Không Cần Đuổi Thì Giờ
Đường cái quan đi hướng đông thẳng đến Kim Lăng, bên đường có một quán trà, gió nhẹ phất phơ lá cờ vải vời khách, tiểu nhị đang vội vàng thu dọn trong ngoài. Lúc này trời mới sáng không lâu, trên đường còn chưa có bao nhiêu khách lữ hành, thành thử trong quán trà cũng chỉ có năm sáu người khách. Góc đông bắc quán trà có hai người ngồi. Một là thiếu niên chừng hai mươi, da hơi đen, mặc áo ngắn quần dài màu nâu, bao cổ tay thắt lại, sau lưng còn đeo một thanh đơn đao mỏng, rõ ràng là cách ăn bận của người có võ. Đôi mắt to trên gương mặt trẻ con đảo tới đảo lui, dường như đang nảy ra ý định gì đó. Người còn lại là một thanh niên hơn ba mươi, mặt mũi tuấn tú, quần áo vạt ngắn màu nhạt, bên ngoài mặc áo dài màu nước biển, tuy không mang binh khí nhưng hình dạng bọc đồ bên người rõ ràng là mang trường kiếm.
Quán trà mở cửa làm ăn nhưng tiểu nhị chưởng quầy vẫn khá sợ hãi người giang hồ, chỉ vì những người này hễ mất hứng là ra tay đánh nhau, đập vỡ chén bát bàn ghế là chuyện nhỏ, nếu đánh bị thương mình thì thật đúng là tai bay vạ gió. Mới rồi chưởng quầy nhìn bộ dạng sổ lồng của thiếu niên, cương đao mỏng dính sau lưng lấp loáng khiếp người, vốn không muốn đón khách nhưng nghe thanh niên bên cạnh ôn hòa lên tiếng: “Chưởng quầy, chúng ta uống chung trà là đi, không làm lỡ việc buôn bán của các người đâu.” Cử chỉ rất ôn hòa lễ độ. Chưởng quầy thấy chàng chẳng có tí hơi hám gì của đám giang hồ hung thần ác sát, bất giác gật đầu.
Tiểu nhị bưng trà lên, thanh niên nhận lấy cảm ơn, thiếu niên lại mở miệng hỏi tiểu nhị: “Tiểu ca, chỗ này cách Kim Lăng còn bao xa nữa?”
Tiểu nhị đáp: “Đi về hướng đông hơn năm mươi dặm nữa, nếu hai vị đi nhanh hẳn là mặt trời lặn là tới.”
Thiếu niên nghe xong đảo mắt, liếc thanh niên ngồi đối diện. Thanh niên nọ uống một hớp trà “Tử Bình, uống trà xong chúng ta mau lên đường, chắc quá trưa là tới được.”
Quả nhiên! Thiếu niên vừa nghe liền xụ mặt, đôi lông mày rậm cụp xuống, đôi mắt to cũng rũ xuống chẳng còn tinh thần nữa.
“Ân đại ca…” Dường như thiếu niên muốn đấu tranh một chút, “Chúng ta từ Đại Đô đến đây chỉ mất có bốn ngày… bốn ngày! Người thường đi sao cũng phải tám ngày mười ngày mới tới. Đã đi nhanh vậy rồi, với lại sắp tới Kim Lăng rồi, chúng ta không cần gấp vậy chứ?” Ngày xuân cảnh sắc đương đẹp, dọc đường hoa xinh cỏ lạ oanh oanh yến yến, thật tình khiến cậu ta ngứa ngáy, chỉ muốn du ngoạn một chuyến cho bõ mà không phải giục ngựa cấp tốc đi đường thế này. Ngày hôm qua nghỉ chân một đêm trong khách sạn kia, tiểu nữ nhi của lão bản cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, thấy hai người tuấn tú, mấy lần giữ họ ở lại trấn thêm vài ngày, nói là đến tiết xuâ phân trên trấn có hội hoa mỗi năm mới có một lần, bình thường không có dịp xem. Tiểu cô nương xinh đẹp mời mọc như thế, thiếu niên lý nào cự tuyệt được? Với tính tình trước giờ của cậu ra nhất định phải nấn ná lại vài ngày mới thôi. Nhưng thanh niên trước mắt này chẳng thèm cân nhắc lấy một chút, trực tiếp uyển chuyển cự tuyệt, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã lên đường đi Kim Lăng, giống hệt như từ Đại Đô ra, bắt đầu từ sáng sớm giờ Dần đến giờ Tuất sẩm tối, trừ dừng chân ăn uống ra chỉ có cắm đầu chạy.
Quả nhiên, thanh niên lắc đầu, ôn hòa: “Đến Kim Lăng trước rồi hãy nói đi. Huống chi từ xưa Kim Lăng đã nổi danh phồn hoa đô hội, đến đó cũng có chỗ cho đệ chơi mà.” Tâm tình ham vui của thiếu niên chàng hiểu nhưng Kim Lăng gần ngay trước mặt, giờ mà bảo chàng dừng lại thật quá khó khăn.
Thiếu niên trề môi “Ân đại ca, đến Kim Lăng có gì hay ho chứ? Còn không phải bị người ta càm ràm quản lý? Năm đó lão cha nhà đệ ra khỏi cửa chẳng muốn về sớm, về là nghe mẹ đệ lải nhải.”
Thanh niên nghe xong hơi ngẩn ra, kế đó cười cười, cũng không nói chuyện, chỉ lo uống hết trà, nói: “Được rồi, Tử Bình, đệ muốn uống trà chúng ta cũng đã uống rồi, mau đi thôi.” Nói rồi đặt mười mấy xu tiền lên bàn, túm bọc đồ liền đi tới chỗ buộc ngựa.
Mặt thiếu niên xụ càng dữ hơn, đôi mắt to tròn cụp xuống, biết chuyện này hết đường thương lượng rồi.
