Một năm trước, hàng vạn tòa Hắc tháp hư ảo đột nhiên xuất hiện tại khắp mọi nơi trên thế giới. Các quốc gia và các tổ chức lớn trên toàn cầu lập tức thành lập các tổ nghiên cứu để nghiên cứu về tòa cự tháp màu đen thần bí cổ quái này. Công chúng sinh ra khủng hoảng, mà Hắc tháp trước sau lại vẫn cứ lặng yên như vậy. Trong suốt nửa năm kia, nó vẫn luôn dùng trạng thái hư ảo lơ lửng trên bầu trời.
Bởi vì không chạm vào được, cho nên các nhóm nghiên cứu viên không thể lấy ra được bât kì mẫu vật chất nào có liên quan đến Hắc tháp. Cho dù là dùng phương pháp quang học hay phương pháp sóng âm, bọn họ cũng đều không thể tìm được bằng chứng về sự tồn tại cụ thể của Hắc tháp. Nó tựa như một hình chiếu ba chiều, nhân loại có thể dùng đôi mắt nhìn thấy nó, nhưng lại sờ không tới nó, nó không có thực thể.
Nhưng điều này cũng không đại biểu trong thời gian nửa năm kia, nhân loại không hề tiến hành thử nghiệm và nghiên cứu Hắc tháp.
“Đại bộ phận người trên mạng đều cho rằng Hắc tháp là phi thuyền của người ngoài hành tinh, cũng có một số ít người cho rằng đây là âm mưu của cường quốc. Đầu tiên, chúng ta có thể loại bỏ khả năng thứ hai.” Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, người sau không phản bác lại, hiển nhiên là cũng ngầm thừa nhận cách nói của hắn. Đường Mạch tiếp tục nói: “Như vậy, chỉ còn lại suy đoán Hắc tháp là sản phẩm của người ngoài hành tinh.”
Hắc tháp có liên quan tới người ngoài hành tinh, loại phát ngôn này ở trước địa cầu online là thuộc về đa số. Nhưng cũng không ai có thể tìm ra được bằng chứng hợp lý.
Đường Mạch nói xong câu này liền im lặng, đưa mắt nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Trạm xăng dầu yên tĩnh, không có lấy một tiếng động nhẹ. Chỉ có gió đêm thổi vào cửa kính, phát ra âm thanh heo hút.
“Người chơi trước ngươi có được dị năng này”, lượng tin tức của những lời này quá lớn. Nó không chỉ có ý nghĩa đã từng có người chơi cũng sở hữu dị năng này, mà câu ghi chú kia còn chưa thể hiện rõ ràng, “người chơi trước” rốt cuộc đã làm sao vậy. Anh ta đã chết, hay đã thông quan xong Hắc tháp? Hay đã làm ra một hành động gì đó đặc biệt?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Phó Văn Thanh nhịn không được mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng: “Nếu thật sự có liên quan tới người ngoài hành tinh …… Thì sẽ thế nào ạ?”
Thời điểm nói ra lời này, Phó Văn Thanh đã tận lực khiến chính mình biểu hiện ra một chút trấn định, nhưng cậu nhóc lại không tự chủ được mà xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa Hắc tháp đang lơ lửng trên bầu trời Bắc Kinh. Cho dù cậu nhóc có quan sát nó như thế nào, tòa tháp kia vẫn sẽ không tiếng động mà sừng sững ở nơi đó, sẽ không thay đổi.
“Sẽ chẳng sao cả.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, Phó Văn Thanh lập tức quay đầu, nhìn về phía anh họ nhà mình.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cho dù Hắc tháp có liên quan tới người ngoài hành tinh hay không, nó rốt cuộc là từ đâu tới đây. Điều quan trọng nhất trước mắt chúng ta vẫn là phải sống sót. Sống sót, công tháp, thông quan. Như vậy mới có thể tìm được càng nhiều manh mối, thông quan xong, hiểu được mục đích chân chính của nó.”
