Tên chương : 唐陌:没必要为了黑塔卖|身吧?
Editor : Mia
☆∴.﹡﹒。*﹒☆◌.。
Đường Mạch bình tĩnh nói : "Phương pháp cuối cùng không thể được." Vẻ mặt của cậu mười phần bình tĩnh, căn bản không nhìn ra tâm tình quẫn bách vì vấn đề vừa rồi của Jacks. Trong bốn người ở đây, chỉ có Jacks không nhận ra ý của Đường Mạch. Trần San San trầm mặc một lát, thử hỏi : "Không thể được ?"
Phó Văn Đoạt : " Ừ, không thể được."
Trần San San nói : "Được, vậy chỉ còn phương pháp thứ hai, cướp đi tất cả đạo cụ của Phó thiếu tá, không cho anh ấy sử dụng. Nhưng em không đề cử phương pháp này. Trước mắt đối với chúng ta mà nói, so với hiểu ý nghĩa của câu ghi chú kia, đạo cụ thiết thực trong tay càng có tác dụng hơn." Nếu chỉ là một hai đạo cụ thì không nói, lần này phải lấy đi tất cả đạo cụ Phó Văn Đoạt sở hữu, trong số đó còn có mấy đạo cụ phẩm chất hi hữu. Cô gái nhỏ không chút do dự nói : "Anh Đường Mạch, anh cảm thấy thế nào ?"
Trần San San không biết được sự tồn tại của trứng gà tây Mạch Mạch. Nếu Đường Mạch cướp đi đạo cụ lưu trữ của Phó Văn Đoạt, cậu không dám đảm bảo rằng về sau trứng gà tây còn sử dụng được hay không. Đạo cụ lưu trữ có tác dụng quá lớn, Đường Mạch không có khả năng lấy nó ra để mạo hiểm.
Đường Mạch : "Được rồi, tạm thời chúng ta không suy xét vấn đề này nữa."
Ánh mắt Phó Văn Đoạt bay tới trên người Đường Mạch, rất nhanh thu hồi.
Từ dị năng của Phó Văn Đoạt biết được chân tướng của Hắc tháp, chiêu này cơ hồ là bị chặt đứt. Đường Mạch không có khả năng gϊếŧ Phó Văn Đoạt, cũng không có khả năng cướp đi đạo cụ anh sở hữu. Về sau đạo cụ mà Phó Văn Đoạt có được càng nhiều, cậu càng không thể làm như vậy. Đồng hồ chân lý sẽ không nói dối, như vậy chỉ còn con đường thứ ba.
Đường Mạch suy tư hồi lâu, cậu nhắm mắt khe khẽ thở dài : "lúc chúng ta trở lại địa cầu, Hắc tháp tuyên bố ngày 18 tháng 5 mở ra phiên bản mới, cũng chính là bảy ngày sau ........"
Việc cướp dị năng Phó Văn Đoạt tạm gác sang một bên, mọi người dần nghiêm túc, bắt đầu nói đến phiên bản đổi mới của Hắc tháp vào tuần sau.
Trần San San : "Phiên bản mới khẳng định có liên quan đến người chơi tàng hình. Người của Thiên Tuyển đã từ trong miệng quái vật Hắc tháp lấy được tin tức, quái vật Hắc tháp đề cử cho chúng ta tốt nhất là đi công tháp. Lúc này trừ anh Đường Mạch và Phó thiếu tá, Châu Âu cũng có người chơi công lược Hắc tháp tầng thứ tư. Nhưng thực đáng tiếc, tốc độ chúng ta chậm hơn so với Mộ Hồi Tuyết." Dừng một chút, cô nói : "Tuy rằng anh Đường Mạch trì hoãn thời gian là bởi vì muốn Schrodinger giúp mình chế tác đạo cụ mới, nhưng Mộ Hồi Tuyết đã sớm thiếu chút nữa thông qua Hắc tháp tầng thứ tư vào tháng trước, thời gian trì hoãn của cô ấy còn dài hơn. Hơn nữa điều quan trọng là .... Người chơi tàng hình thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, ảnh hưởng tới chúng ta như thế nào ? "
Cảnh cáo của Boss Hắc tháp không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hắc tháp tầng thứ tư tựa hồ là một số tầng cực kì quan trọng, người đầu tiên thông qua nó, có lẽ sẽ được đãi ngộ đặc thù. Đáng tiếc rằng điều này người chơi địa cầu không thể biết được,
Đường Mạch nghĩ nghĩ : "Còn bảy ngày, buổi tối ngày mai các cậu trở về Thượng Hải đi."
Jacks sửng sốt : "Trở về Thượng Hải ?"
Đường Mạch : "Ừm. Ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm Thiên Tuyển, trao đổi tình báo hai bên. Thiên Tuyển là tổ chức khách lén qua sông lớn nhất Bắc Kinh, tin tức tình báo của bọn họ khẳng định nhiều hơn so với chúng ta. Phiên bản mới sắp đến, hiện tại ai cũng không biết được thái độ của người chơi tàng hình đối với người chơi sống sót. Trước khi xác định thái độ đối phương, Thiên Tuyển sẽ không trở mặt với chúng ta."
Nguyễn Vọng Thư có thể gửi Lý Diệu đi theo hai người Đường Mạch công tháp, Lý Diệu trong lúc nguy cấp chủ động hiến thân, bất chấp nguy hiểm tới tính mạng giúp Đường Mạch dời miệng vết thương, người của tổ chức này còn có thể tín nhiệm.
