Sao Tiêu Bệnh Trầm Kha
Lộ Dao ra khỏi khách viện liền chạy thẳng tới chỗ ở của Phó Thu Nhiên. Vừa rồi người đưa tin nói bệnh án có vấn đề, trong lòng ít nhiều có chút phiền muộn, theo lý nàng vừa mới chỉnh lý xong, hẳn là không có vấn đề gì mới đúng. Ai ngờ còn chưa vào tới sân của Thu Nhiên thì thấy một tên sai vặt canh ngoài cửa, thấy nàng và Ân Lê Đình tới vội vàng bước lên một bước: “Ân lục hiệp, đại tiểu thư, trang chủ không ở trong viện, dặn tiểu nhân chuyển lời gấp cho đại tiểu thư nói cô đến Dạ Tịch các tìm ngài ấy, có bệnh nhân đưa tới đó.”
Lộ Dao nghe xong, lông mày lập tức nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Có bệnh nhân? Vì sao không nói sớm?”
Gã sai vặt đáp: “Là trang chủ căn dặn không được để lộ chuyện có bệnh nhân trước mặt người khác?”
Lộ Dao càng kinh ngạc hơn, không hiểu hành động của Phó Thu Nhiên đến tột cùng là muốn làm gì. “Bệnh nhân thì nên đưa tới Phổ Tế đường hoặc là Nhã An y quán chứ, sao lại đưa về trang? Còn là Dạ Tịch các nữa?”
Sai vặt đáp: “Cái này thì tiểu nhân không rõ.”
Lộ Dao căng thẳng, cảm thấy sự việc có điểm lạ. Ân Lê Đình thấy dáng vẻ nàng như thế bèn hỏi: “Tiểu Dao, có gì không đúng ư?”
Lộ Dao kéo chàng, hai người thi triển khinh công nhắm thẳng Dạ Tịch các nằm ở góc tây bắc hẻo lánh nhất mà đi, vừa đi Lộ Dao vừa giải thích: “Căn bản là cái gì cũng không đúng. Vì sao Thu Nhiên không muốn để người khác biết đến bệnh nhân này? Vì sao không đưa tới y quán? Vì sao hấp tấp gọi muội? Vì sao lại đưa tới Dạ Tịch các hẻo lánh như thế?”
Ân Lê Đình nghe xong giật thót, vội hỏi: “Tên sai vặt vừa rồi muội có biết không? Là người trong trang? Không có vấn đề chứ?”
Lộ Dao biết chàng sợ có người mạo danh Phó Thu Nhiên bất lợi với mình, lắc đầu đáp: “Chuyện bệnh án chỉ có huynh, muội và Thu Nhiên biết, không có khả năng có người khác, nhất định là Thu Nhiên.”
Dứt lời, hai người đã lướt vào một tiểu viện không lớn lắm, chung quanh cây cối um tùm, chỉ có một lối đi nhỏ thông vào trong viện. Ân Lê Đình tiến lên một bước chắn trước mặt Lộ Dao, đi vào trước. Hai người đi được không tới vài bước thì nghe trong phòng phát ra một tiếng kêu gào cực kỳ thê thảm, cơ hồ xé ruột xé gan, kế đó vọng đến tiếng bàn ghế đổ ngã, sau đó là tiếng gào khóc như ma quỷ xen lẫn tiếng người nói chuyện mơ hồ. Lòng Ân Lê Đình chùng xuống, nói thầm không ổn, trường kiếm rút ra phát một tiếng keng. Chàng không dám để Lộ Dao lại một mình, biết nàng nghe âm thanh này càng lo Phó Thu Nhiên có ổn hay không, vì thế quàng lấy nàng đằng sau mình, dưới chân vận khinh công lên xuống mấy bận lướt tới cửa tòa nhà hai tầng kia, giữa không trung thì nhìn thấy rõ trước cửa có hai người. Một gã sai vặt dâng trà, một người ngồi trên ghế đá, nhàn nhã thưởng thức trà ở cái nơi cơ hồ có thể gọi là quỷ khóc thần sầu này, chính là Phó Thu Nhiên.
“Thu Nhiên!” Lộ Dao bị Ân Lê Đình ôm cũng thấy rõ người bên dưới.
Ân Lê Đình vội vàng sử công phu Thiên Cân Trụy, rơi xuống cách Phó Thu Nhiên một trượng, nhẹ nhàng buông Lộ Dao xuống.
“Thu Nhiên, rốt cuộc có chuyện gì? Bệnh nhân ở trong à? Ta đi xem thử!” Nói rồi muốn vào lại bị Phó Thu Nhiên và Ân Lê Đình đồng thời túm lại.
Vừa rồi Phó Thu Nhiên chứng kiến Ân Lê Đình đưa Lộ Dao vào thế nào rõ mồn một, mỉm cười gật đầu với Ân Lê Đình tỏ vẻ cảm ơn xong liền nói với Lộ Dao: “Không cần nóng, không phải bệnh nặng.”
“Hét lên như thế mà còn không phải bệnh nặng?… tiếng la này… hả? Chẳng lẽ là?!… nha phiến?” Nói rồi hoảng sợ trợn mắt, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh lét.
Phó Thu Nhiên trầm giọng: “Là con trai út của Mục đại phu ở Nhã An y quán, ta vừa mới phái người đi tra làm sao nó kiếm được thứ đó. Bây giờ nguồn gốc của nha phiến có thể đếm được, sẽ nhanh có kết quả thôi.”
“Nó xài bao lâu rồi?” Giọng Lộ Dao cũng trầm xuống.
“Không biết xài bao lâu rồi nữa. Mục đại phu nói hơn nửa tháng trước ông ấy phát hiện con út dùng nha phiến, lúc ấy đã cắt liền. Nhưng mẹ đứa nhỏ này không nỡ, mười ngày trước lại cho nó xài một lần. Lần này lên cơn, Mục đại phu hết cách mới đưa tới đây nhờ ngươi khám.”