Võ Đang Ân lục, thanh danh nổi như cồn trên giang hồ, cậu chàng sùng bái kính nể vô cùng. Lần này ở Đại Đô, cậu chàng nhất thời hứng trí, không có tiền xài liền chạy tới Nhữ Dương Vương phủ đục tường khoét vách thuận tiện quậy phá. Không dè một cái vương phủ bên trong cao thủ lại như mây. Từ khi xuất đạo chưa từng bị thương bao giờ, mắt thấy sắp bổ nhào một cú thật lớn, đối mặt cậu chàng là một kiếm của cao thủ công lực hùng mạnh sắp cắt cần cổ. Lúc đó cậu chàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ thầm lần này cái mạng nhỏ của mình chắc là vất ở đây, trong lòng hối hận không thôi, bỗng nghe tiếng trường kiếm va chạm làm lỗ tai đau nhức, chỉ cảm thấy một luồng lực đạo êm ái cuốn lấy mình đẩy ra sau. Chờ cậu chàng mở mắt ra thì thấy một thanh niên không rõ thân phận như thiên thần từ trên trời giáng xuống, kiếm chiêu kín kẽ, kiếm ý liên miên, chiêu thứ ba liền hất bay trường kiếm của kẻ có công lực mạnh nhất bên đối phương. Tiếp đó màn đánh nhau mà cái kẻ còn chưa tỉnh hồn như cậu chàng nhìn thôi cũng hoa mắt, chỉ cảm thấy thanh trường kiếm của thanh niên như nước chảy mây trôi, thong dong chậm rãi, trong nháy mắt mấy kẻ đối phương đều bị đâm trúng hoặc đẩy lùi, nhìn mà cậu chàng không nhịn được hô to quá đã. Thanh niên một chiêu đẩy lui địch, cũng không ép sát, mà kéo thiếu niên nhảy lên không trung, nhún người mấy cái nhảy ra khỏi vương phủ nghênh ngang mà đi.
Rời khỏi Nhữ Dương Vương phủ ra đến vùng núi ngoại thành, thiếu niên đa tạ chàng, hai người trao đổi tên họ, thiếu niên nói mình tên Đồ Tử Bình, sau mới biết người đứng trước mặt chính là một trong Võ Đang thất hiệp cực kỳ nổi danh trên giang hồ, Ân Lê Đình, hận không thể lập tức sán lại thân thiết. Lão cha cậu chàng nhắc tới Võ Đang thất hiệp không biết bao nhiêu bận, hôm nay lại bị cậu chàng gặp được, thật là cơ hội hiếm có. Vì thế cậu chàng liền bám lấy Ân Lê Đình, nói là muốn lên Võ Đang bái phỏng mấy người Tống Viễn Kiều. Vốn dĩ cậu chàng đã nghĩ ra vô số cớ, nếu Ân Lê Đình cự tuyệt, nói sao cậu chàng cũng phải thuyết phục chàng dẫn mình về Võ Đang. Ai ngờ Ân Lê Đình dễ nói chuyện vô cùng, thoáng suy nghĩ một chút liền gật đầu, bảo mình tính đi Kim Lăng, nhị ca Du Liên Châu mấy ngày nữa cũng tới Kim Lăng. Đến chừng đó có thể để cậu chàng theo Du Liên Châu về Võ Đang. Đồ Tử Bình vừa nghe có thể gặp được Du Liên Châu võ công cao nhất trong Võ Đang thất hiệp liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thế là hai người cùng rời Đại Đô. Có lúc Đồ Tử Bình nhờ Ân Lê Đình chỉ dạy ít đạo võ học, nhắc đến kiến giải của mình Ân Lê Đình cũng không giấu diếm, thẳng thắn thật tình. Nói chuyện qua lại, phong độ khí phách của danh gia võ học thực tình khiến Đồ Tử Bình bội phục sát đất. Vốn dĩ tất cả mọi việc đều rất ổn, theo Đồ Tử Bình thấy thì đi đường quá gấp. Một ngày mười hai canh giờ thì hết tám canh giờ đi đường. Đừng nói cái gì mà ngắm cảnh ngày xuân, ngay cả nghỉ chân cũng chỉ sơ sài là lại tiếp tục lên đường. Ba bốn ngày tiếp đó, hai người ra roi thúc ngựa, rút ngắn lộ trình mấy ngày. Đồ Tử Bình tâm tính thiếu niên, ham ăn ham chơi ham ngủ, bày vẻ mặt đáng thương hỏi Ân Lê Đình đi gấp như thế để làm gì, thời tiết thế nỳ phải từ từ du ngoạn, dọc đường hưởng thụ cảnh sắc ngày xuân mới đúng. Ân Lê Đình lại nói nội tử giờ đang ở Kim Lăng, vì thế mới gấp rút lên đường. Đồ Tử Bình vừa nghe cơ hồ sắp khóc đến nơi, không hiểu Võ Đang Ân lục hiệp tiếng tăm lẫy lừng sao lại có bệnh sợ vợ giống cha già nhà mình đến thế. Cho dù thê tử chàng là truyền nhân Đào Hoa đảo nhưng nếu động thủ chắc cũng không đến nỗi đánh không lại nàng ấy chứ? Làm gì mà phải liều mạng đi đường như thế? Có điều lời này cậu chàng cũng chỉ dám nghĩ trong bụng chứ không dám nói. Nữ nhân có thể khiến Võ Đang Ân lục hiệp sợ như thế, bất luận trước mắt Ân lục hiệp đánh lại hay không, bản thân e rằng không phải đối thủ. Vả lại từ bản thân cha mẹ cậu chàng mà xem, nữ nhân đều là những người hẹp hòi, nếu bị nàng biết mình nghĩ gì, khó cam đoan bản thân không bị xử lý.
Có điều Đồ Tử Bình xụ mặt tới cỡ nào đi nữa, quá trưa, thành Kim Lăng vẫn ngay trước mắt.
