Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sau khi mang giày xong thì rời khỏi khu chế biến thực phẩm. Lúc bọn họ đi, Thợ Giày Sắt ném cái khóa sắt lớn, nghênh ngang đi vào tiệm tạp hóa mà Phó Văn Đoạt từng ở. Ánh mắt Đường Mạch lóe lên tia hiếu kì, nhìn chằm chằm sợi dây xích sau lưng Thợ Giày Sắt.
Tháp Đen đã từng nói dây xích là đạo cụ chịu ảnh hưởng của luật nhân quả, sau khi bị trói không thể tự cởi ra được.
Tác dụng của sợi dây xích này còn lớn hơn cả đôi giày thần kỳ.
Mắt thấy Thợ Giày Sắt đi càng lúc càng xa, Đường Mạch quay đầu, đè thấp giọng hỏi: "Lấy được không?"
Phó Văn Đoạt không quay đầu nhìn sợi dây xích của Thợ Giày Sắt, thế nhưng hắn hiểu được ý của Đường Mạch: "Chắc là không được."
Đường Mạch hơi thất vọng, tiếp tục đi về phía trước.
Phó Văn Đoạt thấy bộ dạng này của cậy, khóe môi khẽ cong lên, không nói gì.
Sợi dây xích kia đúng là đồ tốt, với kinh nghiệm đã từng giao đấu với Thợ Giày Sắt, cho dù hắn và Đường Mạch có hợp tác sợ rằng cũng không phải là đổi thủ của Thợ Giày Sắt. Thợ Giày Sắt mạnh hơn một bậc so với Pinocchio, có lẽ không cùng cấp bậc với ông già Noel và Bà Ngoại Sói, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Hai người rất nhanh đã đi qua khu nhà máy, trở lại trung tâm thương mại. Sau đó tách ra ở cổng.
Sắc trời đã tối mịt, Phó Văn Đoạt dự định tìm một chỗ trong trung tâm thương mại để qua một đêm. Đường Mạch sau khi nhìn thân ảnh của hắn an toàn biến mất trong cầu thang của trung tâm mới xoay người đi xuống tầng hai bãi đậu xe.
Lúc đi đến phòng cấp cứu ở tầng hai, còn chưa vào cửa đã nghe giọng nói của Lizzy và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành hỏi: "Chắc chắn đã thông báo rồi?"
Giọng Lizzy lo lắng, vội la lên: "Đúng vậy. Em vừa ra khỏi trung thương mại một chút thì gặp được Đường Mạch đang đi cùng một người áo đen, chính là vị Phó tiên sinh kia. Sau khi nghe em nói cô bé trở về, Đường Mạch cực kì vui nói rằng sẽ trở về ngay. Sau đó em đi thông báo cho thằng nhóc kia. Nhưng bây giờ bọn em trở về rồi, vậy mà Đường Mạch vẫn chưa về. Tiến sĩ, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có khi nào đụng trúng khách lén qua sông hay tiến vào phó bản nào rồi không?"
Lạc Phong Thành đang định mở miệng trả lời thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn về phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, Đường Mạch đứng ở cửa mỉm cười nói: "Là tiến vào phó bản."
Nhìn thấy người mình thông báo đã trở về, lúc này Lizzy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô tự trách: "Sớm biết như vậy thì tôi đã đi chung với các anh, như vậy các anh sẽ không tiến vào phó bản. Cửa vào phó bản gần đây tôi đều biết."
Đường Mạch đi vào phòng: "Tôi tiến vào phó bản thực tế." Dừng một chút, cậu nhìn về phía Lạc Phong thành: "Chính là phó bản Thợ Giày Sắt. Tôi và Phó Văn Đoạt cùng đi vào, bây giờ mới thông quan."
Sau đó, Đường Mạch đơn giản kể lại những gì mình thấy trong phó bản Thợ Giày Sắt. Cậu bỏ qua việc nhận được đạo cụ, tập trung nói về vấn đề phó bản cấm sử dụng dị năng và đạo cụ. Đây là một tin tức rất quan trọng, sau khi Lạc Phong Thành nghe xong thì nói: "Cảm ơn, điều này rất quan trọng, về sau chúng tôi phải chuẩn bị cho việc không thể sử dụng dị năng và đạo cụ."
Đường Mạch nói: "Không cần."
Lạc Phong Thành nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới vài lần, một lúc sau, hắn cười nói: "Được rồi, vậy thì không cần cảm ơn."
Lạc Phong Thành nhạy bén nhận ra Đường Mạch có chút khác, biến hóa này không lớn, nhưng tổng thể vẫn có chút thay đổi. Nếu là trước đây, Đường Mạch cũng sẽ đem tin tức này nói cho tổ chức Attacks, dù sao sau Địa Cầu Online, người cậu quen hầu như đều biến mất, có thể nói bạn bè hiện tại đều ở trong tổ chức Attacks. Nhưng Đường Mạch cũng sẽ không lập tức nói ra tin tức mà không chút do dự nào như vậy.
Lizzy và một thành viên khác nhanh chóng rời khỏi. Lưu Thần sau khi nói mấy câu với Trần San San, lau nước mắt trên khóe mắt một cái, cũng rời đi trước phòng y tế. Đường Mạch thấy động tác lau nước mắt của Lưu Thần, mơ hồ nhận thấy có chỗ không đúng, nhưng cậu không hỏi, nhìn theo cậu nhóc vóc dáng giống cây tre rời khỏi.
Trong nhất thời, phòng y tế rộng rãi chỉ còn lại Đường Mạch, Lạc Phong thành và Trần San San.
Từ lúc ra khỏi phó bản thực tế Thợ Giày Sắt tới bây giờ Đường Mạch cuối cùng cũng gặp lại cô nhóc này.
Đường Mạch luôn muốn con bé trở thành đồng đội của mình. Cậu vẫn chưa quên, sau khi lấy được nhiều dị năng như vậy, chỉ có dị năng của Trần San San có thể khiến quyển sổ dị năng phải dùng câu 'ngươi đúng là gặp vận may' để đánh giá. Cậu đi tới trước giường bệnh, nhìn con bé gầy như que củi nằm trên giường, dựa vào gối đầu. Trên trán và cánh tay đều là vết thương, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng, nghiêm túc nhìn Đường Mạch và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành nói: "San San mang về một ít tin tức thú vị. Đường Mạch, tôi nghĩ đối với cậu mà nói là một tin tức cực kì quan trọng."
Đường Mạch nhìn về phía cô bé.
Trần San San gật đầu, không nói nhảm mà trực tiếp nói thẳng: "Em và Phỉ Phỉ tiến vào cùng một phó bản Giáng Sinh. Phó bản của bọn em tổng cộng có mười người, trò chơi cụ thể tạm thời không đề cập, giống anh Đường Mạch và thầy Lạc, trò chơi của bọn em cũng là trò chơi đối kháng, nhưng bọn em chia ra tới năm đội. Em và Phỉ Phỉ không chung đội, lúc trò chơi tiến hành đến ván thứ ba..." Thanh âm Trần San San dừng lại, trên khuôn mặt đầy vết thương không mang chút biểu cảm gì, giọng nói cũng không hề thay đổi, nhưng Đường Mạch lại cảm thấy con bé có vẻ thương tâm.
"Phỉ Phỉ chết ở trong tay một người chơi nữ."
Đường Mạch trong lòng có chút ngưng trọng, trong mắt chợt thoáng qua hình ảnh cô bé xán lạn có nụ cười ngượng ngùng.
Cậu không nói gì, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô bé trên giường bệnh.
Trần San San dừng lại trong chốc lát, tiếp tục nói: "Đến ván thứ năm, em và đồng đội bị loại, sau đó bị buộc tiến vào một trò chơi công tháp. Em tiến hành trò chơi ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, quy tắc trò chơi tạm thời không đề cập, thế nhưng trong trò chơi này em phát hiện hai điểm quan trọng."
Đường Mạch nói: "Là gì?"
"Thứ nhất, những người trong cùng một trò chơi công tháp có khả năng không tiến hành công lược cùng tầng."
Đường Mạch lập tức hiểu được ý của Trần San San, kinh ngạc nói: "Ý em là trong cùng một trò chơi, khi em đang tiến hành công tháp tầng một thì có người lại đang tiến hành công tháp tầng hai?" Tin tức thực sự quá kinh người, Đường Mạch nhịn không được nhìn về phía Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu với cậu, vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Ý của San San chính là như vậy. Con bé tham gia vào một trò chơi công tháp tổng cộng có tám người. Vừa tiến vào trò chơi, bọn họ liền trở thành tội phạm của Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Nhiệm vụ của của San San và sáu người còn lại là giết chết một tù nhân có cảm giác tồn tại thấp nhất. Người còn lại thì nhiệm vụ dường như lại khác với mọi người."
Trần San San nói: "Lúc người chơi kia vừa tiến vào trò chơi, cử chỉ có chút kì lạ, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức giả vờ như chưa phát hiện ra cái gì, bắt đầu cùng bọn em thảo luận làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trên thực tế, khi tám người bọn em cùng nhau bị truyền tống đến trò chơi này, cô ta vừa nhìn thấy bảy người trên mặt liền lộ ra biểu tình khiếp sợ. Bắt đầu từ lúc đó, em đã chú ý đến cô ta."
Mỗi người chơi lúc đầu bị truyền tống vào một trò chơi công tháp, khẳng định sẽ khẩn trương, thấp thỏm. Trần San San ngay đầu đã có thể bình tĩnh, đồng thời nghĩ đến việc quan sát đồng đội, điều này đã rất khó. Hơn nữa con bé còn phát hiện ra điều bất thường.
"Bị khiếp sợ khi đột nhiên tham gia trò chơi công tháp là chuyện rất bình thường, sau đó lại cố ý giả vờ bình tĩnh cũng là điều hợp lý. Thế nhưng thầy Lạc đã từng nói với em, loại người có thể nhanh chóng ẩn mình như thế này, nếu như không phải trong lòng có quỷ thì chắc chắn là một người thông minh. Trong một trò chơi nhiều người, thứ cần đề phòng nhất không phải là đối thủ, cũng không phải quy tắc trò chơi, mà là chính là người thông minh trong đội ngũ. Người thông minh thường cố chấp với ý kiến của mình, một khi tự cho là thông minh sẽ hại toàn đội. Nếu như người thông minh này có ý đồ khác thì sẽ càng đáng sợ hơn, so với đồng đội heo còn đáng sợ hơn nhiều, thậm chí cần phải ra tay trước để chiếm ưu thế." Trần San San sắc mặt bình tĩnh làm một động tác cắt cổ.
"..." Ánh mắt Đường Mạch đảo qua Trần San San và Lạc Phong Thành
Lạc Phong Thành hắn thế mà dạy con bé cái này?!
Trần San San nghiêm túc nói: "Lúc đầu em nghĩ rằng cô ta gặp vấn đề gì, thế nhưng sau đó em lại phát hiện, cô ta có một số hành động kỳ lạ. Trong quá trình trò chơi, em dần nhận ra được nhiệm vụ của cô ta có khả năng khác với bảy người còn lại." Dừng một chút, Trần San San nói thêm: "Đây chỉ là suy đoán của em, ba phần là suy luận, bảy phần là dựa vào trực giác. Đương nhiên, em cũng không biết nhiệm vụ của cô ta rốt cuộc là cái gì, bởi vì trước lúc bảy người bọn em hoàn nhiệm vụ chính, có một buổi tối cô ta đã bị thủ vệ của Vương Quốc Dưới Lòng Đất giết chết. Thủ vệ đem thi thể thảm không nỡ nhìn kéo đến trước mặt bọn em, cảnh cáo đây chính là cái kết cho việc vượt ngục."
