Lạc Phong Thành tiếp tục nói: "Sau khi phó bản Giáng sinh đột nhiên mở ra, tôi, San San, Lưu Thần và Phỉ Phỉ, bốn người cùng đi ra ngoài tìm nhánh cây Noel, cuối cùng chỉ tìm được hai nhánh. Tôi với Lưu Thần quyết định đưa nhánh cây cho San San và Phỉ Phỉ để hai đứa tiến vào phó bản."
Nhóc Mập cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với nửa tháng trước, đối mặt với việc bạn mình mất tích, nhóc cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Vốn dĩ em cũng định lấy, nhưng dù sao hai bạn ấy cũng là con gái, đánh đấm cũng không bằng em với Lưu Thần. Em và Lưu Thần không có nhánh cây nói không chừng còn có thể đối phó được với nguy hiểm, nhưng hai bạn ấy thì không thể. Nhưng mà anh ơi.... Đã qua mười hai giờ từ lâu, hai bạn ấy vẫn chưa quay về!"
Ánh mắt Triệu Tử Ngang hồng hồng, nhưng không khóc.
Ngón tay Đường Mạch siết lại, cậu phân tích nói: "Cho dù là cùng lúc cầm nhánh cây đi vào phó bản, nhưng hai em ấy không nhất định sẽ vào cùng một phó bản. Giống như Jacks có nhánh cây, em không có nhánh cây, nhưng cả hai lại vào cùng một phó bản. Phó bản là hoàn toàn ngẫu nhiên."
Triệu Tử Ngang gật đầu một cái.
Đường Mạch nhìn về phía Lạc Phong Thành, hắn cũng trầm mặc nhìn cậu.
Cuối cùng Đường Mạch xoay người, đi tới trước mặt Nhóc Mập Mạp, nhẹ giọng nói: "Chờ đi."
Thật ra thì nhóc cũng sớm biết sẽ là đáp án này, nhưng Triệu Tử Ngang vẫn là không nhịn được chạy tới đem chuyện nói cho Đường Mạch. Ngoài cách đó ra, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào khác. Đường Mạch không thể nào biết Trần San San ở phó bản nào, hiện tại, phó bản Giáng Sinh đã sớm đóng cửa, cậu cũng không có biện pháp đi vào.
Nhóc Mập Mạp cúi đầu rời đi.
Đường Mạch nhìn bóng lưng khổ sở của nhóc, mím chặc môi.
"Không cần nói cho nó biết hai đứa nhỏ kia rất có thể đã bị cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp khác." Giọng nói Lạc Phong vang lên, Đường Mạch xoay người nhìn hắn. Tiến sĩ trẻ tuổi hai tay đút túi quần, mặc áo khoác dài màu trắng, lẳng lặng nhìn cậu. "Phó Giáng sinh có rất nhiều loại, nhưng đa số phó bản Giáng Sinh ở Trung Quốc vào thời gian ông già Noel gửi quà lúc 12 giờ đều đã kết thúc."
Đường Mạch biết đạo lý này.
Trong mười ba thành viên của tổ chức Attacks, Đường Xảo là người bị cưỡng chế ra khỏi phó bản. Sở dĩ cô đang tham gia vào phó bản lớn mười sáu người, trước đó đã có ba người chết, tám người bị đào thải, chỉ còn lại năm người tiếp tục chơi trò chơi. Nhưng vừa đến mười hai giờ đúng, trò chơi vẫn chưa kết thúc thì bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài phó bản, trở lại thế giới thực.
Phó bản Giáng Sinh chỉ tồn tại trong đêm Giáng sinh, vừa đến lễ giáng sinh, phó bản liền kết thúc.
Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ đến nay vẫn chưa rời khỏi phó bản, chỉ có một khả năng: Cả hai đứa bị đào thải, tiến vào trò chơi công tháp.
Đường Mạch cúi đầu nhìn pho tượng hình người nhỏ trên bàn Lạc Phong Thành, một lúc sau, cậu nói: "Sắp tới Tháp Đen sẽ nâng cấp phiên bản mới, tạm thời tôi sẽ không rời khỏi Thượng Hải."
Lạc Phong Thành: "Cậu tính ở lại bao lâu?"
Phiên bản mới của Tháp Đen chỉ là một phần, Tô Châu cũng có Tháp Đen, Đường Mạch vốn không cần phải ở lại Thượng Hải. Cái chính là cậu muốn chắc chắn Trần San San an toàn.
Thần sắc Đường Mạch bình tĩnh, cho ra câu trả lời: "Mười ngày."
Rời khỏi phòng làm việc của Lạc Phong Thành, Đường Mạch tùy tiện tìm chiếc xe, nằm vào đi nghỉ ngơi.
Trong ánh sáng mờ tối ở hầm đậu xe yên tĩnh, trống trải, ánh đèn yếu ớt xuyên qua cửa sổ đen nhòm soi vào bên trong xe, chỉ có thể chiếu ra một hình dáng mờ ảo. Đường Mạch giơ tay phải ra trước mắt. Cậu nhớ tới một tháng trước, có một cô bé đem một hộp bánh bích quy nhét vào trong tay cậu, sau đó cậu lấy được dị năng của đối phương.
