Thương thế của Bạch Nhược Dao còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với trong tưởng tượng của Phó Văn Thanh, hai người ở trong phòng bếp loay hoay gần 15 phút mới đi ra ngoài. Vừa đi ra, Bạch Nhược Dao giơ tay phải lên, nhìn vào cổ tay quấn băng trắng của mình. Thật lòng mà nói, dị năng trị thương của Phó Văn Thanh thần kỳ bao nhiêu, kỹ thuật băng bó của nhóc con ấy lại tệ hại bấy nhiêu.
Bạch Nhược Dao ý vị thâm trường nhìn cổ tay mình, bỗng nhiên hì hì cười một tiếng.
Phó Văn Thanh ngay lập tức đỏ mặt, buồn bực đến cực điểm chạy về phía Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Mới vừa chạy được vài bước, cậu nhóc đã dừng lại, nhìn bộ dáng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở cạnh cửa chờ đợi mình. Phó Văn Thanh kỳ quái nhìn hai người thêm vài lần, cuối cùng cũng chạy đến, trong lòng thầm nghĩ:……Tại sao lại cảm thấy như có gì đó sai sai thế nhỉ?
Ba người thu thập xong xuôi, sau đó cùng nhau rời khỏi nhà ăn. Bọn vừa đi được vài bước, Bạch Nhược Dao đã liền bám sát theo. Đường Mạch quay đầu nhìn Bạch Nhược Dao liếc mắt một cái, Bạch Nhược Dao cười hì hì nhìn hắn, làm ra khẩu hình miệng: Muốn đợi tôi đi cùng à?
Đường Mạch trực tiếp quay đầu, không để ý tới tên bệnh tâm thần kia nữa.
Nguyễn Vọng Thư đã nói quá tam ba bận, từ nay về sau bọn họ sẽ không chủ động tới tìm Đường Mạch gây phiền tóai nữa. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không hề tính toán sẽ thu tay lại như vậy. Hai người sẽ không chủ động gây hấn với Thiên Tuyển, nhưng hai bên sông núi đã kết thù. Về sau nếu gặp phải nhau trong phó bản, chỉ sợ sẽ rất khó hợp tác; một khi đối địch, liền chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ đối phương.
Nhưng việc cấp bách của bọn họ hiện tại không phải Tổ chức Thiên Tuyển, mà là người tàng hình.
Ba người nhanh chóng tìm đường đến nhà Phó Văn Thanh. Dọc đường đi thân thể bọn họ vẫn luôn căng chặt, thứ nhất là vì cẩn thận đề phòng Thiên Tuyển lật lọng, lại đến tiếp tục đánh lén, thứ hai là đề phòng tên Bạch Nhược Dao dính sát như kẹo mạch nha đang ở sau lưng kia. Đến buổi chiều, ba người đang chuẩn bị rẽ vào một đại lộ lớn, bỗng nhiên, Phó Văn Đoạt dừng bước chân, đồng thời đưa tay kéo cổ tay Đường Mạch lại.
Đường Mạch có chút sửng sốt.
Phó Văn Đoạt: “Có người.”
Đường Mạch bình tĩnh lại, tập trung ánh mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy ở giữa ngã tư đường, trống không không một bóng người. Vài chiếc lá khô bị gió thổi cuốn bay lên, cát đá dưới đất hỗn loạn, xoay tròn trong không trung. Toàn bộ không gian là một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng hít thở mong manh của chính mình, Đường Mạch không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào khác.
Phó Văn Thanh thấy một màn như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền rất nhanh ổn định tâm trạng, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Với thực lực và sức quan sát của cậu nhóc hẳn vẫn chưa thể phát hiện ra xung quanh có người mai phuc, nhưng Phó Văn Thanh hiểu rõ anh họ nhà mình và Đường Mạch đang làm gì. Bọn họ đứng trong góc nhỏ yên lặng quan sát, Bạch Nhược Dao ở cách đó năm mét, thân dựa vào vách tường cười tủm tỉm chờ đợi, không hề nhúc nhích.
Ba phút sau, một âm thanh ma sát sột soạt từ phía tây truyền đến. Giây tiếp theo, hai bóng người vạm vỡ nhảy ra từ một con ngõ nhỏ, bổ nhào về phía một người đàn ông khác đang thậm thụt làm gì đó. Người đàn ông kia ngay lập tức kinh hãi, ba người trong nháy mắt lao vào đánh nhau. Đường Mạch đứng trong góc nhỏ, sắc mặt bình tĩnh quan sát sự việc, thẳng đến khi hai người đàn ông to lớn bị người đàn ông thứ ba kia đánh cho hôn mê bất tỉnh, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Giữa trưa sắc trời sầm lại, đổ xuống một cơn mưa lơn.
Ba người nghỉ chân trong một tiệm lẩu. Hai tay Bạch Nhược Dao đút trong túi, dường như cũng mặc kệ nước mưa ướt nhẹp trên đầu, chậm rì rì đi vào tiệm lẩu. Anh ta vừa tiến vào không được bao lâu, Phó Văn Đoạt liền đứng lên, mang theo Phó Văn Thanh đi ra cửa. Đường Mạch đứng cạnh cửa nói với hai người vài câu, một lát sau, trời tạnh mưa, Phó Văn Đoạt mang theo Phó Văn Thanh bỗng nhiên rời khỏi tiệm lẩu.
