Edit: voi còi
Một thân bạch y, nữ nhân che mặt dáng người yểu điệu, đi theo phía sau hai nha đầu tuyệt sắc một đỏ một xanh, ba người như vậy, mặc kệ đi đến chỗ nào đều là điểm sáng!
Gần đây trong kinh thành, vừa nhìn thấy ba người này xuất hiện, mọi người luôn luôn sẽ không kìm lòng được mà ngừng công việc trong tay, đuổi theo dáng người tuyệt mỹ thiên hạ kia.
Khi nhóm người Đông Phương Ngữ Hinh đến Vọng Hương lâu, chưởng quỹ đã cung kính đứng chờ từ trước, tự mình dẫn đường.
"Không nghĩ tới Lục vương gia lại tới sớm như vậy, hình như Ngữ Hinh cũng không có đến trễ đi?"
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Đông Phương Ngữ Hinh giương mắt nhìn đến đã thấy Lục vương gia đang ngồi ngay ngắn, nhàn nhạt cười.
"Vu cô nương cho mời, bản vương sao dám không đi đến sớm một chút ngồi chờ?"
Lục vương gia khách sáo đứng lên, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi đi tới, hai nha đầu một đỏ một xanh, tùy thân đứng ở phía sau.
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh từ từ ngồi xuống, giơ tay nhấc chân, đều hoàn mỹ không thể xoi mói, trong lòng Lục vương gia thầm than trời cao bất công, một nữ tử như vậy, thế nhưng ở sáu năm trước bị truyền thành như vậy.
Vừa xấu vừa ngốc, người nói lời này, tất nhiên là ánh mắt có vấn đề, nữ nhân này, mặc dù khuôn mặt bị che một nửa, nhưng vẫn để cho người ta cảm thấy nàng mỹ lệ kinh người.
"Lục vương gia nói đùa... Chẳng qua Ngữ Hinh chỉ là một dân nữ, làm sao dám làm phiền Vương gia tự mình chờ?"
Lục vương gia này, quả nhiên có chút ý tứ.
Chuyện trong kinh thành, thế nhưng nàng không tin hắn sẽ hoàn toàn không biết gì cả, thân phận của nàng, nam nhân này tất nhiên cũng rõ ràng.
Chỉ là, hắn lại vừa xưng hô nàng là Vu cô nương, ý tứ trong đó, còn có vài phần làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
"Vu cô nương, có thể được cô nương mời, là vinh hạnh của bản vương, chỉ là không biết Vu cô nương có gì phân phó, bản vương sẽ cam tâm tình nguyện ra sức..."
Lục vương gia khách sáo cười cười, Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ Lục vương gia này quả nhiên không đơn giản.
Hắn biếtquan hệ giữa nàng và Tứ vương gia, cùng với buổi gặp gỡ hôm nay, cũng dám nói như vậy, không tồi, không tồi, rất đúng khẩu vị của nàng.
Bỗng nhiên nàng quay đầu, quay người lại nhìn thoáng qua hai nha đầu phía sau, Hồng Lăng và Lục Hà vội cúi đầu đi ra ngoài, mà Lục vương gia cũng khoát khoát tay, thị vệ tuỳ thân sau lưng cũng lui ra ngoài.
"Quả nhiên Lục vương gia là một người sảng khoái, Hinh nhi cũng thích cùng người như Vương gia gặp gỡ, nói vậy chuyện gần đây trong kinh thành Lục vương gia cũng nghe được, Hinh nhi muốn cùng Vương gia hợp tác..."
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên nói, Lục vương gia vẫn cười như cũ, ôn nhu nói:
"Ồ, Hinh nhi cô nương có đề nghị gì?"
Vẻ mặt cảu hắn hứng thú, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cực kỳ thoả mãn.
"Nói vậy Vương gia cũng nghe nói chuyện của Đậu phủ, nói đến Hinh nhi và Đậu phủ còn có chút liên quan. Ngày hôm qua ngẫu nhiên Hinh nhi nhận được mấy tờ này nọ, tìm người kiểm tra mới biết được dĩ nhiên là khế đất mấy gian cửa hàng của Đậu phủ. Lục vương gia, khế đất này không phải là giả, chỉ là Đậu thượng thư người kia ngài cũng biết, coi như Hinh nhi muốn lấy ra nữa, cũng không có can đảm kia... Không biết Vương gia có thể nguyện ý giúp Hinh nhi một tay được không?"
Đông Phương Ngữ Hinh nói, đem khế đất bỏ lên trên bàn, đẩy tới bên người của Lục vương gia, Lục vương gia ung dung thản nhiên mở ra, nghiêm túc nhìn một chút, cười nói:
"Vị trí này ngược lại không tồi, cũng đáng ít bạc, nhưng mà thật ra cũng phiền toái một chút..."
Lục vương gia này, quả nhiên đều không phải ngồi không, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm mắng một tiếng, đây là đòi hỏi mình chỗ tốt đi.
Nàng vừa muốn mở miệng nói, Lục vương gia lại vui vẻ mở miệng:
"Thế nhưng, nếu Hinh nhi cô nương lên tiếng, thì dù là phiền toái đi nữa bản vương cũng sẽ giúp cô nương."
