Edit: PDN
Một lần kia, đúng là bỗng chốc đã bồi thêm mẹ con hai người các nàng vào.
“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ nàng, vẫn chưa tỉnh ngộ như cũ nha......”
Đông Phương Ngữ Hinh thất vọng nói xong. Nàng tuy là muốn trả thù, nhưng kết quả trả thù này, cũng không làm cho nàng quá mức vui vẻ.
Thấy Đông Phương Ngữ Phượng đã đi khuất , hai người nhìn nhau, chuyển sang vị trí khác. Trò hay này, vẫn còn muốn tiếp tục xem .
“Vương gia, chàng kêu nô tì đến...... Có phải nhớ nô tì hay không?”
Đông Phương Ngữ Phượng vội vàng chạy vào, Tứ Vương Gia thấy người vào, vốn tưởng rằng là khất cái ở đâu chạy tới, nhưng vừa nghe thanh âm này......
Bây giờ tiếng nói của nàng, khô ráp, khàn khàn, căn bản là...... một kiểu giọng gà trống.
Thật sự là khó nghe, khó nghe muốn chết.
Mà cái nữ nhân này......Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, cùng mấy tháng trước, không giống nhau chút nào. Đây thật là vương phi của hắn sao.
“Đứng lại......”
Thấy nàng còn chạy về phía mình, Tứ Vương Gia quát to một tiếng, bây giờ còn cách một khoảng xa như vậy, hắn đã ngửi được một một thứ mùi lạ.
“A...... Vương gia, nô tì......”
Đông Phương Ngữ Phượng hơi tổn thương, lâu như vậy nàng không gặp được Tứ Vương Gia, nàng rất nhớ hắn, nhưng hắn......
“Mang nàng cùng đi phủ Đông Phương tướng quân......”
Tứ Vương Gia ngại nhìn nữ nhân này một cái, mỹ nữ lộ ra biểu cảm này là điềm đạm đáng yêu, nhưng loại khất cái này, đúng là ghê tởm chết người.
Cái này, bởi vì có vương gia ở đây, hạ nhân không dám nhàn hạ, trực tiếp đi tới giữ chặt Đông Phương Ngữ Phượng.
“Vương gia, chàng không thể đối với nô tì như vậy, chàng không thể......”
Đông Phương Ngữ Phượng lớn tiếng kêu, giọng gà trống kia nghe xong làm cho người ta nổi da gà khắp người.
Tứ Vương Gia mất kiên nhẫn liếc mắt lướt qua trong phòng một cái, đúng lúc nhìn thấy một mảnh khăn lụa, tiện tay lấy đến, vèo một tiếng đã ném sang, nhét đúng vào cái miệng đang kêu ầm ĩ kia của Đông Phương Ngữ Phượng.
“A......”
Cuối cùng tiếng huyên náo kia cũng ngừng lại thành công , lỗ tai của Tứ Vương Gia thanh tĩnh. Một đám người, chậm rãi đi đến phủ Đông Phương tướng quân.
Lúc này đã là đêm khuya, một đám người như vậy đi trên đường, gây ra tiếng động rất lớn, nhưng không ai dám đi ra xem xét, chỉ là len lén mặc thêm quần áo, đẩy khe cửa nhìn, hình như là người của tứ vương phủ.
Tiếng đập cửa động trời vang lên, người gác cổng còn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng đến mở cửa, từ một nơi bí mật gần đó thị vệ trực ban cũng đều nhìn lại, thấy là Tứ Vương Gia, bọn họ không xuất hiện, vẫn âm thầm ẩn dấu như cũ.
“Ai a......”
Người gác cổng hô, Tứ Vương Gia kia vốn đã mất kiên nhẫn, nghe được mở cửa không thuận lợi gọn gàng, trực tiếp vung tay lên, một đám chân khí tản ra, cửa phá vỡ một cái sập xuống, của lớn tốt nhất của phủ tướng quân, ngay tại giờ phút này, hoàn toàn tiêu tan.
Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên Đông Phương Trình vừa mới đi ngủ đã bừng tỉnh, ông vội vàng đứng lên, mặc quần áo xong, vừa đến trong viện, Tứ Vương Gia đã dẫn người đi tới.
“Hồ Diên Chân, ngươi đến làm cái gì?”
Từ khi Tứ Vương Gia cho hắn đội cái nón xanh cực lớn, hắn ngay cả Tứ Vương Gia cũng lười gọi, hai người bọn họ gặp nhau, mỗi lần đều là giơ râu châm chọc -- đối chọi gay gắt.
Không ai có thể dễ dàng tha thứ sỉ nhục như vậy, đặc biệt, nam nhân này vẫn là tướng công của nữ nhi ruột thịt mình .
Đông Phương Trình ông đã thành trò cười cho toàn bộ kinh thành -- không, không chỉ là kinh thành, là toàn bộ Kỳ Thiên quốc .
“Hừ! Đông Phương Trình, ông làm cái gì còn cần bổn vương nói sao?”
Không nhận ra giọng điệu Đông Phương Trình không tốt, giọng điệu của Tứ Vương càng không vui.