"Sau khi các cậu lấy được tin tức, mang theo tình báo trở về Thượng Hải, giao lưu một chút với Lạc Phong Thành. Tổ chức Thượng Hải đông người, nhưng không có thực lực mạnh như Thiên Tuyển. Lạc Phong Thành bên kia khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Jacks nhẹ nhàng gật đầu, nhưng anh nói : "San San sẽ không trở về cùng tôi."
Đường Mạch hơi giật mình : "Cái gì ?"
Jacks sờ sờ gáy, từ lúc anh tới Bắc Kinh đã được nửa tháng, tên ngốc to con này mới nhớ tới một sự kiện. Việc Lạc Phong Thành cố ý giao cho anh trước khi đi, anh cư nhiên có thể quên : "Tiến sĩ Lạc nói, San San gia nhập đội ngũ của các cậu, không cần trở về Attack nữa. Năng lực của em ấy chỉ có tổ đội cùng các cậu mới được trọng dụng ..... Ai, chẳng lẽ tôi chưa nói hả ?" Nói xong, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ngơ ngác chẳng hay biết gì : "San San, anh chưa nói qua sao ? vậy nha, hiện tại anh nói nè."
Trần San San : "........."
Đường Mạch : ".........."
Cậu cứ tùy tiện như vậy mà xem được sao !
Sau khi tổng kết tình huống trước mắt, mọi người từng người nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày hôm sau đi tới Thiên Tuyển, đúng lúc nhận về trẻ lạc em trai Phó nhà bên đang lưu lạc tại trận doanh đối thủ. Đường Mạch mới vừa xoay người còn chưa đi được vài bước, Trần San San gọi cậu : "Anh Đường Mạch."
Đường Mạch xoay người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ gầy yếu này.
Thần sắc Trần San San bình tĩnh, rõ ràng chỉ có mười lăm tuổi, cô bé lại trầm ổn giống như một người trưởng thành. "Dị năng của anh là có thể phục chế lại dị năng của những người khác, như vậy ..... anh đã lấy được dị năng của em sao ?"
Đường Mạch trầm mặc một lát, nói : "Xin lỗi, lúc ở trường trung học Thị Bắc anh đã lấy được dị năng của em rồi, nhưng chưa nói với em."
Trần San San : "Dị năng của em có hạn chế gì ?"
Đường Mạch : "Nó gọi là 'siêu trí tuệ', phát triển trí tuệ, đối với bất kì sự vật giống nhau nào, phán đoán của em sẽ được tăng độ chuẩn xác, hạn mức chuẩn xác cao nhất là 50%. Nói cách khác, bất kì phỏng đoán nào của em, đều có nhiều nhất 50% độ chính xác. Đây là một dị năng cực kì cường đại, nhưng hạn chế của nó, sức mạnh thể chất của em sẽ không thể tăng lên được."
Trần San San thế nhưng không có một tia kinh ngạc nào, cô bé bất đắc dĩ cười nói : "Khó trách em đã thông qua Hắc tháp tầng thứ hai, trải qua rất nhiều phó bản, chỉ cảm thấy tư duy của mình ngày càng nhanh nhẹn, thể chất lại không có quá nhiều biến đổi." Cô gái nhỏ hoàn toàn không có ý muốn trách Đường Mạch phục chế dị năng của cô, ngược lại chớp chớp mắt : "Anh Đường Mạch, nếu anh nói cho em sớm một chút, thầy hẳn là sẽ không ép em tham gia địa ngục huấn luyện đâu." Tuy rằng sau đó Lạc Phong Thành cũng phát hiện ra loại rèn luyện này không có tác dụng với Trần San San, trên người cô bé một khối cơ bắp cũng không mọc ra được.
Đường Mạch cười cười : Chỉ có thời điểm này mới có thể nhìn ra, cô bé vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Trần San San đột nhiên nói : "Trước khi Jacks đi, anh phục chế dị năng của anh ấy đi."
Đường Mạch : ".......?"
Trần San San mười phần nghiêm túc. Rõ ràng năm phút trước cô bé vẫn đang là đồng đội của Jacks, hiên tại biến thành đồng đội của Đường Mạch, cô gái nhỏ không chút khách khí giúp Đường Mạch đào hố Jacks : "Đúng vậy, anh Đường Mạch, anh đừng quên, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dị năng của anh ấy cũng rất lợi hại."
Jacks đang chạy đến một cửa hàng nhỏ tìm đồ ăn bỗng nhiên rùng mình, còn đang không biết chính mình đã bị cựu chủ chốt của tổ chức Attack tính kế.
Trong màn đêm đen nhánh, bởi vì Hắc tháp đột nhiên thông báo đổi mới, thành phố Bắc Kinh bề ngoài yên tĩnh bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
Đường Mạch cũng không nghỉ ngơi. Cậu cầm cây dù nhỏ đã được nâng cấp đi tới một bãi đất trống, thí nghiệm thử vũ khí mới. Vài tiếng gió xoát xoát vang lên từng tiếng một, cây dù nhỏ lạch cạch mở ra, lại một lần nữa được chủ nhân của nó niệm thần chú, lạch cạch đóng lại.
Cây dù này so với trước đây càng thuận tay hơn.
Đầu dù tròn tròn như lưỡi dao sắc bén, chặt chém không ngán vật gì, chém sắt như chém bùn, mặt dù to rộng có độ đàn hồi cực tốt. Đường Mạch thử vài cái, ánh mắt cậu tập trung vào viên bảo thạch đỏ gắn trên cán dù. Đường Mạch vuốt ve viên đá kì quái kia vài lần, qua vài giây, từng hàng chữ nhỏ hiện ra.