“Mục đại phu đâu?”
“Vừa rồi nhìn bộ dạng con mình không chịu đựng nổi, ta đã sai người đưa ông ấy ra đằng trước nghỉ ngơi rồi. Ông ấy cũng mới phát hiện ra, trước đó hoàn toàn không biết gì, những gì hỏi được ta đã hỏi rồi.”
Lộ Dao nghe xong nhất thời ngây ra, nhìn chằm chằm cửa chính Dạ Tịch các, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó giải. Quá một chung trà, nàng lặng lẽ nhận lấy hòm thuốc từ tay Phó Thu Nhiên, cúi đầu đi vào cổng. Ân Lê Đình nhấc kiếm, cùng đi với nàng, có phần lo âu nhìn dáng vẻ suy tư của nàng.
Lúc này tiếng kêu gào vừa dừng giây lát lại vang lên, trong đó kèm theo không ít tiếng chửi bới tục tĩu. Ân Lê Đình nghe mà nhăn mày, có điều lần này rốt cuộc chàng cũng xác định được bên trong tốt xấu gì cũng là người, bằng không với âm thanh la hét vừa rồi, thiếu chút chàng đã nghĩ bên trong không phải ác quỷ thì cũng là mãnh thú hung dữ. Đến trước cửa, theo thói quan chàng đẩy Lộ Dao ra sau che cho nàng, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng khi chàng nhìn rõ tình hình trong phòng, tim chàng đột ngột giật thót, chỉ bởi vì tình trạng trước mắt lại khiến chàng hoài nghi thêm một lần nữa, cái “vật” nằm lăn trên đất quần áo tả tơi tóc tai bù xù, bị trói nghiến bằng dây thừng không ngừng thở dốc kia đến tột cùng có còn được coi là người hay không. Nhất thời, chàng cảm thấy lòng bàn tay Lộ Dao nằm trong tay mình bỗng nhiên ẩm ướt, lực đạo nắm tay đột ngột tăng lên, không cần nói chàng cũng cảm giác được Lộ Dao bất an, thậm chí là sợ hãi. Đã từng, bất luận là đối mặt với cảnh máu me đầm đìa hay là cường địch đằng đằng sát khí, từ đầu chí cuối biểu hiện của nàng đều rất lạnh nhạt, suy nghĩ sáng suốt rõ ràng, thỉnh thoảng còn có tâm tình nói giỡn. Đây là lần đầu tiên, chàng cảm nhận được rõ rệt sự sợ hãi căng thẳng từ tận đáy lòng Lộ Dao. Ân Lê Đình nghiêng người, đặt một tay lên vai Lộ Dao: “Tiểu Dao? Hay là mời đại phu khác đến xem trước rồi nói?”
Lộ Dao hít sâu một hơi, thở ra, cười khổ lắc đầu với Ân Lê Đình: “Không cần đâu, muội ổn rồi. Nếu những đại phu khác có biện pháp thì đã không đưa thẳng đến Thu Linh trang thế này rồi.” Nói rồi chỉ vào “người” nằm trên đất trong phòng nói: “Nên biết, phụ thân nó Mục đại phu là một trong những đại phu khá nổi tiếng ở Kim Lăng này đó.” Nói rồi kéo Ân Lê Đình cùng vào phòng, hai sai vặt được Phó Thu Nhiên căn dặn đi theo hỗ trợ.
Vừa lại gần “người” nọ, Ân Lê Đình liền ngửi thấy mùi hôi nồng nặc khiến người ta nhăn mày, có vẻ như không tắm giặt lâu lắm rồi. “Người” nọ không ngừng vặn vẹo trên đất, miệng phát ra âm thanh “a a” thỉnh thoảng lại thét chói tai. Dưới đất có một vũng nước vàng khè, hình như là nước tiểu, bị cái “người” đang vặn vẹo kia làm cho văng tung tóe, cách đó không xa còn có một đống nôn mửa, một số còn dính lên mớ râu tóc bù xù của gã. Người nằm bẹp trên đất lúc này dường như cũng hơi ý thức được có người lại gần, ngoảnh mặt nhìn về phía Lộ Dao, Ân Lê Đình. Đó là một gương mặt vặn vẹo kinh khủng, bị râu tóc che hết quá nửa, ánh mắt đục ngầu điên loạn, miệng mũi không ngừng chảy nước dãi nước mũi, dính đầy mặt, một bên má có mấy vết cào, máu còn chưa lau khô. Ân Lê Đình hít sâu một hơi, không rõ đến tột cùng là chứng bệnh gì mà giày vò con người ta đến thế, song còn chưa kịp phản ứng, “người” trên nền nhà tựa hồ bùng nổ toàn bộ sức lực trong khoảnh khắc, nhảy bật dậy rống lên bổ nhào về phía hai người.
Theo bản năng, Ân Lê Đình chắn trước mặt Lộ Dao, bao kiếm trong tay múa tít như mưa rơi cấp tốc điểm bảy tám huyệt đạo trên vai, cổ, thắt lưng và hai chân người nọ, gã lập tức rũ xuống đất, không cục cựa được nữa.
Lộ Dao than một tiếng, phân phó hai sai vặt sau lưng: “Khiêng nó lên giường đi, cởi quần áo ra. Chuẩn bị sẵn dây thừng, bưng thêm nước nóng tới đây, lau người nó cho sạch.” Nói rồi đi qua một bên, mở cửa sổ phòng ra để không khí mới mẻ bên ngoài ùa vào.
Ân Lê Đình nhìn hai sai vặt nhanh nhẹn làm việc theo lời Lộ Dao, quay đầu hỏi nàng: “Người này bệnh gì vậy? Sao tình trạng khủng khiếp như thế?”
Lộ Dao kéo chàng tìm chỗ sạch sẽ gần cửa sổ ngồi xuống, than thở: “Là nha phiến.”
