Tên chương : 交 | 配啊,朋友~
Editor : Mia
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌﹌
Đường Mạch đi lên trước, đưa kẹo kim sắc trong tay cho loli tóc đỏ trước mặt.
Vương Hậu Hồng Đào khẩn trương, xoay mặt sang một bên, toàn thân biểu hiện rằng mình sẽ tuyệt đối không ăn đồ ngọt. Đường Mạch trầm tư một lát, đưa thẳng viên kẹo đường tới trước mặt Vương Hậu Hồng Đào. Loli bạo lực nuốt nước miếng một cái, thô giọng nói : "Ngươi làm, làm gì vậy !"
Đường Mạch thành khẩn nói : "Vương Hậu Hồng Đào tôn kính, viên kẹo này của ta vẫn luôn không biết xử lý như thế nào. Ta lấy được viên kẹo từ tiên sinh Thỏ, nó có lẽ có liên quan đến ngài. Ngài có thể giúp ta xử lý nó một chút không ?"
Vương Hậu Hồng Đào sửng sốt: "Con thỏ ?" Cô suy nghĩ một chút, "là con thỏ luôn suy nghĩ cung kính ta ở phụ cận lâu đài kia ?"
Đường Mạch gật gật đầu.
Vương Hậu Hồng Đào trong lòng vui vẻ, ngoài mặt lại rất không kiên nhẫn : "Được rồi được rồi, nếu ngươi đã thành tâm xin giúp đỡ, ta đây liền cố giúp ngươi một chút." Nói xong, Vương Hậu Hồng Đào vụt một cái lấy đi kẹo kim sắc trong tay Đường Mạch. Động tác cô nhanh chóng, lấy thị lực của Đường Mạch còn không bắt kịp động tác của cô.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cảnh giác liếc mắt lẫn nhau một cái, không dám coi thường cô gái nhìn tưởng nhỏ bé mà gầy yếu này.
Grea đứng một bên, nhìn Vương Hậu Hồng Đào chộp lấy kẹo kim sắc của Đường Mạch, ánh mắt giật giật, chậm rãi gợi lên khóe môi. Hắn cười như không cười mà nhìn cảnh tượng người chơi và Boss Hắc tháp chung sống hòa bình trước mắt này, nắm đoản trượng, nhẹ nhàng đánh lên mặt đất. Nghe được âm thanh lộc côc, mọi người toàn bộ quay đầu về phía hắn.
Grea: "Cầm kẹo của hắn xong, cho nên ngươi tính giúp hắn à, đứa trẻ thúi này ?"
Vương Hậu Hồng Đào đúng lý hợp tình: "Ai muốn giúp hắn cơ, ai muốn cái viên kẹo kia chứ. Ta chỉ là rất rất ghét ngươi mà thôi. Đồ ăn trộm xấu xí, cư nhiên dám đem Hoa Mặt Trăng đá quý của ta bán cho Quán rượu Hương Tiêu, ta hôm nay không đánh chết ngươi, ta không phải là Vương Hậu Hồng Đào !" giọng nói rơi xuống, Vương Hậu Hồng Đào liếm liếm răng nanh, lại muốn xông lên đánh tiếp.
Shcrodinger chặn lại nói : "Các ngươi không được đánh nhau ở địa bàn của ta, đi ra ngoài, đi ra ngoài !"
Ánh mắt thâm trầm của Grea nhìn về phía trên người Vương Hậu Hồng Đào dừng lại chốc lát. Tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người mười phần bình tĩnh nhìn hắn, Grea cười nói : "Ta không hề sợ cô ta, nếu cô ta có thể thật sự đánh chết ta, ta sẽ không đi trộm đóa hoa Mặt Trăng kia."
Vương Hậu Hồng Đào vẫy vẫy nắm tay, ý bảo Grea bớt lắm chuyện lại.
Grea nhìn một màn này, thật lâu sau, từ trong cổ họng hắn phát ra một tràng tiếng cười, giây tiếp theo, hắn xoay người liền đi mất. Ai cũng không nghĩ rằng Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái cứ như vậy mà quyết đoán xoay ngoài chạy mất, ngay cả Vương Hậu Hồng Đào cũng chưa đoán ra. Chờ cô phản ứng lại, loli nhỏ tức giận đến mặt đỏ lên, rống giận "Tên ăn trộm xấu xí Grea ngươi đứng lại cho ta", một bên nhét lại kẹo kim sắc vào trong túi nhỏ, một bên nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Hai thân ảnh từ trên đĩa bay cao vọt nhảy xuống, chạy trên những tán cây sắt thép cao ngất. thoắt vài cái bọn họ liền biến mất dưới ánh trăng đỏ, khuất sau ánh mắt mọi người.
Schrodinger còn rêи ɾỉ tiếc thương lâu đài sắt thép xui bị đạp đổ của mình, không ngừng mắng hai tên biếи ŧɦái thích đánh nhau kia.
Bên kia, ngay khi thân ảnh Grea và Vương Hậu Hồng Đào hoàn toàn biến mất trước tầm mắt mọi người, hai người chơi nữ phẩng phất như không còn sức lực, xụi lơ trên mặt đất, há mồm thở dốc hết áp lực. Đường Mạch nhắm mắt lại, anh nhéo nhéo ngón tay. Ngay cả Grea cũng không phát hiện, trước khi hắn rời đi, ngón tay của Đường Mạch vẫn luôn run nhè nhẹ.
Đường Mạch không dám đánh cuộc.
Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất của Hắc tháp, có thể bỏ qua bất cứ sự kiện nhỏ nào có xác suất cực thấp, đem xác suất của nó đổi thành 50%. Ví dụ như nói Đường Mạch là một cô gái, chuyện này xác suất gần bằng 0, nhưng chỉ cần Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất khởi động thành công, chuyện này có khả năng biến thành 50%.
Trên thế giới không có chuyện gì có thể chắc chắn 100%. Không có sự kiện xác suất bằng 0, cũng không có sự kiện xác suất 100%.
Cho nên tác dụng của cái đồng hồ quả quýt này rất khủng bố, chỉ là nó rất khó kích phát, có được linh tính riêng, cũng không chịu khống chế hoàn toàn bởi Đường Mạch. Hơn nữa sau khi kích phát, cũng không phải là hiệu quả 100%, chỉ có 50% xác suất. Vạn nhát lần kích phát này của Đường Mạch chính là 50% thất bại còn lại, vậy Vương Hậu Hồng Đào đã đến không có quan hệ gì với Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất, cô cũng sẽ không trợ giúp người chơi thoát khỏi Grea. Thời điểm kia việc mà Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cần làm chính là dùng hết toàn lực, rời khỏi trận trò chơi công tháp này.
