Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
....................
Bụng dưới của Đường Mạch bất thình lình đau quặn. Xung quanh một mảnh đen tối, cậu như đang dọc theo một cái đường hầm không ngừng rơi xuống, đường hầm cong vẹo làm cơ thể cậu liên tục bị đụng vách tường. Lấy tố chất cơ thể hiện giờ của cậu, va chạm một chút như thế này căn bản không gây đau đớn, nhưng bụng dưới đau quặn làm cậu không thể kiểm soát được.
Cậu rời chừng một phút, nhưng cũng có thể là một giờ.
Bịch!
Đường Mạch rốt cuộc chạm đất.
Chung quanh vẫn tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Đường Mạch sờ sờ mảnh đất dưới chân, cảm nhận mặt đất ẩm ướt, xác định đại khái được mình đang đứng trên nền đất. Cậu đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, không có âm thanh gì, cậu bắt đầu lấy tay sờ soạng xung quanh, cẩn thận thăm dò hoàn cảnh.
Đường Mạch mò đường gần ba phút đồng hồ, không đụng được bất cứ thứ gì.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh va chạm quen thuộc. Đường Mạch thu tay lại, cảnh giác nhìn về phía phát ra động tĩnh. Nửa phút sau, một vật thể lớn rớt xuống mặt đất cùng với giọng nam thống khổ vang lên: "Ôi đau chết mất, chỗ này là chỗ nào đây!"
Trong lòng Đường Mạch hơi động, nhỏ giọng hỏi: "Lê Văn?"
Giọng nam kêu đau oan oái không ngừng, một lát sau mới đáp lại: "Đường Mạch?"
Đường Mạch định trả lời, nhưng không đợi cậu nói nữa, lại một trận ầm ầm bịch bịch, lại thêm bốn người rơi xuống. Một người nối tiếp một người nện xuống đất, đau đến kêu to liên tục.
Đường Mạch đếm một chút, tính cả cậu vào, tổng cộng có bảy người.
Một luồng sáng chói mắt xuất hiện, đem khu vực tối tăm này chiếu sáng. Mọi người quay đầu nhìn nơi phát ra nguồn sáng. Chỉ thấy cô bé học sinh trung học sợ sệt nhìn bọn họ, sắc mặt cô rất kém, thân thể gầy yếu, trong tay cầm đèn pin, run rẩy nói: "Em... em có cầm theo đèn pin, nơi này tối quá, nên bật lên."
Một nam nhân mặc tây trang, diện mạo anh tuấn gật đầu, đi qua: "Có thể cho tôi mượn đèn pin không? Tôi xem bốn phía xung quanh một chút, xem chúng ta đang ở đâu."
Cô bé gật đầu đưa đèn pin.
Nam nhân cầm đèn pin đứng lên quan sát xung quanh.
Đường Mạch theo ánh sáng của hắn chiếu mà cẩn thận nhìn, rất nhanh, nam nhân đã đi khắp động. Hắn trở lại chỗ cũ, dùng sức hướng đèn pin lên trên rồi cắm xuống đất, ánh sáng thẳng tắp hướng lên trên. Đây là phương thức tận dụng hết khả năng chiếu sáng của đèn pin để chiếu sáng hang động, cũng làm cho bảy người nhìn thấy mặt nhau.
Nam nhân ngồi xuống cạnh đèn pin, nói: "Đầu tiên mọi người đến giới thiệu một chút đi. Tôi tên Lý Bân, hai mươi chín tuổi, làm ở công ty quan hệ công chúng. Không ai rõ tình huống hiện tại, tôi đoán chắc là có liên quan tới Tháp Đen. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là đoàn kết lại, không biết Tháp Đen lại làm ra chuyện gì, đoàn kết lại có thể bảo vệ tốt cho mỗi người chúng ta."
Nữ học sinh vừa rồi có cùng với Lý Bân trao đổi, cô bé dường như có điểm tin tưởng nam nhân này, vì thế là người thứ hai ngồi xuống, âm thanh run rẩy nói: "Em tên Bành Ngọc Văn, mười lăm tuổi, đang học năm thứ hai trung học. Mọi người... mọi người có thể gọi em là Văn Văn."
Những người còn lại đều nhìn nhau, không ai qua ngồi trước.
Đường Mạch nâng bước tới ngồi xuống, Lý Bân và Bành Ngọc Văn đều nhìn cậu.
Cậu mỉm cười: "Đường Mạch, hai mươi ba tuôi, quản lý thư viện."
Lê Văn không hiểu sao Đường Mạch đột nhiên tin tưởng hai người kia, nhưng thấy Đường Mạch ngồi xuống, anh cũng vui vẻ chạy tới: "Lê Văn, hai mươi lăm tuổi, bây giờ là người già thất nghiệp."
Bảy người, bốn người đều lựa chọn hợp tác, ba người khác cũng cắn răng một cái, quyết định đi tới.
"Lâm Xảo, hai mươi tuổi, đang học đại học."
"Triệu Tường, ba mươi hai tuổi, trước sự kiện Tháp Đen, tôi làm đầu bếp. Sau đó xảy ra sự kiện kia, tôi sợ quá nên chạy trốn, cũng coi như không có việc làm."