Cho dù có cơ hội tiến vào phó bản cứu Trần San San, Đường Mạch cũng sẽ không lập tức đi vào. Cậu chắc chắn phải suy tính rất lâu, sau đó mới quyết định tiến vào tìm người, điều kiện tiên quyết là cậu có Đồng Tiền Vàng Quốc Vương. Nếu như không có Đồng Tiền Vàng, cậu tuyệt đối không thể nào vì một cô bé lại tiến vào một trò chơi công tháp nguy hiểm.
Nhưng mà giống như Lạc Phong Thành nói, cậu vẫn là ở lại, quyết định chờ mười ngày.
Mười ngày sau, nếu Trần San San vẫn không xuất hiện, cậu sẽ trở về Tô Châu.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã trôi qua bảy ngày. Ở đêm Giáng sinh, năm thành viên của tổ chức Attacks không rời khỏi phó bản. Bảy ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa xuất hiện. Trải qua sự kiện tổ chức khách lén qua sông, sự biến mất của các thành viên trong tổ chức cũng không gây ra sóng lớn, tất cả mọi người bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Đêm trước năm 2018, Đường Mạch và Jacks, Lạc Phong Thành lặng lẽ rời khỏi trung tâm thương mại trong đêm.
Trong đêm tối, ba người giống như tia chớp màu đen, nhanh chóng xuyên qua khu công xưởng và khu nhà ở, vượt qua cầu Nam Phố, lẻn vào Phổ Tây.
Lúc chỉ còn cách Tháp Đen năm km, Đường Mạch dừng bước, đưa tay ngăn trước mặt Jacks và Lạc Phong Thành. Ba người ẩn thân trong một cái hẻm nhỏ, Đường Mạch hạ thấp giọng: "Jacks thân thủ tốt, nhưng dáng người quá lớn, động tác cũng không đủ nhạy bén. Lạc Phong Thành, anh là quân dự bị, anh đến gần nơi đó rất dễ dàng bị người ta phát hiện. Một mình tôi đi."
Jacks cau mày nói: "Lúc chúng ta tới đã phát hiện xung quanh có năm người. Một mình cậu đi có nguy hiểm quá không?"
Lạc Phong Thành cũng hỏi: "Nếu gặp tình huống khẩn cấp cậu có thể chạy nhanh tới đây hội hộp với chúng tôi không?"
Bọn họ không biết Đường Mạch có dị năng Thần tốc, có thể đem tốc độ của mình tăng tới tốc độ âm thanh, cực hạn chạy thoát thân. Đường Mạch hơi khom người: "Có thể. Cho dù không đánh lại, tôi cũng có thể trốn ra được hội họp cùng các anh."
Jacks còn tính nói thêm gì nữa, Lạc Phong Thành quyết định nói: "Được, 12 giờ 15 phút, chúng tôi ở nơi này chờ cậu. Nếu như cậu không trở lại, chúng tôi tìm chỗ trốn trước."
Đường Mạch gật đầu một cái. Một khắc sau, cậu quay đầu nhìn về phía đường Nam Kinh.
"Vèo."
Một thân ảnh khỏe mạnh xuyên qua đêm tối, phá vỡ tiếng gió, lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía tòa Tháp Đen.
Đường Mạch vừa chạy vừa cảnh giác động tĩnh xung quanh, toàn thân đều căng lên, cậu thả lỏng đầu óc, đem cảm giác phóng đại vô hạn. Bởi vì tốc độ cực nhanh, tiếng gió bên tai như gào thét. Cậu nghe rõ ràng tiếng tim đập của mình và mọi thứ trong phạm vi năm mươi mét, ít nhất có mười tiếng bước chân cẩn thận giống nhau.
Đêm trước năm mới, Thượng Hải một mảnh yên lặng, không có gió, không có mưa, là đêm yên tĩnh tốt đẹp. Mà cũng chính đêm này, mười mấy người chơi không để ý nguy hiểm, lặng lẽ tiến tới gần Tháp Đen. Thời khắc tháp đồng hồ trên bến Thượng Hải vang lên hai tiếng, phía đối diện sông Hoàng Phố không có pháo hoa rực rỡ giống như hằng năm, thông báo năm 2018 đã đến với người dân Thượng Hải.
Tại ngã ba đường Nam Kinh và Bến Thượng Hải, hơn năm mươi thân ảnh màu đen cùng lúc đứng dưới Tháp Đen. Bọn họ nhận ra được sự hiện diện của nhau, lập tức chạy đi tìm vị trí ẩn thân gần đó.
Đường Mạch nặng nề thở hổn hển, thân thể dựa trên cửa tiệm cơm Hòa Bình, từ từ ngồi trên mặt đất.
Mới vừa rồi lúc đến gần Tháp Đen, cậu cùng lúc đụng mặt mười hai người chơi. Mặc dù trong đêm tối không thể nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng khí tức nguy hiểm tỏa ra lại không chút nghi ngờ. Mười hai người không hẹn mà cùng làm ra quyết định, xoay người rời đi, tìm vị trí ẩn thân.
Đường Mạch chạy vào lầu một của tiệm ăn Hòa Bình, trốn ở sau cửa, lặng lẽ quay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra tòa Tháp Đen.
Trong màn đêm dày đặc, mười hai giờ đúng, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đường Mạch cẩn thận ngưng mắt nhìn Tháp Đen, cậu nhíu mày: "...Không có động tĩnh gì?"
Bảy ngày trước Tháp Đen thông báo cho toàn bộ Trung Quốc, ngày 1 tháng 1 năm 2018, Tháp Đen phiên bản 2.0 được cập nhập. Đường Mạch và Lạc Phong Thành thảo luận một chút, cho rằng khả năng cao Tháp Đen sẽ nâng cấp vào lúc 12 giờ ngày 1 tháng 1.
