Hai người nói chuyện như vậy, ở trong mắt một số người lại thành liếc mắt đưa tình.
Đông Phương Ngữ Hoa hận hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ánh mắt có thể giết người, nàng cũng không biết bị giết bao nhiêu lần.
Chỉ là, ánh mắt như vậy, đối với Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, không có một chút tác dụng nào.
"Mạnh công tử sao bỗng dưng lại đến tướng quân phủ vậy?"
"Nhị tiểu thư không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Mạnh Hạo là tốt rồi."
Không thích Đông Phương Ngữ Hinh vẫn gọi hắn là công tử, Mạnh Hạo chủ động nói.
"Mạnh Hạo?"
"Đúng vậy, là nhị công tử đột nhiên sinh bệnh, Ngữ Tuyệt gọi ta tới xem một chút..."
Mạnh Hạo khách khí nói, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói: "Là Ngữ Học a? Hắn bị bệnh? Ở đâu vậy? Nói đến việc này và ta có liên quan, ta phải đi qua nhìn một chút mới tốt..."
Lúc đó nghiêm phạt ( nghiêm khắc trừng phạt) Đông Phương Ngữ Học, cũng là bởi vì vui mừng vui mừng Hoan Hoan mất tích, bây giờ Hoan Hoan không có việc gì, tự nhiên nàng sẽ không mặc kệ hài tử mồm miệng hư hỏng kia.
Nhưng mà, tiểu tử mồm miệng hư hỏng kia thật sự là rất thối, nhưng cái này cũng không oán hài tử kia, mà là vấn đề giáo dục của người lớn.
Tuy rằng nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng sẽ không giết người vô tội lung tung, Đông Phương Ngữ Học, lúc trước cũng không có lỗi với mình.
Nghe được lời này của nàng, Ngữ Tuyệt cũng không khắc chế nổi tức giận trong lòng nữa:
" Đông Phương Ngữ Hinh, cái gì gọi là cùng ngươi có liên quan, việc này rõ ràng là lỗi của ngươi, ngươi mang Ngữ Học vứt xuống ao thối, hắn mới có thể trúng độc..."
Vốn dĩ hắn muốn nhìn thấy đầu sỏ gây ra tội muốn làm như thế nào, chỉ là, thực sự thấy được, thấy nữ tử này lúc này vô tội giống như tiên nữ giáng trần, làm sao hắn cũng không liên hệ tới với nữ tử ác độc trong miệng mẫu thân.
Như vậy xem ra, nữ nhân xinh đẹp thật là một vũ khí tốt.
"Đại ca, ngươi nói như vậy cũng không đúng, lúc đó ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Ta tưởng đại nương mang đi Hoan Hoan của ta..."
Đông Phương Ngữ Hinh vô tội bĩu mỗi, Đông Phương Ngữ Tuyệt nghe xong càng tức giận:
"Mẫu thân của ta làm sao mang nữ nhi của ngươi đi? Bà ấy là loại người như vậy sao?"
"Đúng vậy a, ta cảm thấy đúng như vậy... Năm năm trước, hoàng thượng tứ hôn cho ta lại đổi tân nương, hôm nay loại chuyện nhỏ này, cũng coi như phải.."
Ngữ Tuyệt vừa nghe, hận không thể tát vào mồm nữ nhân này xé rách miệng nàng ra, nhưng mà thực sự là năm năm trước bọn họ đã từng làm việc này.
"Nhị tiểu thư, chuyện cũ đã vậy, tiểu thư cần gì để ý? Không phải là tiểu thư muốn nhìn Ngữ Học sao? Nếu không ta cùng ngươi qua?"
Hắn biết thái độ của phu nhân và Ngữ Tuyệt tất nhiên không tốt, vì vậy hảo tâm đề nghị đi cùng. Săn sóc như vậy, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh là người thông minh, tự nhiên cảm giác được.
"Cũng tốt... Được rồi, Mạnh Hạo, ngươi cũng gọi ta là Ngữ Hinh đi. Tuy rằng quan hệ của ngươi và người không biết phân biệt thị phi không tệ, nhưng tính tình của ngươi cũng được, bản tiểu thư nguyện ý kết giao với người bạn như ngươi..."
Người không biết phân biệt thị phi... Ngữ Tuyệt nắm chặt nắm tay, nếu không phải có người khác, hắn không ngại đánh nữ nhân.
Mà Đông Phương Ngữ Hoa, còn lại là hận hận nhìn thái độ vô cùng thân thiết của hai người, nàng cũng không rõ, Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới trở về, hơn nữa khẳng định chưa thấy qua Mạnh Hạo vài lần, vì sao lại ...
Vì sao lại vô cùng thân thiết như vậy đây?
Không gặp mặt lại thân thiết như vậy, xem ra Đông Phương Ngữ Hinh này trời sinh không biết tự trọng.
Đông Phương Ngữ Hoa căm hận nghĩ, ánh mắt kia quả thực đó là có thể giết người a.
Ánh nhìn mãnh liệt như vậy, đương nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có thể cảm nhận được.
"A, tam muội, ngươi làm gì nhìn ta như vậy a?"
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên quay đầu, không hiểu hỏi.