May mà, Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất lần này thật sự hiệu quả.
Mặc dù Grea và người chơi giao thủ không nhiều, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, những kĩ năng của người chơi đối với hắn chẳng khác nào trò đùa không hề có lực phòng ngự của trẻ con, bị thương cũng cực kì thảm trọng.
Lý Diệu nằm trên mặt đất, nặng nề thở dốc, miệng vết thương trên bụng dữ tợn mà khủng bố. Đường Mạch cầm nước khoáng tưới trên cánh tay Phó Văn Đoạt. Lỗ hổng đáng sợ kia khép lại với tốc độ cực kì chậm, Đường Mạch kiên nhẫn mà rửa sạch miệng vết thương, anh ngẩng đầu một cái, tầm mắt đối diện với Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch hơi hơi sửng sốt.
"........ Đau ?"
Khóe miệng Phó Văn Đoạt nhếch lên, lắc lắc đầu : "Thương thế của cậu thế nào ?"
Đường Mạch : "Lý Diệu chuyển dời tất cả thương thế nghiêm trọng của tôi sang người cô ấy rồi, những vết thương khác không phải chuyện lớn."
Phó Văn Đoạt lúc này mới trả lời : "Không đau."
Chỉ là khi Đường Mạch nhìn đến thịt trên miệng vết thương đang dần chuyển trắng, môi nhấp nháy, động tác nhẹ đến cực điểm : "Anh nếu đau liền nói cho tôi."
"Được."
Loại đau đớn này đối với Phó Văn Đoạt, cũng không phải đơn giản. Anh trước kia đã chịu qua rất nhiều thương tổn, nên độ nhẫn nại đối với cảm giác đau đớn khẳng định tốt hơn so với Đường Mạch. Nhưng mà vết thương do Đoàn trưởng đoàn xiếc thú tạo ra đau gấp trăm lần so với vết thương bình thường, động tác Đường Mạch lại nhẹ, giống như nỗi đau uyên tim thống khổ theo thần kinh bò lên đại não, làm cho cả người Phó Văn Đoạt lông tơ đều dựng đứng.
Nhưng anh không muốn làm Đường Mạch quá lo lắng.
Phó Văn Đoạt : "Ngực của cậu thế nào ?"
Đoản trượng của Grea sau khi đâm thủng cánh tay Phó Văn Đoạt, cũng đâm xuyên qua ngực của Đường Mạch. Đường Mạch : "Chỉ là vết thương ngoài da."
Dưới ánh trăng đỏ, hai người thanh niên một người cúi đầu rửa sạch miệng vết thương, mắt nhìn thương thế đáng sợ, mày càng ngày càng nhăn lại; một thanh niên khác cúi đầu nhìn thanh niên này giúp mình rửa miệng vết thương, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh. Triệu Hiểu Phỉ giúp Lý Diệu xử lý miệng vết thương được một nửa, không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, cô thoáng sửng sốt một chút, trong lòng thầm nói một câu "Khó trách hai người chơi cao cấp bậc này sẽ tổ đội, thì ra bọn họ là loại quan hệ này."
Xử lý xong miệng vết thương, Đường Mạch đi tìm Schrodinger.
Mèo đen nhỏ ghé vào đầu quản gia trung niên, khóc chít chít nức nở : "Lâu đài sắt thép của ta, lại bị người ta đánh sập rồi hu hu hu hu ....." Bỗng nhiên nhận thấy được có nhân loại tiếp cận. mèo đen nhỏ xoát quay đầu, mở đôi mắt to xanh biếc ướŧ áŧ nhìn về phía Đường Mạch. Sau khi xác định người đến không có nguy hiểm, tiếp tục gào khan : "lâu đài sắt thép của ta hu hu ....."
Đường Mạch : "Chúng ta đã thông qua trò chơi, khen thưởng là cái gì ?"
Thân thể mèo đen nhỏ cứng đờ. Sau một lúc lâu, nó cả kinh nói : "Ngươi cư nhiên tìm ta chỉ vì khen thưởng, không an ủi ta ?!"
Đường Mạch nhướng mày, hỏi lại : "An ủi ngươi ?"
An ủi ngươi làm gì.
Schrodinger : "..........."
Trên tạp chí của người dưới lòng đất không phải nói rằng con người thích nhất là mèo nhỏ sao ! vì cái gì lũ con người này một chút đồng tình với ta cũng không có, một chút đều không có !
Ngài Schrodinger vĩ đại lại hoài nghi mạng lưới tình báo của chính mình lần nữa.
Tuy rằng cực kì không tình nguyện, nhưng schrodinger vẫn phục tùng quy tắc trò chơi của Hắc tháp. Nó ngồi thẳng thân thể : "Các ngươi đã tìm được ta, thông qua trò chơi trốn tìm của ta. Dựa theo quy tắc của Hắc tháp, các ngươi mỗi người có thể đề ra một yêu cầu cho ta, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta cho phép, không thể cự tuyệt."
Mọi người hai mắt sáng ngời.
Đường Mạch tự hỏi một lúc lâu, ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định : "Ta muốn cái đồng hồ giả kia."
Schrodinger đột nhiên sửng sốt. Hai người chơi nữ cũng không rõ anh muốn làm gì, chỉ có Phó Văn Đoạt hiểu rõ mà cười một tiếng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Schrodinger hừ một tiếng : "Không được. Ê ê, người cái con người tham lam vô sỉ xấu xí này, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta là ngài Schrodinger vĩ đại đương nhiên có thể làm ra một trăm cái, một ngàn cái đồng hồ loại này, nhưng ta không thể cho ngươi. Chính ngươi thử hỏi Hắc tháp một chút, nó cũng không cho phép ngươi có được loại đồ vật này."
Giọng trẻ con thanh thúy đúng lúc vang lên :
"Leng keng ! nhắc nhở hữu nghị, mời người chơi lựa chọn khen thưởng thích hợp phù hợp với số tầng bản thân công tháp."
Ngụ ý chính là, ngươi mới công tháp tầng thứ tư đã muốn có được Đồng hồ chân lý, tưởng bở.
