân phu nhân, ngươi cũng không cần tiếp đón bổn vương, bổn vương tùy ý đi một chút là tốt rồi......”
Tứ vương gia khoát tay, hắn nghe nói Đông Phương Ngữ Hinh chuyển về đâ, luôn luôn đều chịu đựng không đi tới bái phỏng.
Hôm nay tìm cái cớ, trực tiếp qua đây gặp nàng.
Tuy rằng biết thân phận của nàng, cũng biết nàng có một đứa trẻ, hắn tưởng đã quên nàng, lại phát hiện trong lòng luôn ngứa.
Có phải hay không, bởi vì không có được nàng mới có thể như vậy ?
Nữ nhân này, cùng năm năm trước hoàn toàn không giống nhau, nếu nói năm năm trước nàng chẳng qua là một chim sẻ nhỏ bình thường, nhưng hiện tại nàng là phượng hoàng kiều diễm, người người ngưỡng mộ.
“Này...... Vương gia......”
“Bổn vương lời nói ngươi không hiểu?”
Hai mắt Tứ vương gia trừng lớn, phu nhân nào dám nói cái gì? Tuy rằng đây là nữ tế (con rể) của bà, nhưng người ta là Vương gia, bà ta gặp cũng phải quỳ xuống hành lễ.
Bà chỉ có thể truwos tiên lui xuống, lại dặn người âm thầm đi theo, trên danh nghĩa là sợ vương gia hỏi đường, trên thực tế cũng là......
“Mang bổn vương đến chỗ nhị tiểu thư kia......”
Mà Tứ vương gia cũng hoàn oàn không để ý đến tâm tư của phu nhân, hắn trực tiếp nói mục đích, nha đầu kia sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn dẫn đường.
Khi Đông Phương Ngữ Phượng tới, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tứ vương gia đang chơi cờ.
Bên hồ sen của tướng quân phủ, lúc này hoa sen trong hồ vừa mới nở, hương sen nhàn nhạt!
Bờ hồ có bàn đá, trong đình hóng mát nho nhỏ có hai người ngồi đối diện nhau.
Nam tử bên trái, một thân tử y (quần áo màu tím), phong thần tuấn dật, phong lưu phóng khoáng. Nữ tử bên phải, bạch y phiêu phiêu, lạnh nhạt xuất trần.
Bởi vì ở trong nhà mình, nữ tử vẫn chưa che mặt, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn như lòng bàn tay, lông mi thật dài vụt sáng linh động, giống như bươm bướm dừng lại trên nụ hoa.
Đôi mắt to tròn, giống như tảng đá đen tối ( voi: cái này ta chém vì không hiểu lắm, nguyên văn: hắc diệu thạch bàn), làm người ta rùng mình.
Còn có đỉnh mũi cao đẹp kia, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo đỏ bừng, làm cho nam tử đối diện nhìn kinh hãi.
Hắn biết nữ nhân này rất mỹ lệ, lúc trước gặp mặt nàng, hắn chỉ biết nàng là một mỹ nữ.
Nhưng lúc này, thật sự nhìn thấy, hắn bỗng nhiên phát hiện tim đập nhanh lợi hại.
Một loại chưa bao giờ từng có rung động, làm cho hắn kinh hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh, đã từng là thê tử chưa qua cửa của hắn, từ nhỏ được chỉ hôn cho hắn, nếu không phải năm năm trước một lần ngoài ý muốn, nàng đã sớm trở thành thê tử danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) của hắn.
Chính là, đáng tiếc sai lầm ngoài ý muốn kia a......
Lúc này, Tứ vương gia đã sớm đem chính mình cùng với độc thủ ngoài ý muốn này triệt để loại bỏ ra bên ngoài.
Hắn rất tự nhiên đem chính mình trở thành người bị hại, mà những người còn lại, còn lại là hung thủ.
/1169
|