Đạo cụ : cây dù nhỏ của Bà Ngoại Sói (phiên bản nâng cấp của Schrodinger)
Người sở hữu : Đường Mạch
Phẩm chất : Hi hữu (ngụy)
Cấp bậc : 3
Lực công kích : cực mạnh
Công năng : năng lực phòng ngự cực mạnh, mặt dù cực kì cứng rắn, mũi dù cực kì bén nhọn, mở dù ra có thể làm vật phòng ngự, đóng dù lại có thể làm vật công kích. Hiện tại được khảm nước mắt mỹ nhân ngư, có được hiệu quả thần bí. Sau khi hiệu quả được người sở hữu phát hiện ra, tự động kích phát.
Hạn chế : khi sử dụng cây dù nhỏ cần phải hô lớn "năng lượng mũ đỏ, ma pháp thiếu nữ biến thân !"
Ghi chú : trái tim mỏng manh của Bà Ngoại Sói ..... Đồ vô sỉ ! đợi đến kiếp sau của ngươi cũng sẽ không được Schrodinger vĩ đại ta làm đạo cụ cho nữa, phun nước miếng ! ------- Ngài Schrodinger vĩ đại lưu bút.
Đường Mạch : ".........."
Đường Mạch lần đầu tiên nhìn thấy đạo cụ Hắc tháp có công năng bị che giấu. tất cả đạo cụ thuộc về Hắc tháp đều sẽ được nói tác dụng kĩ càng tỉ mỉ, hạn chế đều giải thích rõ ràng. Cậu nghĩ nghĩ, suy đoán chắc có lẽ là Schrodinger cố ý giở trò nhỏ, giấu đi hiệu quả mới của cây dù nhỏ để trả thù.
Vuốt ve bảo thạch màu đỏ trên cán dù, Đường Mạch nói thầm : "Đây là nước mắt mỹ nhân ngư ?"
"mỗi một giọt nước mắt được lưu lại của mỹ nhân ngư đều sẽ biến thành trân châu ......." Giọng nam khàn khàn dễ nghe từ sau lưng vang lên, Đường Mạch kinh ngạc quay đầu, Phó Văn Đoạt bổ sung tiếp : "chỉ là trong thế giới Hắc tháp, schroidnger là con mèo đen nhỏ kia, vậy thì nước mắt mỹ nhân ngư là một bảo thạch đỏ cũng không phải không có khả năng."
Tầm mắt hai người đối nhau trên không trung.
Đường Mạch trở tay treo cây dù nhỏ lại bên hông, trấn định hỏi : "Tiểu Thanh vẫn luôn ở Thiên Tuyển, sẽ không có việc gì đi ?"
Phó Văn Đoạt nhíu nhíu mày, anh có chút bất mãn hình tượng đơn thuần dễ bắt nạt của em trai nhà mình ở trong lòng Đường Mạch, quyết định vạch trần sự thật, ám chỉ nói : "Em ấy không ngoan giống như cậu tưởng tượng đâu. Em ấy tới Thiên Tuyển, Lý Diệu đi cùng chúng ta công tháp, nhìn qua là trao đổi người, kì thật em ấy cũng nhân cơ hội này quan sát tình huống nội bộ Thiên Tuyển. nếu có vấn dề gì, em ấy sẽ tự mình chạy trốn được."
Đường Mạch không chú ý tới ám chỉ của Phó Văn Đoạt , gật gật đầu : "Nguyễn Vọng Thư cũng không giống loại người này."
"Tôi nhớ rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu cũng đang thử nghiệm đạo cụ nào đó."
Đường Mạch nháy mắt hiểu ý tứ Phó Văn Đoạt, sắc mặt tối sầm.
.... Cái mũ thối của Mario !
Lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, cậu dại dột không phát hiện có người ẩn núp bên cạnh, làm trò con bò trước mặt Phó Văn Đoạt đụng đầu vô tường ba lần !
Đường Mạch rút cây dù nhỏ ra, nhàn nhạt nói : "Vũ khí mới, giúp tôi thử nghiệm một chút ?"
Phó Văn Đoạt phát giác ra biến hóa của Đường Mạch, nhướng mày : "Được."
Giây tiếp theo, cây dù nhỏ màu hồng nhạt xoát một tiếng bổ ra không khí, thẳng tắp hướng khuôn mặt Phó Văn Đoạt. thế công của Đường Mạch không có một chút thu liễm, mạnh mẽ bạo lực, cây dù nhỏ mỗi một chiêu đều hướng chỗ yếu hại của Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt không dám khinh địch, trở tay từ trong tay áo lấy ra một cây đao nhỏ màu đen. Lưỡi dao sắc bén đụng phải mũi dù, phát ra tiếng va chạm kim loại.
Đường Mạch nhìn thoáng qua, mũi dù không bị cắt vỡ, chỉ một hiện một vệt xước màu trắng. cậu ngẩng đầu nói : "đạo cụ phẩm chất hi hữu ?"
Phó Văn Đoạt : " Là đạo cụ có thể phá ra một cái lỗ trên người Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái."
Hai người đồng thời cười, lại tấn công lần nữa.
Lấy đấu kỹ đối đầu trực diện so sánh mà nói, Đường Mạch thực sự không phải đối thủ của Phó Văn Đoạt , chỉ là khi Phó Văn Đoạt sử dụng chủy thủ cần phải cẩn thận, không chạm vào Đường Mạch. Bởi vì thanh chủy thủ này chỉ cầm đâm vào Đường Mạch, sẽ tạo thành trọng thương, cho nên anh có chút kiêng dè. Hai người đánh đến ngươi đến ta đi, mảnh đá vụn rải đầy trên mặt đất.