Một lần kia, đúng là bỗng chốc đã bồi thêm mẹ con hai người các nàng vào.
“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ nàng, vẫn chưa tỉnh ngộ như cũ nha......”
Đông Phương Ngữ Hinh thất vọng nói xong. Nàng tuy là muốn trả thù, nhưng kết quả trả thù này, cũng không làm cho nàng quá mức vui vẻ.
Thấy Đông Phương Ngữ Phượng đã đi khuất , hai người nhìn nhau, chuyển sang vị trí khác. Trò hay này, vẫn còn muốn tiếp tục xem .
“Vương gia, chàng kêu nô tì đến...... Có phải nhớ nô tì hay không?”
Đông Phương Ngữ Phượng vội vàng chạy vào, Tứ Vương Gia thấy người vào, vốn tưởng rằng là khất cái ở đâu chạy tới, nhưng vừa nghe thanh âm này......
Bây giờ tiếng nói của nàng, khô ráp, khàn khàn, căn bản là...... một kiểu giọng gà trống.
Thật sự là khó nghe, khó nghe muốn chết.
Mà cái nữ nhân này......Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, cùng mấy tháng trước, không giống nhau chút nào. Đây thật là vương phi của hắn sao.
“Đứng lại......”
Thấy nàng còn chạy về phía mình, Tứ Vương Gia quát to một tiếng, bây giờ còn cách một khoảng xa như vậy, hắn đã ngửi được một một thứ mùi lạ.
“A...... Vương gia, nô tì......”
Đông Phương Ngữ Phượng hơi tổn thương, lâu như vậy nàng không gặp được Tứ Vương Gia, nàng rất nhớ hắn, nhưng hắn......
“Mang nàng cùng đi phủ Đông Phương tướng quân......”
Tứ Vương Gia ngại nhìn nữ nhân này một cái, mỹ nữ lộ ra biểu cảm này là điềm đạm đáng yêu, nhưng loại khất cái này, đúng là ghê tởm chết người.
Cái này, bởi vì có vương gia ở đây, hạ nhân không dám nhàn hạ, trực tiếp đi tới giữ chặt Đông Phương Ngữ Phượng.
“Vương gia, chàng không thể đối với nô tì như vậy, chàng không thể......”
Đông Phương Ngữ Phượng lớn tiếng kêu, giọng gà trống kia nghe xong làm cho người ta nổi da gà khắp người.
Tứ Vương Gia mất kiên nhẫn liếc mắt lướt qua trong phòng một cái, đúng lúc nhìn thấy một mảnh khăn lụa, tiện tay lấy đến, vèo một tiếng đã ném sang, nhét đúng vào cái miệng đang kêu ầm ĩ kia của Đông Phương Ngữ Phượng.
“A......”
Cuối cùng tiếng huyên náo kia cũng ngừng lại thành công , lỗ tai của Tứ Vương Gia thanh tĩnh. Một đám người, chậm rãi đi đến phủ Đông Phương tướng quân.
Lúc này đã là đêm khuya, một đám người như vậy đi trên đường, gây ra tiếng động rất lớn, nhưng không ai dám đi ra xem xét, chỉ là len lén mặc thêm quần áo, đẩy khe cửa nhìn, hình như là người của tứ vương phủ.
Tiếng đập cửa động trời vang lên, người gác cổng còn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng đến mở cửa, từ một nơi bí mật gần đó thị vệ trực ban cũng đều nhìn lại, thấy là Tứ Vương Gia, bọn họ không xuất hiện, vẫn âm thầm ẩn dấu như cũ.
“Ai a......”
Người gác cổng hô, Tứ Vương Gia kia vốn đã mất kiên nhẫn, nghe được mở cửa không thuận lợi gọn gàng, trực tiếp vung tay lên, một đám chân khí tản ra, cửa phá vỡ một cái sập xuống, của lớn tốt nhất của phủ tướng quân, ngay tại giờ phút này, hoàn toàn tiêu tan.
Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên Đông Phương Trình vừa mới đi ngủ đã bừng tỉnh, ông vội vàng đứng lên, mặc quần áo xong, vừa đến trong viện, Tứ Vương Gia đã dẫn người đi tới.
“Hồ Diên Chân, ngươi đến làm cái gì?”
Từ khi Tứ Vương Gia cho hắn đội cái nón xanh cực lớn, hắn ngay cả Tứ Vương Gia cũng lười gọi, hai người bọn họ gặp nhau, mỗi lần đều là giơ râu châm chọc -- đối chọi gay gắt.
Không ai có thể dễ dàng tha thứ sỉ nhục như vậy, đặc biệt, nam nhân này vẫn là tướng công của nữ nhi ruột thịt mình .
Đông Phương Trình ông đã thành trò cười cho toàn bộ kinh thành -- không, không chỉ là kinh thành, là toàn bộ Kỳ Thiên quốc .
“Hừ! Đông Phương Trình, ông làm cái gì còn cần bổn vương nói sao?”
Không nhận ra giọng điệu Đông Phương Trình không tốt, giọng điệu của Tứ Vương càng không vui.
/1169
|