Trịnh Kiền cũng không nói thêm lời gì với Lục Vũ Li, phát sinh chuyện vừa rồi, nhiều người vây quanh, hắn cũng không tiện trực tiếp hỏi.
- Cô bị thương, tôi đưa cô đi phòng cứu thương!
Trịnh Kiền nhìn Lục Vũ Li, mở miệng nói.
Không biết tại sao Lục Vũ Li lại không cự tuyệt, mà đi theo Trịnh Kiền tới phòng y tế trường học.
Bác sĩ nói cũng chỉ là vết thương nhỏ, thoa thuốc, đúng hạn đổi thuốc cũng sẽ không lưu lại vết sẹo.
- Cảm ơn!
Lục Vũ Li đi theo Trịnh Kiền, thấp giọng nói.
Những lời này lập tức khiến Trịnh Kiền mắc nghẹn, không biết làm sao hỏi chuyện trộm di động, đành tạm thời bỏ qua.
Trở lại ký túc xá, ba người bạn đều đang chơi game, hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra ngoài cửa trường, điều này cũng làm Trịnh Kiền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn bịa đặt với bạn bè.
- Sao cậu nhanh như vậy đã trở lại?
Trần Tử Hào nhìn Trịnh Kiền hỏi.
- Nga, kỳ thật vết thương của tôi cũng không quá nghiêm trọng, tôi gặp được một lão bác sĩ, hắn giúp tôi nối xương sườn, biết tôi cũng học y, còn phải chuẩn bị thực tập cho nên cho tôi về dưỡng thương.
Trịnh Kiền thuận miệng đáp.
Trần Tử Hào hiển nhiên không tin, nhưng nhìn dáng vẻ Trịnh Kiền thật sự không có việc gì, cũng chỉ tò mò mà không tìm được lý do phản bác.
- Đúng rồi, Trịnh Kiền, lý lịch của cậu được bệnh viện Hán Thành nhìn trúng, vừa rồi phụ đạo viên còn cho người tới tìm cậu, thông tri cậu ngày mốt đi qua phỏng vấn!
Trần Tử Hào nói.
Trịnh Kiền gật gật đầu, nhìn bộ dạng của ba người, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không đem chuyện em gái tiên nhân khiêu nói ra, nhưng trong lòng hắn đã quyết định sẽ không bỏ qua việc này.
Ngồi xuống giường của mình, Trịnh Kiền vừa mở di động muốn sạc điện.
- Ông!
Một tin tức truyền vào.
- Trừng ác dương thiện, được trời chứng kiến, tích góp một trăm âm đức!
Trịnh Kiền ngây ngẩn cả người, nhìn lại thời gian nhận tin là sau khi hắn đuổi ba người Đông Phương Hoằng bỏ chạy.
- Chẳng lẽ như vậy cũng được?
Sắc mặt Trịnh Kiền kích động, nếu là vậy sau này hắn đỡ cụ bà qua đường cũng có thể tích góp âm đức sao? Vậy số nợ của mình cũng không cần ưu sầu.
- Oa oa!
Vừa nghĩ liền làm, Trịnh Kiền thật sự chạy ra đường tìm cụ bà dìu dắt đi qua đường cái.
- Đinh!
Khi hắn đưa cụ bà thứ mười đi qua đường, di động chợt vang lên, điểm ra nhìn xem, một cụ bà một âm đức, Trịnh Kiền thiếu chút nữa tức giận hộc máu.
- Ai, chàng trai, bà đâu có cần đi qua đường sao cháu lại đưa bà đi qua đây? Nhà của bà ở đường bên kia a…
Một bà cụ tóc bạc run run nói.
- Đinh!
Lại một tiếng nhắc nhở vang lên, hảo tâm làm chuyện xấu, khấu trừ năm âm đức.
Trịnh Kiền khóc không ra nước mắt, nhìn thấy sáu âm đức còn sót lại, hắn hối hận xanh cả ruột.
Sáng ngày thứ ba, Trịnh Kiền thay âu phục, chuẩn bị đi dự phỏng vấn bệnh viện Hán Thành.