"Không phải 12 giờ, chẳng lẽ là 6 giờ?" Đường Mạch thầm nghĩ.
Sáu giờ là khả năng thứ hai. Trong ba điều luật tháp của Tháp Đen, từ 6 giờ đến18 giờ là thời gian trò chơi. Cho nên phiên bản mới rất có thể sẽ được cập nhập vào lúc 6 giờ. Ngoài ra, khả năng thứ ba có thể chính là 8 giờ. Bởi vì một tháng trước, 8 giờ ngày 15 tháng 11 Tháp Đen tuyên bố Trái đất online, 8 giờ ngày 18 tháng 11 lại tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu.
"Nếu như không phải là 12 giờ, vậy bây giờ có thể trở về, tụ họp với Lạc Phong Thành và Jacks. Chờ sáu tiếng nữa tới xem một chút." Đường Mạch âm thầm nghĩ. Cậu lại nhìn về phía tháp lớn, chuẩn bị lặng lẽ trở về. Nhưng ngay tại lúc cậu nhìn Tháp Đen, ánh mắt cậu đột nhiên ngưng đọng, gắt gao nhìn chằm chằm chính giữa Tháp Đen.
Vốn dĩ, Tháp Đen khổng lồ trôi lơ lửng một trăm mét trên bầu trời, trong bóng đêm, nó giống như một ngọn núi lớn màu đen. Nhưng vào giờ phút này, ở ngay vị trí chính giữa, một diểm sáng màu trắng đang nhẹ nhàng lóe lên. Điểm sáng này lấy một cái tiết tấu đặc biệt mà lập lòe.
Đường Mạch trong lòng đếm từng giây.
"Cạch, cạch, cạch."
Điểm sáng nhỏ ước chừng mỗi một giây lóe lên một lần. Khi nó lóe lên đến lần thứ 62, đột nhiên, điểm sáng thứ hai sáng lên bên dưới nó. Nhưng mà lần này, điểm thứ hai chỉ sáng được một nửa liền không tiếng động biết mất, không có hoàn toàn sáng lên.
Một khắc sau, một bài ca vui sướng bỗng nhiên vang lên, vô số giọng nói trẻ con bắt đầu cao giọng hợp xướng. Tiếng hát trẻ con từ bốn phương tám hướng truyền tới, ở trong đêm tối bỗng nhiên vang lên, quỷ quyệt quái dị, đâm vào da đầu tê dại.
"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới tốt lành.
Chúng ta ca hát, chúng ta khiêu vũ, chúc mọi người năm mới tốt lành.
Năm mới vui vẻ..."
Đường Mạch nghe được xung quanh truyền tới mấy tiếng hít hơi. Cậu đem người dán sát lên bệ cửa sổ, đem thân hình ẩn núp trong bóng tối, chỉ để lại một đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm Tháp Đen cách mấy chục mét bên ngoài.
Trong đêm tối, Tháp Đen to lớn bắn ra đủ mọi màu sắc ánh sáng, thật giống như quả cầu ánh sáng của KTV ở thế kỷ trước, nó chiếu sáng toàn bộ Thượng Hải, màu sắc rực rỡ phản chiếu trên sông Hoàng Phố, dựa theo sóng nước dập dền. Nó hát đi hát lại ca dao vui vẻ này, phảng phất như có một đám con nít đang ca hát, khiêu vũ, chúc mừng năm mới.
Hơn năm mươi người chơi ẩn núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm toà Tháp Đen treo lơ lửng phát bài hát chúc mừng năm mới.
Hát ba lần, ánh sáng trên Tháp Đen bỗng nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều phòng bị nhìn chằm chằm một màn này, một khắc sau, một giọng nói trẻ con vang thanh thúy vang lên.
[Ding doong! Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn người chơi thành công tái nhập trò chơi.]
"Đang lưu trữ trò chơi...
Đang nhập lại số liệu người chơi...
Đang tải thêm số liệu trò chơi...
...
Lưu trữ thành công...
Tái nhập thành công...
Tải số liệu thành công...
Mở khóa phó bản Thực tế...
Phó bản Tập kết đã hoàn thành..."
[ Ding Doong! Ngày 1 tháng 1 năm 2018, Tháp Đen phiên bản 2. 0 chính thức online, hoan nghênh người chơi tham gia trò chơi.]
[Mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.]
[ Ding Doong! Trò chơi vui vẻ!]
Thanh âm này truyền khắp cả Thượng Hải. Ánh sáng trên Tháp Đen cũng tắt dần đi, gió đêm thổi qua sông Hoàng Phố, không có bất kỳ thay đổi nào, hoàn toàn yên tĩnh. Năm phút sau, một bóng người màu đen nhanh chóng chạy đến dưới Tháp Đen, ngẩng đầu cẩn thận quan sát ba giây, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, lại có hơn ba mươi người lần lượt chạy tới phía dưới Tháp Đen, quan sát biến hóa của nó.
