Sau câu chúc mừng 'Giáng sinh vui vẻ' tràn ngập ác ý, ở phía Tây xa xôi, mặt trời cũng lặn về phía chân trời, tia sáng cuối cùng đã biến mất.
Đêm Giáng sinh bắt đầu.
Đường Mạch lập tức kiểm tra đồ đạc của mình, xác định dù nhỏ và que diêm lớn đều còn trên người. Sau đó, cậu nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi cách đó năm mươi mét. Đồ trong cửa hàng đã sớm bị người ta lật tung, thức ăn và nước uống trên kệ cũng bị lấy đi toàn bộ, Đường Mạch tìm được trong ngăn kéo của nhân viên cửa hàng con dao để gọt bút chì và hai cục pin.
Đèn pin cậu lấy từ chỗ Lý Bân dùng đã lâu, không biết lúc nào sẽ hết pin. Vì phòng ngừa sắp tới có khả năng sẽ tiến vào một cái phó bản có hang động đen nhánh, u ám giống của Chuột Chũi Bự, cậu phải chuẩn bị tốt nguồn điện.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Đường Mạch nhìn về phía đồng hồ treo tường trong cửa hàng tiện lợi.
Kim giây di chuyển 'lạch cạch', từng chút một đi đến vị trí số 12. Đến phút thứ ba, Đường Mạch ngừng thở, chuẩn bị sẵn sàng bị kéo vào phó bản. Tuy nhiên, ngay khoảng khắc kế tiếp, kim giây lại tiếp tục di chuyển như bình thường.
Trong lòng Đường Mạch hơi dừng một lát. Cậu đứng bên trong cửa hàng tiện lợi không người, ánh mắt dừng lại trên đồng hồ treo tường.
Kim giây vẫn tiếp tục di chuyển.
Đường Mạch nhẩm thời gian trong lòng. Từ lúc Tháp Đen tuyên bố 'ba phút sau người chơi Trung Quốc tiến vào phó bản', cậu đã bắt đầu đếm ngược thời gian. Cậu mất một nửa thời gian để chạy tới cửa hàng tiện lợi, một nửa thời gian để tìm đồ.
Cho tới bây giờ, đã qua bốn phút.
Cậu lại không bị kéo vào phó bản.
Đường Mạch đứng tại chỗ một hồi. Lại trôi qua một phút, cậu vẫn chưa bị kéo vào phó bản. Cậu lấy cây dù nhỏ từ trong ba lô ra ngoài, rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đường Mạch bắt đầu đi trở về. Nơi này cách tổ chức Attack chỉ có hai cây số. Cậu muốn biết có phải tất cả mọi người đều giống cậu, không bị kéo vào phó bản hay không, hay chỉ có một mình cậu ở lại bên ngoài phó bản.
Đường Mạch đi rất nhanh, cậu nắm chặt cây dù nhỏ, thời khắc đề phòng kẻ địch có thể xuất hiện xung quanh.
Ngay lúc cậu đi tới một ngã tư, đột nhiên, tiếng pháo bông nổ trên trời truyền tới, Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn.
Pháo hoa khổng lồ đầy màu sắc rực rỡ nổ tung trên bầu trời ban đêm.
Pháo hoa này giống như được hình thành từ năm cái pháo hoa nhỏ khác nhau, chúng bắn đến điểm cao nhất trên bầu trời, giống như năm ngôi sao băng bay từ mặt đất lên bầu trời. Chúng bay càng lúc càng chậm, khi chúng bay cách mặt đất gần một km, năm cái pháo hoa bất ngờ nổ tung.
Pháo bông rực rỡ nở tung, lấy đêm tối làm nền phác họa ra một cái hình mặt người.
Một bộ râu trắng rậm rạp, một chiếc nón chóp nhọn bằng vải cashmere màu đỏ và một cục tròn nhỏ màu trắng được gắn trên đỉnh nón. Pháo hoa vẽ một cái mặt to của ông già Noel trên bầu trời. Cảnh tượng này hiện rõ trong mắt mọi người chơi ở Thượng Hải. Khi hình ảnh pháo hoa của ông già Noel dần mờ đi, một tràng cười sảng khoái vang dội từ bầu trời.
