Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là đồng đội, hắn cũng có thể trao đổi tin tức cùng mấy người Luyện Dư Tranh, Mộ Hồi Tuyết. Nhưng đối với hai người, Bạch Nhược Dao không thể xem như đồng đội thật sự, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta. Cho nên sau khi trò chơi bắt đầu, Đường Mạch không hỏi về hạn chế dị năng của Bạch Nhược Dao, tương tự, hắn cũng không nói cho Bạch Nhược Dao biết về hạn chế của mình.
Trò chơi “Bữa tối trên con tàu cứu nạn của Noah”, ngay từ ban đầu người chơi đã bị cấm sử dụng đạo cụ, dị năng thì bị hạn chế.
Hạn chế dị năng của Đường Mạch là: Chỉ có thể sử dụng ba dị năng, và tất cả đều biến thành dị năng dùng một lần.
Hạn chế của Phó Văn Đoạt là: mỗi lần sử dụng có thể duy trì nhiều nhất là ba phút đồng hồ, mà sau khi dùng xong thì cần thời gian cold down là ba ngày ba đêm.
Bây giờ Bạch Nhược Dao nói, dị năng “Phàm nhân chết cuối cùng” của anh ta chỉ có thể áp dụng cho một đối tượng. Anh ta chọn Đường Mạch, sau đó nhìn thấy Đường Mạch bị tử khí dày đặc quấn quanh.
Dị năng “Phàm nhân chết cuối cùng” có thể nhìn được tử khí trên người đối phương.
Tử khí là xác suất tử vong của mỗi người, không phải là một thứ cố định (*). Một số hành vi của người sở hữu dị năng cũng có thể thay đổi tử khí của đối tượng áp dụng, nhưng mà thay đổi kiểu gì, thay đổi như thế nào, không hề có phương pháp ổn định.
Nghe Bạch Nhược Dao nói xong, Đường Mạch mặt không đổi sắc, hắn lạnh lùng nói: “Lời của anh có thể là thật, hoặc là giả.”
Bạch Nhược Dao ủy khuất cực kỳ: “Trông tôi giống kẻ sẽ lừa gạt cậu sao, Đường Đường? Tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu thế mà lại nghi ngờ tôi. Dị năng chỉ có thể áp dụng với một người, tôi đã dành vị trí này cho cậu đó.”
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Bây giờ thì sao.”
Bạch Nhược Dao nhìn anh: “Tổng cộng chỉ có ba lượt sử dụng, đã dùng qua một lần rồi. Phó thiếu tá, anh chắc chắn bây giờ phải sử dụng lượt thứ hai sao.”
Phó Văn Đoạt: “Ừ.”
Bạch Nhược Dao cảm thấy chẳng hề gì, dù sao dị năng của anh ta quả thật yếu, trong trò chơi này, anh ta đã dùng dị năng trên người Đường Mạch rồi, về sau cũng không có cách nào đổi lại được. Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm Đường Mạch, đáy mắt có hào quang lưu chuyển. Sau ba giây, anh ta nhắm mắt lại, bất đắc dĩ buông tay: “Thật đáng tiếc, tử khí hình như đã giảm rất nhiều rồi. Đường Đường, nhất định là tôi đã làm một chuyện gì đó giúp cậu giảm bớt tử khí, không phải cậu nên cảm tạ tôi thật tốt sao?”
Đường Mạch không rảnh phản ứng anh ta.
Nghi ngờ Bạch Nhược Dao là do Đường Mạch biết, năng lực chiến đấu đơn lẻ của người này rất mạnh, mà có thể không cần dùng đến dị năng.
Trong tất cả người chơi cao cấp trên toàn cầu, người như Bạch Nhược Dao rất ít. Ngay cả Mộ Hồi Tuyết cũng nói nếu không có dị năng thì cô ta chưa chắc đã là đối thủ của Bạch Nhược Dao. Có thể nói, giữa mười bảy người chơi trong tòa thành này, Bạch Nhược Dao rất có thể là một trong số các người chơi mạnh nhất.
Nhưng trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, Bạch Nhược Dao tạm thời rũ bỏ được hiềm nghi của mình.
Bạch Nhược Dao không có lý do để giết cô gái kia. Anh ta không quen biết đối phương, bản thân lại còn là một người vô cùng tích mệnh. Mỗi lần anh ta quấy rối đi tìm đường chết, lúc đó anh ta đều đã nắm chắc rằng mình có thể thoát khỏi trò chơi, có cơ sở để bảo vệ tính mạng. Nhưng lần này, Hắc tháp cấm sử dụng tất cả đạo cụ, những người chơi trong phó bản lần này đều có thực lực rất khủng khiếp. Bạch Nhược Dao rất cần manh mối của tầng bảy, anh ta phải là một trong ba người thông quan đầu tiên.
Cho nên anh ta sẽ không làm xằng bậy.
Chỉ cần anh ta không phải quái vật Hắc tháp, anh ta sẽ không giết người tùy tiện.
Bạch Nhược Dao: “Đường Đường, Phó thiếu tá, hai người có đối tượng nghi ngờ không.”
Phó Văn Đoạt: “Không.”
Đường Mạch cũng cực kỳ thành thật: “Không có. Nhưng mà tôi cảm thấy ban nãy Phó Văn Đoạt nói rất có lý, hung thủ giết chết cô gái da đen kia rất có khả năng là một người chơi Hoa Kỳ.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Hai người không nghĩ tới hả, ngoại trừ người chơi Hoa Kỳ, còn có thể là một người khiến cô ta thả lỏng cảnh giác?”
Đường Mạch nhíu mày: “Chẳng hạn?”
Bạch Nhược Dao cười: “Lão già kia? Một người cao tuổi, rất không có tính công kích nha. Ông ta sao có thể giết người nhỉ.”
Phó Văn Đoạt lạnh lùng sửa chữa sai lầm của anh ta: “George Ansoni cũng là người chơi Hoa Kỳ.”
Bạch Nhược Dao ra vẻ trợn to hai mắt: “Ấy, ông ta là người chơi Hoa Kỳ sao, tôi không chú ý lắm.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Người này căn bản đúng là một cái gậy chọc shit!
(**) Kiểu ngày xưa ở nông thôn, người ta hay đào mấy cái hố rồi đổ phân xuống (sử dụng với mục đích bón cây bón lúa gì đấy), trước khi dùng thì hay lấy một cái que khuấy đều lên để nó không bị lắng. Dần dần bây giờ người ta lấy cái câu “gậy chọc phân”, “que khuấy phân” để ám chỉ kẻ gây mất đoàn kết, phá rối, làm phiền người khác.
Ba người đi đến bên giường, kéo kéo chăn. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt nhẹ giọng trao đổi về thông tin và điểm đáng ngờ của các người chơi mà bọn họ tổng kết được trong hai tiếng của ban ngày, Bạch Nhược Dao ở bên cảnh thỉnh thoảng chen vào nói vài câu. Anh ta toàn nói mấy thứ vô dụng vô nghĩa, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nói ra một ít tin tức có ích.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn năm phút nữa là hết ban đêm.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang bài trừ những đối tượng tình nghi, Bạch Nhược Dao bỗng nhiên cười: “Lại nói này, cuối cùng nếu viết tên lên phiếu đỏ. . . . . .Đường Đường, Phó thiếu tá, chúng ta coi như đồng đội nhỉ?”
Hình thức Grab Six, ba người chơi/ đội ngũ thông quan Hắc tháp tầng sáu đầu tiên sẽ đạt được một manh mối về tầng thứ bảy.
Ban đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không thật sự tổ đội cùng Bạch Nhược Dao, nhưng bây giờ, bọn họ đã bị Hắc tháp phân tới cùng một đội. Ba người dùng chung một phiếu đỏ, kể cả Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không muốn cùng một đội với Bạch Nhược Dao, bọn họ vẫn bị cột vào nhau. Khi viết tên lên phiếu đỏ, cũng nhất định sẽ thấy ghi chú—–
Đội ngũ: Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao.