Nhìn đến một màn đột ngột như vậy, hai mắt Bạch Nhược Dao nhíu lại, lẳng lặng nhìn Đường Mạch đứng cách đó không xa, ý cười bên môi ngày càng tăng thêm.
Đường Mạch dường như cũng không hề chú ý tới tầm mắt của Bạch Nhược Dao, trời tạnh mưa rồi, hắn đứng dậy tính toán rời khỏi tiệm lẩu.
“Hì hì, Đường Đường……”
Vừa dứt lời, một tiếng phá gió bén nhọn đột nhiên từ phía sau truyền đến. Đường Mạch dùng tốc độ cực nhanh nghiêng người né tránh. Trên mặt Bạch Nhược Dao không còn chút ý cười nào nữa, tay phải vừa lật, một con dao bướm lập lòe ngân quang xoay tròn giữa ngón tay anh ta, hướng về phía yết hầu Đường Mạch.
Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao, hai người cùng nhau xông lên tấn công đối phương.
Tốc độ, sức mạnh và khả năng phản xạ của Bạch Nhược Dao đều mạnh hơn Đường Mạch. Mỗi một phương diện đều chỉ cao hơn một chút, nhưng chồng lên nhau liền thành ra cực kỳ khủng bố, Đường Mạch dưới tình huống không thể sử dụng dị năng đã rất nhanh rơi vào thế yếu. Hắn khom lưng về phía sau, tay phải chống đất, né tránh dao bướm màu bạc. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tay trái Bạch Nhược Dao vừa động nhẹ, một thứ gì đó đã xoay tròn giữa bàn tay trái. Thừa dịp Đường Mạch không thể né tránh, con dao bướm thứ hai đã lại đánh úp về phía hắn.
Hai con dao bướm trái phải đánh giáp công, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Đường Mạch.
Lưỡi dao mỏng nhìn như mảnh nhỏ, nhưng lại phát ánh sáng lạnh lẽo. Bạch Nhược Dao chậm rãi nở nụ cười, hoàn toàn không có ý thu tay về, hai con dao cùng nhau hướng về phía cần cổ Đường Mạch. Lúc này Đường Mạch xoay người ngồi xổm xuống, hai tay đột nhiên ấn lên mặt đất, thấp giọng nói: “Trọng lực áp chế!”
Rầm!
Bạch Nhược Dao ầm vang một tiếng ngã trên mặt đất. Bởi vì phản ứng cực nhanh, anh ta chỉ lăn người một cái, cũng không hề bị thương. Nhưng khi lần thứ hai đứng lên, liền cảm thấy cả người như bị rót chì, mỗi động tác di chuyển đều vô cùng khó khăn. Chỉ trong chốc lát, Bạch Nhược Dao liền cảm thấy trọng lực mình phải chịu đã tăng lên gấp bội. Anh ta dứt khoát trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhìn về phía Đường Mạch: “Dị năng trọng lực? Là của tên nhóc con mặt trắng xuất hiện mấy ngày trước……?”
Đường Mạch nhanh chóng thu hồi tay, kéo giãn khoảng cách, nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Nhược Dao, cũng không nói gì, đứng dậy rời khỏi tiệm lẩu.
Bạch Nhược Dao nhìn theo bóng dáng Đường Mạch rời đi, chậm rãi nheo lại hai mắt. Chờ đến khi Đường Mạch sắp sửa ra khỏi cửa, anh ta bỗng nhiên ý thức được: “…… Cậu vừa rồi là lợi dụng tôi, thử một chút dị năng mới của mình?!”
Đường Mạch hoàn toàn không hề dừng lại, ngay lập tức bước ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy tiếp tục đuổi theo.
Không sai, Đường Mạch vừa rồi chính là cố ý khiến cho Bạch Nhược Nhao tấn công mình. Hắn đã sớm biết, Bạch Nhược Dao rất thông minh, có khả năng đã đoán được sự thật hắn sở hữu rất nhiều dị năng. Người này rất giống thuốc cao bôi trên da chó, hoàn toàn không thể cắt đuôi được. Việc Đường Mạch có được nhiều dị năng sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, không bằng trực tiếp dùng đối phương làm bia ngắm, thí nghiệm một chút dị năng mới kia có bao nhiêu tác dụng đối với người chơi lợi hại.
Dị năng: Thay đổi trọng lực
Người sở hữu: Nguyễn Vọng Thư ( Khách lén qua sông)
Loại hình: Tứ duy hình
Công năng: Điều khiển trọng lực
Cấp bậc: Cấp 5
Hạn chế: Hai tay phải chạm vào mặt đất mới có thể sử dụng dị năng; mỗi ngày có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 30 giây. Khó có thể thăng cấp.
Ghi chú: Ta là một dị năng đứng đắn hiếm có, mở ngoặc, ngay cả ghi chú cũng đều vô cùng đứng đắn.
Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Khi sử dụng dị năng cần phải hô lên “Trọng lực áp chế”; mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 10 giây. Nếu dẫm trúng phân chó có thể dẫm ra vận phân chó, vậy Đường Mạch kiếp trước nhất định là đã dẫm phải một hố phân chó cực lớn.
