Lưu Anh Nam dìu Hồng Hà, thực ra hắn cũng hy vọng mọi chuyện chẳng qua là diễn kịch nhưng Lưu Anh Nam tin rằng, cho dù các ngôi sao từng đoạt danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất thế giới, diễn xuất của họ cũng tuyệt đối không bằng một phần vạn của Hồng Hà bây giờ. Bởi vì diễn viên mãi mãi chỉ đóng vai người khác, bất kể giống như thế nào nhưng diễn viên chính là diễn viên, nhân vật chính là nhân vật, mà Hồng Hà thì khác, biểu hiện của cô chính là cảm xúc của người khác, cô chính là người đó!
Phát triển đến giờ phút này không vẻn vẹn là về cảm xúc, về tinh thần, thậm chí ngay cả về thân thể đều bắt đầu biến thành một người khác. Sau khi xuống xe, cô đang bị cảm xúc của một con ma men xâm chiếm, không chỉ nói năng lung tung bậy bạ, oán trách công việc, oán trách bà vợ đanh đá trong nhà, oán trách ông trời bất công, oán trách trong rượu pha thêm nước, thân thể cũng ngất nga ngất ngưởng, bước đi chập choạng.
Lưu Anh Nam chán nản, chỉ đành dìu cô, may mà tầng cô ở không cao, hắn cõng cô lên thẳng tầng hai. Song cảm xúc của Hồng Hà càng thêm mất ổn định, lúc khóc lúc cười, lúc đánh lúc nháo, cả người đều rơi vào trạng thái điên khùng. Tuy nhiên hết thảy những việc này bản thân Hồng Hà đều biết, linh hồn cô hẳn biết rõ tình hình, chỉ là bị cảm xúc của người khác xâm chiếm, không tự chủ biểu hiện ra mà thôi, song bản thân cô rõ ràng nhưng không thể làm gì nổi.
Tuy nhiên khi Lưu Anh Nam mở cửa phòng, khung cảnh và hơi thở quen thuộc kia ập vào mặt, Hồng Hà đang điên khùng bỗng ngớ ra, trạng thái điên khùng lập tức ngừng lại, thoáng cái lại biến về chính cô.
Bởi vì nhà là bến bờ ấm áp nhất, là sào huyệt an toàn nhất, nơi đây là vùng trời riêng của bản thân cô, chất chứa sự vui buồn mừng giận của cô, là nơi cô quen thuộc nhất cũng an toàn nhất. Khung cảnh vừa quen thuộc vừa an toàn này bỗng chốc biến về cảm xúc và tâm thần của bản thân Hồng Hà.
Cảm giác này giống như bạn bận rộn cả ngày ở bên ngoài, mệt tới mệt lui lại phải chịu sự tức giận của lãnh đạo, của khách hàng, cảm xúc vốn đã rất kém, hận không thể khóc lớn một trận. Nhưng về đến nhà, nhất là trong phút chốc mở cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của người thân, đồ ăn nóng hổi trên bàn, thì sự mệt mỏi và khổ cực trong ngày thoáng cái biến mất không thấy đâu.
Hiện Hồng Hà chính là như thế, ngôi nhà xua tan tất cả tạp niệm trong lòng cô, song cô biết kiểu trạng thái này chẳng thể duy trì quá lâu, may mà còn có Lưu Anh Nam ở bên cạnh cô. Cô vội vàng kéo Lưu Anh Nam vào cửa, sợ hãi hỏi:
- Sao lại như thế? Lúc nãy em rốt cuộc bị làm sao? Em có thể cảm giác được rõ ràng em giống như biến thành một người khác, không, nên nói là rất nhiều người khác. Em lúc thì giống như một thiếu nữ thích tự sướng, lúc thì là một gã đàn ông nhu nhược làm gì cũng không xong, lúc thì thành một người già chết không nhắm mắt. Đây rốt cuộc là thế nào?
Lưu Anh Nam nói thẳng cho cô biết:
- Em bị quỷ mê tâm hồn rồi.
- Hả? –Hồng Hà giật mình, Lưu Anh Nam cũng biết trạng thái bây giờ của cô rất không ổn định, hơn nữa do thân thể bị hút Dương khí, bản thân cô lại là xử nữ, thuộc thân thể cực âm, bây giờ ngay cả Dương khí duy trì cân bằng đều bị hút đi nên thân thể cô cực kỳ suy yếu, lại bị nhiều loại cảm xúc của người khác quấn lấy, cô rất khổ sở. May mà có nhân viên chuyên nghiệp như Lưu Anh Nam ở bên, cô kích động nói:
- Anh mau nghĩ cách đi chứ.
