Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm
.......................................................
Đường Mạch chú ý tới hình dạng vết thương của người đàn ông trung niên và hình dạng nửa trái tim, đeo ba lô lên, lặng lẽ đi ra trung tâm thương mại, rời khỏi hầm đậu xe. Đường Mạch hành động cẩn thận, động tác nhanh nhẹn, thoáng chốc đã ra khỏi trung tâm thương mại, đi vào khu buôn bán gần đó.
Người trên đường dường như ít hơn khi trước.
Bảy ngày trước lúc Đường Mạch tiến vào trò chơi công tháp, trên đường luôn luôn thấy một hai người. Bây giờ đi trên đường không nhìn thấy ai. Không biết là trốn hay đã biến mất.
Đường Mạch tiếp tục đi về hướng Tây. Cậu định trở về Tô Châu.
Đây là dự định của Đường Mạch trước khi bị kéo vào trò chơi công tháp. Bạn tốt ở Thượng Hải của cậu đã biến mất, còn một người khác thì ở tận Bắc Kinh. Tạm thời Đường Mạch không chuẩn bị đi đường dài đến Bắc Kinh, cậu có thể đi Tô Châu trước, ở chỗ mình quen thuộc nâng cao thực lực. Chờ tới khi chắc chắn mình có thể đối phó với bất kỳ sự cố nào trên đường đi, lúc đó Đường Mạch sẽ tới Bắc Kinh tìm người.
Sau khi đi qua ba con đường, lại ngang qua hai khu phố, Đường Mạch thấy được một cái xe hơi màu trắng đậu ngang đường. Cậu nhanh chóng đi tới.
Bây giờ trên đường có rất nhiều xe đậu lộn xộn, nhưng phần lớn đã đụng vào nhau vỡ thành một đoàn, căn bản không thể nào chạy được nữa. Một chiếc xe hơi có thể sử dụng rất khó tìm, Đường Mạch đi mấy cây số mới có thể tìm được một chiếc.
Con đường một mãnh yên tĩnh, Đường Mạch mở cửa trước ngồi lên ghế lái. Chìa khóa vẫn còn đó, Đường Mạch vặn khóa, chuẩn bị cho xe chạy. Nhưng lúc tiếng 'cạch' vừa vang lên, động tác của Đường Mạch đột nhiên dừng lại.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ghế sau.
Đây là một chiếc SUV, cốp xe vô cùng rộng rãi, ngồi ghế sau có thể đưa tay ra lấy đồ trong cốp. Mà giờ phút này, một bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng đặt ngay gối giữa của ghế sau. Cổ tay tựa lên thành ghế, ngón tay tự nhiên rũ xuống. Trong kẽ móng, máu đọng lại thành màu đen, toàn bộ bàn tay hiện lên màu xanh tím.
Đường Mạch đi xuống xe, mở cốp ra.
Đây là thi thể của một cô gái trẻ tuổi. Cả người cô bị nhét vài trong cốp xe, hai chân co rút, miệng khẽ nhếch, mắt mở nhìn chằm chằm nóc xe, là kiểu chết không nhắm mắt, trong mắt còn lưu lại nét sợ hãi cùng kinh hoàng. Rõ ràng là bị giết rất nhanh, trên người không có bất kỳ giấu vết giãy giụa nào, ngay cả thi thể cũng là sau khi chết mới bị nhét vào đây, đã sớm cứng ngắc.
Đường Mạch dời tầm mắt, dừng lại ngay cái lỗ lớn trên ngực người này.
Không có tim.
Đường Mạch trầm mặt nhìn hồi lâu, cậu kéo người này ra ngoài, đặt vào trong một nhà hàng nhỏ, dùng khăn trải bàn đắp lên người đối phương. Sau đó Đường Mạch trở về xe rồi rời đi.
Cậu một đường đi tới hướng Tây, gặp đường bị chặn thì xuống đẩy xe.
So với hồi vừa mới bắt đầu trò chơi, thể lực Đường Mạch đã mạnh hơn rất nhiều. Cậu nhẹ nhàng đẩy một cái, bánh xe liền lăn trên đất, chặng đường trở về Tô Châu cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Người ở Thượng Hải đúng thật là ít đi rất nhiều.
Trước kia ở khu vực sầm uất có thể thường xuyên nhìn thấy nhiều người tụ ba tụ năm, bây giờ một mãnh yên tĩnh, cái gì cũng không nhìn thấy. Hiếm khi nhìn thấy một người, đối phương vừa nghe thấy tiếng xe của Đường Mạch lại giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhanh chóng trốn vào tòa nhà.
Chân mày Đường Mạch nhíu càng ngày càng chặt, khi cậu lái xe tới khu Trường Ninh, phía trước xuất hiện một thi thể đã bị moi tim. Chiếc xe từ từ đi ngang qua cái thi thể kia, thời điểm sắp quẹo vào con đường kế tiếp, bỗng nhiên, một tiếng thắng xe chói tai vang lên. Chiếc xe xoay 180 độ, lái ngược trở về.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa kính xe, chiếu vào thanh niên tóc đen đang mím môi, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Chiếc xe vững vàng đi về khu Phổ Đông.
Hai giờ sau, Đường Mạch lái xe tới trung tâm thương mại. Cậu đeo ba lô, xuống xe, trực tiếp đi vào bên trong.
