Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm
..............................
Đường Mạch tập trung lắng nghe, một tiếng 'sột soạt' vang lên trong đầu cậu.
Thanh âm cực kì khẽ, không cẩn thận nghe căn bản không nghe thấy, nhưng âm thanh rất kì lạ. Không phải tiếng gió, tiếng lá cây, nhưng hơi giống tiếng rít của ti vi trắng đen ở thế kỷ trước mà Đường Mạch đã từng nghe hồi bé.
Khi trò chơi của Tháp Đen chính thức bắc đầu, toàn bộ đồ điện cơ hồ không còn tín hiệu. Ti vi, máy tính, di động, toàn bộ trở thành đồ vật trang trí. Lúc này không ai dùng đồ điện nữa, lại càng đừng nói đến ti vi trắng đen.
Đường Mạch có thể xác định, 80% đây là tiếng rít phát ra từ ti vi trắng đen.
"Thanh âm từ trong đầu cậu?"
Đối phương không nói thẳng vấn đề, mà lại hỏi chuyện này. Đường Mạch cũng không có việc gì, cậu cũng không vội, bình thản nói: "Ừm, vang lên trong đầu."
"Có lẽ vì cách liên lạc của tôi không giống với lần trước." Tiếng rít của dòng điện ngày càng rõ ràng, cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được âm thanh va chạm của sắt, nhưng giọng điệu của người này vẫn rất bình tĩnh:" Lần này tôi không gõ ba lần vào quả trứng."
Đường Mạch nắm được tia bất thường: "Ý anh là..."
"Tôi sẽ sử dụng quả trứng. Mạch tiên sinh, tạm thời gọi cậu như vậy, trước mắt tôi đang đi vào trò chơi của Tháp Đen. Tình hình cụ thể tôi không thể giải thích nhiều, nhưng tôi đoán trò chơi này không đơn giản. Cho nên tôi nghĩ có khả năng sẽ sử dụng đạo cụ, chừa lại cho mình một đường lui."
Đường Mạch đã hiểu đối phương rốt cuộc muốn nói gì, mắt cậu ro rụt lại, tới bây giờ người này mới mở miệng nói tin tức mà Đường Mạch muốn biết: "Qủa trứng này tên là Mạch Mạch, là một vật phẩm lưu trữ trò chơi. Nếu cậu từng chơi game thì chắc là biết, lưu trữ là cái gì."
Đường Mạch chưa từng nghĩ tới đạo cụ hiếm lại có tác dụng như vậy!
Các game nhập vai khi offline đều có thiết lập chức năng lưu trữ, người chơi khi chơi game có thể tùy thời tiến hành lưu trữ. Trong quá trình lưu trữ, người chơi có thể tùy tiện rời khỏi trò chơi, nếu muốn tiếp tục, chỉ cần đọc lại phần đã lưu trữ, là có thể trở lại thời điểm lưu trữ, không lãng phí thời gian trò chơi; thứ hai là có thể chừa lại cho mình con đường sống. Nếu người chơi đến một cửa ải bị tử vong, có thể trực tiếp đọc lưu trữ, sau đó quay lại thời điểm trước khi bị chết.
Đạo cụ lưu trữ, bốn chữ này nói ra đơn giản, nhưng đây có thể là thần khí nghịch thiên của Tháp Đen.
Tốc độ máu chảy của Đường Mạch nhanh hơn, adrenalin (1) tăng mạnh. Bất kể ai biết mình có được một đạo cụ lưu trữ trò chơi, chỉ sợ không thể bình tĩnh. Đường Mạch không nói gì, người kia dường như cũng biết lời mình nói quan trọng cỡ nào, hắn cho cậu thời gian thích ứng, không lên tiếng quấy rầy. Bởi vì khi hắn có được đạo cụ hiếm này, cũng thiếu chút nữa thất thố.
Qua một phút, Đường Mạch mới bình tĩnh lại được, hỏi: "Có hạn chế gì?"
Tháp Đen không có khả năng tặng cho người chơi một cái đạo cụ lưu trữ không giới hạn gì. Nếu thực sự không có hạn chế, nó sẽ là thần khí để ăn gian, sẽ phá hủy tính công bằng của trò chơi.
Đối phương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh trả lời: "Có ba hạn chế. Thứ nhất, bảy ngày sử dụng một lần và không được tích lũy. Thứ hai, thời gian lưu trữ là một giờ, chỉ giới hạn lưu trữ trong trò chơi của Tháp Đen. Trong thời gian một giờ có thể đọc lưu trữ quay lại trò chơi bất cứ lúc nào, nhưng quá thời gian, đạo cụ mất hiệu lực. Thứ ba, cũng là nguyên nhân mà tôi tìm cậu."
Đường Mạch nhíu mày: "Nguyên nhân là gì?"
"Muốn sử dụng Mạch.... Sử dụng đạo cụ lưu trữ, phải có sự đồng ý của cả hai. Ý tôi là giữa tôi và cậu không ai có thể tự mình mở ra đạo cụ lưu trữ." Thanh âm tạm dừng, giọng nam nhân tiếp tục nói: "Mạch tiên sinh, phương thức mở công năng lưu trữ là vẽ lên trứng Gà Tây một chữ 'S'."
Đường Mạch rốt cuộc hiểu được vì cái gì cái người khó đối phó này lại tình nguyện thà để lộ bí mật của trứng Gà Tây, cũng phải tìm cậu.
Nếu hắn không tìm Đường Mạch, trứng Gà Tây trong tay cậu cũng thành trứng phế. Trứng Gà Tây không thể ấp, luộc ăn cũng chưa chắc sẽ ngon, bỏ vào ba lô cũng chiếm diện tích.
Đường Mạch nghĩ thông suốt, trực tiếp hỏi: "Khi nào thì anh cần mở lưu trữ?"
Trên đời này không có bửa ăn nào là miễn phí.
Đường Mạch biết, sở dĩ vị Phó tiên sinh này nói chức năng của trứng Gà Tây cho cậu biết là muốn nhờ cậu hỗ trợ mở ra lưu trữ. Muốn mở ra đương nhiên phải nói phương pháp, nếu không Đường Mạch biết làm sao để mở lưu trữ. Bây giờ cậu đã biết tác dụng của trứng Gà Tây, đương nhiên phải đền đáp đối phương.
Mà đền đáp này chính là giúp hắn mở ra lưu trữ.
Giọng nam dừng lại, dường như không nghĩ tới Đường Mạch lại nhanh chóng quyết định như vậy. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói: "Hiện tại, cảm ơn."
Lấy ngón tay vẽ xuống trên thân trứng màu trắng một chữ 'S'. Sau khi Đường Mạch vẽ xong, chữ 'S' không ngừng lóe ra ánh sáng xanh nhạt, giống như đang ám chỉ hiện tại đang thực hiện lưu trữ.
"Trong lúc lưu trữ cả hai sẽ có chung tín hiệu, cho nên thật xin lỗi, mội giờ kế tiếp chỉ sợ không thể khống chế âm thanh bên này."
Đường Mạch tiếp theo cũng không có việc gì. Trong phòng thể dục bọn nhỏ đều đang ngủ, Lê Văn cũng vừa vào đó nghỉ ngơi. Một mình cậu tản bộ trong sân trường rộng rãi dưới tán cây mát mẻ, dưới chân là những phiến lá cây bạch quả héo rũ, cậu từng bước giẫm lên tạo ra âm thanh giòn tan. Một giờ giữ liên lạc cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng cậu lại nói: "Phó tiên sinh, chuyện này anh không nói trước."
Đây là một thế giới trắng rộng lớn và vô biên. Bầu trời là màu trắng tinh, mặt đất cũng thuần một màu trắng. Trong thế giới vô tận này, trên mặt đất có đầy đủ các thiết bị gia dụng kiểu cũ. Máy giặt bồn đơn cũ, máy may, radio bụng lớn và hàng trăm chiếc ti vi kiểu cũ có màn hình bông tuyết, giống như những đồ bỏ bị ném vào thế giới màu trắng.
Một nam nhân cao lớn anh tuấn đứng giữa các thiết bị điện, trong tay hắn cầm một quả trứng Gà Tây màu trắng, trên vỏ trứng có một kí tự 'S' đang phát sáng. Trong trứng Gà Tây truyền ra một câu 'Chuyện này anh không nói trước', Phó Văn Đoạt dừng bước, hơi nhướng mày.
"...Sau khi mở ra lưu trữ tôi mới biết có hạn chế này."
Đường Mạch thản nhiên nói: "Nhưng dù gì cũng là anh quấy rầy thời gian của tôi."
Phó Văn Đoạt nở nụ cười, không nói nữa, tiếp tục đi trong thế giới đồ điện.
Đường Mạch bỏ quả trứng Gà Tây vào túi, đưa tay ra sau lưng, đi dạo trong khuôn viên trường. Bên tai cậu lúc nào cũng có các loại âm thanh kì lạ, có khi là tiếng kim rơi ra từ máy may, có khi là tiếng máy giặt làm khô quần áo. Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là Phó tiên sinh, kể từ lúc đó không nói một lời nào.
Vừa rồi Đường Mạch nói mình bị quấy rầy, là cố ý nói dối, nhưng không phải để trêu trọc một người xa lạ, mà là vì muốn nói cho đối phương biết: anh lại nợ tôi một việc.
Hắn nói chức năng và phương pháp sử dụng trứng Gà Tây, ngược lại Đường Mạch giúp hắn mở lưu trữ.
Từ đó, hai người huề nhau, không ai nợ ai.
Nhưng bây giờ Phó tiên sinh lại thiếu Đường Mạch một việc, Đường Mạch có thể dựa vào đó để cuộc trao đổi lần sau chiếm được chút lợi ích.
Phó tiên sinh không nói lời nào, Đường Mạch cũng sẽ không chủ động mở miệng. Cậu đi một vòng quanh trường, chưa tới hai mươi phút. Đường Mạch trở lại thư viện, ngồi ở hồ nước, mặt không chút thay đổi xem ảnh ngược ngoằn ngoèo trên mặt nước.
Còn bốn mươi phút.
Đường Mạch bắt đầu tự hỏi bốn mươi phút kế tiếp có thể làm gì để giết thời gian, nhưng Phó Văn Đoạt không để cậu chờ lâu như vậy. Năm phút sau, một trận đánh nhau kịch liệt đột nhiên vang lên, Đường Mạch rùng mình, cẩn thận nghe động tĩnh bên kia.
Cậu nghe được tiếng kim loại va chạm nhau. Âm thanh này quá nhanh, một lần công kích tuyệt đối không vượt quá 0,5 giây. Đường Mạch nghe ra, dường như có rất nhiều đồ vật công kích vị Phó tiên sinh. Trong vòng năm phút, Phó tiên sinh không phát ra một chút âm thanh nào. Liên tục đánh hơn mười phút, hắn bắt đầu thở một chút.
Vô số vật nặng rớt xuống đất dường như muốn ám chỉ, vị Phó tiên sinh đã đánh bại một vài đối thủ.
Nhưng đối thủ vẫn chưa dừng lại.
Càng ngày càng nhiều âm thanh va chạm, thậm chí còn có âm thanh dao găm cắt qua vật nặng.
Thời gian lưu trữ trò chơi đã qua năm mươi lăm phút, Đường Mạch căng thẳng, cẩn thận nghe âm thanh trong đầu, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Cậu không thể tận mắt thấy đối phương trải qua cái gì, nhưng nghe âm thanh cũng có thể hiểu được, năng lực thực chiến của Phó tiên sinh cực kì mạnh. Suốt ba mươi phút, không một giây nghỉ ngơi, liên tục chiến đấu. Cho dù có một trăm hay một ngàn đối thủ, hắn vẫn chống đỡ được.