Ban nãy Ân Lê Đình đã nghe Lộ Dao và Phó Thu Nhiên đề cập tới từ này song không hiểu nó là thứ gì. Lộ Dao giải thích: “Nha phiến là một loại thảo dược, bình thường còn được gọi là trấu hoàng. Thỉnh thoảng đại phu sẽ kê vỏ nha phiến trong đơn thuốc, có công dụng giảm đau ngừng ho, thường dùng cho những chứng như phế hư ho khan không dứt, ngực bụng gân cốt đau nhức, kiết lị tiêu chảy vân vân. Có điều muội không thích xài nó lắm, thường thay bằng những thuốc khác, bởi vì dùng thứ này lâu sẽ khiến người ta mắc nghiện.”
“Nghiện?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng, mắc nghiện. Mới đầu không bỏ được nó, cần phải dùng thường xuyên. Nhưng thứ này kê trong đơn dù sao chỉ có một chút xíu, dùng cũng không nhiều lắm, thành ra một khi ngừng sử dụng cũng sẽ không có phản ứng khó chịu quá lớn. Nhưng mà nó,” Nói rồi chỉ vào cái người đang được sai vặt xử lý “Nó không dùng vỏ nha phiến mà là phần nhân sệt bên trong cô đặc thành cao khiến người ta bị nghiện. Sau khi dùng sẽ có cảm giác lâng lâng bay bổng như đang ở trong cõi tiên, khiến ta nghe thấy nhìn thấy những thứ không hề tồn tại, cảnh đẹp huyền ảo như thật. Nhưng dùng số lượng lớn thế này, mấy lần sau sẽ khiến nó không cách nào bỏ được. Một khi ngừng, trong vòng hai ngày có cảm giác cả người uể oải khó chịu, kế đó là đau đớn không chịu nổi, ngứa ngáy khổ sở, dường như xương cốt tay chân thậm chí cả hồn phách đều bị kiến cắn giày xéo. Sau đó sẽ nảy sinh ảo giác, thần trí hỗn loạn, tai mắt đều có ảo giác, nghe thấy nhìn thấy những thứ căn bản không tồn tại, kế đó phát điên. Trừ phi lập tức dùng nha phiến trở lại, bằng không bình thường rất khó mà chấm dứt tình trạng đó. Có điều một khi dùng lại, tuy nhất thời ngừng được tình trạng đó nhưng lần sau sẽ càng dữ dội càng khó chịu hơn, cả quá trình thật sự là uống rượu độc giải khát.”
Ân Lê Đình càng nghe càng kinh hãi, tròn mắt nhìn người bị chàng điểm huyệt không thể cục cựa song vẫn không ngừng la hét, âm thanh cứ như ác quỷ, lại như dã thú gầm rống trước khi chết, có thể thấy được là khốn khổ tới mức nào. Chàng dễ mềm lòng, xưa nay chưa từng thấy người nào chịu khổ như thế, huống chi là tình trạng thê thảm khiến ai thấy cũng không nỡ nhìn thêm thế này, không nhịn được hỏi: “Không thể để nó tiếp tục dùng mãi sao?”
“Thứ này dùng lâu, thân thể sẽ từ từ suy kiệt, dùng quá nhiều thì cách tử thần không bao xa, chẳng khác gì tự sát.” Ngừng một lát, cười khổ nói: “Xem đi, nha phiến vốn dĩ là dược liệu, dùng để cứu người. Nhưng lắc mình một cái liền có thể lấy mạng người.”
“Bệnh… bệnh này chữa được không?” Ân Lê Đình ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn thảm trạng của người nọ thêm nữa, lại thấy Lộ Dao nhìn chằm chằm người nọ nửa ngày không dời mắt, hồi lâu cất giọng xa xôi: “Có thể nói có, cũng có thể nói là không.”
Câu này làm Ân Lê Đình khá nghi hoặc, nghe nàng giải thích: “Cách làm nó dễ chịu hơn, muội có, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Nếu muốn hoàn toàn cắt bỏ cơn nghiện này, chỉ có thể dựa vào việc ngừng sử dụng nha phiến, chính mình vượt qua.”
“Vượt qua? Là… cứ như thế này?” Ân Lê Đình sửng sốt “Vậy phải chịu bao lâu? Huynh thấy hình như… nó không chịu được lâu nữa đâu.”
“Một tháng tới một năm đều có. Đừng nhìn bộ dạng nó có vẻ không chịu được lâu, thật ra muốn chết đâu có dễ vậy, còn treo một hơi thế này không tắt thở được.”
Ân Lê Đình hết chỗ nói, nhìn người gầy như que củi trông chẳng khác nào ma quỷ trên giường, thoáng thương tiếc. Nhìn thân hình gã, ắt hẳn cũng từng là một hán tử vạm vỡ, bây giờ bộ dạng này, có thể thấy đã chịu giày vò thế nào. Nếu muốn chịu đựng khoảng một năm như thế, bất cứ ai thấy được, có cứng rắn thế nào cũng không chịu nổi.
Lúc này hai sai vặt đã xử lý xong xuôi, trói nghiến người nọ trên giường, hai tay hai chân, thắt lưng thậm chí là đầu cổ đều bị cố định cứng ngắc. Lộ Dao thu dọn hòm thuốc một lát, ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho Ân Lê Đình giải huyệt. Ân Lê Đình hơi do dự, thấy người kia bị trói chắc như thế, cũng giải huyệt. Quả nhiên sau khi được giải huyệt, người nọ thử giãy dụa nhưng không cách nào động đậy. Lộ Dao bắt mạch kiểm tra nửa ngày, lại kiểm tra mắt, miệng của gã, suy tư hồi lâu lấy bút viết một đơn thuốc giao cho một sai vặt: “Thang thuốc này thêm sâm một ngày hai lần, ba chén nước sắc còn một chén, rót trực tiếp.”
