Trôi Nổi Mười Năm Cũng Quay Về
Ân Lê Đình ở nhà Diệp Thù năm ngày liền cáo từ.
Diệp Thù biết lần này chàng xuống núi, ngoại trừ đến đây còn phụng mệnh sư phụ cùng sư huynh Du Liên Châu đến vùng biển phía đông đảo Vương Bàn Sơn thăm dò tung tích Trương Thúy Sơn và tìm tòi manh mối, vì thế cũng không giữ lại lâu, lấy một ít thuốc cực tốt cho chàng, dặn dò để dùng khi cần. Ân Lê Đình cảm ơn ông, còn phải dỗ dành Tiểu Vân đang mất hứng bên cạnh. Tiểu Vân muốn lên Võ Đang đã lâu, khổ nỗi Ân Lê Đình còn phải đi tìm Trương Thúy Sơn cùng Du Liên Châu, thật sự không thể dẫn nó theo. Nhìn nó trề môi tủi thân túm áo mình làm nũng, Ân Lê Đình ngồi xổm xuống vỗ đầu nó, nhỏ giọng dỗ: “Ân ca ca còn việc phải làm, hiện tại không thể dẫn đệ về Võ Đang. Có điều tới mồng chín tháng tư là đại thọ trăm tuổi của sư phụ Ân ca ca, Ân ca ca phái đệ tử Võ Đang tới đón đệ lên Võ Đang chơi mấy ngày. Ân ca ca có một đồ đệ nhỏ hơn đệ một tuổi, còn có một cháu trai lớn hơn đệ một tuổi, đến chừng đó ba đứa có thể chơi chung, được không?”
Tiểu Vân nghe thế mới cười rạng rỡ, vội vàng đồng ý, Diệp Thù cười than sợ không được mấy năm đồ đệ mình bị dắt chạy mất.
Ân Lê Đình từ biệt Diệp Thù, từ Tế Nam xuôi nam, thẳng hướng Kim Lăng.
Vừa tiến vào cửa bắc thành Kim Lăng liền thấy một hàng ba người từ trong quán trà bên cửa thành trực tiếp ra nghênh đón. Người đi đầu mặc áo trắng kiểu văn sĩ, chính là Thu Linh trang Tống Tấn Văn. Tống Tấn Văn đã ở đây chờ Ân Lê Đình một lúc rồi.
Bốn năm trước, Phổ Tế y hội vừa xong, Phó Thu Nhiên căn dặn Phó Hồng và ông ta bắt đầu chuẩn bị hồi môn, vật dụng cần dùng cho Lộ Dao thành thân. Lúc đó quả thật trong lòng ông và Phó Hồng đều vui mừng. Tuổi Phó Hồng đủ làm phụ thân Phó Thu Nhiên và Lộ Dao, ngày thường tuy nói là quản gia nhưng lại có hơi hướm chiếu cố cuộc sống của hai người. Lần chuẩn bị này, Phó Hồng có cảm giác như sắp gả con gái mình vậy. Còn Tống Tấn Văn vui đa phần là vì có hảo cảm với Ân Lê Đình. Phó Thu Nhiên và Lộ Dao làm người tùy ý, đối xử với người làm cũng rất tốt nhưng tính nết và phong cách làm việc khá là kỳ quặc. Theo ông thấy, ngược lại vị cô gia tương lai Ân Lê Đình này làm người hiền hòa chân thành, so với hai vị chủ tử mỗi ngày không biết nảy ra ý tưởng vớ vẩn gì thì khiến người ta cảm thấy an toàn thoải mái hơn nhiều. Không ngờ đương lúc Phó Hồng và ông chuẩn bị đồ cưới Phó Thu Nhiên căn dặn đâu ra đấy thì truyền tới tin tức Lộ Dao gặp chuyện. Sau đó là một loạt sự tình hỗn loạn khẩn cấp đến giờ hãy còn rành rành trước mắt, Thu Linh trang dốc hết nhân thủ cũng không tìm được thứ Phó Thu Nhiên cần, tiếp đó Lộ Dao qua đời, đủ sự tình mà tới giờ Tống Tấn Văn nghĩ lại vẫn không nhịn được than thầm thiên ý trêu ngươi. Sau đó, ông nghe chuyện hai người thành thân từ chỗ Phó Hồng. Còn Phó Thu Nhiên thì dặn dò các chủ quản trong ngoài Thu Linh trang gặp Ân Lê Đình thì đối xử theo lễ nghi cô gia trong nhà, mặc kệ đại tiểu thư còn sống hay không.
Thấy Tống Tấn Văn ra đón, Ân Lê Đình không khỏi ngẩn ra. Lần này chàng và Du Liên Châu hội họp để tìm kiếm tông tích Trương Thúy Sơn vốn không thông báo với Phó Thu Nhiên, vì không muốn Thu Linh trang can thiệp quá mức vào phân tranh giang hồ, mang tới phiền toái. Nhất là sau khi Lộ Dao qua đời vì chuyện Thành Côn, Võ Đang chư hiệp đều cho rằng Lộ Dao vì Võ Đang mới bị cuốn vào tranh chấp giang hồ, trong lòng áy náy khôn cùng, ngày thường nhân quan hệ giữa Lộ Dao và Ân Lê Đình mà hay lai vãng với Thu Linh trang song tuyệt không lôi sự vụ giang hồ vào đó.
Tống Tấn Văn thấy Ân Lê Đình, vội vàng tiến lên khom người hành lễ: “Tấn Văn ra mắt cô gia.”
Ân Lê Đình xuống ngựa chắp tay làm lễ: “Tống tiên sinh không cần khách sáo, sao ngài lại ở đây?”
Tống Tấn Văn đáp: “Bảy ngày trước, Du nhị hiệp nhờ trang chủ gửi thư lại cho cô gia, nói sự tình đã định ban đầu có thay đổi, ngài ấy không thể không xuất phát trước. Nói là nếu như cô gia ngài đến thì ở lại Thu Linh trang chờ ngài ấy. Nguyên do thì ngài xem thư tự nhiên sẽ biết.” Nói rồi móc một phong thư niêm kín trong tay áo ra.
Ân Lê Đình nghe xong không khỏi kinh ngạc, không biết là chuyện gì khẩn cấp mà Du Liên Châu nhờ Thu Linh trang chuyển thư dùm, vội vàng bóc ra xem. Nét bút trong thư mạnh mẽ, chính là nét chữ của Du Liên Châu. Nhưng nội dung trong thư thì lại khiến Ân Lê Đình cau mày. Chàng và Du Liên Châu cùng đến Kim Lăng định ra biển tìm tung tích Trương Thúy Sơn, vốn là do hai phái Thiếu Lâm và Côn Luân hẹn. Nguyên nhân tìm tung tích Trương Thúy Sơn thì mỗi người một kiểu. Côn Luân là vì người của mình bị hại trong tay Tạ Tốn, còn lý do Thiếu Lâm tìm Trương Thúy Sơn quả thật khiến người ta nghiền ngẫm đủ kiểu. Bốn năm trước Lộ Dao thiết kế, đẩy chuyện Đồ Long đao sang cho Thiếu Lâm hết quá nửa, sau đó lời đồn đại về Đồ Long đao trên giang hồ đúng là muôn hình muôn vẻ. Hơn một nửa người nhận định Đồ Long đao tất nhiên rơi vào tay Thiếu Lâm, cho dù không ở đó chí ít cũng ở trong tay họ lần cuối cùng trước khi biến mất tăm hơi. Vì thế, bốn năm nay, Thiếu Lâm tự không có mấy ngày bình yên. Công khai tới quậy phá, đêm khuya mò vào thăm dò, khiến Thiếu Lâm tự từ trên xuống dưới đau đầu không thôi, huống chi dám đến Thiếu Lâm quậy ít nhiều gì đều có chút bản lãnh. Ngược lại thật sự ứng với câu nói của Lộ Dao: đến chừng đó không cần Võ Đang đi tìm tung tích của bảy tên đó, giang hồ sẽ có người đổ xô nhau lên Thiếu Lâm tra hỏi. Cộng thêm đa số giang hồ đồng đạo có ý nghi ngờ, thành thử bây giờ muốn tìm tung tích của nhóm người Trương Thúy Sơn nhất, sợ rằng trừ Võ Đang và Thiên Ưng giáo ra, đứng mũi chịu sào chính là phái Thiếu Lâm chờ tra hỏi Trương Thúy Sơn chân tướng, bằng không cứ như vầy những ngày bất ổn của cả tự chẳng biết còn kéo dài bao lâu.