Vừa đi tới chỗ phỏng vấn, ngoài cửa đứng không ít người, trong đó còn có bạn học của Trịnh Kiền, chào hỏi lẫn nhau xong, Trịnh Kiền đi sang một bên im lặng đợi.
- Sao vậy? Trịnh Kiền, chuẩn bị ở đây công tác sao? Xứng đáng, kẻ nghèo hèn từ nông thôn đi ra cả đời cùng tay phải của mình một chỗ đi.
Thanh âm một cô gái vang lên chói tai, Trịnh Kiền nhướng mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, là Vương Hạo Nhiên đang lôi kéo Dương Vân Vân đứng trước mặt của hắn.
Sắc mặt Trịnh Kiền không chút thay đổi nhìn Vương Hạo Nhiên, chợt chuyển mắt, không nhìn thẳng, cũng không mở miệng.
- Mày!
Thấy mình lại bị xem thường, sắc mặt Vương Hạo Nhiên trầm xuống, vô cùng khó xem.
Dương Vân Vân nhìn thấy Vương Hạo Nhiên bị chọc tức, nhất thời biến sắc nhìn Trịnh Kiền chói tai kêu lên:
- Anh là tên ma cà bông nghèo nàn, đừng chướng mắt chặn đường tôi, chó khôn không đỡ lộ, thức thời cút xa một chút!
Nói xong quay đầu nhìn Vương Hạo Nhiên cười nói:
- Hạo Nhiên, tên nghèo hèn này trước kia theo đuổi em, mùa đông còn ôm bữa sáng đứng dưới lầu chờ em, khi em đi xuống hắn đã thành người tuyết, thật chưa thấy qua kẻ ngu như vậy, không ngờ chỉ là một bát cháo cùng hai cái bánh bao, thật sự là nghèo mạt rệp!
Vương Hạo Nhiên nhìn Trịnh Kiền cười lạnh:
- Đúng thế, loại nhà nghèo như hắn, làm sao xứng đôi Vân Vân đây?
Trịnh Kiền không nói lời nào, vẫn ngồi trên ghế đợi, hiện tại hắn thậm chí không muốn nhìn vào mặt hai người kia, hắn sợ mình nhìn một lần sẽ đem cả bữa cơm tối qua nôn sạch.
- Đát.
- Đát.
Thanh âm giày cao gót vang lên, một đôi đùi đẹp trắng nõn thoảng qua trước mặt Trịnh Kiền, khiến cho hắn choáng mắt.
- Nếu Trần Tử Hào ở đây, khẳng định sẽ chảy nước bọt!
Trong lòng Trịnh Kiền nhủ thầm, ánh mắt cũng nhìn lướt lên người cô gái.
Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng trên mặt cô gái, lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô gái đúng lúc quay đầu nhìn lại, cũng nhìn thấy Trịnh Kiền, vẻ mặt hoảng hốt, ngay sau đó muốn vội vàng rời đi.
- Đứng lại.
Sắc mặt Trịnh Kiền như sương, quát.
Sắc mặt cô gái thay đổi, có chút sợ hãi, tay cầm hộp giữ ấm giấu sau lưng.
- Tôi biết cô có nỗi khổ, nhưng nếu tôi nắm chắc chữa khỏi bệnh của mẹ cô, cô có thể đáp ứng tôi sau này đừng đi gạt người nữa không?
Trong hành lang bệnh viện nhiều người, Trịnh Kiền bước nhanh tới gần cô gái thấp giọng nói.
Hoàng Ngưng sửng sốt, không thể tin được nhìn Trịnh Kiền:
- Anh…làm sao anh biết? Anh thật có thể chữa khỏi mẹ của tôi?
- Phải!
Trịnh Kiền gật đầu, nói tiếp:
- Tôi biết cô rất khó tin tưởng, nhưng những lời tôi nói là thật, nếu không tôi đã sớm báo cảnh, mấy ngày trước tôi đã gặp lại cô trong bệnh viện Hán Sơn!