Đường Mạch hiểu ý: "Nhiệm vụ của cô ta là vượt ngục?"
"Có thể là như vậy. Em cũng không cách nào xác định được." Trần San San nói: "Cái ngục giam kia nguy hiểm khắp nơi, trong bảy người bọn em cuối cùng có hai người thành công thông quan Tháp Đen tầng một. Thời điểm chúng em vừa giết chết một tên phạm nhân lạ mặt thì đã bị truyền tống về trái đất. Nếu như nhiệm của cô ta là vượt ngục, vậy thì nhiệm vụ của bảy người bọn em so ra rất đơn giản. Trên cơ sở đó để phỏng đoán. Nhiệm vụ của bảy người bọn em là nhiệm vụ của Tháp Đen tầng một, vượt ngục chỉ sợ là nhiệm vụ Tháp Đen tầng hai."
Lạc Phong Thành nói: "Người chơi kia rốt cuộc đã thông quan Tháp Đen tầng một hay chưa, San San cũng không dám khẳng định. Thế nhưng cô ta qua thật là người chơi mạnh nhất trong tám người, bao gồm sự thông minh, khả năng phán đoán, ra quyết định, kể cả dị năng cũng cực kì mạnh. Đường Mạch, cùng một trò chơi có thể sẽ có người chơi công tháp ở hai tầng khác nhau, đây chỉ là suy đoán của San San, cậu có thể tùy tiện nghe một chút."
Đường Mạch suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi tin tưởng phỏng đoán này."
Lạc Phong Thành nở nụ cười: "Tôi cũng tin tưởng."
Cô nhóc nằm trên giường bệnh, nghe thầy và người anh trai mình vô cùng kính trọng đều khẳng định phán đoán của mình, Trần San San cũng thoáng thoáng nở nụ cười, giấu đi nỗi đau khi mất đi một người bạn.
Đường Mạch: "Điều thứ hai là gì?"
Trần San San xốc lại tinh thần, tiếp tục nói: "Điều thứ hai là chuyện ván đã đóng thuyền. Lúc em rời khỏi trò chơi, Tháp Đen hỏi em có muốn tiếp tục công tháp không. Em chọn không. Sau đó nó nói, trong vòng ba tháng, người chơi có thể đến Tháp Đen chủ động công tháp. Sau ba tháng nếu không tiến hàng công tháp thì sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi công tháp."
"Có thể chủ động công tháp?!" Chuyện này so với khi nãy còn khiến Đường Mạch khiếp sợ hơn.
Trần San San gật đầu: "Đúng vậy. Dựa theo những lời của Tháp Đen, bất cứ lúc nào người chơi cũng có thể chủ động công tháp. Ngược lại, người chơi chỉ có thể bị lôi kéo đi công tháp, như vậy thì thời gian, cơ hội công tháp không được khống chế. Chắc chắn sẽ xảy ra trường hợp trong ba tháng không chủ động công tháp, bị Tháp Đen lôi đi đi công tháp."
Lạc Phong Thành nói tiếp: "Nó nói người chơi đến các khu vực Tháp Đen chủ động công tháp, cho nên Đường Mạch..." Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch "Tôi định chờ nhóm của Jacks từ Phổ Tây trở về, chúng ta có thể xem thử người chơi thật sự có thể chủ động công tháp hay không."
Trần San San trở lại mang đến hai tin tức quan trọng.
Thứ nhất, cùng một trò chơi công tháp, có khả năng người chơi công tháp khác tầng.
Thứ hai, người chơi có thể chủ động công tháp.
Đường Mạch tương đối để ý đến tin tức 'chủ động công tháp'.
Đối với bất cứ người chơi nào, không ai muốn tham gia vào trò chơi công tháp nguy hiểm. Cho dù có là công tháp cấp độ thường thì cũng đã là cửu tử nhất sinh. Ba tháng trước có lẽ có rất ít người chơi lựa chọn chủ động công tháp. Vì sao Tháp Đen cho người chơi quyền lựa chọn?
Trừ khi chủ động công tháp có lợi hơn so với việc bị Tháp Đen lôi đi công tháp.
Chỗ tốt này...
Đường Mạch đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, cậu quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng đang nhìn cậu.
Nhìn thấy biểu tình bừng tỉnh đại ngộ của Đường Mạch, Lạc Phong Thành nói: "Nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi? Trước khi cậu trở về, tôi và San San có thảo luận qua, người chơi bình thường sẽ không muốn chủ động tham gia trò chơi công tháp trừ khi có lợi thế. Có hai khả năng, một là chủ động công tháp, có thể lưa chọn nội dung trò chơi, độ khó trò chơi. Khả năng này cực thấp, Tháp Đen trong phương diện trò chơi cho tới bây giờ chưa từng cho bất cứ quyền lựa chọn nào. Khả năng khác chính là...
Đường Mạch bình tĩnh nói: "Chủ động công tháp có thể lựa chọn đồng đội."
Ngồi trong phòng y tế một lúc, Đường Mạch dự định trở về dưỡng thương, đồng thời cẩn thận suy nghĩ hai tin tức quan trọng này. Lúc cậu đi, Lạc Phong Thành nói: "Cậu bị thương rồi, có cần để cho Lizzy xem giúp cậu một chút không?"
Đường Mạch lắc đầu: "Vết thương nhỏ thôi, không cần làm phiền cô ấy."
Lạc Phong Thành cũng không miễn cưỡng.
Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị ra ngoài, giọng nói cô nhóc vang lên: "Thật ra, còn một tin tức không biết có tính là tin tốt hay không."
Đường Mạch cùng Lạc Phong Thành đều quay đầu nhìn cô bé.
Trên giường bệnh, cô nhóc luôn trầm tính chớp mắt một cái, bởi vì vui mừng hiếm khi lộ ra biểu tình phù hợp với tuổi tác.
"Anh Đường Mạch, thầy Lạc... Em trở thành người chơi chính thức rồi."
Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều sững sờ.
Cách đây khá lâu, lúc Đường Mạch và Lạc Phong Thành gặp nhau lần đầu tiên, Chuột Chũi bự có nói với bọn họ: "Quân dự bị cũng có thể trở thành người chơi chính thức, chỉ cần hoàn thành trò chơi của Tháp Đen là được." Chuyện này sớm đã bị Đường Mạch bỏ qua từ lâu.
Hai tháng sau khi Địa Cầu Online, cậu chưa từng gặp qua quân dự bị nào trở thành người chơi chính thức. Có thể Chuột Chũi chỉ là thuận miệng nói dối, quân dự bị căn bản không thể chuyển thành người chơi chính thức. Nhưng hiện tại Trần San San lại nói cho bọn họ biết: "Em trở thành người chơi chính thức rồi."
Hóa ra muốn trở thành người chơi chính thức không hoàn thành 'trò chơi Tháp Đen', mà là 'trò chơi công tháp của Tháp Đen'.
Hiểu ra chân tướng, Đường Mạch thực sự là dở khóc dở cười.
Tất cả người chơi chính thức đều có dị năng, điều Lạc Phong Thành quan tâm nhất là Trần San San thu được dị năng gì. Đây cũng là điều Trần San San buồn bực, cô nhóc cũng không biết mình có dị năng hay không. Cô bé một không... di chuyển được đồ vật, hai không có sức lực mạnh mẽ như trâu. Sau khi trở thành người chơi chính thức, cô bé so với lúc làm quân dự bị thì không có gì khác biệt.
Đường Mạch ám chỉ nói: "Có thể dị năng của em thuộc loại vô tri vô giác. Chẳng hạn như năng lực lành vết thương, hoặc tăng cường trí nhớ?"
Lạc Phong Thành và Trần San San rơi vào suy nghĩ.
Đường Mạch rời khỏi phòng y tế.
Cậu nhanh chóng tìm được cái xe mà mình thường dùng, sau khi vào xe, cậu lấy quyển sổ dị năng từ trong không khí ra, nhanh chóng mở đến trang thứ năm. Dưới ánh sáng mờ yếu của đèn pin, từng hàng chữ nhỏ màu đen đập vào mắt. Ánh mắt Đường dừng lại ở hàng thứ hai --
[ Người sở hữu: Trần San San (quân dự bị)]
Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm hàng chữ này, dưới ánh nhìn của cậu, hàng chữ này dần dần biến thành --
[ Người sở hữu: Trần San San (người chơi chính thức)]
Thực sự thay đổi!
Đường Mạch lại cẩn thận nhìn những hàng chữ khác. Ngoại trừ hàng chữ người sở hữu, dị năng của Trần San San không có bất kỳ thay đổi nào. Thông quan Tháp Đen tầng một, so sánh với hai tháng trước, dị năng của Trần San San chắc chắn sẽ tăng lên. Đường Mạch sau khi tiếp xúc với con bé, cũng nhận ra tư duy của con bé nhạy bén hơn, khả năng phân tích cũng cải thiện, khả năng chỉnh hợp tin tức cũng mạnh lên.
Mà trong quyển sổ dị năng của Đường Mạch, dị năng của Trần San San vẫn ở cấp ba, không hề thay đổi.
"Có thể là cấp bậc dị năng của con bé không hề thay đổi, nhưng cũng có thể là sau khi thu thập dị năng, dị năng đó không có quan hệ gì với con bé nữa. Cho dù dị năng của con bé mạnh lên, dị năng mình thu thập được cũng không có bất kỳ thay đổi nào."
Đường Mạch suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn nữa.
Nếu sau khi Đường Mạch thu thập dị năng, dị năng vẫn có thể mạnh lên theo người sở hữu, như vậy quyển sách này cũng quá giống bàn tay vàng rồi, quả thực giống như một BUG. Đường Mạch cũng không tham lam, sau khi cậu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đóng lại quyển sổ dị năng lại. Nhưng lúc cậu đang khép quyển sổ lại, ở trang cuối cùng, cậu kinh ngạc 'a' một tiếng.
Đường Mạch mở quyển sổ ra, lật đến một trang cuối cùng.
[ - Dị năng: Hãy nhìn đôi mắt to thuần khiết của ta.]
- Người sở hữu: Hình Phong (người chơi chính thức)
- Loại hình: Đặc thù
- Chức năng: Sở hữu một khuôn mặt hiền lành, khiến bạn trông rất vô hại, lời nói và hành động dễ dàng khiến người khác tán thành. Khí chất người chơi có thể thay đổi theo thời gian, khi không sử dụng dị năng cũng sẽ có được một gương mặt phúc hậu và vô hại.
- Cấp bậc: Cấp hai.
- Hạn chế: Khi sử dụng dị năng phải nhìn kỹ vào mắt đối phương, hai người liên tục nhìn nhau ít nhất năm giây
- Ghi chú:Hello, nhìn ta đi ~ thẻ mắt to màu xanh, bling bling~]
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, lúc sử dụng hai người phải nhìn nhau ít nhất mười giây. Thời gian thay đổi khí chất tốn gấp đôi. Ta biết Đường Mạch muốn liếc mắt đưa tình với người khác từ lâu rồi. Bây giờ cuối cùng cũng có lý do chính đáng. ]
Đường Mạch 'phịch' một tiếng đóng quyển sổ lại. Cậu cuối cùng cũng hiểu được tại sao trong phó bản thực tế Thợ Giày Sắt mình lại kiên nhẫn với Hình Phong như vậy.