Hai người theo cửa đông thành đi vào Kim Lăng. Kim Lăng là cố đô sáu triều đại, phồn hoa từ xưa, bốn năm nay chiến tranh loạn lạc mà vẫn không mất dáng vẻ năm xưa, hai bên đường phố sạp hàng san sát, phướn cờ phần phật, quán rượu hàng trà người tới người lui, trên đường người đi nườm nượp, náo nhiệt ồn ã vô cùng. Đồ Tử Bình vừa vào thành Kim Lăng liền nhìn không chớp mắt. Sự phồn hoa của Giang Nam không giống phương bắc, cho dù là phố phường cũng có hương vị tao nhã một cách đặc biệt. Đồ Tử Bình đang háo hức quan sát bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt như bị cái gì đó thu hút, nhìn chằm chằm về hướng ấy. Chỉ thấy trước cửa một quán trà có hai nữ tử đang đứng. Còn là hai nữ tử mà chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người ta không cách nào dời mắt được. Hai người một lớn một nhỏ, lớn chừng hơn hai mươi dáng vẻ thiếu phụ, mặc xiêm y trắng quần xanh đơn giản sạch sẽ hợp với vóc dáng càng thêm mảnh mai thanh tú, tóc đen như mây búi lệch bằng trâm ngọc bích, dung nhan thanh tú, đuôi mày khóe mắt lấp lánh rạng ngời, có nét ý nhị độc đáo. Tay nàng dắt một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi, váy áo hồng phấn, hai má hồng hào bầu bĩnh, đôi mắt hạnh to tròn đen nhánh chớp chớp, tay đang cầm một cây kẹo bông, khóe môi còn dính một chút bông đường, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên xinh xắn đáng yêu khiến người ta không kềm được muốn bế lên nựng nịu. Mà khiến người ta kinh ngạc nhất là, tiểu cô nương giống hệt thiếu phụ, cứ như khắc ra từ một cái khuôn. Hai mĩ nhân một lớn một nhỏ xinh đẹp như thế đứng bên đường vốn đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua lại rồi, nhưng nếu hai người còn đồng thời nhìn ngươi nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, bất cứ ai cũng sẽ nảy sinh cảm giác nửa mừng nửa lo thậm chí là lâng lâng bay bổng. Vì thế khi Đồ Tử Bình thấy hai người đứng bên đường cười với mình hết sức động lòng người thì nhất thời nói không nên lời, trợn tròn mắt không dám động đậy, bụng nói nếu biết Kim Lăng có mỹ nhân đẹp bậc này thì hẳn nên theo Ân lục hiệp đi nhanh hơn mới phải. Ngay lúc này, Đồ Tử Bình không chú ý đến Ân Lê Đình đứng bên nhoáng người lên mà chỉ chú ý tới tiểu mĩ nhân áo hồng cười với mình đang xách váy lên cực kỳ hào hứng chạy tới chỗ mình, dang hai cánh tay muốn nhào vào lòng mình. Trong khoảnh khắc tâm lý Đồ Tử Bình vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc đến độ không thể hình dung, chỉ than đời trước nhất định mình tích không ít phúc mới đúng. Tuy không rõ tiền căn hậu quả nhưng cậu chàng thực sự không thể cự tuyệt tiểu cô nương xinh xắn thế này, dù đó chỉ là một bé con bốn năm tuổi. Nhưng đương lúc cậu chàng hào hứng bừng bừng tính đón lấy tiểu cô nương xông tới thì chỉ thấy tiểu cô nương dùng sức nhảy lên, nhào thẳng vào… lòng Ân Lê Đình bên cạnh.
Lần này Đồ Tử Bình hoàn toàn bất ngờ, ngơ ngác dang hai cánh tay nhìn Ân Lê Đình hân hoan bồng tiểu cô nương áo hồng. Tiểu cô nương kia cũng bất chấp vệt đường dính trên khóe miệng, hào hứng hôn chụt thật mạnh lên hai má Ân Lê Đình, giọng nói mềm mại ngọt ngào hệt như kẹo bông “Cha!” Thân mật ôm cứng cổ Ân Lê Đình, như con mèo con, cọ cọ khuôn mặt non nớt làm nũng.
Ân Lê Đình cười rạng rỡ: “Mấy ngày nay Hành nhi có ngoan không? Có quấy phá mẹ không?”
Tiểu cô nương phùng đôi má hồng, nói chuyện y như người lớn: “Hành nhi không có phá mẹ, mẹ phá Hành nhi thì có.”
Một tay Ân Lê Đình bồng tiểu cô nương, bước lên mấy bước nắm tay thiếu phụ áo xánh, ý cười ấm áp đong đầy, giọng nói dịu dàng êm ái: “Sao lại chờ ở đây? Chờ có lâu không?”
Thiếu phụ áo xanh chớp mắt: “Cũng không lâu. Mấy ngày trước muội nhận được thư huynh, phỏng chừng hôm nay huynh tới được. Với lại sáng sớm cũng không có bệnh nhân nào, tiểu nha đầu cứ ầm ỹ đòi ăn kẹo bông nên mới dẫn nó đi mua.”
Tiểu cô nương thấy sự chú ý của cha đặt cả lên người mẹ, bàn tay mềm nhũn túm lấy vạt áo phụ thân “Cha, cha, mẹ phá Hành nhi thật đó!”
Ân Lê Đình vội vàng vỗ về gương mặt nữ nhi, cười hỏi: “Mẹ phá Hành nhi cái gì nào?”
Tiểu cô nương trề môi: “Cả ngày mẹ cứ bám lấy Tiểu Hàn ca ca, Tiểu Hàn ca ca chẳng có thời gian chơi với con, càng không rảnh dạy con công phu!”
Ân Lê Đình cười lắc đầu: “Hành nhi ngoan, Hàn ca ca của con lần đầu tới Phổ Tế y hội, đương nhiên phải chăm chỉ nhiều chút, càng phải để mẹ con đích thân chỉ dạy nữa. Chẳng phải cha về rồi sao? Cha dạy con được không?”