Trong lòng Đường Mạch 'lộp bộp' một tiếng.
Sau đó cậu rốt cuộc biết cái âm thanh này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chỉ thấy bốn con tuần lộc xuất hiện đằng sau 'bức họa' pháo bông hình ông già Noel, một con dùng đầu hất văng pháo bông sắp phân tán.
"Ha Ha Ha Ha, các bạn nhỏ, Merry Christmas!"
Bốn con tuần lộc kéo một cỗ xe kim quang lấp lánh màu đỏ, giương bốn vó, chạy trên bầu trời đêm. Chúng chạy khắp thành phố, ông già có bộ râu trắng trong bộ đồ Giáng sinh màu đỏ đang đứng trên cỗ xe, hai tay cầm dây cương, cất tiếng cười lớn, lão cười lớn vẫy vẫy tay, nhiều tia sáng theo động tác tay của lão rơi xuống đất.
Cỗ xe của ông già Noel chạy cực nhanh, chỉ chốc lát đã đi qua toàn bộ Phổ Đông, vượt qua cầu Nam Phổ, chạy về phía Phổ Tây.
Trên bầu trời, hàng vạn ngôi sao giống như bông tuyết rơi xuống đất. Khi rơi xuống, ánh sao sáng chói lọi xuyên thủng bầu trời, từng chùm ánh sáng trắng từ mặt đất bay lên nối với bầu trời.
Cùng lúc đó, một giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên khắp Thượng Hải.
[ Ding dong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ thứ nhất: Tìm nhánh cây thông ông già Noel lưu lại, trong vòng ba mươi phút, tiến vào phó bản 'Giáng sinh vui vẻ' ]
Giọng nói này cùng lúc vang lên khắp Trung Quốc, trước đó, ông già Noel đều xuất hiện gần khu vực Tháp Đen, thả những ngôi sao xuống dưới.
Trong nháy mắt nghe được nhiệm vụ, Đường Mạch liền tức tốc xoay người chạy tới ngôi sao rơi gần mình nhất. Nhưng cho dù vậy, cậu vẫn bị chậm một bước. Lúc cậu chạy tới nơi, một cậu bé tầm mười bảy, mười tám tuổi đeo kính đang nhặt ngôi sao màu trắng trên mặt đất.
Thời điểm cậu nhóc đụng vào ngôi sao trắng, ánh sáng tan biến, hóa thành một thân cây nho nhỏ.
Cậu bé thấy Đường Mạch, cảnh giác nhìn cậu. Bất quá nó căn bản không cần làm gì, sau khi lấy được thân cây, cơ thể nó dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng từ từ biến mất trong không khí.
Điều này chứng tỏ đã thành công tiến vào phó bản.
Đường mạch cũng không nhìn nhiều, xoay người lại chạy về phía ngôi sao khác.
Vẫn bị người khác giành trước.
Cậu liên tục chạy mười mấy chỗ, có lúc mới chạy được một nửa, ánh sáng trắng chiếu thẳng lên trời đã biến mất, điều này có nghĩa đã có người nhặt được nhánh cây, thành công tiến vào phó bản. Có lúc mới vừa chạy đến, thì phải trơ mắt nhìn người chơi khác tiến vào phó bản.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại năm phút cuối cùng.
Đường mạch chạy vào một nhà máy, trên khoảng sân, một ngôi sao nhỏ đang nằm trên mặt đất, xung quanh không có người chơi khác.
Hai mắt cậu sáng lên, nhanh chóng chạy tới. Ngay lúc tay cậu sắp đụng vào ngôi sao thì bất ngờ rụt lại. Một chiếc bumerang sắc bén xuất hiện tại vị trí mà cậu vừa rút tay về. Nếu như Đường Mạch không thu tay lại, như vậy lúc này tay cậu đã bị chiếc bumerang này cắt đứt.