Sau khi Đường Mạch tiến vào phó bản, Hình Phong căn bản chưa từng nói thật với cậu. Tuy Đường Mạch không biết hai người chơi trước có phải bị Hình Phong giết hay không, nhưng theo tính cách bình thường của Đường Mạch, sau khi trải qua phó bản Pinocchio, mức độ bao dung với đồng đội heo của cậu đã giảm xuống tận đáy.
Hình Phong nhiều lần không nói rõ quy tắc trò chơi, đáng lẽ Đường Mạch đã phải kề dao trên cổ gã, buộc gã: "Hoặc là chết, hoặc là nói." Nhưng Đường Mạch vẫn không làm như vậy.
"Hóa ra là do dị năng này..."
Dị năng "Nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta", sử dụng dị năng có thể lấy được sự tin tưởng của người khác, khiến cho bản thân thoạt nhìn rất phúc hậu và vô hại. Không sử dụng dị năng, cũng có thể khiến bản thân trở nên đáng tin hơn những người khác. Bởi vì đây một dị năng thay đổi khí chất một cách vô tri vô giác.
Nếu như nói dị năng của Trần San San chính là không ngừng cải thiện trí tuệ, khiến cho con bé ngày càng thông minh hơn. Thì dị năng của Hình Phong chính là thay đổi khí chất của gã, khiến gã trông trở nên vô hại hơn. Cho dù không sử dụng dị năng, gã nhìn qua cũng đáng tin hơn so với người khác. Có thể gã chính là dựa vào cái này để giành được tín nhiệm của người chơi trước, sau đó mượn cơ hội sát hại bọn họ.
Hình Phong là người chơi chính thức, người như Phó Văn Đoạt vậy mà là khách lén qua sông. Từ góc độ nào đó mà nói, Tháp Đen cũng coi như rất hố người khác.
Suy nghĩ một chút, Đường Mạch lại mở quyển sổ dị năng ra, lật ra một trang. Ngón tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ 'thay đổi khí chất'.
"...Dị năng này còn là thuộc tính cưỡng chế, không thể lựa chọn từ bỏ sao." Đường Mạch lẩm bẩm nói.
Mặc dù không biết "Thay đổi khí chất" nghĩa là gì, có ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu hay không, nhưng Đường Mạch vừa nghĩ tới sau này người khác nhìn mình thì sẽ nghĩ "A, đây là một tên súc sinh vô hại!", cả người cậu lạnh toát. So với việc giả heo ăn thịt hổ, vả mặt người khác, cậu càng thích trực tiếp nói chuyện bằng thực lực.
Đương nhiên, nếu như dị năng này có thể khiến bản thân trở nên khiêm tốn, thu liễm hơn một chút, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Đường Mạch vẫn tương đối hài lòng.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Đường Mạch đi tới phòng y tế. Vẻ mặt Lạc Phong Thành vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Trần San San không thể nâng cao thể lực."
Đường Mạch kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Trên giường bệnh, cô bé trên người toàn vết thương, trong tay cầm một ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Sau khi thấy vật này, Đường Mạch mới nhớ ra trong phó bản Giáng sinh nửa tháng trước, Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ dựa vào nhánh cây thông Noel tiến vào phó bản. Nhưng bọn nhỏ thất bại trong phó bản Giáng sinh, hiện tại có thể dùng nhánh cây thông Noel để tăng cường thể lực?
Dường như biết được suy nghĩ của Đường Mạch, Lạc Phong thành nói: "Lúc đầu tôi cũng không thể sử dụng nhánh cây Noel, nhưng mà đêm qua, nhánh cây Noel biến thành ngôi sao trắng, bay đến trước mặt San San. Giống cái lúc trước chúng ta đã thấy, ngôi sao sáng có tác dụng tăng cường thể lực, là quà giáng sinh của con bé. Nhưng mà thất bại, sao vẫn là sao, tố chất cơ thể của Trần San San vẫn không được cải thiện."
Đường Mạch nhớ lại hàng chữ mà tối qua cậu nhìn thấy trong quyển sổ dị năng của mình.
[ - Dị năng: Trí tuệ siêu phầm ]
...
[ Hạn chế: Độ phán đoán chính xác cao nhất là 50%, không thể tăng cường thể lực. ]
Có được trí lực siêu phàm, lại phải từ bỏ tất cả vũ lực.
Đường Mạch trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô nhóc trên giường bệnh. Cậu đi tới, nhẹ giọng nói: "Có cái này mất cái kia. Nếu đã không có cách nào bù đắp được khuyết điểm, vậy thì dùng điểm mạnh tránh điểm yếu đi."
Nghe những lời này của Đường Mạch, Lạc Phong Thành và Trần San San trong nháy mắt kinh ngạc. Hai người như có điều suy nghĩ nhìn Đường Mạch, cũng không nói gì.
Lạc Phong Thành và Đường Mạch rất nhanh rời khỏi phòng y tế.
Lạc Phong Thành nói: "Chờ sau khi nhóm của Jacks về, tôi sẽ thông báo với cậu."
Đường Mạch: "Được."
Một câu này liền chờ trọn hai ngày.
Buổi trưa ngày 6 tháng 1, Jacks, Triệu Tử Ngang, Đường Xảo vội vàng về tới trung tâm thương mại. Lạc Phong Thành nhờ Jacks đi tìm Đường Mạch.
Sau khi Đường Mạch vào phòng làm việc, chỉ thấy hai người Triệu Tử Ngang và Jacks.
Lạc Phong Thành nói: "Đường Xảo và một thành viên khác bị thương, hiện tại đang được Lizzy điều trị. Lần này gọi cậu tới thứ nhất là để hoàn thành thỏa thuận, để cho nhóc Mập kể lại những chuyện đã xảy ra trong phó bản tập kết. Thứ hai... Đường Mạch, giống như Trần San San đã nói, hiện tại người chơi có thể tự mình tham gia trò công tháp."
Đường Mạch hơi giật mình.
Sau đó, Triệu Tử Ngang kể lại những chuyện đã phát sinh trong phó bản tập kết. Giống như Đường Mạch đã đoán, người chơi khác nhau sẽ nhận được nhiệm vụ có độ khó khác nhau. Bốn người nhóm nhóc Mập Mạp thực lực thuộc về tốp mạnh ở Thượng Hải, nhiệm vụ của bọn họ là tạo ra loại rượu ngon cho quán rượu Hương Tiêu, hỗ trợ quán rượu hoàn thành lễ kỉ niệm hàng năm của quán.
Lễ rượu Hương Tiêu là lễ hội diễn ra mỗi năm một lần ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, Hương Tiêu là quán rượu nổi tiếng ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Rất nhiều người Dưới Lòng Đất từ nông thôn đến các quái vật nhập cư trái phép đều sẽ đi đến quán rượu Hương Tiêu thưởng thức loại rượu Hương Tiêu nổi danh nhất, mỹ vị nhất.
Quán rượu Hương Tiêu tổ chức lễ hội Rượu Hương Tiêu hàng năm. Nhiệm vụ đại đa số người chơi chính là trở thành khách mời trà trộn vào lễ hội. Một số ít người chơi có thực lực tương đối mạnh giống tổ chức Attacks, có nhiệm vụ chưng cất rượu cho quán rượu, số còn lại chính là phá hư lễ hội Rượu Hương Tiêu.
Nhóm Jacks phí hết tâm tư, rốt cục ủ ra được rượu Hươu Tiêu chân chính.
Nguyên liệu chính của rượu Hương Tiêu chính là máu người. Bọn quái vật thích ăn người chơi, người Dưới Lòng Đất cũng thích ăn thịt người chơi. Cho nên thứ bọn họ thích uống thực sự, chính là máu người." Lúc Triệu Tử Ngang nói đến cái này, sắc mặt nhóc tái nhợt, vẫn chưa thoát khỏi sự tàn khốc của trò chơi. "Bọn người Dưới Lòng Đất ném đủ loại chân tay đã bị chặt đứt vứt vào trong thùng rượu, ủ ra rượu. Tay chân người trong đó đều cong lại như trái chuối... Đây chính là rượu Hương Tiêu (1)."
Sau khi nói xong chuyện phó bản tập kết, Jacks nói: "Sau khi rời khỏi Phổ Tây, bọn tôi nghe được một tin đồn, người chơi có thể chủ động tham gia trò chơi công tháp Tháp Đen. Đường Xảo nói loại chuyện này rất quan trọng, quyết định đi xem tình hình thực tế. Sáng sớm hôm nay chúng tôi rời khỏi phó bản tập kết liền canh giữ bên cạnh Tháp Đen. Kết quả lúc sáu giờ sáng, chúng tôi nhìn thấy ba người cùng đi đến phía dưới Tháp Đen, một lát sau, bọn họ biến mất. Có lẽ bọn họ tiến vào Tháp Đen tham gia trò chơi công tháp."
Tin tức mà Jacks nói không chỉ đơn giản là 'người chơi có thể chủ động đi vào Tháp Đen', điều quan trọng hơn là...
"Ba người bọn họ đi vào chung?" Đường Mạch hỏi.
Jacks không rõ tại sao Đường Mạch hỏi lại, hắn gãi gãi đầu, gật đầu.
Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch: "Tôi dự định ngày mai đi với Jacks đến Phổ Tây, tìm hiểu tình huống cụ thể. Tháp Đen ở ngay Phổ Tây, người chơi ở Phổ Tây có lẽ sẽ biết nhiều tin tức hơn."
Hắn ngay ở đây mời Đường Mạch, Đường Mạch quả thật cũng có hứng thú đi xem một chút. Nhưng lúc cậu chuẩn bị đáp ứng, một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang dội trong đầu cậu.
[Ding Doong! Trung Quốc khu 2 người chơi chính thức Đường Mạch đã đạt được trình độ công tháp Tháp Đen, năm ngày sau, chuẩn bị công tháp!]
Biểu tình trên mặt Đường Mạch đột nhiên cứng đờ.
Jacks và nhóc Mập Mạp không phát hiện ra sự khác thường của cậu, vẫn còn ngốc nghếch nhìn Đường Mạch, chờ câu trả lời của cậu. Chỉ có Lạc Phong Thành mắt sắc thấy được sắc mặt Đường Mạch, chậm rãi nheo mắt lại, bất động thanh sắc quan sát. Một lúc sau mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm trẻ con vui mừng thông báo trong đầu Đường Mạch liên tục ba lần. Giống như đúc hai tháng trước, Tháp Đen vui sướng báo cho Đường Mạch biết cậu phải đi công tháp. Nhưng mà lần này thời gian không còn là mười ngày nữa, mà là năm ngày.
Sau khi giọng nói ngừng lại, Đường Mạch quay đầu nhìn ba người Lạc Phong Thành.
Trong mắt Lạc Phong Thành có một tia quan tâm và dò xét, Jacks và nhóc Mập Mạp thì hoàn toàn là quan tâm.
Đường Mạch lại mở miệng, bất đắc dĩ cười nói: "Mọi người đi trước đi, mấy nữa ngày nữa tôi sẽ đi sau. Vừa rồi Tháp Đen thông báo với tôi phải đi công tháp."
Trong năm ngày chuẩn bị công tháp, Đường Mạch tổng cộng làm ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, chuẩn bị một ít vũ khí. Sau khi trải qua sự việc Bà Ngoại Sói Ở Sơn Cốc quái vật, Đường Mạch càng hiểu sâu về trình độ của quái vật bên trong Tháp Đen. Lấy thực lực trước mặt của cậu, e là còn chưa phải đối thủ của Bà Ngoại Sói, cho nên cậu cần phải chuẩn bị nhiều vũ khí hơn. Giống như Hình Phong, chuẩn bị một ít vũ khí có độc, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Chuyện thứ hai chính là cậu cần năng cao thực lực của chính mình.