Cuối cùng là một nam nhân nhã nhặn đeo kính, hắn ung dung ngồi xuống, ánh mắt lướt qua mọi người một lần, hơi dừng trên người Lý Bân và Đường Mạch một lúc, mới nói: "Lạc Phong Thành, hai mươi tám tuổi, thiết kế trò chơi."
Bảy người coi như làm quen xong.
Tổ hợp năm nam hai nữ, làm cho hai nữ sinh không nhịn được mà ngồi sát nhau. Lâm Xảo ngay từ đầu đã ngồi cạnh Bạch Ngọc Văn, rất nhanh hai người cũng quen biết, lặng lẽ nói chuyện.
Lê Văn đến bên cạnh Đường Mạch: "Đây là xảy ra chuyện gì? Đường Mạch, cậu có biết không?"
Đường Mạch lắc đầu: "Chắc là có liên quan tới Tháp Đen."
"Tháp Đen?" Lê Văn sợ ngây người. "Đây rốt cuộc là chỗ nào? Chúng ta sẽ không bị giam ở đây luôn đi?"
"Đây mà một hang động". Một giọng nói bình tĩnh vang lên, mọi người nhìn hắn. Lạc Phong Thành đẩy mắt kính thần sắc lạnh nhạt nói: "Độ ẩm của đất sẽ tăng lên theo khoảng cách từ mặt đất, càng tới gần mạch nước ngầm, đất sẽ càng ẩm. Độ ẩm trong đất ở nơi này ước chừng khoảng 3 bar (1). Mạch nước ngầm không thể gây ra độ ẩm lớn như vậy. Nếu chúng ta vẫn còn ở Thượng Hải, nhất định là ở gần nguồn nước. Đây là một hang động ngầm gần nguồn nước."
Lý Bân kì quái nhìn hắn: "Anh thật sự là một nhà thiết kế trò chơi?"
Lạc Phong Thành: "Đại học học chuyên ngành thủy lợi."
Ánh mắt mọi người lộ vẻ hoài nghi không chút che giấu, Đường Mạch cũng nhìn người này nhiều hơn vài lần.
Xác định chỗ này là hang động, mọi người quen biết nhau là hành động chính xác.
"Trên đỉnh đầu chúng ta có bảy lỗ hỏng, chắc là nơi bảy người chúng ta rơi xuống." Lý Bân chỉ vào bảy vào bảy cái lỗ đen kịt phía trên, ánh mắt ngưng trọng: "Tôi nghĩ trước khi các cậu rơi xuống cũng nghe Tháp Đen nói câu kia?"
Lâm Xảo gật đầu, lập lại câu nói của Tháp Đen: "Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công mở ra Tháp Đen tầng một, ba phút sau, toàn bộ người chơi ở Trung Quốc bắt đầu công tháp."
Trong bảy người, cô bé Bành Ngọc Văn vẫn không dám nói chuyện, đầu bếp Triệu Tường cũng chỉ ở bên cạnh lắng nghe, có khi mọi người còn phải vất vả giải thích lại cho hắn một chút. Lạc Phong Thành nói xong câu kia cũng trầm mặc, dường như cảm thấy khi nãy bản thân nói hơi nhiều.
Lý Bân đảm đương chỉ dẫn cho bảy người: "Những lời này của Tháp Đen chưa rõ có ý gì, tạm thời bỏ qua một bên, nhưng nó có tuyên bố ba điều luật thép, mọi người còn nhớ không? Buổi sáng hôm qua, ba điều nó tuyên bố, trong đó điều cuối cùng là muốn chúng ra cố gắng công tháp. Cho nên bây giờ chúng ta đang đi công tháp?"
Lê Văn tò mò hỏi: "Chúng ta công tháp như thế nào?"
"Không biết."
Đường Mạch nói: "Chắc là sẽ có gợi ý. Không thì chúng ta tìm thử xung quanh động thử đi?"
Lý Bân lắc đầu: "Khi nãy tôi đi một vòng, không tìm được bất cứ thứ gì."
Đúng lúc này, giọng nói trẻ con vang lên trong hang động.
[Ding Doong! Tháp Đen tầng 1 (cấp độ kém) mở ra, trò chơi sinh tồn bảy người chính thức bắc đầu.]
[Nhiệm vụ chính: Bảy người được Thần chọn trúng, thỉnh cố gắng sống sót!]
Hang động im lặng không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, Lê Văn khẩn trương hỏi: "Trò chơi? Khi nãy là giọng nói của Tháp Đen, tôi còn nhớ! Nó nói trò chơi là sao? Cái gì là trò chơi sinh tồn bảy người.....?"
Đường Mạch nhìn anh, bây giờ mới xác định là Lê Văn chưa từng tham gia trò chơi của Tháp Đen.
Đầu bếp Triệu Tường cố ý lớn tiếng, che dấu sự sợ hãi của mình: "Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây đi, chạy nhanh đi"
Lý Bân lại bình tĩnh nói: "Đừng vội, nếu Tháp Đen đã tuyên bố trò chơi, khẳng định không có khả năng sẽ cho chúng ta dễ dàng rời đi như vậy, có lẽ sẽ có bẫy." Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện môi Lý Bân hiện tại đang run rẩy, hắn cố gắng biểu hiện ra bộ dạng điềm tĩnh: "Đầu tiên chúng ta xác định tình hình hiện tại của mình trước đã, lại nghĩ tiếp bước tiếp theo nên làm thế nào..."