Cậu quay đầu nhìn hướng bên trái.
Chỉ thấy một cô gái trẻ mặc áo khoác màu nâu nhạt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Cô ta hất tay phải một cái, bumerang cắm trên đất bay lên, vèo một cái trở lại trên tay đối phương.
Hai người cách nhau mười mét, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Giây tiếp theo, hai người cùng lúc tấn công. Đường Mạch đọc câu thần chú, mở cây dù nhỏ ra, chắn trước mặt mình. Cô gái điều khiển bumerang xoay 180 độ trên không trung, tấn công phía sau lưng Đường Mạch.
Đường mạch hất dù nhỏ, ngăn ở phía sau. Bumerang đâm vào dù, Đường Mạch bị đẩy lùi, cách xa cây thông Noel hơn.
Cô ta quơ một tay điều khiển cái bumerang, lại nhanh chóng chạy về phía ngôi sao nhỏ.
Đường Mạch nắm cán dù, liên tục ngăn cản công kích của bumerang. Cây dù nhỏ và bumerang va chạm nhau tạo ra tiếng đập mạnh. Đường Mạch một tay chống trên đất, nghiêng người tránh thoát công kích của bumerang, đồng thời thu hồi cây dù nhỏ, cũng không quay đầu lại nhìn bumerang đang đuổi phía sau.
Cô gái sắp lấy được ngôi sao nhỏ, lại không nghĩ tới Đường Mạch đang ứng phó với bumerang còn có thể rút ra chút sức lực công kích mình. Cô ta nhất thời không kịp né tránh, vai bị đỉnh nhọn của cây dù nhọn vạch ra một đường máu. Cô ta bắt đầu nổi nóng, chuyên tâm sử dụng dị năng, điều khiển bumerang lần nữa công kích nữa Đường Mạch.
Đường Mạch trực tiếp lộn mèo trên mắt đất không để ý hình tượng, cầm lấy ngôi sao nhỏ.
Cô gái vội la lên: "Anh...!"
Bịch!
Đường Mạch mở dù nhỏ ra, chặn lại chặn lại bumerang đang bay về phía mình. Cậu bình tĩnh thu dù lại, nhìn về phía cô gái mặc áo khoác đang đứng cách đó không xa. Đối phương giận đến đỏ mặt lên, nhưng thời gian không đợi người, cô ta chỉ có thể hung hăng trừng Đường Mạch một cái, xoay người chạy đi tới chỗ ngôi sao rơi xuống tiếp theo.
Cơ thể Đường mạch dần dần biến mất, cậu nghe được trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen.
[ Ding Doong! Nhiệm vụ phụ thứ nhất đã hoàn thành, thành công tiến vào Trung Quốc khu hai phó bản 'Giáng sinh vui vẻ' thứ 419 ]
"Hoàn thành số liệu người chơi..."
"Tải xong thông tin phó bản..."
Một ánh sáng trắng chói mắt thoáng qua, Đường Mạch mở mắt ra, cả thế giới bị ánh sáng màu trắng vây quanh. Ngay khi vừa mở mắt, Đường Mạch liền nắm cán dù trong tay, đề phòng Chuột Chũi Bự hay một loại quái vật nào đó đột nhiên lao ra giết người. Nhưng sau đó, ánh sáng trắng biến mất, Đường Mạch thấy rõ không gian của phó bản này.
Đây là một không gian trắng có chiều dài mười mét, bề rộng khoảng chừng năm mét. Mặt đất được chia thành bốn phần bằng nhau, tạo thành bốn cái ô trống dài năm mét, rộng 2,5 mét. Vị trí Đường Mạch đứng là ô đầu tiên bên phải, cậu nhìn xung quanh, ba ô còn lại cũng có ba người.
Bốn người đứng thành một hàng, Đường Mạch đứng ngoài cùng bên phải, bên trái cậu là một thanh niên tầm tuổi Đường Mạch, tiếp theo là một người phụ nữ trông như một học sinh trung. Cuối cùng là người đàn ông trung niên.