Trừ phi. . . . . .
Đường Mạch thản nhiên nói: “Nếu anh chết thì sao?”
Bạch Nhược Dao hô lên một cách khoa trương: “Đường Đường, cậu hy vọng tôi chết như thế sao?”
Đường Mạch không nói nữa.
Trong tòa thành, ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng. Đường Mạch hất chăn ra, trước nói: “Đêm qua tôi không ra ngoài.”
Phó Văn Đoạt: “Tôi cũng không.”
Bạch Nhược Dao ôm chăn không chịu buông tay: “Hì hì, tôi cũng không.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng đứng dậy đi ra ngoài. Khi bọn họ vừa lướt ra cửa, Luyện Dư Tranh cùng hai người chơi Châu Âu đúng lúc bước qua. Vài người nhìn nhau, cùng đi tới cầu thang. Đi được một nửa, nam người chơi Châu Âu khịt khịt mũi: “Có mùi gì đấy?”
Đường Mạch biến sắc: “Mùi khét!”
Phó Văn Đoạt: “Còn có mùi máu tươi!”
Mọi người nhanh chóng đi đến cầu thang, vừa xuống phía dưới thì nhìn thấy. Bên cạnh cái bàn dài, một vật thể hình người cháy đen đổ rạp trên mặt đất, tay chân chổng lên trời, bị cháy sạch cứng đờ. Tầm mắt Đường Mạch vừa chuyển, khi thấy thứ bên cạnh thì tròng mắt hắn co rụt.
Luyện Dư Tranh cả kinh nói: “Thế mà chết tận hai người?!”
Mười sáu búp bê nhỏ, mọi người đề phòng lẫn nhau. Một con bị thiêu cháy thành than đen, chỉ còn mười lăm con.
Mười lăm búp bê nhỏ, muốn chạy trốn suốt đêm. Thiên đao vạn quả máu chảy đầm đìa, chỉ còn mười bốn con.
Máu thịt bầy nhầy nhuộm đỏ mặt đất, khi tất cả người chơi đi ra từ trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lộ ra biểu tình buồn nôn. Bọn họ đều là người chơi cao cấp đã trải qua nhiều phó bản, nhưng loại chết kiểu này thật sự có chút tàn nhẫn. Cho dù là hồi quy giả, phần lớn cũng sẽ không tàn nhẫn băm người ta ra thành mấy trăm khối thịt thế này, chỉ giết đối phương một cách đơn giản, tiết kiệm thời gian.
Đúng vậy, buổi tối thứ hai tổng cộng đã chết hai người.
Một người trong đó bị thiêu thành than, người còn lại bị băm thành trăm mảnh, căn bản không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Trên cái bàn dài, hai con búp bê gỗ lảo đảo rớt xuống sàn, vỡ thành mảnh nhỏ. Mọi người lại nhìn hướng ghế dựa của mỗi người, tìm được tên của hai người vừa chết.
Mộ Hồi Tuyết: “Ngươi chơi Nga, Anatoly Kurbski.”
Andre nói ra tên của người bị băm thành trăm mảnh: “Người chơi Hoa Kỳ, David Anders.”
Loại thi thể này cực kỳ khó xử lý, mười bốn người chơi còn lại quét dọn sạch sẽ thịt nát trên mặt đất, đem thi thể cháy sém của người chơi Nga nâng lên gác xép. Khi Phó Văn Đoạt đẩy cửa ra, động tác của anh hơi khựng lại một chút, Đường Mạch đứng sau anh hỏi: “Làm sao thế?”
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, nghiêng người để những người chơi khác thấy rõ cảnh tượng bên trong.
“Không thấy thi thể của cô gái kia đâu.”
Trong gác xép chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Các người chơi nhanh chóng đi vào trong gác xép lục soát một lần. Nhưng mà gác xép vốn đã nhỏ hẹp, ngoài một cái ghế hỏng thì bên trong không còn thứ gì khác, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ toàn bộ.
Thi thể đúng thật không thấy nữa.
Chỉ có thể là bị người khác trộm đi vào ban đêm.
Luyện Dư Tranh đề nghị: “Tuy rằng không biết tại sao đối phương lại trộm thi thể, hay là chúng ta không đặt hai thi thể mới này trong gác xép nữa.”
Nam người chơi Châu Âu gạt bỏ đề nghị của cô: “Đặt ở chỗ nào thì có khác nhau không.” Hắn mỉm cười, ánh mắt quét nhìn xung quanh: “Dù sao thì để đâu tên kia chắc chắn cũng biết.”
Mọi người bỏ thi thể của người chơi Nga và người chơi Hoa Kỳ vào gác xép, cùng nhau đi xuống tầng.
Thời điểm Phó Văn Đoạt đóng cửa, thử một chút: “Không khóa được.”
Đường Mạch: “Khóa cũng chẳng có nghĩa gì, mặc dù không thể sử dụng đạo cụ, nhưng ổ khóa bình thường này vẫn là vô ích đối với người chơi như chúng ta.”
Thoáng cái đã mất đi hai người.
Người chơi Nga và người chơi Hoa Kỳ David đều ngồi một mình trên ghế, bây giờ ghế của bọn họ trở thành ghế trống, chỉ còn lại chín người ngồi bên cái bàn dài.
Người chơi Đông Nam Á luôn nói chuyện rất ít – Abdullah dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua từng người chơi, ánh mắt hắn cứ như rắn độc, ẩm ướt âm ngoan. Miệng hắn hé mở rồi lại ngậm lại, quyết định không nói lời nào như trước.
Không chỉ có hắn, hôm nay tin tức mọi người biết được thật sự rất nhiều. Lúc này đây, tất cả người chơi đều lặng lẽ tự suy tư, thật lâu sau, Lý Hạ mở miệng trước: “Xác nhận một chút, cô gái da đen kia thật sự đã chết sao?”
Ông già da trắng ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu là cỗ thi thể ngày hôm qua, tôi xác định, đã chết. Mấy người cũng đều kiểm tra qua, cô ta quả thật đã chết rồi.”
Lý Hạ: “Nhưng lại không thấy thi thể của cô ta đâu nữa.”
Người chơi Châu Âu Lena cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Cô nghi ngờ thi thể dùng chân của mình chạy đi sao?” Cô gái tóc ngắn khinh thường nhìn lướt qua tất cả người chơi đang ngồi ở đây, cô ta lạnh lùng nói: “Trong số mấy người, có kẻ trộm đi cỗ thi thể kia. Cô gái đó quả thật đã chết, cho dù cô ta có thủ thuật che mắt gì thì cũng không thể trốn được Hắc tháp.”
Đường Mạch kín đáo nhìn cô gái này.
Bọn họ nghĩ giống nhau.
Sau khi phát hiện thi thể của cô gái da đen biến mất, phản ứng đầu tiên của Đường Mạch cũng là thủ thuật che mắt.
Trong những tiểu thuyết cài motif Biệt thự bão tuyết, tác giả thường xuyên để hung thủ giả chết, thoát khỏi hiềm nghi. Mọi người ở đây là mười bảy người chơi cao cấp mạnh nhất toàn cầu, ai cũng không biết đối phương có dị năng gì. Nếu dị năng của cô gái da đen kia là làm bản thân lâm vào trạng thái chết giả, lừa những người khác, vậy thì cũng không phải không có khả năng.
Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Đường Mạch bác bỏ.
“Tên của cô ta ở trên lưng ghế đã bị Hắc tháp gạch đi, búp bê gỗ của cô ta cũng vỡ thành mảnh nhỏ. Hơn nữa quy tắc trò chơi điều thứ bảy: một phút cuối cùng của mỗi buổi sáng, mọi người có quyền biểu quyết.” Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục nói: “Nếu cô ta không chết, Hắc tháp nhất định sẽ đặt phiếu trắng mới ở chỗ cô ta. Nhưng Hắc tháp không đặt, bởi vì cô ta đã chết rồi.”
