Mặt đá lưỡi liềm trước ngực Trương công tử bỗng bộc phát ra hào quang chói mắt, tự nhúc nhích, lưỡi liềm sắc bén chĩa về phía Hồng Hà vẫn đang không hề kiêng nể quay chụp Trương công tử. Ngay sau đó, Thực Khí Quỷ đang nuốt Dương khí đàn ông bỗng biến mất, tiếp đó vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau Hồng Hà.
Lưu Anh Nam ở trên cầu vượt cách đó không xa thấy rõ một màn này, trái tim nhất thời vọt lên cổ họng. Cho dù con Thực Khí Quỷ vừa mới nuốt rất nhiều oán khí, nộ khí, đang chuyển hóa từ ác quỷ sang hung quỷ, song nó dẫu sao vẫn chưa thành hình, mà dẫu là Thực Khí Quỷ đại thành trong truyền thuyết cũng sẽ không hút hết dẫn đến chết người ngay, mà nuốt từng chút Dương khí một, làm cho mục tiêu khí huyết suy bại, suy nhược mà chết.
Nhưng dù biết Hồng Hà không có nguy hiểm về tính mạng nhưng Lưu Anh Nam cũng không thể để cô bị thương tổn. Một khi Hồng Hà bị tập kích, nhẹ thì tinh thần mệt mỏi, nặng thì hôn mê bất tỉnh. Nên biết, tối nay họ còn có cuộc hẹn trên giường.
Lưu Anh Nam lòng như lửa đốt, bỗng hắn nhớ tới lần trước biến thân cũng là vào thời khắc mấu chốt này, Lăng Vân bị cương thi khống chế, tùy lúc đều có nguy hiểm về tính mạng, hắn dưới đủ mọi cảm xúc như lo lắng đau lòng quan tâm sốt ruốt mà bộc phát. Mà lúc này cũng quan trọng như thế, hắn còn nhớ trước khi biến thân hắn giống như còn quát một câu gì đó, đoán chừng có quan hệ với câu này ư?
Nhưng lúc ấy nghĩ gì nhỉ? Lưu Anh Nam thử hô:
- Lăng Vân anh yêu em…
Không có chút phản ứng, trước mắt là Hồng Hà sắp gặp nguy hiểm, mình hô ‘Lăng Vân anh yêu em’ rõ ràng là muốn bồ nhí trông ngóng vợ cả chết sớm mà. Lưu Anh Nam nhổ hai ngụm nước bọt, hít sâu một hơi, hô to:
- Hồng Hà anh yêu em…
Khoảng cách quá xa Hồng Hà đương nhiên không nghe thấy, còn Lưu Anh Nam cũng chả có biến hóa gì. Đám người đi qua dưới cầu vượt thấy vậy có người ngẩng đầu nói:
- Này, ông anh, anh rốt cuộc yêu ai, nghĩ kỹ hẵng hô có được không?
Lưu Anh Nam im lặng, nhìn đôi tay mình, sờ vào như nhau, không có dấu hiệu biến hóa gì cả, đây rốt cuộc là thế nào? Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, với Lăng Vân và Hồng Hà không có bất kỳ cảm giác không giống nhau nào, với bất kỳ một người nào đều muốn có được xuất phát từ nội tâm, không cần nói thích, nói yêu gì kia, bởi gì cảm giác ai cũng không nói rõ được, mọi tình cảm đều sẽ hóa thành dục vọng trong lòng. Lúc bắt đầu làm quen, bạn muốn có được cô ấy, đây là dục vọng chiếm hữu. Sau khi kết hôn bạn muốn chăm sóc cô ấy, đây là dục vọng bảo hộ, thực ra tình cảm chính là dục vọng.
Mà Lưu Anh Nam luôn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với cả Lăng Vân và Hồng Hà. Cho nên với họ, không phân biệt ai cao hơn ai, thích ai nhiều hơn, yêu ai nhiều hơn, đều là đối xử công bằng.
Chỉ có điều, Lưu Anh Nam hiểu rõ cảm nhận của mình nhưng thân thể lại không làm ra phản ứng tương ứng. Khi đó Lăng Vân gặp nguy hiểm, hắn dưới xu thế của đủ mọi cảm xúc mới biến thành Bán Quỷ Thể chân chính. Mà lần này Hồng Hà cũng gặp nguy hiểm, hắn tương tự cũng lòng như lửa đốt, cũng đau lòng sốt ruột như thế, nhưng lại không có chút cảm giác biến thân nào.
