Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
.................................
Đường Mạch trước khi rời khỏi trường Thị Bắc, cậu quay về lớp năm một chuyến, nhìn thử xem thư mình viết cho Trần San San còn ở dưới bục không. Đúng như dự đoán, lá thư đã không thấy đâu, hẳn là khi Thần Tốc theo dõi cậu đã tới phòng học lấy lá thư đi.
Thư có khả năng đã bị đốt chung với Thần Tốc, Đường Mạch lại viết một cái mới, nhét vào chỗ cũ.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trung tâm thương mại ở Phổ Đông, gặp Đường Xảo và Jacks đang nói chuyện với Lạc Phong Thành. Đường Mạch nhìn hai người kia một cái, quay đầu nhìn Lạc Phong Thành, giọng nói bình tĩnh: "Vừa rồi tôi đã giết Thần Tốc."
Jacks và Đường Xảo hoàn toàn ngơ ngác.
Trên mặt Lạc Phong Thành cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy vai Đường Mạch, nhíu mày: "Cậu bị thương?"
Đường Mạch gật đầu: "Bị Thần Tốc chém."
"Để Đường Xảo dẫn cậu tới phòng y tế khâu vết thương, tôi và Jacks đi giao phó một ít chuyện, một lát sẽ nói chuyện cùng cậu."
Đường Mạch không phản đối.
Một nhát kia Thần Tốc chém rất sâu, gần như tách xương vai Đường Mạch ra. Bộ quần áo thể thao màu trắng đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa, do tố chất thân thể mạnh lên, máu đã sớm ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn còn nứt ra. Nết không may lại, muốn vết thương hoàn toàn khép lại chỉ sợ phải mất nửa tháng.
Đường Mạch ngồi trên giường, cởi áo ra một nửa.
Đường Xảo mặc bộ đồ đen, lấy kim từ trong ngăn kéo, lấy rượu khử trùng một chút. Sau đó lại dùng rượu sát trùng cho vết thương, tiếp theo bắt đầu may vết thương lại cho Đường Mạch.
Cảm giác vật nhọn xuyên vào từ chỗ vết thương truyền tới, Đường Mạch khẽ cau mày, mím môi.
"Tôi sẽ nhẹ một chút." Đường Xảo nói: "Tố chất thân thể của cậu rất tốt, ở Attack, người có sức khỏe tốt hơn cậu không quá năm người."
Dị năng của Đường Mạch không theo hướng cường hóa cơ thể, có được tố chất cơ thể tốt như vậy rất hiếm. Cậu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không trả lời Đường Xảo.
Khâu vết thương tốn năm phút, Đường Xảo nói: "Đều là người chơi chính thức, nếu không ngoài dự đoán, vết thương của cậu trong vòng ba ngày là có thể khôi phục."
Đường Mạch mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi tìm Lạc Phong Thành, Đường Xảo thu dọn đồ đạc trong phòng phẫu thuật. Ngay lúc Đường Mạch sắp đi ra khỏi phòng, một giọng nói bình tĩnh truyền phía sau lưng cậu: "Cảm ơn."
Đường Mạch dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, Đường Xảo cúi đầu sửa sang lại đồ đạc trên khay. Trên gương mặt thanh tú không biểu lộ biểu cảm gì, cô cẩn thận sửa sang đồ đạc, lại cất đồ vào ngăn kéo: "Tuần trước, tôi và Niếp Phi bị ba khách lén qua sông mai phục, một trong những người đó chính là Thần Tốc. Cho nên... Cảm ơn."
'Nếu như muốn chạy cũng không phải không được, chẳng qua là cậu ấy nhường cho Đường Xảo đi trước.'
Đường Mạch nhớ lại lời Lạc Phong Thành đã từng nói, cậu nói: "Không cần. Tôi giết hắn, không chỉ vì Niếp Phi."
Động tác cất đồ của Đường Xảo hơi dừng lại, Đường Mạch đã rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc đi tới phòng làm việc dưới tầng ba, Jacks đã không còn ở đây, chỉ còn Lạc Phong Thành trong phòng chờ Đường Mạch. Hắn lấy cho Đường Mạch một ly nước và một viên thuốc, Đường Mạch kỳ lạ nhìn hắn. Lạc Phong Thành cười nói: "Thuốc hạ sốt bình thường, dẫu sao bây giờ điều kiện chữa bệnh rất kém, lỡ bị nhiễm trùng thì sao?" (1)
Đường Mạch nói: "Tố chất cơ thể bây giờ của tôi, không khâu lại vết thương cũng không thành vấn đề."
Lạc Phong Thành: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." (2)
Đường Mạch để thuốc ở một bên, Lạc Phong Thành cũng không ép buộc, hai người nói tới việc giết chết Thần Tốc.
