Cũng không biết, sự kiện kia, ta cũng sẽ không nói. . .
Ừ, Hinh nhi, việc này nha, không đơn giản, trước hết chúng ta đừng xen. . .
Uất Trì Tà Dịch cười cười, thứ này a, chờ toàn bộ đi ra cũng không chậm.
Xuất thủ trước, chưa chắc chính là người thắng sau cùng kia .
Quyết định này của Uất Trì Tà Dịch , trái lại khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần kinh ngạc :
Nhưng. . . Tà Dịch, nghe sư phụ nói, Mật Các sẽ đưa thiệp mời, đan học viện sẽ phái người tham gia, vậy Thiên Thương Đảo chúng ta cũng sẽ nhận được. . .
Vậy hãy để cho bọn họ đi thôi. . . Chúng ta không đi là được nha. . .
Nửa tấm địa đồ khác ở trên tay của bọn họ, sợ cái gì chứ?
Hơn nữa, trên tay người của Mật Các có địa đồ, cũng chỉ là bọn hắn nói, ai biết là thật hay giả?
Nếu như thật sự có, bọn họ dám xuất hiện như thế , tất nhiên có điều dựa vào.
Đã biết vừa lấy địa đồ ra, cũng chỉ là làm giá y cho bọn họ mà thôi.
Vâng, nói cũng phải. . .
Uất Trì Tà Dịch, hắn nghĩ so với chính mình đều toàn diện.
Đông Phương Ngữ Hinh vốn là muốn đi xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ đi, cũng chưa chắc thích hợp, chi bằng, trực tiếp chờ kết quả cuối cùng.
Bây giờ chúng ta . . .
Nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ha ha, Hinh nhi, chúng ta cũng thật lâu không đơn độc ở cùng nhau, nàng không muốn sống yên ổn mấy ngày nữa sao?
Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, muốn nha, sao nàng không muốn, là mọi chuyện luôn luôn tìm được trên đầu của nàng.
Í, không đúng nha, tự ngươi xuất quan sao?
Bỗng nhiên nghĩ đến tiểu nha đầu vẫn luôn không có ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh rất nhớ bé mà?
Tiểu Hoan Hoan à? Con bé cũng đi ra cùng với mọi người a. . .
Có phải nàng có phần không quá tẫn trách hay không, vậy mà lúc này mới nghĩ đến tiểu nha đầu khả ái !
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh nói đến tiểu Hoan Hoan, nhưng hắn cũng vẫn luôn không thấy bé nha, hắn cũng có chút kỳ quái mà? ——
A. . . Đi ra tới. . . Kia. . .
Cái tiểu nha đầu kia, bế quan thời gian dài như vậy, khẳng định. . .
Ý niệm đầu tiên chính là tìm đến mình.
Nhưng Tà Dịch bế quan đồng thời với nàng, vậy ngay lúc đó . . .
Chết tiệt, Uất Trì Tà Dịch. . .
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu hung hăng nhìn Uất Trì Tà Dịch, Tà Dịch có chút oan uổng:
Hinh nhi, làm sao vậy?
Hắn hình như không có làm chuyện gì đi, nhưng vẻ mặt của Hinh Nhi cũng quá. . .
Kinh khủng đi, giống như mình làm cái chuyện thiên đại sai lầm gì vậy.
Chàng. . . Uất Trì Tà Dịch, chàng đã quên chuyện nữ nhi của chàng thích nhất a?
Đông Phương Ngữ Hinh căm hận nói , Tà Dịch vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, chợt nghĩ đến tiểu Hoan Hoan lúc ban đầu, dường như. . .
Cái tiểu nha đầu kia, quả là tương đối thích ngắm bọn họ ở trong phòng. . .
Đặc biệt cái lúc đó. . .
Đổ mồ hôi , cái tiểu nha đầu này, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào , dĩ nhiên. . .
Thích xem người ta động phòng.
Bé cũng không muốn nghĩ mình mới bao nhiêu tuổi, nhìn chuyện này đối với bé có ích lợi gì chứ?
Uất Trì Tà Dịch nhướng mày, ngày hôm qua , hắn quá nhớ Hinh nhi rồi, cho nên mới sẽ. . .
Hắn hoàn toàn đã quên chuyện của tiểu Hoan Hoan .
Mà đây là đan học viện, chỗ ở của Đông Phương Ngữ Hinh và hắn, bình thường cũng không có mấy ai đến.
Có thể tới, cũng chỉ có mấy người Nữ vương, Chích lão .
Có lẽ bọn họ cũng đều có ánh mắt, biết bọn họ đang vội vàng, đương nhiên lảng tránh, cho nên hắn cũng không lo lắng bị người thấy.