Dứt lời lấy túi đựng ngân châm ra, nhấc tay châm liên tiếp mười mấy huyệt đạo, Ân Lê Đình nhìn hoa cả mắt. Không tới một lát, trên người gã có tới mấy chục cây châm, trán Lộ Dao cũng rịn không ít mồ hôi nhưng người nọ vẫn không thấy chuyển biến tốt, vẫn la hét như sắp chết, Ân Lê Đình nghe mà trong lòng không ngừng run run.
Nửa ngày mà không thấy hiệu quả, người kia vặn vẹo càng lúc càng thống khổ, Ân Lê Đình cũng không nhìn được nữa, vung tay điểm huyệt ngủ của gã, xuống tay hơi nặng, âm thanh từ người nọ lập tức yếu đi, giây lát nhắm mắt lại. Bấy giờ Lộ Dao mới thở hắt ra, ngồi dựa vào cột giường, cầm lấy khăn khô Ân Lê Đình đưa lau mồ hôi trán, lại uống tách trà, thở hắt một hơi dài, nghe tiếng Ân Lê Đình giận dữ: “Nha phiến này hành hạ con người ta như thế, ai lại cho nó dùng như vậy? Thật là độc ác!”
Lộ Dao ảm đạm, khẽ đáp: “Sợ là chính nó muốn xài, chuyện này đa phần do bản thân, không liên quan đến người khác.” Nói còn chưa dứt, người trên giường lại phát ra tiếng động. Hai người nhìn lại, thấy người nọ đã tỉnh, lại bắt đầu vùng vẫy, phát tác còn nhanh và dữ dội hơn ban nãy, cuống họng còn khạc ra một ít đờm. Ân Lê Đình cả kinh, vừa rồi chàng điểm huyệt ngủ khá nặng, cứ tưởng ít nhất người này phải ngủ vài canh giờ, không ngờ chưa tới một ly trà đã tỉnh.
Lộ Dao biết chàng nghĩ gì “Người này quá đau đớn, trước khi ngừng phát tác lần này sẽ không ngủ được.” Nói rồi cắn môi, cau mày suy nghĩ hồi lâu, lôi từ trong hòm ra một cái túi vải bông trắng, mở ra, hàn quang lấp lóa, đó là một bộ đủ loại dao kéo, kềm mảnh, kim chỉ. Ân Lê Đình biết thứ này, chính là dụng cụ Lộ Dao dùng để chữa trị cho Mai Hàn Hề, Du Đại Nham và một số bệh nhân khác. Lộ Dao lấy ra một con dao nhỏ mỏng như lá liễu, hơi khựng lại một chút, giơ tay rạch lên đùi người nọ một nhát. Vết dao không sâu, cũng không dài, máu trào ra, không tới một lát đã nhuốm đỏ ga giường trắng tinh. Ân Lê Đình nhìn ngớ người, “hơ” một tiếng, không hiểu vì sao Lộ Dao làm thế. Lúc trước thấy Lộ Dao dùng dao, phần lớn đều cân nhắc kỹ lưỡng, bây giờ nhìn có vẻ như là rạch bừa, chỉ hơi mở ra một cái rãnh.
Lộ Dao nghe Ân Lê Đình lên tiếng, thở dài khàn giọng nói: “Hiện giờ nó khổ sở sống không bằng chết, đau nhức và chảy máu có thể khiến nó dễ chịu đôi chút.
Ân Lê Đình nhìn lại người nọ, quả nhiên tiếng kêu gào của người nọ ngừng lại một lát, thở hồng hộc, vẻ mặt dường như rất hưởng thụ. Nhất thời, mùi máu tanh cùng với tiếng thở dốc kèm theo chút sung sướng càng khiến nơi này quỷ dị đáng sợ.
Lộ Dao rút một tấm vải trắng sạch sẽ xử lý vết máu chung quanh vết thương nhưng không cầm máu. Được một lát, người nọ lại bắt đầu kêu la, Lộ Dao cũng không chần chừ, lấy một con dao mới rạch thêm một nhát kế bên vết thương vừa nãy. Mức độ sâu nông, dài ngắn không khác gì vết thương ban đầu, có thể thấy trình độ rạch dao ra sao.
Nhìn người trên giường lại thoải mái hơn một chút vì chảy máu, cho dù không liên quan đến mình, lòng Ân Lê Đình vẫn ngổn ngang trăm mối, khó chịu vô cùng. Lộ Dao xử lý xong vết thương đầu tiên, lại viết hai đơn thuốc giao cho sai vặt: “Đơn thuốc bổ máu này mỗi ngày một lần, dùng lúc nào cũng được.” Sai vặt nhận lệnh rời đi.
Hồi lâu, rốt cuộc tiếng gào của người nọ cũng nhỏ dần, từ từ nhắm mắt mê man. Lộ Dao xử lý xong vết thương, đứng dậy khởi động một chút, thấy sắc mặt Ân Lê Đình khó coi, lên tiếng: “Xin lỗi lục ca, loại chuyện này bình thường không ai chịu nổi hết, lần sau huynh đừng đi theo muội.”
Ân Lê Đình lắc đầu: “Huynh không sao, chỉ là không ngờ trên đời này còn có chứng bệnh đáng sợ như thế. Cứ như vậy tiếp tục khoảng một năm? Mỗi ngày đều một lần thế này?”
“Phải, khoảng một năm. Mỗi ngày thậm chí không chỉ một lần. Người này nghiện khá nặng, e là lát nữa tỉnh lại còn giày vò một trận nữa.” Nói rồi rửa sạch hai tay, thu dọn hòm thuốc, nói với Ân Lê Đình: “Chúng ta về thôi, muội kê cho nó thuốc an thần rồi, hiện giờ nó ngừng phát tác, nhất thời nửa khắc còn chưa tỉnh được.” Nói xong kéo Ân Lê Đình. Ân Lê Đình gật đầu, chỉ cảm thấy tay Lộ Dao lạnh như băng.