Vừa rồi khi đuổi Bạch Nhược Dao đi để xem xét dị năng, Đường Mạch cũng không hề kiêng dè Phó Văn Đoạt.
Thật ra rất nhiều chuyện từ sớm đã có chút suy đoán. Ví dụ như cảm giác như đã quen biết từ lâu, sự ăn ý không cần nói ra, hay loại thân thuộc gần gũi nhưng cũng có chút xa lạ kia. Đường Mạch chỉ là chưa từng nghĩ tới, trong 1,3 tỷ người Trung Quốc, Victor vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa hai người còn gặp được nhau. Loại khả năng này nhỏ đến mức Đồng hồ vô hạn phi xác suất cũng đều có thể phát huy tác dụng, nhưng nó thật sự đã xảy ra rồi.
Bề ngoài Đường Mạch vẫn luôn rất bình tĩnh, hết thảy chỉ là bạn bè qua mạng gặp nhau ngoài đời mà thôi. Nhưng hắn vẫn là có chút vui vẻ, cho nên đã quên mất tránh mặt Phó Văn Đoạt. Vì thế khi hắn mở sổ dị năng ra, năm chữ “Dẫm vào hố phân chó” ngay lập tức đập vào mắt hai người.
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch cạch một tiếng ném sổ dị năng ra ngoài cửa sổ, sổ dị năng ngoan ngoãn biến mất trong không khí. Đường Mạch rối rắm cực kỳ. Hắn rất muốn giải thích cuốn sổ này trước kia tuy rằng nói nhiều, nhưng từ trước đến nay vẫn rất luôn sạch sẽ, rất văn minh. Lần này thuần túy chỉ là ngoài ý muốn! Vì để tổn hại hắn mà tự hạ thấp giá trị của mình xuống.
Nhưng Đường Mạch còn chưa kịp mở miệng, Phó Văn Đoạt đã cười nhẹ một tiếng.
Trái tim Đường Mạch dần bình tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, chậm rãi cười nói: “Anh từ khi nào thì biết đó là tôi?”
Phó Văn Đoạt: “Khi còn ở Nam Kinh, có một lần cậu đã nói về công việc trước đây của mình.” Dừng một chút, đối phương bổ sung nói: “Ừm……là quản lý thư viện?”
Đường Mạch kỳ quái nhớ lại chuyện này.
Hắn quả thật đã từng nói với Phó Văn Đoạt về công việc trước đây của mình, nhưng hắn nhớ rõ Victor không hề biết chuyện này……
Phó Văn Đoạt: “Tháng sáu năm ngoái, cậu đã từng nói qua, có người tới mượn sách, kết quả không thấy sách đâu, sau đó lại không chịu đền tiền.”
Đường Mạch lúc này mới nhớ tới chính mình quả thật đã từng nói như vậy. Khi chơi bài Brit không thể cứ ngồi im lặng không nói gì, hết sức chăm chú, hai người ngẫu nhiên sẽ nói chút chuyện. Lần đó Đường Mạch thật sự rất tức giận, tính cách hắn trước nay vẫn luôn tương đối lãnh đạm, đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, rõ ràng sách không tìm thấy, còn nói đã trả rồi, khi giao cho đồng nghiệp của Đường Mạch thì bị người đồng nghiệp đó làm mất.
Vì rất ít khi nhìn thấy loại người nói năng xằng bậy như vậy, cho nên buổi tối khi đánh bài Đường Mạch liền nói với Victor vài lời về việc này.
Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Đợi một chút, anh chỉ dựa vào điều này liền đã đoán ra được tôi là quản lý thư viện?” Hắn nhớ rõ hắn lúc ấy chỉ nói một câu, nói hôm nay gặp chuyện không vui, có người mượn sách không trả.
Phó Văn Đoạt nhướn mày.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, một lát sau, đồng thời nở nụ cười.
Thật vất vả mới xác nhận được thân phận của nhau, thế nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ. Thừa dịp Bạch Nhược Dao không ở đây, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quyết định kế hoạch cho mấy ngày kế tiếp. Bề ngoài bọn họ muốn đi tới nhà Phó Văn Thanh, tìm chút manh mối về người thân của cậu nhóc. Trên thực tế bọn họ lại cố ý đi đường vòng, đến gần tòa Hắc tháp ở phía trên Cố Cung.
Ở chỗ này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh tách ra. Hai người kia đi khiêu chiến trò chơi công tháp, Đường Mạch quyết định trước tiên sẽ đi tới Đại học Bắc Kinh, tham dự phó bản hiện thực nguy hiểm mà Phó Văn Đoạt đã nhắc nhở với hắn mấy ngày trước. Ba người chia tay tại tiệm lẩu, Đường Mạch vuốt vuốt trứng gà tây trong túi, mắt như nhìn về phía trước, thân thể lại thời khắc đề phòng Bạch Nhược Dao ở phía sau có thể đánh lén bất kì lúc nào.
Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh cần phải đi tham gia trò chơi công tháp.
