Hắn không hề cử động, vẫn duy trì tư thế như lúc trước, đưa lưng về phía ánh nến, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Hít sâu một hơi, ta xoay người muốn giật lại cửa, nhưng người kia không chịu phối hợp, tay hắn giữ trên cửa làm ta căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.
Trong lòng nổi lửa, ta xoay người, hung hăng hướng về phía hắn kêu lên: “Nhan Ngạo Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Nghênh đón ta, lại là đôi môi ấm áp của hắn!
Thừa dịp ta đương lúc giật mình sững sờ, cái lưỡi ướt át kia cũng lập tức tiến vào, dây dưa quấy rầy lưỡi của ta, tham lam mà mút nước miếng trong miệng ta.
Ngay khi ta vẫn đang bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, thì thân thể đã lâng lâng, chỉ chẳng qua là lần này không phải bị trói, mà là được đặt cẩn thận lên giường.
Rốt cục, hắn kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, nhưng vẫn lưu luyến không rời, càng không ngừng nhẹ nhàng liếm môi ta.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy một hồi cảm giác mát mát, lúc đó mới phát hiện vạt áo của ta chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra rồi!
Hoảng hốt, ta hoàn toàn thanh tỉnh lại!
Hiện giờ rốt cuộc là tình hình gì a!
Ta vừa thẹn vừa giận, trực giác nghĩ đẩy hắn ra, lại bị hắn vừa vặn bắt lại, hai tay dễ dàng bị hắn nắm chặt đặt bên trên đỉnh đầu.
Ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể để hắn tùy ý cởi y phục của ta ra, lộ ra một mảng lớn da thịt ở trước ngực, hắn cúi đầu, từ cần cổ của ta bắt đầu, nhẹ nhàng gặm cắn đi xuống từng chút từng chút một.
Trên da truyền đến cảm giác có chút đau đớn nhưng ta cũng không lấy làm khó chịu bởi vì … điều này còn thua xa đau đớn ở trong lòng ta, rốt cuộc ta chỉ có thể sắm vai loại người như vậy sao?
Vứt bỏ không giãy dụa vô vị nữa, ta nhắm mắt lại, cùng đợi sự lăng nhục sắp đến.
Cơn chua xót trong ánh mắt bất luận thế nào cũng không thể áp chế được, nước mắt, theo khóe mắt đã tràn đầy, một giọt lại một giọt chảy xuống.
Đau đớn đang lan ra đến trước ngực bỗng nhiên biến mất, giọng nói khàn khàn kiềm nén của hắn khiến ta không tài nào hiểu rõ được ý nghĩ lúc này của hắn: “Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi như vậy sao?”
Ta mở mắt ra, nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn của ta, khiến ta không cách nào có thể nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Ta không nói gì, chỉ quay đầu đi, không biết phải làm sao lúc này, chỉ có thể dùng cách thức như vậy để trốn tránh.
Hắn lại cúi đầu xuống, lần này, chính là gặm cắn vành tai mẫn cảm của ta, hơi thở nóng rực làm khuôn mặt của ta càng lúc càng đỏ bừng.
“Ngươi trốn không thoát đâu, ngươi còn không rõ sao? Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ né ra! Đừng tưởng rằng ngươi đem Huyên ra thì có thể hù dọa được ta! Ta đã nói rồi, ta sẽ không buông tay! Ngươi chỉ đẩy được ta ra một lần duy nhất đó mà thôi, dứt khoát sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa!”
Giọng nói của hắn không vang nhưng áp sát tai ta, giọng điệu dịu dàng nỉ non giống như tình nhân, nhưng trong nháy mắt lại làm cho trái tim ta như rớt xuống hầm băng!
Cơ thể vốn thường xuyên được hắn dạy dỗ, lại như thế nào có thể chống lại được cám dỗ của chủ nhân đây?
Nước mắt lại càng không ngừng chảy, ẩm ướt thấm hết vào hai thân thể đang quấn quít vào nhau, dễ dàng khiêu khích dục vọng của hắn, kể cả hô hấp cũng tự loạn, thỉnh thoảng tràn ra bên môi tiếng rên rỉ.Trong không khí bao trùm mùi xạ hương thoang thoảng.
Ta tuyệt vọng van xin hắn, không muốn không muốn, nhưng trái lại, lại khơi dậy cơn giận dữ vốn chưa lắng lại của hắn.
Động tác dường như càng phát ra kịch liệt, dường như muốn bẻ gẫy eo của ta, bất chấp thân thể của ta đã mau đến cực hạn, hắn chỉ là một mực mà cướp đoạt, cướp đoạt lại cướp đoạt!
Một lần lại một lần tiến vào trong thân thể ta dây dưa triền miên không dứt, dường như vĩnh viễn không có lúc nào thỏa mãn, dù cho ta đã xụi lơ chỉ có thể dựa sát vào thân thể hắn, mặc hắn túy ý chiếm đoạt!
Đã lâu không chịu đựng hoan ái cuồng dã như vậy, thân thể ta đã mẫn cảm tới cực điểm, chỉ có thể y theo bản năng đáp lại hắn, vết thương trong lòng cũng đồng thời bị xé rách máu chảy đầm đìa!
Vì sao còn muốn đối xử với ta như vậy?
Nếu như trước đây tất cả những gì ngươi có chỉ là lừa dối cùng căm hận, vậy cần gì phải như vậy chứ?