Lộ Dao ra khỏi khách viện liền chạy thẳng tới chỗ ở của Phó Thu Nhiên. Vừa rồi người đưa tin nói bệnh án có vấn đề, trong lòng ít nhiều có chút phiền muộn, theo lý nàng vừa mới chỉnh lý xong, hẳn là không có vấn đề gì mới đúng. Ai ngờ còn chưa vào tới sân của Thu Nhiên thì thấy một tên sai vặt canh ngoài cửa, thấy nàng và Ân Lê Đình tới vội vàng bước lên một bước: “Ân lục hiệp, đại tiểu thư, trang chủ không ở trong viện, dặn tiểu nhân chuyển lời gấp cho đại tiểu thư nói cô đến Dạ Tịch các tìm ngài ấy, có bệnh nhân đưa tới đó.”
Lộ Dao nghe xong, lông mày lập tức nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Có bệnh nhân? Vì sao không nói sớm?”
Gã sai vặt đáp: “Là trang chủ căn dặn không được để lộ chuyện có bệnh nhân trước mặt người khác?”
Lộ Dao càng kinh ngạc hơn, không hiểu hành động của Phó Thu Nhiên đến tột cùng là muốn làm gì. “Bệnh nhân thì nên đưa tới Phổ Tế đường hoặc là Nhã An y quán chứ, sao lại đưa về trang? Còn là Dạ Tịch các nữa?”
Sai vặt đáp: “Cái này thì tiểu nhân không rõ.”
Lộ Dao căng thẳng, cảm thấy sự việc có điểm lạ. Ân Lê Đình thấy dáng vẻ nàng như thế bèn hỏi: “Tiểu Dao, có gì không đúng ư?”
Lộ Dao kéo chàng, hai người thi triển khinh công nhắm thẳng Dạ Tịch các nằm ở góc tây bắc hẻo lánh nhất mà đi, vừa đi Lộ Dao vừa giải thích: “Căn bản là cái gì cũng không đúng. Vì sao Thu Nhiên không muốn để người khác biết đến bệnh nhân này? Vì sao không đưa tới y quán? Vì sao hấp tấp gọi muội? Vì sao lại đưa tới Dạ Tịch các hẻo lánh như thế?”
Ân Lê Đình nghe xong giật thót, vội hỏi: “Tên sai vặt vừa rồi muội có biết không? Là người trong trang? Không có vấn đề chứ?”
Lộ Dao biết chàng sợ có người mạo danh Phó Thu Nhiên bất lợi với mình, lắc đầu đáp: “Chuyện bệnh án chỉ có huynh, muội và Thu Nhiên biết, không có khả năng có người khác, nhất định là Thu Nhiên.”
Dứt lời, hai người đã lướt vào một tiểu viện không lớn lắm, chung quanh cây cối um tùm, chỉ có một lối đi nhỏ thông vào trong viện. Ân Lê Đình tiến lên một bước chắn trước mặt Lộ Dao, đi vào trước. Hai người đi được không tới vài bước thì nghe trong phòng phát ra một tiếng kêu gào cực kỳ thê thảm, cơ hồ xé ruột xé gan, kế đó vọng đến tiếng bàn ghế đổ ngã, sau đó là tiếng gào khóc như ma quỷ xen lẫn tiếng người nói chuyện mơ hồ. Lòng Ân Lê Đình chùng xuống, nói thầm không ổn, trường kiếm rút ra phát một tiếng keng. Chàng không dám để Lộ Dao lại một mình, biết nàng nghe âm thanh này càng lo Phó Thu Nhiên có ổn hay không, vì thế quàng lấy nàng đằng sau mình, dưới chân vận khinh công lên xuống mấy bận lướt tới cửa tòa nhà hai tầng kia, giữa không trung thì nhìn thấy rõ trước cửa có hai người. Một gã sai vặt dâng trà, một người ngồi trên ghế đá, nhàn nhã thưởng thức trà ở cái nơi cơ hồ có thể gọi là quỷ khóc thần sầu này, chính là Phó Thu Nhiên.
“Thu Nhiên!” Lộ Dao bị Ân Lê Đình ôm cũng thấy rõ người bên dưới.
Ân Lê Đình vội vàng sử công phu Thiên Cân Trụy, rơi xuống cách Phó Thu Nhiên một trượng, nhẹ nhàng buông Lộ Dao xuống.
“Thu Nhiên, rốt cuộc có chuyện gì? Bệnh nhân ở trong à? Ta đi xem thử!” Nói rồi muốn vào lại bị Phó Thu Nhiên và Ân Lê Đình đồng thời túm lại.
Vừa rồi Phó Thu Nhiên chứng kiến Ân Lê Đình đưa Lộ Dao vào thế nào rõ mồn một, mỉm cười gật đầu với Ân Lê Đình tỏ vẻ cảm ơn xong liền nói với Lộ Dao: “Không cần nóng, không phải bệnh nặng.”
“Hét lên như thế mà còn không phải bệnh nặng?… tiếng la này… hả? Chẳng lẽ là?!… nha phiến?” Nói rồi hoảng sợ trợn mắt, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh lét.
Phó Thu Nhiên trầm giọng: “Là con trai út của Mục đại phu ở Nhã An y quán, ta vừa mới phái người đi tra làm sao nó kiếm được thứ đó. Bây giờ nguồn gốc của nha phiến có thể đếm được, sẽ nhanh có kết quả thôi.”
“Nó xài bao lâu rồi?” Giọng Lộ Dao cũng trầm xuống.
“Không biết xài bao lâu rồi nữa. Mục đại phu nói hơn nửa tháng trước ông ấy phát hiện con út dùng nha phiến, lúc ấy đã cắt liền. Nhưng mẹ đứa nhỏ này không nỡ, mười ngày trước lại cho nó xài một lần. Lần này lên cơn, Mục đại phu hết cách mới đưa tới đây nhờ ngươi khám.”