Đường Mạch có chút tiếc nuối, anh lại nghĩ nghĩ, từ bên hông tháo xuống Cây Dù Nhỏ hồng nhạt, đưa tới trước mặt Schrodinger : "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là nhà phát minh trứ danh của thế giới Hắc tháp. Đây là Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói, ngươi hẳn có biết đến."
Schrodinger bĩu môi : "Bà Ngoại Sói có một trăm cây dù vô dụng loại này."
Đường Mạch hai mắt nheo lại : quả nhiên, Cây Dù Nhỏ đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ trong mắt Schrodinger không đáng một xu. Đường Mạch bình tĩnh nói : "Ta muốn ngươi tu bổ nó, cải tiến nó. Với khả năng lớn nhất của ngươi, trong phạm vi cho phép của Hắc tháp, đem nó tu bổ thành vũ khí tốt nhất."
Schrodinger chậm rãi mở lớn miệng.
Phía sau Đường Mạch, Triệu Hiểu Phỉ vẻ mặt ngạc nhiên : "Còn có thể như vậy ?"
Đáp án đương nhiên là có thể,
Schrodinger giận giữ hét : "Ngươi cái con người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy !"
Schrodinger một bên mắng Đường Mạch, một bên nhận lấy Cây Dù Nhỏ. Triệu Hiểu Phỉ lúc này cũng đi tới, cô cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Mạch. Đường Mạch bình tĩnh đi trở về bên cạnh Phó Văn Đoạt, không có hứng thú nghe yêu cầu khen thưởng của cô. Triệu Hiểu Phỉ cúi người ghé vào tai mèo đen nhỏ, lén lút nói một câu. Mèo đen nhỏ tuy rằng rất tức giận, nhưng so với biểu tình lúc đối mặt với Đường Mạch còn tốt hơn một chút, hiển nhiên là do yêu cầu của Triệu Hiểu Phỉ đơn giản hơn nhiều so với Đường Mạch.
Sau đó là Lý Diệu. Lý Diệu không chút suy nghĩ, trực tiếp mở miệng : "Ngươi là nhà phát minh vĩ đại nhất của thế giới Hắc tháp ?"
Schrodinger nâng cằm lên : "Vĩ đại nhất, không gì sánh nổi. Ta chính là ngài Schrodinger tôn kính."
Lý Diệu : "Ngươi có thể làm sống lại một người không ?"
Schrodinger lập tức ngây người, mèo đen nhỏ há to miệng : "A?"
Lý Diệu mặt vô biểu tình mà nói : "ta muốn làm sống lại một người. lấy năng lực của ngươi, có thể làm được hay không."
Schrodinger : "các ngươi lũ con người có phải có tật xấu hay không, cư nhiên hỏi loại vấn đề vô dụng này. Ta làm gì muốn đi nghiên cứu làm sao làm sống lại con người các ngươi. Hơn nữa ngươi hỏi Hắc tháp một chút, ngay cả khi ta làm được, lấy trình độ thông qua Hắc tháp tầng thứ ba của ngươi, nó cũng không cho phép ta giúp ngươi làm loại chuyện này. Bất quá ngươi không phải cũng biết hay sao, gϊếŧ chết người nào đó, ngươi liền có thể tùy ý làm sống lại một người đã tử vong trong trò chơi Hắc tháp nha."
Lý Diệu đương nhiên biết, gϊếŧ chết hạng nhất trên bảng xếp hạng thời gian liền có thể làm sống lại một người chơi, nhưng người chơi kia phải chết trong trò chơi của Hắc tháp.
Lý Diệu khẽ cắn môi, chỉ có thể lựa chọn một khen thưởng khác.
Cuối cùng đến lượt Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh : "Ta muốn hỏi đồng hồ chân lý một vấn đề."
Schrodinger kinh ngạc nói : "Các ngươi thật là lũ con người kì quái nhất ta từng thấy." lời tuy như thế, mèo đen nhỏ lại chụp vô đầu quản gia trung niên một cái. Quản gia trung niên đứng lên, đi vào trong phế tích sắt thép, phanh phanh phanh tìm nửa ngày, từ trong đống rác lôi ra một cái đồng hồ màu lam thương tích đầy mình, kéo nó tới trước mặt mọi người.
Schrodinger tức giận nói : "Có vấn đề gì nhanh hỏi đi, tuy rằng nó trả lời khẳng định là đáp án chính xác, nhưng đừng trách ngài Schrodinger vĩ đại ta không nhắc nhở các ngươi trước, vấn đề Hắc tháp không cho phép nó sẽ không trả lời."
Phó Văn Đoạt đi lên trước, nhìn đồng hồ màu lam rách tung tóe này.
Giọng nữ trầm ổn của đồng hồ chân lý lúc này có chút mỏi mệt : "Nhân loại, nếu ngươi đã yêu cầu ngài Schrodinger như vậy, ngươi hỏi đi, chỉ cần ta trả lời được, đều nhất định là đáp án chính xác."
Đồng hồ chân lý vốn tưởng rằng Phó Văn Đoạt sẽ tự hỏi trong chốc lát, không nghĩ tới con người này yên lặng nhìn nó, không chút do dự hỏi : "vấn đề của ta là .... Dị năng của ta cụ thể là gì ?"
Đồng hồ chân lý nháy mắt trầm mặc.
"Kẻ xâm nhập Hắc tháp, nếu ngươi chỉ muốn hỏi ta một vấn đề này, vì cái gì không hỏi khi tiến vào phòng ta lần thứ hai, ngược lại lại lãng phí mất cơ hội khen thưởng."
Phó Văn Đoạt : "vấn đề trong phòng của ngươi, ngươi xác thật sẽ cho ta đáp án, nhưng lời của ngươi có thể là lời nói hàm hồ. Giống như khi Đoàn trưởng đoàn xiếc thú hỏi ngươi làm thế nào để có thể kiếm nhiều tiền, ngươi xác thật có trả lời hắn, đáp án kia cũng được Hắc tháp tán thành, không phải đáp án sai. Nhưng mà từ đầu tới đuôi, ngươi không hề bại lộ thân phận của hắn, ngươi che giấu tung tích giúp hắn."
Đồng hồ chân lý : "Hắn là Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái vĩ đại, nếu ta dám làm bại lộ thân phận hắn, hắn nhất định sẽ xé xác ta ngay tại hiện trượng."