Ngón tay Đường Mạch dùng sức bấu vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch của tiệm cơm. Phiến đá cẩm thạch sặc sỡ bị ngón tay cậu làm hằn lên năm dấu tay rõ ràng. Cậu mặt không cảm xúc nhìn kia tòa Tháp Đen to lớn. Đến khi hơn bốn mươi người cũng chạy ra xem tình hình, Đường Mạch vèo một tiếng chạy ra khỏi tiệm cơm Hòa Bình. Cậu không chạy về phía Tháp Đen, mà là xoay người rời đi, rất nhanh tìm được con hẻm nhỏ Lạc Phong Thành và Jacks đang ẩn nấp.
Jacks nhỏ giọng nói: "Cậu coi như về vừa kịp lúc, bây giờ là 12 giờ 14 phút."
Sắc mặt Đường Mạch hết sức khó coi, cậu quay đầu nhìn Lạc Phong Thành.
Sắc mặt Lạc Phong Thành đích cũng cực kì tệ: "Giống như một tháng trước, lần này nó lại hát bài [Năm mới vui vẻ], phóng ra các màu sắc ánh sáng. Những thứ này bọn tôi ở phía xa cũng thấy được, cậu ở gần đó có thấy cái gì khác không?"
Đường Mạch nói: "Trước khi Tháp Đen thông báo phiên bản mới online, tôi thấy ngay chính giữa của Tháp Đen có một điểm sáng màu trắng nhỏ đang nhấp nháy."
"Điểm sáng nhỏ?"
Đường Mạch: "Ừ. Tôi cẩn thận đếm một chút, nó liên tục nhấp nháy 62 lần. Đến lần thứ 63 nó nhấp nháy 2 lần, sau đó lại nhấp nháy như bình thường. Hơn nữa lúc nó nhấp nháy đến lần thứ 62, ở dưới nó lại xuất hiện điểm sáng nhỏ thứ hai. Nhưng điểm sáng này lại không nhấp nháy, nó chỉ sáng được một nửa rồi tối dần đi. Sau đó, chính là tình huống phiên bản mới mà các anh thấy..."
Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới. Đường Mạch lập tức ngừng nói, Jacks cũng ngừng thở, không dám thở mạnh.
Chờ tiếng bước chân đi qua, Đường Mạch mới nói: "Trước tìm chỗ trốn."
Ba người chạy được hai km, tìm được một cái quán rượu không người trốn vào.
Đường Mạch cẩn thận đem tất cả những gì mình thấy được miêu tả: "Cái điểm sáng đó không giống như từ bên ngoài sáng lên, mà là từ bên trong tòa Tháp Đen sáng lên chiếu ra bên ngoài. Điểm sáng thứ nhất nhấp nháy 62 lần, con số này nhất định có ý nghĩa sâu xa. Về phần điểm sáng thứ hai, tạm thời không rõ."
"Về phần tin tức của phiên bản mới, lần này đen tháp cũng không công bố. Có vẻ như quy tắc chi tiết của trò chơi sau này phải từ từ tìm hiểu."
Lạc Phong Thành gật đầu: "Điểm sáng mà cậu nhắc tới cũng rất quan trọng, cần phải phân tích kỹ một chút ý nghĩa của nó."
Đường Mạch: "Điểm sáng đó rất nhỏ, ánh sáng lóe lên cũng tương đối tối yếu. Tối nay tổng cộng có năm mươi ba người đi đến phía dưới Tháp Đen quan sát tình hình, nhưng nhiều nhất chỉ mười người phát hiện điểm sáng nhỏ."
Lạc Phong Thành: "Cái này chúng ta trở về phân tích."
"Được."
Trước mắt Đường Mạch hiện lên thân ảnh của một cô bé.
Dị năng "Trí tuệ siêu phàm", có được trí lực siêu phàm, đối với bất kỳ sự việc nào cũng đó thể đưa phán đoán nhất định, tỷ lệ chính xác cao nhất là 50%. Nếu như Trần San San ở đây, có lẽ con bé có thể đoán ra một chút.
... Đã qua bảy ngày.
Jacks vừa nghe Lạc Phong Thành nói phải đi về, hắn gãi đầu một cái, nói: "Bây giờ phải đi về sao? Vậy cũng được. Tháp Đen nâng cấp phiên bản mới cũng không có chuyện gì xảy ra, hình như chuyến này chúng ta tới đây cũng không thu hoạch được gì. Nó nói lại những điều mà bảy ngày trước đã nói qua một lần, nói còn không nhiều bằng phó bản Giáng sinh. Lễ giáng sinh lần trước nó còn nói người chơi ba tháng phải công tháp một lần, lần này cũng không thèm nói đến quy tắc này."
Nghe lời này, Đường Mạch chậm rãi quay đầu, bình tĩnh nhìn Jacks.
Jacks có chút mộng bức, hắn không hiểu tại sao Đường Mạch lại nhìn mình như vậy. Hắn lại quay đầu một cái, phát hiện Lạc Phong Thành cũng đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.
Jacks mờ mịt nói: "Đường Mạch, Lạc tiến sĩ, tôi nói sai gì hả?"
Thanh âm Lạc Phong Thành mang theo một chút thở dài: "Jacks, câu nói đầu tiên của Tháp Đen khi nãy, anh có để ý không?"
Dù sao Jacks cũng là người có dị năng, trí nhớ cũng không đến nỗi tệ. Hắn rất nhanh lại lập lại một lần: "Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn người chơi thành công tái nhập..." Thanh âm hơi ngừng, Jacks trợn to hai mắt, bắp thịt toàn thân trở nên căng thẳng. Hắn cả kinh nói: "Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn? Một trăm... Không phải, không phải là bốn trăm... Hơn bốn trăm sao?"