- Em đừng sợ, con quỷ ấy chẳng qua chỉ là lợi dụng một số cảm xúc tiêu cực, bi quan của người khác, cũng chính là oán niệm của người khác quấn lấy em, thực ra phá giải rất dễ. –Lưu Anh Nam nói.
- Anh đừng chỉ biết nói mồm, mau nghĩ cách phá đi! –Hồng Hà kích động nói.
Vừa nghe lời này mắt Lưu Anh Nam đỏ cả lên, hắn thích một chữ ‘phá’ này, song không đợi hắn mở lời, lực tác dụng của căn nhà quen thuộc với Hồng Hà đột nhiên tiêu tan, cô thoáng chốc lại đắm mình vào trong cảm xúc của người khác. Lần này cô ngoác miệng cười ngu ngơ, không ngờ là một tên mê xổ số, mua xổ số mười năm, kỳ sau đổ tiền nhiều hơn kỳ trước, chơi đến táng gia bại sản, chỉ tiếc ngay cả giải cuối đều chưa trúng bao giờ. Cả người cô như phát điên, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mở thưởng, trúng thưởng, một người độc chiếm 500 triệu…
Cho dù tình huống của Hồng Hà hơi có nguy cơ nhưng nghe lời này Lưu Anh Nam vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng. Bình thường một giải nhất đều không xuất hiện, sau khi phần thưởng tích lũy đến vài trăm triệu thì thành công hấp dẫn rất nhiều người thích đỏ đen rót tiền vào. Sau khi điên cuồng kiếm một khoản lớn, ngày hôm sau mở thưởng luôn là ‘một người chiếm hết’, việc này chỉ có trong ảo tưởng của kẻ điên mới có thể xuất hiện, chuyện này so với tỷ lệ bị sét đánh còn nhỏ hơn, lại luôn xảy ra ở nước ta.
Trong chương trình mở thưởng, người xem trong khán phòng luôn là mấy bác trai bác gái liên tục nửa năm ngay cả quần áo đều không thay, thời gian ngừng mua xổ số là 8h, thời gian mở thưởng lại là 9h30, trong một tiếng rưỡi này làm gì? Vì sao không thể ngừng cái quay luôn? Hừ hừ…
Cái gọi là đỏ đen, đơn giản chính là thử vận may, coi thành một kiểu giải trí, hoặc coi thành một thứ thuốc điều tiết cảm xúc, thi thoảng chơi một chút còn được, xem như mua cho mình một hy vọng, buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc, trong lòng nghĩ ngày mai biết đâu chính là phú ông trăm vạn. Nhưng nếu coi đỏ đen thành hy vọng duy nhất trong cuộc sống, vậy bạn ắt sẽ thất vọng.
Hiện tại Hồng Hà biến thành một người vì mê đỏ đen mà táng gia bại sản, cho dù phát điên nhưng vẫn không quên mình trúng thưởng.
Lưu Anh Nam kéo Hồng Hà ngồi lên sô pha, trên bàn trà đặt ảnh chụp của Hồng Hà, trong có ảnh lúc cô tốt nghiệp, đội mũ tốt nghiệp khí thế hăng hái, có ảnh nghệ thuật mặc váy lụa, chạy tung bay đón gió như tiên nữ bên bờ biển. Lưu Anh Nam cầm ảnh đến trước mặt Hồng Hà, để cô nhìn chính mình, trong miệng hô:
- Hồng Hà, Hồng Hà, Tiểu Hồng, Tiểu Hà, cục cưng…
Rốt cuộc, trong tiếng kêu gọi của hắn, Hồng Hà nhìn ảnh của mình, chung quy khôi phục lại một tia trấn tĩnh, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Em rốt cuộc là làm sao thế? Vì sao anh còn không giúp em phá hả!