“Mục đại phu đâu?”
“Vừa rồi nhìn bộ dạng con mình không chịu đựng nổi, ta đã sai người đưa ông ấy ra đằng trước nghỉ ngơi rồi. Ông ấy cũng mới phát hiện ra, trước đó hoàn toàn không biết gì, những gì hỏi được ta đã hỏi rồi.”
Lộ Dao nghe xong nhất thời ngây ra, nhìn chằm chằm cửa chính Dạ Tịch các, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó giải. Quá một chung trà, nàng lặng lẽ nhận lấy hòm thuốc từ tay Phó Thu Nhiên, cúi đầu đi vào cổng. Ân Lê Đình nhấc kiếm, cùng đi với nàng, có phần lo âu nhìn dáng vẻ suy tư của nàng.
Lúc này tiếng kêu gào vừa dừng giây lát lại vang lên, trong đó kèm theo không ít tiếng chửi bới tục tĩu. Ân Lê Đình nghe mà nhăn mày, có điều lần này rốt cuộc chàng cũng xác định được bên trong tốt xấu gì cũng là người, bằng không với âm thanh la hét vừa rồi, thiếu chút chàng đã nghĩ bên trong không phải ác quỷ thì cũng là mãnh thú hung dữ. Đến trước cửa, theo thói quan chàng đẩy Lộ Dao ra sau che cho nàng, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng khi chàng nhìn rõ tình hình trong phòng, tim chàng đột ngột giật thót, chỉ bởi vì tình trạng trước mắt lại khiến chàng hoài nghi thêm một lần nữa, cái “vật” nằm lăn trên đất quần áo tả tơi tóc tai bù xù, bị trói nghiến bằng dây thừng không ngừng thở dốc kia đến tột cùng có còn được coi là người hay không. Nhất thời, chàng cảm thấy lòng bàn tay Lộ Dao nằm trong tay mình bỗng nhiên ẩm ướt, lực đạo nắm tay đột ngột tăng lên, không cần nói chàng cũng cảm giác được Lộ Dao bất an, thậm chí là sợ hãi. Đã từng, bất luận là đối mặt với cảnh máu me đầm đìa hay là cường địch đằng đằng sát khí, từ đầu chí cuối biểu hiện của nàng đều rất lạnh nhạt, suy nghĩ sáng suốt rõ ràng, thỉnh thoảng còn có tâm tình nói giỡn. Đây là lần đầu tiên, chàng cảm nhận được rõ rệt sự sợ hãi căng thẳng từ tận đáy lòng Lộ Dao. Ân Lê Đình nghiêng người, đặt một tay lên vai Lộ Dao: “Tiểu Dao? Hay là mời đại phu khác đến xem trước rồi nói?”
Lộ Dao hít sâu một hơi, thở ra, cười khổ lắc đầu với Ân Lê Đình: “Không cần đâu, muội ổn rồi. Nếu những đại phu khác có biện pháp thì đã không đưa thẳng đến Thu Linh trang thế này rồi.” Nói rồi chỉ vào “người” nằm trên đất trong phòng nói: “Nên biết, phụ thân nó Mục đại phu là một trong những đại phu khá nổi tiếng ở Kim Lăng này đó.” Nói rồi kéo Ân Lê Đình cùng vào phòng, hai sai vặt được Phó Thu Nhiên căn dặn đi theo hỗ trợ.
Vừa lại gần “người” nọ, Ân Lê Đình liền ngửi thấy mùi hôi nồng nặc khiến người ta nhăn mày, có vẻ như không tắm giặt lâu lắm rồi. “Người” nọ không ngừng vặn vẹo trên đất, miệng phát ra âm thanh “a a” thỉnh thoảng lại thét chói tai. Dưới đất có một vũng nước vàng khè, hình như là nước tiểu, bị cái “người” đang vặn vẹo kia làm cho văng tung tóe, cách đó không xa còn có một đống nôn mửa, một số còn dính lên mớ râu tóc bù xù của gã. Người nằm bẹp trên đất lúc này dường như cũng hơi ý thức được có người lại gần, ngoảnh mặt nhìn về phía Lộ Dao, Ân Lê Đình. Đó là một gương mặt vặn vẹo kinh khủng, bị râu tóc che hết quá nửa, ánh mắt đục ngầu điên loạn, miệng mũi không ngừng chảy nước dãi nước mũi, dính đầy mặt, một bên má có mấy vết cào, máu còn chưa lau khô. Ân Lê Đình hít sâu một hơi, không rõ đến tột cùng là chứng bệnh gì mà giày vò con người ta đến thế, song còn chưa kịp phản ứng, “người” trên nền nhà tựa hồ bùng nổ toàn bộ sức lực trong khoảnh khắc, nhảy bật dậy rống lên bổ nhào về phía hai người.
Theo bản năng, Ân Lê Đình chắn trước mặt Lộ Dao, bao kiếm trong tay múa tít như mưa rơi cấp tốc điểm bảy tám huyệt đạo trên vai, cổ, thắt lưng và hai chân người nọ, gã lập tức rũ xuống đất, không cục cựa được nữa.
Lộ Dao than một tiếng, phân phó hai sai vặt sau lưng: “Khiêng nó lên giường đi, cởi quần áo ra. Chuẩn bị sẵn dây thừng, bưng thêm nước nóng tới đây, lau người nó cho sạch.” Nói rồi đi qua một bên, mở cửa sổ phòng ra để không khí mới mẻ bên ngoài ùa vào.
Ân Lê Đình nhìn hai sai vặt nhanh nhẹn làm việc theo lời Lộ Dao, quay đầu hỏi nàng: “Người này bệnh gì vậy? Sao tình trạng khủng khiếp như thế?”
Lộ Dao kéo chàng tìm chỗ sạch sẽ gần cửa sổ ngồi xuống, than thở: “Là nha phiến.”