Cổ họng Phó Văn Thanh hơi ngập ngừng, cậu nhóc lại nhìn về phía Đường Mạch. Cậu nhóc vốn tưởng rằng Đường Mạch sẽ nói ra một câu trả lời khác, ai ngờ Đường Mạch lại khẽ cười một tiếng. Hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, cũng nhìn về phía Hắc tháp. Sau đó cũng nói ra điều tương tự như Phó Văn Đoạt: “Quả thật là chẳng sao cả. Nếu Hắc tháp thật sự là đồ vật người ngoài hành tinh thả xuống địa cầu, địa cầu bởi vì Hắc tháp mà online, trở thành một hồi trò chơi. Vậy việc duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là chiến thắng trò chơi, cố gắng sống sót đến cùng.”
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa nhỏ, Phó Văn Thanh hơi động môi, cuối cùng lại không nói gì.
Đúng vậy, với tất cả những tin tức bọn họ có được trước mắt, cho dù phỏng đoán Hắc tháp có khả năng liên quan đến nền văn minh ngoài trái đất, đó cũng đều chỉ là phỏng đoán, không thể chứng thực được. Điều càng quan trọng hơn trước mắt chính là thông quan càng nhiều trò chơi, thông quan Hắc tháp, cố gắng sống sót.
Hai ngày này vội vàng tới Bắc Kinh quả thật có chút mệt mỏi, Phó Văn Thanh nằm trên mặt đất, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại không hề ngủ.
Tuy rằng ngoài miệng nói với Phó Văn Thanh “Chân tướng về Hắc tháp cũng không quan trọng”, nhưng Đường Mạch trước sau vẫn cau chặt mày, đang suy nghĩ về toàn bộ những tin tức mình có được. Hắn mơ hồ cảm thấy chân tướng đằng sau Hắc tháp không có khả năng chỉ đơn giản là người ngoài hành tinh như vậy, nếu thật sự là người ngoài hành tinh, vậy đối phương vì sao lại muốn thả Hắc tháp xuống địa cầu. Như vậy thì có lợi gì cho bọn họ?
Bọn họ muốn công chiếm địa cầu, hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết nhân loại. Nếu đã có thể làm ra đồ vật thần bí như Hắc tháp, đám người ngoài hành tinh kia tuyệt đối sỡ hữu loại thực lực có thể diệt sạch cả địa cầu. Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, ngược lại sử dụng Hắc tháp, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi một đám nhân loại bởi vì thông quan trò chơi thất bại mà chết đi.
“…… Có lẽ sẽ không thật sự giống với mấy bộ phim điện ảnh, nhìn nhân loại chơi trò chơi, giết hại lẫn nhau, sau đó liền cảm thấy rất thú vị đi?” Đường Mạch nhịn không đượcnói.
“Cậu cảm thấy thú vị à?”
Đường Mạch nhìn về phía bên cạnh.
Phó Văn Đoạt kéo ra ghế dựa ngồi cạnh hắn. Hai người ngồi trong một gian phòng nhỏ liền kề với trạm xăng, cách một cánh cửa, nói chuyện cũng sẽ không quấy rầy đến Phó Văn Thanh đang ngủ.
Đường Mạch: “Không thú vị, rất nhàm chán.”
Nghe thấy câu trả lời này, Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày.
Đường Mạch không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Bọn họ cũng không biết chân tướng đằng sau Hắc tháp, hết thảy chỉ là suy đoán. Hắn bắt đầu nói sang chuyện khác: “Nhưng dù sao lần này xem xét dị năng của anh vẫn có chút tin tức tốt. Cấp bậc dị năng của anh là cấp bảy.” Đường Mạch nhớ lại một chút, “Tôi thu thập được hơn hai mươi loại dị năng, chỉ có dị năng của anh là cấp bảy, những người khác cao nhất cũng chỉ có cấp năm.”
Cấp bậc dị năng hẳn là có thể tăng lên, nhưng dị năng một khi bị thu vào Sổ dị năng, liền không thể tiếp tục thăng cấp nữa. Trước mắt, dị năng có cấp bậc cao nhất mà Đường Mạch thu thập được là của Bạch Nhược Dao, Cái chết phàm trần, cấp năm.
“Cậu đã từng xem qua loại phim ảnh đó chưa?”