Lưu Anh Nam phỏng đoán, điều này còn liên quan với nội tâm hắn. Lúc ấy cương thi bóp cổ Lăng Vân, Lăng Vân ngàn cân treo sợi tóc, tùy lúc đều có thể mất mạng dưới vuốt quỷ của cương thi. Còn lúc này, Thực Khí Quỷ muốn hấp thu Dương khí Hồng Hà, tuy có thương tổn nhất định nhưng không đủ trí mạng, điểm này trong lòng Lưu Anh Nam rất rõ ràng.
Dẫu hắn không muốn nhìn thấy Hồng Hà bị chút thương tổn nào nhưng trong lòng biết rõ cô không có nguy hiểm về tính mạng, đồng thời không sinh ra ý thức nguy cơ lo lắng ngàn cân treo sợi tóc, lửa sém lông mày kia, cho nên mới không có biến thân.
Cho dù không thể biến thân Lưu Anh Nam cũng không thể trơ mắt nhìn bạn gái mình bị người ta ức hiếp, nhất là không thể để quỷ ức hiếp. Hắn hét to lao xuống dưới, hệt như mãnh hổ xuống núi, cho dù trước mặt là biển người như thiên quân vạn mã, hắn vẫn dũng cảm tiến tới, dũng mãnh không thể cản.
Không chỉ là hắn, do tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, người dân cả thành phố đều nhận được tin tức, càng lúc càng nhiều người đang chạy về phía này. Các lãnh đạo chính phủ rốt cuộc cũng ngồi không yên, may mà gần đây các nơi trên toàn quốc đều từng xảy ra sự kiện yêu nước tương tự, trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, có thể tham khảo phương thức xử lý lẫn nhau. Cho nên chính phủ rất nhanh làm ra phản ứng, lập tức có hàng loạt nhân viên bộ ngành đến hiện trường. Họ đều mặc thường phục, cùng Lưu Anh Nam xông pha chiến đấu trong đám người, khi xông thẳng tới tuyến trên cùng họ mới lộ rõ thân phận, lần lượt ấn ngã những kẻ trong miệng hô yêu nước, thực ra là mượn cớ trả thù riêng kia xuống đất rồi bắt ngay tại chỗ.
Nhân lúc mọi người bị kinh ngạc, một lãnh đạo phưỡn bụng mặc đồng phục xuất hiện trước tiên, giơ loa nói cho những người khác biết, có thể diễu hành biểu tình, đây quy định phát luật, nhưng nếu dùng yêu nước làm cái cớ phá hoại cướp bóc thì chính là phạm tội hình sự.
Sau khi ông ta nói xong, một lãnh đạo mặc đồ tây lại xuất hiện, không dùng phương thức giảng giải pháp luật như lãnh đạo mặc đồng phục vừa rồi, mà là áp dụng chính sách dụ dỗ. Đâu tiên là cảm ơn tinh thần dũng cảm và đoàn kết trước đại nghĩa dân tộc của mọi người, dân tộc chúng ta rất cần sức hiệu triệu như vậy…
Lãnh đạo tung hô một hồi, nói tới mức mọi người ấm áp trong lòng, hệt như mỗi người đều là tướng quân giành chiến thắng, nhận được huân chương vinh dự vậy. Cuối cùng lãnh đạo nói cho mọi người rằng, phải tin tưởng tập thể, tin tưởng nhà nước, có sự ủng hộ của các vị, dân tộc chúng ta đoàn kết đồng lòng như thế, mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, tất cả kẻ thù đều sẽ bị hủy diệt.
Vốn là một cuộc diễu hành thị uy thanh thế to lớn, lúc này đột ngột biến thành cuộc diễn thuyết của lãnh đạo. Quần chúng nhân dân sau hồi diễn thuyết đầy xúc cảm của lãnh đạo, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lòng người nhận được sự cổ vũ cực lớn, càng kiên định với địa vị của lãnh đạo trong lòng nhân dân…
Mà lúc này Lưu Anh Nam cũng thành công lao đến chỗ Hồng Hà đang đứng. Chỉ là Thực Khí Quỷ và Trương công tử áo đen sớm đã chẳng biết đi đâu, trong biển người hơn chục vạn này, một người lén lún chuồn đi thực sự quá dễ dàng. Khi Lưu Anh Nam nhìn thấy Hồng Hà, trái tim lo lắng rốt cuộc cũng được thả lỏng, bởi vì Hồng Hà thoạt nhìn giống như không đáng ngại, chỉ là ngồi phịch xuống đất, trông qua rất mệt, bộ dạng có chút bị kinh hãi.