Đích xác, bởi vì xương sườn của hắn bị gãy cho nên cũng vào bệnh viện Hán Sơn.
Lúc trước Hoàng Ngưng đưa mẹ vào bệnh viện Hán Sơn được nửa năm, dùng không ít tiền nhưng bệnh tình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa còn thiếu rất nhiều tiền thuốc men, bệnh viện thúc giục trả tiền, nếu không sẽ đuổi mẹ con nàng ra ngoài tự sinh tự diệt.
Hoàng Ngưng không còn cách nào đành tìm đội ngũ lừa đảo tiên nhân khiêu mượn năm trăm đồng, tạm thời trả tiền thuốc men. Nhưng về sau người kia đòi tiền, Hoàng Ngưng không tiền trả, đành đáp ứng bọn họ làm mồi lừa gạt tiên nhân khiêu một lần trừ nợ.
Cũng chính vì vậy lão tứ Hứa Trấn mới gặp xui xẻo.
Hiện tại đội ngũ lừa đảo tiên nhân khiêu bị bắt, Hoàng Ngưng đưa mẹ chuyển viện, đi vào bệnh viện Hán Thành.
Nghe được lời nói của Trịnh Kiền, Hoàng Ngưng khựng một chút, thanh niên trước mắt cũng không cần lừa gạt nàng, nếu không hắn báo cảnh bắt nàng là được, cũng không cần theo nàng tới đây. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn hẳn mới tới bệnh viện nhận phỏng vấn, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt mà không phải cố ý theo dõi.
Trước mắt nàng cũng không còn biện pháp nào, chi bằng đánh cuộc một lần, có lẽ vận khí nàng tốt, lại thắng cuộc đây?
- Được, tôi đáp ứng anh, chỉ cần cứu được mẹ tôi, muốn tôi làm gì cũng được!
Hoàng Ngưng cúi đầu nói.
- Ai u, sao vậy? Bắt chuyện với em gái?
Vương Hạo Nhiên cùng Dương Vân Vân còn chưa chịu bỏ qua, ở một bên âm dương quái khí trêu chọc Trịnh Kiền:
- Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mày, tao không tin có em gái nào sẽ trúng ý mày! Mày chết tâm đi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tay phải của mày đi!
Trịnh Kiền quay đầu hung hăng trợn mắt liếc Dương Vân Vân, lại nhìn Vương Hạo Nhiên:
- Tôi làm chuyện gì cần anh lo sao?
- À không!
Vương Hạo Nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn Hoàng Ngưng, trước đó không nhìn kỹ, hiện tại tới gần mới phát hiện Hoàng Ngưng đúng là mỹ nhân bại hoại, mặc áo trắng váy ngắn màu đen, đôi chân dài trơn bóng trắng nõn đủ chơi nhiều năm.
Đem Dương Vân Vân so sánh với Hoàng Ngưng, căn bản chính là rác rưởi, hai người vốn không cùng một đẳng cấp, đom đóm sao có thể tranh huy cùng trăng sao?
Trong mắt của hắn hiện tia đố kỵ, thanh âm âm trắc trắc nói:
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái mỹ nữ, có chút người nào thoạt nhìn thành thật nhưng trong lòng một bụng ý nghĩ xấu, thế đạo này nhìn người đừng nhìn bề ngoài, em gái nhỏ, cô phải cẩn thận!
Khi nói lời này hắn còn đặc biệt nhìn thoáng qua Hoàng Ngưng.
Dương Vân Vân cũng chói tai kêu lên:
- Phải đó, con cóc lại muốn ăn thịt thiên nga làm người thật ghê tởm…cũng may bổn cô nương sáng suốt, sớm cự tuyệt chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Trịnh Kiền cau mày, trong lòng tràn ngập lửa giận, không nói tới mình không còn liên quan gì với Dương Vân Vân, cô ta cùng Vương Hạo Nhiên cứ châm chọc mình là sao vậy? Tại sao phải bỡn cợt mình không đúng tý nào?