- Không cần anh giúp, tự em cũng có thể làm được. –Lưu Anh Nam nói nhanh, nếu cô có thể tự khôi phục từ trong bức ảnh và tiếng kêu gọi của hắn, vậy chứng minh phương pháp hắn nghĩ có tác dụng:
- Em nghe anh nói đây, bây giờ em chẳng qua là bị cảm xúc của người khác quấn lấy mà thôi. Thực ra muốn phá giải rất đơn giản, đó chính là giữ vững bản tâm em, em là Hồng Hà, em chính là em, vĩnh viễn sẽ không biến thành người khác, bất kể cảm xúc của người khác quấy rối như thế nào. Ngẫm lại lần trước, lần Cửu Thế Sửu Nữ kia, cho dù linh hồn của người khác tiến vào thân thể em cũng vẫn không thể thay đổi em. Em chỉ cần kiên định với một niềm tin, kiên định em chính là em, bất kỳ cảm xúc gì đều không thể ảnh hưởng tới em!
- Anh nói đơn giản thế ai mà chẳng nói được, em chính là em, nhưng lại có mấy ai có thể làm được. –Hồng Hà tức giận nói:
- Em từng phỏng vấn rất nhiều người, nhất là những người lấy bản thân là trung tâm, kiên định với chủ nghĩa cá nhân, nhưng họ ngay cả dung mạo của mình đều không thể miêu tả chính xác. Bây giờ em cũng thế, thậm chí em còn quên cả diện mạo của mình, nhìn ảnh chụp giống như nhìn một người khác vậy.
Hỏng bét! Lưu Anh Nam thầm nhủ, dưới sự quấy rối của đủ mọi kiểu cảm xúc, Hồng Hà đang đánh mất bản thân, chuyện này còn chưa từng gặp qua bao giờ. Điều này giống như vạn quỷ nhập vào, mỗi con đều khác nhau.
Song cũng chả sao, Lưu Anh Nam vững tin với chân lý bất biến ứng vạn biến, cổ vũ nói:
- Em phải tin vào bản thân, kiên định với niềm tin, thì có thể chiến thắng tạp niệm mênh mông ấy. Thực ra em không nhất định phải nhớ bộ dạng của mình, em hoàn toàn có thể nghĩ về bí mật chỉ thuộc bản thân Hồng Hà em, niềm tin cố chấp nhất sâu trong cõi lòng em, kiên định với niềm tin này thì em sẽ chiến thắng tất cả!
Hồng Hà nhìn khuôn mặt vừa căng thẳng vừa quan tâm của Lưu Anh Nam, bỗng vươn hai tay ôm mặt hắn, kéo hắn đến trước mắt mình. Lưu Anh Nam từ trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng ấy nhìn thấy bộ dạng của mình, người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mình ở trong mắt Hồng Hà là khắc sâu trong tim như thế.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn chăm chăm đối phương, mãi đến khi Hồng Hà bình tĩnh lại rồi từ từ nhắm mắt lại.
Phát triển đến giờ phút này không vẻn vẹn là về cảm xúc, về tinh thần, thậm chí ngay cả về thân thể đều bắt đầu biến thành một người khác. Sau khi xuống xe, cô đang bị cảm xúc của một con ma men xâm chiếm, không chỉ nói năng lung tung bậy bạ, oán trách công việc, oán trách bà vợ đanh đá trong nhà, oán trách ông trời bất công, oán trách trong rượu pha thêm nước, thân thể cũng ngất nga ngất ngưởng, bước đi chập choạng.
Lưu Anh Nam chán nản, chỉ đành dìu cô, may mà tầng cô ở không cao, hắn cõng cô lên thẳng tầng hai. Song cảm xúc của Hồng Hà càng thêm mất ổn định, lúc khóc lúc cười, lúc đánh lúc nháo, cả người đều rơi vào trạng thái điên khùng. Tuy nhiên hết thảy những việc này bản thân Hồng Hà đều biết, linh hồn cô hẳn biết rõ tình hình, chỉ là bị cảm xúc của người khác xâm chiếm, không tự chủ biểu hiện ra mà thôi, song bản thân cô rõ ràng nhưng không thể làm gì nổi.
Tuy nhiên khi Lưu Anh Nam mở cửa phòng, khung cảnh và hơi thở quen thuộc kia ập vào mặt, Hồng Hà đang điên khùng bỗng ngớ ra, trạng thái điên khùng lập tức ngừng lại, thoáng cái lại biến về chính cô.
Bởi vì nhà là bến bờ ấm áp nhất, là sào huyệt an toàn nhất, nơi đây là vùng trời riêng của bản thân cô, chất chứa sự vui buồn mừng giận của cô, là nơi cô quen thuộc nhất cũng an toàn nhất. Khung cảnh vừa quen thuộc vừa an toàn này bỗng chốc biến về cảm xúc và tâm thần của bản thân Hồng Hà.