Nếu không có sự kiện người tàng hình, bọn họ cũng không cần phải vội vàng như vậy. Nhưng hiện tại, Hắc tháp phiên bản 4.0 có thể đổi mới bất kì lúc nào. Thái độ của nhóm người chơi tàng hình không rõ, từ hành vi trước mắt xem xét, bọn họ điên cuồng săn giết người chơi địa cầu, chỉ sợ sẽ không thể chung sống hòa bình được. Hơn nữa nếu đã chứng minh được Mộ Hồi Tuyết là người tàng hình, vậy cô ta sở dĩ có thể được Hắc tháp đặc biệt mà ca hát một bài, rất có khả năng……cô ta đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Ngay khi Đường Mạch và người chơi nước Nga Andrey vừa mới vừa thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, Mộ Hồi Tuyết đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Thực lực của nhóm Người tàng hình không thể khinh thường.
Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh sớm đã có thể tham gia trò chơi công tháp, chỉ là vẫn luôn đè lại không đi tham dự. Hiện tại bọn họ rời đi tham gia trò chơi công tháp, mối lo duy nhất của Đường Mạch hiện tại chính là tên rắn độc vẫn luôn “Muốn tìm cơ hội giết mình” mà hắn vừa nhắc đến kia. Nhưng hắn muốn diệt trừ Bạch Nhược Dao khó khăn cực lớn, mà Bạch Nhược Dao muốn giết hắn cũng tương tự như vậy.
Hai người bảo trì một khoảng cách thích hợp, thời khắc đề phòng đối phương, nhưng bề ngoại cực kỳ bình tĩnh.
Dần dần, Đường Mạch đi đến một quảng trường cổ kính. Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào một ngõ nhỏ nào đó, Bạch Nhược Dao đột nhiên dừng bước chân, đứng ở đầu hẻm nhìn trong chốc lát, mở miệng: “Cậu muốn đi tham gia phó bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh?”
Đường Mạch không để ý tới đối phương, tiếp tục đi về phía trước.
Phó bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh có chút khá nổi tiếng, phó bản này được người chơi phát hiện vào nửa tháng trước. Ngoại trừ tổ chức Thiên Tuyển không tới tham gia, các tổ chức người dị năng có quy mô lớn khác ở tại Bắc Kinh đều đã tới không ít. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều chết ở bên trong. Đường Mạch có được Đồng Vàng Của Quốc Vương, hắn trước mắt cần phải gia tăng thực lực của chính mình, không thích hợp khiêu chiến trò chơi công tháp mới. Cho nên hắn lựa chọn nơi này.
Đường Mạch vốn tưởng rằng Bạch Nhược Dao sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tên thuốc cao bôi trên da chó này thế nhưng vẫn tiếp tục bám theo.
“Cậu đang suy nghĩ vì sao tôi lại đi cùng cậu tới đó à?”
Đường Mạch liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao, lần đầu tiên trả lời đối phương: “Vì sao?”
Bạch Nhược Dao hì hì cười, ánh mắt anh ta từ đỉnh đầu Đường Mạch chậm rãi trượt xuống đôi giày dưới chân. Cuối cùng chớp chớp mắt, nói: “Bởi vì…… Đường Đường, cậu hình như sẽ không chết đâu nha.”
Nghe được lời này, Đường Mạch bỗng chốc sửng sốt, hắn lập tức nhớ tới cái gì. Ngay sau đó, Đường Mạch nhắm mắt lại, lần thứ mở mắt ra, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao. Nói là đang nhìn, thực ra tầm mắt cũng không hoàn toàn sinh ra tiêu cự, tựa như không nhìn đến bất kì người cụ thể nào đó. Càng nhìn lâu, sắc mặt Đường Mạch càng thêm cổ quái, hắn trầm mặc mà nhìn nửa ngày.
Một lúc lâu sau, Đường Mạch hơi nhếch khóe môi, có chút vui vẻ mà nói: “Mượn lời của anh, anh hình như…… Cũng sẽ không chết được đâu.”
Bạch Nhược Dao nhạy bén nhận thấy được một tia dị thường, nhưng khi cẩn thận quan sát Đường Mạch, sắc mặt đối phương lại cực kỳ bình tĩnh.
Đường Mạch tâm tình vui sướng đi về phía cổng trường Đại học Bắc Kinh, Bạch Nhược Dao nửa tin nửa ngờ đi theo, trong lòng đang không ngừng tính kế.
Ngay khi hai người đến gần một con sư tử đá ở trước cổng trường, một giọng nữ hùng hồn ầm ầm vang lên. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn vào phía trong, chỉ thấy một bóng người cao lớn khổng lồ chạy ngang qua cánh cửa với tốc độ cực nhanh, bà ta giơ lên một quyển sách được cuộn tròn lại, dùng sức nện vào người một cô bé gái đang ngủ nướng trên tảng đá.
Người phụ nữ vạm vỡ này tựa như một ngọn núi lớn, bà ta phẫn nộ quát lên: “Ngươi lại dám lười biếng không đọc sách, Mosaic!!!”
“Leng keng! Người chơi Lưu Vạn Thắng, Lâm Thiến, Đường Mạch, Bạch Nhược Dao kích phát nhiệm vụ chi nhánh ‘Chửi rủa những tên *học tra vào trường rồi mà còn không chăm chỉ đọc sách’, chính thức tiến vào Phó bản hiện thực ‘Tất cả đều là một lũ không ra gì’. Thỉnh lập tức tiến vào trường học, bắt đầu trò chơi.”