Đường Mạch đơn giản kể lại một lần, bỏ qua chi tiết mình dùng ba loại dị năng khác nhau và hai đạo cụ để giết gã. Sau khi Lạc Phong Thành nghe xong cân nhắc trong chốc lát, nói: "Qủa nhiên bọn họ ở gần trung tâm theo dõi. Nhưng mà tại sao Thần Tốc lại phải theo dõi cậu? Trong trung tâm này mỗi ngày ít nhất có ba mươi người chơi ra vào, hắn chỉ theo dõi cậu. Hắn phát hiện cậu có quan hệ với tổ chức Attack?" Biểu tình Lạc Phong Thành lập tức nghiêm túc.
Nếu như Thần Tốc biết Đường Mạch có quan hệ với tổ chức Attack, vậy chứng tỏ tổ chức khách lén qua sông có nguồn thông tin tình báo trong Attack. Khả năng thứ nhất là bọn chúng lén lẻn vào bên trong trung tâm thương mại, không bị Attack phát hiện, thời khắc chú ý đến nhất cử nhất động của Attack, khả năng thứ hai là trong tổ chức có phản bội, lén liên lạc với bọn chúng.
Khả năng nào cũng rất nguy hiểm.
Đường Mạch nhớ lại một lần: "Hắn không phát hiện tôi và tổ chức Attack có quan hệ, hắn theo dõi tôi là vì nguyên nhân khác." Đường Mạch dừng một chút, nói: "Anh có biết trong bảy người kia có một người tên Thao Thiết không?"
Lạc Phong Thành: "Thao Thiết? Tên của bảy người tôi không biết, Thần Tốc, Điện Nam và Hắc Mang cũng chỉ là biệt danh tôi đặt cho bọn chúng."
"Theo lời Thần Tốc nói, Thao Thiết có khuôn mặt trắng, hắn không thích dạng người tiểu bạch kiểm (3) như Thao Thiết, nhưng lại không cách nào động thủ với Thao Thiết, cho nên theo dõi động thủ trên người tôi."
Lạc Phong Thành: "Thì ra là vậy."
Hai người với vấn đề 'Đường Mạch là dạng tiểu bạch kiểm' trực tiếp lơ đi. Đường Mạch nói tiếp: "Nhìn qua Thần Tốc thật sự không thích Thao Thiết, nhưng theo hắn nói, hắn lại không động thủ với Thao Thiết. Theo kinh nghiệm tôi và hắn chiến đấu trong thời gian ngắn, hắn không giống loại người 'bởi vì là đồng bọn nên không ra tay' "
Lạc Phong Thành tán thành nói: "Bảy tên khách lén qua sông cũng không phải rất đoàn kết, nếu không thì sau khi thực lực trở nên mạnh hơn sẽ không thường xuyên chia ra làm việc. Thần Tốc không ra tay với Thao Thiết, khả năng là Thao Thiết mạnh hơn so với hắn. Bọn chúng tổng cộng năm nam hai nữ, nếu như nói trong đó có dáng dấp và khuôn mặt nhỏ trắng như lời cậu nói... Thì có hai người."
Đường Mạch hỏi: "Hai người nào?"
"Người thứ nhất là thanh niên tầm hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, dị năng không rõ. Diệp Nguyên Trạch bốn ngày trước từng than rằng đụng phải hắn bên ngoài, hai người có đánh nhau, đối phương không có ý ra tay với Diệp Nguyên Trạch, rời đi trước. Dáng dấp người kia coi như có khả năng, hắn đeo mắt kính, dáng vẻ rất lịch sự."
Đường Mạch suy tư nói: "Rất có thể là hắn, tuổi tác tương đối phù hợp với tôi. Còn người còn lại?"
Lạc Phong Thành nói: "Người còn lại thì cậu đã biết, chính là Hắc Mang."
"Là hắn?" Đường Mạch cau mày.
"Hắc Mang tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bởi vì hắn mang ruy băng che mắt, không thể đoán chính xác tuổi của hắn, nhưng sau khi bịt mắt, hắn quả thật cũng có thể coi là có khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng." Lạc Phong Thành nói: "Nếu như trong bảy người kia có một người gương mặt trắng nhỏ, nhất định là một trong hai người này."
Có hai người, rất khó để phân tích xem ai là Thao Thiết.
Đường Mạch: "Cái tên Thao Thiết này không phải là tên thật, là biệt danh có liên quan tới dị năng, hoặc là liên quan đến tính cách. Xét theo bề ngoài và độ tuổi, khả năng là Hắc Mang không lớn, Thao Thiết hẳn là một người khác."
Hai người đều nhất trí với ý kiến này, sau đó Lạc Phong Thành giới thiệu với Đường Mạch một số sắp xếp tiếp theo của Attack.
"Không thể cứ phòng thủ như vậy, địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ bọn họ đã thiếu một người, chỉ còn lại sáu người. Cánh tay Điện Nam bị nhóc Mập chém đứt, sức chiến đấu đã bị giảm." Giọng Lạc Phong Thành nghiêm túc, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Mạch: "Lần này là cơ hội tốt hiếm có."
Đường Mạch nói: "Gần đây còn phó bản S nào tương đối khó không?"
"Cậu muốn vào phó bản, đề cao thực lực chuẩn bị cho sau này?"