Khi cậu bước vào, rất nhiều người chơi đang tụ tập chỗ này bắt đầu căng thẳng, cẩn thận quan sát cậu. Nửa tháng trước, lúc Đường Mạch vừa tới nơi này cũng bị những ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng lần này không giống như vậy. Ánh mắt những người này nhìn cậu căn bản không hề che dấu, dường như muốn nhìn rõ cậu, phòng bị và địch ý không hề che đậy, làm cho Đường Mạch cảm giác như có gai đâm sau lưng mình.
Biến hóa như vậy khiến cậu bước càng lúc càng nhanh. Lúc đi tới cầu thang cuối của trung tâm thương mại, Đường Mạch đẩy cửa ra, một bàn tay đột nhiên mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cậu. Đường Mạch phản ứng cực kì nhanh, nhanh chóng rút tay phải về. Đối phương quét chân đá vào chân trái Đường Mạch, cậu giẫm một cước lên cửa cầu thang, lùi về sau hai hai bước, tránh thoát công kích.
Người kia kinh ngạc kêu một tiếng, hiện thân từ sau cửa.
Đây là một thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng thấp bé, cậu ta đi ra ngoài, đóng cánh cửa sau lưng lại. Ánh mắt cậu ta sắc bén, nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới, một lát sau, nói: "Là bạn hay là địch?"
Cơ chế phòng thủ này còn chặt chẽ hơn so với lần trước.
Lòng Đường Mạch chìm xuống, cậu nói: "Tôi tới tìm Lạc Phong Thành."
Đối phương không thể nào bởi vì Đường Mạch nói ra tên của Lạc Phong Thành mà để cậu đi vào, Đường Mạch còn phải nói ra tên của Jacks, Đường Xảo, Niếp Phi, Diệp Nguyên Trạch, lúc này đối phương mới tin tưởng, tự mình dẫn cậu đi vào hầm đậu xe. Nhưng dọc đường đi, cậu ta mặc dù đưa lưng về phía Đường Mạch, nhưng chưa từng thả lỏng cảnh giác. Chỉ cần Đường Mạch có hành động gì, cậu ta chắc chắn lấy tốc độ nhanh nhất để đáp trả Đường Mạch.
Phòng của Lạc Phong Thành cũng không phải căn phòng lần trước, lần này bọn họ đi xuống tầng ba, lại vòng thêm mấy vòng, đi tới trước một cánh cửa sắt lớn.
Thanh niên trước hết để Đường Mạch bên ngoài, mình đi vào thông báo. Nửa phút sau, cậu ta đi ra: "Có thể vào."
Đường Mạch đẩy cửa ra, thấy Lạc Phong Thành đang đợi mình.
Lạc Phong Thành mặc một cái áo khoác dài màu trắng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, hai mắt đều là tia máu. Sau khi Đường Mạch đi vào, hắn đứng dựa bàn. Hai tầm mắt đối diện nhau. Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh, Lạc Phong Thành từ từ nâng khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Quả nhiên là cậu. Lúc nghe Quý Phong nói, tôi liền nghĩ là cậu. Mạch Mạch, rốt cuộc cậu cũng tới..."
Lạc Phong Thanh hơi giật mình dừng lại.
Đường Mạch biết rõ chuyện gì xảy ra, cậu ho khan một cái: "Không cần để ý đến tên của tôi, bây giờ tôi tên Mạch Mạch. Anh sớm biết tôi sẽ đến?"
Lạc Phong Thành: "Ừ. Điều kì lạ là tại sao bây giờ cậu mới tới?"
"Tôi có việc phải xử lý, sau đó bị kéo vào một cái phó bản." Đường Mạch không tiết lộ việc mình thông quan Tháp Đen tầng một, theo suy đoán của cậu, lúc cậu bị kéo vào trò chơi, Tháp Đen chỉ thông báo cho một mình cậu, như vậy khi thông quan hẳn là chỉ nói cho một người. Lạc Phong Thành không phát hiện, cậu sẽ không nói.
Lạc Phong Thành gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: "Vậy là khi cậu hoàn thành xong phó bản, đi ra ngoài phát hiện bọn chúng thì quyết định đến tìm Attack."
Đường Mạch nhướng mày một cái: "Bọn chúng?"
"Cậu không biết bọn chúng?" Lạc Phong Thành thay đổi suy nghĩ: "Nếu không biết bọn chúng, vậy cậu là vì... thấy được những thi thể người chơi bị bọn chúng giết?"
Đường Mạch gật đầu, đem việc hôm nay thấy mấy cổ thi thể nói ra: "Chỉ có một vết thương chí mạng, chết rất nhanh, không có bất kỳ dấu vết vật lộn nào. Sau khi chết bị người ta mạnh mẽ lôi tim ra ngoài, trong đó có một người tôi tìm được nửa trái tim, nhìn qua... Là bị người ăn."
Lạc Phong Thành: "Cậu nói không sai, là bị người ăn."
Lòng Đường Mạch chìm xuống.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự biết được chân tướng, Đường Mạch vẫn cảm thấy khiếp sợ.
"Chuyện giết người chúng ta đã thấy nhiều, quái vật ăn thịt người chúng ta cũng đã từng thấy qua. Cậu biết tôi nói đến cái gì, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đã nhìn thấy Chuột Chũi bự ăn cô bé kia." Lạc Phong Thành bình tĩnh nói: "Nhưng lần ăn thịt người ở Thượng Hải này không phải quái vật Tháp Đen, là con người. Nói chính xác là một đám khách lén qua sông."