Ánh sáng chói mắt dần dần trở tối, Đường Mạch nheo lại hai mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người phụ nữ khủng đố đang đứng giữa cổng trường đại học kia.
Bạch Nhược Dao ý vị thâm trường nhìn cổ tay mình, bỗng nhiên hì hì cười một tiếng.
Phó Văn Thanh ngay lập tức đỏ mặt, buồn bực đến cực điểm chạy về phía Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Mới vừa chạy được vài bước, cậu nhóc đã dừng lại, nhìn bộ dáng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở cạnh cửa chờ đợi mình. Phó Văn Thanh kỳ quái nhìn hai người thêm vài lần, cuối cùng cũng chạy đến, trong lòng thầm nghĩ:……Tại sao lại cảm thấy như có gì đó sai sai thế nhỉ?
Ba người thu thập xong xuôi, sau đó cùng nhau rời khỏi nhà ăn. Bọn vừa đi được vài bước, Bạch Nhược Dao đã liền bám sát theo. Đường Mạch quay đầu nhìn Bạch Nhược Dao liếc mắt một cái, Bạch Nhược Dao cười hì hì nhìn hắn, làm ra khẩu hình miệng: Muốn đợi tôi đi cùng à?
Đường Mạch trực tiếp quay đầu, không để ý tới tên bệnh tâm thần kia nữa.
Nguyễn Vọng Thư đã nói quá tam ba bận, từ nay về sau bọn họ sẽ không chủ động tới tìm Đường Mạch gây phiền tóai nữa. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không hề tính toán sẽ thu tay lại như vậy. Hai người sẽ không chủ động gây hấn với Thiên Tuyển, nhưng hai bên sông núi đã kết thù. Về sau nếu gặp phải nhau trong phó bản, chỉ sợ sẽ rất khó hợp tác; một khi đối địch, liền chính là thời cơ tốt nhất để diệt trừ đối phương.
Nhưng việc cấp bách của bọn họ hiện tại không phải Tổ chức Thiên Tuyển, mà là người tàng hình.
Ba người nhanh chóng tìm đường đến nhà Phó Văn Thanh. Dọc đường đi thân thể bọn họ vẫn luôn căng chặt, thứ nhất là vì cẩn thận đề phòng Thiên Tuyển lật lọng, lại đến tiếp tục đánh lén, thứ hai là đề phòng tên Bạch Nhược Dao dính sát như kẹo mạch nha đang ở sau lưng kia. Đến buổi chiều, ba người đang chuẩn bị rẽ vào một đại lộ lớn, bỗng nhiên, Phó Văn Đoạt dừng bước chân, đồng thời đưa tay kéo cổ tay Đường Mạch lại.
Đường Mạch có chút sửng sốt.
Phó Văn Đoạt: “Có người.”
Đường Mạch bình tĩnh lại, tập trung ánh mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy ở giữa ngã tư đường, trống không không một bóng người. Vài chiếc lá khô bị gió thổi cuốn bay lên, cát đá dưới đất hỗn loạn, xoay tròn trong không trung. Toàn bộ không gian là một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng hít thở mong manh của chính mình, Đường Mạch không còn nghe thấy bất kì tiếng động nào khác.
Phó Văn Thanh thấy một màn như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền rất nhanh ổn định tâm trạng, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Với thực lực và sức quan sát của cậu nhóc hẳn vẫn chưa thể phát hiện ra xung quanh có người mai phuc, nhưng Phó Văn Thanh hiểu rõ anh họ nhà mình và Đường Mạch đang làm gì. Bọn họ đứng trong góc nhỏ yên lặng quan sát, Bạch Nhược Dao ở cách đó năm mét, thân dựa vào vách tường cười tủm tỉm chờ đợi, không hề nhúc nhích.
Ba phút sau, một âm thanh ma sát sột soạt từ phía tây truyền đến. Giây tiếp theo, hai bóng người vạm vỡ nhảy ra từ một con ngõ nhỏ, bổ nhào về phía một người đàn ông khác đang thậm thụt làm gì đó. Người đàn ông kia ngay lập tức kinh hãi, ba người trong nháy mắt lao vào đánh nhau. Đường Mạch đứng trong góc nhỏ, sắc mặt bình tĩnh quan sát sự việc, thẳng đến khi hai người đàn ông to lớn bị người đàn ông thứ ba kia đánh cho hôn mê bất tỉnh, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Giữa trưa sắc trời sầm lại, đổ xuống một cơn mưa lơn.
Ba người nghỉ chân trong một tiệm lẩu. Hai tay Bạch Nhược Dao đút trong túi, dường như cũng mặc kệ nước mưa ướt nhẹp trên đầu, chậm rì rì đi vào tiệm lẩu. Anh ta vừa tiến vào không được bao lâu, Phó Văn Đoạt liền đứng lên, mang theo Phó Văn Thanh đi ra cửa. Đường Mạch đứng cạnh cửa nói với hai người vài câu, một lát sau, trời tạnh mưa, Phó Văn Đoạt mang theo Phó Văn Thanh bỗng nhiên rời khỏi tiệm lẩu.
Nhìn đến một màn đột ngột như vậy, hai mắt Bạch Nhược Dao nhíu lại, lẳng lặng nhìn Đường Mạch đứng cách đó không xa, ý cười bên môi ngày càng tăng thêm.