Đường Mạch hơi ngẩn người, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Anh đang nói tới loại phim ảnh nhìn nhân loại chơi trò chơi, giết hại lẫn nhau? Tôi có xem qua mấy bộ, bộ nổi tiếng nhất chính là《 Saw 》, anh chưa từng xem à?”
“Có nghe nói qua.”
“Bộ phim kia nói về một nhân vật phản diện rất ác độc, gã thiết kế rất nhiều trò chơi……”
Thời gian từng chút trôi qua. Đường Mạch không nghĩ tới Phó Văn Đoạt lại ít xem phim ảnh đến thế, đối phương vậy mà chưa từng xem《 Saw 》, và cũng chưa từng xem qua bất kì bộ phim điện ảnh nào cùng loại. Thật ra loại phim ảnh này Đường Mạch cũng ít xem, so với xem phim, hắn càng thích đọc sách.
Đường Mạch kiên nhẫn giảng giải cho Phó Văn Đoạt về một vài bộ phim cùng loại, đến cuối cùng, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Nếu thật sự là như vậy, Hắc tháp chỉ là một hồi trò chơi người ngoài hành tinh thả xuống địa cầu. Dựa theo kết cục của những bộ phim điện ảnh kia, cuối cùng nhân loại hẳn là sẽ chết hết.”
Nghe vậy, Đường Mạch cười một tiếng: Thật đúng là học đi đôi với hành mà, nhanh đến mức ngay cả kịch bản điện ảnh Hollywood cũng đều học xong rồi?
“Phó thiếu tá, anh công lược mấy tầng Hắc tháp rồi nhỉ?”
Phó Văn Đoạt kỳ quái nhìn Đường Mạch: “Hai tầng.”
Đường Mạch ý vị thâm trường gật gật đầu: “Thì ra là thế. Thấy anh đã nhìn ra được kết cục cuối cùng của loài người, tôi còn tưởng anh đã thông quan được hết bảy tầng rồi cơ.”
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, hỏi: “Này xem như phản kích lại tôi lúc trước nói cậu ấu trĩ đấy à?”
Đường Mạch căn bản không hề nghĩ tới phương diện này, hắn bị suy nghĩ phong phú của đối phương làm cho ngẩn ngươi, tiếp theo lại lập tức nhớ đến sự tình phát sinh ở kho hàng lúc trước. Không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ tới cả người liền thấy xấu hổ. Đường Mạch ho khan một tiếng, xoay người không nói chuyện nữa.
Phó Văn Đoạt lại tựa như đã nhận ra tâm tư của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cố ý nói: “Thật ra, tôi thích đàn ông.”
“Khụ khụ khụ khụ……” Đường Mạch thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Hắn xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt đang cực kỳ trấn định, hoàn toàn không cảm thấy những lời mình vừa nói có vấn đề gì. Hai mắt chăm chú nhìn Đường Mạch, nói: “Nếu như thích một người là nam là đồng tính luyến ái…… Ừm, vậy xem ra tôi chính là kiểu người như vậy.” Ánh mắt đối phương vô cùng chân thành, thực rõ ràng là lời từ tận đáy lòng.
Nhìn bộ dáng vừa đạm nhiên lại chân thành này của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đầu tiên là kinh ngạc, nhưng dần dần, trái tim hắn liền bình tĩnh trở lại. Nhìn người đàn ông ngay thẳng trước mắt này, một lát sau, hắn bỗng vươn tay. Phó Văn Đoạt nhìn thấy Đường Mạch đột nhiên làm ra hành động như vậy, ngay khi còn chưa kịp hiểu đối phương muốn làm gì, kế đó liền thấy Đường Mạch hơi hơi mỉm cười, nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Trái tim Phó Văn Đoạt bỗng nhiên đập liên hồi.
Qua một hồi lâu, Phó Văn Đoạt cũng vươn tay. Bàn tay hai người chặt chẽ nắm vào nhau.
Dừng một chút, Đường Mạch nghĩ đến: “Đúng rồi, việc này cũng đừng nói với Tiểu Thanh. Vừa rồi thật vất vả mới giải thích rõ ràng hai người chúng ta là đang phục chế dị năng. Nói nữa, miễn cho em ấy lại hiểu lầm.”