"Xuỵt."
"Đừng lên tiếng."
Đường Mạch và Lạc Phong Thành nói cùng một lúc.
Hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, Đường Mạch nhíu mày: "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"
Những người khác ngừng thở, cẩn thận nghe.
Bỗng nhiên, Lâm Xảo trợn to mắt, hét lên một tiếng. Cô lập tức che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe thấy. Là tiếng đào đất! Tôi thích chơi game sinh tồn, đây là hiệu ứng âm thanh đặc biệt khi lấy một vật gì đó để đào đất!"
Lý Bân lập tức đứng dậy: "Là hướng này."
Mọi người toàn bộ đứng lên nhìn vách tường đất.
Đầu bếp Triệu Tường mặt căng đến đỏ bừng, nắm chặt tay: "Mẹ nó, để coi là cái gì, bố mày một đòn đánh chết nó."
Lông tơ mọi người đều dựng lên, sợ hãi nhìn phương hướng phát ra âm thanh. Âm thanh kia càng ngày càng gần, Đường Mạch cơ hồ nghe được tiếng tim đập bùm bụp. Âm thanh đào đất vẫn chưa ngừng lại.
Ầm!
Lớp đất mỏng cuối cùng cũng bị đào ra.
Hang động tối như mực xuất hiện ánh sáng đỏ như máu, đôi mắt nhỏ đảo qua từng người một, nó vươn móng vuốt khổng lồ, cào lớp đất trước mặt mình ra... Sau đó một con chuột khổng lồ từ đường hầm chui ra, tiến vào hang động.
Rầm!
Đây là một con Chuột Chũi cực kì lớn. Nó cao hơn hai mét, thân thể to lớn như mãnh thú khổng lồ, khi nó đứng lên toàn bộ không gian như bị nó đè xuống. Nó ném con Gà Tây to nửa người xuống đất, đôi mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm bảy người, răng năng bén nhọn như dao nghiến vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Chuột Chũi nuốt nước miếng, miệng phát ra tiếng cười quái dị, sau đó nói: "Tháp Đen hôm nay sao lại tốt như vậy, ta đang muốn ăn Gà Tây, nó liền tặng ta nguyên liệu. Bảy loại, vừa lúc có thể đem Gà Tây nướng chín, lát nữa rải rắc lên món ngon.... A, cảm ơn Tháp Đen, lễ cảm ơn vui vẻ!"
Đầu bếp vừa nói sẽ đập chết đối phương, giờ phút này khiếp sợ nhìn con chuột khổng lồ, thụt lùi ba bước. Ngay sau đó, hắn đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Đường Mạch vội la lên: "Đừng nhúc nhích!"
Nhưng mà đã muộn. Khoảng khắc khi đầu bếp bỏ chạy, con Chuột Chũi khổng lồ lao qua như một tia chớp, nhấc móng vuốt đâm vào cơ thể hắn, đập vào tường.
Đầu bếp rơi xuống đất, ho ra máu, nhưng không có cách nào nhúc nhích.
Chuột Chũi dùng cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm sáu người còn lại, tầm mắt dừng lại trên người Bành Ngọc Văn: "Nguyên liệu này khá gầy, phải cẩn thận, bỏ đầu tiên, nhỏ lửa một chút. Còn cái kia béo nhất để đến cuối cùng, nướng Gà Tây với lửa lớn, công thức nướng này ta chưa nói cho ai hết, Gà Tây nướng như vậy sẽ ra hương vị ngon nhất."
"A!" Bành Ngọc Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, định chạy trốn, Chuột Chũi phóng lại trước mặt cô bé, túm lấy đầu cô. Bành Ngọc Văn đau đớn la to, Lý Bân cắn răng, dùng sức kéo chân phải cô bé, giận giữ hét: "Không thể để cho nó bắt con bé, con bé bị bắt đi rồi, kế tiếp chính chúng ta!"
Đường Mạch cũng không đến mức lạnh nhạt trơ mắt nhìn cô bé bị lôi đi trước mặt mình mà không làm gì. Cậu bắt lấy một bàn chân khác, Lê Văn run rẩy nắm bắp chân. Nữ sinh viên Lâm Xảo, cũng cố lấy dũng khí, giữ chân cô bé.
Lạc Phong Thành trực tiếp dẫm nát chân Chuột Chũi. Góc độ của hắn cực kì gian xảo, đạp một phát vào ngón út của Chuột Chũi. Hắn dùng hết toàn lực, Chuột Chũi kêu ra một tiếng đau đớn. Nhưng nếu nhìn kỹ, móng chân nó cứng như sắt, một cước của Lạc Phong Thành không làm nó bị thương, nhưng ít ra có thể làm nó buông đầu cô bé, mọi người nhanh chóng kéo cô lại.
Chuột Chũi cao hai mét rống giận gào thét: "Hiện tại ta sẽ đem tất cả các ngươi làm nguyên liệu nướng Gà Tây của ta!"
[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ: giúp đỡ chú Chuột Chũi đáng yêu nướng một con Gà Tây.]