Thực lực này không phải đi thu thập thêm dị năng, mà là tăng cường tố chất cơ thể. Dị năng tốt rất khó có thể thu thập được, đến hiện tại Đường Mạch vẫn không thể thu thập được dị năng của nhóc Mập Mạp. Những việc như tăng cường tố chất cơ thể, thì nhất thời không thể có liền được. Hiện tại việc cậu cần làm chính là, phải nâng cao trình độ đánh cận chiến của mình..
Sau khi đánh nhau với Sói Đánh Giày, Đường Mạch thấy được rõ ràng, thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh. Cậu có tố chất cơ thể mạnh mẽ, nhưng loại tố chất này lại giống như một đứa trẻ cầm dao lớn, chỉ có thể vung vẫy dao không theo bất cứ kết cấu nào. Đường Mạch đã từng giao thủ với Phó Văn Đoạt ở bãi đậu xe, Đường Mạch biết, Phó Văn Đoạt cố ý nhường mình, bằng không lấy trình độ đánh cận chiến Phó Văn Đoạt, Đường Mạch tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Tổ chức Attacks chỉ có Đường Xảo từng được huấn luyện quyền anh, nhưng lúc này cô đang bị thương, khó có thể dạy cho Đường Mạch. Hơn nữa cô cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, dưới tình huống tố chất cơ thể của cô còn kém hơn Đường Mạch, thứ có thể dạy cho cậu không nhiều.
Đường Mạch nghĩ tới Phó Văn Đoạt.
Nhìn đôi giày trên chân mình, Đường Mạch nghĩ một hồi, quyết định đi tìm Phó Văn Đoạt.
Nhưng cậu cũng không tìm được người kia.
Phó Văn Đoạt giống như biến mất. Sau buổi tối hôm đó, Đường Mạch chưa từng gặp lại hắn. Lạc Phong Thành nói hắn và Phó Văn Đoạt cũng đạt được thỏa thuận, sau khi nhóm nhóc Mập Mạp rời khỏi phó bản tập kết sẽ đem tin tức của phó bản tập kết nói với Phó Văn Đoạt. Nhưng thành viên của Attacks không tìm được hắn trong trung tâm thương mại.
Có thể Phó Văn Đoạt đã rời khỏi trung tâm thương mại, cũng có thể...
"Hắn tham gia trò chơi công tháp?"
Nghĩ tới khả năng này, Đường Mạch lấy ra trứng Gà Tây, nhẹ nhẹ gõ ba cái. Trứng Gà Tây lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Đường Mạch nhẹ giọng nói: "Phó Văn..." giọng nói đột nhiên im bặt.
Âm thanh kim loại va chạm kịch liệt phát ra từ quả trứng Gà Tây. Từng tiếng 'Rầm rầm rầm' vang lên, hình như là vật nặng nào đó rơi mạnh xuống đất, một lúc sau, lại có tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên.
Giữa tiếng vật lộn kịch liệt này, âm thanh kinh ngạc của Phó Văn Đoạt truyền đến: "Đường Mạch?" Hắn nói rất nhanh, nhưng thanh âm cũng không nôn nóng.
Đường Mạch suy nghĩ một lát, hỏi: "Anh đang tiến hành trò chơi công tháp?"
Phó Văn Đoạt: "Đúng vậy."
"... Được, vậy không làm phiền anh. Có nhu cầu thì trực tiếp lưu trữ."
"Được."
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc.
Đường Mạch tìm Phó Văn Đoạt kỳ thực có hai mục đích. Thứ nhất chính là nhờ đối phương dạy cho mình một ít kỹ xảo cận chiến, nâng cao thực lực của bản thân. Mục đích thứ hai chính là chuyện thứ ba cậu muốn làm trong việc chuẩn bị công tháp: Cậu muốn mời Phó Văn Đoạt, cùng nhau tiến hành trò chơi công tháp.
Đường Mạch sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này.
Sau khi trải qua phó bản Pinocchio và phó bản Thợ Giày Sắt, thực tế chứng minh, khi cậu và Phó Văn Đoạt cùng nhau tiến hành trò chơi độ khó của trò chơi sẽ tăng lên. Ở phó bản trước vẫn chưa biểu lộ rõ ràng, nhưng ở phó bản sau đã được xác nhận. Hơn nữa trong cùng trò chơi, hai người chỉ có thể sử dụng lưu trữ một lần.
Nhưng Đường Mạch vẫn đưa ra quyết định này. Bởi vì một đồng đội ưu tú vẫn quan trọng hơn độ khó của trò chơi.
Đường Mạch không thể không thừa nhận, cậu cùng Phó Văn Đoạt cực kỳ ăn ý, thời điểm hợp tác còn có thể vô điều kiện mà tín nhiệm lẫn nhau, đạt được lợi ích lớn nhất. Loại ăn ý này rất khó có được. Bản thân Đường Mạch bị Tháp Đen thông báo tiến hành trò chơi công tháp, với thực lực Phó Văn Đoạt, e là cũng đã nhận được thông báo của Tháp Đen.
Không nghĩ tới Phó Văn Đoạt đi trước một bước, tiến vào trò chơi.
"Bất quá như vậy cũng tốt, không đi cùng anh ta, ít ra trò chơi sẽ đơn giản hơn một chút..." Đường Mạch âm thầm nghĩ.
Buổi tối ngày thứ hai, Đường Mạch từ chỗ Lạc Phong Thành biết được phương thức chủ động tiến vào trò chơi công tháp.
Lạc Phong Thành: "Hiện tại thực lực của người chơi đã có thể chủ động tiến hành công tháp. Lúc người chơi đi tới phía dưới Tháp Đen, trong đầu lựa chọn tiến vào trò chơi công tháp, Tháp Đen sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở, hỏi có xác định tiến vào trò chơi hay không, có họp thành tổ đội tiến vào trò chơi hay không." Dừng một chút, hắn nhìn về phía Đường Mạch: "Cậu khi nào bắt đầu công tháp, có đồng đội không?"
Đường Mạch: "Ngày mai, không có đồng đội."
Lạc Phong Thành: "Thực lực của thành viên Attacks hiện tại vẫn chưa mạnh, tùy tiện đi công tháp có hơi mạo hiểm. Tôi định tới tháng 2 mới đi công tháp, để bọn họ chuẩn bị đầy đủ hơn." Hắn muốn nói với Đường Mạch lần này tổ chức Attacks không thể giúp cậu.
"Ừm." Đường Mạch cũng không có ý định mời thành viên Attacks đi công tháp. Cậu là công tháp Tháp Đen tầng hai, thành viên tổ chức Attacks chỉ có thể tiến hành công tháp tầng một. Không ai biết thời điểm bọn họ hợp thành tổ đội sẽ gặp phải dạng nhiệm vụ gì. Sự tồn tại của Đường Mạch có thể sẽ khiến cho độ khó của trò chơi tăng lên, ngược lại thành hại đối phương.
Lạc Phong Thành yên lặng nhìn Đường Mạch, bỗng nhiên nở nụ cười: "Sống sót."
Những lời này thời điểm lần đầu tiên Đường Mạch bị ép tham gia công tháp Tháp Đen tầng một, cũng có người từng nói với cậu. Hiện tại lại nghe được câu này, trong đầu Đường Mạch hiện lên khuôn mặt người kia.
... Không biết Phó Văn Đoạt hiện tại thế nào.
Đường Mạch cười nói: "Được, tôi sẽ sống sót."
Chiều tối ngày thứ hai, Đường Mạch đi tới Phổ Tây. Đứng trên Bến Thượng Hải, xa xa nhìn tòa tháp lớn đen nhánh. Mặt trời lặn dần về phía tây, sông Hoàng Phố lóe lên vài tia sóng lung linh. Thoạt nhìn Đường Mạch một thân quần áo bình thường, thực tế trên đùi của cậu gắn bốn con dao nhỏ, trên người còn mang theo hai con dao găm và một cây súng.
Cậu đứng trước Tháp Đen, ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cao lớn, chuẩn bị công tháp.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên trên toàn thế giới --
[Ding Doong! Trung Quốc khu 2 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công thông quan Tháp Đen tầng hai! ]
Đường Mạch hơi sửng sốt.
Một lúc lâu, cậu cười một tiếng, thấp giọng tự nói: "Ngay cả đạo cụ lưu trữ cũng không dùng đã thông quan, chắc là mình cũng không thành vấn đề ha!"
Nhưng mà, khi Tháp Đen vừa thông báo xong, chỉ mới ba giây sau, một giọng nói lại vang lên.
[Ding Doong! Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena Jophoth thành công thông quan Tháp Đen tầng hai!]
Lúc này trong lòng Đường Mạch đã chọn 'xác nhận tiến vào trò chơi công tháp', nghe được cái này, Đường Mạch còn chưa kịp kinh ngạc, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc của Tháp Đen.
[Ding Doong! Tháp Đen tầng hai (cấp độ thường) kích hoạt thành công.]
"Người chơi bắt đầu gia nhập trò chơi..."
"Chế tác bản đồ thành công...
Hoàn tất số liệu...
Đang tải thông tin đồng đội..."
[Hoan nghênh đến với lâu đài đá quý của Nữ Hoàng Đỏ!]
Một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, khi Đường Mạch mở mắt thì đã xuất hiện trong một hành lang tối như mực.
Đây là một cái hành lang phong cách Âu thời Trung cổ. Một bên hành lang là tấm kính thủy tinh có màu cao lớn khổng lồ, xuyên qua tấm thủy kinh dày là một mặt trăng hình trái tim màu đỏ lơ lửng trên bầu trời. Phía còn lại treo hàng loạt các bức tranh nổi tiếng của thời Phực hưng: [Bức tượng của Bayern trước Đức mẹ Đồng trinh] (2) của Holbein, [Madonna và em bé với thánh John Baptist] (3) của Raphael, rất nhiều bức đã bị thất lạc và được cất kỹ trong bảo tàng đều được treo trên vách tường của hành lang.
Ngay lúc Đường Mạch mở mắt ra liền nắm chặc Cây Dù Nhỏ màu hồng bên hông, đề phòng bị tấn công bất ngờ, nhưng bốn phía lại gió êm sóng lặng. Cậu quay đầu nhìn một chút, ánh mắt dừng trên thân ảnh hai người kia.
Một người người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặt như nhân viên văn phòng đang dựa vào tường, chóng mặt mà xoa đôi mắt, dường như không kịp phản ứng.
Ngoài cô ta ra, Đường Mạch lại nhìn về phía còn lại.
Phía hành làng bên kia, cách cậu ba mét, một thanh niên mặt non nớt đang dựa vào tấm kính màu, mỉm cười nhìn Đường Mạch. Ánh trăng màu đỏ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt hắn, khiến mặt hắn hiện ra màu sắc sặc sỡ. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Đường Mạch, phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn.
Từ từ, hắn nghiêng đầu, tay phải giơ lên làm thành hình súng lục, chỉ vào Đường Mạch.
"bịch."
Đường Mạch nheo mắt lại. Thanh niên mặt trẻ con vẫn như cũ cười hì hì nhìn cậu, thân hình hắn phảng phất muốn sáp nhập với ánh trăng đỏ như máu, nở nụ cười quái dị.
Nữ nhân viên rốt cuộc nhận ra vấn đề, cô quay đầu nhìn Đường Mạch và thanh niên mặt trẻ con, tầm mắt dừng lại trên đỉnh đầu hai người một chốc, cô hít sâu một hơi, nữ nhân viên tri thức bình tĩnh lại, nói: "Các anh cũng nghe Tháp Đen nói câu 'đang tải thông tin đồng đội' chứ, cho nên tôi muốn xác nhận một chút... Hiện tại, hai anh có phải là đồng đội của tôi không?"