- Đa tạ hai vị nhắc nhở, nhưng vừa rồi anh ấy không phải bắt chuyện với tôi, bởi vì anh ấy đã là bạn trai của tôi!
Hoàng Ngưng khẽ cười, thật tự nhiên tiến lên một bước, cánh tay ngọc ôm lấy cánh tay của Trịnh Kiền, cười nhẹ nói.
- A…
Vương Hạo Nhiên cùng Dương Vân Vân không kịp phản ứng, lập tức giật mình.
Trịnh Kiền cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, Hoàng Ngưng đang giúp mình giải vây, vì thế hắn cũng không vạch trần.
- Nếu hai vị không còn chuyên gì, chúng tôi đi trước!
Hoàng Ngưng thản nhiên cười, trên gò má xuất hiện lúm đồng tiền, kéo tay Trịnh Kiền xoay người rời đi.
Nhìn khuôn mặt Dương Vân Vân ghen tỵ tới biến dạng, trong lòng Trịnh Kiền vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Vương Hạo Nhiên tràn ngập đố kỵ, miệng không ngừng than thở:
- Cải trắng tươi ngon bị heo củng, vì sao Trịnh Kiền có thể tìm được con nhỏ đẹp như vậy? Mà mình chỉ tìm được cải trắng thối người khác không cần?
- Anh nói ai là cải trắng thối?
Tuy thanh âm của Vương Hạo Nhiên thật nhỏ, nhưng Dương Vân Vân vẫn nghe được, nhất thời vươn ngón tay cào vào mặt hắn chảy máu.
Được người khác trợ giúp, Vương Hạo Nhiên rốt cục thoát khỏi Dương Vân Vân, chật vật chạy ra cửa bệnh viện, miệng còn hô:
- Ngang ngạnh, quả thực ngang ngạnh, chúng ta chia tay, cô cút xa cho tôi.
…
- Cảm ơn!
Đi vào phòng bệnh, Hoàng Ngưng khẽ nói.
- Hẳn là tôi cảm ơn cô mới đúng!
Trịnh Kiền cười cười, đi tới bên giường bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường sắc mặt vàng như nến, chân khí mỏng manh, bản thân Trịnh Kiền học y, tinh tế bắt mạch cho bà, tự nhiên biết bệnh nghiêm trọng bao nhiêu.
- Đinh!
Hắn đang suy tư tìm phương pháp trị liệu, di động chợt chấn động, một tin tức truyền tới.
- Vui với giúp người, tích góp hai trăm âm đức!
- Ha!
Trịnh Kiền hưng phấn thiếu chút nữa hô to, hắn đang lo lắng không biết làm sao tích góp âm đức chữa bệnh cho mẹ của Hoàng Ngưng, bây giờ đã có cách.
Xem ra mình không báo cảnh, quyết định giúp Hoàng Ngưng là đúng, nhờ vậy có được hai trăm âm đức, chờ sau khi thật sự cứu được mẹ của Hoàng Ngưng, hẳn sẽ có âm đức, trong lòng Trịnh Kiền nghĩ thầm.
- Cô chờ một chút, tôi bàn chút việc với người bạn, lập tức có biện pháp cứu được mẹ cô!
Trịnh Kiền nói.
Hoàng Ngưng nhu thuận gật đầu, nhìn mẹ mình hôn mê bất tỉnh, trên mặt tràn ngập lo âu.
- Dược Vương Dược Vương, cứu mạng…
Trịnh Kiền nhắn tin cho Tôn Tư Mạc, đem bệnh lịch xem qua, sau đó dùng thuật ngữ chẩn đoán bệnh Đông y tổng kết nhắn cho Tôn Tư Mạc.
- Mạch tượng trệ sáp, chân khí mỏng manh, sắc mặt vàng như nến, bụng lớn, tứ chi gầy, thân thể lúc lạnh lúc nóng, tinh thần uể oải thường xuyên mê man…
- Tôi có một quyển sách ghi lại sở học suốt đời của tôi, cậu có thể dùng mười vạn âm đức trao đổi!