Cực kì mạnh.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Thần kinh Đường Mạch còn bị chấn động một chút, càng miễn bàn tới vị Phó tiên sinh kia chân chính gặp phải vụ nổ mạnh như vậy.
"Chống đỡ không được..." Âm thanh khàn khàn vang lên.
Đường Mạch lập tức nói: "Thời gian lưu trữ còn một phút, mau đọc lưu trữ."
"Không kịp rồi."
Đường Mạch sửng sốt, còn không hiểu được những lời này có nghĩa là gì, âm thanh trong đầu cậu đột nhiên biến mất. Đường Mạch nhanh chóng lấy quả trứng Gà Tây ra, chỉ thấy chữ 'S' nhàn nhạt tan biến, không còn lóe ra ánh sáng xanh. Không đợi cậu suy nghĩ, toàn thân trứng Gà Tây tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, đây là đối phương chủ động liên lạc.
"Vừa rồi trò chơi thất bại, tôi đã đọc lưu trữ."
Hết thảy chỉ phát sinh trong mười giây đồng hồ. Mười giây trước, Đường Mạch nhớ rõ giọng nói người này khàn vô cùng, hơi thở nặng nề, dường như bị thương rất nặng. Nhưng hiện tại thanh âm hắn giống hệt một giờ trước, ổn định, tiếng dòng điện lại vang lên bên tai Đường Mạch.
Đường Mạch nhíu mày: "Phó tiên sinh, anh mới vừa nói anh không kịp đọc lưu trữ..."
"Lưu trữ cần vẽ một chữ 'S' lên trứng, đọc lưu trữ cần vẽ một chữ 'L'. Một cái là 'save' một cái là 'load'. Vừa rồi tôi cùng một con quái vật của Tháp Đen chiến đấu, nó mạnh hơn tôi nhiều. Chỉ còn một phút đồng hồ nữa đạo cụ lưu trữ sẽ mất đi hiệu lực, tôi không có cơ hội viết chữ 'L'."
Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng: "Anh không có cơ hội đọc lưu trữ, vậy anh..."
"Còn có một cách khác đọc lưu trữ." Giọng nói nam nhân thong thả, bình tĩnh: "Sau khi lưu trữ mở ra, trong vòng một giờ nếu chết, có thể tự động đọc lưu trữ. Cho nên vừa rồi tôi tự giết mình, trực tiếp đọc lưu trữ."
Đường Mạch trầm mặc.
Ở thời điểm cấp bách, không chút do dự tự giết mình, đổi lấy một đường sống... Nếu là Đường Mạch cậu cũng sẽ làm như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không quyết đoán như người này.
"Lãng phí một giờ của cậu, bây giờ cậu có chuyện gì không? Thật có lỗi."
Đường Mạch ngồi nhìn sao ngắm trăng một giờ: "Không sao, không có việc gì." Về sau anh nhớ kĩ là được, không cần khách khí.
"Vừa rồi tôi tiến hành trò chơi công tháp tầng hai." Thanh âm nam nhân trầm thấp bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, nói ra lời nói làm mọi người kinh ngạc: "Người chơi đạt tới trình độ nhất định, sẽ bị Tháp Đen mạnh mẽ kéo vào trò chơi công tháp. Đây là một trong những phương thức mở ra trò chơi công tháp, tôi đoán còn có thể còn có những cách khác."
Đường Mạch nghe khi đến 'Trò chơi công tháp tầng thứ hai', đã ngạc nhiên mở to hai mắt.
Cậu đột nhiên đoán được vị Phó tiên sinh này là ai...
Giọng nói khàn khàn từ tính vang lên, mang theo ý cười rất khó phát hiện: "Chào cậu, Đường Mạch, tôi là Phó Văn Đoạt."
Sau khi chấm dứt liên lạc, Đường Mạch không lập tức quay về phòng thể dục, cậu ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ nước, ánh mắt bình tĩnh nhìn trứng Gà Tây màu trắng ngà trong tay.
Phó Văn Đoạt.
Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt.
Người mở ra trò chơi công tháp tầng thứ nhất ở Trung Quốc, khiến toàn bộ người chơi đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém chết hắn.
Lê Văn lúc trước còn nói giỡn với Đường Mạch, nếu có cơ hội nhìn thấy cái tên khách lén quan sông Phó Văn Đoạt đã đem toàn bộ người chơi Trung Quốc đi công tháp đầu tiên, hắn nhất định sẽ treo người kia lên đánh, dùng mười loại cực hình, đánh ba ngày ba đêm, hết sức tàn nhẫn.
Sau khi đọc lưu trữ trò chơi, Phó Văn Đoạt tỏ vẻ chính mình sẽ tìm cách rời khỏi trò chơi, kiếm đường khác để ra. Dựa theo thực lực của hắn bây giờ, không thể thông qua tầng hai, chỉ có thể tạm thời buông bỏ.
Phó Văn Đoạt nói trò chơi công tháp của mình cho Đường Mạch nghe.
Đường Mạch biết không phải đối phương đột nhiên cảm thấy cậu rất tốt bụng, có thể xem như bạn bè mà nói mọi chuyện cho cậu, thoải mái trao đổi bí mật. Hắn nói cho Đường Mạch đại khá là vì câu nói 'Làm lãng phí một giờ của cậu'. Tuy nhiên, trả lễ có hơi lớn một chút, có lẽ còn một ít nguyên nhân khác
Tóm lại, trước mắt Đường Mạch đã biết, đạt tới trình độ nhất định sẽ bị Tháp Đen mạnh mẽ lôi vào trò chơi công tháp. Lúc trước Phó Văn Đoạt mở ra trò chơi công tháp chắc cũng không phải tự nguyện, hắn bị Tháp Đen mạnh mẽ kéo vào, đồng thời không cẩn thận làm hại toàn bộ người chơi Trung Quốc.
Hôm nay hắn bị kéo vào trò chơi công tháp tầng hai lại không gieo 'tai họa' cho người khác, Đường Mạch đoán có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, Tháp Đen đối với người đầu tiên mở ra trò chơi công tháp có chút đặc biệt, sẽ tiến hành thông báo cho toàn thế giới, cũng kéo toàn bộ người chơi trong khu vực tiến vào, cùng nhau công tháp; Khả năng thứ hai, toàn bộ người chơi Trung Quốc trước mắt chỉ có Phó Văn Đoạt thông qua Tháp Đen tầng một, trừ hắn ra, những người khác không thể công tháp tầng hai, tự nhiên không thể bị lôi vào.
Đường Mạch cuối đầu nhìn hồ nước trong suốt, một con cá nhỏ ở đáy hồ bơi qua, nổi lên một gợn sóng nhàn nhạt.
".....Anh ta từ đầu đã nghe Trần San San gọi mình là 'anh Đường Mạch'? Vậy mà vẫn gọi 'Mạch tiên sinh'."
Đường Mạch hắt ra một tiếng khinh thường, quay về phòng thể dục ngủ.
Trả qua một đêm đại chiến, Đường Mạch ngủ thẳng đến tám giờ sáng mới tỉnh. Những người khác vẫn còn mệt mỏi, nhất là nhóm học sinh, ngủ thẳng đến giữa trưa. Bọn nhỏ mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần căng thẳng. Đầu tiên là đột nhiên mở ra trò chơi công tháp, sau lại bị khách lén qua sông trả thù. Thể xác và tinh thần của bọn nhỏ đều mệt mỏi.
Hai giờ chiều, Đường Mạch và Lê Văn đi siêu thị trường học cầm nước uống và đồ ăn. Vài học sinh tỉnh dậy, chia đồ bắt đầu ăn.
Đường Mạch bổ sung cho ba lô của mình hai bình nước, vài bịch bánh quy.
Sau đó, cậu và Lê Văn chuẩn bị rời đi.
Nhóc Mập Mạp cực kì kinh ngạc: "Đường Mạch, Lê Văn, các anh không ở lại với chúng em sao?"
Trần San San đã sớm biết, đứng ở một bên không nói chuyện. Vài học sinh khác cũng dùng sức giữ lại hai người.
Lê Văn có phần do dự, Đường Mạch lại cực kì bình tĩnh: "Các em tổng cộng có năm người, hai người chơi chính thức, ba quân dự bị, còn đều là học sinh. Tổ hợp các em đi tới đâu, cũng đều hấp dẫn lực chú ý. Nếu còn có thêm hai người bọn tôi, có thể dễ dàng trở thành dê béo trong mắt người khác. Đương nhiên, nếu chỉ có nhóm mà không có hai bọn tôi, các em cũng sẽ trở thành dê béo."
Nhóm học sinh sửng sốt.
Đường Mạch: "Tôi đề nghị các em chia làm hai nhóm, năm người không cần phải ở một chỗ. Người chơi chính thức có thể tách ra, nhóc Mập Mạp và hai nhóc kia một nhóm, San San và Kiều Phỉ Phỉ một nhóm. Chờ các em trở nên mạnh hơn, có thể cùng nhau hành động.
Kiều Phỉ Phỉ ngây người: "Em không muốn tách ra..."
Trần San San suy nghĩ một lát, gật đầu: "Anh nói đúng. Năm người chúng em ở cùng nhau quả thực rất bắt mắt. Thế giới bây giờ, quân dự bị là nhiều nhất, khách lén qua sông là ít nhất. Nhưng tới loại thời điểm này, không chỉ có khách lén qua sông mới giết người. Chúng ta coi như cũng đã giết người. Năm học sinh ở cùng một chỗ nguy hiểm rất cao, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chia ra hành động."
Nhóm học sinh rất nghe lời Trần San San, bởi vì con bé luôn đúng. Nhưng bọn chúng vẫn không muốn tách ra, rốt cuộc như thế nào, do chúng nó tự mình quyết định.
Trước khi đi, Đường Mạch nhìn Trần San San: "Bây giờ anh sẽ đi tìm bạn anh, bạn anh cũng ở Thượng Hải, nhưng ở Phổ Đông, lúc lên đường không có khả năng mang theo các em. Mười ngày sau, nếu có cơ hội, anh sẽ đến trường học một chuyến." Đường Mạch không có thực lực này, cũng không thể bảo vệ cho mấy đứa nhỏ này mãi mãi, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng nó.
Đường Mạch và Lê Văn đứng ở cửa trường học, tạm biệt mấy đứa nhỏ.
Lê Văn có chút lưu luyến, nhưng hắn còn có chuyện của mình, hắn phải về nhà nhìn xem, không chừng cha mẹ hắn chưa chết.
Sau khi hai người rời khỏi trường học, Lê Văn hỏi: "Đúng rồi, Đường Mạch, đêm qua cậu về rất muộn, chắc khoảng ba bốn giờ sáng gì đó? Cậu ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy hả?"
Đường Mạch thuận miệng nói: "Nhớ tới vài chuyện trước khi địa cầu online nên ở ngoài tản bộ lâu hơn một chút." Chuyện trứng Gà Tây Đường Mạch không thể nói, việc ngoài ý muốn có liên lạc với Phó Văn Đoạt lại càng không thể nói ra.
Lê Văn 'A' một tiếng. Trên đường về nhà, hắn bắt đầu hưng phấn kể chuyện nhà của mình. Giọng nói của hắn cực kì vui vẻ, nhưng âm cuối vẫn có chút run lên, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh.
Đường Mạch nhìn hắn một cái.
Người này chỉ là đang cố gắng bình tĩnh, hắn lo lắng nhà mình không còn một ai, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhà Lê Văn ở ngay khu Tĩnh An, hắn và Đường Mạch đi hai tiếng, lúc gần sáu giờ tới một khu biệt thự.
Càng tới gần nhà, cước bộ của Lê Văn càng chậm.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tới trước căn biệt thự ba tầng.