Giả chết đã bị loại bỏ, vậy thì chỉ còn một khả năng.
Bạch Nhược Dao: “Giết hai người chơi còn chưa đủ, lại trộm đi một thi thể. Có chút thú vị rồi nha.”
Mộ Hồi Tuyết gõ gõ bàn: “Vậy tại sao quái vật cần trộm đi thi thể của cô gái kia? Hoặc là nói, tại sao phải chờ đến buổi tối hôm sau mới trộm thi thể. Sau khi cô gái kia bị giết, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giấu luôn thi thể đi. Nguyên nhân trộm thi thể là gì, hắn muốn lấy được gì từ việc đó.”
Vấn đề này, không ai có thể giải đáp.
Phó Văn Đoạt: “Sang ngày mai có thể nhìn xem hai cỗ thi thể hôm nay có biến mất hay không.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì nghiêng đầu: “Cho nên vấn đề dẫn đến đây nè. . . . . .Đêm qua, trong ba người chơi có tư cách ra ngoài thì đã chết hai người, còn một người nữa là ai nhỉ?”
Lúc này, mười bốn người chơi còn lai ai cũng bị tình nghi.
Đường Mạch xác định, trong bảy người chơi Trung Quốc, trừ Lý Hạ hắn không quen biết ra, sáu người còn lại khẳng định không phải quái vật Hắc tháp, đồng thời bọn họ cũng không có lý do giết người chơi. Cho nên kẻ giết người chắc chắn là nằm trong tám người còn lại.
Người chơi Đông Nam Á lạnh lùng cổ quái, người chơi Đông Á trầm mặc ít lời.
Hai người chơi Châu Âu có vẻ là đồng đội của nhau, ông lão da trắng người chơi Hoa Kỳ, và đội ngũ hai nam người chơi Hoa Kỳ khác.
Còn có người chơi Trung Quốc, Lý Hạ.
Trong tám người này, mỗi người đều là một kẻ tình nghi. Bình thường mà nói, tố chất thân thể của người già không bằng người trẻ tuổi, tố chất thân thể của phụ nữ cũng không giống đàn ông. Dưới tình huống chịu hạn chế về dị năng, muốn giết hai nam người chơi cường đại, phụ nữ và người già đều không thể làm được.
Tầm mắt Đường Mạch nhắm đến năm nam người chơi.
Lúc này, một người chơi Hoa Kỳ mở miệng nói: “David Anders, kỳ thật tôi đã từng nghe qua hắn. Hắn ở khu 2 Hoa Kỳ, người New York. Dị năng của hắn na ná gương phản chiếu, tôi cũng không rõ lắm, nhưng dị năng của hắn là loại chiến đấu, cho dù bị hạn chế cũng không thể đơn giản bị người ta giết chết như vậy. Thực lực hắn ta rất mạnh.”
Đường Mạch nhìn sang, hắn nhớ rõ người chơi này tên Bell Fosker.
Người chơi Hoa Kỳ khác mở miệng: “Ừ, hơn nữa cùng một lúc giết hai người chơi, thực lực của hung thủ tuyệt đối rất mạnh.”
Đây là người chơi Hoa Kỳ John Bruce. Hai người này là đồng đội.
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Andre: “Người chơi Nga kia, anh biết không.”
Andre lắc đầu: “Không biết.”
Tuy không biết được dị năng của người chơi Nga kia là gì, nhưng thật rõ ràng, từ một thân cường tráng của đối phương có thể nhìn ra đây cũng là một người chơi có thể năng rất mạnh.
Ông lão da trắng bỗng nhiên mở miệng: “Tuy rằng chúng ta không biết thực lực cùng dị năng của nhau, nhưng có một chuyện tôi nghĩ mọi người đều biết. Người đầu tiên thông quan trò chơi Hắc tháp trên toàn cầu- người chơi Trung Quốc Phó Văn Đoạt, người đầu tiên thông quan hình thức khó khăn- người chơi Đường Mạch, còn có Mộ Hồi Tuyết đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, cùng với người đầu tiên thông quan tầng năm- Lena Joophorse và Donde Sevik.” Ông già bình tĩnh nói, “Giữa những người chơi cao cấp cũng phân chia thực lực, bởi vì năng lực chiến đấu mạnh không có nghĩa là có thể thông quan trò chơi. Năm kẻ các người, có thể tính là người chơi lợi hại nhất trong tòa thành này.”
Lý Hạ bổ sung: “Cũng có thể thêm anh ta nữa, anh ta nhìn qua có vẻ là người chơi thông quan dựa vào vũ lực.” Cô ta chỉ vào Andre.
Người chơi Đông Nam Á mở miệng: “Tổng cộng sáu người.”
Ông lão da trắng: “Không sai, sáu người này là kẻ duy nhất có thực lực đủ để giết hai người chơi kia.”
“Bộp bộp bộp—-“
Tiếng vỗ tay chợt vang lên, mọi người nhìn sang hướng người vỗ tay.
Bạch Nhược Dao cười: “Thích thật đấy nhỉ, suy luận này cũng khá được. Dù sao thì cũng chẳng có tổn hại gì khi loại bỏ những kẻ đối lập mình. Nhưng mà mấy người nói vậy có thể khiến tôi không vui đấy, Đường Đường cũng có thể tính là kẻ mạnh sao?”
Đường Mạch ý thức được đối phương muốn nói gì, lập tức nói to: “Bạch Nhược Dao!”
Bạch Nhược Dao che miệng, cười như kẻ trộm: “Mấy người không biết dị năng của cậu ấy là gì thôi. Nếu biết dị năng của cậu ấy rồi thì mấy người sẽ hiểu, dưới tình huống dị năng chịu hạn chế, cậu ấy có thể giết được một người chơi là đã rất tốn sức rồi, giết hai người chơi á, căn bản là không có khả năng nha.”
Đường Mạch trực tiếp ra tay, tấn công Bạch Nhược Dao. Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn hắn, lật tay rút ra một khẩu súng, đặt sau đầu Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao giơ hai tay một cách vô tội: “Tôi nói sai sao.”
Đường Mạch nheo mắt, nhìn thanh niên mặt búp bê này. Một lát sau, hắn đè lại tay Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt thu súng lại. Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía mấy người chơi đang mang thần sắc khác nhau, hắn bình tĩnh nói: “Cho nên bây giờ mấy người có thể đoán rồi, đồng bạn của tôi không cẩn thận để lộ thông tin ‘chỉ cần bị phong ấn dị năng thì tôi là một phế vật’, chúng ta vẫn đang hành động, hy vọng sau khi mấy người cho dị năng của tôi bị phong ấn, nếu xuất hiện người chết thì khẳng định không phải tôi giết, tôi sẽ được rửa sạch hiềm nghi.”
Đường Mạch cong môi: “Cho nên, bây giờ mấy người đoán là ai nhỉ?”
Buổi sáng thứ ba chấm dứt, Bạch Nhược Dao viết lên giấy cái tên “George Ansoni”, tên của ông lão da trắng kia. Những người chơi còn lại đều tự viết tên lên phiếu trắng của mình.
Mọi người trở lại phòng.
Ngay một giây khi cửa phòng đóng lại, Đường Mạch nâng tay, hung hăng đấm về phía Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao đã sớm có phòng bị, như lời anh ta nói, không có dị năng thì Đường Mạch căn bản không phải đối thủ của anh ta. Anh ta thoải mái chặn lại đòn tấn công của Đường Mạch, nhưng Phó Văn Đoạt đã thực hiện một cú quét ngang khiến Bạch Nhược Dao chật vật lùi về sau hai bước.
Hoàn toàn không còn vẻ trấn định tự nhiên như khi ở bên chiếc bàn dài ban nãy.