Đường Mạch dường như cũng không hề chú ý tới tầm mắt của Bạch Nhược Dao, trời tạnh mưa rồi, hắn đứng dậy tính toán rời khỏi tiệm lẩu.
“Hì hì, Đường Đường……”
Vừa dứt lời, một tiếng phá gió bén nhọn đột nhiên từ phía sau truyền đến. Đường Mạch dùng tốc độ cực nhanh nghiêng người né tránh. Trên mặt Bạch Nhược Dao không còn chút ý cười nào nữa, tay phải vừa lật, một con dao bướm lập lòe ngân quang xoay tròn giữa ngón tay anh ta, hướng về phía yết hầu Đường Mạch.
Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao, hai người cùng nhau xông lên tấn công đối phương.
Tốc độ, sức mạnh và khả năng phản xạ của Bạch Nhược Dao đều mạnh hơn Đường Mạch. Mỗi một phương diện đều chỉ cao hơn một chút, nhưng chồng lên nhau liền thành ra cực kỳ khủng bố, Đường Mạch dưới tình huống không thể sử dụng dị năng đã rất nhanh rơi vào thế yếu. Hắn khom lưng về phía sau, tay phải chống đất, né tránh dao bướm màu bạc. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tay trái Bạch Nhược Dao vừa động nhẹ, một thứ gì đó đã xoay tròn giữa bàn tay trái. Thừa dịp Đường Mạch không thể né tránh, con dao bướm thứ hai đã lại đánh úp về phía hắn.
Hai con dao bướm trái phải đánh giáp công, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Đường Mạch.
Lưỡi dao mỏng nhìn như mảnh nhỏ, nhưng lại phát ánh sáng lạnh lẽo. Bạch Nhược Dao chậm rãi nở nụ cười, hoàn toàn không có ý thu tay về, hai con dao cùng nhau hướng về phía cần cổ Đường Mạch. Lúc này Đường Mạch xoay người ngồi xổm xuống, hai tay đột nhiên ấn lên mặt đất, thấp giọng nói: “Trọng lực áp chế!”
Rầm!
Bạch Nhược Dao ầm vang một tiếng ngã trên mặt đất. Bởi vì phản ứng cực nhanh, anh ta chỉ lăn người một cái, cũng không hề bị thương. Nhưng khi lần thứ hai đứng lên, liền cảm thấy cả người như bị rót chì, mỗi động tác di chuyển đều vô cùng khó khăn. Chỉ trong chốc lát, Bạch Nhược Dao liền cảm thấy trọng lực mình phải chịu đã tăng lên gấp bội. Anh ta dứt khoát trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhìn về phía Đường Mạch: “Dị năng trọng lực? Là của tên nhóc con mặt trắng xuất hiện mấy ngày trước……?”
Đường Mạch nhanh chóng thu hồi tay, kéo giãn khoảng cách, nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Nhược Dao, cũng không nói gì, đứng dậy rời khỏi tiệm lẩu.
Bạch Nhược Dao nhìn theo bóng dáng Đường Mạch rời đi, chậm rãi nheo lại hai mắt. Chờ đến khi Đường Mạch sắp sửa ra khỏi cửa, anh ta bỗng nhiên ý thức được: “…… Cậu vừa rồi là lợi dụng tôi, thử một chút dị năng mới của mình?!”
Đường Mạch hoàn toàn không hề dừng lại, ngay lập tức bước ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy tiếp tục đuổi theo.
Không sai, Đường Mạch vừa rồi chính là cố ý khiến cho Bạch Nhược Nhao tấn công mình. Hắn đã sớm biết, Bạch Nhược Dao rất thông minh, có khả năng đã đoán được sự thật hắn sở hữu rất nhiều dị năng. Người này rất giống thuốc cao bôi trên da chó, hoàn toàn không thể cắt đuôi được. Việc Đường Mạch có được nhiều dị năng sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, không bằng trực tiếp dùng đối phương làm bia ngắm, thí nghiệm một chút dị năng mới kia có bao nhiêu tác dụng đối với người chơi lợi hại.
Dị năng: Thay đổi trọng lực
Người sở hữu: Nguyễn Vọng Thư ( Khách lén qua sông)
Loại hình: Tứ duy hình
Công năng: Điều khiển trọng lực
Cấp bậc: Cấp 5
Hạn chế: Hai tay phải chạm vào mặt đất mới có thể sử dụng dị năng; mỗi ngày có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 30 giây. Khó có thể thăng cấp.
Ghi chú: Ta là một dị năng đứng đắn hiếm có, mở ngoặc, ngay cả ghi chú cũng đều vô cùng đứng đắn.
Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Khi sử dụng dị năng cần phải hô lên “Trọng lực áp chế”; mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, tổng thời gian sử dụng là 10 giây. Nếu dẫm trúng phân chó có thể dẫm ra vận phân chó, vậy Đường Mạch kiếp trước nhất định là đã dẫm phải một hố phân chó cực lớn.
Vừa rồi khi đuổi Bạch Nhược Dao đi để xem xét dị năng, Đường Mạch cũng không hề kiêng dè Phó Văn Đoạt.