Chẳng lẽ cần phải cả cơ thể và tâm hồn ta cùng bị hủy diệt hết, ngươi mới có thể chịu để yên sao?
Hay là, điều ngươi muốn chẳng qua chỉ là sự vui thích mà thể xác ta đem lại?
Cho dù, trái tim của ta, vì vậy mà thương tổn tới thiên sang bách khổng (*ý chỉ bị tan nát trăm ngàn vết thương.)
Nếu như không muốn ta, vì sao không chịu thả ta?
Nếu như hận ta, vì sao không mặc kệ ta bị giết?
Suy nghĩ lung tung, rốt cuộc trong khoảnh khắc thân thể đạt đến đỉnh điểm kia, cũng tĩnh lại, sau cùng trong đầu ta hiện lên ký ức từ rất lâu trước kia, khi ca ca còn là một thiếu niên, hắn mỉm cười nói: “Ta sẽ nhất định ở bên cạnh muội, luôn luôn bảo vệ muội!”
Lại lần nữa tỉnh lại, ta cảm thấy mình đã không còn ở trong căn phòng lúc đầu kia rồi.
Chiếc giường mềm mại được chạm trổ tinh xảo, tầng tầng lớp lớp sa mỏng, ta quay đầu, phát hiện ngoài cửa sổ chính là hồ nước đi qua khi tới đây, hẳn là thủy các ở giữa hồ nước đi.
Bên ngoài mưa đang rơi, tuy là ban ngày nhưng vọng ra ngoài lại thấy âm u, cảnh vật bên ngoài dường như đều bịt kín một tầng lụa mỏng, mông mông lung lung, phảng phất giống như đều là hư ảo.
Lẳng lặng nhìn lên mái hiên đang không ngừng nhỏ từng giọt nước mưa, khẽ động ta cũng không muốn động.
Ủ rũ cùng mệt mỏi trên thân thể, nhắc nhở ta đêm qua hoan ái phóng đãng và dữ dội thế nào.
Nghe thấy tiếng bước chân đi đến, ta cũng chẳng buồn quay đầu, chỉ chuyên tâm nhìn từng giọt từng giọt nước kia, hết giọt này lại đến giọt khác, giọt nước mưa đang chẳng biết mệt mỏi rã rài, tí tách rơi xuống trên lan can ngọc thạch kia, trong phút chốc tan xương nát thịt!
“Nhìn trời mưa hay lắm sao?” Hắn ngồi xuống giường, ngang ngược quay đầu ta lại, cố chấp nhìn vào mắt ta.
Ta cụp mắt xuống, không trả lời.
Hắn cũng không giận, ngược lại xốc chiếc chăn vốn đang đắp trên người ta, lấy tay cởi y phục bằng sa của ta.
Cơ thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị thừa nhận lại bị xâm lược một lần nữa.
Tay hắn bắt đầu tỉ mỉ vuốt ve mỗi tấc da thịt ta, đến lúc ta không ngừng run rẩy hắn mới ngừng lại.
Ta cắn môi, cố gắng giữ gìn tôn nghiêm của bản thân, nuốt xuống tiếng rên rỉ muốn thốt ra.
Cho dù im lặng thế nào, hiện giờ ta cũng bắt đầu sợ hãi rồi, kế tiếp hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào? Ta thực sự thắc mắc không nguôi.
Ngoài dự đoán của ta, không ngờ hắn lại không làm gì tiếp nữa, trái lại cầm lấy bộ y phục hơi dày một chút ở bên cạnh, cẩn thận mặc vào cho ta.
“Hàn độc trên người nàng thế nào rồi?” Hắn hỏi thăm giống như thờ ơ không để tâm.
Không có lại đắp cái chăn mỏng nữa, ngược lại để ta yên vị trong lòng hắn, thậm chí còn thoáng xoay đi hướng khác, chặn lại cơn gió hơi lạnh cho ta.
Đã không có khí lực cùng tinh lực để chống cự rồi, ta để mặc hắn an bài, đột nhiên lại trở nên ôn nhu như vậy, không biết sau lưng sẽ có cạm bẫy thế nào đang chờ ta đây?
Nhắm mắt lại, ta lẳng lặng mà tựa lên ngực hắn, tiếng mưa rơi cùng với tiếng tim đập vững vàng của hắn, giống như một bài hát ru khiến ta rất muốn cứ ngủ say đi như vậy, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Cánh tay hắn di chuyển lên, hơi siết chặt, thân thể hai bên khớp vào nhau như vậy, kề sát vào nhau.
“Hả, sao không nói lời nào? Thân thể của nàng thế nào rồi?” Ngữ khí ân cần, giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm áp thổi qua vành tai của ta,đối đãi như vậy thực sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh mất! (*được sủng ái mà lo sợ)
“Nhan công tử hà tất phải làm vậy? Rốt cuộc ngươi nghĩ muốn thế nào hoặc là muốn ta làm chuyện gì, cứ việc phân phó, không cần lãng phí hơi sức diễn tiếp trò diễn này nữa. Ta không phải khán giả muốn xem, cũng không có thực lực đối diễn với ngươi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng trêu đùa ta nữa! Chẳng lẽ thấy ta không chết thì ngươi vẫn chưa hết giận sao? Vậy thực sự là ngại quá, để ngươi thất vọng rồi!” Ta cụp mắt xuống, cung kính, ôn nhu ngoan ngoãn nói.