Lê Văn đứng ở trước cửa sắt lớn, không dám mở cửa. Cậu không biết sau khi đẩy cánh cửa, sẽ thấy cha mẹ hắn, hay là không một bóng người.
Đường Mạch định đi Phổ Đông, vừa lúc tiện đường, liền đưa Lê Văn đi một chuyến. Hơn nữa thế giới bây giờ, không lúc nào được thả lỏng cảnh giác, phải tùy thời đề phòng khách lén qua sông và người chơi có tâm tư bất chính khác. Hai người cùng đi, so với một người vẫn tốt hơn.
Lê Văn đứng trước cửa, thỉnh thoảng đụng cánh cửa, nhưng lại không dám đẩy vào.
Năm phút sau, Đường Mạch đột nhiên chìa tay, dùng sức một cái, chìa khóa sắt bị cậu bóp gãy. Cậu lập tức đẩy cửa ra, quay đầu nói: "Ít nhất trên cửa không có bẫy, chắc là không có khách lén qua sông."
Lê Văn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đường Mạch. Một lúc lâu, hắn mới gật đầu: "Ừm, không có nguy hiểm..."
Đường Mạch lấy lý do cẩn thận khách lén qua sông giúp Lê Văn mở cửa.
Có một số việc chung quy vẫn phải đối mặt. Lê Văn cố lấy dũng khí, bước vào hoa viên. Hắn đi đến trước cửa biệt thự, Đường Mạch nói: "Cẩn thận một chút, lỡ như thật sự có người lạ vào nhà."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Đường Mạch một cước đá văng cánh cửa.
Ầm!
Cửa gỗ lim lớn rớt xuống mặt đất, một tầng bụi bay lên.
Xác nhận bên trong không có kẻ đột nhập, Lê Văn vội vàng lên lầu, không ngừng kêu 'Cha mẹ'. Nhưng không có hồi âm.
Cha mẹ Đường Mạch đã qua đời từ lâu, cậu không vào nhà, chỉ đứng dựa vào cánh cửa màu đen, nghe Lê Văn không ngừng kêu tên cha mẹ hắn.
Lê Văn từ trong phòng vòng ra, không tìm được một bóng người. Thanh âm hắn dần dần trở nên tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, hắn kích động cao giọng nói: "Mẹ của tôi còn sống, mẹ của tôi còn sống!"
Đường Mạch kinh ngạc nhìn phóng khách, thấy Lê Văn chạy tới cầm một tờ giấy, vẻ mặt vui sướng, cơ thể không ngừng run rẩy: "Mẹ của tôi còn sống, Đường Mạch, cậu mau nhìn! Mẹ của tôi còn sống! Mẹ tôi nói cha đột nhiên biến mất, điện thoại và mọi thứ không có tín hiệu, không thể liên lạc với tôi. Thượng Hải bây giờ hơi loạn, mẹ tôi dự định về biệt thự ở quê tạm thời tránh một thời gian. Mẹ nói nếu như tôi còn sống, có thể đến đó tìm mẹ. Đường Mạch, mẹ của tôi còn sống."
Đường Mạch cười nói: "Chúc mừng anh."
Lê Văn kích động một trận, nụ cười đột nhiên dừng lại: "Nhưng cha tôi lại biến mất..."
Đường Mạch khuyên bảo: "Anh trước tiên đi tìm mẹ anh đi."
Lê Văn trầm mặt cuối đầu, một lát sau, hắn xiết chặt mảnh giấy, gật gật đầu.
Quê Lê Văn ở gần núi Côn Sơn, ông bà của hắn đã qua đời từ sớm, trong nhà cũng không còn nhiều họ hàng, người thân duy nhất chỉ còn cha mẹ. Bây giờ biết mẹ còn sống, hắn nhất định phải đi tìm mẹ.
Hai người tới khu Hoàn Phổ thì chia ra.
Lê Văn dừng bên một sạp bán báo, tìm cho Đường Mạch một bản đồ chi tiết ở Thượng Hải, lấy bút vẽ một lộ tuyến trên bản đồ.
"Đường này đi Phổ Đông là gần nhất. Bây giờ phà qua sông Hoàng Phổ khẳng định không hoạt động, cậu đi cầu lớn Nam Phổ, lại từ bên này vòng qua đi..."
Đường Mạch nhớ kỹ đường, đem bản đồ cất kỹ. Cậu ngẩng đầu, nhìn nhìn công tử bột ngốc nghếch trước mặt.
Hai người nhìn nhau, không nói chuyện. Một lát sau, Lê Văn cười nói: "Bây giờ thực lực của tôi quá yếu, đi chung với cậu chắc chắn sẽ liên lụy cậu. Bây giờ tôi đi tìm mẹ trước, Đường Mạch, có cơ hội về sau lại gặp mặt, tạm biệt."
Đường Mạch lắc lắc bản đồ trong tay: "Cảm ơn, sau này gặp, tạm biệt."
Lê Văn cười ha ha: "Tôi đây không phải càng phải cảm ơn cậu hơn sao? Haiz, tôi rất ngốc, sau này tham gia trò chơi phải vận dụng đầu óc một chút, bằng không chết như thế nào cũng không biết. Mấy ngày nay, thật sự cảm ơn cậu."
Đường Mạch không nói thêm gì, hai người tạm biệt rồi đi.
Lê Văn mới đi được mười bước, Đường Mạch bỗng nhiên cao giọng nói: "Tôi vừa nghĩ đến một việc, Lê Văn, anh lại đây."
Lê Văn vội vàng chạy lại: "Chuyện gì?"
Đường Mạch nhìn hắn, mỉm cười không nói lời nào.
Lê Văn mơ màng: "Đường Mạch?"
"Tôi kêu anh quay lại thì anh quay lại sao? Trường điểm tâm nhãn (2), không phải chỉ nói một mình nhóc Mập Mạp, còn có anh nữa." Đường Mạch mỉm cười: "Công tử bột ngốc, cố gắng sống tốt."
Lê Văn: "......Hóa ra trong lòng cậu vẫn cảm thấy tôi là một công tử bột, còn rất ngốc nữa?! Cậu sao lại nghĩ tôi như vậy chứ!!!"
Đường Mạch: ".........." Trọng điểm không phải là trường điểm tâm nhãn sao!
Hai người nhìn nhau cười, lần này thật sự tạm biệt.
Lê Văn rời đi, Đường Mạch cầm bản đồ, bắt đầu đi đến Phổ Đông.
Lúc còn người, còn không cảm thấy gì. Hiện tại chỉ còn lại một mình, Đường Mạch ngoài ý muốn cảm thấy có chút yên tĩnh. Cậu cầm bản đồ bỏ vào ba lô, đi dọc qua ngã tư, nấp người dưới bóng râm của cây, yên lặng chạy đi.
Ban đêm, người trên đường rõ ràng ít hơn hẳn. Sau khi trò chơi bắt đầu, ngay cả thành phố đứng đầu thế giới cũng trở thành thành phố không bao giờ ngủ. Ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày, những gốc khuất khả năng có kẻ địch ẩn nấp rất cao, không ai muốn ở lại trên đường vào ban đêm.
Đường Mạch đi hơn một giờ, đến gần cầu Nam Phổ thì dừng bước.
Cậu quyết định không đi tiếp.
Không ai biết được khách lén qua sông có trốn ở đâu đó quan sát hay không, không cần là khách lén qua sông, chỉ cần là một người xa lạ, cũng rất nguy hiểm.
Đường Mạch tìm đại một cửa hàng thức ăn nhanh không biết tên, sau khi xác định bên trong không có ai, cậu mở ba lô. Đường Mạch không bật đèn mà kéo cái ghế chặn ở cửa, đồng thời thả rất nhiều đũa lên bệ cửa sổ, dựng chiếc đũa lên, một đầu dựa vào cửa sổ, đầu khác dựa vào bệ cửa sổ. Người bên ngoài nhìn vào không thấy tình hình bên trong, một khi leo cửa sổ đi vào, chiếc đũa sẽ rơi xuống, sẽ phát ra tiếng động.
Đường Mạch rút ra tấm khăn trải bàn, trải nó ra sàn nhà.
Người chơi chính thức tố chất cơ thể rất mạnh, bây giờ là cuối thu, Đường Mạch nằm trên mặt đất cũng không thấy lạnh, thậm chí cũng không quá mệt mỏi. Cậu tiến vào nhà này không phải để ngủ mà là vì tìm một chỗ qua đêm, phòng ngừa phát sinh tình huống nguy hiểm không cần thiết.
Từ khi trò chơi bắt đầu đã qua bốn ngày. Bốn ngày, ngoại trừ khách lén qua sông chắc chắn đã từng giết người, khi đối mặt với người chơi chính thức và quân dự bị cũng không thể lơ là.
Có lẽ trên tay bọn họ cũng đã dính máu.
Đường Mạch nằm trên mặt đất, giơ tay lên. Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xuống một chút ánh sáng mờ nhạt vào cửa hàng tiện lợi. Đường Mạch nhìn tay mình, sắc mặt bình tĩnh.
Cậu cũng đã giết hai người.
Một lần là ngộ sát. Tên trộm Tiền Tam Khôn muốn giết cậu, cậu không cẩn thận giết chết đối phương.
Còn một lần là cậu tự tay giết chết. Đường Mạch dùng que diêm lớn đập nứt đầu tên to con phun lửa.
Ngoại trừ hai người này, còn một vài người cũng coi như gián tiếp chết trong tay cậu. Chẳng hạn như nam nhân cụt tay, còn có người cầm súng.
Gương mặt những người này hiện lên trước mắt cậu, Đường Mạch phát hiện cậu thế mà đã không thể nhớ nỗi khuôn mặt của Tiền Tam Khôn. Khi nhớ tới những người này, trong lòng cậu không chút lay động, trái tim đập bình thường, không khác gì với mọi ngày.
"Khách lén qua sông sao...."
Đường Mạch từ trong túi lấy ra quả trứng Gà Tây. Ánh trăng quá mờ, Đường Mạch không nhìn được màu trắng của quả trứng, chỉ có thể nhìn thấy hình tròn.
"Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, anh ta giết ai?"
Một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc Kinh. Cách nhau hơn ngàn km. Đường Mạch cũng không cảm thấy phải sợ cái người mà toàn bộ người chơi Trung Quốc căm ghét, có lẽ tên đó rất lợi hại, nhưng cũng không thể bay đến Thượng Hải đến chém cậu? Điều đó không có khả năng. Nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, Đường Mạch đến lúc chết cũng tâm phục khẩu phục.
Đường Mạch nhẹ nhàng gõ lên quả trứng Gà Tây. Gõ hai cái, lúc sắp gõ tới cái thứ ba, ngón tay cậu dừng lại giữa không trung. Đường Mạch bỏ trứng Gà Tây vào túi, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Mạch rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, tiếp tục đi Phổ Đông.
Trên đường Đường Mạch đụng phải một người trẻ tuổi chủ động bắt chuyện. Là một nam sinh viên, đoán Đường Mạch cũng là sinh viên, cậu ta kích động chạy đến hỏi tình huống của mình.
Trên thế giới vẫn còn nhiều người khờ như vậy? Sau khi trò chơi bắt đầu, cậu ta không sợ bị người lạ lừa?
Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy tâm tư cậu quá mức đen tối, luôn nghi ngờ này nọ. Chẳng lẽ cậu cũng nên sống đơn giản lại, tin tưởng thế giới này vẫn tràn ngập tình yêu?
Sau khi xuống cầu, Đường Mạch liền thấy hai thi thể.
Cổ hai người đều bị cắt bằng vũ khí sắc bén, bị ném ở dưới hầm cầu. Đồ trên người đều bị lấy hết, balo bên người trống trơn đang lay động, bên trong chắc đã bị người cướp đi. Xem tình trạng là chết từ đêm qua.