Một thân bạch y, nữ nhân che mặt dáng người yểu điệu, đi theo phía sau hai nha đầu tuyệt sắc một đỏ một xanh, ba người như vậy, mặc kệ đi đến chỗ nào đều là điểm sáng!
Gần đây trong kinh thành, vừa nhìn thấy ba người này xuất hiện, mọi người luôn luôn sẽ không kìm lòng được mà ngừng công việc trong tay, đuổi theo dáng người tuyệt mỹ thiên hạ kia.
Khi nhóm người Đông Phương Ngữ Hinh đến Vọng Hương lâu, chưởng quỹ đã cung kính đứng chờ từ trước, tự mình dẫn đường.
"Không nghĩ tới Lục vương gia lại tới sớm như vậy, hình như Ngữ Hinh cũng không có đến trễ đi?"
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Đông Phương Ngữ Hinh giương mắt nhìn đến đã thấy Lục vương gia đang ngồi ngay ngắn, nhàn nhạt cười.
"Vu cô nương cho mời, bản vương sao dám không đi đến sớm một chút ngồi chờ?"
Lục vương gia khách sáo đứng lên, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi đi tới, hai nha đầu một đỏ một xanh, tùy thân đứng ở phía sau.
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh từ từ ngồi xuống, giơ tay nhấc chân, đều hoàn mỹ không thể xoi mói, trong lòng Lục vương gia thầm than trời cao bất công, một nữ tử như vậy, thế nhưng ở sáu năm trước bị truyền thành như vậy.
Vừa xấu vừa ngốc, người nói lời này, tất nhiên là ánh mắt có vấn đề, nữ nhân này, mặc dù khuôn mặt bị che một nửa, nhưng vẫn để cho người ta cảm thấy nàng mỹ lệ kinh người.
"Lục vương gia nói đùa... Chẳng qua Ngữ Hinh chỉ là một dân nữ, làm sao dám làm phiền Vương gia tự mình chờ?"
Lục vương gia này, quả nhiên có chút ý tứ.
Chuyện trong kinh thành, thế nhưng nàng không tin hắn sẽ hoàn toàn không biết gì cả, thân phận của nàng, nam nhân này tất nhiên cũng rõ ràng.
Chỉ là, hắn lại vừa xưng hô nàng là Vu cô nương, ý tứ trong đó, còn có vài phần làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
"Vu cô nương, có thể được cô nương mời, là vinh hạnh của bản vương, chỉ là không biết Vu cô nương có gì phân phó, bản vương sẽ cam tâm tình nguyện ra sức..."
Lục vương gia khách sáo cười cười, Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ Lục vương gia này quả nhiên không đơn giản.
Hắn biếtquan hệ giữa nàng và Tứ vương gia, cùng với buổi gặp gỡ hôm nay, cũng dám nói như vậy, không tồi, không tồi, rất đúng khẩu vị của nàng.
Bỗng nhiên nàng quay đầu, quay người lại nhìn thoáng qua hai nha đầu phía sau, Hồng Lăng và Lục Hà vội cúi đầu đi ra ngoài, mà Lục vương gia cũng khoát khoát tay, thị vệ tuỳ thân sau lưng cũng lui ra ngoài.
"Quả nhiên Lục vương gia là một người sảng khoái, Hinh nhi cũng thích cùng người như Vương gia gặp gỡ, nói vậy chuyện gần đây trong kinh thành Lục vương gia cũng nghe được, Hinh nhi muốn cùng Vương gia hợp tác..."
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên nói, Lục vương gia vẫn cười như cũ, ôn nhu nói:
"Ồ, Hinh nhi cô nương có đề nghị gì?"
Vẻ mặt cảu hắn hứng thú, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cực kỳ thoả mãn.
"Nói vậy Vương gia cũng nghe nói chuyện của Đậu phủ, nói đến Hinh nhi và Đậu phủ còn có chút liên quan. Ngày hôm qua ngẫu nhiên Hinh nhi nhận được mấy tờ này nọ, tìm người kiểm tra mới biết được dĩ nhiên là khế đất mấy gian cửa hàng của Đậu phủ. Lục vương gia, khế đất này không phải là giả, chỉ là Đậu thượng thư người kia ngài cũng biết, coi như Hinh nhi muốn lấy ra nữa, cũng không có can đảm kia... Không biết Vương gia có thể nguyện ý giúp Hinh nhi một tay được không?"
Đông Phương Ngữ Hinh nói, đem khế đất bỏ lên trên bàn, đẩy tới bên người của Lục vương gia, Lục vương gia ung dung thản nhiên mở ra, nghiêm túc nhìn một chút, cười nói:
"Vị trí này ngược lại không tồi, cũng đáng ít bạc, nhưng mà thật ra cũng phiền toái một chút..."
Lục vương gia này, quả nhiên đều không phải ngồi không, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm mắng một tiếng, đây là đòi hỏi mình chỗ tốt đi.
Nàng vừa muốn mở miệng nói, Lục vương gia lại vui vẻ mở miệng:
"Thế nhưng, nếu Hinh nhi cô nương lên tiếng, thì dù là phiền toái đi nữa bản vương cũng sẽ giúp cô nương."
/1169
|