Hắn không lên tiếng, thoáng buông lỏng cánh tay ra, một tay xoay khuôn mặt của ta qua, nhẹ nhàng nâng cằm lên, vừa vặn đối diện với mắt của hắn.
Hiện tại không phải buổi tối, khuôn mặt của hắn ta nhìn thấy rất rõ ràng, đường nét cao dốc thâm sâu, đôi mày kiếm hơi nhếch nhếch lên, con ngươi có màu hổ phách trong suốt, còn cả, đôi môi mỏng đang mím lại kia nữa.
Mắt ta quan sát người ở trước mặt, nhưng lòng ta lại xuyên qua hắn, dường như lại một lần nữa gặp được người thiếu niên nhỏ bé ôn nhu kỳ lạ tựa hồ chỉ có thể gặp được trong mộng kia.
“Nàng đang nhìn ai?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, kịp thời mang tâm trí đã bắt đầu như đi vào cõi thần tiên của ta trở về.
Lấy lại tinh thần, ta ngọt ngào cười hướng về phía hắn: “Còn có thể nhìn ai đây? Trước mắt ta cũng chỉ có một mình ngươi thôi mà?”
“Vậy sao? Vì sao ta cảm thấy nàng đang xuyên thấu qua ta, nhìn một người khác?” Ánh mắt của hắn lóe lên.
Một người khác sao?
Đúng nha, hắn hẳn là đã sớm quên hết cái lời thề kia, có lúc ta cũng không nén nổi nghi ngờ, cái ký ức kia rốt cuộc là tồn tại thực sự, hay chính là ta tưởng tượng ra để an ủi mình đây?
Người như vậy, e rằng chỉ có thể sẽ tồn tại ở trong mộng của ta đi!
Sau một khắc, không khí trong miệng ta bỗng bị cướp đi!
Mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt của hắn bỗng nhiên phóng đại, ta có phần không biết phải làm sao.
Một trận đau đớn, hắn tự dưng lại cắn ta!
Ta không dám tin mà nhìn hắn, vô thức mà liếm liếm bờ môi đang bị thương.
Cặp mắt kia dần dần từ màu hổ phách trong suốt đã biến thành màu đen sẫm lại, đôi môi mỏng khẽ cong lên, hắn là như vậy, nguy hiểm mà tà ác!
“Nàng còn đang đùa giỡn bịp bợm với ta sao? Nàng đang suy nghĩ đến ai? Nghĩ tới nỗi ngay cả ta cũng có thể bị quên rớt?” Mắt hơi nheo lại, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo, được rồi, chính kẻ này bây giờ mới là Nhan Ngạo Hành chân chính a!
“Không có, ta không nghĩ đến ai cả ! Thế nào, xem ra Nhan công tử nhàn nhã không có chuyện để làm, ngay cả ta nghĩ đến ai cũng phải quản! Cho dù ta đang suy nghĩ tới người khác cũng không liên quan đến ngươi đi? Không phải ngươi đã nói không nhận ta đây là muội muội sao? Thế nào, hiện giờ đây là muốn bày dáng vẻ của ca ca sao?” Dửng dưng nhún nhún vai, đối mặt với hắn như vậy ta ngược lại dường như đã tương đối quen rồi..
“Tiểu nha đầu, ở trước mặt ta lại dám khoe ra miệng lưỡi ghê gớm, chịu thiệt chỉ có thể là ngươi!” Hắn chỉ tay nhẹ nhàng trượt xuống theo cần cổ của ta, vừa lòng khi thấy da thịt của ta cũng theo đó mà từ từ nhuốm màu ửng hồng.
Khe khẽ thở dài, ta đẩy ra lộc sơn trảo (*bàn tay khum khum) không kiêng nể gì cả kia ra, nắm thật chặt áo, giãy khỏi cái ôm của hắn.
Mắt thấy được vẻ mặt của người kia ngày càng khó coi, ta cũng chỉ có thể biết khó khăn đã đến.
Đi chân trần trên mặt đất, eo lưng vẫn bủn rủn vô lực như trước nhưng hiện giờ đã có thể giữ thẳng được rồi, ta hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rành mạch từng chữ từng câu một: “Nhan công tử, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, lần này ta tới mục đích chính là muốn lấy về bản đồ bảo tàng, nếu như ngươi không chịu, cũng không nguyện giúp ta, như vậy xin ngươi đừng ngăn cản ta. Cho dù trả giá lớn cỡ nào ta cũng phải mang bản đồ bảo tàng trở về!”
Mắt kia đã hoàn toàn trở nên đen kịt, màu đen giống như hồ sâu không có một tia gợn sóng.
Hắn cũng không giận tím mặt giống như trong dự đoán của ta, ngược lại ngồi thẳng người, chậm rãi mà sửa sang lại y phục vừa bị đè nhăn, không hề nhìn ta.
Lúc này ta mới chú ý tới, ngày hôm nay hắn mặc chính là một bộ y bào tơ tằm có trăng lưỡi liềm bạc, được thêu khéo léo hoa văn màu bạc, tóc cũng dùng dây cùng màu tùy ý buộc ở đằng sau, trên người không có một chút phong cách giang hồ, ngược lại giống như một công tử đào hoa phong nhã, chỉ nhìn cái dáng vẻ hiện tại của hắn, nếu nói hắn là võ lâm minh chủ thống lĩnh hết giang hồ hảo hán, nếu ta không sớm, mà nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, thì sẽ tuyệt đối không tin!