Phó Văn Đoạt : "Cho nên dù ở trong căn phòng kia, lời nói của ngươi mặc dù là đáp án chính xác, nhưng cũng không nhất định sẽ có giá trị, có thể bị giấu giếm tin tức."
Đồng hồ chân lý không thể phủ nhận.
Âm thanh Đường Mạch vang lên : "vấn đề lần này của chúng ta, yêu cầu ngươi phải nói toàn bộ từng câu từng chữ đáp án, không có một câu gian lận nào. Ví dụ như ......" âm thanh dừng lại, Đường Mạch gần như sắp đến gần bên người Phó Văn Đoạt, anh ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười : "Câu ghi chú dị năng của anh ấy, rốt cuộc có ý gì."
Trong rừng rậm sắt thép đen nhánh, Triệu Hiểu Phỉ và Lý Diệu vẻ mặt mờ mịt, không rõ những lời này của Đường Mạch là có ý gì.
Nhưng da đầu Schrodinger và Đồng hồ chân lý nháy mắt tê rần. Mèo đen nhỏ ngẩng đầu, nhìn trên không trung nuốt nước miếng một cái. Thân thể Đồng hồ chân lý run rẩy, âm thanh của nó run run phát ra : "Kẻ xâm nhập Hắc tháp, vấn đề này ta không thể trả lời. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể nói cho ngươi tên của dị năng, cách sử dụng dị năng, có hạn chế nào, thậm chí có thể cho ngươi biết làm cách nào để mau chóng cường hóa nó."
Đường Mạch : "Không thể nói về câu ghi chú kia ?"
Phản ứng sợ hãi của Đồng hồ chân lý chính là đáp án.
Đường Mạch thở dài.
Quả nhiên, không thể dùng loại phương thức này lừa gạt Hắc tháp được, không thể biết câu "Người chơi trước sở hữu dị năng này" là có ý nghĩa gì. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã biết sớm, dị năng của Phó Văn Đoạt cực kì đặc thù, câu ghi chú dị năng của anh, chỉ sợ có liên quan đến chân tướng của thế giới Hắc tháp.
Dò hỏi Đồng hồ chân lý Hắc tháp là cái gì, Đồng hồ chân lý nhất định không trả lời.
Cho nên bọn họ quyết định hỏi về dị năng của Phó Văn Đoạt, lần theo manh mối này tìm ra chân tướng Hắc tháp. Còn nếu thất bại, để Đồng hồ chân lý trực tiếp trả lời về câu ghi chú kia, cũng không phải không được.
Đường Mạch vốn định nói Phó Văn Đoạt đổi khen thưởng, có thể lựa chọn cường hóa đạo cụ, hoặc yêu cầu Schrodinger đưa cho anh một đạo cụ cực kì tốt. ai ngờ Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói : "Vậy ta đổi vấn đề khác, cậu ấy làm thế nào mới đoạt được dị năng của ta."
Đường Mạch kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt hướng anh cười cười, Đường Mạch nhanh chóng phản ứng lại.
Đúng vậy ! chỉ cần anh biết làm thế nào có thể lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, bọn họ có thể tự mình biết câu ghi chú dị năng của Phó Văn Đoạt kia là gì. Đồng thời, đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch có thể sử dụng đúng cách, tìm ra được những cách sở hữu dị năng của những người chơi khác. Trên thế giới này hẳn không có nhiều người có dị năng khó đoạt được như Phó Văn Đoạt.
Vấn đề này cực kì tốt.
Đường Mạch kinh hỉ nhìn về phía Đồng hồ chân lý.
Đồng hồ to lớn màu lam lần này không còn run rẩy nữa, vấn đề này có thể nó trả lời được. Hắc tháp hạn chế nó trực tiếp lộ ra dị năng của Phó Văn Đoạt, lại không hạn chế nó nói cho Đường Mạch phương pháp lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng Đồng hồ chân lý trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc Phó Văn Đoạt tính hỏi lại lần nữa, Đồng hồ chân lý mới sâu kín nói : "Kẻ xâm nhập Hắc tháp, ngươi thật sự muốn biết sao ....."
Phó Văn Đoạt: "......?"
Đường Mạch: "......?"
Hai người chơi nữ: "......???"
Hình như có chỗ nào không đúng.
Phó Văn Đoạt nhướng mày : "Làm ơn hãy nói cho ta đáp án của vấn đề này."
Đồng hồ chân lý buông tiếng thở dài : "Được rồi, ta nói cho ngươi vậy. vấn đề này sẽ đề cập đến bí mật dị năng của hai vị, nếu các ngươi đồng ý, ta có thể nói đáp án trực tiếp trong suy nghĩ các ngươi, không cho người chơi khác biết được."
Đồng hồ chân lý khó có được giây phút tri kỉ như vậy, Đường Mạch gật gật đầu, trong lòng có một cảm giác vi diệu.
..... chắc là không có vấn đề gì đi ?
Âm thanh bình tĩnh vô cảm của Đồng hồ chân lý đồng thời vang lên trong đầu của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt -------
"phương pháp thứ nhất, gϊếŧ ngươi, cậu ta có thể đoạt được dị năng của ngươi. Phương pháp thứ hai, ăn sạch sẽ không trả tiền. bởi vì cấp bậc dị năng của kẻ xâm nhập Hắc tháp Phó Văn Đoạt quá cao, xếp loại phẩm chất cực ưu, là dị năng xếp hạng nhất được Hắc tháp tán thành. Muốn hoàn toàn ăn sạch sẽ không trả tiền, chỉ có cướp đi tất cả mọi thứ của đối phương. Sau Địa Cầu Online, con người không có nhiều tài sản tùy thân đáng giá, chỉ có cướp đi tất cả đạo cụ Phó Văn Đoạt sở hữu, vĩnh viễn không cho Phó Văn Đoạt sử dụng, có thể đoạt được dị năng của hắn. Trừ những phương pháp trên, chỉ còn duy nhất một phương pháp ......"
Đồng hồ chân lý tạm dừng trong chốc lát : "Giao phối, có thể đoạt được dị năng của đối phương."
Đường Mạch : "!!!!"
Phó Văn Đoạt : "......."
Con mẹ ngươi giao phối !!!
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌﹌
Tác giả có lời muốn nói :
Đường Đường : Con, con mẹ nó giao phối !!!
Lão Phó : Đúng là một đáp án tốt, Đường Đường, chúng ta ...... thử một chút đi.