"Khách lén qua sông ăn thịt người."
Lạc Phong Thành chỉnh lại lời cậu: "Không phải ăn thịt người, là ăn tim người." Nói đến đây Lạc Phong Thành dừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch, giọng nói bình tĩnh: "Niếp Phi chết trong tay bọn họ."
Đường Mạch không nói gì.
Cậu nhớ Niếp Phi, đó là thanh niên mặc ác khoác đen. Ban đầu khi Đường Mạch mới từ trò chơi 'Cờ tỷ phú của Mario' đi ra ngoài, người đầu tiên nhìn thấy chính là tiểu tử này. Cậu ta là thành viên đầu tiên của tổ chức Attack mà Đường Mạch tiếp xúc, Niếp Phi chủ động dẫn đường cho ba người Đường Mạch đi tới căn cứ của tổ chức Attack. Niếp Phi và Đường Mạch trao đổi không nhiều, nhưng tính cách cậu ta trầm ổn, lúc phối hợp với hai thành viên còn lại, cậu ta dường như là người chỉ đạo.
Đường Mạch yên lặng chốc lát: "Dị năng của cậu ta không phải theo hướng công kích?"
Lạc Phong Thành hiểu ý cậu: "Không, dị năng của Niếp Phi theo hướng công kích. Trước kia cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, sau khi thức tỉnh dị năng, cậu ta nắm giữ kỹ xảo cận chiến rất mạnh và năng lực phi hành. Niếp Phi chơi dao rất khá, thời điểm đụng phải đám khách lén qua sông nếu muốn chạy cũng không phải không được, chẳng qua cậu ta để Đường Xảo đi trước. Chờ khi Đường Xảo dẫn người quay trở lại, tim cậu ta đã bị móc ra."
"Những tên khách lén qua sông từ đâu tới, tại sao phải ăn thịt người, bọn họ có những dị năng gì?" Đường Mạch hỏi một lần liên tiếp ba vấn đề.
Lạc Phong Thành hết sức kiên nhẫn giải thích: "Bọn chúng tại sao phải ăn thịt người, trước mắt chưa có kết luận rõ ràng. Theo như tôi đoán, có khả năng liên quan tới dị năng của bọn chúng. Nhưng theo tôi quan sát, tới bây giờ chưa có ai bị trùng dị năng. Bọn chúng lại vô cùng cố chấp với việc ăn thịt người, không chỉ có người chơi chính thức, cả quân dự bị và khách lén qua sông bọn chúng đều ăn. Có thể khiến bọn chúng cố chấp như thế, tôi đoán có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, bọn họ là Ogre (1), hệ thống chính phủ sau địa cầu online bị tan vỡ, bọn họ không hề bị ràng buộc, có thể tự do ăn thịt người."
Đường Mạch hỏi: "Bọn họ tổng cộng bao nhiêu người?"
"Ít nhất bảy tên, trước mắt chúng tôi tìm được bảy người."
"Khả năng là Ogre không lớn." Đường Mạch bình tĩnh phân tích: "Loại người này rất hiếm thấy, sác xuất một lúc xuất hiện bảy người là rất thấp."
Lạc Phong Thành: "Cho nên có thể là khả năng thứ hai."
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Thành. Cậu cũng nghĩ đến khả năng kia.
"Ăn thịt người, có thể trở nên mạnh mẽ."
................................................
[Thượng Hải, khu Phụng Hiền]
Tiếng thét chói tai vang khắp đường phố, một cô bé tóc ngắn vội vàng che miệng bạn mình lại, nói: "Phỉ Phỉ, đừng lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện."
Cô bé bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu, Trần San San lúc này mới buông tay.
Ánh mắt Kiều Phỉ Phỉ không nhịn được nhìn chằm chằm thi thể đã bị moi tim kia, nó rõ ràng không muốn nhìn, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, lại dời đi, cứ lập đi lập lại như vậy. Cho tới lần thứ ba, nó rốt cuộc không khống chế được xoay người chạy tới gần cái cây, nôn ra ngoài.
Trần San San nhìn bạn mình một cái, sau đó tới bên cạnh thi thể, ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu kiểm tra.
Cổ thi thể bị moi tim ra một cách cực kì bạo lực, kéo cả cơ quan nội tạng và ruột của nạn nhân ra ngoài, vung vãi khắp nơi. Mặc dù Kiều Phỉ Phỉ đã từng nhìn thấy cổ thi thể tương tự, nhưng khi nhìn thấy người này cũng không nhịn được kêu thành tiếng, nôn hết đồ ăn trong hai ngày ra ngoài.
Sau khi nôn cả mật ra, Kiều Phỉ Phỉ che mắt, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Trần San San, sợ sệt nói: "San... San San, hay là chúng ta đi nhanh lên đi. Đây đã là người thứ hai bị moi tim, chúng ta chạy về quê của tớ, đến nông thôn tránh tạm. Chúng ta chạy đến nông thôn, đám giết người thần bí kia chắc chắn không tìm được chúng ta."
Trần San San còn đang kiểm tra thi thể.
Một cô bé mười lăm tuổi, trên mặt còn chưa trút hết vẻ ngây thơ, giờ phút này mặt không đổi sắc lấy tay gạt ra miệng vết thương của thi thể, cẩn thận kiểm tra từng dấu vết bên trong. Cô bé một bên vừa làm chuyện kinh khủng như vậy, một bên nhàn nhạt nói: "Tụi mình cũng cần phải thu thập vật tư, tốt nhất mua thêm hạt giống. Ở nông thôn có thể mình làm ruộng, nếu không sẽ không có gì để ăn."