Giờ phút này trong Địa Phủ, Tôn Tư Mạc gãi đầu trả lời.
- Cô bị thương, tôi đưa cô đi phòng cứu thương!
Trịnh Kiền nhìn Lục Vũ Li, mở miệng nói.
Không biết tại sao Lục Vũ Li lại không cự tuyệt, mà đi theo Trịnh Kiền tới phòng y tế trường học.
Bác sĩ nói cũng chỉ là vết thương nhỏ, thoa thuốc, đúng hạn đổi thuốc cũng sẽ không lưu lại vết sẹo.
- Cảm ơn!
Lục Vũ Li đi theo Trịnh Kiền, thấp giọng nói.
Những lời này lập tức khiến Trịnh Kiền mắc nghẹn, không biết làm sao hỏi chuyện trộm di động, đành tạm thời bỏ qua.
Trở lại ký túc xá, ba người bạn đều đang chơi game, hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra ngoài cửa trường, điều này cũng làm Trịnh Kiền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn bịa đặt với bạn bè.
- Sao cậu nhanh như vậy đã trở lại?
Trần Tử Hào nhìn Trịnh Kiền hỏi.
- Nga, kỳ thật vết thương của tôi cũng không quá nghiêm trọng, tôi gặp được một lão bác sĩ, hắn giúp tôi nối xương sườn, biết tôi cũng học y, còn phải chuẩn bị thực tập cho nên cho tôi về dưỡng thương.
Trịnh Kiền thuận miệng đáp.
Trần Tử Hào hiển nhiên không tin, nhưng nhìn dáng vẻ Trịnh Kiền thật sự không có việc gì, cũng chỉ tò mò mà không tìm được lý do phản bác.
- Đúng rồi, Trịnh Kiền, lý lịch của cậu được bệnh viện Hán Thành nhìn trúng, vừa rồi phụ đạo viên còn cho người tới tìm cậu, thông tri cậu ngày mốt đi qua phỏng vấn!
Trần Tử Hào nói.
Trịnh Kiền gật gật đầu, nhìn bộ dạng của ba người, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không đem chuyện em gái tiên nhân khiêu nói ra, nhưng trong lòng hắn đã quyết định sẽ không bỏ qua việc này.
Ngồi xuống giường của mình, Trịnh Kiền vừa mở di động muốn sạc điện.
- Ông!
Một tin tức truyền vào.
- Trừng ác dương thiện, được trời chứng kiến, tích góp một trăm âm đức!
Trịnh Kiền ngây ngẩn cả người, nhìn lại thời gian nhận tin là sau khi hắn đuổi ba người Đông Phương Hoằng bỏ chạy.
- Chẳng lẽ như vậy cũng được?
Sắc mặt Trịnh Kiền kích động, nếu là vậy sau này hắn đỡ cụ bà qua đường cũng có thể tích góp âm đức sao? Vậy số nợ của mình cũng không cần ưu sầu.
- Oa oa!
Vừa nghĩ liền làm, Trịnh Kiền thật sự chạy ra đường tìm cụ bà dìu dắt đi qua đường cái.
- Đinh!
Khi hắn đưa cụ bà thứ mười đi qua đường, di động chợt vang lên, điểm ra nhìn xem, một cụ bà một âm đức, Trịnh Kiền thiếu chút nữa tức giận hộc máu.
- Ai, chàng trai, bà đâu có cần đi qua đường sao cháu lại đưa bà đi qua đây? Nhà của bà ở đường bên kia a…
Một bà cụ tóc bạc run run nói.
- Đinh!
Lại một tiếng nhắc nhở vang lên, hảo tâm làm chuyện xấu, khấu trừ năm âm đức.
Trịnh Kiền khóc không ra nước mắt, nhìn thấy sáu âm đức còn sót lại, hắn hối hận xanh cả ruột.
Sáng ngày thứ ba, Trịnh Kiền thay âu phục, chuẩn bị đi dự phỏng vấn bệnh viện Hán Thành.