"Ta... Nhị tỷ ta nhìn ngươi thế nào a..."
Đông Phương Ngữ Hoa hận hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ánh mắt có thể giết người, nàng cũng không biết bị giết bao nhiêu lần.
Chỉ là, ánh mắt như vậy, đối với Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, không có một chút tác dụng nào.
"Mạnh công tử sao bỗng dưng lại đến tướng quân phủ vậy?"
"Nhị tiểu thư không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Mạnh Hạo là tốt rồi."
Không thích Đông Phương Ngữ Hinh vẫn gọi hắn là công tử, Mạnh Hạo chủ động nói.
"Mạnh Hạo?"
"Đúng vậy, là nhị công tử đột nhiên sinh bệnh, Ngữ Tuyệt gọi ta tới xem một chút..."
Mạnh Hạo khách khí nói, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói: "Là Ngữ Học a? Hắn bị bệnh? Ở đâu vậy? Nói đến việc này và ta có liên quan, ta phải đi qua nhìn một chút mới tốt..."
Lúc đó nghiêm phạt ( nghiêm khắc trừng phạt) Đông Phương Ngữ Học, cũng là bởi vì vui mừng vui mừng Hoan Hoan mất tích, bây giờ Hoan Hoan không có việc gì, tự nhiên nàng sẽ không mặc kệ hài tử mồm miệng hư hỏng kia.
Nhưng mà, tiểu tử mồm miệng hư hỏng kia thật sự là rất thối, nhưng cái này cũng không oán hài tử kia, mà là vấn đề giáo dục của người lớn.
Tuy rằng nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng sẽ không giết người vô tội lung tung, Đông Phương Ngữ Học, lúc trước cũng không có lỗi với mình.
Nghe được lời này của nàng, Ngữ Tuyệt cũng không khắc chế nổi tức giận trong lòng nữa:
" Đông Phương Ngữ Hinh, cái gì gọi là cùng ngươi có liên quan, việc này rõ ràng là lỗi của ngươi, ngươi mang Ngữ Học vứt xuống ao thối, hắn mới có thể trúng độc..."
Vốn dĩ hắn muốn nhìn thấy đầu sỏ gây ra tội muốn làm như thế nào, chỉ là, thực sự thấy được, thấy nữ tử này lúc này vô tội giống như tiên nữ giáng trần, làm sao hắn cũng không liên hệ tới với nữ tử ác độc trong miệng mẫu thân.
Như vậy xem ra, nữ nhân xinh đẹp thật là một vũ khí tốt.
"Đại ca, ngươi nói như vậy cũng không đúng, lúc đó ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Ta tưởng đại nương mang đi Hoan Hoan của ta..."
Đông Phương Ngữ Hinh vô tội bĩu mỗi, Đông Phương Ngữ Tuyệt nghe xong càng tức giận:
"Mẫu thân của ta làm sao mang nữ nhi của ngươi đi? Bà ấy là loại người như vậy sao?"
"Đúng vậy a, ta cảm thấy đúng như vậy... Năm năm trước, hoàng thượng tứ hôn cho ta lại đổi tân nương, hôm nay loại chuyện nhỏ này, cũng coi như phải.."
Ngữ Tuyệt vừa nghe, hận không thể tát vào mồm nữ nhân này xé rách miệng nàng ra, nhưng mà thực sự là năm năm trước bọn họ đã từng làm việc này.
"Nhị tiểu thư, chuyện cũ đã vậy, tiểu thư cần gì để ý? Không phải là tiểu thư muốn nhìn Ngữ Học sao? Nếu không ta cùng ngươi qua?"
Hắn biết thái độ của phu nhân và Ngữ Tuyệt tất nhiên không tốt, vì vậy hảo tâm đề nghị đi cùng. Săn sóc như vậy, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh là người thông minh, tự nhiên cảm giác được.
"Cũng tốt... Được rồi, Mạnh Hạo, ngươi cũng gọi ta là Ngữ Hinh đi. Tuy rằng quan hệ của ngươi và người không biết phân biệt thị phi không tệ, nhưng tính tình của ngươi cũng được, bản tiểu thư nguyện ý kết giao với người bạn như ngươi..."
Người không biết phân biệt thị phi... Ngữ Tuyệt nắm chặt nắm tay, nếu không phải có người khác, hắn không ngại đánh nữ nhân.
Mà Đông Phương Ngữ Hoa, còn lại là hận hận nhìn thái độ vô cùng thân thiết của hai người, nàng cũng không rõ, Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới trở về, hơn nữa khẳng định chưa thấy qua Mạnh Hạo vài lần, vì sao lại ...
Vì sao lại vô cùng thân thiết như vậy đây?
Không gặp mặt lại thân thiết như vậy, xem ra Đông Phương Ngữ Hinh này trời sinh không biết tự trọng.
Đông Phương Ngữ Hoa căm hận nghĩ, ánh mắt kia quả thực đó là có thể giết người a.
Ánh nhìn mãnh liệt như vậy, đương nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có thể cảm nhận được.
"A, tam muội, ngươi làm gì nhìn ta như vậy a?"
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên quay đầu, không hiểu hỏi.
"Ta... Nhị tỷ ta nhìn ngươi thế nào a..."
/1169
|