Đường Mạch gật đầu.
Bây giờ cậu và tổ chức Attack đứng cùng một thuyền. Đối với người thông minh cậu không cần phải nói rõ, từ lúc Đường Mạch quay về Thượng Hải, tới khu Phổ Đông tìm tổ chức Attack, cậu đã biểu hiện rõ lập trường của mình: Cậu sẽ cùng tổ chức Attack đối kháng với tổ chức khách lén qua sông.
Trước mắt tổ chức những người có dị năng mạnh nhất ở Thượng Hải là tổ chức Attack, mục tiêu lớn nhất của bảy tên khách lén qua sông là tổ chức Attack, hợp tác với tổ chức Attack là biện pháp tốt nhất.
Lạc Phong Thành: "Phó bản S1 tuần trước đã bị Diệp Nguyên Trạch và Jacks thông quan. Cái gần đây và có độ khó lớn nhất là phó bản S2. Ngày mai tôi bảo Jacks mang cậu đi, do dù là ai thông quan phó bản này, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt."
Đường Mạch rời khỏi phòng làm việc của Lạc Phong Thành, tìm một chiếc xe thương mại nằm trong góc ở tầng hai, nằm vào trong nghỉ ngơi.
Trong xe tối đen như mực, Đường Mạch mở đèn pin lên, cầm quyển sổ dị năng, lật tới trang cuối cùng.
[ - Dị năng: Một nam nhân rất nhanh.
- Người sở hữu: Lương Siêu ( Khách lén qua sông)
- Loại hình: Bốn chiều
- Chức năng: Tốc độ siêu việt
- Cấp bậc: cấp 3
- Hạn chế: Tốc độ di chuyển cao nhất có thể đạt đến tốc độ âm thanh, trong khi sử dụng dị năng, tốc độ trao đổi chất của cơ thể tăng lên và giảm tuổi thọ.
- Chú thích: Một nam nhân rất nhanh, cho dù ở bất cứ phương diện nào, cũng rất nhanh. ]
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần kéo dài nhiều nhất 30 giây, khi sử dụng dị năng tuổi thọ bị giảm gấp đôi. Trong 24 giờ sử dụng dị năng, đạt được hiệu ứng tiêu cực 'một nam nhân rất nhanh', ở phương diện nào đó cũng sẽ trở nên cực kì nhanh. Đường Mạch vốn đã rất nhanh, dự đoán sau này sẽ càng nhanh hơn.]
...Cậu một chút cũng không nhanh!
Lần này Đường Mạch không còn tâm tình để phàn nàn.
Cái dị năng này đúng là liều mạng.
Không chỉ liều mạng, nó còn nhanh! Nó còn... mau!
Không thể nghi ngờ, đây là dị năng vô cùng mạnh, nếu như Đường Mạch có tốc độ âm thanh, vậy lúc cậu đối mặt với đối thủ, ít nhất có cơ hội chạy thoát thân. Nhưng đồng thời khi sử dụng dị năng, sẽ bị tiêu hao sinh mạng.
Thay vì nói dị năng này làm tăng tốc độ người sử dụng, không bằng nói là nó đem tốc độ dòng chảy thời gian của người sử dụng dị năng tách khỏi thế giới bên ngoài. Lúc sử dụng dị năng, Đường Mạch sẽ cảm thấy thời gian trở nên vô cùng dài. Thời gian người khác nháy mắt một cái, trong mắt cậu phải mất mấy giây. Vì vậy người khác đều cảm thấy tốc độ của cậu rất nhanh, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. (4)
Lấy ví dụ, tốc độ nhanh nhất của dị năng này đạt tới tốc độ âm thanh là 340 m/s. Tốc độ chạy bộ bình thường của người trưởng thành là 10 km/h, tương đương với khoảng 2,8 m/s. Như vậy khi Đường Mạch sử dụng dị năng, tốc độ dòng chảy thời gian của cậu gấp những người khác 120 lần.
Người khác trải qua một giây, cậu sẽ trải qua 120 giây.
Dị năng này kéo dài nhiều nhất được 30 giây, tương đương 3600 giây, sáu mươi phút.
Theo lời giảm gấp đôi tuổi thọ, như vậy, Đường Mạch một lần dụng dị năng sẽ mất đi hai giờ sinh mạng. Gom ít thành nhiều, nếu như điên cuồng sử dụng giống Thần Tốc, nhất định chưa già đã yếu. Trong 'hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch' có nói hạn chế khi sử dụng dị năng này, nhưng theo phương diện khác, cũng là để cho cậu không quá phụ thuộc vào dị năng này, không đến nỗi bị dị năng hại đến chết.
Hơn nữa...
Đường Mạch nhìn câu 'trong vòng 24 giờ sử dụng dị năng, ở phương diện nào đó cũng sẽ trở nên rất nhanh' trong quyển sổ dị năng, cậu đột nhiên cảm thấy sau này mình có thể không tìm được đối tượng. Bằng không sau này mỗi ngày sử dụng dị năng này, mỗi ngày đều nhanh như vậy...