Vừa đi tới chỗ phỏng vấn, ngoài cửa đứng không ít người, trong đó còn có bạn học của Trịnh Kiền, chào hỏi lẫn nhau xong, Trịnh Kiền đi sang một bên im lặng đợi.
- Sao vậy? Trịnh Kiền, chuẩn bị ở đây công tác sao? Xứng đáng, kẻ nghèo hèn từ nông thôn đi ra cả đời cùng tay phải của mình một chỗ đi.
Thanh âm một cô gái vang lên chói tai, Trịnh Kiền nhướng mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, là Vương Hạo Nhiên đang lôi kéo Dương Vân Vân đứng trước mặt của hắn.
Sắc mặt Trịnh Kiền không chút thay đổi nhìn Vương Hạo Nhiên, chợt chuyển mắt, không nhìn thẳng, cũng không mở miệng.
- Mày!
Thấy mình lại bị xem thường, sắc mặt Vương Hạo Nhiên trầm xuống, vô cùng khó xem.
Dương Vân Vân nhìn thấy Vương Hạo Nhiên bị chọc tức, nhất thời biến sắc nhìn Trịnh Kiền chói tai kêu lên:
- Anh là tên ma cà bông nghèo nàn, đừng chướng mắt chặn đường tôi, chó khôn không đỡ lộ, thức thời cút xa một chút!
Nói xong quay đầu nhìn Vương Hạo Nhiên cười nói:
- Hạo Nhiên, tên nghèo hèn này trước kia theo đuổi em, mùa đông còn ôm bữa sáng đứng dưới lầu chờ em, khi em đi xuống hắn đã thành người tuyết, thật chưa thấy qua kẻ ngu như vậy, không ngờ chỉ là một bát cháo cùng hai cái bánh bao, thật sự là nghèo mạt rệp!
Vương Hạo Nhiên nhìn Trịnh Kiền cười lạnh:
- Đúng thế, loại nhà nghèo như hắn, làm sao xứng đôi Vân Vân đây?
Trịnh Kiền không nói lời nào, vẫn ngồi trên ghế đợi, hiện tại hắn thậm chí không muốn nhìn vào mặt hai người kia, hắn sợ mình nhìn một lần sẽ đem cả bữa cơm tối qua nôn sạch.
- Đát.
- Đát.
Thanh âm giày cao gót vang lên, một đôi đùi đẹp trắng nõn thoảng qua trước mặt Trịnh Kiền, khiến cho hắn choáng mắt.
- Nếu Trần Tử Hào ở đây, khẳng định sẽ chảy nước bọt!
Trong lòng Trịnh Kiền nhủ thầm, ánh mắt cũng nhìn lướt lên người cô gái.
Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng trên mặt cô gái, lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô gái đúng lúc quay đầu nhìn lại, cũng nhìn thấy Trịnh Kiền, vẻ mặt hoảng hốt, ngay sau đó muốn vội vàng rời đi.
- Đứng lại.
Sắc mặt Trịnh Kiền như sương, quát.
Sắc mặt cô gái thay đổi, có chút sợ hãi, tay cầm hộp giữ ấm giấu sau lưng.
- Tôi biết cô có nỗi khổ, nhưng nếu tôi nắm chắc chữa khỏi bệnh của mẹ cô, cô có thể đáp ứng tôi sau này đừng đi gạt người nữa không?
Trong hành lang bệnh viện nhiều người, Trịnh Kiền bước nhanh tới gần cô gái thấp giọng nói.
Hoàng Ngưng sửng sốt, không thể tin được nhìn Trịnh Kiền:
- Anh…làm sao anh biết? Anh thật có thể chữa khỏi mẹ của tôi?
- Phải!
Trịnh Kiền gật đầu, nói tiếp:
- Tôi biết cô rất khó tin tưởng, nhưng những lời tôi nói là thật, nếu không tôi đã sớm báo cảnh, mấy ngày trước tôi đã gặp lại cô trong bệnh viện Hán Sơn!
Đích xác, bởi vì xương sườn của hắn bị gãy cho nên cũng vào bệnh viện Hán Sơn.
