Edit: voi còi
“Nhi tử của Đậu thượng thư?”
Xuân Đào nghe xong vội gật đầu, Đông Phương Ngữ Phượng giận dữ đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Vì sao hắn lại hồ đồ như vậy chứ, Đậu thượng thư kia thế nhưng......”
Chuyện năm đó, nàng cùng Tứ vương gia liên thủ thiết kế, mới dẫn đến nâng nhầm kiệu hoa như đã nói, tuy rằng Đậu Chí Trung chết là đương nhiên, hắn vốn chính là không trụ được mới yêu cầu thực hiện hôn ước.
Nhưng mà người Đậu gia cũng không cho là như vậy, tất nhiên là bọn họ hận chết mình và Tứ vương gia mới đúng a.
Hơn nữa, sau hai ba năm, bọn họ cũng luôn luôn là không lui tới làm gì, vì sao hiện tại bỗng nhiên lại thân thiết như vậy chứ?
“Tiểu thư, hôm nay Vương gia đi đến cửa hàng bán đấu giá, đi theo có Đậu công tử, nhưng mà hình như còn có một nữ tử nữa......”
Xuân Đào không dám xác định nữ nhân kia là ai, nhưng cũng không dám giấu diếm.
“Nữ nhân?”
Trong mắt loé lên một tia suy nghĩ sâu xa, nếu là nữ nhân, vậy thì...... Có phải Vương phủ sẽ lại có thêm người mới vào nữa hay không?
Chẳng qua là, việc này vốn cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng......
Vì sao trong lòng nàng lại có vài phần bất an đây? Chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến Đậu Chí Kình sao?
Nếu như nữ nhân kia là do Đậu Chí Kình sắp xếp, vậy mục tiêu của nàng ta, trăm phần trăm chính là bản thân mình a.
Đông Phương Ngữ Phượng bất an đứng lên, Xuân Đào vội vàng đi theo.
“Đi mời tướng quân phu nhân đến đây một chuyến......”
Có lẽ, nàng nên tìm nương thương lượng một chút, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
*****
“Phu nhân thật sự rất là hứng thú, đứa nhỏ quăng ở trong nhà mặc kệ, chính mình đi ra ngoài vui vẻ......”
Đi ra khỏi cửa của cửa hàng bán đấu giá không xa, vừa chia tay cùng bọn người Tứ vương gia không bao lâu, Đông Phương Ngữ Hinh liền thấy có người chặn đường mình, mà người chặn đường kia, dĩ nhiên là......
Cái người nam nhân hay xen vào việc của người khác kia? Cái người tự xưng là tướng công của nàng?
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì, nàng làm như thế nào là chuyện của nàng, khi nào thì đến lượt người khác thuyết ba đạo tứ chứ? (ý nói không đến lượt người khác nói thay cho mình phải làm gì)
Nghĩ muốn nổi giận, nhưng người trước mắt này không phải là đối tượng có thể nổi giận được a.
“Ngươi rất rảnh rỗi?”
Hai mắt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói cũng lạnh lẽo , Đông Phương Ngữ Hinh kìm chế khó chịu trong lòng.
“Không có......”
Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng khẽ động, bỗng nhiên chợt tiến lên, bắt lấy cổ tay của nàng: “Đi......”
Bắt cóc? Đông Phương Ngữ Hinh rất muốn lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng đối mặt với một người đạt tới cảnh giới khí tiên, người cứu mạng có ích sao?
Hắn nắm lấy nàng một đường chạy như bay, không đến thời gian một ly trà nhỏ đã đến một cái sân xa lạ, bỗng nhiên tay hắn buông ra, thân mình cũng đột nhiên tới gần, Đông Phương Ngữ Hinh lui một bước, người đã bị dồn đến trên tường.
“Ngươi......”
Bỗng nhiên hắn dang hai tay ra, hai tay áp lên trên vai của Đông Phương Ngữ Hinh, vóc người của hắn rất cao, cho dù lúc này Đông Phương Ngữ HInh khong thấp, cũng chỉ cao vừa đến bờ vai của hắn mà thôi.
Hắn hơi hơi cúi đầu, hô hấp trong miệng phun đến trên mặt của nàng, hai mắt sáng quắc nhìn nàng, trầm giọng nói:
“Cứ như vậy muốn tìm nam nhân sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, có chút không hiểu lời này là cái ý tứ gì.
“Chẳng qua là, cho dù như vậy, ngươi cũng không cần đói bụng ăn quàng như vậy......”
Lời này thản nhiên vang lên ở bên tai, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục hiểu được, đột nhiên nàng ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cười lạnh nói:
“Điều này hình như không có liên quan gì đến ngươi đi?”
“Đúng là không liên quan...... Nhưng ta thích Hoan Hoan...... Nên sẽ không để cho ngươi tùy tiện tìm một nam nhân đến......”
Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, không biết vì sao, nàng nhìn đến người nam nhân này, sẽ không có thời điểm tâm bình khí hoà (bình tĩnh hoà nhã).
“Ngươi thích cũng vô dụng, ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý ......”