Ngay cả trong Vô Địch sơn trang hồi đó, cũng không thấy hắn tùy tính như vậy, trong ấn tượng của ta, trang phục của hắn luôn luôn gọn gàng vừa vặn, hiện ra vẻ uy phong trang nghiêm mà khí thế.
Nhưng không biết vì sao, hắn như bây giờ, trái lại khiến ta cảm thấy nguy hiểm, pháng phất giống như mãnh thú đã thu hồi hết nanh vuốt lợi hại của mình, cho dù khoác một thân vải da hoa mỹ, nhưng không ẩn dấu được bản tính khát máu bên dưới!
Tuy là những ngày cuối hè, nhà thủy tạ này được xây trong nước bị nước mưa giội lên, chiếc sàn đá này cũng dẫn theo cảm giác man mát, đứng lâu, khí lạnh kia dần dần tập trung bốc lên..
Người bình thường thì tất nhiên không có gì trở ngại, nhưng hàn độc từ lúc mới sinh ra của ta vừa mới được thanh trừ, sức khỏe nói cho cùng vẫn còn không tốt, dọc đường đã uống hết rất nhiều linh đan diệu dược, nhưng chẳng qua là chỉ là cho trước mắt mà thôi, nếu như không được tĩnh dưỡng trong thời gian dài, thân thể này có lẽ là tám phần mười là không điều khí, cho dù không lo ngại tính mạng, nỗi khổ ốm đau kia là tính tuyệt đối không tránh khỏi được.
Tuy chỉ đứng trong lúc này, nhưng cảm giác mát mát cũng đã từ lòng bàn chân lẻn đến tận ngực, hơn nữa đêm qua vừa mới trải qua kịch liệt hoan ái như thế, giờ đây thân thể của ta không có cách nào chống lại cái lạnh như vậy.
Rồi sau đó, chỉ nhờ một chút khí lực cố gắng chống đỡ kia, ta mới không ngã xuống trước mặt hắn..
Ngay khi ta tưởng là hắn sẽ cứ tiếp tục nhìn ta chằm chằm như vậy, đột nhiên hắn lại mở miệng: “Nói như vậy, nàng là không tiếc hết thảy mọi thứ?”
Không mở miệng được, khí lực còn sót lại đều đã tập trung hết vào sống lưng đang giữ vẫn thẳng băng như trước.
Dường như nhận ra sự khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ta tựa hồ nhìn thấy khóe miệng hắn tàn nhẫn mỉm cười, chỉ là trong nháy mắt ta đã rơi vào trong vòng ôm của hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn truyền tới, dần đuổi đi hết hơi lạnh đầy người.
“Không phải đã nói rồi sao? Đừng đối đầu với ta, chịu khổ sẽ chỉ là chính nàng mà thôi. Nàng như bây giờ, ta hoàn toàn không cần dụng tâm tính toán gì cả, nàng biết vì sao không?” Khóe môi lạnh lùng đầy ý cười cũng không có chạm đến đáy mắt hắn: “Nàng của ngày trước giống như là búp bê vô tâm, cho dù ta làm cái gì, đối với nàng mà nói, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng là hiện tại, nàng muốn phải bảo vệ người nhà, có lý do muốn mình sống sót, cho nên, nàng hao hết tâm kế đọ sứcvới ta, thậm chí không tiếc rước lấy nguy hiểm. Lần này nàng tới, nhất định là xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng vốn một lòng một dạ muốn đưa bản đồ bảo tàng ra giờ lại muốn lấy lại lần nữa, đúng hay không? Cho nên, ta chỉ cần như lần trước, lấy người nhà mà nàng coi trọng làm áp chế, nàng trái lại sẽ tự nhiên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
Nghe hắn nói, thân thể vừa mới ấm áp lại bắt đầu lạnh ngắt, chỉ là, lúc này đây cái lạnh là bắt đầu bốc lên từ ngực.
“Nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ không làm như vậy, đã có người sẵn lòng giúp ta đem U Minh Ám phủ cùng Minh Ngự, Minh Ám đồng thời diệt trừ, cớ sao ta phải làm chứ? Chỉ cần nàng không cầm bản đồ bảo tàng trở về, bọn họ liền chỉ có một con đường chết mà thôi. Cho nên, ta chỉ cần lưu nàng lại, có thể giết người một cách, chẳng phải kì diệu sao?”
Nhìn sát ý ác nghiệt không chút che giấu trong mắt hắn, lòng ta trầm xuống từng chút từng chút một, ta đã quá mức khinh địch rồi!
Hi vọng hắn đừng ngăn cản?
Ha ha ha, ta nhịn không được phá lên cười!
Nhan Tử Sa a Nhan Tử Sa, ngươi không những khờ khạo, mà còn ngu xuẩn, chẳng nhẽ ngươi đã quên hết rồi sao?
Người đàn ông này chính là người rất muốn U Minh Ám phủ biến mất, người Minh gia chết hết!
Ngươi lại còn cò kè mặc cả với hắn, quả thực là bảo hổ lột da, không biết lượng sức mình!