Đường Mạch nhàn nhạt nói: "...Đúng vậy. Trong vòng một tháng, lại chết thêm ba trăm triệu người."
Nhóc Mập cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với nửa tháng trước, đối mặt với việc bạn mình mất tích, nhóc cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Vốn dĩ em cũng định lấy, nhưng dù sao hai bạn ấy cũng là con gái, đánh đấm cũng không bằng em với Lưu Thần. Em và Lưu Thần không có nhánh cây nói không chừng còn có thể đối phó được với nguy hiểm, nhưng hai bạn ấy thì không thể. Nhưng mà anh ơi.... Đã qua mười hai giờ từ lâu, hai bạn ấy vẫn chưa quay về!"
Ánh mắt Triệu Tử Ngang hồng hồng, nhưng không khóc.
Ngón tay Đường Mạch siết lại, cậu phân tích nói: "Cho dù là cùng lúc cầm nhánh cây đi vào phó bản, nhưng hai em ấy không nhất định sẽ vào cùng một phó bản. Giống như Jacks có nhánh cây, em không có nhánh cây, nhưng cả hai lại vào cùng một phó bản. Phó bản là hoàn toàn ngẫu nhiên."
Triệu Tử Ngang gật đầu một cái.
Đường Mạch nhìn về phía Lạc Phong Thành, hắn cũng trầm mặc nhìn cậu.
Cuối cùng Đường Mạch xoay người, đi tới trước mặt Nhóc Mập Mạp, nhẹ giọng nói: "Chờ đi."
Thật ra thì nhóc cũng sớm biết sẽ là đáp án này, nhưng Triệu Tử Ngang vẫn là không nhịn được chạy tới đem chuyện nói cho Đường Mạch. Ngoài cách đó ra, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào khác. Đường Mạch không thể nào biết Trần San San ở phó bản nào, hiện tại, phó bản Giáng Sinh đã sớm đóng cửa, cậu cũng không có biện pháp đi vào.
Nhóc Mập Mạp cúi đầu rời đi.
Đường Mạch nhìn bóng lưng khổ sở của nhóc, mím chặc môi.
"Không cần nói cho nó biết hai đứa nhỏ kia rất có thể đã bị cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp khác." Giọng nói Lạc Phong vang lên, Đường Mạch xoay người nhìn hắn. Tiến sĩ trẻ tuổi hai tay đút túi quần, mặc áo khoác dài màu trắng, lẳng lặng nhìn cậu. "Phó Giáng sinh có rất nhiều loại, nhưng đa số phó bản Giáng Sinh ở Trung Quốc vào thời gian ông già Noel gửi quà lúc 12 giờ đều đã kết thúc."
Đường Mạch biết đạo lý này.
Trong mười ba thành viên của tổ chức Attacks, Đường Xảo là người bị cưỡng chế ra khỏi phó bản. Sở dĩ cô đang tham gia vào phó bản lớn mười sáu người, trước đó đã có ba người chết, tám người bị đào thải, chỉ còn lại năm người tiếp tục chơi trò chơi. Nhưng vừa đến mười hai giờ đúng, trò chơi vẫn chưa kết thúc thì bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài phó bản, trở lại thế giới thực.
Phó bản Giáng Sinh chỉ tồn tại trong đêm Giáng sinh, vừa đến lễ giáng sinh, phó bản liền kết thúc.
Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ đến nay vẫn chưa rời khỏi phó bản, chỉ có một khả năng: Cả hai đứa bị đào thải, tiến vào trò chơi công tháp.
Đường Mạch cúi đầu nhìn pho tượng hình người nhỏ trên bàn Lạc Phong Thành, một lúc sau, cậu nói: "Sắp tới Tháp Đen sẽ nâng cấp phiên bản mới, tạm thời tôi sẽ không rời khỏi Thượng Hải."
Lạc Phong Thành: "Cậu tính ở lại bao lâu?"
Phiên bản mới của Tháp Đen chỉ là một phần, Tô Châu cũng có Tháp Đen, Đường Mạch vốn không cần phải ở lại Thượng Hải. Cái chính là cậu muốn chắc chắn Trần San San an toàn.
Thần sắc Đường Mạch bình tĩnh, cho ra câu trả lời: "Mười ngày."
Rời khỏi phòng làm việc của Lạc Phong Thành, Đường Mạch tùy tiện tìm chiếc xe, nằm vào đi nghỉ ngơi.
Trong ánh sáng mờ tối ở hầm đậu xe yên tĩnh, trống trải, ánh đèn yếu ớt xuyên qua cửa sổ đen nhòm soi vào bên trong xe, chỉ có thể chiếu ra một hình dáng mờ ảo. Đường Mạch giơ tay phải ra trước mắt. Cậu nhớ tới một tháng trước, có một cô bé đem một hộp bánh bích quy nhét vào trong tay cậu, sau đó cậu lấy được dị năng của đối phương.
Cho dù có cơ hội tiến vào phó bản cứu Trần San San, Đường Mạch cũng sẽ không lập tức đi vào. Cậu chắc chắn phải suy tính rất lâu, sau đó mới quyết định tiến vào tìm người, điều kiện tiên quyết là cậu có Đồng Tiền Vàng Quốc Vương. Nếu như không có Đồng Tiền Vàng, cậu tuyệt đối không thể nào vì một cô bé lại tiến vào một trò chơi công tháp nguy hiểm.