Một tia ánh đao lạnh lẽo lóe sáng hai mắt Đường Mạch, chủy thủ của Phó Văn Đoạt thẳng tắp hướng thẳng cậu mà đến. Đường Mạch theo bản năng mở ra cây dù nhỏ, dùng mặt dù ngăn trở một kích này. Phó Văn Đoạt nhanh chóng thu hồi thế công, dừng ngay khoảng khắc sắp đâm thủng cây dù nhỏ.
Phó Văn Đoạt : "không dám xác định nó có hay không chọc thủng dù."
Đường Mạch cũng thu hồi cây dù nhỏ không đánh nữa, cậu hỏi : "Anh có những đạo cụ nào ?"
Đường Mạch hỏi lời này ngữ khí rất tự nhiên. Với tính cách của hai người bọn họ, cho dù là đồng đội, đều sẽ có điều sẽ giữ lại, sẽ không nói hết tất cả mọi thứ cho đối phương nghe. Ví dụ như việc Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã quen biết nhau từ trước, trước giờ bọn họ đều gạt em trai Phó, hai người theo bản năng chưa từng nói.
Bây giờ Đường Mạch lại như lẽ đương nhiên mà hỏi ra những lời này, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, phảng phất như giữa hai người không nên có bất kì bí mật gì.
Phó Văn Đoạt nhận ra được điểm này, khóe miệng kéo một cái : "ba đạp cụ phẩm chất hi hữu, sáu hoàn mỹ, những cái khác còn có một ít. Đạo cụ phẩm chất hi hữu chính là trứng gà tây Mạch Mạch, thanh chủy thủ này, còn có một tờ Giấy thông hành Vương Quốc Dưới Lòng Đất."
Đường Mạch : "Tôi cũng có ba đạo cụ, trứng gà tây Mạch Mạch, Đồng Vàng của Quốc Vương, còn có Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất của Hắc tháp. Giấy thông hành Vương Quốc Dưới Lòng Đất có tác dụng gì ?"
Phó Văn Đoạt : " Tùy ý thông qua ba lần trò chơi Hắc tháp."
Đường Mạch : "......"
Ba lần ! con mẹ nó ba lần !
Hắc tháp ngươi xem mở to con mắt mù của ngươi mà nhìn rõ ràng đi, đây là khách lén qua sông, là khách lén qua sông mạnh nhất toàn cầu ! ngươi cho anh ta một đạo cụ mạnh mẽ như vậy không có vấn đề gì sao !!!
Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy so sánh với tờ giấy nghịch thiên này, đồng vàng của mình chính là con nít tập làm người lớn.
Nhìn sắc mặt Đường Mạch biến hóa, Phó Văn Đoạt hảo tâm bổ sung : "nhưng đạo cụ thu hoạch được khi thông qua trò chơi, nhiều nhất chỉ là phẩm chất hoàn mỹ, cũng chỉ được một cái."
Đường Mạch : "........." được rồi, anh đừng nói nữa.
Trải qua một cuộc nói chuyện nhỏ như vậy, bầu không khí kì quái giữa hai người bởi vì câu nói kia của đồng hồ chân lý biến mất đến không còn một mảnh. Đường Mạch cầm cây dù nhỏ, hai người cùng nhau đi bộ trở về.
Sau Địa Cầu Online, không còn thành thị lấp lánh ánh đèn, bầu trời đầy sao vốn bị che mờ dần tái hiện.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn dải ngân hà bên trên một hồi lâu, bước chân hơi ngừng lại một chút, nhẹ giọng mở miệng : "không tính Mạch Mạch, tờ giấy thông hành kai cũng vô cùng quan trọng." Cậu không thể cướp đi tờ giấy thông hành kia, đó là đồ vật Phó Văn Đoạt đã phải trải qua sinh tử mới lấy được. Chỉ là với tình cảnh trước mắt, cậu chỉ sợ không thể đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch định tâm, hạ quyết tâm nói : "Tôi hẳn không thể lấy được dị năng của anh. Chúng ta vẫn là tìm ra chân tướng Hắc tháp từ nơi khác, hiện tại cũng không cần sốt ruột."
"Vì sao không lấy được ?"
Đường Mạch lập tức dừng lại, kinh ngạc mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Phó Văn Đoạt tay đút túi, lãnh đạm cười nhìn cậu, ngữ khí cực kì bình tĩnh : "Không phải có ba phương pháp sao. Không thể gϊếŧ tôi, bởi vì sự tồn tại của Mạch Mạch, phương pháp thứ hai cũng không được. Nhưng .... Còn có phương pháp thứ ba."
Giao phối.
Trong đầu hai người đồng thời vang lên hai chữ này.
Nhưng hai người bọn họ ai cũng chưa nói ra.
Tầm mắt Đường Mạch dừng hình ảnh trên khuôn mặt Phó Văn Đoạt, tựa hồ như muốn từ khuôn mặt nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Bọn họ đều là đồng tính luyến ái, đều thích đàn ông. Chuyên này lúc trước Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tránh trong kho hàng, khi Đường Mạch vuốt cơ bụng Phó Văn Đoạt, cậu đã biết. Đồng hồ chân lý sẽ không nói dối, chỉ cần bọn họ làm một lần, Đường Mạch có thể đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, đề cao thực lực chính mình, nói không chừng bọn họ còn có thể biết được một ít tin tức của Hắc tháp.
Nhưng là.........
Đường Mạch cười : "Không cần thiết vì Hắc tháp mà bán thân đi." Nói xong, cậu quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Âm thanh trịnh trọng của Phó Văn Đoạt từ phía sau vang lên : "Nếu không phải bán thân thì sao ?"