Thật ra rất nhiều chuyện từ sớm đã có chút suy đoán. Ví dụ như cảm giác như đã quen biết từ lâu, sự ăn ý không cần nói ra, hay loại thân thuộc gần gũi nhưng cũng có chút xa lạ kia. Đường Mạch chỉ là chưa từng nghĩ tới, trong 1,3 tỷ người Trung Quốc, Victor vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa hai người còn gặp được nhau. Loại khả năng này nhỏ đến mức Đồng hồ vô hạn phi xác suất cũng đều có thể phát huy tác dụng, nhưng nó thật sự đã xảy ra rồi.
Bề ngoài Đường Mạch vẫn luôn rất bình tĩnh, hết thảy chỉ là bạn bè qua mạng gặp nhau ngoài đời mà thôi. Nhưng hắn vẫn là có chút vui vẻ, cho nên đã quên mất tránh mặt Phó Văn Đoạt. Vì thế khi hắn mở sổ dị năng ra, năm chữ “Dẫm vào hố phân chó” ngay lập tức đập vào mắt hai người.
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch cạch một tiếng ném sổ dị năng ra ngoài cửa sổ, sổ dị năng ngoan ngoãn biến mất trong không khí. Đường Mạch rối rắm cực kỳ. Hắn rất muốn giải thích cuốn sổ này trước kia tuy rằng nói nhiều, nhưng từ trước đến nay vẫn rất luôn sạch sẽ, rất văn minh. Lần này thuần túy chỉ là ngoài ý muốn! Vì để tổn hại hắn mà tự hạ thấp giá trị của mình xuống.
Nhưng Đường Mạch còn chưa kịp mở miệng, Phó Văn Đoạt đã cười nhẹ một tiếng.
Trái tim Đường Mạch dần bình tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, chậm rãi cười nói: “Anh từ khi nào thì biết đó là tôi?”
Phó Văn Đoạt: “Khi còn ở Nam Kinh, có một lần cậu đã nói về công việc trước đây của mình.” Dừng một chút, đối phương bổ sung nói: “Ừm……là quản lý thư viện?”
Đường Mạch kỳ quái nhớ lại chuyện này.
Hắn quả thật đã từng nói với Phó Văn Đoạt về công việc trước đây của mình, nhưng hắn nhớ rõ Victor không hề biết chuyện này……
Phó Văn Đoạt: “Tháng sáu năm ngoái, cậu đã từng nói qua, có người tới mượn sách, kết quả không thấy sách đâu, sau đó lại không chịu đền tiền.”
Đường Mạch lúc này mới nhớ tới chính mình quả thật đã từng nói như vậy. Khi chơi bài Brit không thể cứ ngồi im lặng không nói gì, hết sức chăm chú, hai người ngẫu nhiên sẽ nói chút chuyện. Lần đó Đường Mạch thật sự rất tức giận, tính cách hắn trước nay vẫn luôn tương đối lãnh đạm, đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, rõ ràng sách không tìm thấy, còn nói đã trả rồi, khi giao cho đồng nghiệp của Đường Mạch thì bị người đồng nghiệp đó làm mất.
Vì rất ít khi nhìn thấy loại người nói năng xằng bậy như vậy, cho nên buổi tối khi đánh bài Đường Mạch liền nói với Victor vài lời về việc này.
Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Đợi một chút, anh chỉ dựa vào điều này liền đã đoán ra được tôi là quản lý thư viện?” Hắn nhớ rõ hắn lúc ấy chỉ nói một câu, nói hôm nay gặp chuyện không vui, có người mượn sách không trả.
Phó Văn Đoạt nhướn mày.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, một lát sau, đồng thời nở nụ cười.
Thật vất vả mới xác nhận được thân phận của nhau, thế nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ. Thừa dịp Bạch Nhược Dao không ở đây, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quyết định kế hoạch cho mấy ngày kế tiếp. Bề ngoài bọn họ muốn đi tới nhà Phó Văn Thanh, tìm chút manh mối về người thân của cậu nhóc. Trên thực tế bọn họ lại cố ý đi đường vòng, đến gần tòa Hắc tháp ở phía trên Cố Cung.
Ở chỗ này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh tách ra. Hai người kia đi khiêu chiến trò chơi công tháp, Đường Mạch quyết định trước tiên sẽ đi tới Đại học Bắc Kinh, tham dự phó bản hiện thực nguy hiểm mà Phó Văn Đoạt đã nhắc nhở với hắn mấy ngày trước. Ba người chia tay tại tiệm lẩu, Đường Mạch vuốt vuốt trứng gà tây trong túi, mắt như nhìn về phía trước, thân thể lại thời khắc đề phòng Bạch Nhược Dao ở phía sau có thể đánh lén bất kì lúc nào.
Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh cần phải đi tham gia trò chơi công tháp.
Nếu không có sự kiện người tàng hình, bọn họ cũng không cần phải vội vàng như vậy. Nhưng hiện tại, Hắc tháp phiên bản 4.0 có thể đổi mới bất kì lúc nào. Thái độ của nhóm người chơi tàng hình không rõ, từ hành vi trước mắt xem xét, bọn họ điên cuồng săn giết người chơi địa cầu, chỉ sợ sẽ không thể chung sống hòa bình được. Hơn nữa nếu đã chứng minh được Mộ Hồi Tuyết là người tàng hình, vậy cô ta sở dĩ có thể được Hắc tháp đặc biệt mà ca hát một bài, rất có khả năng……cô ta đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Ngay khi Đường Mạch và người chơi nước Nga Andrey vừa mới vừa thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, Mộ Hồi Tuyết đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
Thực lực của nhóm Người tàng hình không thể khinh thường.
Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh sớm đã có thể tham gia trò chơi công tháp, chỉ là vẫn luôn đè lại không đi tham dự. Hiện tại bọn họ rời đi tham gia trò chơi công tháp, mối lo duy nhất của Đường Mạch hiện tại chính là tên rắn độc vẫn luôn “Muốn tìm cơ hội giết mình” mà hắn vừa nhắc đến kia. Nhưng hắn muốn diệt trừ Bạch Nhược Dao khó khăn cực lớn, mà Bạch Nhược Dao muốn giết hắn cũng tương tự như vậy.
Hai người bảo trì một khoảng cách thích hợp, thời khắc đề phòng đối phương, nhưng bề ngoại cực kỳ bình tĩnh.
Dần dần, Đường Mạch đi đến một quảng trường cổ kính. Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào một ngõ nhỏ nào đó, Bạch Nhược Dao đột nhiên dừng bước chân, đứng ở đầu hẻm nhìn trong chốc lát, mở miệng: “Cậu muốn đi tham gia phó bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh?”
Đường Mạch không để ý tới đối phương, tiếp tục đi về phía trước.
Phó bản hiện thực ở cổng trường Đại học Bắc Kinh có chút khá nổi tiếng, phó bản này được người chơi phát hiện vào nửa tháng trước. Ngoại trừ tổ chức Thiên Tuyển không tới tham gia, các tổ chức người dị năng có quy mô lớn khác ở tại Bắc Kinh đều đã tới không ít. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều chết ở bên trong. Đường Mạch có được Đồng Vàng Của Quốc Vương, hắn trước mắt cần phải gia tăng thực lực của chính mình, không thích hợp khiêu chiến trò chơi công tháp mới. Cho nên hắn lựa chọn nơi này.
Đường Mạch vốn tưởng rằng Bạch Nhược Dao sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tên thuốc cao bôi trên da chó này thế nhưng vẫn tiếp tục bám theo.
“Cậu đang suy nghĩ vì sao tôi lại đi cùng cậu tới đó à?”
Đường Mạch liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao, lần đầu tiên trả lời đối phương: “Vì sao?”
Bạch Nhược Dao hì hì cười, ánh mắt anh ta từ đỉnh đầu Đường Mạch chậm rãi trượt xuống đôi giày dưới chân. Cuối cùng chớp chớp mắt, nói: “Bởi vì…… Đường Đường, cậu hình như sẽ không chết đâu nha.”
Nghe được lời này, Đường Mạch bỗng chốc sửng sốt, hắn lập tức nhớ tới cái gì. Ngay sau đó, Đường Mạch nhắm mắt lại, lần thứ mở mắt ra, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao. Nói là đang nhìn, thực ra tầm mắt cũng không hoàn toàn sinh ra tiêu cự, tựa như không nhìn đến bất kì người cụ thể nào đó. Càng nhìn lâu, sắc mặt Đường Mạch càng thêm cổ quái, hắn trầm mặc mà nhìn nửa ngày.
Một lúc lâu sau, Đường Mạch hơi nhếch khóe môi, có chút vui vẻ mà nói: “Mượn lời của anh, anh hình như…… Cũng sẽ không chết được đâu.”
Bạch Nhược Dao nhạy bén nhận thấy được một tia dị thường, nhưng khi cẩn thận quan sát Đường Mạch, sắc mặt đối phương lại cực kỳ bình tĩnh.
Đường Mạch tâm tình vui sướng đi về phía cổng trường Đại học Bắc Kinh, Bạch Nhược Dao nửa tin nửa ngờ đi theo, trong lòng đang không ngừng tính kế.
Ngay khi hai người đến gần một con sư tử đá ở trước cổng trường, một giọng nữ hùng hồn ầm ầm vang lên. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn vào phía trong, chỉ thấy một bóng người cao lớn khổng lồ chạy ngang qua cánh cửa với tốc độ cực nhanh, bà ta giơ lên một quyển sách được cuộn tròn lại, dùng sức nện vào người một cô bé gái đang ngủ nướng trên tảng đá.
Người phụ nữ vạm vỡ này tựa như một ngọn núi lớn, bà ta phẫn nộ quát lên: “Ngươi lại dám lười biếng không đọc sách, Mosaic!!!”
“Leng keng! Người chơi Lưu Vạn Thắng, Lâm Thiến, Đường Mạch, Bạch Nhược Dao kích phát nhiệm vụ chi nhánh ‘Chửi rủa những tên *học tra vào trường rồi mà còn không chăm chỉ đọc sách’, chính thức tiến vào Phó bản hiện thực ‘Tất cả đều là một lũ không ra gì’. Thỉnh lập tức tiến vào trường học, bắt đầu trò chơi.”
Ánh sáng chói mắt dần dần trở tối, Đường Mạch nheo lại hai mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người phụ nữ khủng đố đang đứng giữa cổng trường đại học kia.
/243
|