“Ta đây cũng không có việc gì sao?”
Là không có việc gì, nhưng lại...... Đem hạnh phúc của chính mình, đi bồi thường.
Qua hơn một canh giờ, Hoan Hoan đã trở lại, vui chơi thoải mái không tổn hao gì, hoàng thượng kia cũng không tính quá biến thái, trừ bỏ giữ Hoan Hoan lại, cũng không làm gì đối với bé.
Này dù sao cũng là tiểu hài tử, một cái tiểu hài tử mà thôi.
“Nương......” Hoan Hoan khóc ôm lấy cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, bé còn nhỏ, cho tới bây giờ không trải qua những chuyện như vậy, thế nhưng sợ hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh gắt gao ôm Hoan Hoan, mãi cho đến bé khóc mệt mỏi, ngủ thiếp đi mới buông bé ra.
Mà đi theo Hoan Hoan đến, còn có một đạo thánh chỉ tứ hôn, đại ý chính là tứ hôn cho Đông Phương Ngữ Hinh, gả cho Nhân vương chẳng hạn......
Luận võ chiêu cha, ha ha, không nghĩ tới, thế nhưng sẽ lấy loại phương thức như vậy để kết thúc.
Kết quả này, nói thật, làm cho người ta có cảm giác dở khóc dở cười.
“Ta không muốn gả a......”
Ghé vào trên bàn trong hoa viên, Đông Phương Ngữ Hinh hô to một trăm linh một. Hồng Lăng thở dài:
“Tiểu thư, kỳ thật Nhân vương kia cũng rất tốt ......”
“Ai nha, là rất tốt a, bốn năm mươi tuổi, chắc là còn được đi?”
Trong hoa viên, Đông Phương Ngữ Hoa mang theo nha đầu tươi cười xinh đẹp đi tới, ngày đó Đông Phương Ngữ Hinh không chết thật sự là đáng tiếc, nhưng mà, biết nàng ta gả cho một lão nhân, trong lòng nàng liền cân bằng ......
Nhân vương, là có tiền có thế, nhưng...... Chỉ là một cái lão nhân mà thôi, một nửa thân đều đã chon dưới đất (ý là sắp chết), cho dù là lợi hại hơn nữa, cũng chẳng qua là một lão nhân mục nát, có cái gì tốt?
Tốt nhất, thời điểm thành thân không cẩn thận chết, vậy thì......
Nhị tỷ này của nàng, thời điểm thành thân trước và sau đều làm hai tướng công chết, chũng tạo thành danh tiếng độc quả phụ chân chính.
Đến lúc đó, đừng nói là Tứ vương gia Lục vương gia, chính là một người bình thường cũng sẽ không muốn thú nàng ?
Có ai ngại mệnh của chính mình quá dài. Vậy có thể thú nàng ta a, nhưng ngốc tử trên đời này cũng chỉ có mấy người a.
“Lão nhân thì như thế nào? Muội muội a, tuổi của ngươi cũng không nhỏ đi? Hình như là, chính là muốn gả cho một lão nhân, cũng không chắc có người sẽ đến thú ngươi đi.”
Ai, đi ra ngoài giải sầu thế nhưng cũng có thể gặp được loại ruồi bị này, tâm tình của Đông Phương Ngữ Hinh càng tệ hơn, sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ?
“Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi thực đã cho rằng Đông Phương Ngữ Hoa ta liền không có người muốn sao? Chỉ là ánh mắt của ta cao......”
Đông Phương Ngữ Hoa tức giận nói xong, thực ta nàng cũng biết, hôn nhân của nàng, căn bản chính mình lại không thể làm chủ, phải do phu nhân định đoạt.
Cho nên vài năm nay nàng liều mạng nịnh bợ nữ nhân kia, nhưng mãi cho đến bây giờ, bà ta vẫn chưa nói sẽ gả nàng cho ai.
“Ai, ta biết a...... Ánh mắt ngươi là cao, cao đến, chờ để phu nhân giúp ngươi tìm a miêu a cẩu ......”
Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh một tiếng, Đông Phương Ngữ Hoa tức giận muốn mắng người, nhưng nghĩ đến võ công của Đông Phương Ngữ Hinh, nàng miễn cưỡng nhẫn xuống.
Một ngày này, làm cho người ta ngoài ý muốn là, thế nhưng Tứ vương gia cùng Đông Phương Ngữ Phượng đã trở lại, hơn nữa thời điểm bọn họ đến thời gian cũng không còn sớm, hai người liền nghỉ lại ở trong phủ.
Bọn họ ở tiền thính(phòng trước) ăn cơm, Đông Phương Ngữ Hinh cũng bị gọi đi qua.
Thời điểm nàng ngồi xuống, liền cảm thấy một đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn qua.
Là Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, cố ý không đi để ý đến hắn
Nam nhân này cũng thật sự là a, mãi cho đến giờ phút này, thế nhưng còn có thể làm ra bộ dáng như vậy ...... Bộ dáng thâm tình chân thành, cũng không biết là cho ai xem đâu?
“Ngữ Hinh......” Bỗng nhiên hắn mở miệng, vẻ mặt Đông Phương Ngữ Phượng buồn bã, một bên phu nhân vội nói:
Là không có việc gì, nhưng lại...... Đem hạnh phúc của chính mình, đi bồi thường.