Bốn người sau khi nhìn thấy nhau, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm những người còn lại, nắm chặc vũ khí của mình.
Đúng lúc đó, một trận 'ầm ầm' vang lên. Cả bốn người nhìn về chỗ phát ra tiếng.
Trước mặt bọn họ, dường như có một bức tường trắng đang dâng lên, hiện ra hoàn cảnh ở phía đối diện. Đường Mạch cẩn thận nhìn kỹ bức tường trắng, thầm nghĩ: "Thì ra không phải một không gian màu trắng, mà là bị chia cắt. Bên kia bức tường..."
Cậu thầm kêu một tiếng không tốt, lại nhìn về phía đối diện.
Đúng như dự đoán, đối diện bức tường trắng, cũng có bốn người đứng ở bốn ô khác nhau, đối diện với bốn người bên Đường Mạch.
Bây giờ toàn bộ thế giới màu trắng mới hiện ra trước mặt tám người chơi.
Đây là một không gian màu trắng có diện tích dài mười mét, rộng mười lăm mét. Tám người chia làm hai bên, mỗi bên bốn người, mỗi người đứng một ô. Hai bên đứng cách nhau năm mét. Giữa không trung treo một ngôi sao vàng lớn, một chút ánh sáng vàng chậm rãi toát ra từ nó, từ từ rơi xuống.
Đường Mạch nhìn về phía bốn người đối diện. Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe...
"Rầm rầm"
Thế giới màu trắng bị chấn động dữ dội, cả không gian đều run lên. Đường Mạch nhanh chóng dùng cây dù nhỏ chống đỡ trên mặt đất, ổn định cơ thể. Cậu ngẩng đầu liền thấy tám lá bài sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng, đập xuống trước mặt mỗi người chơi, vừa vặn cắm ở đường biên của ô.
Lá bài sắt màu bạc đập xuống dẫn tới động đất, qua một lúc lâu, tám người chơi mới có thể đứng vững.
Đường Mạch đã sớm ngẩng đầu, nhìn lá bài lớn đặt trước mặt mình. Cậu cẩn thận đem mọi góc của lá bài xem qua, sau đó lại quay đầu nhìn lá bài của thanh niên đứng cạnh mình.
Bức họa trên lá bài sắt không giống nhau!
Sau khi thu được kết quả mình cần, thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, Đường Mạch tỉnh bơ nhìn về phía lá bài của người kế tiếp. Sau khi nhìn hết toàn bộ ba lá bài bên phía mình, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối diện.
Đối diện cũng là bốn người. Đứng đối diện với Đường Mạch là một người phụ nữ trung niên, nhìn tiếp sang bên trái, là một cô gái trẻ và lão đầu tóc bạc.
Từ góc độ của Đường Mạch cũng không thể nhìn thấy nội dung trên lá bài của bọn họ, chỉ có thể nhìn được hình ảnh giống nhau như đúc ở mặt sau của lá bài: Ông già Noel cao hứng lái cỗ xe tuần lộc, quơ cái túi màu đỏ to đùng, từ trên đám mây chạy xuống phía dưới.
Ba người đối diện cũng đang nhìn nội dung trên lá bài, cậu quan sát bọn họ một hồi, tầm mắt chuyển hướng sang người cuối cùng đứng chéo với mình.
Cậu im lặng không lên tiếng nhìn về phía đối phương.
Hai người cách nhau khoảng mười mét, đối phương nhướn mày nhìn nội dung lá bài. Từ xa, nửa người của đối phương đã bị tấm bài sắt ngăn trở, Đường Mạch chỉ có thể nhìn thấy đối phương mặc một áo khoác dài màu đen. Hắn rõ ràng là an tĩnh đứng ở đằng kia, nhưng tư thế lại cực kì thẳng tắp, đứng thẳng như núi.
Không biết vì sao, Đường Mạch nhìn người này nhiều hơn hai giây.