Thế nên, lần này, Thiếu Lâm Côn Luân mỗi phái một suy tính cùng mời Võ Đang ra biển tìm Trương Thúy Sơn. Ai ngờ lúc người của họ còn chưa tập trung đông đủ thì có đệ tử Thiếu Lâm phát hiện Thiên Ưng giáo cũng tổ chức nhân thủ, đã ra biển tìm người rồi. Vì thế người của Thiếu Lâm và Côn Luân nôn nóng, cũng không chờ đệ tử các phái còn chưa tới, thuê luôn tàu ra biển, sợ bị Thiên Ưng giáo nhanh chân đến trước. Du Liên Châu thì không lo đám người Thiên Ưng giáo, chỉ sợ mỗi việc Thiếu Lâm làm khó dễ Trương Thúy Sơn, tính toán Ân Lê Đình cũng phải bảy tám ngày nữa mới đến Kim Lăng, đành phải nhờ Thu Linh trang truyền tin, mình và nhân mã Thiếu Lâm mấy phái cùng nhau ra biển. Trong thư căn dặn Ân Lê Đình nếu đến Kim Lăng cũng không cần ra biển tìm, sợ biển cả mênh mông lạc lẫn nhau thì không ổn, chỉ cần ở Thu Linh trang chờ tin tức là được.
Ân Lê Đình đọc xong thư, lúc này mới nghe Tống Tấn Văn nói: “Trang chủ sai thuộc hạ tới đón cô gia. Du nhị hiệp nói trước cuối tháng hai tất quay về, xin cô gia kiên nhẫn chờ.”
Ân Lê Đình gật đầu “Như vậy cũng tốt, lần này làm phiền ngài rồi.”
Tống Tấn Văn vội đáp không dám, cùng Ân Lê Đình lên ngựa phóng về Thu Linh trang.
Bốn năm, Hoành Đường không đổi, sơn trang cũng chẳng thay, tất cả đều giống như năm xưa chàng đến đây lần đầu với Lộ Dao, sân viện kỳ thú thanh nhã, phong cách độc đáo. Ân Lê Đình đi vào phòng khách, dưới mái hiên có một hài tử đang đứng, thấy chàng đến hết sức cao hứng chạy tới, đến trước mặt chàng lại kềm chế háo hức, quy quy củ củ hành lễ, gọi: “Sư phụ.”
Tiểu nam hài thanh tú điềm đạm không tới mười tuổi này chính là đệ tử Mai Hàn Hề Ân Lê Đình thu bốn năm trước. Mai Hàn Hề là đứa bé cực kỳ yên lặng, lại nghe lời, không như Tiểu Vân nhà Diệp Thù giỏi nhất là làm nũng chơi xỏ lá, yên lặng nghe lời đến nỗi Võ Đang chư hiệp đều đau lòng. Cộng thêm trên mặt võ học quả thật nó có thiên phú khá cao như Trương Tam Phong nói, truyền thụ võ nghệ chỉ một chút là thông, là thế hệ sau khiến người lớn đỡ lo nhất. Chỉ có bốn năm trước, mọi người đem tin tức Lộ Dao qua đời về Võ Đang, đã hiểu được chuyện sinh ly tử biệt, Mai Hàn Hề quả thật khóc ầm ỹ một trận. Dù sao Lộ Dao cũng từng là người gần gũi với nó nhất sau khi cha mẹ nó qua đời. Khi ấy Ân Lê Đình bệnh ngơ ngơ ngẩn, hoàn toàn không chăm sóc được cho nó. May mà Trương Tùng Khê an ủi một bận, nói bây giờ người đau lòng khổ sở nhất hiện giờ là sư phụ nó, dặn nó ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt sư phụ Ân Lê Đình, chỉ thêm đau buồn. Mai Hàn Hề rất hiểu chuyện, quệt nước mắt hứa.
Mấy năm nay năm nào Phó Thu Nhiên cũng phái người đón nó tới Thu Linh trang hơn tháng, chiếu theo lời hứa năm xưa của Lộ Dao, đích thân chỉ dạy hướng dẫn y thuật cho Mai Hàn Hề. Năm nay trước khi Ân Lê Đình và Du Liên Châu rời Võ Đang, Mai Hàn Hề đã được đón về Thu Linh trang.
Ân Lê Đình gật đầu với nó, dắt bàn tay nhỏ nhắn của nó vừa đi vào phòng vừa ôn hòa hỏi: “Hàn nhi đang làm gì? Mấy ngày nay học có hiểu không? Trước tết dạy con quyền pháp có luyện đàng hoàng không?”
Mai Hàn Hề xưa nay thích dắt bàn tay ấm áp của sư phụ, gương mặt nhỏ cười rạng rỡ: “Con đã luyện xong sớm rồi, đang sao chép bài tập Thu Nhiên sư phụ giao cho thì nghe ca ca trong nhà nói sư phụ đến.”
Ân Lê Đình cùng nó vào phòng nghe nó nói thế bèn hỏi: “Ồ? Đang chép Đại Y Tinh Thành?” Nói rồi cầm tờ giấy hoa tuyết chép được một nửa trên bàn lên, quả nhiên thấy trên đó là nét bút còn non nớt viết: “… hễ trị bệnh cứu người, cần phải an thần tĩnh trí, không ham không muốn, đầu tiên phải có lòng trắc ẩn, thề nguyền cứu khổ chúng sinh. Nếu có người mắc bênh tới cầu cứu, không được hỏi sang hèn giàu nghèo, già trẻ đẹp xấu, yêu hận thiện ác, khôn dại đẹp xấu, đối xử như nhau, đều như người thân mà cư xử…”
Phó Thu Nhiên giảng bài cho Mai Hàn Hề xưa nay có một quy củ, mỗi ngày phải chép Đại Y Tinh Thành một lần. Tác phẩm này do Tôn Tư Mạc [100] soạn, đề cập đến cái gọi là y đức, là kinh điển y giả phải đọc. Tác phẩm không dài, chưa tới ngàn chữ, thành thử hễ Mai Hàn Hề ở Thu Linh trang học y ngày nào thì phải chép Đại Y Tinh Thành này ngày đó. Ân Lê Đình than khẽ, khổ tâm của Phó Thu Nhiên sao chàng không hiểu được? Tác phẩm không đến ngàn chữ này chép một lần rất dễ, chẳng qua mất thời gian hai nén nhang nhưng nếu thực hiện thì phải dùng cả đời. Chàng nhẹ nhàng vỗ đầu Mai Hàn Hề, dịu dàng nói: “Văn này không thể chép suông, tương lai con trưởng thành cần phải thường xuyên dùng nó kiểm tra lời nói và việc làm khi con hành y mới được. Sư nương con là danh y đương thời, y thuật của sư phụ Thu Nhiên con cũng không kém, đạo lý trong sách này hai người sớm tối không quên. Sau này có ngày con dùng thân phận đại phu trị bệnh cứu người, cần phải luôn luôn thực hiện, không thể làm sư nương và Thu Nhiên sư phụ của con mất mặt.”
Mai Hàn Hề thấy sư phụ nói năng trịnh trọng, đặc biệt nhắc đến sư nương, bèn không dám lơ là, gật đầu cực kỳ nghiêm túc như ông cụ non “Âu Dương bá bá nói với con rồi, sư nương có thể được các đại phu trong giới tôn trọng, trừ y thuật ra càng là vì y đức.” Nói rồi bám lấy hai đầu gối Ân Lê Đình, chớp đôi mắt tròn xoe “Sư phụ, sẽ có một ngày, Hàn Hề cũng trở thành đại phu giỏi như sư nương vậy.”
Ân Lê Đình xoa mái tóc mềm của nó, cười hết sức dịu dàng. Nhìn quanh nửa ngày, lấy làm lạ hỏi: “Thu Nhiên sư phụ con đâu?” Dạo trước mỗi lần đến Thu Linh trang, Phó Thu Nhiên tất gặp chàng tụ họp một hồi, lần này lại chẳng thấy người đâu, Ân Lê Đình không khỏi thắc mắc, chợt nghe Mai Hàn Hề đáp: “Một canh giờ trước Từ bá bá tới tìm Thu Nhiên sư phụ, hình như có chuyện gì gấp, Thu Nhiên sư phụ liền rời khỏi trang trước, trước khi đi nói với con hôm nay sư phụ sẽ đến, bảo con ôn tập bài cũ, học thuộc sách là được.”
Ân Lê Đình nghe xong gật đầu, Từ Thiên quản lý mảng buôn bán dược liệu của Thu Linh trang, chắc là có mối làm ăn gấp nên mới vội vàng đi như vậy. Ân Lê Đình nhìn Mai Hàn Hề đang nghiêm túc chép bài, bỗng nhớ lại mấy năm trước, trên núi Võ Đang, mỗi ngày chàng ngập ngừng bịn rịn bên ngoài phòng ở của Lộ Dao không nỡ rời đi, xa xa nhìn Lộ Dao trong phòng dạy Hàn Hề như thế này, mà khi ấy, bài học đầu tiên nó học, trước khi sắc thuốc, cũng là Đại Y Tinh Thành này. Lúc ấy Mai Hàn Hề còn nhỏ, e rằng khó hiểu được đạo lý thâm sâu trong đó, cho dù hiện tại cũng khó mà hiểu được. Còn chàng, lúc ấy cũng không hiểu, bây giờ thì hiểu rồi.