☆∴.﹡﹒。*﹒☆◌.。
Editor : Mia
☆∴.﹡﹒。*﹒☆◌.。
Đường Mạch bình tĩnh nói : "Phương pháp cuối cùng không thể được." Vẻ mặt của cậu mười phần bình tĩnh, căn bản không nhìn ra tâm tình quẫn bách vì vấn đề vừa rồi của Jacks. Trong bốn người ở đây, chỉ có Jacks không nhận ra ý của Đường Mạch. Trần San San trầm mặc một lát, thử hỏi : "Không thể được ?"
Phó Văn Đoạt : " Ừ, không thể được."
Trần San San nói : "Được, vậy chỉ còn phương pháp thứ hai, cướp đi tất cả đạo cụ của Phó thiếu tá, không cho anh ấy sử dụng. Nhưng em không đề cử phương pháp này. Trước mắt đối với chúng ta mà nói, so với hiểu ý nghĩa của câu ghi chú kia, đạo cụ thiết thực trong tay càng có tác dụng hơn." Nếu chỉ là một hai đạo cụ thì không nói, lần này phải lấy đi tất cả đạo cụ Phó Văn Đoạt sở hữu, trong số đó còn có mấy đạo cụ phẩm chất hi hữu. Cô gái nhỏ không chút do dự nói : "Anh Đường Mạch, anh cảm thấy thế nào ?"
Trần San San không biết được sự tồn tại của trứng gà tây Mạch Mạch. Nếu Đường Mạch cướp đi đạo cụ lưu trữ của Phó Văn Đoạt, cậu không dám đảm bảo rằng về sau trứng gà tây còn sử dụng được hay không. Đạo cụ lưu trữ có tác dụng quá lớn, Đường Mạch không có khả năng lấy nó ra để mạo hiểm.
Đường Mạch : "Được rồi, tạm thời chúng ta không suy xét vấn đề này nữa."
Ánh mắt Phó Văn Đoạt bay tới trên người Đường Mạch, rất nhanh thu hồi.
Từ dị năng của Phó Văn Đoạt biết được chân tướng của Hắc tháp, chiêu này cơ hồ là bị chặt đứt. Đường Mạch không có khả năng gϊếŧ Phó Văn Đoạt, cũng không có khả năng cướp đi đạo cụ anh sở hữu. Về sau đạo cụ mà Phó Văn Đoạt có được càng nhiều, cậu càng không thể làm như vậy. Đồng hồ chân lý sẽ không nói dối, như vậy chỉ còn con đường thứ ba.
Đường Mạch suy tư hồi lâu, cậu nhắm mắt khe khẽ thở dài : "lúc chúng ta trở lại địa cầu, Hắc tháp tuyên bố ngày 18 tháng 5 mở ra phiên bản mới, cũng chính là bảy ngày sau ........"
Việc cướp dị năng Phó Văn Đoạt tạm gác sang một bên, mọi người dần nghiêm túc, bắt đầu nói đến phiên bản đổi mới của Hắc tháp vào tuần sau.
Trần San San : "Phiên bản mới khẳng định có liên quan đến người chơi tàng hình. Người của Thiên Tuyển đã từ trong miệng quái vật Hắc tháp lấy được tin tức, quái vật Hắc tháp đề cử cho chúng ta tốt nhất là đi công tháp. Lúc này trừ anh Đường Mạch và Phó thiếu tá, Châu Âu cũng có người chơi công lược Hắc tháp tầng thứ tư. Nhưng thực đáng tiếc, tốc độ chúng ta chậm hơn so với Mộ Hồi Tuyết." Dừng một chút, cô nói : "Tuy rằng anh Đường Mạch trì hoãn thời gian là bởi vì muốn Schrodinger giúp mình chế tác đạo cụ mới, nhưng Mộ Hồi Tuyết đã sớm thiếu chút nữa thông qua Hắc tháp tầng thứ tư vào tháng trước, thời gian trì hoãn của cô ấy còn dài hơn. Hơn nữa điều quan trọng là .... Người chơi tàng hình thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, ảnh hưởng tới chúng ta như thế nào ? "
Cảnh cáo của Boss Hắc tháp không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hắc tháp tầng thứ tư tựa hồ là một số tầng cực kì quan trọng, người đầu tiên thông qua nó, có lẽ sẽ được đãi ngộ đặc thù. Đáng tiếc rằng điều này người chơi địa cầu không thể biết được,
Đường Mạch nghĩ nghĩ : "Còn bảy ngày, buổi tối ngày mai các cậu trở về Thượng Hải đi."
Jacks sửng sốt : "Trở về Thượng Hải ?"
Đường Mạch : "Ừm. Ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm Thiên Tuyển, trao đổi tình báo hai bên. Thiên Tuyển là tổ chức khách lén qua sông lớn nhất Bắc Kinh, tin tức tình báo của bọn họ khẳng định nhiều hơn so với chúng ta. Phiên bản mới sắp đến, hiện tại ai cũng không biết được thái độ của người chơi tàng hình đối với người chơi sống sót. Trước khi xác định thái độ đối phương, Thiên Tuyển sẽ không trở mặt với chúng ta."
Nguyễn Vọng Thư có thể gửi Lý Diệu đi theo hai người Đường Mạch công tháp, Lý Diệu trong lúc nguy cấp chủ động hiến thân, bất chấp nguy hiểm tới tính mạng giúp Đường Mạch dời miệng vết thương, người của tổ chức này còn có thể tín nhiệm.