Cảm giác này giống như bạn bận rộn cả ngày ở bên ngoài, mệt tới mệt lui lại phải chịu sự tức giận của lãnh đạo, của khách hàng, cảm xúc vốn đã rất kém, hận không thể khóc lớn một trận. Nhưng về đến nhà, nhất là trong phút chốc mở cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của người thân, đồ ăn nóng hổi trên bàn, thì sự mệt mỏi và khổ cực trong ngày thoáng cái biến mất không thấy đâu.
Hiện Hồng Hà chính là như thế, ngôi nhà xua tan tất cả tạp niệm trong lòng cô, song cô biết kiểu trạng thái này chẳng thể duy trì quá lâu, may mà còn có Lưu Anh Nam ở bên cạnh cô. Cô vội vàng kéo Lưu Anh Nam vào cửa, sợ hãi hỏi:
- Sao lại như thế? Lúc nãy em rốt cuộc bị làm sao? Em có thể cảm giác được rõ ràng em giống như biến thành một người khác, không, nên nói là rất nhiều người khác. Em lúc thì giống như một thiếu nữ thích tự sướng, lúc thì là một gã đàn ông nhu nhược làm gì cũng không xong, lúc thì thành một người già chết không nhắm mắt. Đây rốt cuộc là thế nào?
Lưu Anh Nam nói thẳng cho cô biết:
- Em bị quỷ mê tâm hồn rồi.
- Hả? –Hồng Hà giật mình, Lưu Anh Nam cũng biết trạng thái bây giờ của cô rất không ổn định, hơn nữa do thân thể bị hút Dương khí, bản thân cô lại là xử nữ, thuộc thân thể cực âm, bây giờ ngay cả Dương khí duy trì cân bằng đều bị hút đi nên thân thể cô cực kỳ suy yếu, lại bị nhiều loại cảm xúc của người khác quấn lấy, cô rất khổ sở. May mà có nhân viên chuyên nghiệp như Lưu Anh Nam ở bên, cô kích động nói:
- Anh mau nghĩ cách đi chứ.
- Em đừng sợ, con quỷ ấy chẳng qua chỉ là lợi dụng một số cảm xúc tiêu cực, bi quan của người khác, cũng chính là oán niệm của người khác quấn lấy em, thực ra phá giải rất dễ. –Lưu Anh Nam nói.
- Anh đừng chỉ biết nói mồm, mau nghĩ cách phá đi! –Hồng Hà kích động nói.
Vừa nghe lời này mắt Lưu Anh Nam đỏ cả lên, hắn thích một chữ ‘phá’ này, song không đợi hắn mở lời, lực tác dụng của căn nhà quen thuộc với Hồng Hà đột nhiên tiêu tan, cô thoáng chốc lại đắm mình vào trong cảm xúc của người khác. Lần này cô ngoác miệng cười ngu ngơ, không ngờ là một tên mê xổ số, mua xổ số mười năm, kỳ sau đổ tiền nhiều hơn kỳ trước, chơi đến táng gia bại sản, chỉ tiếc ngay cả giải cuối đều chưa trúng bao giờ. Cả người cô như phát điên, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mở thưởng, trúng thưởng, một người độc chiếm 500 triệu…
Cho dù tình huống của Hồng Hà hơi có nguy cơ nhưng nghe lời này Lưu Anh Nam vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng. Bình thường một giải nhất đều không xuất hiện, sau khi phần thưởng tích lũy đến vài trăm triệu thì thành công hấp dẫn rất nhiều người thích đỏ đen rót tiền vào. Sau khi điên cuồng kiếm một khoản lớn, ngày hôm sau mở thưởng luôn là ‘một người chiếm hết’, việc này chỉ có trong ảo tưởng của kẻ điên mới có thể xuất hiện, chuyện này so với tỷ lệ bị sét đánh còn nhỏ hơn, lại luôn xảy ra ở nước ta.
Trong chương trình mở thưởng, người xem trong khán phòng luôn là mấy bác trai bác gái liên tục nửa năm ngay cả quần áo đều không thay, thời gian ngừng mua xổ số là 8h, thời gian mở thưởng lại là 9h30, trong một tiếng rưỡi này làm gì? Vì sao không thể ngừng cái quay luôn? Hừ hừ…
Cái gọi là đỏ đen, đơn giản chính là thử vận may, coi thành một kiểu giải trí, hoặc coi thành một thứ thuốc điều tiết cảm xúc, thi thoảng chơi một chút còn được, xem như mua cho mình một hy vọng, buổi tối cũng có thể ngủ ngon giấc, trong lòng nghĩ ngày mai biết đâu chính là phú ông trăm vạn. Nhưng nếu coi đỏ đen thành hy vọng duy nhất trong cuộc sống, vậy bạn ắt sẽ thất vọng.