Thiếu phụ áo xanh nhướng mi cười: “Tiểu nha đầu có ý đồ này đó mà, hơn tháng nay kêu gào với muội mấy bận rồi. Lần này trúng ý rồi chứ hả?”
Ân Lê Đình vừa dỗ dành nữ nhi vừa cười rạng rỡ ôm lấy thê tử, quay sang giới thiệu với Đồ Tử Bình: “Tử Bình, vị này là nội tử, Lộ Dao.” Nói rồi lại bồng nữ nhi, có hai phần đắc ý cười nói: “Đây là tiểu nữ, Thù Hành.”
Đồ Tử Bình nhìn hai tay Ân Lê Đình một ôm một bế, bỗng hiểu vì sao chàng hấp tấp trở về không muốn lỡ một khắc nào. Nếu đổi là cậu chàng, sợ là chẳng muốn bước ra khỏi thành Kim Lăng nửa bước. Có câu anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, người nói sợ rằng chưa từng hiểu được mùi vị chân thật trong đó mà thôi.
Lộ Dao nghe Ân Lê Đình giới thiệu Đồ Tử Bình, theo lễ tiết giang hồ chào hỏi cậu chàng “Đồ thiếu hiệp.” Đồ Tử Bình thấy nàng cười lảnh lót vẻ mặt phóng khoáng, gương mặt động lòng người vô hạn nhất thời càng thêm khẩn trương, không biết trả lời ra sao. Chờ cậu chàng hoàn hồn lại thì không biết Ân tiểu cô nương đã tuột xuống khỏi lòng Ân Lê Đình từ lúc nào, đang đứng trước mặt cậu chàng, chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Đồ Tử Bình mừng rơn. Võ Đang Ân lục hiệp đã ôm đại mỹ nhân mới rồi đi xa, không biết đang lặng lẽ nói cái gì, gương mặt rạng ngời lấp lánh. Bây giờ có tiểu mỹ nhân quan tâm cậu nhiều thêm chút, thật sự là quá vinh hạnh. Vội vàng ngồi xổm xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn nhất: “Tiểu muội muội, muội tên Thù Hành đúng không?”
Gia giáo Võ Đang nghiêm ngặt, tiểu mỹ nhân được cưng mấy thì cũng biết lễ phép trước mặt người ngoài, thế là giơ cây kẹo bông, chớp đôi mắt to gật đầu.
Thấy bộ dạng ngây thơ đáng yêu phấn điêu ngọc mài của nó, Đồ Tử Bình thiếu điều muốn nhéo cái má hồng mũm mĩm của nó, cất giọng dỗ trẻ con: “Ca ca tên Đồ Tử Bình.”
“Bánh thỏ con? Cái đó ăn không ngon… Hàn ca ca nói ăn nhiều không tốt cho răng, Tô thúc thúc còn nói ăn nhiều răng sẽ có sâu. Sao huynh lại lấy cái tên này? Còn không hay bằng kẹo bông nữa…” Tiểu mỹ nhân nói năng ngây thơ trẻ con, tò mò cau mày liễu, nhìn cậu chàng khó hiểu.
Lần này Đồ Tử Bình khóc không ra nước mắt. Tốt xấu gì cũng là thiếu hiệp giang hồ, bị bình phẩm không bằng kẹo bông bánh thỏ con. Đang định mở miệng sửa lại nhận thức của tiểu mỹ nhân thì chợt nghe tiểu mỹ nhân hỏi: “Hơn nữa huynh nhìn không đẹp bằng kẹo bông, kẹo bông trắng trắng, sao nhìn huynh cứ bẩn bẩn? Ừm, huynh cũng không đẹp bằng Hàn ca ca.”
Nhìn bẩn bẩn. Trên đời này, có cái gọi là đồng ngôn vô kỵ. Lần này là sức để khóc Đồ Tử Bình cũng không có, bỗng nhiên phát hiện lực sát thương của tiểu mỹ nhân trước mặt không kém gì trường kiếm trong tay phụ thân nó Ân Lê Đình. Nhưng gương mặt đáng yêu thế này, cậu chàng thật tình không cách nào biện bạch dùm bản thân, lẩm bẩm: “Cái đó… không phải bẩn… là da đen…”
Tiểu mỹ nhân nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, lắc đầu, kết luận: “Không hiểu. Dù sao huynh không đẹp bằng kẹo bông, cũng không đẹp bằng Hàn ca ca, chắc chắn cũng không lợi hại bằng cha và Hàn ca ca, không thông minh bằng mẹ.”
Lần đầu tiên trong đời Đồ Tử Bình được biết, hóa ra một người da đen có thể cho ra nhiều kết luận như thế. Ân Lê Đình tiếng tăm lẫy lừng khỏi cần bàn, lời đồn thê tử chàng Lộ Dao năm xưa cũng từng là nhân vật lừng lẫy một lời kinh động quần hùng, đương nhiên cậu chàng không dám so sánh. Nhưng Hàn ca ca gì đó, chẳng lẽ mạnh hơn cậu chàng? Song còn chưa nghĩ xong bỗng thấy tiểu mỹ nhân lại cười rạng rỡ với mình. Trái tim Đồ Tử Bình vốn bị đá xuống đáy cốc thoắt cái lại nhảy nhổm lên, chẳng lẽ lần này cô bé lại nghĩ tới bánh đậu đỏ, cảm thấy mặt mình tuy hơi đen nhưng cũng không khác lắm? Định mở miệng thì thấy tiểu mỹ nhân dang hai tay, xoạc chân chạy bịch bịch, mấy bước vượt qua mình, bổ nhào vào lòng hai người sóng vai nhau phía sau, âm thanh hào hứng ngọt ngào lại vang lên: “Nhị bá!”