"Sau khi các cậu lấy được tin tức, mang theo tình báo trở về Thượng Hải, giao lưu một chút với Lạc Phong Thành. Tổ chức Thượng Hải đông người, nhưng không có thực lực mạnh như Thiên Tuyển. Lạc Phong Thành bên kia khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Jacks nhẹ nhàng gật đầu, nhưng anh nói : "San San sẽ không trở về cùng tôi."
Đường Mạch hơi giật mình : "Cái gì ?"
Jacks sờ sờ gáy, từ lúc anh tới Bắc Kinh đã được nửa tháng, tên ngốc to con này mới nhớ tới một sự kiện. Việc Lạc Phong Thành cố ý giao cho anh trước khi đi, anh cư nhiên có thể quên : "Tiến sĩ Lạc nói, San San gia nhập đội ngũ của các cậu, không cần trở về Attack nữa. Năng lực của em ấy chỉ có tổ đội cùng các cậu mới được trọng dụng ..... Ai, chẳng lẽ tôi chưa nói hả ?" Nói xong, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ngơ ngác chẳng hay biết gì : "San San, anh chưa nói qua sao ? vậy nha, hiện tại anh nói nè."
Trần San San : "........."
Đường Mạch : ".........."
Cậu cứ tùy tiện như vậy mà xem được sao !
Sau khi tổng kết tình huống trước mắt, mọi người từng người nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày hôm sau đi tới Thiên Tuyển, đúng lúc nhận về trẻ lạc em trai Phó nhà bên đang lưu lạc tại trận doanh đối thủ. Đường Mạch mới vừa xoay người còn chưa đi được vài bước, Trần San San gọi cậu : "Anh Đường Mạch."
Đường Mạch xoay người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ gầy yếu này.
Thần sắc Trần San San bình tĩnh, rõ ràng chỉ có mười lăm tuổi, cô bé lại trầm ổn giống như một người trưởng thành. "Dị năng của anh là có thể phục chế lại dị năng của những người khác, như vậy ..... anh đã lấy được dị năng của em sao ?"
Đường Mạch trầm mặc một lát, nói : "Xin lỗi, lúc ở trường trung học Thị Bắc anh đã lấy được dị năng của em rồi, nhưng chưa nói với em."
Trần San San : "Dị năng của em có hạn chế gì ?"
Đường Mạch : "Nó gọi là 'siêu trí tuệ', phát triển trí tuệ, đối với bất kì sự vật giống nhau nào, phán đoán của em sẽ được tăng độ chuẩn xác, hạn mức chuẩn xác cao nhất là 50%. Nói cách khác, bất kì phỏng đoán nào của em, đều có nhiều nhất 50% độ chính xác. Đây là một dị năng cực kì cường đại, nhưng hạn chế của nó, sức mạnh thể chất của em sẽ không thể tăng lên được."
Trần San San thế nhưng không có một tia kinh ngạc nào, cô bé bất đắc dĩ cười nói : "Khó trách em đã thông qua Hắc tháp tầng thứ hai, trải qua rất nhiều phó bản, chỉ cảm thấy tư duy của mình ngày càng nhanh nhẹn, thể chất lại không có quá nhiều biến đổi." Cô gái nhỏ hoàn toàn không có ý muốn trách Đường Mạch phục chế dị năng của cô, ngược lại chớp chớp mắt : "Anh Đường Mạch, nếu anh nói cho em sớm một chút, thầy hẳn là sẽ không ép em tham gia địa ngục huấn luyện đâu." Tuy rằng sau đó Lạc Phong Thành cũng phát hiện ra loại rèn luyện này không có tác dụng với Trần San San, trên người cô bé một khối cơ bắp cũng không mọc ra được.
Đường Mạch cười cười : Chỉ có thời điểm này mới có thể nhìn ra, cô bé vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Trần San San đột nhiên nói : "Trước khi Jacks đi, anh phục chế dị năng của anh ấy đi."
Đường Mạch : ".......?"
Trần San San mười phần nghiêm túc. Rõ ràng năm phút trước cô bé vẫn đang là đồng đội của Jacks, hiên tại biến thành đồng đội của Đường Mạch, cô gái nhỏ không chút khách khí giúp Đường Mạch đào hố Jacks : "Đúng vậy, anh Đường Mạch, anh đừng quên, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dị năng của anh ấy cũng rất lợi hại."
Jacks đang chạy đến một cửa hàng nhỏ tìm đồ ăn bỗng nhiên rùng mình, còn đang không biết chính mình đã bị cựu chủ chốt của tổ chức Attack tính kế.
Trong màn đêm đen nhánh, bởi vì Hắc tháp đột nhiên thông báo đổi mới, thành phố Bắc Kinh bề ngoài yên tĩnh bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
Đường Mạch cũng không nghỉ ngơi. Cậu cầm cây dù nhỏ đã được nâng cấp đi tới một bãi đất trống, thí nghiệm thử vũ khí mới. Vài tiếng gió xoát xoát vang lên từng tiếng một, cây dù nhỏ lạch cạch mở ra, lại một lần nữa được chủ nhân của nó niệm thần chú, lạch cạch đóng lại.
Cây dù này so với trước đây càng thuận tay hơn.
Đầu dù tròn tròn như lưỡi dao sắc bén, chặt chém không ngán vật gì, chém sắt như chém bùn, mặt dù to rộng có độ đàn hồi cực tốt. Đường Mạch thử vài cái, ánh mắt cậu tập trung vào viên bảo thạch đỏ gắn trên cán dù. Đường Mạch vuốt ve viên đá kì quái kia vài lần, qua vài giây, từng hàng chữ nhỏ hiện ra.