Kiều Phỉ Phỉ vội nói: "Vậy tụi mình mau đi đi!"
Trần San San đứng lên: "Hôm qua hai người kia nói là đám giết người thần bí kia... Từ phía Tây tới?"
Kiều Phỉ Phỉ không biết tại sao bạn mình đột nhiên hỏi như vậy, cô bé suy nghĩ một hồi: "Ừ, hình như là vậy. Bọn họ chính là từ phía Tây trốn về đây, rất nhiều người cũng chạy từ phía Tây chạy về phía Đông, nghe những người kia nói đám giết người thần bí kia là từ Tô Châu tới."
"Triệu Tử Ngang và Lưu Thần đi hướng Tây."
Kiều Phỉ Phỉ sững sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Không trùng hợp như vậy chứ... Ngay cả tụi mình đều biết chuyện đám giết người kia, bọn Triệu Tử Ngang chắc chắn đã sớm biết rồi. Bọn họ nhất định sẽ giống những người đó vậy, đã sớm trốn đi."
Trần San San lặng lẽ quay đầu, nhìn bạn mình nói: "Chuyện xấu sẽ xảy ra nếu như có cơ hội, cho dù cơ hội nhỏ đến đâu, cũng sẽ xảy ra."
Kiều Phỉ Phỉ: "Hả, cậu nói cái gì?"
Trần San San cắn môi, cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
"Đi, trở về tìm Triệu Tử Ngang."
..................
[Khu Phổ Đông, tầng ba hầm gửi xe.]
Sắc mặt Đường Mạch ngưng trọng, cậu nói: "Tối ngày hôm qua tôi núp trong một trung tâm mua sắm, bên trong có khách lén qua sông ăn thịt người. Thời điểm tôi đi vào vào trung tâm mua sắm, người đàn ông trung niên kia còn chưa chết. Nhưng từ lúc tôi ngủ tới sáng hôm sau tỉnh lại, tổng cộng có sáu giờ đồng hồ, hắn chết, hơn nữa chỉ cách tôi không tới một trăm mét."
Lạc Phong Thành: "Đám khách lén qua sông kia thực lực rất mạnh, đối mặt với quân dự bị thông thường vẫn là một kích lấy mạng, động tĩnh rất nhỏ."
Đường Mạch lắc đầu: "Nhưng lúc hắn giết người, chỉ cách tôi không tới một trăm mét." Nhưng cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Lạc Phong Thành không biết thực lực hiện tại của Đường Mạch mạnh bao nhiêu, nhưng nghe lời Đường Mạch nói, biểu tình trên mặt của hắn càng nghiêm túc.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, không nói gì. Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn.
Là Jacks.
Chẳng biết từ bao giờ, ở hốc mắt phải của cái người ngoại quốc cường tráng này có thêm một vết sẹo. Thời điểm hắn thấy Đường Mạch cũng sững sờ, nhưng không có thời gian hàn huyên. Hắn nhìn về phía Lạc Phong Thành: "Lạc tiến sĩ, lần này lúc chúng tôi đi tìm đám vô liêm sỉ kia, cứu được hai thằng bé. Trong đó có một đứa là người chơi chính thức, dị năng của nhóc rất tốt, rất có tiền đồ phát triển. Anh mau đến xem sao."
Lạc Phong Thành nổi lên hứng thú, đối với thành viên dự bị ưu tú từ trước tới giờ hắn hết sức hoan nghênh: "Bọn nhỏ ở đâu?"
Jacks do dự một chút: "Hay là chờ một chút đi. Tiến sĩ, bạn của cậu nhóc sắp chết, Đường Xảo và Lizzy đang cố gắng để cứu cậu nhóc, nhưng hy vọng rất nhỏ. Để cho nhóc mập và bạn tốt của nhóc nói lời từ biệt đi, chờ buổi tối tôi mang anh đi gặp nhóc."
Đường Mạch nhẩm một chút: "Nhóc Mập Mạp..."
Lạc Phong Thành nói: "Dị năng của thành viên dự bị là cái gì?"
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng: "Vô cùng lợi hại! Lúc chúng tôi tìm được bọn nhóc, cả hai hình như đã bị Điện Nam đuổi theo hai tiếng. Điện Nam cũng phát hiện dị năng nhóc Mập vô cùng mạnh mẽ, cho nên không ngừng theo sát muốn ăn tim nó. Thiếu chút nữa chúng tôi đã không kịp cứu bọn nhỏ. May là lúc đó nhóc Mập Mạp đột nhiên dùng dị năng dịch chuyển một con dao sắc bén, nhanh chóng cắt đứt một cánh tay của tên kia, chúng tôi mới có cơ hội cứu tụi nó. Dị năng của nhóc rất mạnh, có thể dịch chuyển rất nhiều thứ, tốc độ cũng rất nhanh."
Lạc Phong Thành vui vẻ nói: "Dịch chuyển không gian?"
Đường Mạch chợt dừng bước, nhìn Jacks: "Nhóc mập kia có phải cao chừng khoảng 1m6, tóc rất ngắn, dưới lông mày trái có một vết bớt đỏ?"
Jack kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?"
Sắc mặt Đường Mạch trầm xuống: "Mang tôi đi gặp bọn nhỏ!"
.......................................................