Một khắc sau, một ánh mắt như chim ưng đâm thẳng vào Đường Mạch.
Đêm Giáng sinh bắt đầu.
Đường Mạch lập tức kiểm tra đồ đạc của mình, xác định dù nhỏ và que diêm lớn đều còn trên người. Sau đó, cậu nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi cách đó năm mươi mét. Đồ trong cửa hàng đã sớm bị người ta lật tung, thức ăn và nước uống trên kệ cũng bị lấy đi toàn bộ, Đường Mạch tìm được trong ngăn kéo của nhân viên cửa hàng con dao để gọt bút chì và hai cục pin.
Đèn pin cậu lấy từ chỗ Lý Bân dùng đã lâu, không biết lúc nào sẽ hết pin. Vì phòng ngừa sắp tới có khả năng sẽ tiến vào một cái phó bản có hang động đen nhánh, u ám giống của Chuột Chũi Bự, cậu phải chuẩn bị tốt nguồn điện.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Đường Mạch nhìn về phía đồng hồ treo tường trong cửa hàng tiện lợi.
Kim giây di chuyển 'lạch cạch', từng chút một đi đến vị trí số 12. Đến phút thứ ba, Đường Mạch ngừng thở, chuẩn bị sẵn sàng bị kéo vào phó bản. Tuy nhiên, ngay khoảng khắc kế tiếp, kim giây lại tiếp tục di chuyển như bình thường.
Trong lòng Đường Mạch hơi dừng một lát. Cậu đứng bên trong cửa hàng tiện lợi không người, ánh mắt dừng lại trên đồng hồ treo tường.
Kim giây vẫn tiếp tục di chuyển.
Đường Mạch nhẩm thời gian trong lòng. Từ lúc Tháp Đen tuyên bố 'ba phút sau người chơi Trung Quốc tiến vào phó bản', cậu đã bắt đầu đếm ngược thời gian. Cậu mất một nửa thời gian để chạy tới cửa hàng tiện lợi, một nửa thời gian để tìm đồ.
Cho tới bây giờ, đã qua bốn phút.
Cậu lại không bị kéo vào phó bản.
Đường Mạch đứng tại chỗ một hồi. Lại trôi qua một phút, cậu vẫn chưa bị kéo vào phó bản. Cậu lấy cây dù nhỏ từ trong ba lô ra ngoài, rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đường Mạch bắt đầu đi trở về. Nơi này cách tổ chức Attack chỉ có hai cây số. Cậu muốn biết có phải tất cả mọi người đều giống cậu, không bị kéo vào phó bản hay không, hay chỉ có một mình cậu ở lại bên ngoài phó bản.
Đường Mạch đi rất nhanh, cậu nắm chặt cây dù nhỏ, thời khắc đề phòng kẻ địch có thể xuất hiện xung quanh.
Ngay lúc cậu đi tới một ngã tư, đột nhiên, tiếng pháo bông nổ trên trời truyền tới, Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn.
Pháo hoa khổng lồ đầy màu sắc rực rỡ nổ tung trên bầu trời ban đêm.
Pháo hoa này giống như được hình thành từ năm cái pháo hoa nhỏ khác nhau, chúng bắn đến điểm cao nhất trên bầu trời, giống như năm ngôi sao băng bay từ mặt đất lên bầu trời. Chúng bay càng lúc càng chậm, khi chúng bay cách mặt đất gần một km, năm cái pháo hoa bất ngờ nổ tung.
Pháo bông rực rỡ nở tung, lấy đêm tối làm nền phác họa ra một cái hình mặt người.
Một bộ râu trắng rậm rạp, một chiếc nón chóp nhọn bằng vải cashmere màu đỏ và một cục tròn nhỏ màu trắng được gắn trên đỉnh nón. Pháo hoa vẽ một cái mặt to của ông già Noel trên bầu trời. Cảnh tượng này hiện rõ trong mắt mọi người chơi ở Thượng Hải. Khi hình ảnh pháo hoa của ông già Noel dần mờ đi, một tràng cười sảng khoái vang dội từ bầu trời.