Đạo cụ : cây dù nhỏ của Bà Ngoại Sói (phiên bản nâng cấp của Schrodinger)
Người sở hữu : Đường Mạch
Phẩm chất : Hi hữu (ngụy)
Cấp bậc : 3
Lực công kích : cực mạnh
Công năng : năng lực phòng ngự cực mạnh, mặt dù cực kì cứng rắn, mũi dù cực kì bén nhọn, mở dù ra có thể làm vật phòng ngự, đóng dù lại có thể làm vật công kích. Hiện tại được khảm nước mắt mỹ nhân ngư, có được hiệu quả thần bí. Sau khi hiệu quả được người sở hữu phát hiện ra, tự động kích phát.
Hạn chế : khi sử dụng cây dù nhỏ cần phải hô lớn "năng lượng mũ đỏ, ma pháp thiếu nữ biến thân !"
Ghi chú : trái tim mỏng manh của Bà Ngoại Sói ..... Đồ vô sỉ ! đợi đến kiếp sau của ngươi cũng sẽ không được Schrodinger vĩ đại ta làm đạo cụ cho nữa, phun nước miếng ! ------- Ngài Schrodinger vĩ đại lưu bút.
Đường Mạch : ".........."
Đường Mạch lần đầu tiên nhìn thấy đạo cụ Hắc tháp có công năng bị che giấu. tất cả đạo cụ thuộc về Hắc tháp đều sẽ được nói tác dụng kĩ càng tỉ mỉ, hạn chế đều giải thích rõ ràng. Cậu nghĩ nghĩ, suy đoán chắc có lẽ là Schrodinger cố ý giở trò nhỏ, giấu đi hiệu quả mới của cây dù nhỏ để trả thù.
Vuốt ve bảo thạch màu đỏ trên cán dù, Đường Mạch nói thầm : "Đây là nước mắt mỹ nhân ngư ?"
"mỗi một giọt nước mắt được lưu lại của mỹ nhân ngư đều sẽ biến thành trân châu ......." Giọng nam khàn khàn dễ nghe từ sau lưng vang lên, Đường Mạch kinh ngạc quay đầu, Phó Văn Đoạt bổ sung tiếp : "chỉ là trong thế giới Hắc tháp, schroidnger là con mèo đen nhỏ kia, vậy thì nước mắt mỹ nhân ngư là một bảo thạch đỏ cũng không phải không có khả năng."
Tầm mắt hai người đối nhau trên không trung.
Đường Mạch trở tay treo cây dù nhỏ lại bên hông, trấn định hỏi : "Tiểu Thanh vẫn luôn ở Thiên Tuyển, sẽ không có việc gì đi ?"
Phó Văn Đoạt nhíu nhíu mày, anh có chút bất mãn hình tượng đơn thuần dễ bắt nạt của em trai nhà mình ở trong lòng Đường Mạch, quyết định vạch trần sự thật, ám chỉ nói : "Em ấy không ngoan giống như cậu tưởng tượng đâu. Em ấy tới Thiên Tuyển, Lý Diệu đi cùng chúng ta công tháp, nhìn qua là trao đổi người, kì thật em ấy cũng nhân cơ hội này quan sát tình huống nội bộ Thiên Tuyển. nếu có vấn dề gì, em ấy sẽ tự mình chạy trốn được."
Đường Mạch không chú ý tới ám chỉ của Phó Văn Đoạt , gật gật đầu : "Nguyễn Vọng Thư cũng không giống loại người này."
"Tôi nhớ rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu cũng đang thử nghiệm đạo cụ nào đó."
Đường Mạch nháy mắt hiểu ý tứ Phó Văn Đoạt, sắc mặt tối sầm.
.... Cái mũ thối của Mario !
Lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, cậu dại dột không phát hiện có người ẩn núp bên cạnh, làm trò con bò trước mặt Phó Văn Đoạt đụng đầu vô tường ba lần !
Đường Mạch rút cây dù nhỏ ra, nhàn nhạt nói : "Vũ khí mới, giúp tôi thử nghiệm một chút ?"
Phó Văn Đoạt phát giác ra biến hóa của Đường Mạch, nhướng mày : "Được."
Giây tiếp theo, cây dù nhỏ màu hồng nhạt xoát một tiếng bổ ra không khí, thẳng tắp hướng khuôn mặt Phó Văn Đoạt. thế công của Đường Mạch không có một chút thu liễm, mạnh mẽ bạo lực, cây dù nhỏ mỗi một chiêu đều hướng chỗ yếu hại của Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt không dám khinh địch, trở tay từ trong tay áo lấy ra một cây đao nhỏ màu đen. Lưỡi dao sắc bén đụng phải mũi dù, phát ra tiếng va chạm kim loại.
Đường Mạch nhìn thoáng qua, mũi dù không bị cắt vỡ, chỉ một hiện một vệt xước màu trắng. cậu ngẩng đầu nói : "đạo cụ phẩm chất hi hữu ?"
Phó Văn Đoạt : " Là đạo cụ có thể phá ra một cái lỗ trên người Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái."
Hai người đồng thời cười, lại tấn công lần nữa.
Lấy đấu kỹ đối đầu trực diện so sánh mà nói, Đường Mạch thực sự không phải đối thủ của Phó Văn Đoạt , chỉ là khi Phó Văn Đoạt sử dụng chủy thủ cần phải cẩn thận, không chạm vào Đường Mạch. Bởi vì thanh chủy thủ này chỉ cầm đâm vào Đường Mạch, sẽ tạo thành trọng thương, cho nên anh có chút kiêng dè. Hai người đánh đến ngươi đến ta đi, mảnh đá vụn rải đầy trên mặt đất.