Không biết lượng sức mình!
Hít sâu một hơi, ta xoay người muốn giật lại cửa, nhưng người kia không chịu phối hợp, tay hắn giữ trên cửa làm ta căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.
Trong lòng nổi lửa, ta xoay người, hung hăng hướng về phía hắn kêu lên: “Nhan Ngạo Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Nghênh đón ta, lại là đôi môi ấm áp của hắn!
Thừa dịp ta đương lúc giật mình sững sờ, cái lưỡi ướt át kia cũng lập tức tiến vào, dây dưa quấy rầy lưỡi của ta, tham lam mà mút nước miếng trong miệng ta.
Ngay khi ta vẫn đang bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, thì thân thể đã lâng lâng, chỉ chẳng qua là lần này không phải bị trói, mà là được đặt cẩn thận lên giường.
Rốt cục, hắn kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, nhưng vẫn lưu luyến không rời, càng không ngừng nhẹ nhàng liếm môi ta.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy một hồi cảm giác mát mát, lúc đó mới phát hiện vạt áo của ta chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra rồi!
Hoảng hốt, ta hoàn toàn thanh tỉnh lại!
Hiện giờ rốt cuộc là tình hình gì a!
Ta vừa thẹn vừa giận, trực giác nghĩ đẩy hắn ra, lại bị hắn vừa vặn bắt lại, hai tay dễ dàng bị hắn nắm chặt đặt bên trên đỉnh đầu.
Ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể để hắn tùy ý cởi y phục của ta ra, lộ ra một mảng lớn da thịt ở trước ngực, hắn cúi đầu, từ cần cổ của ta bắt đầu, nhẹ nhàng gặm cắn đi xuống từng chút từng chút một.
Trên da truyền đến cảm giác có chút đau đớn nhưng ta cũng không lấy làm khó chịu bởi vì … điều này còn thua xa đau đớn ở trong lòng ta, rốt cuộc ta chỉ có thể sắm vai loại người như vậy sao?
Vứt bỏ không giãy dụa vô vị nữa, ta nhắm mắt lại, cùng đợi sự lăng nhục sắp đến.
Cơn chua xót trong ánh mắt bất luận thế nào cũng không thể áp chế được, nước mắt, theo khóe mắt đã tràn đầy, một giọt lại một giọt chảy xuống.
Đau đớn đang lan ra đến trước ngực bỗng nhiên biến mất, giọng nói khàn khàn kiềm nén của hắn khiến ta không tài nào hiểu rõ được ý nghĩ lúc này của hắn: “Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi như vậy sao?”
Ta mở mắt ra, nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn của ta, khiến ta không cách nào có thể nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Ta không nói gì, chỉ quay đầu đi, không biết phải làm sao lúc này, chỉ có thể dùng cách thức như vậy để trốn tránh.
Hắn lại cúi đầu xuống, lần này, chính là gặm cắn vành tai mẫn cảm của ta, hơi thở nóng rực làm khuôn mặt của ta càng lúc càng đỏ bừng.
“Ngươi trốn không thoát đâu, ngươi còn không rõ sao? Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ né ra! Đừng tưởng rằng ngươi đem Huyên ra thì có thể hù dọa được ta! Ta đã nói rồi, ta sẽ không buông tay! Ngươi chỉ đẩy được ta ra một lần duy nhất đó mà thôi, dứt khoát sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa!”
Giọng nói của hắn không vang nhưng áp sát tai ta, giọng điệu dịu dàng nỉ non giống như tình nhân, nhưng trong nháy mắt lại làm cho trái tim ta như rớt xuống hầm băng!
Cơ thể vốn thường xuyên được hắn dạy dỗ, lại như thế nào có thể chống lại được cám dỗ của chủ nhân đây?
Nước mắt lại càng không ngừng chảy, ẩm ướt thấm hết vào hai thân thể đang quấn quít vào nhau, dễ dàng khiêu khích dục vọng của hắn, kể cả hô hấp cũng tự loạn, thỉnh thoảng tràn ra bên môi tiếng rên rỉ.Trong không khí bao trùm mùi xạ hương thoang thoảng.
Ta tuyệt vọng van xin hắn, không muốn không muốn, nhưng trái lại, lại khơi dậy cơn giận dữ vốn chưa lắng lại của hắn.
Động tác dường như càng phát ra kịch liệt, dường như muốn bẻ gẫy eo của ta, bất chấp thân thể của ta đã mau đến cực hạn, hắn chỉ là một mực mà cướp đoạt, cướp đoạt lại cướp đoạt!
Một lần lại một lần tiến vào trong thân thể ta dây dưa triền miên không dứt, dường như vĩnh viễn không có lúc nào thỏa mãn, dù cho ta đã xụi lơ chỉ có thể dựa sát vào thân thể hắn, mặc hắn túy ý chiếm đoạt!
Đã lâu không chịu đựng hoan ái cuồng dã như vậy, thân thể ta đã mẫn cảm tới cực điểm, chỉ có thể y theo bản năng đáp lại hắn, vết thương trong lòng cũng đồng thời bị xé rách máu chảy đầm đìa!
Vì sao còn muốn đối xử với ta như vậy?
Nếu như trước đây tất cả những gì ngươi có chỉ là lừa dối cùng căm hận, vậy cần gì phải như vậy chứ?