.....Cậu vẫn nên là chính mình thì tốt hơn.
Buổi chiều hôm sau, Đường Mạch dựa theo lộ trình mà Lê Văn vẽ cho, tìm được tiểu khu của bạn tốt. Tiểu khu này cực kì tĩnh mịch, khi Đường Mạch đi tới, còn nhìn thấy cụ già lưng mang bao lớn, bao nhỏ gì đó, từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Đường Mạch đi vào tiểu khu, ông già kinh ngạc liếc mắt nhìn, dường như nghĩ tới cái gì, lại chạy vào tiểu khu.
Đường Mạch nhíu mày.
Phản ứng của ông cụ kia có chút kì lạ.
Khi cậu đi vào tiểu khu, liền hiểu vì sao ông cụ kia khi nãy lại nhìn mình như vậy.
Tiểu khu này rất lớn, chia thành hai khu Đông và khu Tây, hai người đứng cách nhau một con đường. Đường Mạch đi khu Tây. Tổng cộng có sáu tòa nhà cao tầng, bạn tốt của cậu sống trong ở tòa nhà trong cùng. Một năm trước cậu đến nhà bạn tốt ở hai ngày cuối năm, vẫn còn nhớ rõ đường.
Ở giữa sáu tòa nhà, có một công viên nhỏ để người ở đây tản bộ.
Hiện tại chính giữa công viên, trên quảng trường có sáu thi thể nằm đó. Đường Mạch đi lên nhìn xem. Không có bạn của cậu trong đó, có ba người đàn ông trung niên, một nữ và ba nam trẻ tuổi. Không biết vì cái gì lại chết ở nơi này, xem thi thể có thể đã chết hơn một ngày.
Người đàn ông trung niên cầm con dao làm bếp trong tay, còn người nữ dưới tay phải có một vũng máu. Trong đó có mộ thanh niên trên ngực có một lỗ máu lớn, tối đen như mực, không thể khép lại được, nhưng bên trong không có vũ khí.
Nhìn vết thương trên đó, Đường Mạch đã có thể đoán được đại khái.
Người nữ trẻ tuổi là bị dao chém chết, nam thanh niên có lẽ là chết bởi dị năng nào đó.
70% sáu người này là tự giết lẫn nhau. Đương nhiên cũng có khả năng còn những người khác tham gia vào cuộc chiến đấu này, nhưng chỉ có sáu người chết ở đây.
Đường Mạch nhìn như đang quan sát sáu thi thể, trên thực tế, lực chú ý của cậu vẫn còn đặt ở xung quanh. Không ai biết sáu người này có đồng bọn hay không, có thể bọn họ đang núp ở gần đó. Cho nên khi kiểm tra thi thể, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.
Đường Mạch cầm lấy dao của người đàn ông trung niên, đặt vào vết thương trước ngực của cô gái trẻ tuổi. Lưỡi dao hoàn toàn trùng khớp với vết thương, cô gái này đúng là bị dao này giết chết.
Không còn có kết luận nào khác, Đường Mạch cũng không quan tâm chuyện này. Cậu sờ sờ hình xăm que diêm trên cổ tay.
Que diêm này là nhóm học sinh đưa cho cậu. Nhóc Mập Mạp nói dị năng của nó quá yếu, que diêm này vừa dài vừa nặng, nó căn bản không dùng được. Những đứa khác xuất phát từ lòng cảm kích, quyết định đem que diêm lớn đưa cho Đường Mạch. Đường Mạch cũng không từ chối.
Biểu tình Đường Mạch bình tĩnh đi vào tòa nhà bạn tốt đang ở. Cậu không đi thang máy, lựa chọn thang bộ để đi lên. Bạn tốt ở tầng bảy, cả tòa nhà dường như không có một ai, chỉ có tiếng bước chân Đường Mạch nhẹ nhàng vang lên.
Đi đến cửa nhà bạn tốt, Đường Mạch một cước đạp hư cửa, sau đó cậu vào nhà kiểm tra.
Không một ai.
Cũng không giống như mẹ của Lê Văn lưu lại bất kì tờ giấy nào.
Đường Mạch đi đến trước bàn ăn, nhìn dưa muối trên dĩa đã bị mốc từ lâu, còn một chén cháo mới chỉ ăn đến một nửa. Trên mặt cháo bám một tầng bụi màu xám nhạt, nước canh đục ngầu. Một chiếc đũa còn trên bàn, một chiếc nằm dưới đất, giống như chủ nhân nó lỡ tay, khiến chiếc đũa rơi xuống mặt đất. Cũng có thể là đột nhiên biến mất, nên nó mới rớt ở dưới...
Tỷ lệ sống sót là cực kì thấp.
Đường Mạch từ trong tủ lấy ra hai gói mì và chai nước, bỏ vào ba lô. Trước khi rời đi, Đường Mạch đứng lại bàn trà ngay phòng khách, cúi đầu nhìn một tấm hình được lồng khuôn gỗ. Là ảnh chụp ba nam sinh, cả ba đều mặc đồng phục. Một người là Đường Mạch, một người vừa cao vừa gầy, người còn lại thì rõ mập.
Ba nam sinh vui vẻ ôm nhau, quăng nón tốt nghiệp lên bầu trời cao rộng, chúc mừng lễ tốt nghiệp.
Nhìn thật lâu, Đường Mạch vươn tay, chạm vào mặt người mập.
"Hạo Tử, tôi sẽ sống tốt."
Đường Mạch xoay người rời đi.
Trong ảnh chụp, thanh niên béo mập cười đến xán lạn.
Tiểu khu vẫn là một mãnh tĩnh mịch như trước. Đường Mạch xuống lầu, định trực tiếp rời đi. Cậu đi thẳng, rẽ qua một cái ngã tư, chơi phát hiện thân ảnh quen thuộc.
Đường Mạch dừng bước.
Ông lão khi nãy vừa mang bao lớn, bao nhỏ ra khỏi tiểu khu, lúc này đang ngồi ngay bồn hoa trên đường. Nghe thấy âm thanh, lão quay đầu lại. Thấy Đường Mạch, hai mắt lão sáng lên, phất phất tay, lớn tiếng nói: "Cậu gì ơi, chân lão bị trẹo, có thể lại đây giúp ông một chút không?"
Đường Mạch đứng từ xa nhìn lão, tầm mắt lướt qua chân của ông ta, không hé răng.
Cách bồn hoa mười mét còn có một đôi nam trẻ tuổi đang ngồi. Từ khi Đường Mạch xuất hiện, bọn họ cũng lén lút đánh giá cậu. Thấy ông lão nói chuyện với Đường Mạch, hai người lập tức đi tới. Nam nhân trẻ tuổi nâng chân ông lão lên, tùy tiện nhìn hai cái: "Trời ơi, chân ông lão trật thật rồi. Này, trật chân phải làm thế nào làm thế nào? Anh bạn, cậu có thể lại đây giúp không?"
Cô gái trẻ tuổi cũng nói: "Tôi cũng không biết phải làm như thế nào. Anh đẹp trai, anh có biết trật chân nên làm gì không?"
"Không biết." Đường Mạch bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, từng bước lùi về đường khác.
Ông lão đột nhiên la lên: "Không thể để cho nó chạy!!!"
'Soạt' một tiếng, từ sau lùm cây rậm rạp xuất hiện bốn người. Một người phụ nữ trung niên và ba người đàn ông trung niên.
Trong nháy mắt khi ông lão nói câu đó, Đường Mạch đã xoay người chạy trốn, bốn người kia không nghĩ tới cậu phản ứng nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt. Khi bọn họ kịp phản ứng, không chỉ bốn người, một nam một nữ và ông lão mới vừa rồi còn nói mình trật chân cũng gia nhập đuổi theo Đường Mạch.
Tốc độ Đường Mạch cực nhanh, nhát mắt đã bỏ lại bọn họ hơn mười mét.
"Trở lại ngay!!!"
Đường Mạch sắp chạy đến góc, đột nhiên, một trận gió kỳ quái gào thét dựng lên trước mặt cậu. Gió lớn xoắn lại, tạo thành lốc xoáy thổi mạnh, hất Đường Mạch lùi về sau. Cậu cắn chặt răng, dùng tay trái chạm bồn hoa ven đường, tính vịn nó để tiến lên. Nhưng ngay khi cậu đụng vào bồn hoa.
"Cậu ta chạm vào rồi!"
"Đụng vào rồi!"
Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng.
[ Đinh Đông! Kích hoạt phó bản trò chơi nhiều người 'Cờ tỷ phú của Mario'.]
[Ngày 22 tháng 11 năm 2017, 17 giờ 2 phút, người chơi Lí Trinh, Viên Kì, Lưu Phi Hào, Triệu Quốc, Lâm Bang Thành, Lưu Tư Mị, Tề Phong, Đường Mạch an toàn tiến vào trò chơi.]
Cây cối bốn phía, nhà cao tầng giờ khắc này biến mất sạch sẽ.
Một ánh sáng hiện lên trước mắt Đường Mạch, chói mắt đến mức cậu không thể mở mắt. Ánh sáng trắng đem thế giới này nhuộm thành một mảnh không gian màu trắng, lúc này, một âm thanh trò chơi cực kì quen thuộc vang lên bên tai từng người.
"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch."
Toàn bộ thế giới, có ít nhất hai tỷ người đã nghe qua âm thanh này.
Tiếng nhạc vi tính đơn giản vui tươi quanh quẩn trong thế giới màu trắng này.
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, ánh sáng càng ngày càng mờ lại, Đường Mạch dần dần thấy được một chút, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy một nhân vật hoạt hình to lớn cao hai mét từ trên trời giáng xuống. Trên đầu nó đội một cái mũ đỏ có chứ 'M' màu trắng, cái mũi cực dài, mặc cái yếm màu xanh đậm.
Nó cao hai mét và trông như một con rối khổng lồ làm từ gỗ, động tác chậm chạp. Đôi mắt đen to tròn quét qua từng người, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Mạch, rồi đột nhiên giơ tay phải lên quơ sang bên ngực trái, làm một động tác giơ ngón cái kinh điển.
Ầm!
Mario khổng lồ đáp xuống sân khấu nhấp nháy.
"Everybody, It's me! Mario!"
........................................................
Chú thích:
1. Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, chất làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn.
2. Trường điểm tâm nhãn: trước khi nói và làm việc gì phải suy nghĩ một cách cẩn thận, xem kỹ lời nói và hành động của mình có lợi hay bất lợi cho người khác, cũng không được quá tin người. ( Edit: ở chương trước có giải thích rồi, nhắc lại cho ai quên)
3. Edit: Mình nói sơ lại về đạo cụ lưu trữ ( trứng Gà Tây):
- Lưu trữ trò chơi có nghĩa là có thể chơi lại từ đầu một trò chơi của Tháp Đen.
- Muốn mở ra lưu trữ thì cần hai người ( Đường Mạch – Phó Văn Đoạt) đồng thời viết chữ 'S' lên quả trứng Gà Tây. Nhưng thời gian lưu trữ chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu qua một tiếng sẽ mất khả năng lưu trữ.
- Trong một tiếng đồng hồ diễn ra lưu trữ, nếu người chơi muốn chơi lại từ đầu thì phải đọc lưu trữ bằng cách viết lên trứng Gà Tây chữ 'L'. Tuy nhiên trong trường hợp đặc biệt ( giống trường hợp của Phó Văn Đoạt trong chương này, không đủ thời gian để viết chữ 'L') có thể chủ động tìm cái chết để trực tiếp đọc lưu trữ mà không cần phải viết.
- Hạn chế của đạo cụ là bảy ngày mới dùng được một lần.
.........................................................