Nhưng mà giống như Lạc Phong Thành nói, cậu vẫn là ở lại, quyết định chờ mười ngày.
Mười ngày sau, nếu Trần San San vẫn không xuất hiện, cậu sẽ trở về Tô Châu.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã trôi qua bảy ngày. Ở đêm Giáng sinh, năm thành viên của tổ chức Attacks không rời khỏi phó bản. Bảy ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa xuất hiện. Trải qua sự kiện tổ chức khách lén qua sông, sự biến mất của các thành viên trong tổ chức cũng không gây ra sóng lớn, tất cả mọi người bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Đêm trước năm 2018, Đường Mạch và Jacks, Lạc Phong Thành lặng lẽ rời khỏi trung tâm thương mại trong đêm.
Trong đêm tối, ba người giống như tia chớp màu đen, nhanh chóng xuyên qua khu công xưởng và khu nhà ở, vượt qua cầu Nam Phố, lẻn vào Phổ Tây.
Lúc chỉ còn cách Tháp Đen năm km, Đường Mạch dừng bước, đưa tay ngăn trước mặt Jacks và Lạc Phong Thành. Ba người ẩn thân trong một cái hẻm nhỏ, Đường Mạch hạ thấp giọng: "Jacks thân thủ tốt, nhưng dáng người quá lớn, động tác cũng không đủ nhạy bén. Lạc Phong Thành, anh là quân dự bị, anh đến gần nơi đó rất dễ dàng bị người ta phát hiện. Một mình tôi đi."
Jacks cau mày nói: "Lúc chúng ta tới đã phát hiện xung quanh có năm người. Một mình cậu đi có nguy hiểm quá không?"
Lạc Phong Thành cũng hỏi: "Nếu gặp tình huống khẩn cấp cậu có thể chạy nhanh tới đây hội hộp với chúng tôi không?"
Bọn họ không biết Đường Mạch có dị năng Thần tốc, có thể đem tốc độ của mình tăng tới tốc độ âm thanh, cực hạn chạy thoát thân. Đường Mạch hơi khom người: "Có thể. Cho dù không đánh lại, tôi cũng có thể trốn ra được hội họp cùng các anh."
Jacks còn tính nói thêm gì nữa, Lạc Phong Thành quyết định nói: "Được, 12 giờ 15 phút, chúng tôi ở nơi này chờ cậu. Nếu như cậu không trở lại, chúng tôi tìm chỗ trốn trước."
Đường Mạch gật đầu một cái. Một khắc sau, cậu quay đầu nhìn về phía đường Nam Kinh.
"Vèo."
Một thân ảnh khỏe mạnh xuyên qua đêm tối, phá vỡ tiếng gió, lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía tòa Tháp Đen.
Đường Mạch vừa chạy vừa cảnh giác động tĩnh xung quanh, toàn thân đều căng lên, cậu thả lỏng đầu óc, đem cảm giác phóng đại vô hạn. Bởi vì tốc độ cực nhanh, tiếng gió bên tai như gào thét. Cậu nghe rõ ràng tiếng tim đập của mình và mọi thứ trong phạm vi năm mươi mét, ít nhất có mười tiếng bước chân cẩn thận giống nhau.
Đêm trước năm mới, Thượng Hải một mảnh yên lặng, không có gió, không có mưa, là đêm yên tĩnh tốt đẹp. Mà cũng chính đêm này, mười mấy người chơi không để ý nguy hiểm, lặng lẽ tiến tới gần Tháp Đen. Thời khắc tháp đồng hồ trên bến Thượng Hải vang lên hai tiếng, phía đối diện sông Hoàng Phố không có pháo hoa rực rỡ giống như hằng năm, thông báo năm 2018 đã đến với người dân Thượng Hải.
Tại ngã ba đường Nam Kinh và Bến Thượng Hải, hơn năm mươi thân ảnh màu đen cùng lúc đứng dưới Tháp Đen. Bọn họ nhận ra được sự hiện diện của nhau, lập tức chạy đi tìm vị trí ẩn thân gần đó.
Đường Mạch nặng nề thở hổn hển, thân thể dựa trên cửa tiệm cơm Hòa Bình, từ từ ngồi trên mặt đất.
Mới vừa rồi lúc đến gần Tháp Đen, cậu cùng lúc đụng mặt mười hai người chơi. Mặc dù trong đêm tối không thể nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng khí tức nguy hiểm tỏa ra lại không chút nghi ngờ. Mười hai người không hẹn mà cùng làm ra quyết định, xoay người rời đi, tìm vị trí ẩn thân.
Đường Mạch chạy vào lầu một của tiệm ăn Hòa Bình, trốn ở sau cửa, lặng lẽ quay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra tòa Tháp Đen.
Trong màn đêm dày đặc, mười hai giờ đúng, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đường Mạch cẩn thận ngưng mắt nhìn Tháp Đen, cậu nhíu mày: "...Không có động tĩnh gì?"
Bảy ngày trước Tháp Đen thông báo cho toàn bộ Trung Quốc, ngày 1 tháng 1 năm 2018, Tháp Đen phiên bản 2.0 được cập nhập. Đường Mạch và Lạc Phong Thành thảo luận một chút, cho rằng khả năng cao Tháp Đen sẽ nâng cấp vào lúc 12 giờ ngày 1 tháng 1.
"Không phải 12 giờ, chẳng lẽ là 6 giờ?" Đường Mạch thầm nghĩ.