Đường cái quan đi hướng đông thẳng đến Kim Lăng, bên đường có một quán trà, gió nhẹ phất phơ lá cờ vải vời khách, tiểu nhị đang vội vàng thu dọn trong ngoài. Lúc này trời mới sáng không lâu, trên đường còn chưa có bao nhiêu khách lữ hành, thành thử trong quán trà cũng chỉ có năm sáu người khách. Góc đông bắc quán trà có hai người ngồi. Một là thiếu niên chừng hai mươi, da hơi đen, mặc áo ngắn quần dài màu nâu, bao cổ tay thắt lại, sau lưng còn đeo một thanh đơn đao mỏng, rõ ràng là cách ăn bận của người có võ. Đôi mắt to trên gương mặt trẻ con đảo tới đảo lui, dường như đang nảy ra ý định gì đó. Người còn lại là một thanh niên hơn ba mươi, mặt mũi tuấn tú, quần áo vạt ngắn màu nhạt, bên ngoài mặc áo dài màu nước biển, tuy không mang binh khí nhưng hình dạng bọc đồ bên người rõ ràng là mang trường kiếm.
Quán trà mở cửa làm ăn nhưng tiểu nhị chưởng quầy vẫn khá sợ hãi người giang hồ, chỉ vì những người này hễ mất hứng là ra tay đánh nhau, đập vỡ chén bát bàn ghế là chuyện nhỏ, nếu đánh bị thương mình thì thật đúng là tai bay vạ gió. Mới rồi chưởng quầy nhìn bộ dạng sổ lồng của thiếu niên, cương đao mỏng dính sau lưng lấp loáng khiếp người, vốn không muốn đón khách nhưng nghe thanh niên bên cạnh ôn hòa lên tiếng: “Chưởng quầy, chúng ta uống chung trà là đi, không làm lỡ việc buôn bán của các người đâu.” Cử chỉ rất ôn hòa lễ độ. Chưởng quầy thấy chàng chẳng có tí hơi hám gì của đám giang hồ hung thần ác sát, bất giác gật đầu.
Tiểu nhị bưng trà lên, thanh niên nhận lấy cảm ơn, thiếu niên lại mở miệng hỏi tiểu nhị: “Tiểu ca, chỗ này cách Kim Lăng còn bao xa nữa?”
Tiểu nhị đáp: “Đi về hướng đông hơn năm mươi dặm nữa, nếu hai vị đi nhanh hẳn là mặt trời lặn là tới.”
Thiếu niên nghe xong đảo mắt, liếc thanh niên ngồi đối diện. Thanh niên nọ uống một hớp trà “Tử Bình, uống trà xong chúng ta mau lên đường, chắc quá trưa là tới được.”
Quả nhiên! Thiếu niên vừa nghe liền xụ mặt, đôi lông mày rậm cụp xuống, đôi mắt to cũng rũ xuống chẳng còn tinh thần nữa.
“Ân đại ca…” Dường như thiếu niên muốn đấu tranh một chút, “Chúng ta từ Đại Đô đến đây chỉ mất có bốn ngày… bốn ngày! Người thường đi sao cũng phải tám ngày mười ngày mới tới. Đã đi nhanh vậy rồi, với lại sắp tới Kim Lăng rồi, chúng ta không cần gấp vậy chứ?” Ngày xuân cảnh sắc đương đẹp, dọc đường hoa xinh cỏ lạ oanh oanh yến yến, thật tình khiến cậu ta ngứa ngáy, chỉ muốn du ngoạn một chuyến cho bõ mà không phải giục ngựa cấp tốc đi đường thế này. Ngày hôm qua nghỉ chân một đêm trong khách sạn kia, tiểu nữ nhi của lão bản cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, thấy hai người tuấn tú, mấy lần giữ họ ở lại trấn thêm vài ngày, nói là đến tiết xuâ phân trên trấn có hội hoa mỗi năm mới có một lần, bình thường không có dịp xem. Tiểu cô nương xinh đẹp mời mọc như thế, thiếu niên lý nào cự tuyệt được? Với tính tình trước giờ của cậu ra nhất định phải nấn ná lại vài ngày mới thôi. Nhưng thanh niên trước mắt này chẳng thèm cân nhắc lấy một chút, trực tiếp uyển chuyển cự tuyệt, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã lên đường đi Kim Lăng, giống hệt như từ Đại Đô ra, bắt đầu từ sáng sớm giờ Dần đến giờ Tuất sẩm tối, trừ dừng chân ăn uống ra chỉ có cắm đầu chạy.
Quả nhiên, thanh niên lắc đầu, ôn hòa: “Đến Kim Lăng trước rồi hãy nói đi. Huống chi từ xưa Kim Lăng đã nổi danh phồn hoa đô hội, đến đó cũng có chỗ cho đệ chơi mà.” Tâm tình ham vui của thiếu niên chàng hiểu nhưng Kim Lăng gần ngay trước mặt, giờ mà bảo chàng dừng lại thật quá khó khăn.
Thiếu niên trề môi “Ân đại ca, đến Kim Lăng có gì hay ho chứ? Còn không phải bị người ta càm ràm quản lý? Năm đó lão cha nhà đệ ra khỏi cửa chẳng muốn về sớm, về là nghe mẹ đệ lải nhải.”
Thanh niên nghe xong hơi ngẩn ra, kế đó cười cười, cũng không nói chuyện, chỉ lo uống hết trà, nói: “Được rồi, Tử Bình, đệ muốn uống trà chúng ta cũng đã uống rồi, mau đi thôi.” Nói rồi đặt mười mấy xu tiền lên bàn, túm bọc đồ liền đi tới chỗ buộc ngựa.
Mặt thiếu niên xụ càng dữ hơn, đôi mắt to tròn cụp xuống, biết chuyện này hết đường thương lượng rồi.