Lưu Anh Nam vội vàng tách đám người xông tới, Hồng Hà vừa thấy hắn giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, bỗng chốc nhào vào ngực hắn, ôm chặt hắn, nước mắt như mưa, cất tiếng khóc lớn.
Cô khóc vô cùng thương tâm, như thể chịu ủy khuất cực lớn, khóc đến độ bản thân đều khó thở. Lưu Anh Nam xoa lưng cô, khi mỗi lần ngón tay tìm đến đai áo ngực, Lưu Anh Nam đều cảm thấy với kích cỡ của cô mặc áo ngực hoàn toàn là lãng phí. Nhưng hắn ngoài miệng vẫn đang an ủi Hồng Hà:
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, hết thảy sẽ tốt lên thôi.
- Anh có bệnh à! –Đúng vào lúc này Hồng Hà bỗng đẩy hắn ra, đôi mắt to mở hết cỡ, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng hơi có tia máu. Cô xạm mặt lại, vệt nước mắt trên mặt còn nguyên nhưng lại không giống thương tâm cho lắm, càng giống như một con cọp mẹ nổi điên, điên cuồng mắng mỏ Lưu Anh Nam:
- Anh có bệnh phải không, anh chẳng biết vì sao em khóc mà lại nói hết thảy đều đã qua, em đang khóc ngày đèn đỏ của em hôm nay vừa mới tới, ít nhất cũng phải năm sáu ngày mới có thể xong! Anh nói mọi chuyện sẽ tốt hơn, em vừa nghĩ đến sau này em sẽ theo anh cả đời, hết thảy đều sẽ không tốt hơn…
Lưu Anh Nam thoắt cái sững sờ. Ban nãy Hồng Hà khóc như mưa, giống như một cô bé chịu ủy khuất, mà giờ sắc mặt đột ngột thay đổi, phun nước miếng tùm lum, không phân biệt trái phải, giống như một bà vợ đanh đá không nói lý đang mắng mỏ ông chồng nhu nhược của mình. Cô nàng mắc bệnh gì thế?
Lưu Anh Nam ở trên cầu vượt cách đó không xa thấy rõ một màn này, trái tim nhất thời vọt lên cổ họng. Cho dù con Thực Khí Quỷ vừa mới nuốt rất nhiều oán khí, nộ khí, đang chuyển hóa từ ác quỷ sang hung quỷ, song nó dẫu sao vẫn chưa thành hình, mà dẫu là Thực Khí Quỷ đại thành trong truyền thuyết cũng sẽ không hút hết dẫn đến chết người ngay, mà nuốt từng chút Dương khí một, làm cho mục tiêu khí huyết suy bại, suy nhược mà chết.
Nhưng dù biết Hồng Hà không có nguy hiểm về tính mạng nhưng Lưu Anh Nam cũng không thể để cô bị thương tổn. Một khi Hồng Hà bị tập kích, nhẹ thì tinh thần mệt mỏi, nặng thì hôn mê bất tỉnh. Nên biết, tối nay họ còn có cuộc hẹn trên giường.
Lưu Anh Nam lòng như lửa đốt, bỗng hắn nhớ tới lần trước biến thân cũng là vào thời khắc mấu chốt này, Lăng Vân bị cương thi khống chế, tùy lúc đều có nguy hiểm về tính mạng, hắn dưới đủ mọi cảm xúc như lo lắng đau lòng quan tâm sốt ruốt mà bộc phát. Mà lúc này cũng quan trọng như thế, hắn còn nhớ trước khi biến thân hắn giống như còn quát một câu gì đó, đoán chừng có quan hệ với câu này ư?