Giọng nói vang lên bên tai của bảy người.
Con này mà là Chuột Chũi đáng yêu hả?
Mọi người bây giờ đều hận không thể băm Tháp Đen ra thành từng mảnh nhỏ.
Đường Mạch mơ hồ cảm thấy những lời này có chút quen tai, nhưng tình hình lúc này không đủ thời gian để cậu suy nghĩ. Chuột Chũi vung vẩy móng vuốt lớn, đẩy Lý Bân ra. Nữ sinh viên và cô bé thấy như vậy, đều sợ tới mức chạy trốn, Đường Mạch vội nói: "Đừng chạy! Chúng ta phải đứng chung một chỗ, tách ra sẽ bị nó bắt lấy!"
Cô bé vẫn chạy ra, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, sợ tới mức chạy trốn cũng có thể hiểu được.
Nữ sinh viên lấy hết dũng khí, chạy trở về.
"Chụp lấy!" Lạc Phong Thành nhổ xuống hai đùi Gà Tây, ném một cái cho Đường Mạch, ai ngờ không khống chế tốt lực đạo, đùi gà đáp ngay chân nữ sinh viên.
Đây là con Gà Tây khổng lồ. Chân gà giống như một cây cầu, cứng rắng, có thể dùng làm vũ khí. Lạc Phong Thành cầm một cái đùi gà, hai người cùng nhau ném về phía Chuột Chũi.
Chuột Chũi lúc này đang vung móng vuốt tới Lý Bân, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nó dừng động tác, xoay người lại nhìn.
Lý Bân khụ ra một búng máu, run cầm cập dùng hai tay bắt được một chân Chuột Chũi: "Nhanh lên!"
Lạc Phong Thành và nữ sinh viên mỗi người một bên đồng thời vọt lên, vung chân gà, đập Chuột Chũi. Chân Chuột Chũi bị Lý Bân gắt gao ôm chặt, không thể tránh, hai cái chân Gà Tây cứng như sắt cứ như vậy mà đập thẳng tắp xuống. Nhưng trong chớp mắt, Chuột Chũi giớ hai móng vuốt, che hai bên đầu.
Chân Gà Tây đập lên móng vuốt Chuột Chũi, tia lửa kim loại bắn ra tung tóe.
Chuột Chũi chậm rãi mở ra hai móng vừa dài vừa bén, ma sát nhau: "Đốt các ngươi, đốt cháy tất cả các ngươi để nướng Gà Tây!"
Lý Bân tuyệt vọng nằm trên mặt đất, đến lúc này còn cố gắng ôm chặt chân Chuột Chũi. Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, trong mắt lại dấy lên hi vọng. Hắn nhìn Đường Mạch từ phía sau vọt lên, không quan tâm phóng thẳng lên Chuột Chũi.
Nhưng trên tay cậu ngay cả chân Gà Tây cũng không có!
Một chậu nước lạnh ập xuống đầu Lý Bân, hi vọng dập tắt, Lý Bân rống lên: "Cậu đừng có mà đi chịu chết!"
Ngay sau đó, một que diêm lớn đột nhiên xuất hiện trên tay. Ai cũng không biết nó có từ đâu. Đầu bếp nằm phía xa trên mặt đất sống chết không rõ, cô bé học sinh đã sớm chạy trốn không biết ở đâu, Lý Bân, Lạc Phong Thành, cùng nữ sinh viên đều kinh ngạc nhìn que diêm đột nhiên xuất hiện.
Que diêm lớn xé gió nện xuống, tiếng gió vù vù vang lên đã biết que diêm này có bao nhiêu sức mạnh.
Bọn họ kích động nhìn Đường Mạch và que diêm trên tay cậu, nhìn thứ kia sắp đập vào đầu Chuột Chũi.
Bỗng nhiên!
Chuột Chũi vươn hai móng vững vàng tiếp được que diêm.
Không chỉ bọn họ, tâm Đường Mạch cũng lập tức rơi vào hầm băng. Lực của que diêm làm Chuột Chũi phải lùi về sau hai bước, nhưng cho dù thế nào, cũng không thể làm cho nó bị thương. Chuột Chũi cầm diêm, cúi đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch mím môi, nhanh chóng suy nghĩ xem cái quyển sách chết tiệt kia của mình còn dị năng... hay tác dụng khác không.
Ai ngờ Chuột Chũi không đánh lại, nó nghiêng đầu, móng trái cầm diêm, móng phải nâng mặt, làm cái động tác rất nhiều thú cưng đáng yêu hay làm: "A, ngươi sao lại có diêm của Mosaic?" Đầu diêm màu hồng trên không trung động hai cái, Chuột Chũi ngửi ngửi, lần thứ hai mở mắt ra, kì lạ nói: "Sao trên người ngươi lại có mùi hương của Mosaic, một cỗ hương vị thực đáng ghét!"
Đường Mạch: "....."
...............................................
Lời của tác giả:
Mosaic: [sự khinh bỉ đến từ Mosaic] hiện tại người đã thấy ta cực kì đáng yêu chưa?
Đường Đường:...........
..........................................................
Chú thích:
1. Bar: là một đơn vị đo áp suất, nhưng không phải là một phần của hệ thống đơn vị quốc tế
....................