Editor : Mia
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌﹌
Đường Mạch đi lên trước, đưa kẹo kim sắc trong tay cho loli tóc đỏ trước mặt.
Vương Hậu Hồng Đào khẩn trương, xoay mặt sang một bên, toàn thân biểu hiện rằng mình sẽ tuyệt đối không ăn đồ ngọt. Đường Mạch trầm tư một lát, đưa thẳng viên kẹo đường tới trước mặt Vương Hậu Hồng Đào. Loli bạo lực nuốt nước miếng một cái, thô giọng nói : "Ngươi làm, làm gì vậy !"
Đường Mạch thành khẩn nói : "Vương Hậu Hồng Đào tôn kính, viên kẹo này của ta vẫn luôn không biết xử lý như thế nào. Ta lấy được viên kẹo từ tiên sinh Thỏ, nó có lẽ có liên quan đến ngài. Ngài có thể giúp ta xử lý nó một chút không ?"
Vương Hậu Hồng Đào sửng sốt: "Con thỏ ?" Cô suy nghĩ một chút, "là con thỏ luôn suy nghĩ cung kính ta ở phụ cận lâu đài kia ?"
Đường Mạch gật gật đầu.
Vương Hậu Hồng Đào trong lòng vui vẻ, ngoài mặt lại rất không kiên nhẫn : "Được rồi được rồi, nếu ngươi đã thành tâm xin giúp đỡ, ta đây liền cố giúp ngươi một chút." Nói xong, Vương Hậu Hồng Đào vụt một cái lấy đi kẹo kim sắc trong tay Đường Mạch. Động tác cô nhanh chóng, lấy thị lực của Đường Mạch còn không bắt kịp động tác của cô.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cảnh giác liếc mắt lẫn nhau một cái, không dám coi thường cô gái nhìn tưởng nhỏ bé mà gầy yếu này.
Grea đứng một bên, nhìn Vương Hậu Hồng Đào chộp lấy kẹo kim sắc của Đường Mạch, ánh mắt giật giật, chậm rãi gợi lên khóe môi. Hắn cười như không cười mà nhìn cảnh tượng người chơi và Boss Hắc tháp chung sống hòa bình trước mắt này, nắm đoản trượng, nhẹ nhàng đánh lên mặt đất. Nghe được âm thanh lộc côc, mọi người toàn bộ quay đầu về phía hắn.
Grea: "Cầm kẹo của hắn xong, cho nên ngươi tính giúp hắn à, đứa trẻ thúi này ?"
Vương Hậu Hồng Đào đúng lý hợp tình: "Ai muốn giúp hắn cơ, ai muốn cái viên kẹo kia chứ. Ta chỉ là rất rất ghét ngươi mà thôi. Đồ ăn trộm xấu xí, cư nhiên dám đem Hoa Mặt Trăng đá quý của ta bán cho Quán rượu Hương Tiêu, ta hôm nay không đánh chết ngươi, ta không phải là Vương Hậu Hồng Đào !" giọng nói rơi xuống, Vương Hậu Hồng Đào liếm liếm răng nanh, lại muốn xông lên đánh tiếp.
Shcrodinger chặn lại nói : "Các ngươi không được đánh nhau ở địa bàn của ta, đi ra ngoài, đi ra ngoài !"
Ánh mắt thâm trầm của Grea nhìn về phía trên người Vương Hậu Hồng Đào dừng lại chốc lát. Tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người mười phần bình tĩnh nhìn hắn, Grea cười nói : "Ta không hề sợ cô ta, nếu cô ta có thể thật sự đánh chết ta, ta sẽ không đi trộm đóa hoa Mặt Trăng kia."
Vương Hậu Hồng Đào vẫy vẫy nắm tay, ý bảo Grea bớt lắm chuyện lại.
Grea nhìn một màn này, thật lâu sau, từ trong cổ họng hắn phát ra một tràng tiếng cười, giây tiếp theo, hắn xoay người liền đi mất. Ai cũng không nghĩ rằng Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái cứ như vậy mà quyết đoán xoay ngoài chạy mất, ngay cả Vương Hậu Hồng Đào cũng chưa đoán ra. Chờ cô phản ứng lại, loli nhỏ tức giận đến mặt đỏ lên, rống giận "Tên ăn trộm xấu xí Grea ngươi đứng lại cho ta", một bên nhét lại kẹo kim sắc vào trong túi nhỏ, một bên nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Hai thân ảnh từ trên đĩa bay cao vọt nhảy xuống, chạy trên những tán cây sắt thép cao ngất. thoắt vài cái bọn họ liền biến mất dưới ánh trăng đỏ, khuất sau ánh mắt mọi người.
Schrodinger còn rêи ɾỉ tiếc thương lâu đài sắt thép xui bị đạp đổ của mình, không ngừng mắng hai tên biếи ŧɦái thích đánh nhau kia.
Bên kia, ngay khi thân ảnh Grea và Vương Hậu Hồng Đào hoàn toàn biến mất trước tầm mắt mọi người, hai người chơi nữ phẩng phất như không còn sức lực, xụi lơ trên mặt đất, há mồm thở dốc hết áp lực. Đường Mạch nhắm mắt lại, anh nhéo nhéo ngón tay. Ngay cả Grea cũng không phát hiện, trước khi hắn rời đi, ngón tay của Đường Mạch vẫn luôn run nhè nhẹ.
Đường Mạch không dám đánh cuộc.
Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất của Hắc tháp, có thể bỏ qua bất cứ sự kiện nhỏ nào có xác suất cực thấp, đem xác suất của nó đổi thành 50%. Ví dụ như nói Đường Mạch là một cô gái, chuyện này xác suất gần bằng 0, nhưng chỉ cần Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất khởi động thành công, chuyện này có khả năng biến thành 50%.
Trên thế giới không có chuyện gì có thể chắc chắn 100%. Không có sự kiện xác suất bằng 0, cũng không có sự kiện xác suất 100%.
Cho nên tác dụng của cái đồng hồ quả quýt này rất khủng bố, chỉ là nó rất khó kích phát, có được linh tính riêng, cũng không chịu khống chế hoàn toàn bởi Đường Mạch. Hơn nữa sau khi kích phát, cũng không phải là hiệu quả 100%, chỉ có 50% xác suất. Vạn nhát lần kích phát này của Đường Mạch chính là 50% thất bại còn lại, vậy Vương Hậu Hồng Đào đã đến không có quan hệ gì với Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất, cô cũng sẽ không trợ giúp người chơi thoát khỏi Grea. Thời điểm kia việc mà Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cần làm chính là dùng hết toàn lực, rời khỏi trận trò chơi công tháp này.