Đường Mạch chú ý tới hình dạng vết thương của người đàn ông trung niên và hình dạng nửa trái tim, đeo ba lô lên, lặng lẽ đi ra trung tâm thương mại, rời khỏi hầm đậu xe. Đường Mạch hành động cẩn thận, động tác nhanh nhẹn, thoáng chốc đã ra khỏi trung tâm thương mại, đi vào khu buôn bán gần đó.
Người trên đường dường như ít hơn khi trước.
Bảy ngày trước lúc Đường Mạch tiến vào trò chơi công tháp, trên đường luôn luôn thấy một hai người. Bây giờ đi trên đường không nhìn thấy ai. Không biết là trốn hay đã biến mất.
Đường Mạch tiếp tục đi về hướng Tây. Cậu định trở về Tô Châu.
Đây là dự định của Đường Mạch trước khi bị kéo vào trò chơi công tháp. Bạn tốt ở Thượng Hải của cậu đã biến mất, còn một người khác thì ở tận Bắc Kinh. Tạm thời Đường Mạch không chuẩn bị đi đường dài đến Bắc Kinh, cậu có thể đi Tô Châu trước, ở chỗ mình quen thuộc nâng cao thực lực. Chờ tới khi chắc chắn mình có thể đối phó với bất kỳ sự cố nào trên đường đi, lúc đó Đường Mạch sẽ tới Bắc Kinh tìm người.
Sau khi đi qua ba con đường, lại ngang qua hai khu phố, Đường Mạch thấy được một cái xe hơi màu trắng đậu ngang đường. Cậu nhanh chóng đi tới.
Bây giờ trên đường có rất nhiều xe đậu lộn xộn, nhưng phần lớn đã đụng vào nhau vỡ thành một đoàn, căn bản không thể nào chạy được nữa. Một chiếc xe hơi có thể sử dụng rất khó tìm, Đường Mạch đi mấy cây số mới có thể tìm được một chiếc.
Con đường một mãnh yên tĩnh, Đường Mạch mở cửa trước ngồi lên ghế lái. Chìa khóa vẫn còn đó, Đường Mạch vặn khóa, chuẩn bị cho xe chạy. Nhưng lúc tiếng 'cạch' vừa vang lên, động tác của Đường Mạch đột nhiên dừng lại.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ghế sau.
Đây là một chiếc SUV, cốp xe vô cùng rộng rãi, ngồi ghế sau có thể đưa tay ra lấy đồ trong cốp. Mà giờ phút này, một bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng đặt ngay gối giữa của ghế sau. Cổ tay tựa lên thành ghế, ngón tay tự nhiên rũ xuống. Trong kẽ móng, máu đọng lại thành màu đen, toàn bộ bàn tay hiện lên màu xanh tím.
Đường Mạch đi xuống xe, mở cốp ra.
Đây là thi thể của một cô gái trẻ tuổi. Cả người cô bị nhét vài trong cốp xe, hai chân co rút, miệng khẽ nhếch, mắt mở nhìn chằm chằm nóc xe, là kiểu chết không nhắm mắt, trong mắt còn lưu lại nét sợ hãi cùng kinh hoàng. Rõ ràng là bị giết rất nhanh, trên người không có bất kỳ giấu vết giãy giụa nào, ngay cả thi thể cũng là sau khi chết mới bị nhét vào đây, đã sớm cứng ngắc.
Đường Mạch dời tầm mắt, dừng lại ngay cái lỗ lớn trên ngực người này.
Không có tim.
Đường Mạch trầm mặt nhìn hồi lâu, cậu kéo người này ra ngoài, đặt vào trong một nhà hàng nhỏ, dùng khăn trải bàn đắp lên người đối phương. Sau đó Đường Mạch trở về xe rồi rời đi.
Cậu một đường đi tới hướng Tây, gặp đường bị chặn thì xuống đẩy xe.
So với hồi vừa mới bắt đầu trò chơi, thể lực Đường Mạch đã mạnh hơn rất nhiều. Cậu nhẹ nhàng đẩy một cái, bánh xe liền lăn trên đất, chặng đường trở về Tô Châu cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Người ở Thượng Hải đúng thật là ít đi rất nhiều.
Trước kia ở khu vực sầm uất có thể thường xuyên nhìn thấy nhiều người tụ ba tụ năm, bây giờ một mãnh yên tĩnh, cái gì cũng không nhìn thấy. Hiếm khi nhìn thấy một người, đối phương vừa nghe thấy tiếng xe của Đường Mạch lại giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhanh chóng trốn vào tòa nhà.
Chân mày Đường Mạch nhíu càng ngày càng chặt, khi cậu lái xe tới khu Trường Ninh, phía trước xuất hiện một thi thể đã bị moi tim. Chiếc xe từ từ đi ngang qua cái thi thể kia, thời điểm sắp quẹo vào con đường kế tiếp, bỗng nhiên, một tiếng thắng xe chói tai vang lên. Chiếc xe xoay 180 độ, lái ngược trở về.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa kính xe, chiếu vào thanh niên tóc đen đang mím môi, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Chiếc xe vững vàng đi về khu Phổ Đông.
Hai giờ sau, Đường Mạch lái xe tới trung tâm thương mại. Cậu đeo ba lô, xuống xe, trực tiếp đi vào bên trong.
