Tuy rằng, bọn họ không lợi hại lắm, nhưng. . .
Muốn bắt hết bọn họ, cũng không đơn giản như thế có được hay không?
Tớ biết cái ý nghĩ này có phần sai lầm, nhưng. . . Tớ cảm giác chính là như vậy. . .
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy tối hôm nay có phần không bình thường. . .
Cái gì không ổn chứ? Cô cũng không nói rõ được.
A, dường như có độc. . .
Cô dường như ngửi thấy được mùi độc dược.
Cái gì, có độc?
Tiểu Lang thấy khó hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, tại sao anh lại không cảm giác được.
Ở bên kia em là luyện đan sư, đối với dược vật rất mẫn cảm, không tốt, chúng ta nhanh đi thôi. . .
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh nói khẳng định như thế , Tiểu Lang gật đầu, nếu là có độc thật , vậy chẳng phải là. . .
Đi, chúng ta về trước đi, thương lượng một lần nữa . . . ——
Mọi người vội vàng muốn lui lại, nhưng nhưng vào lúc này, không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạt:
Ha ha, nếu tới, tại sao phải đi chứ. . .
Thanh âm này, tuy rằng bọn họ không biết là ai, nhưng. . .
Có lẽ, tuy rằng bọn họ rất cẩn thận, cũng quan sát kỹ mọi thứ xung quanh rồi, nhưng. . .
Ngay khi bọn họ đến đây , đã bị người theo dõi rồi.
Đây quả nhiên là một âm mưu, Đông Phương Ngữ Hinh là đến nhắc nhở, nhưng đã chậm.
Tao vẫn thật đáng tiếc, bởi vì chỉ bốn người chúng mày, kém một người, nhưng lúc này xem ra, ngược lại đủ hết rồi, năm người cùng nhau, trên đường cũng không cô đơn. . .
Người nọ nói lần nữa.
Lý Kiệt, mày thiết kế nhiều chuyện như vậy, chính là vì giết chúng tao sao?
Bởi vì xem qua tài liệu của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh biết tên của hắn.
Cô cao giọng hỏi, người nọ sửng sốt một chút, chợt cười nói:
Hắc hắc, không ngờ a, mày vẫn còn biết tên của tao. . .
Đã đã nhiều năm như vậy, hắn cũng sắp đã quên cái tên đó của hắn rồi.
Người phụ nữ này, trái lại. . .
Không ngờ mày hôn mê lâu như vậy, còn biết cái này, ngược lại thật là làm cho tao nhìn với cặp mắt khác xưa rồi. . .
Người này. . .
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, cái đó và hôn mê không có quan hệ gì.
Lúc đó người muốn giết chết cha của mày cũng không phải chúng tao, chúng tao chỉ là nhận lệnh làm việc. . .
Đông Phương Ngữ Hinh bình tĩnh nói, lúc này, bọn họ đã bị phát hiện, hơn nữa. . .
Mọi người thấy bốn phía rồi, lại hoàn toàn không thấy được người, tình huống như vậy, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.
Đúng vậy, là có người khác, chỉ là mấy người giết ông ấy. . .
Lý Kiệt hung hăng nói, hắn hận chết những người này rồi .
Đã từng, mình là một cậu ấm không buồn không lo , cha là. . .
Nhưng bởi vì bọn họ, hắn phải trải qua cuộc sống đê tiện , hắn giống như một đứa trẻ bình thường nhất vậy, từng bước một rốt cục bò cho tới vị trí bây giờ . . .
Ngay khi hắn có năng lực giúp cha báo thù, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy?
Bọn họ đáng chết, vô cùng đáng chết.
Vừa lúc, chúng mày đều ở đây, một người cũng đừng nghĩ đi. . .
Hắn điên cuồng cười lớn, vì ngày hôm nay, hắn đã đợi bốn năm.
Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn không có khả năng buông tha bọn họ, mà ở xung quanh đây. . .
Có thể điều tra không?
Cô quay đầu nhìn Tiểu Lang, Tiểu Lang gật đầu:
Có mìn. . .
Đây là bãi mìn, nhưng vừa nãy bọn họ lại không phát hiện. . .
Hơn nữa. . .
Hắn còn dùng độc dược rồi , đây là hắn chuẩn bị biện pháp. . .