..............................
Đường Mạch tập trung lắng nghe, một tiếng 'sột soạt' vang lên trong đầu cậu.
Thanh âm cực kì khẽ, không cẩn thận nghe căn bản không nghe thấy, nhưng âm thanh rất kì lạ. Không phải tiếng gió, tiếng lá cây, nhưng hơi giống tiếng rít của ti vi trắng đen ở thế kỷ trước mà Đường Mạch đã từng nghe hồi bé.
Khi trò chơi của Tháp Đen chính thức bắc đầu, toàn bộ đồ điện cơ hồ không còn tín hiệu. Ti vi, máy tính, di động, toàn bộ trở thành đồ vật trang trí. Lúc này không ai dùng đồ điện nữa, lại càng đừng nói đến ti vi trắng đen.
Đường Mạch có thể xác định, 80% đây là tiếng rít phát ra từ ti vi trắng đen.
"Thanh âm từ trong đầu cậu?"
Đối phương không nói thẳng vấn đề, mà lại hỏi chuyện này. Đường Mạch cũng không có việc gì, cậu cũng không vội, bình thản nói: "Ừm, vang lên trong đầu."
"Có lẽ vì cách liên lạc của tôi không giống với lần trước." Tiếng rít của dòng điện ngày càng rõ ràng, cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được âm thanh va chạm của sắt, nhưng giọng điệu của người này vẫn rất bình tĩnh:" Lần này tôi không gõ ba lần vào quả trứng."
Đường Mạch nắm được tia bất thường: "Ý anh là..."
"Tôi sẽ sử dụng quả trứng. Mạch tiên sinh, tạm thời gọi cậu như vậy, trước mắt tôi đang đi vào trò chơi của Tháp Đen. Tình hình cụ thể tôi không thể giải thích nhiều, nhưng tôi đoán trò chơi này không đơn giản. Cho nên tôi nghĩ có khả năng sẽ sử dụng đạo cụ, chừa lại cho mình một đường lui."
Đường Mạch đã hiểu đối phương rốt cuộc muốn nói gì, mắt cậu ro rụt lại, tới bây giờ người này mới mở miệng nói tin tức mà Đường Mạch muốn biết: "Qủa trứng này tên là Mạch Mạch, là một vật phẩm lưu trữ trò chơi. Nếu cậu từng chơi game thì chắc là biết, lưu trữ là cái gì."
Đường Mạch chưa từng nghĩ tới đạo cụ hiếm lại có tác dụng như vậy!
Các game nhập vai khi offline đều có thiết lập chức năng lưu trữ, người chơi khi chơi game có thể tùy thời tiến hành lưu trữ. Trong quá trình lưu trữ, người chơi có thể tùy tiện rời khỏi trò chơi, nếu muốn tiếp tục, chỉ cần đọc lại phần đã lưu trữ, là có thể trở lại thời điểm lưu trữ, không lãng phí thời gian trò chơi; thứ hai là có thể chừa lại cho mình con đường sống. Nếu người chơi đến một cửa ải bị tử vong, có thể trực tiếp đọc lưu trữ, sau đó quay lại thời điểm trước khi bị chết.
Đạo cụ lưu trữ, bốn chữ này nói ra đơn giản, nhưng đây có thể là thần khí nghịch thiên của Tháp Đen.
Tốc độ máu chảy của Đường Mạch nhanh hơn, adrenalin (1) tăng mạnh. Bất kể ai biết mình có được một đạo cụ lưu trữ trò chơi, chỉ sợ không thể bình tĩnh. Đường Mạch không nói gì, người kia dường như cũng biết lời mình nói quan trọng cỡ nào, hắn cho cậu thời gian thích ứng, không lên tiếng quấy rầy. Bởi vì khi hắn có được đạo cụ hiếm này, cũng thiếu chút nữa thất thố.
Qua một phút, Đường Mạch mới bình tĩnh lại được, hỏi: "Có hạn chế gì?"
Tháp Đen không có khả năng tặng cho người chơi một cái đạo cụ lưu trữ không giới hạn gì. Nếu thực sự không có hạn chế, nó sẽ là thần khí để ăn gian, sẽ phá hủy tính công bằng của trò chơi.
Đối phương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh trả lời: "Có ba hạn chế. Thứ nhất, bảy ngày sử dụng một lần và không được tích lũy. Thứ hai, thời gian lưu trữ là một giờ, chỉ giới hạn lưu trữ trong trò chơi của Tháp Đen. Trong thời gian một giờ có thể đọc lưu trữ quay lại trò chơi bất cứ lúc nào, nhưng quá thời gian, đạo cụ mất hiệu lực. Thứ ba, cũng là nguyên nhân mà tôi tìm cậu."
Đường Mạch nhíu mày: "Nguyên nhân là gì?"
"Muốn sử dụng Mạch.... Sử dụng đạo cụ lưu trữ, phải có sự đồng ý của cả hai. Ý tôi là giữa tôi và cậu không ai có thể tự mình mở ra đạo cụ lưu trữ." Thanh âm tạm dừng, giọng nam nhân tiếp tục nói: "Mạch tiên sinh, phương thức mở công năng lưu trữ là vẽ lên trứng Gà Tây một chữ 'S'."
Đường Mạch rốt cuộc hiểu được vì cái gì cái người khó đối phó này lại tình nguyện thà để lộ bí mật của trứng Gà Tây, cũng phải tìm cậu.
Nếu hắn không tìm Đường Mạch, trứng Gà Tây trong tay cậu cũng thành trứng phế. Trứng Gà Tây không thể ấp, luộc ăn cũng chưa chắc sẽ ngon, bỏ vào ba lô cũng chiếm diện tích.
Đường Mạch nghĩ thông suốt, trực tiếp hỏi: "Khi nào thì anh cần mở lưu trữ?"
Trên đời này không có bửa ăn nào là miễn phí.
Đường Mạch biết, sở dĩ vị Phó tiên sinh này nói chức năng của trứng Gà Tây cho cậu biết là muốn nhờ cậu hỗ trợ mở ra lưu trữ. Muốn mở ra đương nhiên phải nói phương pháp, nếu không Đường Mạch biết làm sao để mở lưu trữ. Bây giờ cậu đã biết tác dụng của trứng Gà Tây, đương nhiên phải đền đáp đối phương.
Mà đền đáp này chính là giúp hắn mở ra lưu trữ.
Giọng nam dừng lại, dường như không nghĩ tới Đường Mạch lại nhanh chóng quyết định như vậy. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói: "Hiện tại, cảm ơn."
Lấy ngón tay vẽ xuống trên thân trứng màu trắng một chữ 'S'. Sau khi Đường Mạch vẽ xong, chữ 'S' không ngừng lóe ra ánh sáng xanh nhạt, giống như đang ám chỉ hiện tại đang thực hiện lưu trữ.
"Trong lúc lưu trữ cả hai sẽ có chung tín hiệu, cho nên thật xin lỗi, mội giờ kế tiếp chỉ sợ không thể khống chế âm thanh bên này."
Đường Mạch tiếp theo cũng không có việc gì. Trong phòng thể dục bọn nhỏ đều đang ngủ, Lê Văn cũng vừa vào đó nghỉ ngơi. Một mình cậu tản bộ trong sân trường rộng rãi dưới tán cây mát mẻ, dưới chân là những phiến lá cây bạch quả héo rũ, cậu từng bước giẫm lên tạo ra âm thanh giòn tan. Một giờ giữ liên lạc cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng cậu lại nói: "Phó tiên sinh, chuyện này anh không nói trước."
Đây là một thế giới trắng rộng lớn và vô biên. Bầu trời là màu trắng tinh, mặt đất cũng thuần một màu trắng. Trong thế giới vô tận này, trên mặt đất có đầy đủ các thiết bị gia dụng kiểu cũ. Máy giặt bồn đơn cũ, máy may, radio bụng lớn và hàng trăm chiếc ti vi kiểu cũ có màn hình bông tuyết, giống như những đồ bỏ bị ném vào thế giới màu trắng.
Một nam nhân cao lớn anh tuấn đứng giữa các thiết bị điện, trong tay hắn cầm một quả trứng Gà Tây màu trắng, trên vỏ trứng có một kí tự 'S' đang phát sáng. Trong trứng Gà Tây truyền ra một câu 'Chuyện này anh không nói trước', Phó Văn Đoạt dừng bước, hơi nhướng mày.
"...Sau khi mở ra lưu trữ tôi mới biết có hạn chế này."
Đường Mạch thản nhiên nói: "Nhưng dù gì cũng là anh quấy rầy thời gian của tôi."
Phó Văn Đoạt nở nụ cười, không nói nữa, tiếp tục đi trong thế giới đồ điện.
Đường Mạch bỏ quả trứng Gà Tây vào túi, đưa tay ra sau lưng, đi dạo trong khuôn viên trường. Bên tai cậu lúc nào cũng có các loại âm thanh kì lạ, có khi là tiếng kim rơi ra từ máy may, có khi là tiếng máy giặt làm khô quần áo. Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là Phó tiên sinh, kể từ lúc đó không nói một lời nào.
Vừa rồi Đường Mạch nói mình bị quấy rầy, là cố ý nói dối, nhưng không phải để trêu trọc một người xa lạ, mà là vì muốn nói cho đối phương biết: anh lại nợ tôi một việc.
Hắn nói chức năng và phương pháp sử dụng trứng Gà Tây, ngược lại Đường Mạch giúp hắn mở lưu trữ.
Từ đó, hai người huề nhau, không ai nợ ai.
Nhưng bây giờ Phó tiên sinh lại thiếu Đường Mạch một việc, Đường Mạch có thể dựa vào đó để cuộc trao đổi lần sau chiếm được chút lợi ích.
Phó tiên sinh không nói lời nào, Đường Mạch cũng sẽ không chủ động mở miệng. Cậu đi một vòng quanh trường, chưa tới hai mươi phút. Đường Mạch trở lại thư viện, ngồi ở hồ nước, mặt không chút thay đổi xem ảnh ngược ngoằn ngoèo trên mặt nước.
Còn bốn mươi phút.
Đường Mạch bắt đầu tự hỏi bốn mươi phút kế tiếp có thể làm gì để giết thời gian, nhưng Phó Văn Đoạt không để cậu chờ lâu như vậy. Năm phút sau, một trận đánh nhau kịch liệt đột nhiên vang lên, Đường Mạch rùng mình, cẩn thận nghe động tĩnh bên kia.
Cậu nghe được tiếng kim loại va chạm nhau. Âm thanh này quá nhanh, một lần công kích tuyệt đối không vượt quá 0,5 giây. Đường Mạch nghe ra, dường như có rất nhiều đồ vật công kích vị Phó tiên sinh. Trong vòng năm phút, Phó tiên sinh không phát ra một chút âm thanh nào. Liên tục đánh hơn mười phút, hắn bắt đầu thở một chút.
Vô số vật nặng rớt xuống đất dường như muốn ám chỉ, vị Phó tiên sinh đã đánh bại một vài đối thủ.
Nhưng đối thủ vẫn chưa dừng lại.
Càng ngày càng nhiều âm thanh va chạm, thậm chí còn có âm thanh dao găm cắt qua vật nặng.
Thời gian lưu trữ trò chơi đã qua năm mươi lăm phút, Đường Mạch căng thẳng, cẩn thận nghe âm thanh trong đầu, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Cậu không thể tận mắt thấy đối phương trải qua cái gì, nhưng nghe âm thanh cũng có thể hiểu được, năng lực thực chiến của Phó tiên sinh cực kì mạnh. Suốt ba mươi phút, không một giây nghỉ ngơi, liên tục chiến đấu. Cho dù có một trăm hay một ngàn đối thủ, hắn vẫn chống đỡ được.