Khi cậu bước vào, rất nhiều người chơi đang tụ tập chỗ này bắt đầu căng thẳng, cẩn thận quan sát cậu. Nửa tháng trước, lúc Đường Mạch vừa tới nơi này cũng bị những ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng lần này không giống như vậy. Ánh mắt những người này nhìn cậu căn bản không hề che dấu, dường như muốn nhìn rõ cậu, phòng bị và địch ý không hề che đậy, làm cho Đường Mạch cảm giác như có gai đâm sau lưng mình.
Biến hóa như vậy khiến cậu bước càng lúc càng nhanh. Lúc đi tới cầu thang cuối của trung tâm thương mại, Đường Mạch đẩy cửa ra, một bàn tay đột nhiên mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cậu. Đường Mạch phản ứng cực kì nhanh, nhanh chóng rút tay phải về. Đối phương quét chân đá vào chân trái Đường Mạch, cậu giẫm một cước lên cửa cầu thang, lùi về sau hai hai bước, tránh thoát công kích.
Người kia kinh ngạc kêu một tiếng, hiện thân từ sau cửa.
Đây là một thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng thấp bé, cậu ta đi ra ngoài, đóng cánh cửa sau lưng lại. Ánh mắt cậu ta sắc bén, nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới, một lát sau, nói: "Là bạn hay là địch?"
Cơ chế phòng thủ này còn chặt chẽ hơn so với lần trước.
Lòng Đường Mạch chìm xuống, cậu nói: "Tôi tới tìm Lạc Phong Thành."
Đối phương không thể nào bởi vì Đường Mạch nói ra tên của Lạc Phong Thành mà để cậu đi vào, Đường Mạch còn phải nói ra tên của Jacks, Đường Xảo, Niếp Phi, Diệp Nguyên Trạch, lúc này đối phương mới tin tưởng, tự mình dẫn cậu đi vào hầm đậu xe. Nhưng dọc đường đi, cậu ta mặc dù đưa lưng về phía Đường Mạch, nhưng chưa từng thả lỏng cảnh giác. Chỉ cần Đường Mạch có hành động gì, cậu ta chắc chắn lấy tốc độ nhanh nhất để đáp trả Đường Mạch.
Phòng của Lạc Phong Thành cũng không phải căn phòng lần trước, lần này bọn họ đi xuống tầng ba, lại vòng thêm mấy vòng, đi tới trước một cánh cửa sắt lớn.
Thanh niên trước hết để Đường Mạch bên ngoài, mình đi vào thông báo. Nửa phút sau, cậu ta đi ra: "Có thể vào."
Đường Mạch đẩy cửa ra, thấy Lạc Phong Thành đang đợi mình.
Lạc Phong Thành mặc một cái áo khoác dài màu trắng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, hai mắt đều là tia máu. Sau khi Đường Mạch đi vào, hắn đứng dựa bàn. Hai tầm mắt đối diện nhau. Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh, Lạc Phong Thành từ từ nâng khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Quả nhiên là cậu. Lúc nghe Quý Phong nói, tôi liền nghĩ là cậu. Mạch Mạch, rốt cuộc cậu cũng tới..."
Lạc Phong Thanh hơi giật mình dừng lại.
Đường Mạch biết rõ chuyện gì xảy ra, cậu ho khan một cái: "Không cần để ý đến tên của tôi, bây giờ tôi tên Mạch Mạch. Anh sớm biết tôi sẽ đến?"
Lạc Phong Thành: "Ừ. Điều kì lạ là tại sao bây giờ cậu mới tới?"
"Tôi có việc phải xử lý, sau đó bị kéo vào một cái phó bản." Đường Mạch không tiết lộ việc mình thông quan Tháp Đen tầng một, theo suy đoán của cậu, lúc cậu bị kéo vào trò chơi, Tháp Đen chỉ thông báo cho một mình cậu, như vậy khi thông quan hẳn là chỉ nói cho một người. Lạc Phong Thành không phát hiện, cậu sẽ không nói.
Lạc Phong Thành gật đầu một cái, không hỏi nhiều nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: "Vậy là khi cậu hoàn thành xong phó bản, đi ra ngoài phát hiện bọn chúng thì quyết định đến tìm Attack."
Đường Mạch nhướng mày một cái: "Bọn chúng?"
"Cậu không biết bọn chúng?" Lạc Phong Thành thay đổi suy nghĩ: "Nếu không biết bọn chúng, vậy cậu là vì... thấy được những thi thể người chơi bị bọn chúng giết?"
Đường Mạch gật đầu, đem việc hôm nay thấy mấy cổ thi thể nói ra: "Chỉ có một vết thương chí mạng, chết rất nhanh, không có bất kỳ dấu vết vật lộn nào. Sau khi chết bị người ta mạnh mẽ lôi tim ra ngoài, trong đó có một người tôi tìm được nửa trái tim, nhìn qua... Là bị người ăn."
Lạc Phong Thành: "Cậu nói không sai, là bị người ăn."
Lòng Đường Mạch chìm xuống.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự biết được chân tướng, Đường Mạch vẫn cảm thấy khiếp sợ.
"Chuyện giết người chúng ta đã thấy nhiều, quái vật ăn thịt người chúng ta cũng đã từng thấy qua. Cậu biết tôi nói đến cái gì, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đã nhìn thấy Chuột Chũi bự ăn cô bé kia." Lạc Phong Thành bình tĩnh nói: "Nhưng lần ăn thịt người ở Thượng Hải này không phải quái vật Tháp Đen, là con người. Nói chính xác là một đám khách lén qua sông."