Lúc trước Hoàng Ngưng đưa mẹ vào bệnh viện Hán Sơn được nửa năm, dùng không ít tiền nhưng bệnh tình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa còn thiếu rất nhiều tiền thuốc men, bệnh viện thúc giục trả tiền, nếu không sẽ đuổi mẹ con nàng ra ngoài tự sinh tự diệt.
Hoàng Ngưng không còn cách nào đành tìm đội ngũ lừa đảo tiên nhân khiêu mượn năm trăm đồng, tạm thời trả tiền thuốc men. Nhưng về sau người kia đòi tiền, Hoàng Ngưng không tiền trả, đành đáp ứng bọn họ làm mồi lừa gạt tiên nhân khiêu một lần trừ nợ.
Cũng chính vì vậy lão tứ Hứa Trấn mới gặp xui xẻo.
Hiện tại đội ngũ lừa đảo tiên nhân khiêu bị bắt, Hoàng Ngưng đưa mẹ chuyển viện, đi vào bệnh viện Hán Thành.
Nghe được lời nói của Trịnh Kiền, Hoàng Ngưng khựng một chút, thanh niên trước mắt cũng không cần lừa gạt nàng, nếu không hắn báo cảnh bắt nàng là được, cũng không cần theo nàng tới đây. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn hẳn mới tới bệnh viện nhận phỏng vấn, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt mà không phải cố ý theo dõi.
Trước mắt nàng cũng không còn biện pháp nào, chi bằng đánh cuộc một lần, có lẽ vận khí nàng tốt, lại thắng cuộc đây?
- Được, tôi đáp ứng anh, chỉ cần cứu được mẹ tôi, muốn tôi làm gì cũng được!
Hoàng Ngưng cúi đầu nói.
- Ai u, sao vậy? Bắt chuyện với em gái?
Vương Hạo Nhiên cùng Dương Vân Vân còn chưa chịu bỏ qua, ở một bên âm dương quái khí trêu chọc Trịnh Kiền:
- Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mày, tao không tin có em gái nào sẽ trúng ý mày! Mày chết tâm đi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tay phải của mày đi!
Trịnh Kiền quay đầu hung hăng trợn mắt liếc Dương Vân Vân, lại nhìn Vương Hạo Nhiên:
- Tôi làm chuyện gì cần anh lo sao?
- À không!
Vương Hạo Nhiên cười lạnh, quay đầu nhìn Hoàng Ngưng, trước đó không nhìn kỹ, hiện tại tới gần mới phát hiện Hoàng Ngưng đúng là mỹ nhân bại hoại, mặc áo trắng váy ngắn màu đen, đôi chân dài trơn bóng trắng nõn đủ chơi nhiều năm.
Đem Dương Vân Vân so sánh với Hoàng Ngưng, căn bản chính là rác rưởi, hai người vốn không cùng một đẳng cấp, đom đóm sao có thể tranh huy cùng trăng sao?
Trong mắt của hắn hiện tia đố kỵ, thanh âm âm trắc trắc nói:
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái mỹ nữ, có chút người nào thoạt nhìn thành thật nhưng trong lòng một bụng ý nghĩ xấu, thế đạo này nhìn người đừng nhìn bề ngoài, em gái nhỏ, cô phải cẩn thận!
Khi nói lời này hắn còn đặc biệt nhìn thoáng qua Hoàng Ngưng.
Dương Vân Vân cũng chói tai kêu lên:
- Phải đó, con cóc lại muốn ăn thịt thiên nga làm người thật ghê tởm…cũng may bổn cô nương sáng suốt, sớm cự tuyệt chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Trịnh Kiền cau mày, trong lòng tràn ngập lửa giận, không nói tới mình không còn liên quan gì với Dương Vân Vân, cô ta cùng Vương Hạo Nhiên cứ châm chọc mình là sao vậy? Tại sao phải bỡn cợt mình không đúng tý nào?
- Đa tạ hai vị nhắc nhở, nhưng vừa rồi anh ấy không phải bắt chuyện với tôi, bởi vì anh ấy đã là bạn trai của tôi!