Song lúc này, nhớ tới đoạn thời gian Lộ Dao ở trên núi Võ Đang ngày trước, chẳng riêng gì một mình Ân Lê Đình, còn có Du Liên Châu ở trên biển cách xa mấy trăm dặm.
Lúc này chàng đang mừng rỡ hồi lâu không dứt bởi vì huynh đệ thủ túc trùng phùng, tuy ngoài mặt vẫn thâm trầm bình tĩnh nhưng nỗi mừng vui kia dường như không thể kềm nén muốn dâng trào, theo huyết dịch lan khắp toàn thân. Trương Thúy Sơn trôi nổi trên hoang đảo mười năm, giờ khắc này rốt cuộc được gặp lại nhị sư huynh nuôi lớn mình từ bé, nỗi vui mừng háo hức tràn ngập trong mắt. Tình cảm như ruột thịt ấy, mới trùng phùng mỗi người một câu “nhị ca” “ngũ đệ” đã bộc lộ hoàn toàn. Những cái đó chỉ có giữa ruột thịt tay chân mới cảm thụ được, vì thế trong khoang tàu lúc Tây Hoa Tử nổi xung thiên quát hỏi tung tích Tạ Tốn, trừ Ân Tố Tố biết rõ tâm tình trượng phu ra, trái lại không có người nào chê lão phá hỏng không khí, chỉ có Vệ Tứ Nương cùng phái Côn Luân là âu lo trong lòng. Mấy năm nay thanh danh Võ Đang chư hiệp càng lúc càng lớn. Hơn bốn năm trước, trước mặt toàn bộ võ lâm đồng đạo, Võ Đang Du Liên Châu mấy người vạch trần âm mưu của Thành Côn cấu kết Nhữ Dương Vương phủ, muốn châm ngòi nội loạn giang hồ, khiến võ lâm đồng đạo không thể không thán phục. Ngoài ra, người giang hồ coi trọng nhất chính là võ nghệ bàng thân. Hai năm nay công phu của Võ Đang, từ Võ Đang chư hiệp cho tới đệ tử phía dưới đều khiến người ta chặc lưỡi. Mấy ngày trước bà ta tận mắt chứng kiến Mạc Thanh Cốc ở Thiểm Nam không rút kiếm khỏi vỏ, mũi chân không dính một hạt bụi thu thập Thiểm Nam thất bá, công lực ngay cả trưởng lão thành danh nhiều năm của nhiều môn phái cũng không bì kịp. Người nhỏ nhất trong Võ Đang chư hiệp còn thế, công phu của mấy người Tống Viễn Kiều Du Liên Châu thế nào, bà ta không dám suy đoán. Vì thế lúc Tây Hoa Tử ngang ngược ép hỏi tung tích Tạ Tốn, Vệ Tứ Nương mấy lần ám chỉ song thủy chung không kéo được vị sư huynh có bộ óc thiếu dây thần kinh này.
Tai Du Liên Châu nghe Tây Hoa Tử quát tháo, trong lòng lại nghĩ tới chuyện Phó Thu Nhiên lặng lẽ nói với chàng trước khi xuất phát, nhủ thầm Phó Thu Nhiên và Lộ Dao đúng là đoán việc như thần. Lúc đó Phó Thu Nhiên nói với chàng ba việc: thứ nhất, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố mười năm chưa về, bây giờ e rằng quan hệ không nhạt; thứ hai, hiện giờ tuy rằng lời đồn đãi đầy rẫy giang hồ nhưng một khi Trương Thúy Sơn lộ diện, người muốn đến thăm dò nghe ngóng tin tức Đồ Long đao tuyệt đối không ít, mấy người này tới càng sớm càng tốt, bằng không đêm dài lắm mộng; mà điểm thứ ba, Phó Thu Nhiên nói tới đây thì chớp chớp mắt, nói ra sáu chữ khiến đến khi Du Liên Châu thấy một nhà Trương Thúy Sơn mới hiểu: cẩn thận đồng ngôn vô kị [101].
Phó Thu Nhiên và Lộ Dao nói chuyện có một thói xấu, thích nói chuyện nửa vời không rõ ràng, còn dư một nửa đợi mọi người biết rồi mới sực hiểu ra, lại nói là trúng đích. Bây giờ cái đầu tiên đã trúng rồi, thành thử Du Liên Châu hầu như tin lời hắn nói hoàn toàn. Thấy tiểu Vô Kỵ mười tuổi khỏe mạnh kháu khỉnh ngây thơ, Du Liên Châu yêu ai yêu cả đường đi vô cùng vui mừng nhưng sực nhớ lời Phó Thu Nhiên, thế là ngầm dặn dò Trương Thúy Sơn để ý. Trương Thúy Sơn được sư huynh nhắc nhở cũng nghĩ ra bây giờ trên tàu người của Thiếu Lâm Côn Luân đều nhìn chằm chằm Tạ Tốn và Đồ Long đao, lỡ Vô Kỵ bất cẩn nói lỡ, sự tình liền không ổn. Lập tức tìm nhà tàu dắt Vô Kỵ ra khỏi khoang, lấy lý do là dẫn nó đi xem tàu lớn thực tế là tách nó ra.
Trương Thúy Sơn mười năm chưa quay về Trung Nguyên, hôm nay giang hồ náo nhiệt đến mức nào hoàn toàn không rõ, nghe Du Liên Châu giới thiệu ngắn gọn mới biết, mấy năm nay ngoài Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân và Thiên Ưng giáo vẫn luôn truy tìm tung tích ba người mất tích trên đảo Vương Bàn Sơn năm xưa ra còn có không ít bang phái nhỏ trên giang hồ cũng tìm Tạ Tốn, đa số là vì đệ tử chết trên đảo Vương Bàn Sơn năm đó. Bên này, Ân Tố Tố hết nhịn nổi Tây Hoa Tử ăn nói ác độc không ngừng tra hỏi, mày liễu cau lại, mắt hạnh lóe lên tia ác liệt, quả quyết Tạ Tốn độc ác xấu xa kia đã chết trên biển rồi. Tây Hoa Tử và Vệ Tứ Nương quay mặt nhìn nhau, như một quyền đánh vào bông, triệt để ngây người. Khoang tàu rốt cuộc yên tĩnh lại, bây giờ mới nghe tăng nhân dẫn đầu Thiếu Lâm ở đối diện cao giọng niệm Phật “A Di Đà Phật, bần tăng Viên Khổ, muốn thỉnh giáo Trương ngũ hiệp, có biết tung tích Đồ Long đao chăng?”
Trương Thúy Sơn ngẩn ra. Trước bao nhiêu người như thế, vừa rồi đương nhiên Du Liên Châu không kể chuyện Lộ Dao thiết kế với chàng rồi. Nhất thời, chàng không biết từ khi nào thì Thiếu Lâm tự cũng có hứng thú với Đồ Long đao. Ân Tố Tố đứng bên cười lạnh: “Sao? Thiếu Lâm tự đứng đầu Trung Nguyên cũng có hứng thú với Đồ Long đao uy chấn thiên hạ rồi? Ta nói mà, năm đó trên đại hội Dương Đao Lập Uy, Thiếu Lâm chẳng có đệ tử bị Tạ Tốn làm hại, sao lại vội vàng tìm phu thê chúng ta như thế, hóa ra là nhắm đến cái này. Thế thì nói sớm đi, cần gì lôi Tạ Tốn ra nói vòng vo?”
Viên Khổ bị Ân Tố Tố nói mấy câu nghẹn họng không đáp trả được, đành quay sang Du Liên Châu “Du nhị hiệp, Trương ngũ hiệp đã là người của Võ Đang, vậy bần tăng hỏi Võ Đang cũng được, Đồ Long đao kia, rốt cuộc đi về phương nào?”