Bụng dưới của Đường Mạch bất thình lình đau quặn. Xung quanh một mảnh đen tối, cậu như đang dọc theo một cái đường hầm không ngừng rơi xuống, đường hầm cong vẹo làm cơ thể cậu liên tục bị đụng vách tường. Lấy tố chất cơ thể hiện giờ của cậu, va chạm một chút như thế này căn bản không gây đau đớn, nhưng bụng dưới đau quặn làm cậu không thể kiểm soát được.
Cậu rời chừng một phút, nhưng cũng có thể là một giờ.
Bịch!
Đường Mạch rốt cuộc chạm đất.
Chung quanh vẫn tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Đường Mạch sờ sờ mảnh đất dưới chân, cảm nhận mặt đất ẩm ướt, xác định đại khái được mình đang đứng trên nền đất. Cậu đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, không có âm thanh gì, cậu bắt đầu lấy tay sờ soạng xung quanh, cẩn thận thăm dò hoàn cảnh.
Đường Mạch mò đường gần ba phút đồng hồ, không đụng được bất cứ thứ gì.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh va chạm quen thuộc. Đường Mạch thu tay lại, cảnh giác nhìn về phía phát ra động tĩnh. Nửa phút sau, một vật thể lớn rớt xuống mặt đất cùng với giọng nam thống khổ vang lên: "Ôi đau chết mất, chỗ này là chỗ nào đây!"
Trong lòng Đường Mạch hơi động, nhỏ giọng hỏi: "Lê Văn?"
Giọng nam kêu đau oan oái không ngừng, một lát sau mới đáp lại: "Đường Mạch?"
Đường Mạch định trả lời, nhưng không đợi cậu nói nữa, lại một trận ầm ầm bịch bịch, lại thêm bốn người rơi xuống. Một người nối tiếp một người nện xuống đất, đau đến kêu to liên tục.
Đường Mạch đếm một chút, tính cả cậu vào, tổng cộng có bảy người.
Một luồng sáng chói mắt xuất hiện, đem khu vực tối tăm này chiếu sáng. Mọi người quay đầu nhìn nơi phát ra nguồn sáng. Chỉ thấy cô bé học sinh trung học sợ sệt nhìn bọn họ, sắc mặt cô rất kém, thân thể gầy yếu, trong tay cầm đèn pin, run rẩy nói: "Em... em có cầm theo đèn pin, nơi này tối quá, nên bật lên."
Một nam nhân mặc tây trang, diện mạo anh tuấn gật đầu, đi qua: "Có thể cho tôi mượn đèn pin không? Tôi xem bốn phía xung quanh một chút, xem chúng ta đang ở đâu."
Cô bé gật đầu đưa đèn pin.
Nam nhân cầm đèn pin đứng lên quan sát xung quanh.
Đường Mạch theo ánh sáng của hắn chiếu mà cẩn thận nhìn, rất nhanh, nam nhân đã đi khắp động. Hắn trở lại chỗ cũ, dùng sức hướng đèn pin lên trên rồi cắm xuống đất, ánh sáng thẳng tắp hướng lên trên. Đây là phương thức tận dụng hết khả năng chiếu sáng của đèn pin để chiếu sáng hang động, cũng làm cho bảy người nhìn thấy mặt nhau.
Nam nhân ngồi xuống cạnh đèn pin, nói: "Đầu tiên mọi người đến giới thiệu một chút đi. Tôi tên Lý Bân, hai mươi chín tuổi, làm ở công ty quan hệ công chúng. Không ai rõ tình huống hiện tại, tôi đoán chắc là có liên quan tới Tháp Đen. Việc duy nhất chúng ta có thể làm là đoàn kết lại, không biết Tháp Đen lại làm ra chuyện gì, đoàn kết lại có thể bảo vệ tốt cho mỗi người chúng ta."
Nữ học sinh vừa rồi có cùng với Lý Bân trao đổi, cô bé dường như có điểm tin tưởng nam nhân này, vì thế là người thứ hai ngồi xuống, âm thanh run rẩy nói: "Em tên Bành Ngọc Văn, mười lăm tuổi, đang học năm thứ hai trung học. Mọi người... mọi người có thể gọi em là Văn Văn."
Những người còn lại đều nhìn nhau, không ai qua ngồi trước.
Đường Mạch nâng bước tới ngồi xuống, Lý Bân và Bành Ngọc Văn đều nhìn cậu.
Cậu mỉm cười: "Đường Mạch, hai mươi ba tuôi, quản lý thư viện."
Lê Văn không hiểu sao Đường Mạch đột nhiên tin tưởng hai người kia, nhưng thấy Đường Mạch ngồi xuống, anh cũng vui vẻ chạy tới: "Lê Văn, hai mươi lăm tuổi, bây giờ là người già thất nghiệp."
Bảy người, bốn người đều lựa chọn hợp tác, ba người khác cũng cắn răng một cái, quyết định đi tới.
"Lâm Xảo, hai mươi tuổi, đang học đại học."
"Triệu Tường, ba mươi hai tuổi, trước sự kiện Tháp Đen, tôi làm đầu bếp. Sau đó xảy ra sự kiện kia, tôi sợ quá nên chạy trốn, cũng coi như không có việc làm."