"Khách lén qua sông ăn thịt người."
Lạc Phong Thành chỉnh lại lời cậu: "Không phải ăn thịt người, là ăn tim người." Nói đến đây Lạc Phong Thành dừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch, giọng nói bình tĩnh: "Niếp Phi chết trong tay bọn họ."
Đường Mạch không nói gì.
Cậu nhớ Niếp Phi, đó là thanh niên mặc ác khoác đen. Ban đầu khi Đường Mạch mới từ trò chơi 'Cờ tỷ phú của Mario' đi ra ngoài, người đầu tiên nhìn thấy chính là tiểu tử này. Cậu ta là thành viên đầu tiên của tổ chức Attack mà Đường Mạch tiếp xúc, Niếp Phi chủ động dẫn đường cho ba người Đường Mạch đi tới căn cứ của tổ chức Attack. Niếp Phi và Đường Mạch trao đổi không nhiều, nhưng tính cách cậu ta trầm ổn, lúc phối hợp với hai thành viên còn lại, cậu ta dường như là người chỉ đạo.
Đường Mạch yên lặng chốc lát: "Dị năng của cậu ta không phải theo hướng công kích?"
Lạc Phong Thành hiểu ý cậu: "Không, dị năng của Niếp Phi theo hướng công kích. Trước kia cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, sau khi thức tỉnh dị năng, cậu ta nắm giữ kỹ xảo cận chiến rất mạnh và năng lực phi hành. Niếp Phi chơi dao rất khá, thời điểm đụng phải đám khách lén qua sông nếu muốn chạy cũng không phải không được, chẳng qua cậu ta để Đường Xảo đi trước. Chờ khi Đường Xảo dẫn người quay trở lại, tim cậu ta đã bị móc ra."
"Những tên khách lén qua sông từ đâu tới, tại sao phải ăn thịt người, bọn họ có những dị năng gì?" Đường Mạch hỏi một lần liên tiếp ba vấn đề.
Lạc Phong Thành hết sức kiên nhẫn giải thích: "Bọn chúng tại sao phải ăn thịt người, trước mắt chưa có kết luận rõ ràng. Theo như tôi đoán, có khả năng liên quan tới dị năng của bọn chúng. Nhưng theo tôi quan sát, tới bây giờ chưa có ai bị trùng dị năng. Bọn chúng lại vô cùng cố chấp với việc ăn thịt người, không chỉ có người chơi chính thức, cả quân dự bị và khách lén qua sông bọn chúng đều ăn. Có thể khiến bọn chúng cố chấp như thế, tôi đoán có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, bọn họ là Ogre (1), hệ thống chính phủ sau địa cầu online bị tan vỡ, bọn họ không hề bị ràng buộc, có thể tự do ăn thịt người."
Đường Mạch hỏi: "Bọn họ tổng cộng bao nhiêu người?"
"Ít nhất bảy tên, trước mắt chúng tôi tìm được bảy người."
"Khả năng là Ogre không lớn." Đường Mạch bình tĩnh phân tích: "Loại người này rất hiếm thấy, sác xuất một lúc xuất hiện bảy người là rất thấp."
Lạc Phong Thành: "Cho nên có thể là khả năng thứ hai."
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Thành. Cậu cũng nghĩ đến khả năng kia.
"Ăn thịt người, có thể trở nên mạnh mẽ."
................................................
[Thượng Hải, khu Phụng Hiền]
Tiếng thét chói tai vang khắp đường phố, một cô bé tóc ngắn vội vàng che miệng bạn mình lại, nói: "Phỉ Phỉ, đừng lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện."
Cô bé bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu, Trần San San lúc này mới buông tay.
Ánh mắt Kiều Phỉ Phỉ không nhịn được nhìn chằm chằm thi thể đã bị moi tim kia, nó rõ ràng không muốn nhìn, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, lại dời đi, cứ lập đi lập lại như vậy. Cho tới lần thứ ba, nó rốt cuộc không khống chế được xoay người chạy tới gần cái cây, nôn ra ngoài.
Trần San San nhìn bạn mình một cái, sau đó tới bên cạnh thi thể, ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu kiểm tra.
Cổ thi thể bị moi tim ra một cách cực kì bạo lực, kéo cả cơ quan nội tạng và ruột của nạn nhân ra ngoài, vung vãi khắp nơi. Mặc dù Kiều Phỉ Phỉ đã từng nhìn thấy cổ thi thể tương tự, nhưng khi nhìn thấy người này cũng không nhịn được kêu thành tiếng, nôn hết đồ ăn trong hai ngày ra ngoài.
Sau khi nôn cả mật ra, Kiều Phỉ Phỉ che mắt, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Trần San San, sợ sệt nói: "San... San San, hay là chúng ta đi nhanh lên đi. Đây đã là người thứ hai bị moi tim, chúng ta chạy về quê của tớ, đến nông thôn tránh tạm. Chúng ta chạy đến nông thôn, đám giết người thần bí kia chắc chắn không tìm được chúng ta."
Trần San San còn đang kiểm tra thi thể.
Một cô bé mười lăm tuổi, trên mặt còn chưa trút hết vẻ ngây thơ, giờ phút này mặt không đổi sắc lấy tay gạt ra miệng vết thương của thi thể, cẩn thận kiểm tra từng dấu vết bên trong. Cô bé một bên vừa làm chuyện kinh khủng như vậy, một bên nhàn nhạt nói: "Tụi mình cũng cần phải thu thập vật tư, tốt nhất mua thêm hạt giống. Ở nông thôn có thể mình làm ruộng, nếu không sẽ không có gì để ăn."