Du Liên Châu cũng lưỡng lự. Mưu kế của Lộ Dao khiến Võ Đang yên ổn năm năm, lại thêm huyết án trên người Tạ Tốn không hề bị Thành Côn tiết lộ, bây giờ môn phái lom lom tìm Trương Thúy Sơn cũng ít hơn ban đầu gần sáu phần, có thực lực cũng chỉ có Thiếu Lâm, Côn Luân và Thiên Ưng giáo. Huống chi trong chuyện này, như lời Lộ Dao nói thì, Thiên Ưng giáo và Võ Đang có thể nói là cùng hội cùng thuyền. Song bất luận ra sao, bây giờ Trương Thúy Sơn về rồi, chuyện này chung quy cần có một kết thúc. Du Liên Châu nhớ lời Phó Thu Nhiên nói, trầm ngâm chốc lát, cao giọng: “Ngũ đệ Trương Thúy Sơn ta vừa mới quay về Trung Thổ, nguyên do tao ngộ trong mười năm nay nhất thời nửa khắc thật sự khó mà nói rõ được, theo lý nên trình báo gia sư trước mới đúng. Chuyện này liên lụy quá rộng, giang hồ các phái vì thế mà tử thương vô số, theo lý nên có lời giải thích với đồng đạo giang hồ. Như thế này đi, ba mươi tháng ba, tệ phái bày tiệc tại Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, mời quý phái cùng bằng hữu có dính dáng đến chuyện đảo Vương Bàn Sơn năm xưa đến dự, chừng đó ngũ đệ nhất định cho các vị một câu trả lời vừa lòng, thế nào?” Chàng vốn định chờ đến sau mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong song cũng cảm thấy cái gọi là đêm dài lắm mộng của Phó Thu Nhiên rất có lý, nên muốn mau chóng giải quyết vấn đề.
Vừa nói ra, mấy tăng nhân Thiếu Lâm nhìn nhau không nói, nhất thời cũng không quyết định được. Trên biển cả mênh mông, tuy phái Võ Đang chỉ có hai người Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn nhưng Thiếu Lâm cũng không dám sơ suất. Hai năm nay thanh danh và công phu của Võ Đang chư hiệp trên giang hồ ai cũng kính phục. Bây giờ bên ngoài còn có người của Thiên Ưng giáo, bởi vì Ân Tố Tố tuyệt không đời nào khoanh tay đứng nhìn, nếu thật sự động thủ, sợ rằng không phải chỉ là chuyện mất mặt. Càng huống hồ, bất luận ra sao, bây giờ rốt cuộc Trương Thúy Sơn cũng đã có tung tích, Du Liên Châu cũng đặt ra kì hạn ba mươi tháng ba, Thiếu Lâm cần gì gấp gáp nhất thời mà xé rách mặt mũi?
Quan trọng nhất là chuyện Viên Chân bốn năm trước đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, nếu chọc Võ Đang nóng nảy, lật lại nợ cũ, e rằng bọn họ về tự cũng khó mà ăn nói. Rắc rối lợi hại trong đó thế nào, người ngoài khó mà hiểu được, Viên Khổ lại rất rõ ràng, vì thế bèn cao giọng niệm Phật “A Di Đà Phật, Du nhị hiệp đã nói thế, tiểu tăng không dám tự tiện, đành về tự bẩm rõ phương trượng. Ba mươi tháng ba năm nay, Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, tệ tự từ trên xuống dưới lại tới bái phỏng Võ Đang chư hiệp.”
Du Liên Châu chắp tay nói: “Đại sư chớ khách sáo, ba mươi tháng ba Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, Võ Đang từ trên xuống dưới cung kính chờ đợi quý tự giá lâm.”
Thiếu Lâm tự đồng ý, Côn Luân phái lập tức mất đồng minh, Vệ Tứ Nương đánh giá tình hình trước mắt không khỏi nhíu mày, nhủ thầm hôm nay vẫn nên thôi lui một bước thì hơn, đến ba mươi tháng ba mời chưởng môn đích thân tới là tốt nhất. Ai ngờ một phen tính toán còn chưa quyết định thì Tây Hoa Tử đã gào ầm lên: “Chiêu Như Phong Tự Bế này của Du nhị hiệp quả là cao minh! Giữ Đồ Long đao tới ba mươi tháng ba, chẳng lẽ Võ Đang ngươi muốn độc chiếm? Thiếu Lâm các ngươi chờ được nhưng Côn Luân ta chờ không được, hai đệ tử Côn Luân ta đến bây giờ còn điên điên khùng khùng sống không bằng chết đều nhờ ơn yêu nữ Ma giáo này ban tặng, món nợ này phải tính làm sao đây?!”
Du Liên Châu còn chưa trả lời, Ân Tố Tố đã ra mặt đối đáp. Nàng tranh luận kịch liệt, hai ba câu đã chụp cái mũ hành vi không đứng đăn lên đầu đệ tử Côn Luân. Cộng thêm hai đàn chủ Phong, Trình của Thiên Ưng giáo ở bên nói cạnh nói khóe, quả thật khiến Tây Hoa Tử nghẹn họng.
Vốn dĩ sau khi biết Trương Thúy Sơn thành thân với Ân Tố Tố, trong lòng Du Liên Châu có phần không vui, cảm thấy kiểu gì thì Ân Tố Tố cũng xuất thân Thiên Ưng giáo, không xứng với ngũ đệ. Nhưng thấy nàng tranh luận kịch liệt, phản ứng nhanh nhẹn, bỗng nhớ tới nhiều năm về trước trên núi Võ Đang cũng có một nữ tử nói năng sắc bén, mắng cho Thiếu Lâm tối tăm mặt mày khiến năm năm sau đó, Thiếu Lâm không vì vụ Long Môn tiêu cục mà lên Võ Đang nữa. Nữ tử đó từng hỏi huynh đệ bọn họ: trên thế gian này, thiện ác đúng sai có thể phân chia rõ ràng sao? Mấy năm nay tuy Võ Đang và Thiên Ưng giáo chẳng qua lại nhưng giáo chủ Ân Thiên Chính làm người hào hiệp ngay thẳng, Võ Đang mọi người thấy hết cũng rất kính phục. Bây giờ thấy vợ chồng Trương Thúy Sơn tình sâu nghĩa nặng, ngay cả con cũng lớn chừng này rồi, mình làm sao có thể khiến vợ chồng hai người chia lìa? Ngày xưa mấy người họ sơ suất nhất thời, không bảo vệ được Lộ Dao, nhưng hôm nay, nhất định phải bảo vệ cả nhà Trương Thúy Sơn. Chàng đã quyết, thì nghe Vệ Tứ Nương nói: “Du nhị hiệp, Võ Đang là danh môn chính phái, uy chấn võ lâm, cùng Côn Luân ta như cây liền cành, uyên nguyên sâu xa. Ngài lại là hán tử cương trực trên giang hồ, anh minh nức tiếng giang hồ, lời ngài nói có ai không phục? Hôm nay ngài đã hẹn ba mươi tháng ba gặp nhau ở Hoàng Hạc lâu, vậy Côn Luân ta cũng đồng ý ước định này. Bây giờ Tạ Tốn đã chết, Côn Luân phái cũng không còn gì để nói. Nhưng năm xưa bao nhiêu đồng đạo giang hồ vì Đồ Long đao mà phó ước Vương Bàn Sơn, kế đó điên khùng hết. Bây giờ Đồ Long đao đi nơi nào, đến tột cùng là bị Thiếu Lâm chiếm được hay là Tạ Tốn chiếm, mong Trương ngũ hiệp bẩm báo Trương chân nhân định đoạt xong có thể đưa ra câu trả lời. Thiếp thân tin với uy danh của Trương chân nhân và Võ Đang chư hiệp, nhất định sẽ không thiên vị.” Nói một tràng, tuy ngoài mặt là nhượng bộ một bước, thực tế là chặn họng Võ Đang.
Du Liên Châu gật đầu “Đương nhiên. Tới ba mươi tháng ba, Võ Đang nhất định cho các vị một câu trả lời công chính.” Giọng điệu không sắc bén lợi hại như Ân Tố Tố hoặc Lộ Dao nhưng hùng hồn khí phách. Với tiếng tăm của Du Liên Châu trên giang hồ hiện giờ, mọi người nghe câu này xong là có cam đoan chắc chắn nhất. Vì thế rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, không khí giương cung bạt kiếm chực chờ bùng nổ cũng hòa hoãn lại. Mọi người cũng cảm thấy bầu không khí có phần xấu hổ. Vừa may tàu tiếp ứng của Côn Luân, Thiếu Lâm đi đằng sau tới, vì thế hai phái lập tức cáo từ.
Bên này, Du Liên Châu chiếu lễ nghĩa giang hồ tiễn mọi người đi, cuối cùng được thanh tịnh, quay đầu nhìn Trương Thúy Sơn. Huynh đệ lâu ngày trùng phùng mới được phát tiết. Hai tay chàng siết mạnh vai Trương Thúy Sơn, nhưng một câu cũng không nói được. Hai huynh đệ chung một tâm trạng, hốc mắt cay xè lại ráng làm như không có chuyện gì.
Hồi lâu, Trương Thúy Sơn mới chậm chạp mở miệng: “Nhị ca, các sư huynh đệ có khỏe không? Tam ca huynh ấy… đã… đã khỏi bệnh chưa?”