Cuối cùng là một nam nhân nhã nhặn đeo kính, hắn ung dung ngồi xuống, ánh mắt lướt qua mọi người một lần, hơi dừng trên người Lý Bân và Đường Mạch một lúc, mới nói: "Lạc Phong Thành, hai mươi tám tuổi, thiết kế trò chơi."
Bảy người coi như làm quen xong.
Tổ hợp năm nam hai nữ, làm cho hai nữ sinh không nhịn được mà ngồi sát nhau. Lâm Xảo ngay từ đầu đã ngồi cạnh Bạch Ngọc Văn, rất nhanh hai người cũng quen biết, lặng lẽ nói chuyện.
Lê Văn đến bên cạnh Đường Mạch: "Đây là xảy ra chuyện gì? Đường Mạch, cậu có biết không?"
Đường Mạch lắc đầu: "Chắc là có liên quan tới Tháp Đen."
"Tháp Đen?" Lê Văn sợ ngây người. "Đây rốt cuộc là chỗ nào? Chúng ta sẽ không bị giam ở đây luôn đi?"
"Đây mà một hang động". Một giọng nói bình tĩnh vang lên, mọi người nhìn hắn. Lạc Phong Thành đẩy mắt kính thần sắc lạnh nhạt nói: "Độ ẩm của đất sẽ tăng lên theo khoảng cách từ mặt đất, càng tới gần mạch nước ngầm, đất sẽ càng ẩm. Độ ẩm trong đất ở nơi này ước chừng khoảng 3 bar (1). Mạch nước ngầm không thể gây ra độ ẩm lớn như vậy. Nếu chúng ta vẫn còn ở Thượng Hải, nhất định là ở gần nguồn nước. Đây là một hang động ngầm gần nguồn nước."
Lý Bân kì quái nhìn hắn: "Anh thật sự là một nhà thiết kế trò chơi?"
Lạc Phong Thành: "Đại học học chuyên ngành thủy lợi."
Ánh mắt mọi người lộ vẻ hoài nghi không chút che giấu, Đường Mạch cũng nhìn người này nhiều hơn vài lần.
Xác định chỗ này là hang động, mọi người quen biết nhau là hành động chính xác.
"Trên đỉnh đầu chúng ta có bảy lỗ hỏng, chắc là nơi bảy người chúng ta rơi xuống." Lý Bân chỉ vào bảy vào bảy cái lỗ đen kịt phía trên, ánh mắt ngưng trọng: "Tôi nghĩ trước khi các cậu rơi xuống cũng nghe Tháp Đen nói câu kia?"
Lâm Xảo gật đầu, lập lại câu nói của Tháp Đen: "Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công mở ra Tháp Đen tầng một, ba phút sau, toàn bộ người chơi ở Trung Quốc bắt đầu công tháp."
Trong bảy người, cô bé Bành Ngọc Văn vẫn không dám nói chuyện, đầu bếp Triệu Tường cũng chỉ ở bên cạnh lắng nghe, có khi mọi người còn phải vất vả giải thích lại cho hắn một chút. Lạc Phong Thành nói xong câu kia cũng trầm mặc, dường như cảm thấy khi nãy bản thân nói hơi nhiều.
Lý Bân đảm đương chỉ dẫn cho bảy người: "Những lời này của Tháp Đen chưa rõ có ý gì, tạm thời bỏ qua một bên, nhưng nó có tuyên bố ba điều luật thép, mọi người còn nhớ không? Buổi sáng hôm qua, ba điều nó tuyên bố, trong đó điều cuối cùng là muốn chúng ra cố gắng công tháp. Cho nên bây giờ chúng ta đang đi công tháp?"
Lê Văn tò mò hỏi: "Chúng ta công tháp như thế nào?"
"Không biết."
Đường Mạch nói: "Chắc là sẽ có gợi ý. Không thì chúng ta tìm thử xung quanh động thử đi?"
Lý Bân lắc đầu: "Khi nãy tôi đi một vòng, không tìm được bất cứ thứ gì."
Đúng lúc này, giọng nói trẻ con vang lên trong hang động.
[Ding Doong! Tháp Đen tầng 1 (cấp độ kém) mở ra, trò chơi sinh tồn bảy người chính thức bắc đầu.]
[Nhiệm vụ chính: Bảy người được Thần chọn trúng, thỉnh cố gắng sống sót!]
Hang động im lặng không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, Lê Văn khẩn trương hỏi: "Trò chơi? Khi nãy là giọng nói của Tháp Đen, tôi còn nhớ! Nó nói trò chơi là sao? Cái gì là trò chơi sinh tồn bảy người.....?"
Đường Mạch nhìn anh, bây giờ mới xác định là Lê Văn chưa từng tham gia trò chơi của Tháp Đen.
Đầu bếp Triệu Tường cố ý lớn tiếng, che dấu sự sợ hãi của mình: "Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây đi, chạy nhanh đi"
Lý Bân lại bình tĩnh nói: "Đừng vội, nếu Tháp Đen đã tuyên bố trò chơi, khẳng định không có khả năng sẽ cho chúng ta dễ dàng rời đi như vậy, có lẽ sẽ có bẫy." Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện môi Lý Bân hiện tại đang run rẩy, hắn cố gắng biểu hiện ra bộ dạng điềm tĩnh: "Đầu tiên chúng ta xác định tình hình hiện tại của mình trước đã, lại nghĩ tiếp bước tiếp theo nên làm thế nào..."