Sau địa cầu online, lần đầu tiên Đường Mạch rùng mình một cái, nhắm mắt ngủ.
Mười ngày sau, trên gương mặt mệt mỏi của Lạc Phong Thành lần đầu tiên lộ ra nét vui mừng. Đường Mạch đi vào phòng làm việc, liền nghe giọng nói khó nén được kích động của hắn: "Tìm được chỗ bọn chúng ẩn nấp rồi!"
Trong lòng Đường Mạch căng thẳng: "Nơi nào?"
"Cách đây không xa, là một rạp chiếu phim ở khu Phổ Tây."
Hơn nửa tháng qua, tổ chức khách lén qua sông một mực núp trong tối, thỉnh thoảng ám sát một số người chơi chính thức và quân dự bị, đánh lén thành viên của tổ chức Attack. Ngoại trừ Thần Tốc theo dõi Đường Mạch bị giết ra, tổ chức khách lén qua sông không bị tổn hại thêm bất kì ai, ngược lại bởi vì ăn thêm không ít tim người chơi, thực lực lại âm thầm tăng lên.
Thời gian không đợi người.
Attack rốt cuộc tìm được tung tích của tổ chức này.
Lạc Phong Thành mở một tấm bản đồ của Thượng Hải, ngón tay chỉ một tòa cao ốc gần đường Nam Kinh.
Đường Mạch biết nơi này, cậu kinh ngạc hỏi: "Bảo tàng tượng sáp Madame Tussaud's?" (5)
Lạc Phong Thành gật đầu nói: "Ừ, nơi này có một rạp chiếu phim. Hai ngày trước, Jack và Đường Xảo tìm được Điện Nam đang di một mình, đánh hắn bị thương. Sau đó theo dõi hắn thì phát hiện hắn tiến vào nơi này, cũng không thấy đi ra. Có lẽ bọn chúng còn có những cửa khác, nhưng nơi đầu tiên sau khi Điện Nam bị thương đi tới là nơi này, khoảng tám chín phần đây chính là địa điểm tổ chức khách lén qua sông dừng chân."
Đường Mạch trầm tư nói: "Rạp chiếu phim là một nơi ẩn nấp rất tốt."
Lạc Phong Thành: "Nhưng nó cũng là nơi đánh lén rất tốt."
Hai người nhìn nhau một cái, Đường Mạch hỏi: "Khi nào ra tay?"
"Ba ngày sau." Lạc Phong Thành dừng một chút rồi giải thích: "Vào buổi tối ba ngày sau, ở Thượng Hải sẽ có một cơn mưa lớn. Tháng 12 rất khó có trận mưa lớn như vậy, hơn nữa không có sấm sét. Lúc đó là cơ hội tốt cho chúng ta đánh lén."
Cửa phòng bị người gõ 'cộc cộc', Đường Mạch và Lạc Phong Thành đồng thời nhìn người tới.
Đường Xảo đứng ở cạnh cửa nói: "Có người tìm cậu." Cô nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch: "Tìm tôi?"
Đường Xảo gật đầu một cái, để cho hai cô bé đứng sau lộ ra.
Đường Mạch kinh ngạc nói: "Trần San San?"
Người tới chính là Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ
..................
Chú thích:
1. Thuốc hạ sốt: trong bản QT và bản convert của wiki thì mình thấy để là thuốc hạ sốt, nhưng gg dịch lại để là thuốc chống viêm, sau khi tìm hiểu thì mình thấy một số loại thuốc chống viêm (ví dụ: Paracetamol) cũng có công dụng hạ sốt hoặc giảm đau sau các ca phẫu thuật nhỏ tránh nhiễm trùng. Nên quyết định để là thuốc hạ sốt nhé.
2. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may xảy ra bất ngờ.
3. Tiểu bạch kiểm: dáng người, khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng trắng, thanh tú.
4. Giải thích dị năng 'nam nhân rất nhanh': dị năng này hiểu một cách đơn giản là không phải tốc độ của bản thân nhanh lên, mà là tốc độ của mọi thứ xung quanh bị chậm lại. Giống như bản thân mình đang coi video slow motion. Bản thân người coi không có nhanh lên, không có trở thành siêu nhân, chỉ là video bị chiếu ở chế độ slow motion thôi =)))) Ngược lại trong mắt những người đang ở chế độ 'slow motion' đều cảm thấy người sử dụng dị năng rất nhanh.
5. Bảo tàng tượng sáp Madame Tussaud's: là một bảo tàng sáp nằm ở London, Anh. Nó có các chi nhánh tại Amsterdam, Bangkok, Thượng Hải,.... Chi nhánh Thượng Hải của Trung Quốc khai trương năm 2006. Bảo tàng tượng sáp được thành lập bởi nhà điêu khắc sáp Madame Tussauds. Madame Tussauds là một trong những bảo tàng sáp cấp cao nhất trên thế giới.
.............................................
Edit: Mạch Mạch không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhanh =))))
.................................