Nhưng lúc ấy nghĩ gì nhỉ? Lưu Anh Nam thử hô:
- Lăng Vân anh yêu em…
Không có chút phản ứng, trước mắt là Hồng Hà sắp gặp nguy hiểm, mình hô ‘Lăng Vân anh yêu em’ rõ ràng là muốn bồ nhí trông ngóng vợ cả chết sớm mà. Lưu Anh Nam nhổ hai ngụm nước bọt, hít sâu một hơi, hô to:
- Hồng Hà anh yêu em…
Khoảng cách quá xa Hồng Hà đương nhiên không nghe thấy, còn Lưu Anh Nam cũng chả có biến hóa gì. Đám người đi qua dưới cầu vượt thấy vậy có người ngẩng đầu nói:
- Này, ông anh, anh rốt cuộc yêu ai, nghĩ kỹ hẵng hô có được không?
Lưu Anh Nam im lặng, nhìn đôi tay mình, sờ vào như nhau, không có dấu hiệu biến hóa gì cả, đây rốt cuộc là thế nào? Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, với Lăng Vân và Hồng Hà không có bất kỳ cảm giác không giống nhau nào, với bất kỳ một người nào đều muốn có được xuất phát từ nội tâm, không cần nói thích, nói yêu gì kia, bởi gì cảm giác ai cũng không nói rõ được, mọi tình cảm đều sẽ hóa thành dục vọng trong lòng. Lúc bắt đầu làm quen, bạn muốn có được cô ấy, đây là dục vọng chiếm hữu. Sau khi kết hôn bạn muốn chăm sóc cô ấy, đây là dục vọng bảo hộ, thực ra tình cảm chính là dục vọng.
Mà Lưu Anh Nam luôn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với cả Lăng Vân và Hồng Hà. Cho nên với họ, không phân biệt ai cao hơn ai, thích ai nhiều hơn, yêu ai nhiều hơn, đều là đối xử công bằng.
Chỉ có điều, Lưu Anh Nam hiểu rõ cảm nhận của mình nhưng thân thể lại không làm ra phản ứng tương ứng. Khi đó Lăng Vân gặp nguy hiểm, hắn dưới xu thế của đủ mọi cảm xúc mới biến thành Bán Quỷ Thể chân chính. Mà lần này Hồng Hà cũng gặp nguy hiểm, hắn tương tự cũng lòng như lửa đốt, cũng đau lòng sốt ruột như thế, nhưng lại không có chút cảm giác biến thân nào.
Lưu Anh Nam phỏng đoán, điều này còn liên quan với nội tâm hắn. Lúc ấy cương thi bóp cổ Lăng Vân, Lăng Vân ngàn cân treo sợi tóc, tùy lúc đều có thể mất mạng dưới vuốt quỷ của cương thi. Còn lúc này, Thực Khí Quỷ muốn hấp thu Dương khí Hồng Hà, tuy có thương tổn nhất định nhưng không đủ trí mạng, điểm này trong lòng Lưu Anh Nam rất rõ ràng.
Dẫu hắn không muốn nhìn thấy Hồng Hà bị chút thương tổn nào nhưng trong lòng biết rõ cô không có nguy hiểm về tính mạng, đồng thời không sinh ra ý thức nguy cơ lo lắng ngàn cân treo sợi tóc, lửa sém lông mày kia, cho nên mới không có biến thân.
Cho dù không thể biến thân Lưu Anh Nam cũng không thể trơ mắt nhìn bạn gái mình bị người ta ức hiếp, nhất là không thể để quỷ ức hiếp. Hắn hét to lao xuống dưới, hệt như mãnh hổ xuống núi, cho dù trước mặt là biển người như thiên quân vạn mã, hắn vẫn dũng cảm tiến tới, dũng mãnh không thể cản.
Không chỉ là hắn, do tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, người dân cả thành phố đều nhận được tin tức, càng lúc càng nhiều người đang chạy về phía này. Các lãnh đạo chính phủ rốt cuộc cũng ngồi không yên, may mà gần đây các nơi trên toàn quốc đều từng xảy ra sự kiện yêu nước tương tự, trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, có thể tham khảo phương thức xử lý lẫn nhau. Cho nên chính phủ rất nhanh làm ra phản ứng, lập tức có hàng loạt nhân viên bộ ngành đến hiện trường. Họ đều mặc thường phục, cùng Lưu Anh Nam xông pha chiến đấu trong đám người, khi xông thẳng tới tuyến trên cùng họ mới lộ rõ thân phận, lần lượt ấn ngã những kẻ trong miệng hô yêu nước, thực ra là mượn cớ trả thù riêng kia xuống đất rồi bắt ngay tại chỗ.