"Xuỵt."
"Đừng lên tiếng."
Đường Mạch và Lạc Phong Thành nói cùng một lúc.
Hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, Đường Mạch nhíu mày: "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"
Những người khác ngừng thở, cẩn thận nghe.
Bỗng nhiên, Lâm Xảo trợn to mắt, hét lên một tiếng. Cô lập tức che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe thấy. Là tiếng đào đất! Tôi thích chơi game sinh tồn, đây là hiệu ứng âm thanh đặc biệt khi lấy một vật gì đó để đào đất!"
Lý Bân lập tức đứng dậy: "Là hướng này."
Mọi người toàn bộ đứng lên nhìn vách tường đất.
Đầu bếp Triệu Tường mặt căng đến đỏ bừng, nắm chặt tay: "Mẹ nó, để coi là cái gì, bố mày một đòn đánh chết nó."
Lông tơ mọi người đều dựng lên, sợ hãi nhìn phương hướng phát ra âm thanh. Âm thanh kia càng ngày càng gần, Đường Mạch cơ hồ nghe được tiếng tim đập bùm bụp. Âm thanh đào đất vẫn chưa ngừng lại.
Ầm!
Lớp đất mỏng cuối cùng cũng bị đào ra.
Hang động tối như mực xuất hiện ánh sáng đỏ như máu, đôi mắt nhỏ đảo qua từng người một, nó vươn móng vuốt khổng lồ, cào lớp đất trước mặt mình ra... Sau đó một con chuột khổng lồ từ đường hầm chui ra, tiến vào hang động.
Rầm!
Đây là một con Chuột Chũi cực kì lớn. Nó cao hơn hai mét, thân thể to lớn như mãnh thú khổng lồ, khi nó đứng lên toàn bộ không gian như bị nó đè xuống. Nó ném con Gà Tây to nửa người xuống đất, đôi mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm bảy người, răng năng bén nhọn như dao nghiến vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Chuột Chũi nuốt nước miếng, miệng phát ra tiếng cười quái dị, sau đó nói: "Tháp Đen hôm nay sao lại tốt như vậy, ta đang muốn ăn Gà Tây, nó liền tặng ta nguyên liệu. Bảy loại, vừa lúc có thể đem Gà Tây nướng chín, lát nữa rải rắc lên món ngon.... A, cảm ơn Tháp Đen, lễ cảm ơn vui vẻ!"
Đầu bếp vừa nói sẽ đập chết đối phương, giờ phút này khiếp sợ nhìn con chuột khổng lồ, thụt lùi ba bước. Ngay sau đó, hắn đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Đường Mạch vội la lên: "Đừng nhúc nhích!"
Nhưng mà đã muộn. Khoảng khắc khi đầu bếp bỏ chạy, con Chuột Chũi khổng lồ lao qua như một tia chớp, nhấc móng vuốt đâm vào cơ thể hắn, đập vào tường.
Đầu bếp rơi xuống đất, ho ra máu, nhưng không có cách nào nhúc nhích.
Chuột Chũi dùng cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm sáu người còn lại, tầm mắt dừng lại trên người Bành Ngọc Văn: "Nguyên liệu này khá gầy, phải cẩn thận, bỏ đầu tiên, nhỏ lửa một chút. Còn cái kia béo nhất để đến cuối cùng, nướng Gà Tây với lửa lớn, công thức nướng này ta chưa nói cho ai hết, Gà Tây nướng như vậy sẽ ra hương vị ngon nhất."
"A!" Bành Ngọc Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, định chạy trốn, Chuột Chũi phóng lại trước mặt cô bé, túm lấy đầu cô. Bành Ngọc Văn đau đớn la to, Lý Bân cắn răng, dùng sức kéo chân phải cô bé, giận giữ hét: "Không thể để cho nó bắt con bé, con bé bị bắt đi rồi, kế tiếp chính chúng ta!"
Đường Mạch cũng không đến mức lạnh nhạt trơ mắt nhìn cô bé bị lôi đi trước mặt mình mà không làm gì. Cậu bắt lấy một bàn chân khác, Lê Văn run rẩy nắm bắp chân. Nữ sinh viên Lâm Xảo, cũng cố lấy dũng khí, giữ chân cô bé.
Lạc Phong Thành trực tiếp dẫm nát chân Chuột Chũi. Góc độ của hắn cực kì gian xảo, đạp một phát vào ngón út của Chuột Chũi. Hắn dùng hết toàn lực, Chuột Chũi kêu ra một tiếng đau đớn. Nhưng nếu nhìn kỹ, móng chân nó cứng như sắt, một cước của Lạc Phong Thành không làm nó bị thương, nhưng ít ra có thể làm nó buông đầu cô bé, mọi người nhanh chóng kéo cô lại.
Chuột Chũi cao hai mét rống giận gào thét: "Hiện tại ta sẽ đem tất cả các ngươi làm nguyên liệu nướng Gà Tây của ta!"
[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ: giúp đỡ chú Chuột Chũi đáng yêu nướng một con Gà Tây.]