Sáu giờ là khả năng thứ hai. Trong ba điều luật tháp của Tháp Đen, từ 6 giờ đến18 giờ là thời gian trò chơi. Cho nên phiên bản mới rất có thể sẽ được cập nhập vào lúc 6 giờ. Ngoài ra, khả năng thứ ba có thể chính là 8 giờ. Bởi vì một tháng trước, 8 giờ ngày 15 tháng 11 Tháp Đen tuyên bố Trái đất online, 8 giờ ngày 18 tháng 11 lại tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu.
"Nếu như không phải là 12 giờ, vậy bây giờ có thể trở về, tụ họp với Lạc Phong Thành và Jacks. Chờ sáu tiếng nữa tới xem một chút." Đường Mạch âm thầm nghĩ. Cậu lại nhìn về phía tháp lớn, chuẩn bị lặng lẽ trở về. Nhưng ngay tại lúc cậu nhìn Tháp Đen, ánh mắt cậu đột nhiên ngưng đọng, gắt gao nhìn chằm chằm chính giữa Tháp Đen.
Vốn dĩ, Tháp Đen khổng lồ trôi lơ lửng một trăm mét trên bầu trời, trong bóng đêm, nó giống như một ngọn núi lớn màu đen. Nhưng vào giờ phút này, ở ngay vị trí chính giữa, một diểm sáng màu trắng đang nhẹ nhàng lóe lên. Điểm sáng này lấy một cái tiết tấu đặc biệt mà lập lòe.
Đường Mạch trong lòng đếm từng giây.
"Cạch, cạch, cạch."
Điểm sáng nhỏ ước chừng mỗi một giây lóe lên một lần. Khi nó lóe lên đến lần thứ 62, đột nhiên, điểm sáng thứ hai sáng lên bên dưới nó. Nhưng mà lần này, điểm thứ hai chỉ sáng được một nửa liền không tiếng động biết mất, không có hoàn toàn sáng lên.
Một khắc sau, một bài ca vui sướng bỗng nhiên vang lên, vô số giọng nói trẻ con bắt đầu cao giọng hợp xướng. Tiếng hát trẻ con từ bốn phương tám hướng truyền tới, ở trong đêm tối bỗng nhiên vang lên, quỷ quyệt quái dị, đâm vào da đầu tê dại.
"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người năm mới tốt lành.
Chúng ta ca hát, chúng ta khiêu vũ, chúc mọi người năm mới tốt lành.
Năm mới vui vẻ..."
Đường Mạch nghe được xung quanh truyền tới mấy tiếng hít hơi. Cậu đem người dán sát lên bệ cửa sổ, đem thân hình ẩn núp trong bóng tối, chỉ để lại một đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm Tháp Đen cách mấy chục mét bên ngoài.
Trong đêm tối, Tháp Đen to lớn bắn ra đủ mọi màu sắc ánh sáng, thật giống như quả cầu ánh sáng của KTV ở thế kỷ trước, nó chiếu sáng toàn bộ Thượng Hải, màu sắc rực rỡ phản chiếu trên sông Hoàng Phố, dựa theo sóng nước dập dền. Nó hát đi hát lại ca dao vui vẻ này, phảng phất như có một đám con nít đang ca hát, khiêu vũ, chúc mừng năm mới.
Hơn năm mươi người chơi ẩn núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm toà Tháp Đen treo lơ lửng phát bài hát chúc mừng năm mới.
Hát ba lần, ánh sáng trên Tháp Đen bỗng nhiên dừng lại. Tất cả mọi người đều phòng bị nhìn chằm chằm một màn này, một khắc sau, một giọng nói trẻ con vang thanh thúy vang lên.
[Ding doong! Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn người chơi thành công tái nhập trò chơi.]
"Đang lưu trữ trò chơi...
Đang nhập lại số liệu người chơi...
Đang tải thêm số liệu trò chơi...
...
Lưu trữ thành công...
Tái nhập thành công...
Tải số liệu thành công...
Mở khóa phó bản Thực tế...
Phó bản Tập kết đã hoàn thành..."
[ Ding Doong! Ngày 1 tháng 1 năm 2018, Tháp Đen phiên bản 2. 0 chính thức online, hoan nghênh người chơi tham gia trò chơi.]
[Mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.]
[ Ding Doong! Trò chơi vui vẻ!]
Thanh âm này truyền khắp cả Thượng Hải. Ánh sáng trên Tháp Đen cũng tắt dần đi, gió đêm thổi qua sông Hoàng Phố, không có bất kỳ thay đổi nào, hoàn toàn yên tĩnh. Năm phút sau, một bóng người màu đen nhanh chóng chạy đến dưới Tháp Đen, ngẩng đầu cẩn thận quan sát ba giây, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, lại có hơn ba mươi người lần lượt chạy tới phía dưới Tháp Đen, quan sát biến hóa của nó.
Ngón tay Đường Mạch dùng sức bấu vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch của tiệm cơm. Phiến đá cẩm thạch sặc sỡ bị ngón tay cậu làm hằn lên năm dấu tay rõ ràng. Cậu mặt không cảm xúc nhìn kia tòa Tháp Đen to lớn. Đến khi hơn bốn mươi người cũng chạy ra xem tình hình, Đường Mạch vèo một tiếng chạy ra khỏi tiệm cơm Hòa Bình. Cậu không chạy về phía Tháp Đen, mà là xoay người rời đi, rất nhanh tìm được con hẻm nhỏ Lạc Phong Thành và Jacks đang ẩn nấp.