Chẳng lẽ cần phải cả cơ thể và tâm hồn ta cùng bị hủy diệt hết, ngươi mới có thể chịu để yên sao?
Hay là, điều ngươi muốn chẳng qua chỉ là sự vui thích mà thể xác ta đem lại?
Cho dù, trái tim của ta, vì vậy mà thương tổn tới thiên sang bách khổng (*ý chỉ bị tan nát trăm ngàn vết thương.)
Nếu như không muốn ta, vì sao không chịu thả ta?
Nếu như hận ta, vì sao không mặc kệ ta bị giết?
Suy nghĩ lung tung, rốt cuộc trong khoảnh khắc thân thể đạt đến đỉnh điểm kia, cũng tĩnh lại, sau cùng trong đầu ta hiện lên ký ức từ rất lâu trước kia, khi ca ca còn là một thiếu niên, hắn mỉm cười nói: “Ta sẽ nhất định ở bên cạnh muội, luôn luôn bảo vệ muội!”
Lại lần nữa tỉnh lại, ta cảm thấy mình đã không còn ở trong căn phòng lúc đầu kia rồi.
Chiếc giường mềm mại được chạm trổ tinh xảo, tầng tầng lớp lớp sa mỏng, ta quay đầu, phát hiện ngoài cửa sổ chính là hồ nước đi qua khi tới đây, hẳn là thủy các ở giữa hồ nước đi.
Bên ngoài mưa đang rơi, tuy là ban ngày nhưng vọng ra ngoài lại thấy âm u, cảnh vật bên ngoài dường như đều bịt kín một tầng lụa mỏng, mông mông lung lung, phảng phất giống như đều là hư ảo.
Lẳng lặng nhìn lên mái hiên đang không ngừng nhỏ từng giọt nước mưa, khẽ động ta cũng không muốn động.
Ủ rũ cùng mệt mỏi trên thân thể, nhắc nhở ta đêm qua hoan ái phóng đãng và dữ dội thế nào.
Nghe thấy tiếng bước chân đi đến, ta cũng chẳng buồn quay đầu, chỉ chuyên tâm nhìn từng giọt từng giọt nước kia, hết giọt này lại đến giọt khác, giọt nước mưa đang chẳng biết mệt mỏi rã rài, tí tách rơi xuống trên lan can ngọc thạch kia, trong phút chốc tan xương nát thịt!
“Nhìn trời mưa hay lắm sao?” Hắn ngồi xuống giường, ngang ngược quay đầu ta lại, cố chấp nhìn vào mắt ta.
Ta cụp mắt xuống, không trả lời.
Hắn cũng không giận, ngược lại xốc chiếc chăn vốn đang đắp trên người ta, lấy tay cởi y phục bằng sa của ta.
Cơ thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, ta nhắm mắt lại, chuẩn bị thừa nhận lại bị xâm lược một lần nữa.
Tay hắn bắt đầu tỉ mỉ vuốt ve mỗi tấc da thịt ta, đến lúc ta không ngừng run rẩy hắn mới ngừng lại.
Ta cắn môi, cố gắng giữ gìn tôn nghiêm của bản thân, nuốt xuống tiếng rên rỉ muốn thốt ra.
Cho dù im lặng thế nào, hiện giờ ta cũng bắt đầu sợ hãi rồi, kế tiếp hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào? Ta thực sự thắc mắc không nguôi.
Ngoài dự đoán của ta, không ngờ hắn lại không làm gì tiếp nữa, trái lại cầm lấy bộ y phục hơi dày một chút ở bên cạnh, cẩn thận mặc vào cho ta.
“Hàn độc trên người nàng thế nào rồi?” Hắn hỏi thăm giống như thờ ơ không để tâm.
Không có lại đắp cái chăn mỏng nữa, ngược lại để ta yên vị trong lòng hắn, thậm chí còn thoáng xoay đi hướng khác, chặn lại cơn gió hơi lạnh cho ta.
Đã không có khí lực cùng tinh lực để chống cự rồi, ta để mặc hắn an bài, đột nhiên lại trở nên ôn nhu như vậy, không biết sau lưng sẽ có cạm bẫy thế nào đang chờ ta đây?
Nhắm mắt lại, ta lẳng lặng mà tựa lên ngực hắn, tiếng mưa rơi cùng với tiếng tim đập vững vàng của hắn, giống như một bài hát ru khiến ta rất muốn cứ ngủ say đi như vậy, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Cánh tay hắn di chuyển lên, hơi siết chặt, thân thể hai bên khớp vào nhau như vậy, kề sát vào nhau.
“Hả, sao không nói lời nào? Thân thể của nàng thế nào rồi?” Ngữ khí ân cần, giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm áp thổi qua vành tai của ta,đối đãi như vậy thực sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh mất! (*được sủng ái mà lo sợ)
“Nhan công tử hà tất phải làm vậy? Rốt cuộc ngươi nghĩ muốn thế nào hoặc là muốn ta làm chuyện gì, cứ việc phân phó, không cần lãng phí hơi sức diễn tiếp trò diễn này nữa. Ta không phải khán giả muốn xem, cũng không có thực lực đối diễn với ngươi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng trêu đùa ta nữa! Chẳng lẽ thấy ta không chết thì ngươi vẫn chưa hết giận sao? Vậy thực sự là ngại quá, để ngươi thất vọng rồi!” Ta cụp mắt xuống, cung kính, ôn nhu ngoan ngoãn nói.