Muốn bắt hết bọn họ, cũng không đơn giản như thế có được hay không?
Tớ biết cái ý nghĩ này có phần sai lầm, nhưng. . . Tớ cảm giác chính là như vậy. . .
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy tối hôm nay có phần không bình thường. . .
Cái gì không ổn chứ? Cô cũng không nói rõ được.
A, dường như có độc. . .
Cô dường như ngửi thấy được mùi độc dược.
Cái gì, có độc?
Tiểu Lang thấy khó hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, tại sao anh lại không cảm giác được.
Ở bên kia em là luyện đan sư, đối với dược vật rất mẫn cảm, không tốt, chúng ta nhanh đi thôi. . .
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh nói khẳng định như thế , Tiểu Lang gật đầu, nếu là có độc thật , vậy chẳng phải là. . .
Đi, chúng ta về trước đi, thương lượng một lần nữa . . . ——
Mọi người vội vàng muốn lui lại, nhưng nhưng vào lúc này, không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạt:
Ha ha, nếu tới, tại sao phải đi chứ. . .
Thanh âm này, tuy rằng bọn họ không biết là ai, nhưng. . .
Có lẽ, tuy rằng bọn họ rất cẩn thận, cũng quan sát kỹ mọi thứ xung quanh rồi, nhưng. . .
Ngay khi bọn họ đến đây , đã bị người theo dõi rồi.
Đây quả nhiên là một âm mưu, Đông Phương Ngữ Hinh là đến nhắc nhở, nhưng đã chậm.
Tao vẫn thật đáng tiếc, bởi vì chỉ bốn người chúng mày, kém một người, nhưng lúc này xem ra, ngược lại đủ hết rồi, năm người cùng nhau, trên đường cũng không cô đơn. . .
Người nọ nói lần nữa.
Lý Kiệt, mày thiết kế nhiều chuyện như vậy, chính là vì giết chúng tao sao?
Bởi vì xem qua tài liệu của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh biết tên của hắn.
Cô cao giọng hỏi, người nọ sửng sốt một chút, chợt cười nói:
Hắc hắc, không ngờ a, mày vẫn còn biết tên của tao. . .
Đã đã nhiều năm như vậy, hắn cũng sắp đã quên cái tên đó của hắn rồi.
Người phụ nữ này, trái lại. . .
Không ngờ mày hôn mê lâu như vậy, còn biết cái này, ngược lại thật là làm cho tao nhìn với cặp mắt khác xưa rồi. . .
Người này. . .
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, cái đó và hôn mê không có quan hệ gì.
Lúc đó người muốn giết chết cha của mày cũng không phải chúng tao, chúng tao chỉ là nhận lệnh làm việc. . .
Đông Phương Ngữ Hinh bình tĩnh nói, lúc này, bọn họ đã bị phát hiện, hơn nữa. . .
Mọi người thấy bốn phía rồi, lại hoàn toàn không thấy được người, tình huống như vậy, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.
Đúng vậy, là có người khác, chỉ là mấy người giết ông ấy. . .
Lý Kiệt hung hăng nói, hắn hận chết những người này rồi .
Đã từng, mình là một cậu ấm không buồn không lo , cha là. . .
Nhưng bởi vì bọn họ, hắn phải trải qua cuộc sống đê tiện , hắn giống như một đứa trẻ bình thường nhất vậy, từng bước một rốt cục bò cho tới vị trí bây giờ . . .
Ngay khi hắn có năng lực giúp cha báo thù, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy?
Bọn họ đáng chết, vô cùng đáng chết.
Vừa lúc, chúng mày đều ở đây, một người cũng đừng nghĩ đi. . .
Hắn điên cuồng cười lớn, vì ngày hôm nay, hắn đã đợi bốn năm.
Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn không có khả năng buông tha bọn họ, mà ở xung quanh đây. . .
Có thể điều tra không?
Cô quay đầu nhìn Tiểu Lang, Tiểu Lang gật đầu:
Có mìn. . .
Đây là bãi mìn, nhưng vừa nãy bọn họ lại không phát hiện. . .
Hơn nữa. . .
Hắn còn dùng độc dược rồi , đây là hắn chuẩn bị biện pháp. . .
/1169
|