Võ Đang Ân lục, thanh danh nổi như cồn trên giang hồ, cậu chàng sùng bái kính nể vô cùng. Lần này ở Đại Đô, cậu chàng nhất thời hứng trí, không có tiền xài liền chạy tới Nhữ Dương Vương phủ đục tường khoét vách thuận tiện quậy phá. Không dè một cái vương phủ bên trong cao thủ lại như mây. Từ khi xuất đạo chưa từng bị thương bao giờ, mắt thấy sắp bổ nhào một cú thật lớn, đối mặt cậu chàng là một kiếm của cao thủ công lực hùng mạnh sắp cắt cần cổ. Lúc đó cậu chàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng, nghĩ thầm lần này cái mạng nhỏ của mình chắc là vất ở đây, trong lòng hối hận không thôi, bỗng nghe tiếng trường kiếm va chạm làm lỗ tai đau nhức, chỉ cảm thấy một luồng lực đạo êm ái cuốn lấy mình đẩy ra sau. Chờ cậu chàng mở mắt ra thì thấy một thanh niên không rõ thân phận như thiên thần từ trên trời giáng xuống, kiếm chiêu kín kẽ, kiếm ý liên miên, chiêu thứ ba liền hất bay trường kiếm của kẻ có công lực mạnh nhất bên đối phương. Tiếp đó màn đánh nhau mà cái kẻ còn chưa tỉnh hồn như cậu chàng nhìn thôi cũng hoa mắt, chỉ cảm thấy thanh trường kiếm của thanh niên như nước chảy mây trôi, thong dong chậm rãi, trong nháy mắt mấy kẻ đối phương đều bị đâm trúng hoặc đẩy lùi, nhìn mà cậu chàng không nhịn được hô to quá đã. Thanh niên một chiêu đẩy lui địch, cũng không ép sát, mà kéo thiếu niên nhảy lên không trung, nhún người mấy cái nhảy ra khỏi vương phủ nghênh ngang mà đi.
Rời khỏi Nhữ Dương Vương phủ ra đến vùng núi ngoại thành, thiếu niên đa tạ chàng, hai người trao đổi tên họ, thiếu niên nói mình tên Đồ Tử Bình, sau mới biết người đứng trước mặt chính là một trong Võ Đang thất hiệp cực kỳ nổi danh trên giang hồ, Ân Lê Đình, hận không thể lập tức sán lại thân thiết. Lão cha cậu chàng nhắc tới Võ Đang thất hiệp không biết bao nhiêu bận, hôm nay lại bị cậu chàng gặp được, thật là cơ hội hiếm có. Vì thế cậu chàng liền bám lấy Ân Lê Đình, nói là muốn lên Võ Đang bái phỏng mấy người Tống Viễn Kiều. Vốn dĩ cậu chàng đã nghĩ ra vô số cớ, nếu Ân Lê Đình cự tuyệt, nói sao cậu chàng cũng phải thuyết phục chàng dẫn mình về Võ Đang. Ai ngờ Ân Lê Đình dễ nói chuyện vô cùng, thoáng suy nghĩ một chút liền gật đầu, bảo mình tính đi Kim Lăng, nhị ca Du Liên Châu mấy ngày nữa cũng tới Kim Lăng. Đến chừng đó có thể để cậu chàng theo Du Liên Châu về Võ Đang. Đồ Tử Bình vừa nghe có thể gặp được Du Liên Châu võ công cao nhất trong Võ Đang thất hiệp liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thế là hai người cùng rời Đại Đô. Có lúc Đồ Tử Bình nhờ Ân Lê Đình chỉ dạy ít đạo võ học, nhắc đến kiến giải của mình Ân Lê Đình cũng không giấu diếm, thẳng thắn thật tình. Nói chuyện qua lại, phong độ khí phách của danh gia võ học thực tình khiến Đồ Tử Bình bội phục sát đất. Vốn dĩ tất cả mọi việc đều rất ổn, theo Đồ Tử Bình thấy thì đi đường quá gấp. Một ngày mười hai canh giờ thì hết tám canh giờ đi đường. Đừng nói cái gì mà ngắm cảnh ngày xuân, ngay cả nghỉ chân cũng chỉ sơ sài là lại tiếp tục lên đường. Ba bốn ngày tiếp đó, hai người ra roi thúc ngựa, rút ngắn lộ trình mấy ngày. Đồ Tử Bình tâm tính thiếu niên, ham ăn ham chơi ham ngủ, bày vẻ mặt đáng thương hỏi Ân Lê Đình đi gấp như thế để làm gì, thời tiết thế nỳ phải từ từ du ngoạn, dọc đường hưởng thụ cảnh sắc ngày xuân mới đúng. Ân Lê Đình lại nói nội tử giờ đang ở Kim Lăng, vì thế mới gấp rút lên đường. Đồ Tử Bình vừa nghe cơ hồ sắp khóc đến nơi, không hiểu Võ Đang Ân lục hiệp tiếng tăm lẫy lừng sao lại có bệnh sợ vợ giống cha già nhà mình đến thế. Cho dù thê tử chàng là truyền nhân Đào Hoa đảo nhưng nếu động thủ chắc cũng không đến nỗi đánh không lại nàng ấy chứ? Làm gì mà phải liều mạng đi đường như thế? Có điều lời này cậu chàng cũng chỉ dám nghĩ trong bụng chứ không dám nói. Nữ nhân có thể khiến Võ Đang Ân lục hiệp sợ như thế, bất luận trước mắt Ân lục hiệp đánh lại hay không, bản thân e rằng không phải đối thủ. Vả lại từ bản thân cha mẹ cậu chàng mà xem, nữ nhân đều là những người hẹp hòi, nếu bị nàng biết mình nghĩ gì, khó cam đoan bản thân không bị xử lý.
Có điều Đồ Tử Bình xụ mặt tới cỡ nào đi nữa, quá trưa, thành Kim Lăng vẫn ngay trước mắt.