Nhân lúc mọi người bị kinh ngạc, một lãnh đạo phưỡn bụng mặc đồng phục xuất hiện trước tiên, giơ loa nói cho những người khác biết, có thể diễu hành biểu tình, đây quy định phát luật, nhưng nếu dùng yêu nước làm cái cớ phá hoại cướp bóc thì chính là phạm tội hình sự.
Sau khi ông ta nói xong, một lãnh đạo mặc đồ tây lại xuất hiện, không dùng phương thức giảng giải pháp luật như lãnh đạo mặc đồng phục vừa rồi, mà là áp dụng chính sách dụ dỗ. Đâu tiên là cảm ơn tinh thần dũng cảm và đoàn kết trước đại nghĩa dân tộc của mọi người, dân tộc chúng ta rất cần sức hiệu triệu như vậy…
Lãnh đạo tung hô một hồi, nói tới mức mọi người ấm áp trong lòng, hệt như mỗi người đều là tướng quân giành chiến thắng, nhận được huân chương vinh dự vậy. Cuối cùng lãnh đạo nói cho mọi người rằng, phải tin tưởng tập thể, tin tưởng nhà nước, có sự ủng hộ của các vị, dân tộc chúng ta đoàn kết đồng lòng như thế, mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, tất cả kẻ thù đều sẽ bị hủy diệt.
Vốn là một cuộc diễu hành thị uy thanh thế to lớn, lúc này đột ngột biến thành cuộc diễn thuyết của lãnh đạo. Quần chúng nhân dân sau hồi diễn thuyết đầy xúc cảm của lãnh đạo, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lòng người nhận được sự cổ vũ cực lớn, càng kiên định với địa vị của lãnh đạo trong lòng nhân dân…
Mà lúc này Lưu Anh Nam cũng thành công lao đến chỗ Hồng Hà đang đứng. Chỉ là Thực Khí Quỷ và Trương công tử áo đen sớm đã chẳng biết đi đâu, trong biển người hơn chục vạn này, một người lén lún chuồn đi thực sự quá dễ dàng. Khi Lưu Anh Nam nhìn thấy Hồng Hà, trái tim lo lắng rốt cuộc cũng được thả lỏng, bởi vì Hồng Hà thoạt nhìn giống như không đáng ngại, chỉ là ngồi phịch xuống đất, trông qua rất mệt, bộ dạng có chút bị kinh hãi.
Lưu Anh Nam vội vàng tách đám người xông tới, Hồng Hà vừa thấy hắn giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm, bỗng chốc nhào vào ngực hắn, ôm chặt hắn, nước mắt như mưa, cất tiếng khóc lớn.
Cô khóc vô cùng thương tâm, như thể chịu ủy khuất cực lớn, khóc đến độ bản thân đều khó thở. Lưu Anh Nam xoa lưng cô, khi mỗi lần ngón tay tìm đến đai áo ngực, Lưu Anh Nam đều cảm thấy với kích cỡ của cô mặc áo ngực hoàn toàn là lãng phí. Nhưng hắn ngoài miệng vẫn đang an ủi Hồng Hà:
- Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua, hết thảy sẽ tốt lên thôi.
- Anh có bệnh à! –Đúng vào lúc này Hồng Hà bỗng đẩy hắn ra, đôi mắt to mở hết cỡ, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng hơi có tia máu. Cô xạm mặt lại, vệt nước mắt trên mặt còn nguyên nhưng lại không giống thương tâm cho lắm, càng giống như một con cọp mẹ nổi điên, điên cuồng mắng mỏ Lưu Anh Nam:
- Anh có bệnh phải không, anh chẳng biết vì sao em khóc mà lại nói hết thảy đều đã qua, em đang khóc ngày đèn đỏ của em hôm nay vừa mới tới, ít nhất cũng phải năm sáu ngày mới có thể xong! Anh nói mọi chuyện sẽ tốt hơn, em vừa nghĩ đến sau này em sẽ theo anh cả đời, hết thảy đều sẽ không tốt hơn…
Lưu Anh Nam thoắt cái sững sờ. Ban nãy Hồng Hà khóc như mưa, giống như một cô bé chịu ủy khuất, mà giờ sắc mặt đột ngột thay đổi, phun nước miếng tùm lum, không phân biệt trái phải, giống như một bà vợ đanh đá không nói lý đang mắng mỏ ông chồng nhu nhược của mình. Cô nàng mắc bệnh gì thế?
/435
|