Trong lòng Đường Mạch 'lộp bộp' một tiếng.
Sau đó cậu rốt cuộc biết cái âm thanh này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chỉ thấy bốn con tuần lộc xuất hiện đằng sau 'bức họa' pháo bông hình ông già Noel, một con dùng đầu hất văng pháo bông sắp phân tán.
"Ha Ha Ha Ha, các bạn nhỏ, Merry Christmas!"
Bốn con tuần lộc kéo một cỗ xe kim quang lấp lánh màu đỏ, giương bốn vó, chạy trên bầu trời đêm. Chúng chạy khắp thành phố, ông già có bộ râu trắng trong bộ đồ Giáng sinh màu đỏ đang đứng trên cỗ xe, hai tay cầm dây cương, cất tiếng cười lớn, lão cười lớn vẫy vẫy tay, nhiều tia sáng theo động tác tay của lão rơi xuống đất.
Cỗ xe của ông già Noel chạy cực nhanh, chỉ chốc lát đã đi qua toàn bộ Phổ Đông, vượt qua cầu Nam Phổ, chạy về phía Phổ Tây.
Trên bầu trời, hàng vạn ngôi sao giống như bông tuyết rơi xuống đất. Khi rơi xuống, ánh sao sáng chói lọi xuyên thủng bầu trời, từng chùm ánh sáng trắng từ mặt đất bay lên nối với bầu trời.
Cùng lúc đó, một giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên khắp Thượng Hải.
[ Ding dong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ thứ nhất: Tìm nhánh cây thông ông già Noel lưu lại, trong vòng ba mươi phút, tiến vào phó bản 'Giáng sinh vui vẻ' ]
Giọng nói này cùng lúc vang lên khắp Trung Quốc, trước đó, ông già Noel đều xuất hiện gần khu vực Tháp Đen, thả những ngôi sao xuống dưới.
Trong nháy mắt nghe được nhiệm vụ, Đường Mạch liền tức tốc xoay người chạy tới ngôi sao rơi gần mình nhất. Nhưng cho dù vậy, cậu vẫn bị chậm một bước. Lúc cậu chạy tới nơi, một cậu bé tầm mười bảy, mười tám tuổi đeo kính đang nhặt ngôi sao màu trắng trên mặt đất.
Thời điểm cậu nhóc đụng vào ngôi sao trắng, ánh sáng tan biến, hóa thành một thân cây nho nhỏ.
Cậu bé thấy Đường Mạch, cảnh giác nhìn cậu. Bất quá nó căn bản không cần làm gì, sau khi lấy được thân cây, cơ thể nó dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng từ từ biến mất trong không khí.
Điều này chứng tỏ đã thành công tiến vào phó bản.
Đường mạch cũng không nhìn nhiều, xoay người lại chạy về phía ngôi sao khác.
Vẫn bị người khác giành trước.
Cậu liên tục chạy mười mấy chỗ, có lúc mới chạy được một nửa, ánh sáng trắng chiếu thẳng lên trời đã biến mất, điều này có nghĩa đã có người nhặt được nhánh cây, thành công tiến vào phó bản. Có lúc mới vừa chạy đến, thì phải trơ mắt nhìn người chơi khác tiến vào phó bản.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại năm phút cuối cùng.
Đường mạch chạy vào một nhà máy, trên khoảng sân, một ngôi sao nhỏ đang nằm trên mặt đất, xung quanh không có người chơi khác.
Hai mắt cậu sáng lên, nhanh chóng chạy tới. Ngay lúc tay cậu sắp đụng vào ngôi sao thì bất ngờ rụt lại. Một chiếc bumerang sắc bén xuất hiện tại vị trí mà cậu vừa rút tay về. Nếu như Đường Mạch không thu tay lại, như vậy lúc này tay cậu đã bị chiếc bumerang này cắt đứt.
Cậu quay đầu nhìn hướng bên trái.