Hiện tại Hồng Hà biến thành một người vì mê đỏ đen mà táng gia bại sản, cho dù phát điên nhưng vẫn không quên mình trúng thưởng.
Lưu Anh Nam kéo Hồng Hà ngồi lên sô pha, trên bàn trà đặt ảnh chụp của Hồng Hà, trong có ảnh lúc cô tốt nghiệp, đội mũ tốt nghiệp khí thế hăng hái, có ảnh nghệ thuật mặc váy lụa, chạy tung bay đón gió như tiên nữ bên bờ biển. Lưu Anh Nam cầm ảnh đến trước mặt Hồng Hà, để cô nhìn chính mình, trong miệng hô:
- Hồng Hà, Hồng Hà, Tiểu Hồng, Tiểu Hà, cục cưng…
Rốt cuộc, trong tiếng kêu gọi của hắn, Hồng Hà nhìn ảnh của mình, chung quy khôi phục lại một tia trấn tĩnh, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Em rốt cuộc là làm sao thế? Vì sao anh còn không giúp em phá hả!
- Không cần anh giúp, tự em cũng có thể làm được. –Lưu Anh Nam nói nhanh, nếu cô có thể tự khôi phục từ trong bức ảnh và tiếng kêu gọi của hắn, vậy chứng minh phương pháp hắn nghĩ có tác dụng:
- Em nghe anh nói đây, bây giờ em chẳng qua là bị cảm xúc của người khác quấn lấy mà thôi. Thực ra muốn phá giải rất đơn giản, đó chính là giữ vững bản tâm em, em là Hồng Hà, em chính là em, vĩnh viễn sẽ không biến thành người khác, bất kể cảm xúc của người khác quấy rối như thế nào. Ngẫm lại lần trước, lần Cửu Thế Sửu Nữ kia, cho dù linh hồn của người khác tiến vào thân thể em cũng vẫn không thể thay đổi em. Em chỉ cần kiên định với một niềm tin, kiên định em chính là em, bất kỳ cảm xúc gì đều không thể ảnh hưởng tới em!
- Anh nói đơn giản thế ai mà chẳng nói được, em chính là em, nhưng lại có mấy ai có thể làm được. –Hồng Hà tức giận nói:
- Em từng phỏng vấn rất nhiều người, nhất là những người lấy bản thân là trung tâm, kiên định với chủ nghĩa cá nhân, nhưng họ ngay cả dung mạo của mình đều không thể miêu tả chính xác. Bây giờ em cũng thế, thậm chí em còn quên cả diện mạo của mình, nhìn ảnh chụp giống như nhìn một người khác vậy.
Hỏng bét! Lưu Anh Nam thầm nhủ, dưới sự quấy rối của đủ mọi kiểu cảm xúc, Hồng Hà đang đánh mất bản thân, chuyện này còn chưa từng gặp qua bao giờ. Điều này giống như vạn quỷ nhập vào, mỗi con đều khác nhau.
Song cũng chả sao, Lưu Anh Nam vững tin với chân lý bất biến ứng vạn biến, cổ vũ nói:
- Em phải tin vào bản thân, kiên định với niềm tin, thì có thể chiến thắng tạp niệm mênh mông ấy. Thực ra em không nhất định phải nhớ bộ dạng của mình, em hoàn toàn có thể nghĩ về bí mật chỉ thuộc bản thân Hồng Hà em, niềm tin cố chấp nhất sâu trong cõi lòng em, kiên định với niềm tin này thì em sẽ chiến thắng tất cả!
Hồng Hà nhìn khuôn mặt vừa căng thẳng vừa quan tâm của Lưu Anh Nam, bỗng vươn hai tay ôm mặt hắn, kéo hắn đến trước mắt mình. Lưu Anh Nam từ trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng ấy nhìn thấy bộ dạng của mình, người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mình ở trong mắt Hồng Hà là khắc sâu trong tim như thế.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn chăm chăm đối phương, mãi đến khi Hồng Hà bình tĩnh lại rồi từ từ nhắm mắt lại.
/435
|