“Có thể......”
Đông Phương Ngữ Hinh lại có mấy phần hiều kỳ, Tiểu Nhạc Nhạc sẽ đối phó thế nào với mấy con chim nhỏ này?
Mà ở trong mắt nàng, Tiểu Hoan Hoan và Tiểu Nhạc Nhạc, chẳng qua đều là tiểu hài tử, bọn họ cũng chưa lớn lên, ở cùng nhau thân mật cũng không có gì.
Nhưng Uất Trì Tà Dịch lại suy nghĩ nhiều lắm, hắn cũng là quá quan tâm Hoan Hoan mà thôi.
Đạt được câu trả lời khẳng định, Tiểu Nhạc Nhạc vừa ý nhảy lên:
“Vậy các ngươi chờ, ta đi ra ngoài thu phục bọn họ......”
Hắn nói xong, thậm chí không cho mọi người một chút thời gian thích ứng, liền vèo một tiếng chạy đi ra ngoài.
“Tiểu Nhạc Nhạc, cẩn thận một chút......”
Hoan Hoan vội vàng dặn dò, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhanh chóng đứng lên đề phòng, chỉ sợ có cái ngộ nhỡ, nàng có thể ra ra ngoài cứu Tiểu Nhạc Nhạc.
Điểu vương vẫn đang kêu như cũ, đang mắng, nhưng cũng vẫn chưa người đi ra......
Nàng cũng không tìm thấy bọn họ ẩn náu ở chỗ nào, cũng biết bọn họ chỉ ở xung quanh đây thôi, cho nên nàng cùng đàn chim cũng chưa dời đi, luôn luôn lượn quanh tại đây.
Ngay tại lúc nàng cho rằng bọn họ đã chạy trốn, muốn phân công mọi người nơi nơi tìm xem một chút, không trung bỗng nhiên dần hiện ra một con hồ ly tuyết trắng......
Mà hồ ly này, nàng gặp qua, vừa rồi được tiểu nha đầu kia ôm, nàng thật thích.
Ha ha, kiên trì không nổi đi.
Trong lòng Điểu vương mừng thầm, nàng vui vẻ nói:
“Tiểu hồ ly, lại đây...... Đến chỗ bổn vương này......”
Bởi vì tiểu hồ ly xuất hiện, tạm thời nàng mặc kệ những người đó.
Dù sao ở trên địa bàn của nàng, những người đó bị bắt, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đây đều là biên giới của nàng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng trốn ra.
“Hừ......”
Tiểu Nhạc Nhạc miệng vừa nhấc, cái mũi nhếch lên, căn bản không để ý tới Điểu vương.
Trong lòng Điểu vương không vui, nhưng vẫn kìm chế tính tình như cũ, nàng thật sự rất thích sủng vật chỉ mê người này.
“Tiểu hồ ly...... Bổn vương sẽ đối tốt với ngươi ...... Tiểu hồ ly, ngươi đi theo nha đầu chết tiệt kia có tiền đồ gì? Cùng bổn vương, ngươi chính là sủng vật tôn quý nhất Điểu quốc...... Bổn vương tuyệt đối sẽ không......”
Điểu vương này, một ngụm một cái bổn vương, kêu thật đúng là khoan khoái.
“Chim đen xấu xí, ngươi xác định muốn ta làm sủng vật của ngươi ......”
Xem Điểu vương nói vất vả như vậy, cuối cùng Tiểu Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mang khinh thường xem nàng, hỏi.
Xấu? Chim đen? Một cái xưng hô này, làm cho Điểu vương lúc này đứng ở kia......
Nàng chỗ nào xấu? Hơn nữa, kêu cái gì chim đen? Bọn họ là phượng hoàng, phượng hoàng cao quý được không?
Lời này, không chỉ là Điểu vương tức giận, ngay cả bầy chim, cũng đều nổi giận.
Bọn chúng là phượng hoàng cao quý...... Nhưng vật nhỏ trước mắt này, thế nhưng nói bọn họ.... .......
Xấu xí?
Chúng chim nóng lòng muốn thử muốn tiến lên, hận không thể đem tiểu hồ ly này ăn sống nuốt tươi.
Mà Điểu vương, càng là tức giận muốn đòi mạng, vốn dĩ nàng thích vật nhỏ này, nhưng vật này, nói chuyện rất khó nghe......
Nàng muốn giết hắn.
Nhưng nàng càng muốn chinh phục hắn, để cho hắn làm nô lệ của mình.
Đối với nàng như chó vẫy đuôi với chủ, nàng có thể tùy ý sai khiến nó làm chuyện gì.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi cũng dám nói lời này đối bổn vương?”
Ánh mắt Điểu vương trừng lớn, tuy rằng chỉ là con chim, nhưng uy lực vẫn không nhỏ như cũ.
“Đúng......”
Tiểu Nhạc Nhạc còn chưa nói xong, bỗng nhiên Điểu vương vương tay, móng tay thật dài, thẳng tắp vung về phía Tiểu Nhạc Nhạc......
Mấy người Đông Phương Ngữ Hinh nhìn trong lòng căng thẳng, Tiểu Hoan Hoan càng khẩn trương thiếu chút nữa chui ra đi.
Võ công của Điểu vương này, cũng không phải là cao bình thường a, ngộ nhỡ Tiểu Nhạc Nhạc không địch lại, vậy chẳng phải là......
Nhưng, tay của Điểu vương vừa đánh qua, Tiểu Nhạc Nhạc cũng không trốn không tránh, cười lạnh xem nàng.