Hắn không lên tiếng, thoáng buông lỏng cánh tay ra, một tay xoay khuôn mặt của ta qua, nhẹ nhàng nâng cằm lên, vừa vặn đối diện với mắt của hắn.
Hiện tại không phải buổi tối, khuôn mặt của hắn ta nhìn thấy rất rõ ràng, đường nét cao dốc thâm sâu, đôi mày kiếm hơi nhếch nhếch lên, con ngươi có màu hổ phách trong suốt, còn cả, đôi môi mỏng đang mím lại kia nữa.
Mắt ta quan sát người ở trước mặt, nhưng lòng ta lại xuyên qua hắn, dường như lại một lần nữa gặp được người thiếu niên nhỏ bé ôn nhu kỳ lạ tựa hồ chỉ có thể gặp được trong mộng kia.
“Nàng đang nhìn ai?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, kịp thời mang tâm trí đã bắt đầu như đi vào cõi thần tiên của ta trở về.
Lấy lại tinh thần, ta ngọt ngào cười hướng về phía hắn: “Còn có thể nhìn ai đây? Trước mắt ta cũng chỉ có một mình ngươi thôi mà?”
“Vậy sao? Vì sao ta cảm thấy nàng đang xuyên thấu qua ta, nhìn một người khác?” Ánh mắt của hắn lóe lên.
Một người khác sao?
Đúng nha, hắn hẳn là đã sớm quên hết cái lời thề kia, có lúc ta cũng không nén nổi nghi ngờ, cái ký ức kia rốt cuộc là tồn tại thực sự, hay chính là ta tưởng tượng ra để an ủi mình đây?
Người như vậy, e rằng chỉ có thể sẽ tồn tại ở trong mộng của ta đi!
Sau một khắc, không khí trong miệng ta bỗng bị cướp đi!
Mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt của hắn bỗng nhiên phóng đại, ta có phần không biết phải làm sao.
Một trận đau đớn, hắn tự dưng lại cắn ta!
Ta không dám tin mà nhìn hắn, vô thức mà liếm liếm bờ môi đang bị thương.
Cặp mắt kia dần dần từ màu hổ phách trong suốt đã biến thành màu đen sẫm lại, đôi môi mỏng khẽ cong lên, hắn là như vậy, nguy hiểm mà tà ác!
“Nàng còn đang đùa giỡn bịp bợm với ta sao? Nàng đang suy nghĩ đến ai? Nghĩ tới nỗi ngay cả ta cũng có thể bị quên rớt?” Mắt hơi nheo lại, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo, được rồi, chính kẻ này bây giờ mới là Nhan Ngạo Hành chân chính a!
“Không có, ta không nghĩ đến ai cả ! Thế nào, xem ra Nhan công tử nhàn nhã không có chuyện để làm, ngay cả ta nghĩ đến ai cũng phải quản! Cho dù ta đang suy nghĩ tới người khác cũng không liên quan đến ngươi đi? Không phải ngươi đã nói không nhận ta đây là muội muội sao? Thế nào, hiện giờ đây là muốn bày dáng vẻ của ca ca sao?” Dửng dưng nhún nhún vai, đối mặt với hắn như vậy ta ngược lại dường như đã tương đối quen rồi..
“Tiểu nha đầu, ở trước mặt ta lại dám khoe ra miệng lưỡi ghê gớm, chịu thiệt chỉ có thể là ngươi!” Hắn chỉ tay nhẹ nhàng trượt xuống theo cần cổ của ta, vừa lòng khi thấy da thịt của ta cũng theo đó mà từ từ nhuốm màu ửng hồng.
Khe khẽ thở dài, ta đẩy ra lộc sơn trảo (*bàn tay khum khum) không kiêng nể gì cả kia ra, nắm thật chặt áo, giãy khỏi cái ôm của hắn.
Mắt thấy được vẻ mặt của người kia ngày càng khó coi, ta cũng chỉ có thể biết khó khăn đã đến.
Đi chân trần trên mặt đất, eo lưng vẫn bủn rủn vô lực như trước nhưng hiện giờ đã có thể giữ thẳng được rồi, ta hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rành mạch từng chữ từng câu một: “Nhan công tử, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, lần này ta tới mục đích chính là muốn lấy về bản đồ bảo tàng, nếu như ngươi không chịu, cũng không nguyện giúp ta, như vậy xin ngươi đừng ngăn cản ta. Cho dù trả giá lớn cỡ nào ta cũng phải mang bản đồ bảo tàng trở về!”
Mắt kia đã hoàn toàn trở nên đen kịt, màu đen giống như hồ sâu không có một tia gợn sóng.
Hắn cũng không giận tím mặt giống như trong dự đoán của ta, ngược lại ngồi thẳng người, chậm rãi mà sửa sang lại y phục vừa bị đè nhăn, không hề nhìn ta.
Lúc này ta mới chú ý tới, ngày hôm nay hắn mặc chính là một bộ y bào tơ tằm có trăng lưỡi liềm bạc, được thêu khéo léo hoa văn màu bạc, tóc cũng dùng dây cùng màu tùy ý buộc ở đằng sau, trên người không có một chút phong cách giang hồ, ngược lại giống như một công tử đào hoa phong nhã, chỉ nhìn cái dáng vẻ hiện tại của hắn, nếu nói hắn là võ lâm minh chủ thống lĩnh hết giang hồ hảo hán, nếu ta không sớm, mà nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, thì sẽ tuyệt đối không tin!