Hoàng Ngưng khẽ cười, thật tự nhiên tiến lên một bước, cánh tay ngọc ôm lấy cánh tay của Trịnh Kiền, cười nhẹ nói.
- A…
Vương Hạo Nhiên cùng Dương Vân Vân không kịp phản ứng, lập tức giật mình.
Trịnh Kiền cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, Hoàng Ngưng đang giúp mình giải vây, vì thế hắn cũng không vạch trần.
- Nếu hai vị không còn chuyên gì, chúng tôi đi trước!
Hoàng Ngưng thản nhiên cười, trên gò má xuất hiện lúm đồng tiền, kéo tay Trịnh Kiền xoay người rời đi.
Nhìn khuôn mặt Dương Vân Vân ghen tỵ tới biến dạng, trong lòng Trịnh Kiền vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Vương Hạo Nhiên tràn ngập đố kỵ, miệng không ngừng than thở:
- Cải trắng tươi ngon bị heo củng, vì sao Trịnh Kiền có thể tìm được con nhỏ đẹp như vậy? Mà mình chỉ tìm được cải trắng thối người khác không cần?
- Anh nói ai là cải trắng thối?
Tuy thanh âm của Vương Hạo Nhiên thật nhỏ, nhưng Dương Vân Vân vẫn nghe được, nhất thời vươn ngón tay cào vào mặt hắn chảy máu.
Được người khác trợ giúp, Vương Hạo Nhiên rốt cục thoát khỏi Dương Vân Vân, chật vật chạy ra cửa bệnh viện, miệng còn hô:
- Ngang ngạnh, quả thực ngang ngạnh, chúng ta chia tay, cô cút xa cho tôi.
…
- Cảm ơn!
Đi vào phòng bệnh, Hoàng Ngưng khẽ nói.
- Hẳn là tôi cảm ơn cô mới đúng!
Trịnh Kiền cười cười, đi tới bên giường bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường sắc mặt vàng như nến, chân khí mỏng manh, bản thân Trịnh Kiền học y, tinh tế bắt mạch cho bà, tự nhiên biết bệnh nghiêm trọng bao nhiêu.
- Đinh!
Hắn đang suy tư tìm phương pháp trị liệu, di động chợt chấn động, một tin tức truyền tới.
- Vui với giúp người, tích góp hai trăm âm đức!
- Ha!
Trịnh Kiền hưng phấn thiếu chút nữa hô to, hắn đang lo lắng không biết làm sao tích góp âm đức chữa bệnh cho mẹ của Hoàng Ngưng, bây giờ đã có cách.
Xem ra mình không báo cảnh, quyết định giúp Hoàng Ngưng là đúng, nhờ vậy có được hai trăm âm đức, chờ sau khi thật sự cứu được mẹ của Hoàng Ngưng, hẳn sẽ có âm đức, trong lòng Trịnh Kiền nghĩ thầm.
- Cô chờ một chút, tôi bàn chút việc với người bạn, lập tức có biện pháp cứu được mẹ cô!
Trịnh Kiền nói.
Hoàng Ngưng nhu thuận gật đầu, nhìn mẹ mình hôn mê bất tỉnh, trên mặt tràn ngập lo âu.
- Dược Vương Dược Vương, cứu mạng…
Trịnh Kiền nhắn tin cho Tôn Tư Mạc, đem bệnh lịch xem qua, sau đó dùng thuật ngữ chẩn đoán bệnh Đông y tổng kết nhắn cho Tôn Tư Mạc.
- Mạch tượng trệ sáp, chân khí mỏng manh, sắc mặt vàng như nến, bụng lớn, tứ chi gầy, thân thể lúc lạnh lúc nóng, tinh thần uể oải thường xuyên mê man…
- Tôi có một quyển sách ghi lại sở học suốt đời của tôi, cậu có thể dùng mười vạn âm đức trao đổi!
Giờ phút này trong Địa Phủ, Tôn Tư Mạc gãi đầu trả lời.
/24
|