Kiều Phỉ Phỉ vội nói: "Vậy tụi mình mau đi đi!"
Trần San San đứng lên: "Hôm qua hai người kia nói là đám giết người thần bí kia... Từ phía Tây tới?"
Kiều Phỉ Phỉ không biết tại sao bạn mình đột nhiên hỏi như vậy, cô bé suy nghĩ một hồi: "Ừ, hình như là vậy. Bọn họ chính là từ phía Tây trốn về đây, rất nhiều người cũng chạy từ phía Tây chạy về phía Đông, nghe những người kia nói đám giết người thần bí kia là từ Tô Châu tới."
"Triệu Tử Ngang và Lưu Thần đi hướng Tây."
Kiều Phỉ Phỉ sững sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Không trùng hợp như vậy chứ... Ngay cả tụi mình đều biết chuyện đám giết người kia, bọn Triệu Tử Ngang chắc chắn đã sớm biết rồi. Bọn họ nhất định sẽ giống những người đó vậy, đã sớm trốn đi."
Trần San San lặng lẽ quay đầu, nhìn bạn mình nói: "Chuyện xấu sẽ xảy ra nếu như có cơ hội, cho dù cơ hội nhỏ đến đâu, cũng sẽ xảy ra."
Kiều Phỉ Phỉ: "Hả, cậu nói cái gì?"
Trần San San cắn môi, cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
"Đi, trở về tìm Triệu Tử Ngang."
..................
[Khu Phổ Đông, tầng ba hầm gửi xe.]
Sắc mặt Đường Mạch ngưng trọng, cậu nói: "Tối ngày hôm qua tôi núp trong một trung tâm mua sắm, bên trong có khách lén qua sông ăn thịt người. Thời điểm tôi đi vào vào trung tâm mua sắm, người đàn ông trung niên kia còn chưa chết. Nhưng từ lúc tôi ngủ tới sáng hôm sau tỉnh lại, tổng cộng có sáu giờ đồng hồ, hắn chết, hơn nữa chỉ cách tôi không tới một trăm mét."
Lạc Phong Thành: "Đám khách lén qua sông kia thực lực rất mạnh, đối mặt với quân dự bị thông thường vẫn là một kích lấy mạng, động tĩnh rất nhỏ."
Đường Mạch lắc đầu: "Nhưng lúc hắn giết người, chỉ cách tôi không tới một trăm mét." Nhưng cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Lạc Phong Thành không biết thực lực hiện tại của Đường Mạch mạnh bao nhiêu, nhưng nghe lời Đường Mạch nói, biểu tình trên mặt của hắn càng nghiêm túc.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, không nói gì. Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn.
Là Jacks.
Chẳng biết từ bao giờ, ở hốc mắt phải của cái người ngoại quốc cường tráng này có thêm một vết sẹo. Thời điểm hắn thấy Đường Mạch cũng sững sờ, nhưng không có thời gian hàn huyên. Hắn nhìn về phía Lạc Phong Thành: "Lạc tiến sĩ, lần này lúc chúng tôi đi tìm đám vô liêm sỉ kia, cứu được hai thằng bé. Trong đó có một đứa là người chơi chính thức, dị năng của nhóc rất tốt, rất có tiền đồ phát triển. Anh mau đến xem sao."
Lạc Phong Thành nổi lên hứng thú, đối với thành viên dự bị ưu tú từ trước tới giờ hắn hết sức hoan nghênh: "Bọn nhỏ ở đâu?"
Jacks do dự một chút: "Hay là chờ một chút đi. Tiến sĩ, bạn của cậu nhóc sắp chết, Đường Xảo và Lizzy đang cố gắng để cứu cậu nhóc, nhưng hy vọng rất nhỏ. Để cho nhóc mập và bạn tốt của nhóc nói lời từ biệt đi, chờ buổi tối tôi mang anh đi gặp nhóc."
Đường Mạch nhẩm một chút: "Nhóc Mập Mạp..."
Lạc Phong Thành nói: "Dị năng của thành viên dự bị là cái gì?"
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng: "Vô cùng lợi hại! Lúc chúng tôi tìm được bọn nhóc, cả hai hình như đã bị Điện Nam đuổi theo hai tiếng. Điện Nam cũng phát hiện dị năng nhóc Mập vô cùng mạnh mẽ, cho nên không ngừng theo sát muốn ăn tim nó. Thiếu chút nữa chúng tôi đã không kịp cứu bọn nhỏ. May là lúc đó nhóc Mập Mạp đột nhiên dùng dị năng dịch chuyển một con dao sắc bén, nhanh chóng cắt đứt một cánh tay của tên kia, chúng tôi mới có cơ hội cứu tụi nó. Dị năng của nhóc rất mạnh, có thể dịch chuyển rất nhiều thứ, tốc độ cũng rất nhanh."
Lạc Phong Thành vui vẻ nói: "Dịch chuyển không gian?"
Đường Mạch chợt dừng bước, nhìn Jacks: "Nhóc mập kia có phải cao chừng khoảng 1m6, tóc rất ngắn, dưới lông mày trái có một vết bớt đỏ?"
Jack kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?"
Sắc mặt Đường Mạch trầm xuống: "Mang tôi đi gặp bọn nhỏ!"
/243
|