Cực kì mạnh.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Thần kinh Đường Mạch còn bị chấn động một chút, càng miễn bàn tới vị Phó tiên sinh kia chân chính gặp phải vụ nổ mạnh như vậy.
"Chống đỡ không được..." Âm thanh khàn khàn vang lên.
Đường Mạch lập tức nói: "Thời gian lưu trữ còn một phút, mau đọc lưu trữ."
"Không kịp rồi."
Đường Mạch sửng sốt, còn không hiểu được những lời này có nghĩa là gì, âm thanh trong đầu cậu đột nhiên biến mất. Đường Mạch nhanh chóng lấy quả trứng Gà Tây ra, chỉ thấy chữ 'S' nhàn nhạt tan biến, không còn lóe ra ánh sáng xanh. Không đợi cậu suy nghĩ, toàn thân trứng Gà Tây tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, đây là đối phương chủ động liên lạc.
"Vừa rồi trò chơi thất bại, tôi đã đọc lưu trữ."
Hết thảy chỉ phát sinh trong mười giây đồng hồ. Mười giây trước, Đường Mạch nhớ rõ giọng nói người này khàn vô cùng, hơi thở nặng nề, dường như bị thương rất nặng. Nhưng hiện tại thanh âm hắn giống hệt một giờ trước, ổn định, tiếng dòng điện lại vang lên bên tai Đường Mạch.
Đường Mạch nhíu mày: "Phó tiên sinh, anh mới vừa nói anh không kịp đọc lưu trữ..."
"Lưu trữ cần vẽ một chữ 'S' lên trứng, đọc lưu trữ cần vẽ một chữ 'L'. Một cái là 'save' một cái là 'load'. Vừa rồi tôi cùng một con quái vật của Tháp Đen chiến đấu, nó mạnh hơn tôi nhiều. Chỉ còn một phút đồng hồ nữa đạo cụ lưu trữ sẽ mất đi hiệu lực, tôi không có cơ hội viết chữ 'L'."
Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng: "Anh không có cơ hội đọc lưu trữ, vậy anh..."
"Còn có một cách khác đọc lưu trữ." Giọng nói nam nhân thong thả, bình tĩnh: "Sau khi lưu trữ mở ra, trong vòng một giờ nếu chết, có thể tự động đọc lưu trữ. Cho nên vừa rồi tôi tự giết mình, trực tiếp đọc lưu trữ."
Đường Mạch trầm mặc.
Ở thời điểm cấp bách, không chút do dự tự giết mình, đổi lấy một đường sống... Nếu là Đường Mạch cậu cũng sẽ làm như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không quyết đoán như người này.
"Lãng phí một giờ của cậu, bây giờ cậu có chuyện gì không? Thật có lỗi."
Đường Mạch ngồi nhìn sao ngắm trăng một giờ: "Không sao, không có việc gì." Về sau anh nhớ kĩ là được, không cần khách khí.
"Vừa rồi tôi tiến hành trò chơi công tháp tầng hai." Thanh âm nam nhân trầm thấp bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, nói ra lời nói làm mọi người kinh ngạc: "Người chơi đạt tới trình độ nhất định, sẽ bị Tháp Đen mạnh mẽ kéo vào trò chơi công tháp. Đây là một trong những phương thức mở ra trò chơi công tháp, tôi đoán còn có thể còn có những cách khác."
Đường Mạch nghe khi đến 'Trò chơi công tháp tầng thứ hai', đã ngạc nhiên mở to hai mắt.
Cậu đột nhiên đoán được vị Phó tiên sinh này là ai...
Giọng nói khàn khàn từ tính vang lên, mang theo ý cười rất khó phát hiện: "Chào cậu, Đường Mạch, tôi là Phó Văn Đoạt."
Sau khi chấm dứt liên lạc, Đường Mạch không lập tức quay về phòng thể dục, cậu ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ nước, ánh mắt bình tĩnh nhìn trứng Gà Tây màu trắng ngà trong tay.
Phó Văn Đoạt.
Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt.
Người mở ra trò chơi công tháp tầng thứ nhất ở Trung Quốc, khiến toàn bộ người chơi đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém chết hắn.
Lê Văn lúc trước còn nói giỡn với Đường Mạch, nếu có cơ hội nhìn thấy cái tên khách lén quan sông Phó Văn Đoạt đã đem toàn bộ người chơi Trung Quốc đi công tháp đầu tiên, hắn nhất định sẽ treo người kia lên đánh, dùng mười loại cực hình, đánh ba ngày ba đêm, hết sức tàn nhẫn.
Sau khi đọc lưu trữ trò chơi, Phó Văn Đoạt tỏ vẻ chính mình sẽ tìm cách rời khỏi trò chơi, kiếm đường khác để ra. Dựa theo thực lực của hắn bây giờ, không thể thông qua tầng hai, chỉ có thể tạm thời buông bỏ.
Phó Văn Đoạt nói trò chơi công tháp của mình cho Đường Mạch nghe.
Đường Mạch biết không phải đối phương đột nhiên cảm thấy cậu rất tốt bụng, có thể xem như bạn bè mà nói mọi chuyện cho cậu, thoải mái trao đổi bí mật. Hắn nói cho Đường Mạch đại khá là vì câu nói 'Làm lãng phí một giờ của cậu'. Tuy nhiên, trả lễ có hơi lớn một chút, có lẽ còn một ít nguyên nhân khác
Tóm lại, trước mắt Đường Mạch đã biết, đạt tới trình độ nhất định sẽ bị Tháp Đen mạnh mẽ lôi vào trò chơi công tháp. Lúc trước Phó Văn Đoạt mở ra trò chơi công tháp chắc cũng không phải tự nguyện, hắn bị Tháp Đen mạnh mẽ kéo vào, đồng thời không cẩn thận làm hại toàn bộ người chơi Trung Quốc.
Hôm nay hắn bị kéo vào trò chơi công tháp tầng hai lại không gieo 'tai họa' cho người khác, Đường Mạch đoán có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, Tháp Đen đối với người đầu tiên mở ra trò chơi công tháp có chút đặc biệt, sẽ tiến hành thông báo cho toàn thế giới, cũng kéo toàn bộ người chơi trong khu vực tiến vào, cùng nhau công tháp; Khả năng thứ hai, toàn bộ người chơi Trung Quốc trước mắt chỉ có Phó Văn Đoạt thông qua Tháp Đen tầng một, trừ hắn ra, những người khác không thể công tháp tầng hai, tự nhiên không thể bị lôi vào.
Đường Mạch cuối đầu nhìn hồ nước trong suốt, một con cá nhỏ ở đáy hồ bơi qua, nổi lên một gợn sóng nhàn nhạt.
".....Anh ta từ đầu đã nghe Trần San San gọi mình là 'anh Đường Mạch'? Vậy mà vẫn gọi 'Mạch tiên sinh'."
Đường Mạch hắt ra một tiếng khinh thường, quay về phòng thể dục ngủ.
Trả qua một đêm đại chiến, Đường Mạch ngủ thẳng đến tám giờ sáng mới tỉnh. Những người khác vẫn còn mệt mỏi, nhất là nhóm học sinh, ngủ thẳng đến giữa trưa. Bọn nhỏ mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần căng thẳng. Đầu tiên là đột nhiên mở ra trò chơi công tháp, sau lại bị khách lén qua sông trả thù. Thể xác và tinh thần của bọn nhỏ đều mệt mỏi.
Hai giờ chiều, Đường Mạch và Lê Văn đi siêu thị trường học cầm nước uống và đồ ăn. Vài học sinh tỉnh dậy, chia đồ bắt đầu ăn.
Đường Mạch bổ sung cho ba lô của mình hai bình nước, vài bịch bánh quy.
Sau đó, cậu và Lê Văn chuẩn bị rời đi.
Nhóc Mập Mạp cực kì kinh ngạc: "Đường Mạch, Lê Văn, các anh không ở lại với chúng em sao?"
Trần San San đã sớm biết, đứng ở một bên không nói chuyện. Vài học sinh khác cũng dùng sức giữ lại hai người.
Lê Văn có phần do dự, Đường Mạch lại cực kì bình tĩnh: "Các em tổng cộng có năm người, hai người chơi chính thức, ba quân dự bị, còn đều là học sinh. Tổ hợp các em đi tới đâu, cũng đều hấp dẫn lực chú ý. Nếu còn có thêm hai người bọn tôi, có thể dễ dàng trở thành dê béo trong mắt người khác. Đương nhiên, nếu chỉ có nhóm mà không có hai bọn tôi, các em cũng sẽ trở thành dê béo."
Nhóm học sinh sửng sốt.
Đường Mạch: "Tôi đề nghị các em chia làm hai nhóm, năm người không cần phải ở một chỗ. Người chơi chính thức có thể tách ra, nhóc Mập Mạp và hai nhóc kia một nhóm, San San và Kiều Phỉ Phỉ một nhóm. Chờ các em trở nên mạnh hơn, có thể cùng nhau hành động.
Kiều Phỉ Phỉ ngây người: "Em không muốn tách ra..."
Trần San San suy nghĩ một lát, gật đầu: "Anh nói đúng. Năm người chúng em ở cùng nhau quả thực rất bắt mắt. Thế giới bây giờ, quân dự bị là nhiều nhất, khách lén qua sông là ít nhất. Nhưng tới loại thời điểm này, không chỉ có khách lén qua sông mới giết người. Chúng ta coi như cũng đã giết người. Năm học sinh ở cùng một chỗ nguy hiểm rất cao, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chia ra hành động."
Nhóm học sinh rất nghe lời Trần San San, bởi vì con bé luôn đúng. Nhưng bọn chúng vẫn không muốn tách ra, rốt cuộc như thế nào, do chúng nó tự mình quyết định.
Trước khi đi, Đường Mạch nhìn Trần San San: "Bây giờ anh sẽ đi tìm bạn anh, bạn anh cũng ở Thượng Hải, nhưng ở Phổ Đông, lúc lên đường không có khả năng mang theo các em. Mười ngày sau, nếu có cơ hội, anh sẽ đến trường học một chuyến." Đường Mạch không có thực lực này, cũng không thể bảo vệ cho mấy đứa nhỏ này mãi mãi, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng nó.
Đường Mạch và Lê Văn đứng ở cửa trường học, tạm biệt mấy đứa nhỏ.
Lê Văn có chút lưu luyến, nhưng hắn còn có chuyện của mình, hắn phải về nhà nhìn xem, không chừng cha mẹ hắn chưa chết.
Sau khi hai người rời khỏi trường học, Lê Văn hỏi: "Đúng rồi, Đường Mạch, đêm qua cậu về rất muộn, chắc khoảng ba bốn giờ sáng gì đó? Cậu ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy hả?"
Đường Mạch thuận miệng nói: "Nhớ tới vài chuyện trước khi địa cầu online nên ở ngoài tản bộ lâu hơn một chút." Chuyện trứng Gà Tây Đường Mạch không thể nói, việc ngoài ý muốn có liên lạc với Phó Văn Đoạt lại càng không thể nói ra.
Lê Văn 'A' một tiếng. Trên đường về nhà, hắn bắt đầu hưng phấn kể chuyện nhà của mình. Giọng nói của hắn cực kì vui vẻ, nhưng âm cuối vẫn có chút run lên, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh.
Đường Mạch nhìn hắn một cái.
Người này chỉ là đang cố gắng bình tĩnh, hắn lo lắng nhà mình không còn một ai, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhà Lê Văn ở ngay khu Tĩnh An, hắn và Đường Mạch đi hai tiếng, lúc gần sáu giờ tới một khu biệt thự.
Càng tới gần nhà, cước bộ của Lê Văn càng chậm.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tới trước căn biệt thự ba tầng.