Đường Mạch nắm chặt ngón tay mình, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Dao, ánh mắt lạnh như băng: “Tuy rằng bọn họ không bỏ phiếu để phong ấn dị năng của tôi, nhưng Bạch Nhược Dao, nếu có lần sau, anh có thể thử xem.”
Bạch Nhược Dao dựa vào vách tường, nhìn Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “Tôi đoán nhé, ngày đầu tiên là cô gái da đen kia bị bỏ phiếu là bởi vì cô ta nói quá nhiều. Sau đó thì chắc là Mộ Hồi Tuyết? Do cô ta quá mạnh, đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian mà. Còn bây giờ, người bị bỏ phiếu là. . . . . .” Anh ta quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, “Phó thiếu tá?”
Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn anh ta, không phủ nhận.
Bạch Nhược Dao cười nói: “Đường Đường, cậu thấy đấy, là do tôi cố ý mà. Kể cả cậu có mạnh thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bầu cậu. Bọn họ sẽ dựa theo thứ tự, lần lượt phong ấn dị năng của người chơi mạnh nhất. Cậu đoán tiếp theo là ai? Tôi cảm thấy nếu không phải cậu, thì chính là cái cô Châu Âu kia, hoặc là Andre.”
Đường Mạch cạn lời với Bạch Nhược Dao. Hắn thật sự không hiểu người thần kinh nghĩ gì, có khi hắn cảm thấy hành vi của Bạch Nhược Dao là có chủ ý, có khi lại cảm thấy anh ta đang quấy rối làm phiền.
Ba người kéo chăn, Bạch Nhược Dao đang chuẩn bị nói chuyện, Đường Mạch đưa tay chĩa súng về phía đầu giường, nhắm ngay đầu anh ta.
Bạch Nhược Dao bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái: “Đường Đường, Phó thiếu tá, biến thái cũng có chỗ tốt của biến thái, mạch suy nghĩ của kẻ biến thái có đôi khi rất không giống nhau nha.”
Đường Mạch nhướng mày: “Anh thừa nhận mình là biến thái rồi à?”
Bạch Nhược Dao hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Chẳng lẽ hai người không coi tôi như vậy sao?”
Phó Văn Đoạt: “Cậu ấy cảm thấy cậu là một tên thần kinh.” Dừng một chút, anh bổ sung: “Tôi cũng thế.”
Bạch Nhược Dao vậy nhưng lại cảm động nói: “Vậy mà hai người chỉ cảm thấy tôi giống thần kinh thôi sao, không ngờ trong lòng hai người tôi xem như vẫn còn chút hình tượng như vậy.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .”
Mẹ nó đúng là người thần kinh có lối suy nghĩ rộng rãi, trẻ con thiểu năng thường sống vui hơn những đứa bình thường!
Tuy rằng ban ngày Bạch Nhược Dao quấy rối khiến người khác hiểu được đại khái Đường Mạch là một người chơi dựa vào dị năng để thông quan phó bản, nhưng đồng thời mức độ hoài nghi của bọn họ với Đường Mạch cũng giảm đi. Bây giờ dị năng của mọi người đã phải chịu một sự hạn chế lớn, điều này cũng nghĩa là khả năng giết người của Đường Mạch đã bị suy giảm rất nhiều.
Ít nhất thì trong hai ba ngày nữa, bọn họ sẽ không đặt trọng điểm vào Đường Mạch, mà sẽ chú ý vào đám người Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết.
Trong căn phòng tối đen, giọng nói khiến người ta phiền chán của Bạch Nhược Dao vang lên: “Đúng rồi, hai người thật sự cảm thấy ba người kia là do quái vật Hắc tháp giết sao.”
Đường Mạch sửng sốt, trong đầu rất nhanh đã hiện lên một ý niệm, nhưng hắn không nắm chắc điều đó.
Phó Văn Đoạt: “Cậu muốn nói cái gì?”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Phó thiếu tá, vừa rồi tôi đã nói đó thôi, mạch suy nghĩ của kẻ biến thái đôi khi rất khác người. Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, có lẽ bọn họ không phải bị quái vật giết mà là bị con người giết. Chẳng hạn vào hôm đầu tiên, giả sử tôi và anh, cùng với cô gái da đen kia là ba người chơi có tư cách ra ngoài. Tôi cố ý giết chết cô gái kia, để anh hiểu lầm rằng tôi là quái vật Hắc tháp. Nếu anh ngu một chút, viết tên tôi lên phiếu đỏ, vậy thì anh liền mất đi tư cách nhận Grab Six rồi.”
(4*) Mình sợ một số bạn còn chưa hiểu tại mấy chương trước mình không giải thích kỹ lắm;-;
Viết tên người mà mình cho rằng là quái vật lên phiếu đỏ, chỉ được viết đúng một lần thôi, nếu đoán đúng thì coi như thông quan được một nửa rồi, chỉ cần bắt con quái vật rồi nướng lên nữa là xong ;o
Nên nếu viết sai tên thì coi như mất tư cách nhận Grab Six.
Đường Mạch: “Vậy hai người ngày hôm sau thì sao, anh giết hai người à.”
Bạch Nhược Dao sửa lại: “Đường Đường lại vu oan tôi rồi, tôi đã nói là ban đêm tôi không đi ra ngoài, không phải tôi giết.”
Đường Mạch mặt không đổi sắc nói: “Chỉ là ví dụ thôi.”
Bạch Nhược Dao bất đắc dĩ cười: “Được được, lời của cậu tôi còn có thể phản đối sao, Phó thiếu tá sẽ đánh tôi chết mất. Giết hai người kia. . . . . .” Giọng nói dừng lại, Đường Mạch theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về hướng Bạch Nhược Dao. Chỉ thấy trong bóng đêm tối đen, đôi mắt sáng ngời của thanh niên mặt búp bê còn chứa một thần sắc xa thẳm, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Bạch Nhược Dao dùng thanh âm mang theo ý cười, nói một cách đương nhiên: “Giết người chơi khác, trực tiếp loại bỏ đối thủ. . . . . .Vậy không phải càng tiện hơn sao.”
Một đêm trôi qua, Đường Mạch xốc chăn, hắn cùng Phó Văn Đoạt xác định qua ban đêm hai người đều không rời khỏi phòng, sau đó cùng nhau mở cửa ra ngoài. Ngay khi Đường Mạch sắp đến chỗ ngoặt, hắn thấy Mộ Hồi Tuyết đứng đầu cầu thang, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Đường Mạch chưa từng gặp qua vẻ mặt này của Mộ Hồi Tuyết, cô lẳng lặng đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn thôi. Cảm nhận được tầm mắt của Đường Mạch, cô ta quay đầu, ánh sáng trong mắt khẽ di chuyển, môi hé ra rồi ngậm lại.
Phó Văn Đoạt nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
Lúc này Đường Mạch chạy lên phía trước, tiến đến bên người Mộ Hồi Tuyết. Hắn cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, trong nháy mắt khi thấy cỗ thi thể kia thì mở to mắt.
Qua vài giây, Đường Mạch bước xuống cầu thang, kiểm tra thi thể một chút. Hắn quay đầu nói với Phó Văn Đoạt: “Đã chết, giống với bài đồng dao, là chết do bị một dao xuyên tim. Quả nhiên, không thể phát hiện chuyện ra ngoài buổi tối, có lẽ là Hắc tháp bày ra thủ thuật che mắt, chúng ta không ai phát hiện anh ta đã ra ngoài. Thẳng đến khi mở cửa ban nãy cũng không chú ý tới việc đó.”
Mộ Hồi Tuyết siết chặt ngón tay, khẽ thở dài: “Không nghĩ là Fly. . . . . .” Giọng nói khựng lại một chút, cô sửa: “Fox thật sự sẽ chết.”
Đường Mạch cúi đầu, nhìn đôi mắt mở to của Bạch Nhược Dao cùng lỗ máu đen ngòm trên ngực anh ta. Ánh mắt hắn dừng trong một giây khi nhìn thấy cánh tay phải bị chém đứt của đối phương.