May mà, Đồng Hồ Quả Quýt Vô Hạn Phi Xác Suất lần này thật sự hiệu quả.
Mặc dù Grea và người chơi giao thủ không nhiều, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, những kĩ năng của người chơi đối với hắn chẳng khác nào trò đùa không hề có lực phòng ngự của trẻ con, bị thương cũng cực kì thảm trọng.
Lý Diệu nằm trên mặt đất, nặng nề thở dốc, miệng vết thương trên bụng dữ tợn mà khủng bố. Đường Mạch cầm nước khoáng tưới trên cánh tay Phó Văn Đoạt. Lỗ hổng đáng sợ kia khép lại với tốc độ cực kì chậm, Đường Mạch kiên nhẫn mà rửa sạch miệng vết thương, anh ngẩng đầu một cái, tầm mắt đối diện với Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch hơi hơi sửng sốt.
"........ Đau ?"
Khóe miệng Phó Văn Đoạt nhếch lên, lắc lắc đầu : "Thương thế của cậu thế nào ?"
Đường Mạch : "Lý Diệu chuyển dời tất cả thương thế nghiêm trọng của tôi sang người cô ấy rồi, những vết thương khác không phải chuyện lớn."
Phó Văn Đoạt lúc này mới trả lời : "Không đau."
Chỉ là khi Đường Mạch nhìn đến thịt trên miệng vết thương đang dần chuyển trắng, môi nhấp nháy, động tác nhẹ đến cực điểm : "Anh nếu đau liền nói cho tôi."
"Được."
Loại đau đớn này đối với Phó Văn Đoạt, cũng không phải đơn giản. Anh trước kia đã chịu qua rất nhiều thương tổn, nên độ nhẫn nại đối với cảm giác đau đớn khẳng định tốt hơn so với Đường Mạch. Nhưng mà vết thương do Đoàn trưởng đoàn xiếc thú tạo ra đau gấp trăm lần so với vết thương bình thường, động tác Đường Mạch lại nhẹ, giống như nỗi đau uyên tim thống khổ theo thần kinh bò lên đại não, làm cho cả người Phó Văn Đoạt lông tơ đều dựng đứng.
Nhưng anh không muốn làm Đường Mạch quá lo lắng.
Phó Văn Đoạt : "Ngực của cậu thế nào ?"
Đoản trượng của Grea sau khi đâm thủng cánh tay Phó Văn Đoạt, cũng đâm xuyên qua ngực của Đường Mạch. Đường Mạch : "Chỉ là vết thương ngoài da."
Dưới ánh trăng đỏ, hai người thanh niên một người cúi đầu rửa sạch miệng vết thương, mắt nhìn thương thế đáng sợ, mày càng ngày càng nhăn lại; một thanh niên khác cúi đầu nhìn thanh niên này giúp mình rửa miệng vết thương, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh. Triệu Hiểu Phỉ giúp Lý Diệu xử lý miệng vết thương được một nửa, không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, cô thoáng sửng sốt một chút, trong lòng thầm nói một câu "Khó trách hai người chơi cao cấp bậc này sẽ tổ đội, thì ra bọn họ là loại quan hệ này."
Xử lý xong miệng vết thương, Đường Mạch đi tìm Schrodinger.
Mèo đen nhỏ ghé vào đầu quản gia trung niên, khóc chít chít nức nở : "Lâu đài sắt thép của ta, lại bị người ta đánh sập rồi hu hu hu hu ....." Bỗng nhiên nhận thấy được có nhân loại tiếp cận. mèo đen nhỏ xoát quay đầu, mở đôi mắt to xanh biếc ướŧ áŧ nhìn về phía Đường Mạch. Sau khi xác định người đến không có nguy hiểm, tiếp tục gào khan : "lâu đài sắt thép của ta hu hu ....."
Đường Mạch : "Chúng ta đã thông qua trò chơi, khen thưởng là cái gì ?"
Thân thể mèo đen nhỏ cứng đờ. Sau một lúc lâu, nó cả kinh nói : "Ngươi cư nhiên tìm ta chỉ vì khen thưởng, không an ủi ta ?!"
Đường Mạch nhướng mày, hỏi lại : "An ủi ngươi ?"
An ủi ngươi làm gì.
Schrodinger : "..........."
Trên tạp chí của người dưới lòng đất không phải nói rằng con người thích nhất là mèo nhỏ sao ! vì cái gì lũ con người này một chút đồng tình với ta cũng không có, một chút đều không có !
Ngài Schrodinger vĩ đại lại hoài nghi mạng lưới tình báo của chính mình lần nữa.
Tuy rằng cực kì không tình nguyện, nhưng schrodinger vẫn phục tùng quy tắc trò chơi của Hắc tháp. Nó ngồi thẳng thân thể : "Các ngươi đã tìm được ta, thông qua trò chơi trốn tìm của ta. Dựa theo quy tắc của Hắc tháp, các ngươi mỗi người có thể đề ra một yêu cầu cho ta, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta cho phép, không thể cự tuyệt."
Mọi người hai mắt sáng ngời.
Đường Mạch tự hỏi một lúc lâu, ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định : "Ta muốn cái đồng hồ giả kia."
Schrodinger đột nhiên sửng sốt. Hai người chơi nữ cũng không rõ anh muốn làm gì, chỉ có Phó Văn Đoạt hiểu rõ mà cười một tiếng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Schrodinger hừ một tiếng : "Không được. Ê ê, người cái con người tham lam vô sỉ xấu xí này, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta là ngài Schrodinger vĩ đại đương nhiên có thể làm ra một trăm cái, một ngàn cái đồng hồ loại này, nhưng ta không thể cho ngươi. Chính ngươi thử hỏi Hắc tháp một chút, nó cũng không cho phép ngươi có được loại đồ vật này."
Giọng trẻ con thanh thúy đúng lúc vang lên :
"Leng keng ! nhắc nhở hữu nghị, mời người chơi lựa chọn khen thưởng thích hợp phù hợp với số tầng bản thân công tháp."
Ngụ ý chính là, ngươi mới công tháp tầng thứ tư đã muốn có được Đồng hồ chân lý, tưởng bở.