“Nhi tử của Đậu thượng thư?”
Xuân Đào nghe xong vội gật đầu, Đông Phương Ngữ Phượng giận dữ đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Vì sao hắn lại hồ đồ như vậy chứ, Đậu thượng thư kia thế nhưng......”
Chuyện năm đó, nàng cùng Tứ vương gia liên thủ thiết kế, mới dẫn đến nâng nhầm kiệu hoa như đã nói, tuy rằng Đậu Chí Trung chết là đương nhiên, hắn vốn chính là không trụ được mới yêu cầu thực hiện hôn ước.
Nhưng mà người Đậu gia cũng không cho là như vậy, tất nhiên là bọn họ hận chết mình và Tứ vương gia mới đúng a.
Hơn nữa, sau hai ba năm, bọn họ cũng luôn luôn là không lui tới làm gì, vì sao hiện tại bỗng nhiên lại thân thiết như vậy chứ?
“Tiểu thư, hôm nay Vương gia đi đến cửa hàng bán đấu giá, đi theo có Đậu công tử, nhưng mà hình như còn có một nữ tử nữa......”
Xuân Đào không dám xác định nữ nhân kia là ai, nhưng cũng không dám giấu diếm.
“Nữ nhân?”
Trong mắt loé lên một tia suy nghĩ sâu xa, nếu là nữ nhân, vậy thì...... Có phải Vương phủ sẽ lại có thêm người mới vào nữa hay không?
Chẳng qua là, việc này vốn cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng......
Vì sao trong lòng nàng lại có vài phần bất an đây? Chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến Đậu Chí Kình sao?
Nếu như nữ nhân kia là do Đậu Chí Kình sắp xếp, vậy mục tiêu của nàng ta, trăm phần trăm chính là bản thân mình a.
Đông Phương Ngữ Phượng bất an đứng lên, Xuân Đào vội vàng đi theo.
“Đi mời tướng quân phu nhân đến đây một chuyến......”
Có lẽ, nàng nên tìm nương thương lượng một chút, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
*****
“Phu nhân thật sự rất là hứng thú, đứa nhỏ quăng ở trong nhà mặc kệ, chính mình đi ra ngoài vui vẻ......”
Đi ra khỏi cửa của cửa hàng bán đấu giá không xa, vừa chia tay cùng bọn người Tứ vương gia không bao lâu, Đông Phương Ngữ Hinh liền thấy có người chặn đường mình, mà người chặn đường kia, dĩ nhiên là......
Cái người nam nhân hay xen vào việc của người khác kia? Cái người tự xưng là tướng công của nàng?
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì, nàng làm như thế nào là chuyện của nàng, khi nào thì đến lượt người khác thuyết ba đạo tứ chứ? (ý nói không đến lượt người khác nói thay cho mình phải làm gì)
Nghĩ muốn nổi giận, nhưng người trước mắt này không phải là đối tượng có thể nổi giận được a.
“Ngươi rất rảnh rỗi?”
Hai mắt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói cũng lạnh lẽo , Đông Phương Ngữ Hinh kìm chế khó chịu trong lòng.
“Không có......”
Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng khẽ động, bỗng nhiên chợt tiến lên, bắt lấy cổ tay của nàng: “Đi......”
Bắt cóc? Đông Phương Ngữ Hinh rất muốn lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng đối mặt với một người đạt tới cảnh giới khí tiên, người cứu mạng có ích sao?
Hắn nắm lấy nàng một đường chạy như bay, không đến thời gian một ly trà nhỏ đã đến một cái sân xa lạ, bỗng nhiên tay hắn buông ra, thân mình cũng đột nhiên tới gần, Đông Phương Ngữ Hinh lui một bước, người đã bị dồn đến trên tường.
“Ngươi......”
Bỗng nhiên hắn dang hai tay ra, hai tay áp lên trên vai của Đông Phương Ngữ Hinh, vóc người của hắn rất cao, cho dù lúc này Đông Phương Ngữ HInh khong thấp, cũng chỉ cao vừa đến bờ vai của hắn mà thôi.
Hắn hơi hơi cúi đầu, hô hấp trong miệng phun đến trên mặt của nàng, hai mắt sáng quắc nhìn nàng, trầm giọng nói:
“Cứ như vậy muốn tìm nam nhân sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, có chút không hiểu lời này là cái ý tứ gì.
“Chẳng qua là, cho dù như vậy, ngươi cũng không cần đói bụng ăn quàng như vậy......”
Lời này thản nhiên vang lên ở bên tai, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục hiểu được, đột nhiên nàng ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cười lạnh nói:
“Điều này hình như không có liên quan gì đến ngươi đi?”
“Đúng là không liên quan...... Nhưng ta thích Hoan Hoan...... Nên sẽ không để cho ngươi tùy tiện tìm một nam nhân đến......”
Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, không biết vì sao, nàng nhìn đến người nam nhân này, sẽ không có thời điểm tâm bình khí hoà (bình tĩnh hoà nhã).
“Ngươi thích cũng vô dụng, ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý ......”
/1169
|