Ân Lê Đình ở nhà Diệp Thù năm ngày liền cáo từ.
Diệp Thù biết lần này chàng xuống núi, ngoại trừ đến đây còn phụng mệnh sư phụ cùng sư huynh Du Liên Châu đến vùng biển phía đông đảo Vương Bàn Sơn thăm dò tung tích Trương Thúy Sơn và tìm tòi manh mối, vì thế cũng không giữ lại lâu, lấy một ít thuốc cực tốt cho chàng, dặn dò để dùng khi cần. Ân Lê Đình cảm ơn ông, còn phải dỗ dành Tiểu Vân đang mất hứng bên cạnh. Tiểu Vân muốn lên Võ Đang đã lâu, khổ nỗi Ân Lê Đình còn phải đi tìm Trương Thúy Sơn cùng Du Liên Châu, thật sự không thể dẫn nó theo. Nhìn nó trề môi tủi thân túm áo mình làm nũng, Ân Lê Đình ngồi xổm xuống vỗ đầu nó, nhỏ giọng dỗ: “Ân ca ca còn việc phải làm, hiện tại không thể dẫn đệ về Võ Đang. Có điều tới mồng chín tháng tư là đại thọ trăm tuổi của sư phụ Ân ca ca, Ân ca ca phái đệ tử Võ Đang tới đón đệ lên Võ Đang chơi mấy ngày. Ân ca ca có một đồ đệ nhỏ hơn đệ một tuổi, còn có một cháu trai lớn hơn đệ một tuổi, đến chừng đó ba đứa có thể chơi chung, được không?”
Tiểu Vân nghe thế mới cười rạng rỡ, vội vàng đồng ý, Diệp Thù cười than sợ không được mấy năm đồ đệ mình bị dắt chạy mất.
Ân Lê Đình từ biệt Diệp Thù, từ Tế Nam xuôi nam, thẳng hướng Kim Lăng.
Vừa tiến vào cửa bắc thành Kim Lăng liền thấy một hàng ba người từ trong quán trà bên cửa thành trực tiếp ra nghênh đón. Người đi đầu mặc áo trắng kiểu văn sĩ, chính là Thu Linh trang Tống Tấn Văn. Tống Tấn Văn đã ở đây chờ Ân Lê Đình một lúc rồi.
Bốn năm trước, Phổ Tế y hội vừa xong, Phó Thu Nhiên căn dặn Phó Hồng và ông ta bắt đầu chuẩn bị hồi môn, vật dụng cần dùng cho Lộ Dao thành thân. Lúc đó quả thật trong lòng ông và Phó Hồng đều vui mừng. Tuổi Phó Hồng đủ làm phụ thân Phó Thu Nhiên và Lộ Dao, ngày thường tuy nói là quản gia nhưng lại có hơi hướm chiếu cố cuộc sống của hai người. Lần chuẩn bị này, Phó Hồng có cảm giác như sắp gả con gái mình vậy. Còn Tống Tấn Văn vui đa phần là vì có hảo cảm với Ân Lê Đình. Phó Thu Nhiên và Lộ Dao làm người tùy ý, đối xử với người làm cũng rất tốt nhưng tính nết và phong cách làm việc khá là kỳ quặc. Theo ông thấy, ngược lại vị cô gia tương lai Ân Lê Đình này làm người hiền hòa chân thành, so với hai vị chủ tử mỗi ngày không biết nảy ra ý tưởng vớ vẩn gì thì khiến người ta cảm thấy an toàn thoải mái hơn nhiều. Không ngờ đương lúc Phó Hồng và ông chuẩn bị đồ cưới Phó Thu Nhiên căn dặn đâu ra đấy thì truyền tới tin tức Lộ Dao gặp chuyện. Sau đó là một loạt sự tình hỗn loạn khẩn cấp đến giờ hãy còn rành rành trước mắt, Thu Linh trang dốc hết nhân thủ cũng không tìm được thứ Phó Thu Nhiên cần, tiếp đó Lộ Dao qua đời, đủ sự tình mà tới giờ Tống Tấn Văn nghĩ lại vẫn không nhịn được than thầm thiên ý trêu ngươi. Sau đó, ông nghe chuyện hai người thành thân từ chỗ Phó Hồng. Còn Phó Thu Nhiên thì dặn dò các chủ quản trong ngoài Thu Linh trang gặp Ân Lê Đình thì đối xử theo lễ nghi cô gia trong nhà, mặc kệ đại tiểu thư còn sống hay không.
Thấy Tống Tấn Văn ra đón, Ân Lê Đình không khỏi ngẩn ra. Lần này chàng và Du Liên Châu hội họp để tìm kiếm tông tích Trương Thúy Sơn vốn không thông báo với Phó Thu Nhiên, vì không muốn Thu Linh trang can thiệp quá mức vào phân tranh giang hồ, mang tới phiền toái. Nhất là sau khi Lộ Dao qua đời vì chuyện Thành Côn, Võ Đang chư hiệp đều cho rằng Lộ Dao vì Võ Đang mới bị cuốn vào tranh chấp giang hồ, trong lòng áy náy khôn cùng, ngày thường nhân quan hệ giữa Lộ Dao và Ân Lê Đình mà hay lai vãng với Thu Linh trang song tuyệt không lôi sự vụ giang hồ vào đó.
Tống Tấn Văn thấy Ân Lê Đình, vội vàng tiến lên khom người hành lễ: “Tấn Văn ra mắt cô gia.”
Ân Lê Đình xuống ngựa chắp tay làm lễ: “Tống tiên sinh không cần khách sáo, sao ngài lại ở đây?”
Tống Tấn Văn đáp: “Bảy ngày trước, Du nhị hiệp nhờ trang chủ gửi thư lại cho cô gia, nói sự tình đã định ban đầu có thay đổi, ngài ấy không thể không xuất phát trước. Nói là nếu như cô gia ngài đến thì ở lại Thu Linh trang chờ ngài ấy. Nguyên do thì ngài xem thư tự nhiên sẽ biết.” Nói rồi móc một phong thư niêm kín trong tay áo ra.
Ân Lê Đình nghe xong không khỏi kinh ngạc, không biết là chuyện gì khẩn cấp mà Du Liên Châu nhờ Thu Linh trang chuyển thư dùm, vội vàng bóc ra xem. Nét bút trong thư mạnh mẽ, chính là nét chữ của Du Liên Châu. Nhưng nội dung trong thư thì lại khiến Ân Lê Đình cau mày. Chàng và Du Liên Châu cùng đến Kim Lăng định ra biển tìm tung tích Trương Thúy Sơn, vốn là do hai phái Thiếu Lâm và Côn Luân hẹn. Nguyên nhân tìm tung tích Trương Thúy Sơn thì mỗi người một kiểu. Côn Luân là vì người của mình bị hại trong tay Tạ Tốn, còn lý do Thiếu Lâm tìm Trương Thúy Sơn quả thật khiến người ta nghiền ngẫm đủ kiểu. Bốn năm trước Lộ Dao thiết kế, đẩy chuyện Đồ Long đao sang cho Thiếu Lâm hết quá nửa, sau đó lời đồn đại về Đồ Long đao trên giang hồ đúng là muôn hình muôn vẻ. Hơn một nửa người nhận định Đồ Long đao tất nhiên rơi vào tay Thiếu Lâm, cho dù không ở đó chí ít cũng ở trong tay họ lần cuối cùng trước khi biến mất tăm hơi. Vì thế, bốn năm nay, Thiếu Lâm tự không có mấy ngày bình yên. Công khai tới quậy phá, đêm khuya mò vào thăm dò, khiến Thiếu Lâm tự từ trên xuống dưới đau đầu không thôi, huống chi dám đến Thiếu Lâm quậy ít nhiều gì đều có chút bản lãnh. Ngược lại thật sự ứng với câu nói của Lộ Dao: đến chừng đó không cần Võ Đang đi tìm tung tích của bảy tên đó, giang hồ sẽ có người đổ xô nhau lên Thiếu Lâm tra hỏi. Cộng thêm đa số giang hồ đồng đạo có ý nghi ngờ, thành thử bây giờ muốn tìm tung tích của nhóm người Trương Thúy Sơn nhất, sợ rằng trừ Võ Đang và Thiên Ưng giáo ra, đứng mũi chịu sào chính là phái Thiếu Lâm chờ tra hỏi Trương Thúy Sơn chân tướng, bằng không cứ như vầy những ngày bất ổn của cả tự chẳng biết còn kéo dài bao lâu.