Tháp Đen đã từng nói dây xích là đạo cụ chịu ảnh hưởng của luật nhân quả, sau khi bị trói không thể tự cởi ra được.
Tác dụng của sợi dây xích này còn lớn hơn cả đôi giày thần kỳ.
Mắt thấy Thợ Giày Sắt đi càng lúc càng xa, Đường Mạch quay đầu, đè thấp giọng hỏi: "Lấy được không?"
Phó Văn Đoạt không quay đầu nhìn sợi dây xích của Thợ Giày Sắt, thế nhưng hắn hiểu được ý của Đường Mạch: "Chắc là không được."
Đường Mạch hơi thất vọng, tiếp tục đi về phía trước.
Phó Văn Đoạt thấy bộ dạng này của cậy, khóe môi khẽ cong lên, không nói gì.
Sợi dây xích kia đúng là đồ tốt, với kinh nghiệm đã từng giao đấu với Thợ Giày Sắt, cho dù hắn và Đường Mạch có hợp tác sợ rằng cũng không phải là đổi thủ của Thợ Giày Sắt. Thợ Giày Sắt mạnh hơn một bậc so với Pinocchio, có lẽ không cùng cấp bậc với ông già Noel và Bà Ngoại Sói, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Hai người rất nhanh đã đi qua khu nhà máy, trở lại trung tâm thương mại. Sau đó tách ra ở cổng.
Sắc trời đã tối mịt, Phó Văn Đoạt dự định tìm một chỗ trong trung tâm thương mại để qua một đêm. Đường Mạch sau khi nhìn thân ảnh của hắn an toàn biến mất trong cầu thang của trung tâm mới xoay người đi xuống tầng hai bãi đậu xe.
Lúc đi đến phòng cấp cứu ở tầng hai, còn chưa vào cửa đã nghe giọng nói của Lizzy và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành hỏi: "Chắc chắn đã thông báo rồi?"
Giọng Lizzy lo lắng, vội la lên: "Đúng vậy. Em vừa ra khỏi trung thương mại một chút thì gặp được Đường Mạch đang đi cùng một người áo đen, chính là vị Phó tiên sinh kia. Sau khi nghe em nói cô bé trở về, Đường Mạch cực kì vui nói rằng sẽ trở về ngay. Sau đó em đi thông báo cho thằng nhóc kia. Nhưng bây giờ bọn em trở về rồi, vậy mà Đường Mạch vẫn chưa về. Tiến sĩ, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có khi nào đụng trúng khách lén qua sông hay tiến vào phó bản nào rồi không?"
Lạc Phong Thành đang định mở miệng trả lời thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn về phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, Đường Mạch đứng ở cửa mỉm cười nói: "Là tiến vào phó bản."
Nhìn thấy người mình thông báo đã trở về, lúc này Lizzy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô tự trách: "Sớm biết như vậy thì tôi đã đi chung với các anh, như vậy các anh sẽ không tiến vào phó bản. Cửa vào phó bản gần đây tôi đều biết."
Đường Mạch đi vào phòng: "Tôi tiến vào phó bản thực tế." Dừng một chút, cậu nhìn về phía Lạc Phong thành: "Chính là phó bản Thợ Giày Sắt. Tôi và Phó Văn Đoạt cùng đi vào, bây giờ mới thông quan."
Sau đó, Đường Mạch đơn giản kể lại những gì mình thấy trong phó bản Thợ Giày Sắt. Cậu bỏ qua việc nhận được đạo cụ, tập trung nói về vấn đề phó bản cấm sử dụng dị năng và đạo cụ. Đây là một tin tức rất quan trọng, sau khi Lạc Phong Thành nghe xong thì nói: "Cảm ơn, điều này rất quan trọng, về sau chúng tôi phải chuẩn bị cho việc không thể sử dụng dị năng và đạo cụ."
Đường Mạch nói: "Không cần."
Lạc Phong Thành nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới vài lần, một lúc sau, hắn cười nói: "Được rồi, vậy thì không cần cảm ơn."
Lạc Phong Thành nhạy bén nhận ra Đường Mạch có chút khác, biến hóa này không lớn, nhưng tổng thể vẫn có chút thay đổi. Nếu là trước đây, Đường Mạch cũng sẽ đem tin tức này nói cho tổ chức Attacks, dù sao sau Địa Cầu Online, người cậu quen hầu như đều biến mất, có thể nói bạn bè hiện tại đều ở trong tổ chức Attacks. Nhưng Đường Mạch cũng sẽ không lập tức nói ra tin tức mà không chút do dự nào như vậy.
Lizzy và một thành viên khác nhanh chóng rời khỏi. Lưu Thần sau khi nói mấy câu với Trần San San, lau nước mắt trên khóe mắt một cái, cũng rời đi trước phòng y tế. Đường Mạch thấy động tác lau nước mắt của Lưu Thần, mơ hồ nhận thấy có chỗ không đúng, nhưng cậu không hỏi, nhìn theo cậu nhóc vóc dáng giống cây tre rời khỏi.
Trong nhất thời, phòng y tế rộng rãi chỉ còn lại Đường Mạch, Lạc Phong thành và Trần San San.
Từ lúc ra khỏi phó bản thực tế Thợ Giày Sắt tới bây giờ Đường Mạch cuối cùng cũng gặp lại cô nhóc này.
Đường Mạch luôn muốn con bé trở thành đồng đội của mình. Cậu vẫn chưa quên, sau khi lấy được nhiều dị năng như vậy, chỉ có dị năng của Trần San San có thể khiến quyển sổ dị năng phải dùng câu 'ngươi đúng là gặp vận may' để đánh giá. Cậu đi tới trước giường bệnh, nhìn con bé gầy như que củi nằm trên giường, dựa vào gối đầu. Trên trán và cánh tay đều là vết thương, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng, nghiêm túc nhìn Đường Mạch và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành nói: "San San mang về một ít tin tức thú vị. Đường Mạch, tôi nghĩ đối với cậu mà nói là một tin tức cực kì quan trọng."
Đường Mạch nhìn về phía cô bé.
Trần San San gật đầu, không nói nhảm mà trực tiếp nói thẳng: "Em và Phỉ Phỉ tiến vào cùng một phó bản Giáng Sinh. Phó bản của bọn em tổng cộng có mười người, trò chơi cụ thể tạm thời không đề cập, giống anh Đường Mạch và thầy Lạc, trò chơi của bọn em cũng là trò chơi đối kháng, nhưng bọn em chia ra tới năm đội. Em và Phỉ Phỉ không chung đội, lúc trò chơi tiến hành đến ván thứ ba..." Thanh âm Trần San San dừng lại, trên khuôn mặt đầy vết thương không mang chút biểu cảm gì, giọng nói cũng không hề thay đổi, nhưng Đường Mạch lại cảm thấy con bé có vẻ thương tâm.
"Phỉ Phỉ chết ở trong tay một người chơi nữ."
Đường Mạch trong lòng có chút ngưng trọng, trong mắt chợt thoáng qua hình ảnh cô bé xán lạn có nụ cười ngượng ngùng.
Cậu không nói gì, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô bé trên giường bệnh.
Trần San San dừng lại trong chốc lát, tiếp tục nói: "Đến ván thứ năm, em và đồng đội bị loại, sau đó bị buộc tiến vào một trò chơi công tháp. Em tiến hành trò chơi ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, quy tắc trò chơi tạm thời không đề cập, thế nhưng trong trò chơi này em phát hiện hai điểm quan trọng."
Đường Mạch nói: "Là gì?"
"Thứ nhất, những người trong cùng một trò chơi công tháp có khả năng không tiến hành công lược cùng tầng."
Đường Mạch lập tức hiểu được ý của Trần San San, kinh ngạc nói: "Ý em là trong cùng một trò chơi, khi em đang tiến hành công tháp tầng một thì có người lại đang tiến hành công tháp tầng hai?" Tin tức thực sự quá kinh người, Đường Mạch nhịn không được nhìn về phía Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu với cậu, vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Ý của San San chính là như vậy. Con bé tham gia vào một trò chơi công tháp tổng cộng có tám người. Vừa tiến vào trò chơi, bọn họ liền trở thành tội phạm của Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Nhiệm vụ của của San San và sáu người còn lại là giết chết một tù nhân có cảm giác tồn tại thấp nhất. Người còn lại thì nhiệm vụ dường như lại khác với mọi người."
Trần San San nói: "Lúc người chơi kia vừa tiến vào trò chơi, cử chỉ có chút kì lạ, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức giả vờ như chưa phát hiện ra cái gì, bắt đầu cùng bọn em thảo luận làm sao để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trên thực tế, khi tám người bọn em cùng nhau bị truyền tống đến trò chơi này, cô ta vừa nhìn thấy bảy người trên mặt liền lộ ra biểu tình khiếp sợ. Bắt đầu từ lúc đó, em đã chú ý đến cô ta."
Mỗi người chơi lúc đầu bị truyền tống vào một trò chơi công tháp, khẳng định sẽ khẩn trương, thấp thỏm. Trần San San ngay đầu đã có thể bình tĩnh, đồng thời nghĩ đến việc quan sát đồng đội, điều này đã rất khó. Hơn nữa con bé còn phát hiện ra điều bất thường.
"Bị khiếp sợ khi đột nhiên tham gia trò chơi công tháp là chuyện rất bình thường, sau đó lại cố ý giả vờ bình tĩnh cũng là điều hợp lý. Thế nhưng thầy Lạc đã từng nói với em, loại người có thể nhanh chóng ẩn mình như thế này, nếu như không phải trong lòng có quỷ thì chắc chắn là một người thông minh. Trong một trò chơi nhiều người, thứ cần đề phòng nhất không phải là đối thủ, cũng không phải quy tắc trò chơi, mà là chính là người thông minh trong đội ngũ. Người thông minh thường cố chấp với ý kiến của mình, một khi tự cho là thông minh sẽ hại toàn đội. Nếu như người thông minh này có ý đồ khác thì sẽ càng đáng sợ hơn, so với đồng đội heo còn đáng sợ hơn nhiều, thậm chí cần phải ra tay trước để chiếm ưu thế." Trần San San sắc mặt bình tĩnh làm một động tác cắt cổ.
"..." Ánh mắt Đường Mạch đảo qua Trần San San và Lạc Phong Thành
Lạc Phong Thành hắn thế mà dạy con bé cái này?!
Trần San San nghiêm túc nói: "Lúc đầu em nghĩ rằng cô ta gặp vấn đề gì, thế nhưng sau đó em lại phát hiện, cô ta có một số hành động kỳ lạ. Trong quá trình trò chơi, em dần nhận ra được nhiệm vụ của cô ta có khả năng khác với bảy người còn lại." Dừng một chút, Trần San San nói thêm: "Đây chỉ là suy đoán của em, ba phần là suy luận, bảy phần là dựa vào trực giác. Đương nhiên, em cũng không biết nhiệm vụ của cô ta rốt cuộc là cái gì, bởi vì trước lúc bảy người bọn em hoàn nhiệm vụ chính, có một buổi tối cô ta đã bị thủ vệ của Vương Quốc Dưới Lòng Đất giết chết. Thủ vệ đem thi thể thảm không nỡ nhìn kéo đến trước mặt bọn em, cảnh cáo đây chính là cái kết cho việc vượt ngục."
Đường Mạch hiểu ý: "Nhiệm vụ của cô ta là vượt ngục?"