Đông Phương Ngữ Hinh lại có mấy phần hiều kỳ, Tiểu Nhạc Nhạc sẽ đối phó thế nào với mấy con chim nhỏ này?
Mà ở trong mắt nàng, Tiểu Hoan Hoan và Tiểu Nhạc Nhạc, chẳng qua đều là tiểu hài tử, bọn họ cũng chưa lớn lên, ở cùng nhau thân mật cũng không có gì.
Nhưng Uất Trì Tà Dịch lại suy nghĩ nhiều lắm, hắn cũng là quá quan tâm Hoan Hoan mà thôi.
Đạt được câu trả lời khẳng định, Tiểu Nhạc Nhạc vừa ý nhảy lên:
“Vậy các ngươi chờ, ta đi ra ngoài thu phục bọn họ......”
Hắn nói xong, thậm chí không cho mọi người một chút thời gian thích ứng, liền vèo một tiếng chạy đi ra ngoài.
“Tiểu Nhạc Nhạc, cẩn thận một chút......”
Hoan Hoan vội vàng dặn dò, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhanh chóng đứng lên đề phòng, chỉ sợ có cái ngộ nhỡ, nàng có thể ra ra ngoài cứu Tiểu Nhạc Nhạc.
Điểu vương vẫn đang kêu như cũ, đang mắng, nhưng cũng vẫn chưa người đi ra......
Nàng cũng không tìm thấy bọn họ ẩn náu ở chỗ nào, cũng biết bọn họ chỉ ở xung quanh đây thôi, cho nên nàng cùng đàn chim cũng chưa dời đi, luôn luôn lượn quanh tại đây.
Ngay tại lúc nàng cho rằng bọn họ đã chạy trốn, muốn phân công mọi người nơi nơi tìm xem một chút, không trung bỗng nhiên dần hiện ra một con hồ ly tuyết trắng......
Mà hồ ly này, nàng gặp qua, vừa rồi được tiểu nha đầu kia ôm, nàng thật thích.
Ha ha, kiên trì không nổi đi.
Trong lòng Điểu vương mừng thầm, nàng vui vẻ nói:
“Tiểu hồ ly, lại đây...... Đến chỗ bổn vương này......”
Bởi vì tiểu hồ ly xuất hiện, tạm thời nàng mặc kệ những người đó.
Dù sao ở trên địa bàn của nàng, những người đó bị bắt, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đây đều là biên giới của nàng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng trốn ra.
“Hừ......”
Tiểu Nhạc Nhạc miệng vừa nhấc, cái mũi nhếch lên, căn bản không để ý tới Điểu vương.
Trong lòng Điểu vương không vui, nhưng vẫn kìm chế tính tình như cũ, nàng thật sự rất thích sủng vật chỉ mê người này.
“Tiểu hồ ly...... Bổn vương sẽ đối tốt với ngươi ...... Tiểu hồ ly, ngươi đi theo nha đầu chết tiệt kia có tiền đồ gì? Cùng bổn vương, ngươi chính là sủng vật tôn quý nhất Điểu quốc...... Bổn vương tuyệt đối sẽ không......”
Điểu vương này, một ngụm một cái bổn vương, kêu thật đúng là khoan khoái.
“Chim đen xấu xí, ngươi xác định muốn ta làm sủng vật của ngươi ......”
Xem Điểu vương nói vất vả như vậy, cuối cùng Tiểu Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mang khinh thường xem nàng, hỏi.
Xấu? Chim đen? Một cái xưng hô này, làm cho Điểu vương lúc này đứng ở kia......
Nàng chỗ nào xấu? Hơn nữa, kêu cái gì chim đen? Bọn họ là phượng hoàng, phượng hoàng cao quý được không?
Lời này, không chỉ là Điểu vương tức giận, ngay cả bầy chim, cũng đều nổi giận.
Bọn chúng là phượng hoàng cao quý...... Nhưng vật nhỏ trước mắt này, thế nhưng nói bọn họ.... .......
Xấu xí?
Chúng chim nóng lòng muốn thử muốn tiến lên, hận không thể đem tiểu hồ ly này ăn sống nuốt tươi.
Mà Điểu vương, càng là tức giận muốn đòi mạng, vốn dĩ nàng thích vật nhỏ này, nhưng vật này, nói chuyện rất khó nghe......
Nàng muốn giết hắn.
Nhưng nàng càng muốn chinh phục hắn, để cho hắn làm nô lệ của mình.
Đối với nàng như chó vẫy đuôi với chủ, nàng có thể tùy ý sai khiến nó làm chuyện gì.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi cũng dám nói lời này đối bổn vương?”
Ánh mắt Điểu vương trừng lớn, tuy rằng chỉ là con chim, nhưng uy lực vẫn không nhỏ như cũ.
“Đúng......”
Tiểu Nhạc Nhạc còn chưa nói xong, bỗng nhiên Điểu vương vương tay, móng tay thật dài, thẳng tắp vung về phía Tiểu Nhạc Nhạc......
Mấy người Đông Phương Ngữ Hinh nhìn trong lòng căng thẳng, Tiểu Hoan Hoan càng khẩn trương thiếu chút nữa chui ra đi.
Võ công của Điểu vương này, cũng không phải là cao bình thường a, ngộ nhỡ Tiểu Nhạc Nhạc không địch lại, vậy chẳng phải là......
Nhưng, tay của Điểu vương vừa đánh qua, Tiểu Nhạc Nhạc cũng không trốn không tránh, cười lạnh xem nàng.
/1169
|