Một tia ánh đao lạnh lẽo lóe sáng hai mắt Đường Mạch, chủy thủ của Phó Văn Đoạt thẳng tắp hướng thẳng cậu mà đến. Đường Mạch theo bản năng mở ra cây dù nhỏ, dùng mặt dù ngăn trở một kích này. Phó Văn Đoạt nhanh chóng thu hồi thế công, dừng ngay khoảng khắc sắp đâm thủng cây dù nhỏ.
Phó Văn Đoạt : "không dám xác định nó có hay không chọc thủng dù."
Đường Mạch cũng thu hồi cây dù nhỏ không đánh nữa, cậu hỏi : "Anh có những đạo cụ nào ?"
Đường Mạch hỏi lời này ngữ khí rất tự nhiên. Với tính cách của hai người bọn họ, cho dù là đồng đội, đều sẽ có điều sẽ giữ lại, sẽ không nói hết tất cả mọi thứ cho đối phương nghe. Ví dụ như việc Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã quen biết nhau từ trước, trước giờ bọn họ đều gạt em trai Phó, hai người theo bản năng chưa từng nói.
Bây giờ Đường Mạch lại như lẽ đương nhiên mà hỏi ra những lời này, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, phảng phất như giữa hai người không nên có bất kì bí mật gì.
Phó Văn Đoạt nhận ra được điểm này, khóe miệng kéo một cái : "ba đạp cụ phẩm chất hi hữu, sáu hoàn mỹ, những cái khác còn có một ít. Đạo cụ phẩm chất hi hữu chính là trứng gà tây Mạch Mạch, thanh chủy thủ này, còn có một tờ Giấy thông hành Vương Quốc Dưới Lòng Đất."
Đường Mạch : "Tôi cũng có ba đạo cụ, trứng gà tây Mạch Mạch, Đồng Vàng của Quốc Vương, còn có Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất của Hắc tháp. Giấy thông hành Vương Quốc Dưới Lòng Đất có tác dụng gì ?"
Phó Văn Đoạt : " Tùy ý thông qua ba lần trò chơi Hắc tháp."
Đường Mạch : "......"
Ba lần ! con mẹ nó ba lần !
Hắc tháp ngươi xem mở to con mắt mù của ngươi mà nhìn rõ ràng đi, đây là khách lén qua sông, là khách lén qua sông mạnh nhất toàn cầu ! ngươi cho anh ta một đạo cụ mạnh mẽ như vậy không có vấn đề gì sao !!!
Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy so sánh với tờ giấy nghịch thiên này, đồng vàng của mình chính là con nít tập làm người lớn.
Nhìn sắc mặt Đường Mạch biến hóa, Phó Văn Đoạt hảo tâm bổ sung : "nhưng đạo cụ thu hoạch được khi thông qua trò chơi, nhiều nhất chỉ là phẩm chất hoàn mỹ, cũng chỉ được một cái."
Đường Mạch : "........." được rồi, anh đừng nói nữa.
Trải qua một cuộc nói chuyện nhỏ như vậy, bầu không khí kì quái giữa hai người bởi vì câu nói kia của đồng hồ chân lý biến mất đến không còn một mảnh. Đường Mạch cầm cây dù nhỏ, hai người cùng nhau đi bộ trở về.
Sau Địa Cầu Online, không còn thành thị lấp lánh ánh đèn, bầu trời đầy sao vốn bị che mờ dần tái hiện.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn dải ngân hà bên trên một hồi lâu, bước chân hơi ngừng lại một chút, nhẹ giọng mở miệng : "không tính Mạch Mạch, tờ giấy thông hành kai cũng vô cùng quan trọng." Cậu không thể cướp đi tờ giấy thông hành kia, đó là đồ vật Phó Văn Đoạt đã phải trải qua sinh tử mới lấy được. Chỉ là với tình cảnh trước mắt, cậu chỉ sợ không thể đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch định tâm, hạ quyết tâm nói : "Tôi hẳn không thể lấy được dị năng của anh. Chúng ta vẫn là tìm ra chân tướng Hắc tháp từ nơi khác, hiện tại cũng không cần sốt ruột."
"Vì sao không lấy được ?"
Đường Mạch lập tức dừng lại, kinh ngạc mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Phó Văn Đoạt tay đút túi, lãnh đạm cười nhìn cậu, ngữ khí cực kì bình tĩnh : "Không phải có ba phương pháp sao. Không thể gϊếŧ tôi, bởi vì sự tồn tại của Mạch Mạch, phương pháp thứ hai cũng không được. Nhưng .... Còn có phương pháp thứ ba."
Giao phối.
Trong đầu hai người đồng thời vang lên hai chữ này.
Nhưng hai người bọn họ ai cũng chưa nói ra.
Tầm mắt Đường Mạch dừng hình ảnh trên khuôn mặt Phó Văn Đoạt, tựa hồ như muốn từ khuôn mặt nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Bọn họ đều là đồng tính luyến ái, đều thích đàn ông. Chuyên này lúc trước Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tránh trong kho hàng, khi Đường Mạch vuốt cơ bụng Phó Văn Đoạt, cậu đã biết. Đồng hồ chân lý sẽ không nói dối, chỉ cần bọn họ làm một lần, Đường Mạch có thể đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, đề cao thực lực chính mình, nói không chừng bọn họ còn có thể biết được một ít tin tức của Hắc tháp.
Nhưng là.........
Đường Mạch cười : "Không cần thiết vì Hắc tháp mà bán thân đi." Nói xong, cậu quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Âm thanh trịnh trọng của Phó Văn Đoạt từ phía sau vang lên : "Nếu không phải bán thân thì sao ?"
☆∴.﹡﹒。*﹒☆◌.。
/243
|