Lê Văn đứng ở trước cửa sắt lớn, không dám mở cửa. Cậu không biết sau khi đẩy cánh cửa, sẽ thấy cha mẹ hắn, hay là không một bóng người.
Đường Mạch định đi Phổ Đông, vừa lúc tiện đường, liền đưa Lê Văn đi một chuyến. Hơn nữa thế giới bây giờ, không lúc nào được thả lỏng cảnh giác, phải tùy thời đề phòng khách lén qua sông và người chơi có tâm tư bất chính khác. Hai người cùng đi, so với một người vẫn tốt hơn.
Lê Văn đứng trước cửa, thỉnh thoảng đụng cánh cửa, nhưng lại không dám đẩy vào.
Năm phút sau, Đường Mạch đột nhiên chìa tay, dùng sức một cái, chìa khóa sắt bị cậu bóp gãy. Cậu lập tức đẩy cửa ra, quay đầu nói: "Ít nhất trên cửa không có bẫy, chắc là không có khách lén qua sông."
Lê Văn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đường Mạch. Một lúc lâu, hắn mới gật đầu: "Ừm, không có nguy hiểm..."
Đường Mạch lấy lý do cẩn thận khách lén qua sông giúp Lê Văn mở cửa.
Có một số việc chung quy vẫn phải đối mặt. Lê Văn cố lấy dũng khí, bước vào hoa viên. Hắn đi đến trước cửa biệt thự, Đường Mạch nói: "Cẩn thận một chút, lỡ như thật sự có người lạ vào nhà."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Đường Mạch một cước đá văng cánh cửa.
Ầm!
Cửa gỗ lim lớn rớt xuống mặt đất, một tầng bụi bay lên.
Xác nhận bên trong không có kẻ đột nhập, Lê Văn vội vàng lên lầu, không ngừng kêu 'Cha mẹ'. Nhưng không có hồi âm.
Cha mẹ Đường Mạch đã qua đời từ lâu, cậu không vào nhà, chỉ đứng dựa vào cánh cửa màu đen, nghe Lê Văn không ngừng kêu tên cha mẹ hắn.
Lê Văn từ trong phòng vòng ra, không tìm được một bóng người. Thanh âm hắn dần dần trở nên tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, hắn kích động cao giọng nói: "Mẹ của tôi còn sống, mẹ của tôi còn sống!"
Đường Mạch kinh ngạc nhìn phóng khách, thấy Lê Văn chạy tới cầm một tờ giấy, vẻ mặt vui sướng, cơ thể không ngừng run rẩy: "Mẹ của tôi còn sống, Đường Mạch, cậu mau nhìn! Mẹ của tôi còn sống! Mẹ tôi nói cha đột nhiên biến mất, điện thoại và mọi thứ không có tín hiệu, không thể liên lạc với tôi. Thượng Hải bây giờ hơi loạn, mẹ tôi dự định về biệt thự ở quê tạm thời tránh một thời gian. Mẹ nói nếu như tôi còn sống, có thể đến đó tìm mẹ. Đường Mạch, mẹ của tôi còn sống."
Đường Mạch cười nói: "Chúc mừng anh."
Lê Văn kích động một trận, nụ cười đột nhiên dừng lại: "Nhưng cha tôi lại biến mất..."
Đường Mạch khuyên bảo: "Anh trước tiên đi tìm mẹ anh đi."
Lê Văn trầm mặt cuối đầu, một lát sau, hắn xiết chặt mảnh giấy, gật gật đầu.
Quê Lê Văn ở gần núi Côn Sơn, ông bà của hắn đã qua đời từ sớm, trong nhà cũng không còn nhiều họ hàng, người thân duy nhất chỉ còn cha mẹ. Bây giờ biết mẹ còn sống, hắn nhất định phải đi tìm mẹ.
Hai người tới khu Hoàn Phổ thì chia ra.
Lê Văn dừng bên một sạp bán báo, tìm cho Đường Mạch một bản đồ chi tiết ở Thượng Hải, lấy bút vẽ một lộ tuyến trên bản đồ.
"Đường này đi Phổ Đông là gần nhất. Bây giờ phà qua sông Hoàng Phổ khẳng định không hoạt động, cậu đi cầu lớn Nam Phổ, lại từ bên này vòng qua đi..."
Đường Mạch nhớ kỹ đường, đem bản đồ cất kỹ. Cậu ngẩng đầu, nhìn nhìn công tử bột ngốc nghếch trước mặt.
Hai người nhìn nhau, không nói chuyện. Một lát sau, Lê Văn cười nói: "Bây giờ thực lực của tôi quá yếu, đi chung với cậu chắc chắn sẽ liên lụy cậu. Bây giờ tôi đi tìm mẹ trước, Đường Mạch, có cơ hội về sau lại gặp mặt, tạm biệt."
Đường Mạch lắc lắc bản đồ trong tay: "Cảm ơn, sau này gặp, tạm biệt."
Lê Văn cười ha ha: "Tôi đây không phải càng phải cảm ơn cậu hơn sao? Haiz, tôi rất ngốc, sau này tham gia trò chơi phải vận dụng đầu óc một chút, bằng không chết như thế nào cũng không biết. Mấy ngày nay, thật sự cảm ơn cậu."
Đường Mạch không nói thêm gì, hai người tạm biệt rồi đi.
Lê Văn mới đi được mười bước, Đường Mạch bỗng nhiên cao giọng nói: "Tôi vừa nghĩ đến một việc, Lê Văn, anh lại đây."
Lê Văn vội vàng chạy lại: "Chuyện gì?"
Đường Mạch nhìn hắn, mỉm cười không nói lời nào.
Lê Văn mơ màng: "Đường Mạch?"
"Tôi kêu anh quay lại thì anh quay lại sao? Trường điểm tâm nhãn (2), không phải chỉ nói một mình nhóc Mập Mạp, còn có anh nữa." Đường Mạch mỉm cười: "Công tử bột ngốc, cố gắng sống tốt."
Lê Văn: "......Hóa ra trong lòng cậu vẫn cảm thấy tôi là một công tử bột, còn rất ngốc nữa?! Cậu sao lại nghĩ tôi như vậy chứ!!!"
Đường Mạch: ".........." Trọng điểm không phải là trường điểm tâm nhãn sao!
Hai người nhìn nhau cười, lần này thật sự tạm biệt.
Lê Văn rời đi, Đường Mạch cầm bản đồ, bắt đầu đi đến Phổ Đông.
Lúc còn người, còn không cảm thấy gì. Hiện tại chỉ còn lại một mình, Đường Mạch ngoài ý muốn cảm thấy có chút yên tĩnh. Cậu cầm bản đồ bỏ vào ba lô, đi dọc qua ngã tư, nấp người dưới bóng râm của cây, yên lặng chạy đi.
Ban đêm, người trên đường rõ ràng ít hơn hẳn. Sau khi trò chơi bắt đầu, ngay cả thành phố đứng đầu thế giới cũng trở thành thành phố không bao giờ ngủ. Ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày, những gốc khuất khả năng có kẻ địch ẩn nấp rất cao, không ai muốn ở lại trên đường vào ban đêm.
Đường Mạch đi hơn một giờ, đến gần cầu Nam Phổ thì dừng bước.
Cậu quyết định không đi tiếp.
Không ai biết được khách lén qua sông có trốn ở đâu đó quan sát hay không, không cần là khách lén qua sông, chỉ cần là một người xa lạ, cũng rất nguy hiểm.
Đường Mạch tìm đại một cửa hàng thức ăn nhanh không biết tên, sau khi xác định bên trong không có ai, cậu mở ba lô. Đường Mạch không bật đèn mà kéo cái ghế chặn ở cửa, đồng thời thả rất nhiều đũa lên bệ cửa sổ, dựng chiếc đũa lên, một đầu dựa vào cửa sổ, đầu khác dựa vào bệ cửa sổ. Người bên ngoài nhìn vào không thấy tình hình bên trong, một khi leo cửa sổ đi vào, chiếc đũa sẽ rơi xuống, sẽ phát ra tiếng động.
Đường Mạch rút ra tấm khăn trải bàn, trải nó ra sàn nhà.
Người chơi chính thức tố chất cơ thể rất mạnh, bây giờ là cuối thu, Đường Mạch nằm trên mặt đất cũng không thấy lạnh, thậm chí cũng không quá mệt mỏi. Cậu tiến vào nhà này không phải để ngủ mà là vì tìm một chỗ qua đêm, phòng ngừa phát sinh tình huống nguy hiểm không cần thiết.
Từ khi trò chơi bắt đầu đã qua bốn ngày. Bốn ngày, ngoại trừ khách lén qua sông chắc chắn đã từng giết người, khi đối mặt với người chơi chính thức và quân dự bị cũng không thể lơ là.
Có lẽ trên tay bọn họ cũng đã dính máu.
Đường Mạch nằm trên mặt đất, giơ tay lên. Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xuống một chút ánh sáng mờ nhạt vào cửa hàng tiện lợi. Đường Mạch nhìn tay mình, sắc mặt bình tĩnh.
Cậu cũng đã giết hai người.
Một lần là ngộ sát. Tên trộm Tiền Tam Khôn muốn giết cậu, cậu không cẩn thận giết chết đối phương.
Còn một lần là cậu tự tay giết chết. Đường Mạch dùng que diêm lớn đập nứt đầu tên to con phun lửa.
Ngoại trừ hai người này, còn một vài người cũng coi như gián tiếp chết trong tay cậu. Chẳng hạn như nam nhân cụt tay, còn có người cầm súng.
Gương mặt những người này hiện lên trước mắt cậu, Đường Mạch phát hiện cậu thế mà đã không thể nhớ nỗi khuôn mặt của Tiền Tam Khôn. Khi nhớ tới những người này, trong lòng cậu không chút lay động, trái tim đập bình thường, không khác gì với mọi ngày.
"Khách lén qua sông sao...."
Đường Mạch từ trong túi lấy ra quả trứng Gà Tây. Ánh trăng quá mờ, Đường Mạch không nhìn được màu trắng của quả trứng, chỉ có thể nhìn thấy hình tròn.
"Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, anh ta giết ai?"
Một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc Kinh. Cách nhau hơn ngàn km. Đường Mạch cũng không cảm thấy phải sợ cái người mà toàn bộ người chơi Trung Quốc căm ghét, có lẽ tên đó rất lợi hại, nhưng cũng không thể bay đến Thượng Hải đến chém cậu? Điều đó không có khả năng. Nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, Đường Mạch đến lúc chết cũng tâm phục khẩu phục.
Đường Mạch nhẹ nhàng gõ lên quả trứng Gà Tây. Gõ hai cái, lúc sắp gõ tới cái thứ ba, ngón tay cậu dừng lại giữa không trung. Đường Mạch bỏ trứng Gà Tây vào túi, nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Mạch rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, tiếp tục đi Phổ Đông.
Trên đường Đường Mạch đụng phải một người trẻ tuổi chủ động bắt chuyện. Là một nam sinh viên, đoán Đường Mạch cũng là sinh viên, cậu ta kích động chạy đến hỏi tình huống của mình.
Trên thế giới vẫn còn nhiều người khờ như vậy? Sau khi trò chơi bắt đầu, cậu ta không sợ bị người lạ lừa?
Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy tâm tư cậu quá mức đen tối, luôn nghi ngờ này nọ. Chẳng lẽ cậu cũng nên sống đơn giản lại, tin tưởng thế giới này vẫn tràn ngập tình yêu?
Sau khi xuống cầu, Đường Mạch liền thấy hai thi thể.
Cổ hai người đều bị cắt bằng vũ khí sắc bén, bị ném ở dưới hầm cầu. Đồ trên người đều bị lấy hết, balo bên người trống trơn đang lay động, bên trong chắc đã bị người cướp đi. Xem tình trạng là chết từ đêm qua.