Sau lúc lâu, Đường Mạch cười một tiếng: “Còn nợ tôi một ân tình, thế mà đã chết như vậy rồi. . . . . .”
“Hm, thật là lỗ vốn mà.”
Trò chơi “Bữa tối trên con tàu cứu nạn của Noah”, ngay từ ban đầu người chơi đã bị cấm sử dụng đạo cụ, dị năng thì bị hạn chế.
Hạn chế dị năng của Đường Mạch là: Chỉ có thể sử dụng ba dị năng, và tất cả đều biến thành dị năng dùng một lần.
Hạn chế của Phó Văn Đoạt là: mỗi lần sử dụng có thể duy trì nhiều nhất là ba phút đồng hồ, mà sau khi dùng xong thì cần thời gian cold down là ba ngày ba đêm.
Bây giờ Bạch Nhược Dao nói, dị năng “Phàm nhân chết cuối cùng” của anh ta chỉ có thể áp dụng cho một đối tượng. Anh ta chọn Đường Mạch, sau đó nhìn thấy Đường Mạch bị tử khí dày đặc quấn quanh.
Dị năng “Phàm nhân chết cuối cùng” có thể nhìn được tử khí trên người đối phương.
Tử khí là xác suất tử vong của mỗi người, không phải là một thứ cố định (*). Một số hành vi của người sở hữu dị năng cũng có thể thay đổi tử khí của đối tượng áp dụng, nhưng mà thay đổi kiểu gì, thay đổi như thế nào, không hề có phương pháp ổn định.
Nghe Bạch Nhược Dao nói xong, Đường Mạch mặt không đổi sắc, hắn lạnh lùng nói: “Lời của anh có thể là thật, hoặc là giả.”
Bạch Nhược Dao ủy khuất cực kỳ: “Trông tôi giống kẻ sẽ lừa gạt cậu sao, Đường Đường? Tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu thế mà lại nghi ngờ tôi. Dị năng chỉ có thể áp dụng với một người, tôi đã dành vị trí này cho cậu đó.”
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Bây giờ thì sao.”
Bạch Nhược Dao nhìn anh: “Tổng cộng chỉ có ba lượt sử dụng, đã dùng qua một lần rồi. Phó thiếu tá, anh chắc chắn bây giờ phải sử dụng lượt thứ hai sao.”
Phó Văn Đoạt: “Ừ.”
Bạch Nhược Dao cảm thấy chẳng hề gì, dù sao dị năng của anh ta quả thật yếu, trong trò chơi này, anh ta đã dùng dị năng trên người Đường Mạch rồi, về sau cũng không có cách nào đổi lại được. Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm Đường Mạch, đáy mắt có hào quang lưu chuyển. Sau ba giây, anh ta nhắm mắt lại, bất đắc dĩ buông tay: “Thật đáng tiếc, tử khí hình như đã giảm rất nhiều rồi. Đường Đường, nhất định là tôi đã làm một chuyện gì đó giúp cậu giảm bớt tử khí, không phải cậu nên cảm tạ tôi thật tốt sao?”
Đường Mạch không rảnh phản ứng anh ta.
Nghi ngờ Bạch Nhược Dao là do Đường Mạch biết, năng lực chiến đấu đơn lẻ của người này rất mạnh, mà có thể không cần dùng đến dị năng.
Trong tất cả người chơi cao cấp trên toàn cầu, người như Bạch Nhược Dao rất ít. Ngay cả Mộ Hồi Tuyết cũng nói nếu không có dị năng thì cô ta chưa chắc đã là đối thủ của Bạch Nhược Dao. Có thể nói, giữa mười bảy người chơi trong tòa thành này, Bạch Nhược Dao rất có thể là một trong số các người chơi mạnh nhất.
Nhưng trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, Bạch Nhược Dao tạm thời rũ bỏ được hiềm nghi của mình.
Bạch Nhược Dao không có lý do để giết cô gái kia. Anh ta không quen biết đối phương, bản thân lại còn là một người vô cùng tích mệnh. Mỗi lần anh ta quấy rối đi tìm đường chết, lúc đó anh ta đều đã nắm chắc rằng mình có thể thoát khỏi trò chơi, có cơ sở để bảo vệ tính mạng. Nhưng lần này, Hắc tháp cấm sử dụng tất cả đạo cụ, những người chơi trong phó bản lần này đều có thực lực rất khủng khiếp. Bạch Nhược Dao rất cần manh mối của tầng bảy, anh ta phải là một trong ba người thông quan đầu tiên.
Cho nên anh ta sẽ không làm xằng bậy.
Chỉ cần anh ta không phải quái vật Hắc tháp, anh ta sẽ không giết người tùy tiện.
Bạch Nhược Dao: “Đường Đường, Phó thiếu tá, hai người có đối tượng nghi ngờ không.”
Phó Văn Đoạt: “Không.”
Đường Mạch cũng cực kỳ thành thật: “Không có. Nhưng mà tôi cảm thấy ban nãy Phó Văn Đoạt nói rất có lý, hung thủ giết chết cô gái da đen kia rất có khả năng là một người chơi Hoa Kỳ.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Hai người không nghĩ tới hả, ngoại trừ người chơi Hoa Kỳ, còn có thể là một người khiến cô ta thả lỏng cảnh giác?”
Đường Mạch nhíu mày: “Chẳng hạn?”
Bạch Nhược Dao cười: “Lão già kia? Một người cao tuổi, rất không có tính công kích nha. Ông ta sao có thể giết người nhỉ.”
Phó Văn Đoạt lạnh lùng sửa chữa sai lầm của anh ta: “George Ansoni cũng là người chơi Hoa Kỳ.”
Bạch Nhược Dao ra vẻ trợn to hai mắt: “Ấy, ông ta là người chơi Hoa Kỳ sao, tôi không chú ý lắm.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Người này căn bản đúng là một cái gậy chọc shit!
(**) Kiểu ngày xưa ở nông thôn, người ta hay đào mấy cái hố rồi đổ phân xuống (sử dụng với mục đích bón cây bón lúa gì đấy), trước khi dùng thì hay lấy một cái que khuấy đều lên để nó không bị lắng. Dần dần bây giờ người ta lấy cái câu “gậy chọc phân”, “que khuấy phân” để ám chỉ kẻ gây mất đoàn kết, phá rối, làm phiền người khác.
Ba người đi đến bên giường, kéo kéo chăn. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt nhẹ giọng trao đổi về thông tin và điểm đáng ngờ của các người chơi mà bọn họ tổng kết được trong hai tiếng của ban ngày, Bạch Nhược Dao ở bên cảnh thỉnh thoảng chen vào nói vài câu. Anh ta toàn nói mấy thứ vô dụng vô nghĩa, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nói ra một ít tin tức có ích.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn năm phút nữa là hết ban đêm.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang bài trừ những đối tượng tình nghi, Bạch Nhược Dao bỗng nhiên cười: “Lại nói này, cuối cùng nếu viết tên lên phiếu đỏ. . . . . .Đường Đường, Phó thiếu tá, chúng ta coi như đồng đội nhỉ?”
Hình thức Grab Six, ba người chơi/ đội ngũ thông quan Hắc tháp tầng sáu đầu tiên sẽ đạt được một manh mối về tầng thứ bảy.
Ban đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không thật sự tổ đội cùng Bạch Nhược Dao, nhưng bây giờ, bọn họ đã bị Hắc tháp phân tới cùng một đội. Ba người dùng chung một phiếu đỏ, kể cả Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không muốn cùng một đội với Bạch Nhược Dao, bọn họ vẫn bị cột vào nhau. Khi viết tên lên phiếu đỏ, cũng nhất định sẽ thấy ghi chú—–
Đội ngũ: Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao.
Trừ phi. . . . . .
Đường Mạch thản nhiên nói: “Nếu anh chết thì sao?”