Thế nên, lần này, Thiếu Lâm Côn Luân mỗi phái một suy tính cùng mời Võ Đang ra biển tìm Trương Thúy Sơn. Ai ngờ lúc người của họ còn chưa tập trung đông đủ thì có đệ tử Thiếu Lâm phát hiện Thiên Ưng giáo cũng tổ chức nhân thủ, đã ra biển tìm người rồi. Vì thế người của Thiếu Lâm và Côn Luân nôn nóng, cũng không chờ đệ tử các phái còn chưa tới, thuê luôn tàu ra biển, sợ bị Thiên Ưng giáo nhanh chân đến trước. Du Liên Châu thì không lo đám người Thiên Ưng giáo, chỉ sợ mỗi việc Thiếu Lâm làm khó dễ Trương Thúy Sơn, tính toán Ân Lê Đình cũng phải bảy tám ngày nữa mới đến Kim Lăng, đành phải nhờ Thu Linh trang truyền tin, mình và nhân mã Thiếu Lâm mấy phái cùng nhau ra biển. Trong thư căn dặn Ân Lê Đình nếu đến Kim Lăng cũng không cần ra biển tìm, sợ biển cả mênh mông lạc lẫn nhau thì không ổn, chỉ cần ở Thu Linh trang chờ tin tức là được.
Ân Lê Đình đọc xong thư, lúc này mới nghe Tống Tấn Văn nói: “Trang chủ sai thuộc hạ tới đón cô gia. Du nhị hiệp nói trước cuối tháng hai tất quay về, xin cô gia kiên nhẫn chờ.”
Ân Lê Đình gật đầu “Như vậy cũng tốt, lần này làm phiền ngài rồi.”
Tống Tấn Văn vội đáp không dám, cùng Ân Lê Đình lên ngựa phóng về Thu Linh trang.
Bốn năm, Hoành Đường không đổi, sơn trang cũng chẳng thay, tất cả đều giống như năm xưa chàng đến đây lần đầu với Lộ Dao, sân viện kỳ thú thanh nhã, phong cách độc đáo. Ân Lê Đình đi vào phòng khách, dưới mái hiên có một hài tử đang đứng, thấy chàng đến hết sức cao hứng chạy tới, đến trước mặt chàng lại kềm chế háo hức, quy quy củ củ hành lễ, gọi: “Sư phụ.”
Tiểu nam hài thanh tú điềm đạm không tới mười tuổi này chính là đệ tử Mai Hàn Hề Ân Lê Đình thu bốn năm trước. Mai Hàn Hề là đứa bé cực kỳ yên lặng, lại nghe lời, không như Tiểu Vân nhà Diệp Thù giỏi nhất là làm nũng chơi xỏ lá, yên lặng nghe lời đến nỗi Võ Đang chư hiệp đều đau lòng. Cộng thêm trên mặt võ học quả thật nó có thiên phú khá cao như Trương Tam Phong nói, truyền thụ võ nghệ chỉ một chút là thông, là thế hệ sau khiến người lớn đỡ lo nhất. Chỉ có bốn năm trước, mọi người đem tin tức Lộ Dao qua đời về Võ Đang, đã hiểu được chuyện sinh ly tử biệt, Mai Hàn Hề quả thật khóc ầm ỹ một trận. Dù sao Lộ Dao cũng từng là người gần gũi với nó nhất sau khi cha mẹ nó qua đời. Khi ấy Ân Lê Đình bệnh ngơ ngơ ngẩn, hoàn toàn không chăm sóc được cho nó. May mà Trương Tùng Khê an ủi một bận, nói bây giờ người đau lòng khổ sở nhất hiện giờ là sư phụ nó, dặn nó ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt sư phụ Ân Lê Đình, chỉ thêm đau buồn. Mai Hàn Hề rất hiểu chuyện, quệt nước mắt hứa.
Mấy năm nay năm nào Phó Thu Nhiên cũng phái người đón nó tới Thu Linh trang hơn tháng, chiếu theo lời hứa năm xưa của Lộ Dao, đích thân chỉ dạy hướng dẫn y thuật cho Mai Hàn Hề. Năm nay trước khi Ân Lê Đình và Du Liên Châu rời Võ Đang, Mai Hàn Hề đã được đón về Thu Linh trang.
Ân Lê Đình gật đầu với nó, dắt bàn tay nhỏ nhắn của nó vừa đi vào phòng vừa ôn hòa hỏi: “Hàn nhi đang làm gì? Mấy ngày nay học có hiểu không? Trước tết dạy con quyền pháp có luyện đàng hoàng không?”
Mai Hàn Hề xưa nay thích dắt bàn tay ấm áp của sư phụ, gương mặt nhỏ cười rạng rỡ: “Con đã luyện xong sớm rồi, đang sao chép bài tập Thu Nhiên sư phụ giao cho thì nghe ca ca trong nhà nói sư phụ đến.”
Ân Lê Đình cùng nó vào phòng nghe nó nói thế bèn hỏi: “Ồ? Đang chép Đại Y Tinh Thành?” Nói rồi cầm tờ giấy hoa tuyết chép được một nửa trên bàn lên, quả nhiên thấy trên đó là nét bút còn non nớt viết: “… hễ trị bệnh cứu người, cần phải an thần tĩnh trí, không ham không muốn, đầu tiên phải có lòng trắc ẩn, thề nguyền cứu khổ chúng sinh. Nếu có người mắc bênh tới cầu cứu, không được hỏi sang hèn giàu nghèo, già trẻ đẹp xấu, yêu hận thiện ác, khôn dại đẹp xấu, đối xử như nhau, đều như người thân mà cư xử…”
Phó Thu Nhiên giảng bài cho Mai Hàn Hề xưa nay có một quy củ, mỗi ngày phải chép Đại Y Tinh Thành một lần. Tác phẩm này do Tôn Tư Mạc [100] soạn, đề cập đến cái gọi là y đức, là kinh điển y giả phải đọc. Tác phẩm không dài, chưa tới ngàn chữ, thành thử hễ Mai Hàn Hề ở Thu Linh trang học y ngày nào thì phải chép Đại Y Tinh Thành này ngày đó. Ân Lê Đình than khẽ, khổ tâm của Phó Thu Nhiên sao chàng không hiểu được? Tác phẩm không đến ngàn chữ này chép một lần rất dễ, chẳng qua mất thời gian hai nén nhang nhưng nếu thực hiện thì phải dùng cả đời. Chàng nhẹ nhàng vỗ đầu Mai Hàn Hề, dịu dàng nói: “Văn này không thể chép suông, tương lai con trưởng thành cần phải thường xuyên dùng nó kiểm tra lời nói và việc làm khi con hành y mới được. Sư nương con là danh y đương thời, y thuật của sư phụ Thu Nhiên con cũng không kém, đạo lý trong sách này hai người sớm tối không quên. Sau này có ngày con dùng thân phận đại phu trị bệnh cứu người, cần phải luôn luôn thực hiện, không thể làm sư nương và Thu Nhiên sư phụ của con mất mặt.”
Mai Hàn Hề thấy sư phụ nói năng trịnh trọng, đặc biệt nhắc đến sư nương, bèn không dám lơ là, gật đầu cực kỳ nghiêm túc như ông cụ non “Âu Dương bá bá nói với con rồi, sư nương có thể được các đại phu trong giới tôn trọng, trừ y thuật ra càng là vì y đức.” Nói rồi bám lấy hai đầu gối Ân Lê Đình, chớp đôi mắt tròn xoe “Sư phụ, sẽ có một ngày, Hàn Hề cũng trở thành đại phu giỏi như sư nương vậy.”
Ân Lê Đình xoa mái tóc mềm của nó, cười hết sức dịu dàng. Nhìn quanh nửa ngày, lấy làm lạ hỏi: “Thu Nhiên sư phụ con đâu?” Dạo trước mỗi lần đến Thu Linh trang, Phó Thu Nhiên tất gặp chàng tụ họp một hồi, lần này lại chẳng thấy người đâu, Ân Lê Đình không khỏi thắc mắc, chợt nghe Mai Hàn Hề đáp: “Một canh giờ trước Từ bá bá tới tìm Thu Nhiên sư phụ, hình như có chuyện gì gấp, Thu Nhiên sư phụ liền rời khỏi trang trước, trước khi đi nói với con hôm nay sư phụ sẽ đến, bảo con ôn tập bài cũ, học thuộc sách là được.”
Ân Lê Đình nghe xong gật đầu, Từ Thiên quản lý mảng buôn bán dược liệu của Thu Linh trang, chắc là có mối làm ăn gấp nên mới vội vàng đi như vậy. Ân Lê Đình nhìn Mai Hàn Hề đang nghiêm túc chép bài, bỗng nhớ lại mấy năm trước, trên núi Võ Đang, mỗi ngày chàng ngập ngừng bịn rịn bên ngoài phòng ở của Lộ Dao không nỡ rời đi, xa xa nhìn Lộ Dao trong phòng dạy Hàn Hề như thế này, mà khi ấy, bài học đầu tiên nó học, trước khi sắc thuốc, cũng là Đại Y Tinh Thành này. Lúc ấy Mai Hàn Hề còn nhỏ, e rằng khó hiểu được đạo lý thâm sâu trong đó, cho dù hiện tại cũng khó mà hiểu được. Còn chàng, lúc ấy cũng không hiểu, bây giờ thì hiểu rồi.