Hai người theo cửa đông thành đi vào Kim Lăng. Kim Lăng là cố đô sáu triều đại, phồn hoa từ xưa, bốn năm nay chiến tranh loạn lạc mà vẫn không mất dáng vẻ năm xưa, hai bên đường phố sạp hàng san sát, phướn cờ phần phật, quán rượu hàng trà người tới người lui, trên đường người đi nườm nượp, náo nhiệt ồn ã vô cùng. Đồ Tử Bình vừa vào thành Kim Lăng liền nhìn không chớp mắt. Sự phồn hoa của Giang Nam không giống phương bắc, cho dù là phố phường cũng có hương vị tao nhã một cách đặc biệt. Đồ Tử Bình đang háo hức quan sát bốn phía, bỗng nhiên ánh mắt như bị cái gì đó thu hút, nhìn chằm chằm về hướng ấy. Chỉ thấy trước cửa một quán trà có hai nữ tử đang đứng. Còn là hai nữ tử mà chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người ta không cách nào dời mắt được. Hai người một lớn một nhỏ, lớn chừng hơn hai mươi dáng vẻ thiếu phụ, mặc xiêm y trắng quần xanh đơn giản sạch sẽ hợp với vóc dáng càng thêm mảnh mai thanh tú, tóc đen như mây búi lệch bằng trâm ngọc bích, dung nhan thanh tú, đuôi mày khóe mắt lấp lánh rạng ngời, có nét ý nhị độc đáo. Tay nàng dắt một tiểu cô nương chừng bốn năm tuổi, váy áo hồng phấn, hai má hồng hào bầu bĩnh, đôi mắt hạnh to tròn đen nhánh chớp chớp, tay đang cầm một cây kẹo bông, khóe môi còn dính một chút bông đường, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên xinh xắn đáng yêu khiến người ta không kềm được muốn bế lên nựng nịu. Mà khiến người ta kinh ngạc nhất là, tiểu cô nương giống hệt thiếu phụ, cứ như khắc ra từ một cái khuôn. Hai mĩ nhân một lớn một nhỏ xinh đẹp như thế đứng bên đường vốn đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua lại rồi, nhưng nếu hai người còn đồng thời nhìn ngươi nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, bất cứ ai cũng sẽ nảy sinh cảm giác nửa mừng nửa lo thậm chí là lâng lâng bay bổng. Vì thế khi Đồ Tử Bình thấy hai người đứng bên đường cười với mình hết sức động lòng người thì nhất thời nói không nên lời, trợn tròn mắt không dám động đậy, bụng nói nếu biết Kim Lăng có mỹ nhân đẹp bậc này thì hẳn nên theo Ân lục hiệp đi nhanh hơn mới phải. Ngay lúc này, Đồ Tử Bình không chú ý đến Ân Lê Đình đứng bên nhoáng người lên mà chỉ chú ý tới tiểu mĩ nhân áo hồng cười với mình đang xách váy lên cực kỳ hào hứng chạy tới chỗ mình, dang hai cánh tay muốn nhào vào lòng mình. Trong khoảnh khắc tâm lý Đồ Tử Bình vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc đến độ không thể hình dung, chỉ than đời trước nhất định mình tích không ít phúc mới đúng. Tuy không rõ tiền căn hậu quả nhưng cậu chàng thực sự không thể cự tuyệt tiểu cô nương xinh xắn thế này, dù đó chỉ là một bé con bốn năm tuổi. Nhưng đương lúc cậu chàng hào hứng bừng bừng tính đón lấy tiểu cô nương xông tới thì chỉ thấy tiểu cô nương dùng sức nhảy lên, nhào thẳng vào… lòng Ân Lê Đình bên cạnh.
Lần này Đồ Tử Bình hoàn toàn bất ngờ, ngơ ngác dang hai cánh tay nhìn Ân Lê Đình hân hoan bồng tiểu cô nương áo hồng. Tiểu cô nương kia cũng bất chấp vệt đường dính trên khóe miệng, hào hứng hôn chụt thật mạnh lên hai má Ân Lê Đình, giọng nói mềm mại ngọt ngào hệt như kẹo bông “Cha!” Thân mật ôm cứng cổ Ân Lê Đình, như con mèo con, cọ cọ khuôn mặt non nớt làm nũng.
Ân Lê Đình cười rạng rỡ: “Mấy ngày nay Hành nhi có ngoan không? Có quấy phá mẹ không?”
Tiểu cô nương phùng đôi má hồng, nói chuyện y như người lớn: “Hành nhi không có phá mẹ, mẹ phá Hành nhi thì có.”
Một tay Ân Lê Đình bồng tiểu cô nương, bước lên mấy bước nắm tay thiếu phụ áo xánh, ý cười ấm áp đong đầy, giọng nói dịu dàng êm ái: “Sao lại chờ ở đây? Chờ có lâu không?”
Thiếu phụ áo xanh chớp mắt: “Cũng không lâu. Mấy ngày trước muội nhận được thư huynh, phỏng chừng hôm nay huynh tới được. Với lại sáng sớm cũng không có bệnh nhân nào, tiểu nha đầu cứ ầm ỹ đòi ăn kẹo bông nên mới dẫn nó đi mua.”
Tiểu cô nương thấy sự chú ý của cha đặt cả lên người mẹ, bàn tay mềm nhũn túm lấy vạt áo phụ thân “Cha, cha, mẹ phá Hành nhi thật đó!”
Ân Lê Đình vội vàng vỗ về gương mặt nữ nhi, cười hỏi: “Mẹ phá Hành nhi cái gì nào?”
Tiểu cô nương trề môi: “Cả ngày mẹ cứ bám lấy Tiểu Hàn ca ca, Tiểu Hàn ca ca chẳng có thời gian chơi với con, càng không rảnh dạy con công phu!”
Ân Lê Đình cười lắc đầu: “Hành nhi ngoan, Hàn ca ca của con lần đầu tới Phổ Tế y hội, đương nhiên phải chăm chỉ nhiều chút, càng phải để mẹ con đích thân chỉ dạy nữa. Chẳng phải cha về rồi sao? Cha dạy con được không?”