Bạch Nhược Dao hô lên một cách khoa trương: “Đường Đường, cậu hy vọng tôi chết như thế sao?”
Đường Mạch không nói nữa.
Trong tòa thành, ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng. Đường Mạch hất chăn ra, trước nói: “Đêm qua tôi không ra ngoài.”
Phó Văn Đoạt: “Tôi cũng không.”
Bạch Nhược Dao ôm chăn không chịu buông tay: “Hì hì, tôi cũng không.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng đứng dậy đi ra ngoài. Khi bọn họ vừa lướt ra cửa, Luyện Dư Tranh cùng hai người chơi Châu Âu đúng lúc bước qua. Vài người nhìn nhau, cùng đi tới cầu thang. Đi được một nửa, nam người chơi Châu Âu khịt khịt mũi: “Có mùi gì đấy?”
Đường Mạch biến sắc: “Mùi khét!”
Phó Văn Đoạt: “Còn có mùi máu tươi!”
Mọi người nhanh chóng đi đến cầu thang, vừa xuống phía dưới thì nhìn thấy. Bên cạnh cái bàn dài, một vật thể hình người cháy đen đổ rạp trên mặt đất, tay chân chổng lên trời, bị cháy sạch cứng đờ. Tầm mắt Đường Mạch vừa chuyển, khi thấy thứ bên cạnh thì tròng mắt hắn co rụt.
Luyện Dư Tranh cả kinh nói: “Thế mà chết tận hai người?!”
Mười sáu búp bê nhỏ, mọi người đề phòng lẫn nhau. Một con bị thiêu cháy thành than đen, chỉ còn mười lăm con.
Mười lăm búp bê nhỏ, muốn chạy trốn suốt đêm. Thiên đao vạn quả máu chảy đầm đìa, chỉ còn mười bốn con.
Máu thịt bầy nhầy nhuộm đỏ mặt đất, khi tất cả người chơi đi ra từ trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lộ ra biểu tình buồn nôn. Bọn họ đều là người chơi cao cấp đã trải qua nhiều phó bản, nhưng loại chết kiểu này thật sự có chút tàn nhẫn. Cho dù là hồi quy giả, phần lớn cũng sẽ không tàn nhẫn băm người ta ra thành mấy trăm khối thịt thế này, chỉ giết đối phương một cách đơn giản, tiết kiệm thời gian.
Đúng vậy, buổi tối thứ hai tổng cộng đã chết hai người.
Một người trong đó bị thiêu thành than, người còn lại bị băm thành trăm mảnh, căn bản không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Trên cái bàn dài, hai con búp bê gỗ lảo đảo rớt xuống sàn, vỡ thành mảnh nhỏ. Mọi người lại nhìn hướng ghế dựa của mỗi người, tìm được tên của hai người vừa chết.
Mộ Hồi Tuyết: “Ngươi chơi Nga, Anatoly Kurbski.”
Andre nói ra tên của người bị băm thành trăm mảnh: “Người chơi Hoa Kỳ, David Anders.”
Loại thi thể này cực kỳ khó xử lý, mười bốn người chơi còn lại quét dọn sạch sẽ thịt nát trên mặt đất, đem thi thể cháy sém của người chơi Nga nâng lên gác xép. Khi Phó Văn Đoạt đẩy cửa ra, động tác của anh hơi khựng lại một chút, Đường Mạch đứng sau anh hỏi: “Làm sao thế?”
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, nghiêng người để những người chơi khác thấy rõ cảnh tượng bên trong.
“Không thấy thi thể của cô gái kia đâu.”
Trong gác xép chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Các người chơi nhanh chóng đi vào trong gác xép lục soát một lần. Nhưng mà gác xép vốn đã nhỏ hẹp, ngoài một cái ghế hỏng thì bên trong không còn thứ gì khác, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ toàn bộ.
Thi thể đúng thật không thấy nữa.
Chỉ có thể là bị người khác trộm đi vào ban đêm.
Luyện Dư Tranh đề nghị: “Tuy rằng không biết tại sao đối phương lại trộm thi thể, hay là chúng ta không đặt hai thi thể mới này trong gác xép nữa.”
Nam người chơi Châu Âu gạt bỏ đề nghị của cô: “Đặt ở chỗ nào thì có khác nhau không.” Hắn mỉm cười, ánh mắt quét nhìn xung quanh: “Dù sao thì để đâu tên kia chắc chắn cũng biết.”
Mọi người bỏ thi thể của người chơi Nga và người chơi Hoa Kỳ vào gác xép, cùng nhau đi xuống tầng.
Thời điểm Phó Văn Đoạt đóng cửa, thử một chút: “Không khóa được.”
Đường Mạch: “Khóa cũng chẳng có nghĩa gì, mặc dù không thể sử dụng đạo cụ, nhưng ổ khóa bình thường này vẫn là vô ích đối với người chơi như chúng ta.”
Thoáng cái đã mất đi hai người.
Người chơi Nga và người chơi Hoa Kỳ David đều ngồi một mình trên ghế, bây giờ ghế của bọn họ trở thành ghế trống, chỉ còn lại chín người ngồi bên cái bàn dài.
Người chơi Đông Nam Á luôn nói chuyện rất ít – Abdullah dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua từng người chơi, ánh mắt hắn cứ như rắn độc, ẩm ướt âm ngoan. Miệng hắn hé mở rồi lại ngậm lại, quyết định không nói lời nào như trước.
Không chỉ có hắn, hôm nay tin tức mọi người biết được thật sự rất nhiều. Lúc này đây, tất cả người chơi đều lặng lẽ tự suy tư, thật lâu sau, Lý Hạ mở miệng trước: “Xác nhận một chút, cô gái da đen kia thật sự đã chết sao?”
Ông già da trắng ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu là cỗ thi thể ngày hôm qua, tôi xác định, đã chết. Mấy người cũng đều kiểm tra qua, cô ta quả thật đã chết rồi.”
Lý Hạ: “Nhưng lại không thấy thi thể của cô ta đâu nữa.”
Người chơi Châu Âu Lena cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Cô nghi ngờ thi thể dùng chân của mình chạy đi sao?” Cô gái tóc ngắn khinh thường nhìn lướt qua tất cả người chơi đang ngồi ở đây, cô ta lạnh lùng nói: “Trong số mấy người, có kẻ trộm đi cỗ thi thể kia. Cô gái đó quả thật đã chết, cho dù cô ta có thủ thuật che mắt gì thì cũng không thể trốn được Hắc tháp.”
Đường Mạch kín đáo nhìn cô gái này.
Bọn họ nghĩ giống nhau.
Sau khi phát hiện thi thể của cô gái da đen biến mất, phản ứng đầu tiên của Đường Mạch cũng là thủ thuật che mắt.
Trong những tiểu thuyết cài motif Biệt thự bão tuyết, tác giả thường xuyên để hung thủ giả chết, thoát khỏi hiềm nghi. Mọi người ở đây là mười bảy người chơi cao cấp mạnh nhất toàn cầu, ai cũng không biết đối phương có dị năng gì. Nếu dị năng của cô gái da đen kia là làm bản thân lâm vào trạng thái chết giả, lừa những người khác, vậy thì cũng không phải không có khả năng.
Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Đường Mạch bác bỏ.
“Tên của cô ta ở trên lưng ghế đã bị Hắc tháp gạch đi, búp bê gỗ của cô ta cũng vỡ thành mảnh nhỏ. Hơn nữa quy tắc trò chơi điều thứ bảy: một phút cuối cùng của mỗi buổi sáng, mọi người có quyền biểu quyết.” Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục nói: “Nếu cô ta không chết, Hắc tháp nhất định sẽ đặt phiếu trắng mới ở chỗ cô ta. Nhưng Hắc tháp không đặt, bởi vì cô ta đã chết rồi.”
Giả chết đã bị loại bỏ, vậy thì chỉ còn một khả năng.