Song lúc này, nhớ tới đoạn thời gian Lộ Dao ở trên núi Võ Đang ngày trước, chẳng riêng gì một mình Ân Lê Đình, còn có Du Liên Châu ở trên biển cách xa mấy trăm dặm.
Lúc này chàng đang mừng rỡ hồi lâu không dứt bởi vì huynh đệ thủ túc trùng phùng, tuy ngoài mặt vẫn thâm trầm bình tĩnh nhưng nỗi mừng vui kia dường như không thể kềm nén muốn dâng trào, theo huyết dịch lan khắp toàn thân. Trương Thúy Sơn trôi nổi trên hoang đảo mười năm, giờ khắc này rốt cuộc được gặp lại nhị sư huynh nuôi lớn mình từ bé, nỗi vui mừng háo hức tràn ngập trong mắt. Tình cảm như ruột thịt ấy, mới trùng phùng mỗi người một câu “nhị ca” “ngũ đệ” đã bộc lộ hoàn toàn. Những cái đó chỉ có giữa ruột thịt tay chân mới cảm thụ được, vì thế trong khoang tàu lúc Tây Hoa Tử nổi xung thiên quát hỏi tung tích Tạ Tốn, trừ Ân Tố Tố biết rõ tâm tình trượng phu ra, trái lại không có người nào chê lão phá hỏng không khí, chỉ có Vệ Tứ Nương cùng phái Côn Luân là âu lo trong lòng. Mấy năm nay thanh danh Võ Đang chư hiệp càng lúc càng lớn. Hơn bốn năm trước, trước mặt toàn bộ võ lâm đồng đạo, Võ Đang Du Liên Châu mấy người vạch trần âm mưu của Thành Côn cấu kết Nhữ Dương Vương phủ, muốn châm ngòi nội loạn giang hồ, khiến võ lâm đồng đạo không thể không thán phục. Ngoài ra, người giang hồ coi trọng nhất chính là võ nghệ bàng thân. Hai năm nay công phu của Võ Đang, từ Võ Đang chư hiệp cho tới đệ tử phía dưới đều khiến người ta chặc lưỡi. Mấy ngày trước bà ta tận mắt chứng kiến Mạc Thanh Cốc ở Thiểm Nam không rút kiếm khỏi vỏ, mũi chân không dính một hạt bụi thu thập Thiểm Nam thất bá, công lực ngay cả trưởng lão thành danh nhiều năm của nhiều môn phái cũng không bì kịp. Người nhỏ nhất trong Võ Đang chư hiệp còn thế, công phu của mấy người Tống Viễn Kiều Du Liên Châu thế nào, bà ta không dám suy đoán. Vì thế lúc Tây Hoa Tử ngang ngược ép hỏi tung tích Tạ Tốn, Vệ Tứ Nương mấy lần ám chỉ song thủy chung không kéo được vị sư huynh có bộ óc thiếu dây thần kinh này.
Tai Du Liên Châu nghe Tây Hoa Tử quát tháo, trong lòng lại nghĩ tới chuyện Phó Thu Nhiên lặng lẽ nói với chàng trước khi xuất phát, nhủ thầm Phó Thu Nhiên và Lộ Dao đúng là đoán việc như thần. Lúc đó Phó Thu Nhiên nói với chàng ba việc: thứ nhất, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố mười năm chưa về, bây giờ e rằng quan hệ không nhạt; thứ hai, hiện giờ tuy rằng lời đồn đãi đầy rẫy giang hồ nhưng một khi Trương Thúy Sơn lộ diện, người muốn đến thăm dò nghe ngóng tin tức Đồ Long đao tuyệt đối không ít, mấy người này tới càng sớm càng tốt, bằng không đêm dài lắm mộng; mà điểm thứ ba, Phó Thu Nhiên nói tới đây thì chớp chớp mắt, nói ra sáu chữ khiến đến khi Du Liên Châu thấy một nhà Trương Thúy Sơn mới hiểu: cẩn thận đồng ngôn vô kị [101].
Phó Thu Nhiên và Lộ Dao nói chuyện có một thói xấu, thích nói chuyện nửa vời không rõ ràng, còn dư một nửa đợi mọi người biết rồi mới sực hiểu ra, lại nói là trúng đích. Bây giờ cái đầu tiên đã trúng rồi, thành thử Du Liên Châu hầu như tin lời hắn nói hoàn toàn. Thấy tiểu Vô Kỵ mười tuổi khỏe mạnh kháu khỉnh ngây thơ, Du Liên Châu yêu ai yêu cả đường đi vô cùng vui mừng nhưng sực nhớ lời Phó Thu Nhiên, thế là ngầm dặn dò Trương Thúy Sơn để ý. Trương Thúy Sơn được sư huynh nhắc nhở cũng nghĩ ra bây giờ trên tàu người của Thiếu Lâm Côn Luân đều nhìn chằm chằm Tạ Tốn và Đồ Long đao, lỡ Vô Kỵ bất cẩn nói lỡ, sự tình liền không ổn. Lập tức tìm nhà tàu dắt Vô Kỵ ra khỏi khoang, lấy lý do là dẫn nó đi xem tàu lớn thực tế là tách nó ra.
Trương Thúy Sơn mười năm chưa quay về Trung Nguyên, hôm nay giang hồ náo nhiệt đến mức nào hoàn toàn không rõ, nghe Du Liên Châu giới thiệu ngắn gọn mới biết, mấy năm nay ngoài Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân và Thiên Ưng giáo vẫn luôn truy tìm tung tích ba người mất tích trên đảo Vương Bàn Sơn năm xưa ra còn có không ít bang phái nhỏ trên giang hồ cũng tìm Tạ Tốn, đa số là vì đệ tử chết trên đảo Vương Bàn Sơn năm đó. Bên này, Ân Tố Tố hết nhịn nổi Tây Hoa Tử ăn nói ác độc không ngừng tra hỏi, mày liễu cau lại, mắt hạnh lóe lên tia ác liệt, quả quyết Tạ Tốn độc ác xấu xa kia đã chết trên biển rồi. Tây Hoa Tử và Vệ Tứ Nương quay mặt nhìn nhau, như một quyền đánh vào bông, triệt để ngây người. Khoang tàu rốt cuộc yên tĩnh lại, bây giờ mới nghe tăng nhân dẫn đầu Thiếu Lâm ở đối diện cao giọng niệm Phật “A Di Đà Phật, bần tăng Viên Khổ, muốn thỉnh giáo Trương ngũ hiệp, có biết tung tích Đồ Long đao chăng?”
Trương Thúy Sơn ngẩn ra. Trước bao nhiêu người như thế, vừa rồi đương nhiên Du Liên Châu không kể chuyện Lộ Dao thiết kế với chàng rồi. Nhất thời, chàng không biết từ khi nào thì Thiếu Lâm tự cũng có hứng thú với Đồ Long đao. Ân Tố Tố đứng bên cười lạnh: “Sao? Thiếu Lâm tự đứng đầu Trung Nguyên cũng có hứng thú với Đồ Long đao uy chấn thiên hạ rồi? Ta nói mà, năm đó trên đại hội Dương Đao Lập Uy, Thiếu Lâm chẳng có đệ tử bị Tạ Tốn làm hại, sao lại vội vàng tìm phu thê chúng ta như thế, hóa ra là nhắm đến cái này. Thế thì nói sớm đi, cần gì lôi Tạ Tốn ra nói vòng vo?”
Viên Khổ bị Ân Tố Tố nói mấy câu nghẹn họng không đáp trả được, đành quay sang Du Liên Châu “Du nhị hiệp, Trương ngũ hiệp đã là người của Võ Đang, vậy bần tăng hỏi Võ Đang cũng được, Đồ Long đao kia, rốt cuộc đi về phương nào?”