Ngay cả trong Vô Địch sơn trang hồi đó, cũng không thấy hắn tùy tính như vậy, trong ấn tượng của ta, trang phục của hắn luôn luôn gọn gàng vừa vặn, hiện ra vẻ uy phong trang nghiêm mà khí thế.
Nhưng không biết vì sao, hắn như bây giờ, trái lại khiến ta cảm thấy nguy hiểm, pháng phất giống như mãnh thú đã thu hồi hết nanh vuốt lợi hại của mình, cho dù khoác một thân vải da hoa mỹ, nhưng không ẩn dấu được bản tính khát máu bên dưới!
Tuy là những ngày cuối hè, nhà thủy tạ này được xây trong nước bị nước mưa giội lên, chiếc sàn đá này cũng dẫn theo cảm giác man mát, đứng lâu, khí lạnh kia dần dần tập trung bốc lên..
Người bình thường thì tất nhiên không có gì trở ngại, nhưng hàn độc từ lúc mới sinh ra của ta vừa mới được thanh trừ, sức khỏe nói cho cùng vẫn còn không tốt, dọc đường đã uống hết rất nhiều linh đan diệu dược, nhưng chẳng qua là chỉ là cho trước mắt mà thôi, nếu như không được tĩnh dưỡng trong thời gian dài, thân thể này có lẽ là tám phần mười là không điều khí, cho dù không lo ngại tính mạng, nỗi khổ ốm đau kia là tính tuyệt đối không tránh khỏi được.
Tuy chỉ đứng trong lúc này, nhưng cảm giác mát mát cũng đã từ lòng bàn chân lẻn đến tận ngực, hơn nữa đêm qua vừa mới trải qua kịch liệt hoan ái như thế, giờ đây thân thể của ta không có cách nào chống lại cái lạnh như vậy.
Rồi sau đó, chỉ nhờ một chút khí lực cố gắng chống đỡ kia, ta mới không ngã xuống trước mặt hắn..
Ngay khi ta tưởng là hắn sẽ cứ tiếp tục nhìn ta chằm chằm như vậy, đột nhiên hắn lại mở miệng: “Nói như vậy, nàng là không tiếc hết thảy mọi thứ?”
Không mở miệng được, khí lực còn sót lại đều đã tập trung hết vào sống lưng đang giữ vẫn thẳng băng như trước.
Dường như nhận ra sự khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ta tựa hồ nhìn thấy khóe miệng hắn tàn nhẫn mỉm cười, chỉ là trong nháy mắt ta đã rơi vào trong vòng ôm của hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn truyền tới, dần đuổi đi hết hơi lạnh đầy người.
“Không phải đã nói rồi sao? Đừng đối đầu với ta, chịu khổ sẽ chỉ là chính nàng mà thôi. Nàng như bây giờ, ta hoàn toàn không cần dụng tâm tính toán gì cả, nàng biết vì sao không?” Khóe môi lạnh lùng đầy ý cười cũng không có chạm đến đáy mắt hắn: “Nàng của ngày trước giống như là búp bê vô tâm, cho dù ta làm cái gì, đối với nàng mà nói, cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng là hiện tại, nàng muốn phải bảo vệ người nhà, có lý do muốn mình sống sót, cho nên, nàng hao hết tâm kế đọ sứcvới ta, thậm chí không tiếc rước lấy nguy hiểm. Lần này nàng tới, nhất định là xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng vốn một lòng một dạ muốn đưa bản đồ bảo tàng ra giờ lại muốn lấy lại lần nữa, đúng hay không? Cho nên, ta chỉ cần như lần trước, lấy người nhà mà nàng coi trọng làm áp chế, nàng trái lại sẽ tự nhiên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
Nghe hắn nói, thân thể vừa mới ấm áp lại bắt đầu lạnh ngắt, chỉ là, lúc này đây cái lạnh là bắt đầu bốc lên từ ngực.
“Nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ không làm như vậy, đã có người sẵn lòng giúp ta đem U Minh Ám phủ cùng Minh Ngự, Minh Ám đồng thời diệt trừ, cớ sao ta phải làm chứ? Chỉ cần nàng không cầm bản đồ bảo tàng trở về, bọn họ liền chỉ có một con đường chết mà thôi. Cho nên, ta chỉ cần lưu nàng lại, có thể giết người một cách, chẳng phải kì diệu sao?”
Nhìn sát ý ác nghiệt không chút che giấu trong mắt hắn, lòng ta trầm xuống từng chút từng chút một, ta đã quá mức khinh địch rồi!
Hi vọng hắn đừng ngăn cản?
Ha ha ha, ta nhịn không được phá lên cười!
Nhan Tử Sa a Nhan Tử Sa, ngươi không những khờ khạo, mà còn ngu xuẩn, chẳng nhẽ ngươi đã quên hết rồi sao?
Người đàn ông này chính là người rất muốn U Minh Ám phủ biến mất, người Minh gia chết hết!
Ngươi lại còn cò kè mặc cả với hắn, quả thực là bảo hổ lột da, không biết lượng sức mình!
Không biết lượng sức mình!
/46
|