Bạch Nhược Dao: “Giết hai người chơi còn chưa đủ, lại trộm đi một thi thể. Có chút thú vị rồi nha.”
Mộ Hồi Tuyết gõ gõ bàn: “Vậy tại sao quái vật cần trộm đi thi thể của cô gái kia? Hoặc là nói, tại sao phải chờ đến buổi tối hôm sau mới trộm thi thể. Sau khi cô gái kia bị giết, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giấu luôn thi thể đi. Nguyên nhân trộm thi thể là gì, hắn muốn lấy được gì từ việc đó.”
Vấn đề này, không ai có thể giải đáp.
Phó Văn Đoạt: “Sang ngày mai có thể nhìn xem hai cỗ thi thể hôm nay có biến mất hay không.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì nghiêng đầu: “Cho nên vấn đề dẫn đến đây nè. . . . . .Đêm qua, trong ba người chơi có tư cách ra ngoài thì đã chết hai người, còn một người nữa là ai nhỉ?”
Lúc này, mười bốn người chơi còn lai ai cũng bị tình nghi.
Đường Mạch xác định, trong bảy người chơi Trung Quốc, trừ Lý Hạ hắn không quen biết ra, sáu người còn lại khẳng định không phải quái vật Hắc tháp, đồng thời bọn họ cũng không có lý do giết người chơi. Cho nên kẻ giết người chắc chắn là nằm trong tám người còn lại.
Người chơi Đông Nam Á lạnh lùng cổ quái, người chơi Đông Á trầm mặc ít lời.
Hai người chơi Châu Âu có vẻ là đồng đội của nhau, ông lão da trắng người chơi Hoa Kỳ, và đội ngũ hai nam người chơi Hoa Kỳ khác.
Còn có người chơi Trung Quốc, Lý Hạ.
Trong tám người này, mỗi người đều là một kẻ tình nghi. Bình thường mà nói, tố chất thân thể của người già không bằng người trẻ tuổi, tố chất thân thể của phụ nữ cũng không giống đàn ông. Dưới tình huống chịu hạn chế về dị năng, muốn giết hai nam người chơi cường đại, phụ nữ và người già đều không thể làm được.
Tầm mắt Đường Mạch nhắm đến năm nam người chơi.
Lúc này, một người chơi Hoa Kỳ mở miệng nói: “David Anders, kỳ thật tôi đã từng nghe qua hắn. Hắn ở khu 2 Hoa Kỳ, người New York. Dị năng của hắn na ná gương phản chiếu, tôi cũng không rõ lắm, nhưng dị năng của hắn là loại chiến đấu, cho dù bị hạn chế cũng không thể đơn giản bị người ta giết chết như vậy. Thực lực hắn ta rất mạnh.”
Đường Mạch nhìn sang, hắn nhớ rõ người chơi này tên Bell Fosker.
Người chơi Hoa Kỳ khác mở miệng: “Ừ, hơn nữa cùng một lúc giết hai người chơi, thực lực của hung thủ tuyệt đối rất mạnh.”
Đây là người chơi Hoa Kỳ John Bruce. Hai người này là đồng đội.
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Andre: “Người chơi Nga kia, anh biết không.”
Andre lắc đầu: “Không biết.”
Tuy không biết được dị năng của người chơi Nga kia là gì, nhưng thật rõ ràng, từ một thân cường tráng của đối phương có thể nhìn ra đây cũng là một người chơi có thể năng rất mạnh.
Ông lão da trắng bỗng nhiên mở miệng: “Tuy rằng chúng ta không biết thực lực cùng dị năng của nhau, nhưng có một chuyện tôi nghĩ mọi người đều biết. Người đầu tiên thông quan trò chơi Hắc tháp trên toàn cầu- người chơi Trung Quốc Phó Văn Đoạt, người đầu tiên thông quan hình thức khó khăn- người chơi Đường Mạch, còn có Mộ Hồi Tuyết đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, cùng với người đầu tiên thông quan tầng năm- Lena Joophorse và Donde Sevik.” Ông già bình tĩnh nói, “Giữa những người chơi cao cấp cũng phân chia thực lực, bởi vì năng lực chiến đấu mạnh không có nghĩa là có thể thông quan trò chơi. Năm kẻ các người, có thể tính là người chơi lợi hại nhất trong tòa thành này.”
Lý Hạ bổ sung: “Cũng có thể thêm anh ta nữa, anh ta nhìn qua có vẻ là người chơi thông quan dựa vào vũ lực.” Cô ta chỉ vào Andre.
Người chơi Đông Nam Á mở miệng: “Tổng cộng sáu người.”
Ông lão da trắng: “Không sai, sáu người này là kẻ duy nhất có thực lực đủ để giết hai người chơi kia.”
“Bộp bộp bộp—-“
Tiếng vỗ tay chợt vang lên, mọi người nhìn sang hướng người vỗ tay.
Bạch Nhược Dao cười: “Thích thật đấy nhỉ, suy luận này cũng khá được. Dù sao thì cũng chẳng có tổn hại gì khi loại bỏ những kẻ đối lập mình. Nhưng mà mấy người nói vậy có thể khiến tôi không vui đấy, Đường Đường cũng có thể tính là kẻ mạnh sao?”
Đường Mạch ý thức được đối phương muốn nói gì, lập tức nói to: “Bạch Nhược Dao!”
Bạch Nhược Dao che miệng, cười như kẻ trộm: “Mấy người không biết dị năng của cậu ấy là gì thôi. Nếu biết dị năng của cậu ấy rồi thì mấy người sẽ hiểu, dưới tình huống dị năng chịu hạn chế, cậu ấy có thể giết được một người chơi là đã rất tốn sức rồi, giết hai người chơi á, căn bản là không có khả năng nha.”
Đường Mạch trực tiếp ra tay, tấn công Bạch Nhược Dao. Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn hắn, lật tay rút ra một khẩu súng, đặt sau đầu Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao giơ hai tay một cách vô tội: “Tôi nói sai sao.”
Đường Mạch nheo mắt, nhìn thanh niên mặt búp bê này. Một lát sau, hắn đè lại tay Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt thu súng lại. Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía mấy người chơi đang mang thần sắc khác nhau, hắn bình tĩnh nói: “Cho nên bây giờ mấy người có thể đoán rồi, đồng bạn của tôi không cẩn thận để lộ thông tin ‘chỉ cần bị phong ấn dị năng thì tôi là một phế vật’, chúng ta vẫn đang hành động, hy vọng sau khi mấy người cho dị năng của tôi bị phong ấn, nếu xuất hiện người chết thì khẳng định không phải tôi giết, tôi sẽ được rửa sạch hiềm nghi.”
Đường Mạch cong môi: “Cho nên, bây giờ mấy người đoán là ai nhỉ?”
Buổi sáng thứ ba chấm dứt, Bạch Nhược Dao viết lên giấy cái tên “George Ansoni”, tên của ông lão da trắng kia. Những người chơi còn lại đều tự viết tên lên phiếu trắng của mình.
Mọi người trở lại phòng.
Ngay một giây khi cửa phòng đóng lại, Đường Mạch nâng tay, hung hăng đấm về phía Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao đã sớm có phòng bị, như lời anh ta nói, không có dị năng thì Đường Mạch căn bản không phải đối thủ của anh ta. Anh ta thoải mái chặn lại đòn tấn công của Đường Mạch, nhưng Phó Văn Đoạt đã thực hiện một cú quét ngang khiến Bạch Nhược Dao chật vật lùi về sau hai bước.
Hoàn toàn không còn vẻ trấn định tự nhiên như khi ở bên chiếc bàn dài ban nãy.
Đường Mạch nắm chặt ngón tay mình, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Dao, ánh mắt lạnh như băng: “Tuy rằng bọn họ không bỏ phiếu để phong ấn dị năng của tôi, nhưng Bạch Nhược Dao, nếu có lần sau, anh có thể thử xem.”