"Có thể là như vậy. Em cũng không cách nào xác định được." Trần San San nói: "Cái ngục giam kia nguy hiểm khắp nơi, trong bảy người bọn em cuối cùng có hai người thành công thông quan Tháp Đen tầng một. Thời điểm chúng em vừa giết chết một tên phạm nhân lạ mặt thì đã bị truyền tống về trái đất. Nếu như nhiệm của cô ta là vượt ngục, vậy thì nhiệm vụ của bảy người bọn em so ra rất đơn giản. Trên cơ sở đó để phỏng đoán. Nhiệm vụ của bảy người bọn em là nhiệm vụ của Tháp Đen tầng một, vượt ngục chỉ sợ là nhiệm vụ Tháp Đen tầng hai."
Lạc Phong Thành nói: "Người chơi kia rốt cuộc đã thông quan Tháp Đen tầng một hay chưa, San San cũng không dám khẳng định. Thế nhưng cô ta qua thật là người chơi mạnh nhất trong tám người, bao gồm sự thông minh, khả năng phán đoán, ra quyết định, kể cả dị năng cũng cực kì mạnh. Đường Mạch, cùng một trò chơi có thể sẽ có người chơi công tháp ở hai tầng khác nhau, đây chỉ là suy đoán của San San, cậu có thể tùy tiện nghe một chút."
Đường Mạch suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi tin tưởng phỏng đoán này."
Lạc Phong Thành nở nụ cười: "Tôi cũng tin tưởng."
Cô nhóc nằm trên giường bệnh, nghe thầy và người anh trai mình vô cùng kính trọng đều khẳng định phán đoán của mình, Trần San San cũng thoáng thoáng nở nụ cười, giấu đi nỗi đau khi mất đi một người bạn.
Đường Mạch: "Điều thứ hai là gì?"
Trần San San xốc lại tinh thần, tiếp tục nói: "Điều thứ hai là chuyện ván đã đóng thuyền. Lúc em rời khỏi trò chơi, Tháp Đen hỏi em có muốn tiếp tục công tháp không. Em chọn không. Sau đó nó nói, trong vòng ba tháng, người chơi có thể đến Tháp Đen chủ động công tháp. Sau ba tháng nếu không tiến hàng công tháp thì sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi công tháp."
"Có thể chủ động công tháp?!" Chuyện này so với khi nãy còn khiến Đường Mạch khiếp sợ hơn.
Trần San San gật đầu: "Đúng vậy. Dựa theo những lời của Tháp Đen, bất cứ lúc nào người chơi cũng có thể chủ động công tháp. Ngược lại, người chơi chỉ có thể bị lôi kéo đi công tháp, như vậy thì thời gian, cơ hội công tháp không được khống chế. Chắc chắn sẽ xảy ra trường hợp trong ba tháng không chủ động công tháp, bị Tháp Đen lôi đi đi công tháp."
Lạc Phong Thành nói tiếp: "Nó nói người chơi đến các khu vực Tháp Đen chủ động công tháp, cho nên Đường Mạch..." Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch "Tôi định chờ nhóm của Jacks từ Phổ Tây trở về, chúng ta có thể xem thử người chơi thật sự có thể chủ động công tháp hay không."
Trần San San trở lại mang đến hai tin tức quan trọng.
Thứ nhất, cùng một trò chơi công tháp, có khả năng người chơi công tháp khác tầng.
Thứ hai, người chơi có thể chủ động công tháp.
Đường Mạch tương đối để ý đến tin tức 'chủ động công tháp'.
Đối với bất cứ người chơi nào, không ai muốn tham gia vào trò chơi công tháp nguy hiểm. Cho dù có là công tháp cấp độ thường thì cũng đã là cửu tử nhất sinh. Ba tháng trước có lẽ có rất ít người chơi lựa chọn chủ động công tháp. Vì sao Tháp Đen cho người chơi quyền lựa chọn?
Trừ khi chủ động công tháp có lợi hơn so với việc bị Tháp Đen lôi đi công tháp.
Chỗ tốt này...
Đường Mạch đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, cậu quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng đang nhìn cậu.
Nhìn thấy biểu tình bừng tỉnh đại ngộ của Đường Mạch, Lạc Phong Thành nói: "Nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi? Trước khi cậu trở về, tôi và San San có thảo luận qua, người chơi bình thường sẽ không muốn chủ động tham gia trò chơi công tháp trừ khi có lợi thế. Có hai khả năng, một là chủ động công tháp, có thể lưa chọn nội dung trò chơi, độ khó trò chơi. Khả năng này cực thấp, Tháp Đen trong phương diện trò chơi cho tới bây giờ chưa từng cho bất cứ quyền lựa chọn nào. Khả năng khác chính là...
Đường Mạch bình tĩnh nói: "Chủ động công tháp có thể lựa chọn đồng đội."
Ngồi trong phòng y tế một lúc, Đường Mạch dự định trở về dưỡng thương, đồng thời cẩn thận suy nghĩ hai tin tức quan trọng này. Lúc cậu đi, Lạc Phong Thành nói: "Cậu bị thương rồi, có cần để cho Lizzy xem giúp cậu một chút không?"
Đường Mạch lắc đầu: "Vết thương nhỏ thôi, không cần làm phiền cô ấy."
Lạc Phong Thành cũng không miễn cưỡng.
Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị ra ngoài, giọng nói cô nhóc vang lên: "Thật ra, còn một tin tức không biết có tính là tin tốt hay không."
Đường Mạch cùng Lạc Phong Thành đều quay đầu nhìn cô bé.
Trên giường bệnh, cô nhóc luôn trầm tính chớp mắt một cái, bởi vì vui mừng hiếm khi lộ ra biểu tình phù hợp với tuổi tác.
"Anh Đường Mạch, thầy Lạc... Em trở thành người chơi chính thức rồi."
Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều sững sờ.
Cách đây khá lâu, lúc Đường Mạch và Lạc Phong Thành gặp nhau lần đầu tiên, Chuột Chũi bự có nói với bọn họ: "Quân dự bị cũng có thể trở thành người chơi chính thức, chỉ cần hoàn thành trò chơi của Tháp Đen là được." Chuyện này sớm đã bị Đường Mạch bỏ qua từ lâu.
Hai tháng sau khi Địa Cầu Online, cậu chưa từng gặp qua quân dự bị nào trở thành người chơi chính thức. Có thể Chuột Chũi chỉ là thuận miệng nói dối, quân dự bị căn bản không thể chuyển thành người chơi chính thức. Nhưng hiện tại Trần San San lại nói cho bọn họ biết: "Em trở thành người chơi chính thức rồi."
Hóa ra muốn trở thành người chơi chính thức không hoàn thành 'trò chơi Tháp Đen', mà là 'trò chơi công tháp của Tháp Đen'.
Hiểu ra chân tướng, Đường Mạch thực sự là dở khóc dở cười.
Tất cả người chơi chính thức đều có dị năng, điều Lạc Phong Thành quan tâm nhất là Trần San San thu được dị năng gì. Đây cũng là điều Trần San San buồn bực, cô nhóc cũng không biết mình có dị năng hay không. Cô bé một không... di chuyển được đồ vật, hai không có sức lực mạnh mẽ như trâu. Sau khi trở thành người chơi chính thức, cô bé so với lúc làm quân dự bị thì không có gì khác biệt.
Đường Mạch ám chỉ nói: "Có thể dị năng của em thuộc loại vô tri vô giác. Chẳng hạn như năng lực lành vết thương, hoặc tăng cường trí nhớ?"
Lạc Phong Thành và Trần San San rơi vào suy nghĩ.
Đường Mạch rời khỏi phòng y tế.
Cậu nhanh chóng tìm được cái xe mà mình thường dùng, sau khi vào xe, cậu lấy quyển sổ dị năng từ trong không khí ra, nhanh chóng mở đến trang thứ năm. Dưới ánh sáng mờ yếu của đèn pin, từng hàng chữ nhỏ màu đen đập vào mắt. Ánh mắt Đường dừng lại ở hàng thứ hai --
[ Người sở hữu: Trần San San (quân dự bị)]
Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm hàng chữ này, dưới ánh nhìn của cậu, hàng chữ này dần dần biến thành --
[ Người sở hữu: Trần San San (người chơi chính thức)]
Thực sự thay đổi!
Đường Mạch lại cẩn thận nhìn những hàng chữ khác. Ngoại trừ hàng chữ người sở hữu, dị năng của Trần San San không có bất kỳ thay đổi nào. Thông quan Tháp Đen tầng một, so sánh với hai tháng trước, dị năng của Trần San San chắc chắn sẽ tăng lên. Đường Mạch sau khi tiếp xúc với con bé, cũng nhận ra tư duy của con bé nhạy bén hơn, khả năng phân tích cũng cải thiện, khả năng chỉnh hợp tin tức cũng mạnh lên.
Mà trong quyển sổ dị năng của Đường Mạch, dị năng của Trần San San vẫn ở cấp ba, không hề thay đổi.
"Có thể là cấp bậc dị năng của con bé không hề thay đổi, nhưng cũng có thể là sau khi thu thập dị năng, dị năng đó không có quan hệ gì với con bé nữa. Cho dù dị năng của con bé mạnh lên, dị năng mình thu thập được cũng không có bất kỳ thay đổi nào."
Đường Mạch suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn nữa.
Nếu sau khi Đường Mạch thu thập dị năng, dị năng vẫn có thể mạnh lên theo người sở hữu, như vậy quyển sách này cũng quá giống bàn tay vàng rồi, quả thực giống như một BUG. Đường Mạch cũng không tham lam, sau khi cậu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đóng lại quyển sổ dị năng lại. Nhưng lúc cậu đang khép quyển sổ lại, ở trang cuối cùng, cậu kinh ngạc 'a' một tiếng.
Đường Mạch mở quyển sổ ra, lật đến một trang cuối cùng.
[ - Dị năng: Hãy nhìn đôi mắt to thuần khiết của ta.]
- Người sở hữu: Hình Phong (người chơi chính thức)
- Loại hình: Đặc thù
- Chức năng: Sở hữu một khuôn mặt hiền lành, khiến bạn trông rất vô hại, lời nói và hành động dễ dàng khiến người khác tán thành. Khí chất người chơi có thể thay đổi theo thời gian, khi không sử dụng dị năng cũng sẽ có được một gương mặt phúc hậu và vô hại.
- Cấp bậc: Cấp hai.
- Hạn chế: Khi sử dụng dị năng phải nhìn kỹ vào mắt đối phương, hai người liên tục nhìn nhau ít nhất năm giây
- Ghi chú:Hello, nhìn ta đi ~ thẻ mắt to màu xanh, bling bling~]
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, lúc sử dụng hai người phải nhìn nhau ít nhất mười giây. Thời gian thay đổi khí chất tốn gấp đôi. Ta biết Đường Mạch muốn liếc mắt đưa tình với người khác từ lâu rồi. Bây giờ cuối cùng cũng có lý do chính đáng. ]
Đường Mạch 'phịch' một tiếng đóng quyển sổ lại. Cậu cuối cùng cũng hiểu được tại sao trong phó bản thực tế Thợ Giày Sắt mình lại kiên nhẫn với Hình Phong như vậy.
Sau khi Đường Mạch tiến vào phó bản, Hình Phong căn bản chưa từng nói thật với cậu. Tuy Đường Mạch không biết hai người chơi trước có phải bị Hình Phong giết hay không, nhưng theo tính cách bình thường của Đường Mạch, sau khi trải qua phó bản Pinocchio, mức độ bao dung với đồng đội heo của cậu đã giảm xuống tận đáy.