Jacks nhỏ giọng nói: "Cậu coi như về vừa kịp lúc, bây giờ là 12 giờ 14 phút."
Sắc mặt Đường Mạch hết sức khó coi, cậu quay đầu nhìn Lạc Phong Thành.
Sắc mặt Lạc Phong Thành đích cũng cực kì tệ: "Giống như một tháng trước, lần này nó lại hát bài [Năm mới vui vẻ], phóng ra các màu sắc ánh sáng. Những thứ này bọn tôi ở phía xa cũng thấy được, cậu ở gần đó có thấy cái gì khác không?"
Đường Mạch nói: "Trước khi Tháp Đen thông báo phiên bản mới online, tôi thấy ngay chính giữa của Tháp Đen có một điểm sáng màu trắng nhỏ đang nhấp nháy."
"Điểm sáng nhỏ?"
Đường Mạch: "Ừ. Tôi cẩn thận đếm một chút, nó liên tục nhấp nháy 62 lần. Đến lần thứ 63 nó nhấp nháy 2 lần, sau đó lại nhấp nháy như bình thường. Hơn nữa lúc nó nhấp nháy đến lần thứ 62, ở dưới nó lại xuất hiện điểm sáng nhỏ thứ hai. Nhưng điểm sáng này lại không nhấp nháy, nó chỉ sáng được một nửa rồi tối dần đi. Sau đó, chính là tình huống phiên bản mới mà các anh thấy..."
Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới. Đường Mạch lập tức ngừng nói, Jacks cũng ngừng thở, không dám thở mạnh.
Chờ tiếng bước chân đi qua, Đường Mạch mới nói: "Trước tìm chỗ trốn."
Ba người chạy được hai km, tìm được một cái quán rượu không người trốn vào.
Đường Mạch cẩn thận đem tất cả những gì mình thấy được miêu tả: "Cái điểm sáng đó không giống như từ bên ngoài sáng lên, mà là từ bên trong tòa Tháp Đen sáng lên chiếu ra bên ngoài. Điểm sáng thứ nhất nhấp nháy 62 lần, con số này nhất định có ý nghĩa sâu xa. Về phần điểm sáng thứ hai, tạm thời không rõ."
"Về phần tin tức của phiên bản mới, lần này đen tháp cũng không công bố. Có vẻ như quy tắc chi tiết của trò chơi sau này phải từ từ tìm hiểu."
Lạc Phong Thành gật đầu: "Điểm sáng mà cậu nhắc tới cũng rất quan trọng, cần phải phân tích kỹ một chút ý nghĩa của nó."
Đường Mạch: "Điểm sáng đó rất nhỏ, ánh sáng lóe lên cũng tương đối tối yếu. Tối nay tổng cộng có năm mươi ba người đi đến phía dưới Tháp Đen quan sát tình hình, nhưng nhiều nhất chỉ mười người phát hiện điểm sáng nhỏ."
Lạc Phong Thành: "Cái này chúng ta trở về phân tích."
"Được."
Trước mắt Đường Mạch hiện lên thân ảnh của một cô bé.
Dị năng "Trí tuệ siêu phàm", có được trí lực siêu phàm, đối với bất kỳ sự việc nào cũng đó thể đưa phán đoán nhất định, tỷ lệ chính xác cao nhất là 50%. Nếu như Trần San San ở đây, có lẽ con bé có thể đoán ra một chút.
... Đã qua bảy ngày.
Jacks vừa nghe Lạc Phong Thành nói phải đi về, hắn gãi đầu một cái, nói: "Bây giờ phải đi về sao? Vậy cũng được. Tháp Đen nâng cấp phiên bản mới cũng không có chuyện gì xảy ra, hình như chuyến này chúng ta tới đây cũng không thu hoạch được gì. Nó nói lại những điều mà bảy ngày trước đã nói qua một lần, nói còn không nhiều bằng phó bản Giáng sinh. Lễ giáng sinh lần trước nó còn nói người chơi ba tháng phải công tháp một lần, lần này cũng không thèm nói đến quy tắc này."
Nghe lời này, Đường Mạch chậm rãi quay đầu, bình tĩnh nhìn Jacks.
Jacks có chút mộng bức, hắn không hiểu tại sao Đường Mạch lại nhìn mình như vậy. Hắn lại quay đầu một cái, phát hiện Lạc Phong Thành cũng đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.
Jacks mờ mịt nói: "Đường Mạch, Lạc tiến sĩ, tôi nói sai gì hả?"
Thanh âm Lạc Phong Thành mang theo một chút thở dài: "Jacks, câu nói đầu tiên của Tháp Đen khi nãy, anh có để ý không?"
Dù sao Jacks cũng là người có dị năng, trí nhớ cũng không đến nỗi tệ. Hắn rất nhanh lại lập lại một lần: "Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn người chơi thành công tái nhập..." Thanh âm hơi ngừng, Jacks trợn to hai mắt, bắp thịt toàn thân trở nên căng thẳng. Hắn cả kinh nói: "Một trăm lẻ sáu triệu hai trăm mười nghìn? Một trăm... Không phải, không phải là bốn trăm... Hơn bốn trăm sao?"
Đường Mạch nhàn nhạt nói: "...Đúng vậy. Trong vòng một tháng, lại chết thêm ba trăm triệu người."
/243
|