Đường Mạch có chút tiếc nuối, anh lại nghĩ nghĩ, từ bên hông tháo xuống Cây Dù Nhỏ hồng nhạt, đưa tới trước mặt Schrodinger : "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là nhà phát minh trứ danh của thế giới Hắc tháp. Đây là Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói, ngươi hẳn có biết đến."
Schrodinger bĩu môi : "Bà Ngoại Sói có một trăm cây dù vô dụng loại này."
Đường Mạch hai mắt nheo lại : quả nhiên, Cây Dù Nhỏ đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ trong mắt Schrodinger không đáng một xu. Đường Mạch bình tĩnh nói : "Ta muốn ngươi tu bổ nó, cải tiến nó. Với khả năng lớn nhất của ngươi, trong phạm vi cho phép của Hắc tháp, đem nó tu bổ thành vũ khí tốt nhất."
Schrodinger chậm rãi mở lớn miệng.
Phía sau Đường Mạch, Triệu Hiểu Phỉ vẻ mặt ngạc nhiên : "Còn có thể như vậy ?"
Đáp án đương nhiên là có thể,
Schrodinger giận giữ hét : "Ngươi cái con người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy !"
Schrodinger một bên mắng Đường Mạch, một bên nhận lấy Cây Dù Nhỏ. Triệu Hiểu Phỉ lúc này cũng đi tới, cô cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Mạch. Đường Mạch bình tĩnh đi trở về bên cạnh Phó Văn Đoạt, không có hứng thú nghe yêu cầu khen thưởng của cô. Triệu Hiểu Phỉ cúi người ghé vào tai mèo đen nhỏ, lén lút nói một câu. Mèo đen nhỏ tuy rằng rất tức giận, nhưng so với biểu tình lúc đối mặt với Đường Mạch còn tốt hơn một chút, hiển nhiên là do yêu cầu của Triệu Hiểu Phỉ đơn giản hơn nhiều so với Đường Mạch.
Sau đó là Lý Diệu. Lý Diệu không chút suy nghĩ, trực tiếp mở miệng : "Ngươi là nhà phát minh vĩ đại nhất của thế giới Hắc tháp ?"
Schrodinger nâng cằm lên : "Vĩ đại nhất, không gì sánh nổi. Ta chính là ngài Schrodinger tôn kính."
Lý Diệu : "Ngươi có thể làm sống lại một người không ?"
Schrodinger lập tức ngây người, mèo đen nhỏ há to miệng : "A?"
Lý Diệu mặt vô biểu tình mà nói : "ta muốn làm sống lại một người. lấy năng lực của ngươi, có thể làm được hay không."
Schrodinger : "các ngươi lũ con người có phải có tật xấu hay không, cư nhiên hỏi loại vấn đề vô dụng này. Ta làm gì muốn đi nghiên cứu làm sao làm sống lại con người các ngươi. Hơn nữa ngươi hỏi Hắc tháp một chút, ngay cả khi ta làm được, lấy trình độ thông qua Hắc tháp tầng thứ ba của ngươi, nó cũng không cho phép ta giúp ngươi làm loại chuyện này. Bất quá ngươi không phải cũng biết hay sao, gϊếŧ chết người nào đó, ngươi liền có thể tùy ý làm sống lại một người đã tử vong trong trò chơi Hắc tháp nha."
Lý Diệu đương nhiên biết, gϊếŧ chết hạng nhất trên bảng xếp hạng thời gian liền có thể làm sống lại một người chơi, nhưng người chơi kia phải chết trong trò chơi của Hắc tháp.
Lý Diệu khẽ cắn môi, chỉ có thể lựa chọn một khen thưởng khác.
Cuối cùng đến lượt Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh : "Ta muốn hỏi đồng hồ chân lý một vấn đề."
Schrodinger kinh ngạc nói : "Các ngươi thật là lũ con người kì quái nhất ta từng thấy." lời tuy như thế, mèo đen nhỏ lại chụp vô đầu quản gia trung niên một cái. Quản gia trung niên đứng lên, đi vào trong phế tích sắt thép, phanh phanh phanh tìm nửa ngày, từ trong đống rác lôi ra một cái đồng hồ màu lam thương tích đầy mình, kéo nó tới trước mặt mọi người.
Schrodinger tức giận nói : "Có vấn đề gì nhanh hỏi đi, tuy rằng nó trả lời khẳng định là đáp án chính xác, nhưng đừng trách ngài Schrodinger vĩ đại ta không nhắc nhở các ngươi trước, vấn đề Hắc tháp không cho phép nó sẽ không trả lời."
Phó Văn Đoạt đi lên trước, nhìn đồng hồ màu lam rách tung tóe này.
Giọng nữ trầm ổn của đồng hồ chân lý lúc này có chút mỏi mệt : "Nhân loại, nếu ngươi đã yêu cầu ngài Schrodinger như vậy, ngươi hỏi đi, chỉ cần ta trả lời được, đều nhất định là đáp án chính xác."
Đồng hồ chân lý vốn tưởng rằng Phó Văn Đoạt sẽ tự hỏi trong chốc lát, không nghĩ tới con người này yên lặng nhìn nó, không chút do dự hỏi : "vấn đề của ta là .... Dị năng của ta cụ thể là gì ?"
Đồng hồ chân lý nháy mắt trầm mặc.
"Kẻ xâm nhập Hắc tháp, nếu ngươi chỉ muốn hỏi ta một vấn đề này, vì cái gì không hỏi khi tiến vào phòng ta lần thứ hai, ngược lại lại lãng phí mất cơ hội khen thưởng."
Phó Văn Đoạt : "vấn đề trong phòng của ngươi, ngươi xác thật sẽ cho ta đáp án, nhưng lời của ngươi có thể là lời nói hàm hồ. Giống như khi Đoàn trưởng đoàn xiếc thú hỏi ngươi làm thế nào để có thể kiếm nhiều tiền, ngươi xác thật có trả lời hắn, đáp án kia cũng được Hắc tháp tán thành, không phải đáp án sai. Nhưng mà từ đầu tới đuôi, ngươi không hề bại lộ thân phận của hắn, ngươi che giấu tung tích giúp hắn."
Đồng hồ chân lý : "Hắn là Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái vĩ đại, nếu ta dám làm bại lộ thân phận hắn, hắn nhất định sẽ xé xác ta ngay tại hiện trượng."