Đường Mạch trước khi rời khỏi trường Thị Bắc, cậu quay về lớp năm một chuyến, nhìn thử xem thư mình viết cho Trần San San còn ở dưới bục không. Đúng như dự đoán, lá thư đã không thấy đâu, hẳn là khi Thần Tốc theo dõi cậu đã tới phòng học lấy lá thư đi.
Thư có khả năng đã bị đốt chung với Thần Tốc, Đường Mạch lại viết một cái mới, nhét vào chỗ cũ.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trung tâm thương mại ở Phổ Đông, gặp Đường Xảo và Jacks đang nói chuyện với Lạc Phong Thành. Đường Mạch nhìn hai người kia một cái, quay đầu nhìn Lạc Phong Thành, giọng nói bình tĩnh: "Vừa rồi tôi đã giết Thần Tốc."
Jacks và Đường Xảo hoàn toàn ngơ ngác.
Trên mặt Lạc Phong Thành cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy vai Đường Mạch, nhíu mày: "Cậu bị thương?"
Đường Mạch gật đầu: "Bị Thần Tốc chém."
"Để Đường Xảo dẫn cậu tới phòng y tế khâu vết thương, tôi và Jacks đi giao phó một ít chuyện, một lát sẽ nói chuyện cùng cậu."
Đường Mạch không phản đối.
Một nhát kia Thần Tốc chém rất sâu, gần như tách xương vai Đường Mạch ra. Bộ quần áo thể thao màu trắng đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa, do tố chất thân thể mạnh lên, máu đã sớm ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn còn nứt ra. Nết không may lại, muốn vết thương hoàn toàn khép lại chỉ sợ phải mất nửa tháng.
Đường Mạch ngồi trên giường, cởi áo ra một nửa.
Đường Xảo mặc bộ đồ đen, lấy kim từ trong ngăn kéo, lấy rượu khử trùng một chút. Sau đó lại dùng rượu sát trùng cho vết thương, tiếp theo bắt đầu may vết thương lại cho Đường Mạch.
Cảm giác vật nhọn xuyên vào từ chỗ vết thương truyền tới, Đường Mạch khẽ cau mày, mím môi.
"Tôi sẽ nhẹ một chút." Đường Xảo nói: "Tố chất thân thể của cậu rất tốt, ở Attack, người có sức khỏe tốt hơn cậu không quá năm người."
Dị năng của Đường Mạch không theo hướng cường hóa cơ thể, có được tố chất cơ thể tốt như vậy rất hiếm. Cậu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không trả lời Đường Xảo.
Khâu vết thương tốn năm phút, Đường Xảo nói: "Đều là người chơi chính thức, nếu không ngoài dự đoán, vết thương của cậu trong vòng ba ngày là có thể khôi phục."
Đường Mạch mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi tìm Lạc Phong Thành, Đường Xảo thu dọn đồ đạc trong phòng phẫu thuật. Ngay lúc Đường Mạch sắp đi ra khỏi phòng, một giọng nói bình tĩnh truyền phía sau lưng cậu: "Cảm ơn."
Đường Mạch dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, Đường Xảo cúi đầu sửa sang lại đồ đạc trên khay. Trên gương mặt thanh tú không biểu lộ biểu cảm gì, cô cẩn thận sửa sang đồ đạc, lại cất đồ vào ngăn kéo: "Tuần trước, tôi và Niếp Phi bị ba khách lén qua sông mai phục, một trong những người đó chính là Thần Tốc. Cho nên... Cảm ơn."
'Nếu như muốn chạy cũng không phải không được, chẳng qua là cậu ấy nhường cho Đường Xảo đi trước.'
Đường Mạch nhớ lại lời Lạc Phong Thành đã từng nói, cậu nói: "Không cần. Tôi giết hắn, không chỉ vì Niếp Phi."
Động tác cất đồ của Đường Xảo hơi dừng lại, Đường Mạch đã rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc đi tới phòng làm việc dưới tầng ba, Jacks đã không còn ở đây, chỉ còn Lạc Phong Thành trong phòng chờ Đường Mạch. Hắn lấy cho Đường Mạch một ly nước và một viên thuốc, Đường Mạch kỳ lạ nhìn hắn. Lạc Phong Thành cười nói: "Thuốc hạ sốt bình thường, dẫu sao bây giờ điều kiện chữa bệnh rất kém, lỡ bị nhiễm trùng thì sao?" (1)
Đường Mạch nói: "Tố chất cơ thể bây giờ của tôi, không khâu lại vết thương cũng không thành vấn đề."
Lạc Phong Thành: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." (2)
Đường Mạch để thuốc ở một bên, Lạc Phong Thành cũng không ép buộc, hai người nói tới việc giết chết Thần Tốc.