Giọng nói vang lên bên tai của bảy người.
Con này mà là Chuột Chũi đáng yêu hả?
Mọi người bây giờ đều hận không thể băm Tháp Đen ra thành từng mảnh nhỏ.
Đường Mạch mơ hồ cảm thấy những lời này có chút quen tai, nhưng tình hình lúc này không đủ thời gian để cậu suy nghĩ. Chuột Chũi vung vẩy móng vuốt lớn, đẩy Lý Bân ra. Nữ sinh viên và cô bé thấy như vậy, đều sợ tới mức chạy trốn, Đường Mạch vội nói: "Đừng chạy! Chúng ta phải đứng chung một chỗ, tách ra sẽ bị nó bắt lấy!"
Cô bé vẫn chạy ra, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, sợ tới mức chạy trốn cũng có thể hiểu được.
Nữ sinh viên lấy hết dũng khí, chạy trở về.
"Chụp lấy!" Lạc Phong Thành nhổ xuống hai đùi Gà Tây, ném một cái cho Đường Mạch, ai ngờ không khống chế tốt lực đạo, đùi gà đáp ngay chân nữ sinh viên.
Đây là con Gà Tây khổng lồ. Chân gà giống như một cây cầu, cứng rắng, có thể dùng làm vũ khí. Lạc Phong Thành cầm một cái đùi gà, hai người cùng nhau ném về phía Chuột Chũi.
Chuột Chũi lúc này đang vung móng vuốt tới Lý Bân, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nó dừng động tác, xoay người lại nhìn.
Lý Bân khụ ra một búng máu, run cầm cập dùng hai tay bắt được một chân Chuột Chũi: "Nhanh lên!"
Lạc Phong Thành và nữ sinh viên mỗi người một bên đồng thời vọt lên, vung chân gà, đập Chuột Chũi. Chân Chuột Chũi bị Lý Bân gắt gao ôm chặt, không thể tránh, hai cái chân Gà Tây cứng như sắt cứ như vậy mà đập thẳng tắp xuống. Nhưng trong chớp mắt, Chuột Chũi giớ hai móng vuốt, che hai bên đầu.
Chân Gà Tây đập lên móng vuốt Chuột Chũi, tia lửa kim loại bắn ra tung tóe.
Chuột Chũi chậm rãi mở ra hai móng vừa dài vừa bén, ma sát nhau: "Đốt các ngươi, đốt cháy tất cả các ngươi để nướng Gà Tây!"
Lý Bân tuyệt vọng nằm trên mặt đất, đến lúc này còn cố gắng ôm chặt chân Chuột Chũi. Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, trong mắt lại dấy lên hi vọng. Hắn nhìn Đường Mạch từ phía sau vọt lên, không quan tâm phóng thẳng lên Chuột Chũi.
Nhưng trên tay cậu ngay cả chân Gà Tây cũng không có!
Một chậu nước lạnh ập xuống đầu Lý Bân, hi vọng dập tắt, Lý Bân rống lên: "Cậu đừng có mà đi chịu chết!"
Ngay sau đó, một que diêm lớn đột nhiên xuất hiện trên tay. Ai cũng không biết nó có từ đâu. Đầu bếp nằm phía xa trên mặt đất sống chết không rõ, cô bé học sinh đã sớm chạy trốn không biết ở đâu, Lý Bân, Lạc Phong Thành, cùng nữ sinh viên đều kinh ngạc nhìn que diêm đột nhiên xuất hiện.
Que diêm lớn xé gió nện xuống, tiếng gió vù vù vang lên đã biết que diêm này có bao nhiêu sức mạnh.
Bọn họ kích động nhìn Đường Mạch và que diêm trên tay cậu, nhìn thứ kia sắp đập vào đầu Chuột Chũi.
Bỗng nhiên!
Chuột Chũi vươn hai móng vững vàng tiếp được que diêm.
Không chỉ bọn họ, tâm Đường Mạch cũng lập tức rơi vào hầm băng. Lực của que diêm làm Chuột Chũi phải lùi về sau hai bước, nhưng cho dù thế nào, cũng không thể làm cho nó bị thương. Chuột Chũi cầm diêm, cúi đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch mím môi, nhanh chóng suy nghĩ xem cái quyển sách chết tiệt kia của mình còn dị năng... hay tác dụng khác không.
Ai ngờ Chuột Chũi không đánh lại, nó nghiêng đầu, móng trái cầm diêm, móng phải nâng mặt, làm cái động tác rất nhiều thú cưng đáng yêu hay làm: "A, ngươi sao lại có diêm của Mosaic?" Đầu diêm màu hồng trên không trung động hai cái, Chuột Chũi ngửi ngửi, lần thứ hai mở mắt ra, kì lạ nói: "Sao trên người ngươi lại có mùi hương của Mosaic, một cỗ hương vị thực đáng ghét!"
Đường Mạch: "....."
...............................................
Lời của tác giả:
Mosaic: [sự khinh bỉ đến từ Mosaic] hiện tại người đã thấy ta cực kì đáng yêu chưa?
Đường Đường:...........
..........................................................
Chú thích:
1. Bar: là một đơn vị đo áp suất, nhưng không phải là một phần của hệ thống đơn vị quốc tế
/243
|