Qua hơn một canh giờ, Hoan Hoan đã trở lại, vui chơi thoải mái không tổn hao gì, hoàng thượng kia cũng không tính quá biến thái, trừ bỏ giữ Hoan Hoan lại, cũng không làm gì đối với bé.
Này dù sao cũng là tiểu hài tử, một cái tiểu hài tử mà thôi.
“Nương......” Hoan Hoan khóc ôm lấy cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, bé còn nhỏ, cho tới bây giờ không trải qua những chuyện như vậy, thế nhưng sợ hãi.
Đông Phương Ngữ Hinh gắt gao ôm Hoan Hoan, mãi cho đến bé khóc mệt mỏi, ngủ thiếp đi mới buông bé ra.
Mà đi theo Hoan Hoan đến, còn có một đạo thánh chỉ tứ hôn, đại ý chính là tứ hôn cho Đông Phương Ngữ Hinh, gả cho Nhân vương chẳng hạn......
Luận võ chiêu cha, ha ha, không nghĩ tới, thế nhưng sẽ lấy loại phương thức như vậy để kết thúc.
Kết quả này, nói thật, làm cho người ta có cảm giác dở khóc dở cười.
“Ta không muốn gả a......”
Ghé vào trên bàn trong hoa viên, Đông Phương Ngữ Hinh hô to một trăm linh một. Hồng Lăng thở dài:
“Tiểu thư, kỳ thật Nhân vương kia cũng rất tốt ......”
“Ai nha, là rất tốt a, bốn năm mươi tuổi, chắc là còn được đi?”
Trong hoa viên, Đông Phương Ngữ Hoa mang theo nha đầu tươi cười xinh đẹp đi tới, ngày đó Đông Phương Ngữ Hinh không chết thật sự là đáng tiếc, nhưng mà, biết nàng ta gả cho một lão nhân, trong lòng nàng liền cân bằng ......
Nhân vương, là có tiền có thế, nhưng...... Chỉ là một cái lão nhân mà thôi, một nửa thân đều đã chon dưới đất (ý là sắp chết), cho dù là lợi hại hơn nữa, cũng chẳng qua là một lão nhân mục nát, có cái gì tốt?
Tốt nhất, thời điểm thành thân không cẩn thận chết, vậy thì......
Nhị tỷ này của nàng, thời điểm thành thân trước và sau đều làm hai tướng công chết, chũng tạo thành danh tiếng độc quả phụ chân chính.
Đến lúc đó, đừng nói là Tứ vương gia Lục vương gia, chính là một người bình thường cũng sẽ không muốn thú nàng ?
Có ai ngại mệnh của chính mình quá dài. Vậy có thể thú nàng ta a, nhưng ngốc tử trên đời này cũng chỉ có mấy người a.
“Lão nhân thì như thế nào? Muội muội a, tuổi của ngươi cũng không nhỏ đi? Hình như là, chính là muốn gả cho một lão nhân, cũng không chắc có người sẽ đến thú ngươi đi.”
Ai, đi ra ngoài giải sầu thế nhưng cũng có thể gặp được loại ruồi bị này, tâm tình của Đông Phương Ngữ Hinh càng tệ hơn, sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ?
“Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi thực đã cho rằng Đông Phương Ngữ Hoa ta liền không có người muốn sao? Chỉ là ánh mắt của ta cao......”
Đông Phương Ngữ Hoa tức giận nói xong, thực ta nàng cũng biết, hôn nhân của nàng, căn bản chính mình lại không thể làm chủ, phải do phu nhân định đoạt.
Cho nên vài năm nay nàng liều mạng nịnh bợ nữ nhân kia, nhưng mãi cho đến bây giờ, bà ta vẫn chưa nói sẽ gả nàng cho ai.
“Ai, ta biết a...... Ánh mắt ngươi là cao, cao đến, chờ để phu nhân giúp ngươi tìm a miêu a cẩu ......”
Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh một tiếng, Đông Phương Ngữ Hoa tức giận muốn mắng người, nhưng nghĩ đến võ công của Đông Phương Ngữ Hinh, nàng miễn cưỡng nhẫn xuống.
Một ngày này, làm cho người ta ngoài ý muốn là, thế nhưng Tứ vương gia cùng Đông Phương Ngữ Phượng đã trở lại, hơn nữa thời điểm bọn họ đến thời gian cũng không còn sớm, hai người liền nghỉ lại ở trong phủ.
Bọn họ ở tiền thính(phòng trước) ăn cơm, Đông Phương Ngữ Hinh cũng bị gọi đi qua.
Thời điểm nàng ngồi xuống, liền cảm thấy một đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn qua.
Là Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, cố ý không đi để ý đến hắn
Nam nhân này cũng thật sự là a, mãi cho đến giờ phút này, thế nhưng còn có thể làm ra bộ dáng như vậy ...... Bộ dáng thâm tình chân thành, cũng không biết là cho ai xem đâu?
“Ngữ Hinh......” Bỗng nhiên hắn mở miệng, vẻ mặt Đông Phương Ngữ Phượng buồn bã, một bên phu nhân vội nói:
/1169
|