Đường Mạch đơn giản kể lại một lần, bỏ qua chi tiết mình dùng ba loại dị năng khác nhau và hai đạo cụ để giết gã. Sau khi Lạc Phong Thành nghe xong cân nhắc trong chốc lát, nói: "Qủa nhiên bọn họ ở gần trung tâm theo dõi. Nhưng mà tại sao Thần Tốc lại phải theo dõi cậu? Trong trung tâm này mỗi ngày ít nhất có ba mươi người chơi ra vào, hắn chỉ theo dõi cậu. Hắn phát hiện cậu có quan hệ với tổ chức Attack?" Biểu tình Lạc Phong Thành lập tức nghiêm túc.
Nếu như Thần Tốc biết Đường Mạch có quan hệ với tổ chức Attack, vậy chứng tỏ tổ chức khách lén qua sông có nguồn thông tin tình báo trong Attack. Khả năng thứ nhất là bọn chúng lén lẻn vào bên trong trung tâm thương mại, không bị Attack phát hiện, thời khắc chú ý đến nhất cử nhất động của Attack, khả năng thứ hai là trong tổ chức có phản bội, lén liên lạc với bọn chúng.
Khả năng nào cũng rất nguy hiểm.
Đường Mạch nhớ lại một lần: "Hắn không phát hiện tôi và tổ chức Attack có quan hệ, hắn theo dõi tôi là vì nguyên nhân khác." Đường Mạch dừng một chút, nói: "Anh có biết trong bảy người kia có một người tên Thao Thiết không?"
Lạc Phong Thành: "Thao Thiết? Tên của bảy người tôi không biết, Thần Tốc, Điện Nam và Hắc Mang cũng chỉ là biệt danh tôi đặt cho bọn chúng."
"Theo lời Thần Tốc nói, Thao Thiết có khuôn mặt trắng, hắn không thích dạng người tiểu bạch kiểm (3) như Thao Thiết, nhưng lại không cách nào động thủ với Thao Thiết, cho nên theo dõi động thủ trên người tôi."
Lạc Phong Thành: "Thì ra là vậy."
Hai người với vấn đề 'Đường Mạch là dạng tiểu bạch kiểm' trực tiếp lơ đi. Đường Mạch nói tiếp: "Nhìn qua Thần Tốc thật sự không thích Thao Thiết, nhưng theo hắn nói, hắn lại không động thủ với Thao Thiết. Theo kinh nghiệm tôi và hắn chiến đấu trong thời gian ngắn, hắn không giống loại người 'bởi vì là đồng bọn nên không ra tay' "
Lạc Phong Thành tán thành nói: "Bảy tên khách lén qua sông cũng không phải rất đoàn kết, nếu không thì sau khi thực lực trở nên mạnh hơn sẽ không thường xuyên chia ra làm việc. Thần Tốc không ra tay với Thao Thiết, khả năng là Thao Thiết mạnh hơn so với hắn. Bọn chúng tổng cộng năm nam hai nữ, nếu như nói trong đó có dáng dấp và khuôn mặt nhỏ trắng như lời cậu nói... Thì có hai người."
Đường Mạch hỏi: "Hai người nào?"
"Người thứ nhất là thanh niên tầm hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, dị năng không rõ. Diệp Nguyên Trạch bốn ngày trước từng than rằng đụng phải hắn bên ngoài, hai người có đánh nhau, đối phương không có ý ra tay với Diệp Nguyên Trạch, rời đi trước. Dáng dấp người kia coi như có khả năng, hắn đeo mắt kính, dáng vẻ rất lịch sự."
Đường Mạch suy tư nói: "Rất có thể là hắn, tuổi tác tương đối phù hợp với tôi. Còn người còn lại?"
Lạc Phong Thành nói: "Người còn lại thì cậu đã biết, chính là Hắc Mang."
"Là hắn?" Đường Mạch cau mày.
"Hắc Mang tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bởi vì hắn mang ruy băng che mắt, không thể đoán chính xác tuổi của hắn, nhưng sau khi bịt mắt, hắn quả thật cũng có thể coi là có khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng." Lạc Phong Thành nói: "Nếu như trong bảy người kia có một người gương mặt trắng nhỏ, nhất định là một trong hai người này."
Có hai người, rất khó để phân tích xem ai là Thao Thiết.
Đường Mạch: "Cái tên Thao Thiết này không phải là tên thật, là biệt danh có liên quan tới dị năng, hoặc là liên quan đến tính cách. Xét theo bề ngoài và độ tuổi, khả năng là Hắc Mang không lớn, Thao Thiết hẳn là một người khác."
Hai người đều nhất trí với ý kiến này, sau đó Lạc Phong Thành giới thiệu với Đường Mạch một số sắp xếp tiếp theo của Attack.
"Không thể cứ phòng thủ như vậy, địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ bọn họ đã thiếu một người, chỉ còn lại sáu người. Cánh tay Điện Nam bị nhóc Mập chém đứt, sức chiến đấu đã bị giảm." Giọng Lạc Phong Thành nghiêm túc, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Mạch: "Lần này là cơ hội tốt hiếm có."
Đường Mạch nói: "Gần đây còn phó bản S nào tương đối khó không?"
"Cậu muốn vào phó bản, đề cao thực lực chuẩn bị cho sau này?"