Ban nãy Ân Lê Đình đã nghe Lộ Dao và Phó Thu Nhiên đề cập tới từ này song không hiểu nó là thứ gì. Lộ Dao giải thích: “Nha phiến là một loại thảo dược, bình thường còn được gọi là trấu hoàng. Thỉnh thoảng đại phu sẽ kê vỏ nha phiến trong đơn thuốc, có công dụng giảm đau ngừng ho, thường dùng cho những chứng như phế hư ho khan không dứt, ngực bụng gân cốt đau nhức, kiết lị tiêu chảy vân vân. Có điều muội không thích xài nó lắm, thường thay bằng những thuốc khác, bởi vì dùng thứ này lâu sẽ khiến người ta mắc nghiện.”
“Nghiện?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng, mắc nghiện. Mới đầu không bỏ được nó, cần phải dùng thường xuyên. Nhưng thứ này kê trong đơn dù sao chỉ có một chút xíu, dùng cũng không nhiều lắm, thành ra một khi ngừng sử dụng cũng sẽ không có phản ứng khó chịu quá lớn. Nhưng mà nó,” Nói rồi chỉ vào cái người đang được sai vặt xử lý “Nó không dùng vỏ nha phiến mà là phần nhân sệt bên trong cô đặc thành cao khiến người ta bị nghiện. Sau khi dùng sẽ có cảm giác lâng lâng bay bổng như đang ở trong cõi tiên, khiến ta nghe thấy nhìn thấy những thứ không hề tồn tại, cảnh đẹp huyền ảo như thật. Nhưng dùng số lượng lớn thế này, mấy lần sau sẽ khiến nó không cách nào bỏ được. Một khi ngừng, trong vòng hai ngày có cảm giác cả người uể oải khó chịu, kế đó là đau đớn không chịu nổi, ngứa ngáy khổ sở, dường như xương cốt tay chân thậm chí cả hồn phách đều bị kiến cắn giày xéo. Sau đó sẽ nảy sinh ảo giác, thần trí hỗn loạn, tai mắt đều có ảo giác, nghe thấy nhìn thấy những thứ căn bản không tồn tại, kế đó phát điên. Trừ phi lập tức dùng nha phiến trở lại, bằng không bình thường rất khó mà chấm dứt tình trạng đó. Có điều một khi dùng lại, tuy nhất thời ngừng được tình trạng đó nhưng lần sau sẽ càng dữ dội càng khó chịu hơn, cả quá trình thật sự là uống rượu độc giải khát.”
Ân Lê Đình càng nghe càng kinh hãi, tròn mắt nhìn người bị chàng điểm huyệt không thể cục cựa song vẫn không ngừng la hét, âm thanh cứ như ác quỷ, lại như dã thú gầm rống trước khi chết, có thể thấy được là khốn khổ tới mức nào. Chàng dễ mềm lòng, xưa nay chưa từng thấy người nào chịu khổ như thế, huống chi là tình trạng thê thảm khiến ai thấy cũng không nỡ nhìn thêm thế này, không nhịn được hỏi: “Không thể để nó tiếp tục dùng mãi sao?”
“Thứ này dùng lâu, thân thể sẽ từ từ suy kiệt, dùng quá nhiều thì cách tử thần không bao xa, chẳng khác gì tự sát.” Ngừng một lát, cười khổ nói: “Xem đi, nha phiến vốn dĩ là dược liệu, dùng để cứu người. Nhưng lắc mình một cái liền có thể lấy mạng người.”
“Bệnh… bệnh này chữa được không?” Ân Lê Đình ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn thảm trạng của người nọ thêm nữa, lại thấy Lộ Dao nhìn chằm chằm người nọ nửa ngày không dời mắt, hồi lâu cất giọng xa xôi: “Có thể nói có, cũng có thể nói là không.”
Câu này làm Ân Lê Đình khá nghi hoặc, nghe nàng giải thích: “Cách làm nó dễ chịu hơn, muội có, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Nếu muốn hoàn toàn cắt bỏ cơn nghiện này, chỉ có thể dựa vào việc ngừng sử dụng nha phiến, chính mình vượt qua.”
“Vượt qua? Là… cứ như thế này?” Ân Lê Đình sửng sốt “Vậy phải chịu bao lâu? Huynh thấy hình như… nó không chịu được lâu nữa đâu.”
“Một tháng tới một năm đều có. Đừng nhìn bộ dạng nó có vẻ không chịu được lâu, thật ra muốn chết đâu có dễ vậy, còn treo một hơi thế này không tắt thở được.”
Ân Lê Đình hết chỗ nói, nhìn người gầy như que củi trông chẳng khác nào ma quỷ trên giường, thoáng thương tiếc. Nhìn thân hình gã, ắt hẳn cũng từng là một hán tử vạm vỡ, bây giờ bộ dạng này, có thể thấy đã chịu giày vò thế nào. Nếu muốn chịu đựng khoảng một năm như thế, bất cứ ai thấy được, có cứng rắn thế nào cũng không chịu nổi.
Lúc này hai sai vặt đã xử lý xong xuôi, trói nghiến người nọ trên giường, hai tay hai chân, thắt lưng thậm chí là đầu cổ đều bị cố định cứng ngắc. Lộ Dao thu dọn hòm thuốc một lát, ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho Ân Lê Đình giải huyệt. Ân Lê Đình hơi do dự, thấy người kia bị trói chắc như thế, cũng giải huyệt. Quả nhiên sau khi được giải huyệt, người nọ thử giãy dụa nhưng không cách nào động đậy. Lộ Dao bắt mạch kiểm tra nửa ngày, lại kiểm tra mắt, miệng của gã, suy tư hồi lâu lấy bút viết một đơn thuốc giao cho một sai vặt: “Thang thuốc này thêm sâm một ngày hai lần, ba chén nước sắc còn một chén, rót trực tiếp.”