.....Cậu vẫn nên là chính mình thì tốt hơn.
Buổi chiều hôm sau, Đường Mạch dựa theo lộ trình mà Lê Văn vẽ cho, tìm được tiểu khu của bạn tốt. Tiểu khu này cực kì tĩnh mịch, khi Đường Mạch đi tới, còn nhìn thấy cụ già lưng mang bao lớn, bao nhỏ gì đó, từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Đường Mạch đi vào tiểu khu, ông già kinh ngạc liếc mắt nhìn, dường như nghĩ tới cái gì, lại chạy vào tiểu khu.
Đường Mạch nhíu mày.
Phản ứng của ông cụ kia có chút kì lạ.
Khi cậu đi vào tiểu khu, liền hiểu vì sao ông cụ kia khi nãy lại nhìn mình như vậy.
Tiểu khu này rất lớn, chia thành hai khu Đông và khu Tây, hai người đứng cách nhau một con đường. Đường Mạch đi khu Tây. Tổng cộng có sáu tòa nhà cao tầng, bạn tốt của cậu sống trong ở tòa nhà trong cùng. Một năm trước cậu đến nhà bạn tốt ở hai ngày cuối năm, vẫn còn nhớ rõ đường.
Ở giữa sáu tòa nhà, có một công viên nhỏ để người ở đây tản bộ.
Hiện tại chính giữa công viên, trên quảng trường có sáu thi thể nằm đó. Đường Mạch đi lên nhìn xem. Không có bạn của cậu trong đó, có ba người đàn ông trung niên, một nữ và ba nam trẻ tuổi. Không biết vì cái gì lại chết ở nơi này, xem thi thể có thể đã chết hơn một ngày.
Người đàn ông trung niên cầm con dao làm bếp trong tay, còn người nữ dưới tay phải có một vũng máu. Trong đó có mộ thanh niên trên ngực có một lỗ máu lớn, tối đen như mực, không thể khép lại được, nhưng bên trong không có vũ khí.
Nhìn vết thương trên đó, Đường Mạch đã có thể đoán được đại khái.
Người nữ trẻ tuổi là bị dao chém chết, nam thanh niên có lẽ là chết bởi dị năng nào đó.
70% sáu người này là tự giết lẫn nhau. Đương nhiên cũng có khả năng còn những người khác tham gia vào cuộc chiến đấu này, nhưng chỉ có sáu người chết ở đây.
Đường Mạch nhìn như đang quan sát sáu thi thể, trên thực tế, lực chú ý của cậu vẫn còn đặt ở xung quanh. Không ai biết sáu người này có đồng bọn hay không, có thể bọn họ đang núp ở gần đó. Cho nên khi kiểm tra thi thể, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.
Đường Mạch cầm lấy dao của người đàn ông trung niên, đặt vào vết thương trước ngực của cô gái trẻ tuổi. Lưỡi dao hoàn toàn trùng khớp với vết thương, cô gái này đúng là bị dao này giết chết.
Không còn có kết luận nào khác, Đường Mạch cũng không quan tâm chuyện này. Cậu sờ sờ hình xăm que diêm trên cổ tay.
Que diêm này là nhóm học sinh đưa cho cậu. Nhóc Mập Mạp nói dị năng của nó quá yếu, que diêm này vừa dài vừa nặng, nó căn bản không dùng được. Những đứa khác xuất phát từ lòng cảm kích, quyết định đem que diêm lớn đưa cho Đường Mạch. Đường Mạch cũng không từ chối.
Biểu tình Đường Mạch bình tĩnh đi vào tòa nhà bạn tốt đang ở. Cậu không đi thang máy, lựa chọn thang bộ để đi lên. Bạn tốt ở tầng bảy, cả tòa nhà dường như không có một ai, chỉ có tiếng bước chân Đường Mạch nhẹ nhàng vang lên.
Đi đến cửa nhà bạn tốt, Đường Mạch một cước đạp hư cửa, sau đó cậu vào nhà kiểm tra.
Không một ai.
Cũng không giống như mẹ của Lê Văn lưu lại bất kì tờ giấy nào.
Đường Mạch đi đến trước bàn ăn, nhìn dưa muối trên dĩa đã bị mốc từ lâu, còn một chén cháo mới chỉ ăn đến một nửa. Trên mặt cháo bám một tầng bụi màu xám nhạt, nước canh đục ngầu. Một chiếc đũa còn trên bàn, một chiếc nằm dưới đất, giống như chủ nhân nó lỡ tay, khiến chiếc đũa rơi xuống mặt đất. Cũng có thể là đột nhiên biến mất, nên nó mới rớt ở dưới...
Tỷ lệ sống sót là cực kì thấp.
Đường Mạch từ trong tủ lấy ra hai gói mì và chai nước, bỏ vào ba lô. Trước khi rời đi, Đường Mạch đứng lại bàn trà ngay phòng khách, cúi đầu nhìn một tấm hình được lồng khuôn gỗ. Là ảnh chụp ba nam sinh, cả ba đều mặc đồng phục. Một người là Đường Mạch, một người vừa cao vừa gầy, người còn lại thì rõ mập.
Ba nam sinh vui vẻ ôm nhau, quăng nón tốt nghiệp lên bầu trời cao rộng, chúc mừng lễ tốt nghiệp.
Nhìn thật lâu, Đường Mạch vươn tay, chạm vào mặt người mập.
"Hạo Tử, tôi sẽ sống tốt."
Đường Mạch xoay người rời đi.
Trong ảnh chụp, thanh niên béo mập cười đến xán lạn.
Tiểu khu vẫn là một mãnh tĩnh mịch như trước. Đường Mạch xuống lầu, định trực tiếp rời đi. Cậu đi thẳng, rẽ qua một cái ngã tư, chơi phát hiện thân ảnh quen thuộc.
Đường Mạch dừng bước.
Ông lão khi nãy vừa mang bao lớn, bao nhỏ ra khỏi tiểu khu, lúc này đang ngồi ngay bồn hoa trên đường. Nghe thấy âm thanh, lão quay đầu lại. Thấy Đường Mạch, hai mắt lão sáng lên, phất phất tay, lớn tiếng nói: "Cậu gì ơi, chân lão bị trẹo, có thể lại đây giúp ông một chút không?"
Đường Mạch đứng từ xa nhìn lão, tầm mắt lướt qua chân của ông ta, không hé răng.
Cách bồn hoa mười mét còn có một đôi nam trẻ tuổi đang ngồi. Từ khi Đường Mạch xuất hiện, bọn họ cũng lén lút đánh giá cậu. Thấy ông lão nói chuyện với Đường Mạch, hai người lập tức đi tới. Nam nhân trẻ tuổi nâng chân ông lão lên, tùy tiện nhìn hai cái: "Trời ơi, chân ông lão trật thật rồi. Này, trật chân phải làm thế nào làm thế nào? Anh bạn, cậu có thể lại đây giúp không?"
Cô gái trẻ tuổi cũng nói: "Tôi cũng không biết phải làm như thế nào. Anh đẹp trai, anh có biết trật chân nên làm gì không?"
"Không biết." Đường Mạch bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, từng bước lùi về đường khác.
Ông lão đột nhiên la lên: "Không thể để cho nó chạy!!!"
'Soạt' một tiếng, từ sau lùm cây rậm rạp xuất hiện bốn người. Một người phụ nữ trung niên và ba người đàn ông trung niên.
Trong nháy mắt khi ông lão nói câu đó, Đường Mạch đã xoay người chạy trốn, bốn người kia không nghĩ tới cậu phản ứng nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt. Khi bọn họ kịp phản ứng, không chỉ bốn người, một nam một nữ và ông lão mới vừa rồi còn nói mình trật chân cũng gia nhập đuổi theo Đường Mạch.
Tốc độ Đường Mạch cực nhanh, nhát mắt đã bỏ lại bọn họ hơn mười mét.
"Trở lại ngay!!!"
Đường Mạch sắp chạy đến góc, đột nhiên, một trận gió kỳ quái gào thét dựng lên trước mặt cậu. Gió lớn xoắn lại, tạo thành lốc xoáy thổi mạnh, hất Đường Mạch lùi về sau. Cậu cắn chặt răng, dùng tay trái chạm bồn hoa ven đường, tính vịn nó để tiến lên. Nhưng ngay khi cậu đụng vào bồn hoa.
"Cậu ta chạm vào rồi!"
"Đụng vào rồi!"
Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng.
[ Đinh Đông! Kích hoạt phó bản trò chơi nhiều người 'Cờ tỷ phú của Mario'.]
[Ngày 22 tháng 11 năm 2017, 17 giờ 2 phút, người chơi Lí Trinh, Viên Kì, Lưu Phi Hào, Triệu Quốc, Lâm Bang Thành, Lưu Tư Mị, Tề Phong, Đường Mạch an toàn tiến vào trò chơi.]
Cây cối bốn phía, nhà cao tầng giờ khắc này biến mất sạch sẽ.
Một ánh sáng hiện lên trước mắt Đường Mạch, chói mắt đến mức cậu không thể mở mắt. Ánh sáng trắng đem thế giới này nhuộm thành một mảnh không gian màu trắng, lúc này, một âm thanh trò chơi cực kì quen thuộc vang lên bên tai từng người.
"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch."
Toàn bộ thế giới, có ít nhất hai tỷ người đã nghe qua âm thanh này.
Tiếng nhạc vi tính đơn giản vui tươi quanh quẩn trong thế giới màu trắng này.
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, ánh sáng càng ngày càng mờ lại, Đường Mạch dần dần thấy được một chút, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy một nhân vật hoạt hình to lớn cao hai mét từ trên trời giáng xuống. Trên đầu nó đội một cái mũ đỏ có chứ 'M' màu trắng, cái mũi cực dài, mặc cái yếm màu xanh đậm.
Nó cao hai mét và trông như một con rối khổng lồ làm từ gỗ, động tác chậm chạp. Đôi mắt đen to tròn quét qua từng người, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Mạch, rồi đột nhiên giơ tay phải lên quơ sang bên ngực trái, làm một động tác giơ ngón cái kinh điển.
Ầm!
Mario khổng lồ đáp xuống sân khấu nhấp nháy.
"Everybody, It's me! Mario!"
........................................................
Chú thích:
1. Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, chất làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn.
2. Trường điểm tâm nhãn: trước khi nói và làm việc gì phải suy nghĩ một cách cẩn thận, xem kỹ lời nói và hành động của mình có lợi hay bất lợi cho người khác, cũng không được quá tin người. ( Edit: ở chương trước có giải thích rồi, nhắc lại cho ai quên)
3. Edit: Mình nói sơ lại về đạo cụ lưu trữ ( trứng Gà Tây):
- Lưu trữ trò chơi có nghĩa là có thể chơi lại từ đầu một trò chơi của Tháp Đen.
- Muốn mở ra lưu trữ thì cần hai người ( Đường Mạch – Phó Văn Đoạt) đồng thời viết chữ 'S' lên quả trứng Gà Tây. Nhưng thời gian lưu trữ chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu qua một tiếng sẽ mất khả năng lưu trữ.
- Trong một tiếng đồng hồ diễn ra lưu trữ, nếu người chơi muốn chơi lại từ đầu thì phải đọc lưu trữ bằng cách viết lên trứng Gà Tây chữ 'L'. Tuy nhiên trong trường hợp đặc biệt ( giống trường hợp của Phó Văn Đoạt trong chương này, không đủ thời gian để viết chữ 'L') có thể chủ động tìm cái chết để trực tiếp đọc lưu trữ mà không cần phải viết.
- Hạn chế của đạo cụ là bảy ngày mới dùng được một lần.
.........................................................
/243
|