Đường Mạch gật đầu.
Bây giờ cậu và tổ chức Attack đứng cùng một thuyền. Đối với người thông minh cậu không cần phải nói rõ, từ lúc Đường Mạch quay về Thượng Hải, tới khu Phổ Đông tìm tổ chức Attack, cậu đã biểu hiện rõ lập trường của mình: Cậu sẽ cùng tổ chức Attack đối kháng với tổ chức khách lén qua sông.
Trước mắt tổ chức những người có dị năng mạnh nhất ở Thượng Hải là tổ chức Attack, mục tiêu lớn nhất của bảy tên khách lén qua sông là tổ chức Attack, hợp tác với tổ chức Attack là biện pháp tốt nhất.
Lạc Phong Thành: "Phó bản S1 tuần trước đã bị Diệp Nguyên Trạch và Jacks thông quan. Cái gần đây và có độ khó lớn nhất là phó bản S2. Ngày mai tôi bảo Jacks mang cậu đi, do dù là ai thông quan phó bản này, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt."
Đường Mạch rời khỏi phòng làm việc của Lạc Phong Thành, tìm một chiếc xe thương mại nằm trong góc ở tầng hai, nằm vào trong nghỉ ngơi.
Trong xe tối đen như mực, Đường Mạch mở đèn pin lên, cầm quyển sổ dị năng, lật tới trang cuối cùng.
[ - Dị năng: Một nam nhân rất nhanh.
- Người sở hữu: Lương Siêu ( Khách lén qua sông)
- Loại hình: Bốn chiều
- Chức năng: Tốc độ siêu việt
- Cấp bậc: cấp 3
- Hạn chế: Tốc độ di chuyển cao nhất có thể đạt đến tốc độ âm thanh, trong khi sử dụng dị năng, tốc độ trao đổi chất của cơ thể tăng lên và giảm tuổi thọ.
- Chú thích: Một nam nhân rất nhanh, cho dù ở bất cứ phương diện nào, cũng rất nhanh. ]
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần kéo dài nhiều nhất 30 giây, khi sử dụng dị năng tuổi thọ bị giảm gấp đôi. Trong 24 giờ sử dụng dị năng, đạt được hiệu ứng tiêu cực 'một nam nhân rất nhanh', ở phương diện nào đó cũng sẽ trở nên cực kì nhanh. Đường Mạch vốn đã rất nhanh, dự đoán sau này sẽ càng nhanh hơn.]
...Cậu một chút cũng không nhanh!
Lần này Đường Mạch không còn tâm tình để phàn nàn.
Cái dị năng này đúng là liều mạng.
Không chỉ liều mạng, nó còn nhanh! Nó còn... mau!
Không thể nghi ngờ, đây là dị năng vô cùng mạnh, nếu như Đường Mạch có tốc độ âm thanh, vậy lúc cậu đối mặt với đối thủ, ít nhất có cơ hội chạy thoát thân. Nhưng đồng thời khi sử dụng dị năng, sẽ bị tiêu hao sinh mạng.
Thay vì nói dị năng này làm tăng tốc độ người sử dụng, không bằng nói là nó đem tốc độ dòng chảy thời gian của người sử dụng dị năng tách khỏi thế giới bên ngoài. Lúc sử dụng dị năng, Đường Mạch sẽ cảm thấy thời gian trở nên vô cùng dài. Thời gian người khác nháy mắt một cái, trong mắt cậu phải mất mấy giây. Vì vậy người khác đều cảm thấy tốc độ của cậu rất nhanh, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. (4)
Lấy ví dụ, tốc độ nhanh nhất của dị năng này đạt tới tốc độ âm thanh là 340 m/s. Tốc độ chạy bộ bình thường của người trưởng thành là 10 km/h, tương đương với khoảng 2,8 m/s. Như vậy khi Đường Mạch sử dụng dị năng, tốc độ dòng chảy thời gian của cậu gấp những người khác 120 lần.
Người khác trải qua một giây, cậu sẽ trải qua 120 giây.
Dị năng này kéo dài nhiều nhất được 30 giây, tương đương 3600 giây, sáu mươi phút.
Theo lời giảm gấp đôi tuổi thọ, như vậy, Đường Mạch một lần dụng dị năng sẽ mất đi hai giờ sinh mạng. Gom ít thành nhiều, nếu như điên cuồng sử dụng giống Thần Tốc, nhất định chưa già đã yếu. Trong 'hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch' có nói hạn chế khi sử dụng dị năng này, nhưng theo phương diện khác, cũng là để cho cậu không quá phụ thuộc vào dị năng này, không đến nỗi bị dị năng hại đến chết.
Hơn nữa...
Đường Mạch nhìn câu 'trong vòng 24 giờ sử dụng dị năng, ở phương diện nào đó cũng sẽ trở nên rất nhanh' trong quyển sổ dị năng, cậu đột nhiên cảm thấy sau này mình có thể không tìm được đối tượng. Bằng không sau này mỗi ngày sử dụng dị năng này, mỗi ngày đều nhanh như vậy...