Phó Văn Đoạt : "Cho nên dù ở trong căn phòng kia, lời nói của ngươi mặc dù là đáp án chính xác, nhưng cũng không nhất định sẽ có giá trị, có thể bị giấu giếm tin tức."
Đồng hồ chân lý không thể phủ nhận.
Âm thanh Đường Mạch vang lên : "vấn đề lần này của chúng ta, yêu cầu ngươi phải nói toàn bộ từng câu từng chữ đáp án, không có một câu gian lận nào. Ví dụ như ......" âm thanh dừng lại, Đường Mạch gần như sắp đến gần bên người Phó Văn Đoạt, anh ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười : "Câu ghi chú dị năng của anh ấy, rốt cuộc có ý gì."
Trong rừng rậm sắt thép đen nhánh, Triệu Hiểu Phỉ và Lý Diệu vẻ mặt mờ mịt, không rõ những lời này của Đường Mạch là có ý gì.
Nhưng da đầu Schrodinger và Đồng hồ chân lý nháy mắt tê rần. Mèo đen nhỏ ngẩng đầu, nhìn trên không trung nuốt nước miếng một cái. Thân thể Đồng hồ chân lý run rẩy, âm thanh của nó run run phát ra : "Kẻ xâm nhập Hắc tháp, vấn đề này ta không thể trả lời. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể nói cho ngươi tên của dị năng, cách sử dụng dị năng, có hạn chế nào, thậm chí có thể cho ngươi biết làm cách nào để mau chóng cường hóa nó."
Đường Mạch : "Không thể nói về câu ghi chú kia ?"
Phản ứng sợ hãi của Đồng hồ chân lý chính là đáp án.
Đường Mạch thở dài.
Quả nhiên, không thể dùng loại phương thức này lừa gạt Hắc tháp được, không thể biết câu "Người chơi trước sở hữu dị năng này" là có ý nghĩa gì. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã biết sớm, dị năng của Phó Văn Đoạt cực kì đặc thù, câu ghi chú dị năng của anh, chỉ sợ có liên quan đến chân tướng của thế giới Hắc tháp.
Dò hỏi Đồng hồ chân lý Hắc tháp là cái gì, Đồng hồ chân lý nhất định không trả lời.
Cho nên bọn họ quyết định hỏi về dị năng của Phó Văn Đoạt, lần theo manh mối này tìm ra chân tướng Hắc tháp. Còn nếu thất bại, để Đồng hồ chân lý trực tiếp trả lời về câu ghi chú kia, cũng không phải không được.
Đường Mạch vốn định nói Phó Văn Đoạt đổi khen thưởng, có thể lựa chọn cường hóa đạo cụ, hoặc yêu cầu Schrodinger đưa cho anh một đạo cụ cực kì tốt. ai ngờ Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói : "Vậy ta đổi vấn đề khác, cậu ấy làm thế nào mới đoạt được dị năng của ta."
Đường Mạch kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt hướng anh cười cười, Đường Mạch nhanh chóng phản ứng lại.
Đúng vậy ! chỉ cần anh biết làm thế nào có thể lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, bọn họ có thể tự mình biết câu ghi chú dị năng của Phó Văn Đoạt kia là gì. Đồng thời, đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch có thể sử dụng đúng cách, tìm ra được những cách sở hữu dị năng của những người chơi khác. Trên thế giới này hẳn không có nhiều người có dị năng khó đoạt được như Phó Văn Đoạt.
Vấn đề này cực kì tốt.
Đường Mạch kinh hỉ nhìn về phía Đồng hồ chân lý.
Đồng hồ to lớn màu lam lần này không còn run rẩy nữa, vấn đề này có thể nó trả lời được. Hắc tháp hạn chế nó trực tiếp lộ ra dị năng của Phó Văn Đoạt, lại không hạn chế nó nói cho Đường Mạch phương pháp lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng Đồng hồ chân lý trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc Phó Văn Đoạt tính hỏi lại lần nữa, Đồng hồ chân lý mới sâu kín nói : "Kẻ xâm nhập Hắc tháp, ngươi thật sự muốn biết sao ....."
Phó Văn Đoạt: "......?"
Đường Mạch: "......?"
Hai người chơi nữ: "......???"
Hình như có chỗ nào không đúng.
Phó Văn Đoạt nhướng mày : "Làm ơn hãy nói cho ta đáp án của vấn đề này."
Đồng hồ chân lý buông tiếng thở dài : "Được rồi, ta nói cho ngươi vậy. vấn đề này sẽ đề cập đến bí mật dị năng của hai vị, nếu các ngươi đồng ý, ta có thể nói đáp án trực tiếp trong suy nghĩ các ngươi, không cho người chơi khác biết được."
Đồng hồ chân lý khó có được giây phút tri kỉ như vậy, Đường Mạch gật gật đầu, trong lòng có một cảm giác vi diệu.
..... chắc là không có vấn đề gì đi ?
Âm thanh bình tĩnh vô cảm của Đồng hồ chân lý đồng thời vang lên trong đầu của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt -------
"phương pháp thứ nhất, gϊếŧ ngươi, cậu ta có thể đoạt được dị năng của ngươi. Phương pháp thứ hai, ăn sạch sẽ không trả tiền. bởi vì cấp bậc dị năng của kẻ xâm nhập Hắc tháp Phó Văn Đoạt quá cao, xếp loại phẩm chất cực ưu, là dị năng xếp hạng nhất được Hắc tháp tán thành. Muốn hoàn toàn ăn sạch sẽ không trả tiền, chỉ có cướp đi tất cả mọi thứ của đối phương. Sau Địa Cầu Online, con người không có nhiều tài sản tùy thân đáng giá, chỉ có cướp đi tất cả đạo cụ Phó Văn Đoạt sở hữu, vĩnh viễn không cho Phó Văn Đoạt sử dụng, có thể đoạt được dị năng của hắn. Trừ những phương pháp trên, chỉ còn duy nhất một phương pháp ......"
Đồng hồ chân lý tạm dừng trong chốc lát : "Giao phối, có thể đoạt được dị năng của đối phương."
Đường Mạch : "!!!!"
Phó Văn Đoạt : "......."
Con mẹ ngươi giao phối !!!
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌﹌
Tác giả có lời muốn nói :
Đường Đường : Con, con mẹ nó giao phối !!!
Lão Phó : Đúng là một đáp án tốt, Đường Đường, chúng ta ...... thử một chút đi.
/243
|