Hình Phong nhiều lần không nói rõ quy tắc trò chơi, đáng lẽ Đường Mạch đã phải kề dao trên cổ gã, buộc gã: "Hoặc là chết, hoặc là nói." Nhưng Đường Mạch vẫn không làm như vậy.
"Hóa ra là do dị năng này..."
Dị năng "Nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta", sử dụng dị năng có thể lấy được sự tin tưởng của người khác, khiến cho bản thân thoạt nhìn rất phúc hậu và vô hại. Không sử dụng dị năng, cũng có thể khiến bản thân trở nên đáng tin hơn những người khác. Bởi vì đây một dị năng thay đổi khí chất một cách vô tri vô giác.
Nếu như nói dị năng của Trần San San chính là không ngừng cải thiện trí tuệ, khiến cho con bé ngày càng thông minh hơn. Thì dị năng của Hình Phong chính là thay đổi khí chất của gã, khiến gã trông trở nên vô hại hơn. Cho dù không sử dụng dị năng, gã nhìn qua cũng đáng tin hơn so với người khác. Có thể gã chính là dựa vào cái này để giành được tín nhiệm của người chơi trước, sau đó mượn cơ hội sát hại bọn họ.
Hình Phong là người chơi chính thức, người như Phó Văn Đoạt vậy mà là khách lén qua sông. Từ góc độ nào đó mà nói, Tháp Đen cũng coi như rất hố người khác.
Suy nghĩ một chút, Đường Mạch lại mở quyển sổ dị năng ra, lật ra một trang. Ngón tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ 'thay đổi khí chất'.
"...Dị năng này còn là thuộc tính cưỡng chế, không thể lựa chọn từ bỏ sao." Đường Mạch lẩm bẩm nói.
Mặc dù không biết "Thay đổi khí chất" nghĩa là gì, có ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu hay không, nhưng Đường Mạch vừa nghĩ tới sau này người khác nhìn mình thì sẽ nghĩ "A, đây là một tên súc sinh vô hại!", cả người cậu lạnh toát. So với việc giả heo ăn thịt hổ, vả mặt người khác, cậu càng thích trực tiếp nói chuyện bằng thực lực.
Đương nhiên, nếu như dị năng này có thể khiến bản thân trở nên khiêm tốn, thu liễm hơn một chút, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Đường Mạch vẫn tương đối hài lòng.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Đường Mạch đi tới phòng y tế. Vẻ mặt Lạc Phong Thành vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Trần San San không thể nâng cao thể lực."
Đường Mạch kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Trên giường bệnh, cô bé trên người toàn vết thương, trong tay cầm một ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Sau khi thấy vật này, Đường Mạch mới nhớ ra trong phó bản Giáng sinh nửa tháng trước, Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ dựa vào nhánh cây thông Noel tiến vào phó bản. Nhưng bọn nhỏ thất bại trong phó bản Giáng sinh, hiện tại có thể dùng nhánh cây thông Noel để tăng cường thể lực?
Dường như biết được suy nghĩ của Đường Mạch, Lạc Phong thành nói: "Lúc đầu tôi cũng không thể sử dụng nhánh cây Noel, nhưng mà đêm qua, nhánh cây Noel biến thành ngôi sao trắng, bay đến trước mặt San San. Giống cái lúc trước chúng ta đã thấy, ngôi sao sáng có tác dụng tăng cường thể lực, là quà giáng sinh của con bé. Nhưng mà thất bại, sao vẫn là sao, tố chất cơ thể của Trần San San vẫn không được cải thiện."
Đường Mạch nhớ lại hàng chữ mà tối qua cậu nhìn thấy trong quyển sổ dị năng của mình.
[ - Dị năng: Trí tuệ siêu phầm ]
...
[ Hạn chế: Độ phán đoán chính xác cao nhất là 50%, không thể tăng cường thể lực. ]
Có được trí lực siêu phàm, lại phải từ bỏ tất cả vũ lực.
Đường Mạch trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô nhóc trên giường bệnh. Cậu đi tới, nhẹ giọng nói: "Có cái này mất cái kia. Nếu đã không có cách nào bù đắp được khuyết điểm, vậy thì dùng điểm mạnh tránh điểm yếu đi."
Nghe những lời này của Đường Mạch, Lạc Phong Thành và Trần San San trong nháy mắt kinh ngạc. Hai người như có điều suy nghĩ nhìn Đường Mạch, cũng không nói gì.
Lạc Phong Thành và Đường Mạch rất nhanh rời khỏi phòng y tế.
Lạc Phong Thành nói: "Chờ sau khi nhóm của Jacks về, tôi sẽ thông báo với cậu."
Đường Mạch: "Được."
Một câu này liền chờ trọn hai ngày.
Buổi trưa ngày 6 tháng 1, Jacks, Triệu Tử Ngang, Đường Xảo vội vàng về tới trung tâm thương mại. Lạc Phong Thành nhờ Jacks đi tìm Đường Mạch.
Sau khi Đường Mạch vào phòng làm việc, chỉ thấy hai người Triệu Tử Ngang và Jacks.
Lạc Phong Thành nói: "Đường Xảo và một thành viên khác bị thương, hiện tại đang được Lizzy điều trị. Lần này gọi cậu tới thứ nhất là để hoàn thành thỏa thuận, để cho nhóc Mập kể lại những chuyện đã xảy ra trong phó bản tập kết. Thứ hai... Đường Mạch, giống như Trần San San đã nói, hiện tại người chơi có thể tự mình tham gia trò công tháp."
Đường Mạch hơi giật mình.
Sau đó, Triệu Tử Ngang kể lại những chuyện đã phát sinh trong phó bản tập kết. Giống như Đường Mạch đã đoán, người chơi khác nhau sẽ nhận được nhiệm vụ có độ khó khác nhau. Bốn người nhóm nhóc Mập Mạp thực lực thuộc về tốp mạnh ở Thượng Hải, nhiệm vụ của bọn họ là tạo ra loại rượu ngon cho quán rượu Hương Tiêu, hỗ trợ quán rượu hoàn thành lễ kỉ niệm hàng năm của quán.
Lễ rượu Hương Tiêu là lễ hội diễn ra mỗi năm một lần ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, Hương Tiêu là quán rượu nổi tiếng ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Rất nhiều người Dưới Lòng Đất từ nông thôn đến các quái vật nhập cư trái phép đều sẽ đi đến quán rượu Hương Tiêu thưởng thức loại rượu Hương Tiêu nổi danh nhất, mỹ vị nhất.
Quán rượu Hương Tiêu tổ chức lễ hội Rượu Hương Tiêu hàng năm. Nhiệm vụ đại đa số người chơi chính là trở thành khách mời trà trộn vào lễ hội. Một số ít người chơi có thực lực tương đối mạnh giống tổ chức Attacks, có nhiệm vụ chưng cất rượu cho quán rượu, số còn lại chính là phá hư lễ hội Rượu Hương Tiêu.
Nhóm Jacks phí hết tâm tư, rốt cục ủ ra được rượu Hươu Tiêu chân chính.
Nguyên liệu chính của rượu Hương Tiêu chính là máu người. Bọn quái vật thích ăn người chơi, người Dưới Lòng Đất cũng thích ăn thịt người chơi. Cho nên thứ bọn họ thích uống thực sự, chính là máu người." Lúc Triệu Tử Ngang nói đến cái này, sắc mặt nhóc tái nhợt, vẫn chưa thoát khỏi sự tàn khốc của trò chơi. "Bọn người Dưới Lòng Đất ném đủ loại chân tay đã bị chặt đứt vứt vào trong thùng rượu, ủ ra rượu. Tay chân người trong đó đều cong lại như trái chuối... Đây chính là rượu Hương Tiêu (1)."
Sau khi nói xong chuyện phó bản tập kết, Jacks nói: "Sau khi rời khỏi Phổ Tây, bọn tôi nghe được một tin đồn, người chơi có thể chủ động tham gia trò chơi công tháp Tháp Đen. Đường Xảo nói loại chuyện này rất quan trọng, quyết định đi xem tình hình thực tế. Sáng sớm hôm nay chúng tôi rời khỏi phó bản tập kết liền canh giữ bên cạnh Tháp Đen. Kết quả lúc sáu giờ sáng, chúng tôi nhìn thấy ba người cùng đi đến phía dưới Tháp Đen, một lát sau, bọn họ biến mất. Có lẽ bọn họ tiến vào Tháp Đen tham gia trò chơi công tháp."
Tin tức mà Jacks nói không chỉ đơn giản là 'người chơi có thể chủ động đi vào Tháp Đen', điều quan trọng hơn là...
"Ba người bọn họ đi vào chung?" Đường Mạch hỏi.
Jacks không rõ tại sao Đường Mạch hỏi lại, hắn gãi gãi đầu, gật đầu.
Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch: "Tôi dự định ngày mai đi với Jacks đến Phổ Tây, tìm hiểu tình huống cụ thể. Tháp Đen ở ngay Phổ Tây, người chơi ở Phổ Tây có lẽ sẽ biết nhiều tin tức hơn."
Hắn ngay ở đây mời Đường Mạch, Đường Mạch quả thật cũng có hứng thú đi xem một chút. Nhưng lúc cậu chuẩn bị đáp ứng, một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang dội trong đầu cậu.
[Ding Doong! Trung Quốc khu 2 người chơi chính thức Đường Mạch đã đạt được trình độ công tháp Tháp Đen, năm ngày sau, chuẩn bị công tháp!]
Biểu tình trên mặt Đường Mạch đột nhiên cứng đờ.
Jacks và nhóc Mập Mạp không phát hiện ra sự khác thường của cậu, vẫn còn ngốc nghếch nhìn Đường Mạch, chờ câu trả lời của cậu. Chỉ có Lạc Phong Thành mắt sắc thấy được sắc mặt Đường Mạch, chậm rãi nheo mắt lại, bất động thanh sắc quan sát. Một lúc sau mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm trẻ con vui mừng thông báo trong đầu Đường Mạch liên tục ba lần. Giống như đúc hai tháng trước, Tháp Đen vui sướng báo cho Đường Mạch biết cậu phải đi công tháp. Nhưng mà lần này thời gian không còn là mười ngày nữa, mà là năm ngày.
Sau khi giọng nói ngừng lại, Đường Mạch quay đầu nhìn ba người Lạc Phong Thành.
Trong mắt Lạc Phong Thành có một tia quan tâm và dò xét, Jacks và nhóc Mập Mạp thì hoàn toàn là quan tâm.
Đường Mạch lại mở miệng, bất đắc dĩ cười nói: "Mọi người đi trước đi, mấy nữa ngày nữa tôi sẽ đi sau. Vừa rồi Tháp Đen thông báo với tôi phải đi công tháp."
Trong năm ngày chuẩn bị công tháp, Đường Mạch tổng cộng làm ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, chuẩn bị một ít vũ khí. Sau khi trải qua sự việc Bà Ngoại Sói Ở Sơn Cốc quái vật, Đường Mạch càng hiểu sâu về trình độ của quái vật bên trong Tháp Đen. Lấy thực lực trước mặt của cậu, e là còn chưa phải đối thủ của Bà Ngoại Sói, cho nên cậu cần phải chuẩn bị nhiều vũ khí hơn. Giống như Hình Phong, chuẩn bị một ít vũ khí có độc, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Chuyện thứ hai chính là cậu cần năng cao thực lực của chính mình.
Thực lực này không phải đi thu thập thêm dị năng, mà là tăng cường tố chất cơ thể. Dị năng tốt rất khó có thể thu thập được, đến hiện tại Đường Mạch vẫn không thể thu thập được dị năng của nhóc Mập Mạp. Những việc như tăng cường tố chất cơ thể, thì nhất thời không thể có liền được. Hiện tại việc cậu cần làm chính là, phải nâng cao trình độ đánh cận chiến của mình..