Dứt lời lấy túi đựng ngân châm ra, nhấc tay châm liên tiếp mười mấy huyệt đạo, Ân Lê Đình nhìn hoa cả mắt. Không tới một lát, trên người gã có tới mấy chục cây châm, trán Lộ Dao cũng rịn không ít mồ hôi nhưng người nọ vẫn không thấy chuyển biến tốt, vẫn la hét như sắp chết, Ân Lê Đình nghe mà trong lòng không ngừng run run.
Nửa ngày mà không thấy hiệu quả, người kia vặn vẹo càng lúc càng thống khổ, Ân Lê Đình cũng không nhìn được nữa, vung tay điểm huyệt ngủ của gã, xuống tay hơi nặng, âm thanh từ người nọ lập tức yếu đi, giây lát nhắm mắt lại. Bấy giờ Lộ Dao mới thở hắt ra, ngồi dựa vào cột giường, cầm lấy khăn khô Ân Lê Đình đưa lau mồ hôi trán, lại uống tách trà, thở hắt một hơi dài, nghe tiếng Ân Lê Đình giận dữ: “Nha phiến này hành hạ con người ta như thế, ai lại cho nó dùng như vậy? Thật là độc ác!”
Lộ Dao ảm đạm, khẽ đáp: “Sợ là chính nó muốn xài, chuyện này đa phần do bản thân, không liên quan đến người khác.” Nói còn chưa dứt, người trên giường lại phát ra tiếng động. Hai người nhìn lại, thấy người nọ đã tỉnh, lại bắt đầu vùng vẫy, phát tác còn nhanh và dữ dội hơn ban nãy, cuống họng còn khạc ra một ít đờm. Ân Lê Đình cả kinh, vừa rồi chàng điểm huyệt ngủ khá nặng, cứ tưởng ít nhất người này phải ngủ vài canh giờ, không ngờ chưa tới một ly trà đã tỉnh.
Lộ Dao biết chàng nghĩ gì “Người này quá đau đớn, trước khi ngừng phát tác lần này sẽ không ngủ được.” Nói rồi cắn môi, cau mày suy nghĩ hồi lâu, lôi từ trong hòm ra một cái túi vải bông trắng, mở ra, hàn quang lấp lóa, đó là một bộ đủ loại dao kéo, kềm mảnh, kim chỉ. Ân Lê Đình biết thứ này, chính là dụng cụ Lộ Dao dùng để chữa trị cho Mai Hàn Hề, Du Đại Nham và một số bệh nhân khác. Lộ Dao lấy ra một con dao nhỏ mỏng như lá liễu, hơi khựng lại một chút, giơ tay rạch lên đùi người nọ một nhát. Vết dao không sâu, cũng không dài, máu trào ra, không tới một lát đã nhuốm đỏ ga giường trắng tinh. Ân Lê Đình nhìn ngớ người, “hơ” một tiếng, không hiểu vì sao Lộ Dao làm thế. Lúc trước thấy Lộ Dao dùng dao, phần lớn đều cân nhắc kỹ lưỡng, bây giờ nhìn có vẻ như là rạch bừa, chỉ hơi mở ra một cái rãnh.
Lộ Dao nghe Ân Lê Đình lên tiếng, thở dài khàn giọng nói: “Hiện giờ nó khổ sở sống không bằng chết, đau nhức và chảy máu có thể khiến nó dễ chịu đôi chút.
Ân Lê Đình nhìn lại người nọ, quả nhiên tiếng kêu gào của người nọ ngừng lại một lát, thở hồng hộc, vẻ mặt dường như rất hưởng thụ. Nhất thời, mùi máu tanh cùng với tiếng thở dốc kèm theo chút sung sướng càng khiến nơi này quỷ dị đáng sợ.
Lộ Dao rút một tấm vải trắng sạch sẽ xử lý vết máu chung quanh vết thương nhưng không cầm máu. Được một lát, người nọ lại bắt đầu kêu la, Lộ Dao cũng không chần chừ, lấy một con dao mới rạch thêm một nhát kế bên vết thương vừa nãy. Mức độ sâu nông, dài ngắn không khác gì vết thương ban đầu, có thể thấy trình độ rạch dao ra sao.
Nhìn người trên giường lại thoải mái hơn một chút vì chảy máu, cho dù không liên quan đến mình, lòng Ân Lê Đình vẫn ngổn ngang trăm mối, khó chịu vô cùng. Lộ Dao xử lý xong vết thương đầu tiên, lại viết hai đơn thuốc giao cho sai vặt: “Đơn thuốc bổ máu này mỗi ngày một lần, dùng lúc nào cũng được.” Sai vặt nhận lệnh rời đi.
Hồi lâu, rốt cuộc tiếng gào của người nọ cũng nhỏ dần, từ từ nhắm mắt mê man. Lộ Dao xử lý xong vết thương, đứng dậy khởi động một chút, thấy sắc mặt Ân Lê Đình khó coi, lên tiếng: “Xin lỗi lục ca, loại chuyện này bình thường không ai chịu nổi hết, lần sau huynh đừng đi theo muội.”
Ân Lê Đình lắc đầu: “Huynh không sao, chỉ là không ngờ trên đời này còn có chứng bệnh đáng sợ như thế. Cứ như vậy tiếp tục khoảng một năm? Mỗi ngày đều một lần thế này?”
“Phải, khoảng một năm. Mỗi ngày thậm chí không chỉ một lần. Người này nghiện khá nặng, e là lát nữa tỉnh lại còn giày vò một trận nữa.” Nói rồi rửa sạch hai tay, thu dọn hòm thuốc, nói với Ân Lê Đình: “Chúng ta về thôi, muội kê cho nó thuốc an thần rồi, hiện giờ nó ngừng phát tác, nhất thời nửa khắc còn chưa tỉnh được.” Nói xong kéo Ân Lê Đình. Ân Lê Đình gật đầu, chỉ cảm thấy tay Lộ Dao lạnh như băng.
/126
|