Du Liên Châu cũng lưỡng lự. Mưu kế của Lộ Dao khiến Võ Đang yên ổn năm năm, lại thêm huyết án trên người Tạ Tốn không hề bị Thành Côn tiết lộ, bây giờ môn phái lom lom tìm Trương Thúy Sơn cũng ít hơn ban đầu gần sáu phần, có thực lực cũng chỉ có Thiếu Lâm, Côn Luân và Thiên Ưng giáo. Huống chi trong chuyện này, như lời Lộ Dao nói thì, Thiên Ưng giáo và Võ Đang có thể nói là cùng hội cùng thuyền. Song bất luận ra sao, bây giờ Trương Thúy Sơn về rồi, chuyện này chung quy cần có một kết thúc. Du Liên Châu nhớ lời Phó Thu Nhiên nói, trầm ngâm chốc lát, cao giọng: “Ngũ đệ Trương Thúy Sơn ta vừa mới quay về Trung Thổ, nguyên do tao ngộ trong mười năm nay nhất thời nửa khắc thật sự khó mà nói rõ được, theo lý nên trình báo gia sư trước mới đúng. Chuyện này liên lụy quá rộng, giang hồ các phái vì thế mà tử thương vô số, theo lý nên có lời giải thích với đồng đạo giang hồ. Như thế này đi, ba mươi tháng ba, tệ phái bày tiệc tại Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, mời quý phái cùng bằng hữu có dính dáng đến chuyện đảo Vương Bàn Sơn năm xưa đến dự, chừng đó ngũ đệ nhất định cho các vị một câu trả lời vừa lòng, thế nào?” Chàng vốn định chờ đến sau mừng thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong song cũng cảm thấy cái gọi là đêm dài lắm mộng của Phó Thu Nhiên rất có lý, nên muốn mau chóng giải quyết vấn đề.
Vừa nói ra, mấy tăng nhân Thiếu Lâm nhìn nhau không nói, nhất thời cũng không quyết định được. Trên biển cả mênh mông, tuy phái Võ Đang chỉ có hai người Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn nhưng Thiếu Lâm cũng không dám sơ suất. Hai năm nay thanh danh và công phu của Võ Đang chư hiệp trên giang hồ ai cũng kính phục. Bây giờ bên ngoài còn có người của Thiên Ưng giáo, bởi vì Ân Tố Tố tuyệt không đời nào khoanh tay đứng nhìn, nếu thật sự động thủ, sợ rằng không phải chỉ là chuyện mất mặt. Càng huống hồ, bất luận ra sao, bây giờ rốt cuộc Trương Thúy Sơn cũng đã có tung tích, Du Liên Châu cũng đặt ra kì hạn ba mươi tháng ba, Thiếu Lâm cần gì gấp gáp nhất thời mà xé rách mặt mũi?
Quan trọng nhất là chuyện Viên Chân bốn năm trước đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, nếu chọc Võ Đang nóng nảy, lật lại nợ cũ, e rằng bọn họ về tự cũng khó mà ăn nói. Rắc rối lợi hại trong đó thế nào, người ngoài khó mà hiểu được, Viên Khổ lại rất rõ ràng, vì thế bèn cao giọng niệm Phật “A Di Đà Phật, Du nhị hiệp đã nói thế, tiểu tăng không dám tự tiện, đành về tự bẩm rõ phương trượng. Ba mươi tháng ba năm nay, Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, tệ tự từ trên xuống dưới lại tới bái phỏng Võ Đang chư hiệp.”
Du Liên Châu chắp tay nói: “Đại sư chớ khách sáo, ba mươi tháng ba Vũ Xương Hoàng Hạc lâu, Võ Đang từ trên xuống dưới cung kính chờ đợi quý tự giá lâm.”
Thiếu Lâm tự đồng ý, Côn Luân phái lập tức mất đồng minh, Vệ Tứ Nương đánh giá tình hình trước mắt không khỏi nhíu mày, nhủ thầm hôm nay vẫn nên thôi lui một bước thì hơn, đến ba mươi tháng ba mời chưởng môn đích thân tới là tốt nhất. Ai ngờ một phen tính toán còn chưa quyết định thì Tây Hoa Tử đã gào ầm lên: “Chiêu Như Phong Tự Bế này của Du nhị hiệp quả là cao minh! Giữ Đồ Long đao tới ba mươi tháng ba, chẳng lẽ Võ Đang ngươi muốn độc chiếm? Thiếu Lâm các ngươi chờ được nhưng Côn Luân ta chờ không được, hai đệ tử Côn Luân ta đến bây giờ còn điên điên khùng khùng sống không bằng chết đều nhờ ơn yêu nữ Ma giáo này ban tặng, món nợ này phải tính làm sao đây?!”
Du Liên Châu còn chưa trả lời, Ân Tố Tố đã ra mặt đối đáp. Nàng tranh luận kịch liệt, hai ba câu đã chụp cái mũ hành vi không đứng đăn lên đầu đệ tử Côn Luân. Cộng thêm hai đàn chủ Phong, Trình của Thiên Ưng giáo ở bên nói cạnh nói khóe, quả thật khiến Tây Hoa Tử nghẹn họng.
Vốn dĩ sau khi biết Trương Thúy Sơn thành thân với Ân Tố Tố, trong lòng Du Liên Châu có phần không vui, cảm thấy kiểu gì thì Ân Tố Tố cũng xuất thân Thiên Ưng giáo, không xứng với ngũ đệ. Nhưng thấy nàng tranh luận kịch liệt, phản ứng nhanh nhẹn, bỗng nhớ tới nhiều năm về trước trên núi Võ Đang cũng có một nữ tử nói năng sắc bén, mắng cho Thiếu Lâm tối tăm mặt mày khiến năm năm sau đó, Thiếu Lâm không vì vụ Long Môn tiêu cục mà lên Võ Đang nữa. Nữ tử đó từng hỏi huynh đệ bọn họ: trên thế gian này, thiện ác đúng sai có thể phân chia rõ ràng sao? Mấy năm nay tuy Võ Đang và Thiên Ưng giáo chẳng qua lại nhưng giáo chủ Ân Thiên Chính làm người hào hiệp ngay thẳng, Võ Đang mọi người thấy hết cũng rất kính phục. Bây giờ thấy vợ chồng Trương Thúy Sơn tình sâu nghĩa nặng, ngay cả con cũng lớn chừng này rồi, mình làm sao có thể khiến vợ chồng hai người chia lìa? Ngày xưa mấy người họ sơ suất nhất thời, không bảo vệ được Lộ Dao, nhưng hôm nay, nhất định phải bảo vệ cả nhà Trương Thúy Sơn. Chàng đã quyết, thì nghe Vệ Tứ Nương nói: “Du nhị hiệp, Võ Đang là danh môn chính phái, uy chấn võ lâm, cùng Côn Luân ta như cây liền cành, uyên nguyên sâu xa. Ngài lại là hán tử cương trực trên giang hồ, anh minh nức tiếng giang hồ, lời ngài nói có ai không phục? Hôm nay ngài đã hẹn ba mươi tháng ba gặp nhau ở Hoàng Hạc lâu, vậy Côn Luân ta cũng đồng ý ước định này. Bây giờ Tạ Tốn đã chết, Côn Luân phái cũng không còn gì để nói. Nhưng năm xưa bao nhiêu đồng đạo giang hồ vì Đồ Long đao mà phó ước Vương Bàn Sơn, kế đó điên khùng hết. Bây giờ Đồ Long đao đi nơi nào, đến tột cùng là bị Thiếu Lâm chiếm được hay là Tạ Tốn chiếm, mong Trương ngũ hiệp bẩm báo Trương chân nhân định đoạt xong có thể đưa ra câu trả lời. Thiếp thân tin với uy danh của Trương chân nhân và Võ Đang chư hiệp, nhất định sẽ không thiên vị.” Nói một tràng, tuy ngoài mặt là nhượng bộ một bước, thực tế là chặn họng Võ Đang.
Du Liên Châu gật đầu “Đương nhiên. Tới ba mươi tháng ba, Võ Đang nhất định cho các vị một câu trả lời công chính.” Giọng điệu không sắc bén lợi hại như Ân Tố Tố hoặc Lộ Dao nhưng hùng hồn khí phách. Với tiếng tăm của Du Liên Châu trên giang hồ hiện giờ, mọi người nghe câu này xong là có cam đoan chắc chắn nhất. Vì thế rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, không khí giương cung bạt kiếm chực chờ bùng nổ cũng hòa hoãn lại. Mọi người cũng cảm thấy bầu không khí có phần xấu hổ. Vừa may tàu tiếp ứng của Côn Luân, Thiếu Lâm đi đằng sau tới, vì thế hai phái lập tức cáo từ.
Bên này, Du Liên Châu chiếu lễ nghĩa giang hồ tiễn mọi người đi, cuối cùng được thanh tịnh, quay đầu nhìn Trương Thúy Sơn. Huynh đệ lâu ngày trùng phùng mới được phát tiết. Hai tay chàng siết mạnh vai Trương Thúy Sơn, nhưng một câu cũng không nói được. Hai huynh đệ chung một tâm trạng, hốc mắt cay xè lại ráng làm như không có chuyện gì.
Hồi lâu, Trương Thúy Sơn mới chậm chạp mở miệng: “Nhị ca, các sư huynh đệ có khỏe không? Tam ca huynh ấy… đã… đã khỏi bệnh chưa?”
/126
|