Ừ, Hinh nhi, việc này nha, không đơn giản, trước hết chúng ta đừng xen. . .
Uất Trì Tà Dịch cười cười, thứ này a, chờ toàn bộ đi ra cũng không chậm.
Xuất thủ trước, chưa chắc chính là người thắng sau cùng kia .
Quyết định này của Uất Trì Tà Dịch , trái lại khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần kinh ngạc :
Nhưng. . . Tà Dịch, nghe sư phụ nói, Mật Các sẽ đưa thiệp mời, đan học viện sẽ phái người tham gia, vậy Thiên Thương Đảo chúng ta cũng sẽ nhận được. . .
Vậy hãy để cho bọn họ đi thôi. . . Chúng ta không đi là được nha. . .
Nửa tấm địa đồ khác ở trên tay của bọn họ, sợ cái gì chứ?
Hơn nữa, trên tay người của Mật Các có địa đồ, cũng chỉ là bọn hắn nói, ai biết là thật hay giả?
Nếu như thật sự có, bọn họ dám xuất hiện như thế , tất nhiên có điều dựa vào.
Đã biết vừa lấy địa đồ ra, cũng chỉ là làm giá y cho bọn họ mà thôi.
Vâng, nói cũng phải. . .
Uất Trì Tà Dịch, hắn nghĩ so với chính mình đều toàn diện.
Đông Phương Ngữ Hinh vốn là muốn đi xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ đi, cũng chưa chắc thích hợp, chi bằng, trực tiếp chờ kết quả cuối cùng.
Bây giờ chúng ta . . .
Nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ha ha, Hinh nhi, chúng ta cũng thật lâu không đơn độc ở cùng nhau, nàng không muốn sống yên ổn mấy ngày nữa sao?
Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, muốn nha, sao nàng không muốn, là mọi chuyện luôn luôn tìm được trên đầu của nàng.
Í, không đúng nha, tự ngươi xuất quan sao?
Bỗng nhiên nghĩ đến tiểu nha đầu vẫn luôn không có ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh rất nhớ bé mà?
Tiểu Hoan Hoan à? Con bé cũng đi ra cùng với mọi người a. . .
Có phải nàng có phần không quá tẫn trách hay không, vậy mà lúc này mới nghĩ đến tiểu nha đầu khả ái !
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh nói đến tiểu Hoan Hoan, nhưng hắn cũng vẫn luôn không thấy bé nha, hắn cũng có chút kỳ quái mà? ——
A. . . Đi ra tới. . . Kia. . .
Cái tiểu nha đầu kia, bế quan thời gian dài như vậy, khẳng định. . .
Ý niệm đầu tiên chính là tìm đến mình.
Nhưng Tà Dịch bế quan đồng thời với nàng, vậy ngay lúc đó . . .
Chết tiệt, Uất Trì Tà Dịch. . .
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu hung hăng nhìn Uất Trì Tà Dịch, Tà Dịch có chút oan uổng:
Hinh nhi, làm sao vậy?
Hắn hình như không có làm chuyện gì đi, nhưng vẻ mặt của Hinh Nhi cũng quá. . .
Kinh khủng đi, giống như mình làm cái chuyện thiên đại sai lầm gì vậy.
Chàng. . . Uất Trì Tà Dịch, chàng đã quên chuyện nữ nhi của chàng thích nhất a?
Đông Phương Ngữ Hinh căm hận nói , Tà Dịch vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, chợt nghĩ đến tiểu Hoan Hoan lúc ban đầu, dường như. . .
Cái tiểu nha đầu kia, quả là tương đối thích ngắm bọn họ ở trong phòng. . .
Đặc biệt cái lúc đó. . .
Đổ mồ hôi , cái tiểu nha đầu này, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào , dĩ nhiên. . .
Thích xem người ta động phòng.
Bé cũng không muốn nghĩ mình mới bao nhiêu tuổi, nhìn chuyện này đối với bé có ích lợi gì chứ?
Uất Trì Tà Dịch nhướng mày, ngày hôm qua , hắn quá nhớ Hinh nhi rồi, cho nên mới sẽ. . .
Hắn hoàn toàn đã quên chuyện của tiểu Hoan Hoan .
Mà đây là đan học viện, chỗ ở của Đông Phương Ngữ Hinh và hắn, bình thường cũng không có mấy ai đến.
Có thể tới, cũng chỉ có mấy người Nữ vương, Chích lão .
Có lẽ bọn họ cũng đều có ánh mắt, biết bọn họ đang vội vàng, đương nhiên lảng tránh, cho nên hắn cũng không lo lắng bị người thấy.
/1169
|