Chỉ thấy một cô gái trẻ mặc áo khoác màu nâu nhạt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Cô ta hất tay phải một cái, bumerang cắm trên đất bay lên, vèo một cái trở lại trên tay đối phương.
Hai người cách nhau mười mét, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Giây tiếp theo, hai người cùng lúc tấn công. Đường Mạch đọc câu thần chú, mở cây dù nhỏ ra, chắn trước mặt mình. Cô gái điều khiển bumerang xoay 180 độ trên không trung, tấn công phía sau lưng Đường Mạch.
Đường mạch hất dù nhỏ, ngăn ở phía sau. Bumerang đâm vào dù, Đường Mạch bị đẩy lùi, cách xa cây thông Noel hơn.
Cô ta quơ một tay điều khiển cái bumerang, lại nhanh chóng chạy về phía ngôi sao nhỏ.
Đường Mạch nắm cán dù, liên tục ngăn cản công kích của bumerang. Cây dù nhỏ và bumerang va chạm nhau tạo ra tiếng đập mạnh. Đường Mạch một tay chống trên đất, nghiêng người tránh thoát công kích của bumerang, đồng thời thu hồi cây dù nhỏ, cũng không quay đầu lại nhìn bumerang đang đuổi phía sau.
Cô gái sắp lấy được ngôi sao nhỏ, lại không nghĩ tới Đường Mạch đang ứng phó với bumerang còn có thể rút ra chút sức lực công kích mình. Cô ta nhất thời không kịp né tránh, vai bị đỉnh nhọn của cây dù nhọn vạch ra một đường máu. Cô ta bắt đầu nổi nóng, chuyên tâm sử dụng dị năng, điều khiển bumerang lần nữa công kích nữa Đường Mạch.
Đường Mạch trực tiếp lộn mèo trên mắt đất không để ý hình tượng, cầm lấy ngôi sao nhỏ.
Cô gái vội la lên: "Anh...!"
Bịch!
Đường Mạch mở dù nhỏ ra, chặn lại chặn lại bumerang đang bay về phía mình. Cậu bình tĩnh thu dù lại, nhìn về phía cô gái mặc áo khoác đang đứng cách đó không xa. Đối phương giận đến đỏ mặt lên, nhưng thời gian không đợi người, cô ta chỉ có thể hung hăng trừng Đường Mạch một cái, xoay người chạy đi tới chỗ ngôi sao rơi xuống tiếp theo.
Cơ thể Đường mạch dần dần biến mất, cậu nghe được trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen.
[ Ding Doong! Nhiệm vụ phụ thứ nhất đã hoàn thành, thành công tiến vào Trung Quốc khu hai phó bản 'Giáng sinh vui vẻ' thứ 419 ]
"Hoàn thành số liệu người chơi..."
"Tải xong thông tin phó bản..."
Một ánh sáng trắng chói mắt thoáng qua, Đường Mạch mở mắt ra, cả thế giới bị ánh sáng màu trắng vây quanh. Ngay khi vừa mở mắt, Đường Mạch liền nắm cán dù trong tay, đề phòng Chuột Chũi Bự hay một loại quái vật nào đó đột nhiên lao ra giết người. Nhưng sau đó, ánh sáng trắng biến mất, Đường Mạch thấy rõ không gian của phó bản này.
Đây là một không gian trắng có chiều dài mười mét, bề rộng khoảng chừng năm mét. Mặt đất được chia thành bốn phần bằng nhau, tạo thành bốn cái ô trống dài năm mét, rộng 2,5 mét. Vị trí Đường Mạch đứng là ô đầu tiên bên phải, cậu nhìn xung quanh, ba ô còn lại cũng có ba người.
Bốn người đứng thành một hàng, Đường Mạch đứng ngoài cùng bên phải, bên trái cậu là một thanh niên tầm tuổi Đường Mạch, tiếp theo là một người phụ nữ trông như một học sinh trung. Cuối cùng là người đàn ông trung niên.