Sau khi đánh nhau với Sói Đánh Giày, Đường Mạch thấy được rõ ràng, thực lực của mình vẫn chưa đủ mạnh. Cậu có tố chất cơ thể mạnh mẽ, nhưng loại tố chất này lại giống như một đứa trẻ cầm dao lớn, chỉ có thể vung vẫy dao không theo bất cứ kết cấu nào. Đường Mạch đã từng giao thủ với Phó Văn Đoạt ở bãi đậu xe, Đường Mạch biết, Phó Văn Đoạt cố ý nhường mình, bằng không lấy trình độ đánh cận chiến Phó Văn Đoạt, Đường Mạch tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Tổ chức Attacks chỉ có Đường Xảo từng được huấn luyện quyền anh, nhưng lúc này cô đang bị thương, khó có thể dạy cho Đường Mạch. Hơn nữa cô cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, dưới tình huống tố chất cơ thể của cô còn kém hơn Đường Mạch, thứ có thể dạy cho cậu không nhiều.
Đường Mạch nghĩ tới Phó Văn Đoạt.
Nhìn đôi giày trên chân mình, Đường Mạch nghĩ một hồi, quyết định đi tìm Phó Văn Đoạt.
Nhưng cậu cũng không tìm được người kia.
Phó Văn Đoạt giống như biến mất. Sau buổi tối hôm đó, Đường Mạch chưa từng gặp lại hắn. Lạc Phong Thành nói hắn và Phó Văn Đoạt cũng đạt được thỏa thuận, sau khi nhóm nhóc Mập Mạp rời khỏi phó bản tập kết sẽ đem tin tức của phó bản tập kết nói với Phó Văn Đoạt. Nhưng thành viên của Attacks không tìm được hắn trong trung tâm thương mại.
Có thể Phó Văn Đoạt đã rời khỏi trung tâm thương mại, cũng có thể...
"Hắn tham gia trò chơi công tháp?"
Nghĩ tới khả năng này, Đường Mạch lấy ra trứng Gà Tây, nhẹ nhẹ gõ ba cái. Trứng Gà Tây lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Đường Mạch nhẹ giọng nói: "Phó Văn..." giọng nói đột nhiên im bặt.
Âm thanh kim loại va chạm kịch liệt phát ra từ quả trứng Gà Tây. Từng tiếng 'Rầm rầm rầm' vang lên, hình như là vật nặng nào đó rơi mạnh xuống đất, một lúc sau, lại có tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên.
Giữa tiếng vật lộn kịch liệt này, âm thanh kinh ngạc của Phó Văn Đoạt truyền đến: "Đường Mạch?" Hắn nói rất nhanh, nhưng thanh âm cũng không nôn nóng.
Đường Mạch suy nghĩ một lát, hỏi: "Anh đang tiến hành trò chơi công tháp?"
Phó Văn Đoạt: "Đúng vậy."
"... Được, vậy không làm phiền anh. Có nhu cầu thì trực tiếp lưu trữ."
"Được."
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc.
Đường Mạch tìm Phó Văn Đoạt kỳ thực có hai mục đích. Thứ nhất chính là nhờ đối phương dạy cho mình một ít kỹ xảo cận chiến, nâng cao thực lực của bản thân. Mục đích thứ hai chính là chuyện thứ ba cậu muốn làm trong việc chuẩn bị công tháp: Cậu muốn mời Phó Văn Đoạt, cùng nhau tiến hành trò chơi công tháp.
Đường Mạch sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này.
Sau khi trải qua phó bản Pinocchio và phó bản Thợ Giày Sắt, thực tế chứng minh, khi cậu và Phó Văn Đoạt cùng nhau tiến hành trò chơi độ khó của trò chơi sẽ tăng lên. Ở phó bản trước vẫn chưa biểu lộ rõ ràng, nhưng ở phó bản sau đã được xác nhận. Hơn nữa trong cùng trò chơi, hai người chỉ có thể sử dụng lưu trữ một lần.
Nhưng Đường Mạch vẫn đưa ra quyết định này. Bởi vì một đồng đội ưu tú vẫn quan trọng hơn độ khó của trò chơi.
Đường Mạch không thể không thừa nhận, cậu cùng Phó Văn Đoạt cực kỳ ăn ý, thời điểm hợp tác còn có thể vô điều kiện mà tín nhiệm lẫn nhau, đạt được lợi ích lớn nhất. Loại ăn ý này rất khó có được. Bản thân Đường Mạch bị Tháp Đen thông báo tiến hành trò chơi công tháp, với thực lực Phó Văn Đoạt, e là cũng đã nhận được thông báo của Tháp Đen.
Không nghĩ tới Phó Văn Đoạt đi trước một bước, tiến vào trò chơi.
"Bất quá như vậy cũng tốt, không đi cùng anh ta, ít ra trò chơi sẽ đơn giản hơn một chút..." Đường Mạch âm thầm nghĩ.
Buổi tối ngày thứ hai, Đường Mạch từ chỗ Lạc Phong Thành biết được phương thức chủ động tiến vào trò chơi công tháp.
Lạc Phong Thành: "Hiện tại thực lực của người chơi đã có thể chủ động tiến hành công tháp. Lúc người chơi đi tới phía dưới Tháp Đen, trong đầu lựa chọn tiến vào trò chơi công tháp, Tháp Đen sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở, hỏi có xác định tiến vào trò chơi hay không, có họp thành tổ đội tiến vào trò chơi hay không." Dừng một chút, hắn nhìn về phía Đường Mạch: "Cậu khi nào bắt đầu công tháp, có đồng đội không?"
Đường Mạch: "Ngày mai, không có đồng đội."
Lạc Phong Thành: "Thực lực của thành viên Attacks hiện tại vẫn chưa mạnh, tùy tiện đi công tháp có hơi mạo hiểm. Tôi định tới tháng 2 mới đi công tháp, để bọn họ chuẩn bị đầy đủ hơn." Hắn muốn nói với Đường Mạch lần này tổ chức Attacks không thể giúp cậu.
"Ừm." Đường Mạch cũng không có ý định mời thành viên Attacks đi công tháp. Cậu là công tháp Tháp Đen tầng hai, thành viên tổ chức Attacks chỉ có thể tiến hành công tháp tầng một. Không ai biết thời điểm bọn họ hợp thành tổ đội sẽ gặp phải dạng nhiệm vụ gì. Sự tồn tại của Đường Mạch có thể sẽ khiến cho độ khó của trò chơi tăng lên, ngược lại thành hại đối phương.
Lạc Phong Thành yên lặng nhìn Đường Mạch, bỗng nhiên nở nụ cười: "Sống sót."
Những lời này thời điểm lần đầu tiên Đường Mạch bị ép tham gia công tháp Tháp Đen tầng một, cũng có người từng nói với cậu. Hiện tại lại nghe được câu này, trong đầu Đường Mạch hiện lên khuôn mặt người kia.
... Không biết Phó Văn Đoạt hiện tại thế nào.
Đường Mạch cười nói: "Được, tôi sẽ sống sót."
Chiều tối ngày thứ hai, Đường Mạch đi tới Phổ Tây. Đứng trên Bến Thượng Hải, xa xa nhìn tòa tháp lớn đen nhánh. Mặt trời lặn dần về phía tây, sông Hoàng Phố lóe lên vài tia sóng lung linh. Thoạt nhìn Đường Mạch một thân quần áo bình thường, thực tế trên đùi của cậu gắn bốn con dao nhỏ, trên người còn mang theo hai con dao găm và một cây súng.
Cậu đứng trước Tháp Đen, ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cao lớn, chuẩn bị công tháp.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên trên toàn thế giới --
[Ding Doong! Trung Quốc khu 2 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công thông quan Tháp Đen tầng hai! ]
Đường Mạch hơi sửng sốt.
Một lúc lâu, cậu cười một tiếng, thấp giọng tự nói: "Ngay cả đạo cụ lưu trữ cũng không dùng đã thông quan, chắc là mình cũng không thành vấn đề ha!"
Nhưng mà, khi Tháp Đen vừa thông báo xong, chỉ mới ba giây sau, một giọng nói lại vang lên.
[Ding Doong! Châu Âu khu 1 người chơi chính thức Lena Jophoth thành công thông quan Tháp Đen tầng hai!]
Lúc này trong lòng Đường Mạch đã chọn 'xác nhận tiến vào trò chơi công tháp', nghe được cái này, Đường Mạch còn chưa kịp kinh ngạc, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc của Tháp Đen.
[Ding Doong! Tháp Đen tầng hai (cấp độ thường) kích hoạt thành công.]
"Người chơi bắt đầu gia nhập trò chơi..."
"Chế tác bản đồ thành công...
Hoàn tất số liệu...
Đang tải thông tin đồng đội..."
[Hoan nghênh đến với lâu đài đá quý của Nữ Hoàng Đỏ!]
Một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, khi Đường Mạch mở mắt thì đã xuất hiện trong một hành lang tối như mực.
Đây là một cái hành lang phong cách Âu thời Trung cổ. Một bên hành lang là tấm kính thủy tinh có màu cao lớn khổng lồ, xuyên qua tấm thủy kinh dày là một mặt trăng hình trái tim màu đỏ lơ lửng trên bầu trời. Phía còn lại treo hàng loạt các bức tranh nổi tiếng của thời Phực hưng: [Bức tượng của Bayern trước Đức mẹ Đồng trinh] (2) của Holbein, [Madonna và em bé với thánh John Baptist] (3) của Raphael, rất nhiều bức đã bị thất lạc và được cất kỹ trong bảo tàng đều được treo trên vách tường của hành lang.
Ngay lúc Đường Mạch mở mắt ra liền nắm chặc Cây Dù Nhỏ màu hồng bên hông, đề phòng bị tấn công bất ngờ, nhưng bốn phía lại gió êm sóng lặng. Cậu quay đầu nhìn một chút, ánh mắt dừng trên thân ảnh hai người kia.
Một người người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặt như nhân viên văn phòng đang dựa vào tường, chóng mặt mà xoa đôi mắt, dường như không kịp phản ứng.
Ngoài cô ta ra, Đường Mạch lại nhìn về phía còn lại.
Phía hành làng bên kia, cách cậu ba mét, một thanh niên mặt non nớt đang dựa vào tấm kính màu, mỉm cười nhìn Đường Mạch. Ánh trăng màu đỏ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt hắn, khiến mặt hắn hiện ra màu sắc sặc sỡ. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Đường Mạch, phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn.
Từ từ, hắn nghiêng đầu, tay phải giơ lên làm thành hình súng lục, chỉ vào Đường Mạch.
"bịch."
Đường Mạch nheo mắt lại. Thanh niên mặt trẻ con vẫn như cũ cười hì hì nhìn cậu, thân hình hắn phảng phất muốn sáp nhập với ánh trăng đỏ như máu, nở nụ cười quái dị.
Nữ nhân viên rốt cuộc nhận ra vấn đề, cô quay đầu nhìn Đường Mạch và thanh niên mặt trẻ con, tầm mắt dừng lại trên đỉnh đầu hai người một chốc, cô hít sâu một hơi, nữ nhân viên tri thức bình tĩnh lại, nói: "Các anh cũng nghe Tháp Đen nói câu 'đang tải thông tin đồng đội' chứ, cho nên tôi muốn xác nhận một chút... Hiện tại, hai anh có phải là đồng đội của tôi không?"
/243
|