Sau địa cầu online, lần đầu tiên Đường Mạch rùng mình một cái, nhắm mắt ngủ.
Mười ngày sau, trên gương mặt mệt mỏi của Lạc Phong Thành lần đầu tiên lộ ra nét vui mừng. Đường Mạch đi vào phòng làm việc, liền nghe giọng nói khó nén được kích động của hắn: "Tìm được chỗ bọn chúng ẩn nấp rồi!"
Trong lòng Đường Mạch căng thẳng: "Nơi nào?"
"Cách đây không xa, là một rạp chiếu phim ở khu Phổ Tây."
Hơn nửa tháng qua, tổ chức khách lén qua sông một mực núp trong tối, thỉnh thoảng ám sát một số người chơi chính thức và quân dự bị, đánh lén thành viên của tổ chức Attack. Ngoại trừ Thần Tốc theo dõi Đường Mạch bị giết ra, tổ chức khách lén qua sông không bị tổn hại thêm bất kì ai, ngược lại bởi vì ăn thêm không ít tim người chơi, thực lực lại âm thầm tăng lên.
Thời gian không đợi người.
Attack rốt cuộc tìm được tung tích của tổ chức này.
Lạc Phong Thành mở một tấm bản đồ của Thượng Hải, ngón tay chỉ một tòa cao ốc gần đường Nam Kinh.
Đường Mạch biết nơi này, cậu kinh ngạc hỏi: "Bảo tàng tượng sáp Madame Tussaud's?" (5)
Lạc Phong Thành gật đầu nói: "Ừ, nơi này có một rạp chiếu phim. Hai ngày trước, Jack và Đường Xảo tìm được Điện Nam đang di một mình, đánh hắn bị thương. Sau đó theo dõi hắn thì phát hiện hắn tiến vào nơi này, cũng không thấy đi ra. Có lẽ bọn chúng còn có những cửa khác, nhưng nơi đầu tiên sau khi Điện Nam bị thương đi tới là nơi này, khoảng tám chín phần đây chính là địa điểm tổ chức khách lén qua sông dừng chân."
Đường Mạch trầm tư nói: "Rạp chiếu phim là một nơi ẩn nấp rất tốt."
Lạc Phong Thành: "Nhưng nó cũng là nơi đánh lén rất tốt."
Hai người nhìn nhau một cái, Đường Mạch hỏi: "Khi nào ra tay?"
"Ba ngày sau." Lạc Phong Thành dừng một chút rồi giải thích: "Vào buổi tối ba ngày sau, ở Thượng Hải sẽ có một cơn mưa lớn. Tháng 12 rất khó có trận mưa lớn như vậy, hơn nữa không có sấm sét. Lúc đó là cơ hội tốt cho chúng ta đánh lén."
Cửa phòng bị người gõ 'cộc cộc', Đường Mạch và Lạc Phong Thành đồng thời nhìn người tới.
Đường Xảo đứng ở cạnh cửa nói: "Có người tìm cậu." Cô nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch: "Tìm tôi?"
Đường Xảo gật đầu một cái, để cho hai cô bé đứng sau lộ ra.
Đường Mạch kinh ngạc nói: "Trần San San?"
Người tới chính là Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ
..................
Chú thích:
1. Thuốc hạ sốt: trong bản QT và bản convert của wiki thì mình thấy để là thuốc hạ sốt, nhưng gg dịch lại để là thuốc chống viêm, sau khi tìm hiểu thì mình thấy một số loại thuốc chống viêm (ví dụ: Paracetamol) cũng có công dụng hạ sốt hoặc giảm đau sau các ca phẫu thuật nhỏ tránh nhiễm trùng. Nên quyết định để là thuốc hạ sốt nhé.
2. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may xảy ra bất ngờ.
3. Tiểu bạch kiểm: dáng người, khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng trắng, thanh tú.
4. Giải thích dị năng 'nam nhân rất nhanh': dị năng này hiểu một cách đơn giản là không phải tốc độ của bản thân nhanh lên, mà là tốc độ của mọi thứ xung quanh bị chậm lại. Giống như bản thân mình đang coi video slow motion. Bản thân người coi không có nhanh lên, không có trở thành siêu nhân, chỉ là video bị chiếu ở chế độ slow motion thôi =)))) Ngược lại trong mắt những người đang ở chế độ 'slow motion' đều cảm thấy người sử dụng dị năng rất nhanh.
5. Bảo tàng tượng sáp Madame Tussaud's: là một bảo tàng sáp nằm ở London, Anh. Nó có các chi nhánh tại Amsterdam, Bangkok, Thượng Hải,.... Chi nhánh Thượng Hải của Trung Quốc khai trương năm 2006. Bảo tàng tượng sáp được thành lập bởi nhà điêu khắc sáp Madame Tussauds. Madame Tussauds là một trong những bảo tàng sáp cấp cao nhất trên thế giới.
.............................................
Edit: Mạch Mạch không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhanh =))))
/243
|