Bốn người sau khi nhìn thấy nhau, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm những người còn lại, nắm chặc vũ khí của mình.
Đúng lúc đó, một trận 'ầm ầm' vang lên. Cả bốn người nhìn về chỗ phát ra tiếng.
Trước mặt bọn họ, dường như có một bức tường trắng đang dâng lên, hiện ra hoàn cảnh ở phía đối diện. Đường Mạch cẩn thận nhìn kỹ bức tường trắng, thầm nghĩ: "Thì ra không phải một không gian màu trắng, mà là bị chia cắt. Bên kia bức tường..."
Cậu thầm kêu một tiếng không tốt, lại nhìn về phía đối diện.
Đúng như dự đoán, đối diện bức tường trắng, cũng có bốn người đứng ở bốn ô khác nhau, đối diện với bốn người bên Đường Mạch.
Bây giờ toàn bộ thế giới màu trắng mới hiện ra trước mặt tám người chơi.
Đây là một không gian màu trắng có diện tích dài mười mét, rộng mười lăm mét. Tám người chia làm hai bên, mỗi bên bốn người, mỗi người đứng một ô. Hai bên đứng cách nhau năm mét. Giữa không trung treo một ngôi sao vàng lớn, một chút ánh sáng vàng chậm rãi toát ra từ nó, từ từ rơi xuống.
Đường Mạch nhìn về phía bốn người đối diện. Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe...
"Rầm rầm"
Thế giới màu trắng bị chấn động dữ dội, cả không gian đều run lên. Đường Mạch nhanh chóng dùng cây dù nhỏ chống đỡ trên mặt đất, ổn định cơ thể. Cậu ngẩng đầu liền thấy tám lá bài sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng, đập xuống trước mặt mỗi người chơi, vừa vặn cắm ở đường biên của ô.
Lá bài sắt màu bạc đập xuống dẫn tới động đất, qua một lúc lâu, tám người chơi mới có thể đứng vững.
Đường Mạch đã sớm ngẩng đầu, nhìn lá bài lớn đặt trước mặt mình. Cậu cẩn thận đem mọi góc của lá bài xem qua, sau đó lại quay đầu nhìn lá bài của thanh niên đứng cạnh mình.
Bức họa trên lá bài sắt không giống nhau!
Sau khi thu được kết quả mình cần, thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, Đường Mạch tỉnh bơ nhìn về phía lá bài của người kế tiếp. Sau khi nhìn hết toàn bộ ba lá bài bên phía mình, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối diện.
Đối diện cũng là bốn người. Đứng đối diện với Đường Mạch là một người phụ nữ trung niên, nhìn tiếp sang bên trái, là một cô gái trẻ và lão đầu tóc bạc.
Từ góc độ của Đường Mạch cũng không thể nhìn thấy nội dung trên lá bài của bọn họ, chỉ có thể nhìn được hình ảnh giống nhau như đúc ở mặt sau của lá bài: Ông già Noel cao hứng lái cỗ xe tuần lộc, quơ cái túi màu đỏ to đùng, từ trên đám mây chạy xuống phía dưới.
Ba người đối diện cũng đang nhìn nội dung trên lá bài, cậu quan sát bọn họ một hồi, tầm mắt chuyển hướng sang người cuối cùng đứng chéo với mình.
Cậu im lặng không lên tiếng nhìn về phía đối phương.
Hai người cách nhau khoảng mười mét, đối phương nhướn mày nhìn nội dung lá bài. Từ xa, nửa người của đối phương đã bị tấm bài sắt ngăn trở, Đường Mạch chỉ có thể nhìn thấy đối phương mặc một áo khoác dài màu đen. Hắn rõ ràng là an tĩnh đứng ở đằng kia, nhưng tư thế lại cực kì thẳng tắp, đứng thẳng như núi.
Không biết vì sao, Đường Mạch nhìn người này nhiều hơn hai giây.
Một khắc sau, một ánh mắt như chim ưng đâm thẳng vào Đường Mạch.
/243
|