Thiếu phụ áo xanh nhướng mi cười: “Tiểu nha đầu có ý đồ này đó mà, hơn tháng nay kêu gào với muội mấy bận rồi. Lần này trúng ý rồi chứ hả?”
Ân Lê Đình vừa dỗ dành nữ nhi vừa cười rạng rỡ ôm lấy thê tử, quay sang giới thiệu với Đồ Tử Bình: “Tử Bình, vị này là nội tử, Lộ Dao.” Nói rồi lại bồng nữ nhi, có hai phần đắc ý cười nói: “Đây là tiểu nữ, Thù Hành.”
Đồ Tử Bình nhìn hai tay Ân Lê Đình một ôm một bế, bỗng hiểu vì sao chàng hấp tấp trở về không muốn lỡ một khắc nào. Nếu đổi là cậu chàng, sợ là chẳng muốn bước ra khỏi thành Kim Lăng nửa bước. Có câu anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường, người nói sợ rằng chưa từng hiểu được mùi vị chân thật trong đó mà thôi.
Lộ Dao nghe Ân Lê Đình giới thiệu Đồ Tử Bình, theo lễ tiết giang hồ chào hỏi cậu chàng “Đồ thiếu hiệp.” Đồ Tử Bình thấy nàng cười lảnh lót vẻ mặt phóng khoáng, gương mặt động lòng người vô hạn nhất thời càng thêm khẩn trương, không biết trả lời ra sao. Chờ cậu chàng hoàn hồn lại thì không biết Ân tiểu cô nương đã tuột xuống khỏi lòng Ân Lê Đình từ lúc nào, đang đứng trước mặt cậu chàng, chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Đồ Tử Bình mừng rơn. Võ Đang Ân lục hiệp đã ôm đại mỹ nhân mới rồi đi xa, không biết đang lặng lẽ nói cái gì, gương mặt rạng ngời lấp lánh. Bây giờ có tiểu mỹ nhân quan tâm cậu nhiều thêm chút, thật sự là quá vinh hạnh. Vội vàng ngồi xổm xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn nhất: “Tiểu muội muội, muội tên Thù Hành đúng không?”
Gia giáo Võ Đang nghiêm ngặt, tiểu mỹ nhân được cưng mấy thì cũng biết lễ phép trước mặt người ngoài, thế là giơ cây kẹo bông, chớp đôi mắt to gật đầu.
Thấy bộ dạng ngây thơ đáng yêu phấn điêu ngọc mài của nó, Đồ Tử Bình thiếu điều muốn nhéo cái má hồng mũm mĩm của nó, cất giọng dỗ trẻ con: “Ca ca tên Đồ Tử Bình.”
“Bánh thỏ con? Cái đó ăn không ngon… Hàn ca ca nói ăn nhiều không tốt cho răng, Tô thúc thúc còn nói ăn nhiều răng sẽ có sâu. Sao huynh lại lấy cái tên này? Còn không hay bằng kẹo bông nữa…” Tiểu mỹ nhân nói năng ngây thơ trẻ con, tò mò cau mày liễu, nhìn cậu chàng khó hiểu.
Lần này Đồ Tử Bình khóc không ra nước mắt. Tốt xấu gì cũng là thiếu hiệp giang hồ, bị bình phẩm không bằng kẹo bông bánh thỏ con. Đang định mở miệng sửa lại nhận thức của tiểu mỹ nhân thì chợt nghe tiểu mỹ nhân hỏi: “Hơn nữa huynh nhìn không đẹp bằng kẹo bông, kẹo bông trắng trắng, sao nhìn huynh cứ bẩn bẩn? Ừm, huynh cũng không đẹp bằng Hàn ca ca.”
Nhìn bẩn bẩn. Trên đời này, có cái gọi là đồng ngôn vô kỵ. Lần này là sức để khóc Đồ Tử Bình cũng không có, bỗng nhiên phát hiện lực sát thương của tiểu mỹ nhân trước mặt không kém gì trường kiếm trong tay phụ thân nó Ân Lê Đình. Nhưng gương mặt đáng yêu thế này, cậu chàng thật tình không cách nào biện bạch dùm bản thân, lẩm bẩm: “Cái đó… không phải bẩn… là da đen…”
Tiểu mỹ nhân nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, lắc đầu, kết luận: “Không hiểu. Dù sao huynh không đẹp bằng kẹo bông, cũng không đẹp bằng Hàn ca ca, chắc chắn cũng không lợi hại bằng cha và Hàn ca ca, không thông minh bằng mẹ.”
Lần đầu tiên trong đời Đồ Tử Bình được biết, hóa ra một người da đen có thể cho ra nhiều kết luận như thế. Ân Lê Đình tiếng tăm lẫy lừng khỏi cần bàn, lời đồn thê tử chàng Lộ Dao năm xưa cũng từng là nhân vật lừng lẫy một lời kinh động quần hùng, đương nhiên cậu chàng không dám so sánh. Nhưng Hàn ca ca gì đó, chẳng lẽ mạnh hơn cậu chàng? Song còn chưa nghĩ xong bỗng thấy tiểu mỹ nhân lại cười rạng rỡ với mình. Trái tim Đồ Tử Bình vốn bị đá xuống đáy cốc thoắt cái lại nhảy nhổm lên, chẳng lẽ lần này cô bé lại nghĩ tới bánh đậu đỏ, cảm thấy mặt mình tuy hơi đen nhưng cũng không khác lắm? Định mở miệng thì thấy tiểu mỹ nhân dang hai tay, xoạc chân chạy bịch bịch, mấy bước vượt qua mình, bổ nhào vào lòng hai người sóng vai nhau phía sau, âm thanh hào hứng ngọt ngào lại vang lên: “Nhị bá!”
/126
|