Bạch Nhược Dao dựa vào vách tường, nhìn Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “Tôi đoán nhé, ngày đầu tiên là cô gái da đen kia bị bỏ phiếu là bởi vì cô ta nói quá nhiều. Sau đó thì chắc là Mộ Hồi Tuyết? Do cô ta quá mạnh, đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian mà. Còn bây giờ, người bị bỏ phiếu là. . . . . .” Anh ta quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, “Phó thiếu tá?”
Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn anh ta, không phủ nhận.
Bạch Nhược Dao cười nói: “Đường Đường, cậu thấy đấy, là do tôi cố ý mà. Kể cả cậu có mạnh thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bầu cậu. Bọn họ sẽ dựa theo thứ tự, lần lượt phong ấn dị năng của người chơi mạnh nhất. Cậu đoán tiếp theo là ai? Tôi cảm thấy nếu không phải cậu, thì chính là cái cô Châu Âu kia, hoặc là Andre.”
Đường Mạch cạn lời với Bạch Nhược Dao. Hắn thật sự không hiểu người thần kinh nghĩ gì, có khi hắn cảm thấy hành vi của Bạch Nhược Dao là có chủ ý, có khi lại cảm thấy anh ta đang quấy rối làm phiền.
Ba người kéo chăn, Bạch Nhược Dao đang chuẩn bị nói chuyện, Đường Mạch đưa tay chĩa súng về phía đầu giường, nhắm ngay đầu anh ta.
Bạch Nhược Dao bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái: “Đường Đường, Phó thiếu tá, biến thái cũng có chỗ tốt của biến thái, mạch suy nghĩ của kẻ biến thái có đôi khi rất không giống nhau nha.”
Đường Mạch nhướng mày: “Anh thừa nhận mình là biến thái rồi à?”
Bạch Nhược Dao hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Chẳng lẽ hai người không coi tôi như vậy sao?”
Phó Văn Đoạt: “Cậu ấy cảm thấy cậu là một tên thần kinh.” Dừng một chút, anh bổ sung: “Tôi cũng thế.”
Bạch Nhược Dao vậy nhưng lại cảm động nói: “Vậy mà hai người chỉ cảm thấy tôi giống thần kinh thôi sao, không ngờ trong lòng hai người tôi xem như vẫn còn chút hình tượng như vậy.”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .”
Mẹ nó đúng là người thần kinh có lối suy nghĩ rộng rãi, trẻ con thiểu năng thường sống vui hơn những đứa bình thường!
Tuy rằng ban ngày Bạch Nhược Dao quấy rối khiến người khác hiểu được đại khái Đường Mạch là một người chơi dựa vào dị năng để thông quan phó bản, nhưng đồng thời mức độ hoài nghi của bọn họ với Đường Mạch cũng giảm đi. Bây giờ dị năng của mọi người đã phải chịu một sự hạn chế lớn, điều này cũng nghĩa là khả năng giết người của Đường Mạch đã bị suy giảm rất nhiều.
Ít nhất thì trong hai ba ngày nữa, bọn họ sẽ không đặt trọng điểm vào Đường Mạch, mà sẽ chú ý vào đám người Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết.
Trong căn phòng tối đen, giọng nói khiến người ta phiền chán của Bạch Nhược Dao vang lên: “Đúng rồi, hai người thật sự cảm thấy ba người kia là do quái vật Hắc tháp giết sao.”
Đường Mạch sửng sốt, trong đầu rất nhanh đã hiện lên một ý niệm, nhưng hắn không nắm chắc điều đó.
Phó Văn Đoạt: “Cậu muốn nói cái gì?”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Phó thiếu tá, vừa rồi tôi đã nói đó thôi, mạch suy nghĩ của kẻ biến thái đôi khi rất khác người. Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, có lẽ bọn họ không phải bị quái vật giết mà là bị con người giết. Chẳng hạn vào hôm đầu tiên, giả sử tôi và anh, cùng với cô gái da đen kia là ba người chơi có tư cách ra ngoài. Tôi cố ý giết chết cô gái kia, để anh hiểu lầm rằng tôi là quái vật Hắc tháp. Nếu anh ngu một chút, viết tên tôi lên phiếu đỏ, vậy thì anh liền mất đi tư cách nhận Grab Six rồi.”
(4*) Mình sợ một số bạn còn chưa hiểu tại mấy chương trước mình không giải thích kỹ lắm;-;
Viết tên người mà mình cho rằng là quái vật lên phiếu đỏ, chỉ được viết đúng một lần thôi, nếu đoán đúng thì coi như thông quan được một nửa rồi, chỉ cần bắt con quái vật rồi nướng lên nữa là xong ;o
Nên nếu viết sai tên thì coi như mất tư cách nhận Grab Six.
Đường Mạch: “Vậy hai người ngày hôm sau thì sao, anh giết hai người à.”
Bạch Nhược Dao sửa lại: “Đường Đường lại vu oan tôi rồi, tôi đã nói là ban đêm tôi không đi ra ngoài, không phải tôi giết.”
Đường Mạch mặt không đổi sắc nói: “Chỉ là ví dụ thôi.”
Bạch Nhược Dao bất đắc dĩ cười: “Được được, lời của cậu tôi còn có thể phản đối sao, Phó thiếu tá sẽ đánh tôi chết mất. Giết hai người kia. . . . . .” Giọng nói dừng lại, Đường Mạch theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về hướng Bạch Nhược Dao. Chỉ thấy trong bóng đêm tối đen, đôi mắt sáng ngời của thanh niên mặt búp bê còn chứa một thần sắc xa thẳm, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Bạch Nhược Dao dùng thanh âm mang theo ý cười, nói một cách đương nhiên: “Giết người chơi khác, trực tiếp loại bỏ đối thủ. . . . . .Vậy không phải càng tiện hơn sao.”
Một đêm trôi qua, Đường Mạch xốc chăn, hắn cùng Phó Văn Đoạt xác định qua ban đêm hai người đều không rời khỏi phòng, sau đó cùng nhau mở cửa ra ngoài. Ngay khi Đường Mạch sắp đến chỗ ngoặt, hắn thấy Mộ Hồi Tuyết đứng đầu cầu thang, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Đường Mạch chưa từng gặp qua vẻ mặt này của Mộ Hồi Tuyết, cô lẳng lặng đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn thôi. Cảm nhận được tầm mắt của Đường Mạch, cô ta quay đầu, ánh sáng trong mắt khẽ di chuyển, môi hé ra rồi ngậm lại.
Phó Văn Đoạt nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.
Lúc này Đường Mạch chạy lên phía trước, tiến đến bên người Mộ Hồi Tuyết. Hắn cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, trong nháy mắt khi thấy cỗ thi thể kia thì mở to mắt.
Qua vài giây, Đường Mạch bước xuống cầu thang, kiểm tra thi thể một chút. Hắn quay đầu nói với Phó Văn Đoạt: “Đã chết, giống với bài đồng dao, là chết do bị một dao xuyên tim. Quả nhiên, không thể phát hiện chuyện ra ngoài buổi tối, có lẽ là Hắc tháp bày ra thủ thuật che mắt, chúng ta không ai phát hiện anh ta đã ra ngoài. Thẳng đến khi mở cửa ban nãy cũng không chú ý tới việc đó.”
Mộ Hồi Tuyết siết chặt ngón tay, khẽ thở dài: “Không nghĩ là Fly. . . . . .” Giọng nói khựng lại một chút, cô sửa: “Fox thật sự sẽ chết.”
Đường Mạch cúi đầu, nhìn đôi mắt mở to của Bạch Nhược Dao cùng lỗ máu đen ngòm trên ngực anh ta. Ánh mắt hắn dừng trong một giây khi nhìn thấy cánh tay phải bị chém đứt của đối phương.
Sau lúc lâu, Đường Mạch cười một tiếng: “Còn nợ tôi một ân tình, thế mà đã chết như vậy rồi. . . . . .”
“Hm, thật là lỗ vốn mà.”
/243
|