Phó Văn Đoạt vốn dĩ cũng không muốn để em họ nhà mình biết nhiều chuyện như vậy: “Ừm, không cần nói cho Tiểu Thanh biết.”
Phó Văn Thanh đang khì khì ngủ bên ngoài: “……”
Đường Mạch không phải người thích nói về chuyện đời tư của mình. Hắn cùng Phó Văn Đoạt tổ đội ba tháng, chỉ nói qua hai lần về vấn đề này. Một lần là nói sơ qua về bối cảnh của bản thân, một lần là công khai xu hướng giới tính của chính mình. Lần thứ hai này là bởi vì Phó Văn Đoạt đã thẳng thắn thành khẩn với hắn, cho nên hắn cũng sẽ không giấu giếm đồng đội mình. Nhưng mà sau khi nói xong, Đường Mạch cũng không định tiếp tục nói về chuyện này nữa. Không ngờ Phó Văn Đoạt hình như lại vẫn rất hứng thú về chuyện đời tư của hắn.
“Cậu có bạn trai không?”
Đường Mạch: “……” Sao đột nhiên lại giống hệt ba mẹ tra hỏi con cái thế này!
Đường Mạch bình tĩnh phản kích: “Anh có không?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đều là hai tên cẩu độc thân, hà cớ gì phải thương tổn nhau!
Từ phản ứng của cẩu độc thân Phó Văn Đoạt, Đường Mạch liền nhìn ra đối phương chưa có bạn trai, rất có khả năng ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng trải qua. Hắn nhớ tới một câu đùa rất nổi tiếng trên mạng. Nó nói đàn ông nếu qua 25 tuổi vẫn là xử nam, liền sẽ biến thành ma pháp sư, có thể có được pháp lực, thi triển ma pháp.
Hắn năm nay mới 23, Phó Văn Đoạt đã 26. Hắn chưa phải ma pháp sư, nhưng Phó Văn Đoạt khẳng định là đúng rồi.
Nghĩ vậy, Đường Mạch dùng loại ánh mắt “Đồng chí vất vả rồi” nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt chỉ cho rằng hắn còn đang suy nghĩ về chuyện trong kho hàng kia, mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Đường Mạch sửng sốt: “?” Ma pháp sư làm gì mà phải xin lỗi hắn.
Phó Văn Đoạt ngữ khí thành khẩn: “Chạm vào cậu rồi.”
Chạm vào cậu rồi?
Chạm vào cái gì cơ, có thứ gì đã chạm vào người hắn rồi sao?
Đường Mạch qua nửa ngày mới hiểu được đây là có ý tứ gì, ngay sau đó mặt hắn đỏ lên, xoát một tiếng đứng dậy: “Tôi cũng đi nghỉ ngơi một lát đây.” Nói xong không cho Phó Văn Đoạt cơ hội phản ứng, xoay người liền mở cửa, ra khỏi gian phòng, tùy tiện tìm một cái bàn nằm trên đó nghỉ ngơi.
Phó Văn Đoạt sửng sốt trong chốc lát, chờ đến khi bản thân kịp lấy lại tinh thần, Đường Mạch đã đi rồi. Phó Văn Đoạt nhìn về phía người thanh niên đang nằm thẳng tắp trên bàn kia, khoé miệng hơi câu lên. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ cằm, Phó Văn Đoạt như suy nghĩ gì đó mà nhìn chăm chú thân ảnh Đường Mạch, trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ: “Đường Mạch, Đường Mạch, Đường Mạch……”
“…… Ma Đường.”
“Là cậu sao?”
Đường Mạch cũng không nghĩ tới, chính mình chỉ muốn lảng tránh Phó Văn Đoạt, viện lý do đi nghỉ ngơi một chút. Vậy mà thật sự liền ngủ luôn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời hết mưa, Đường Mạch và Phó Văn Thanh tỉnh lại. Hai người ở trạm xăng dầu không thấy Phó Văn Đoạt đâu, Đường Mạch liền tìm tới kho hàng ở phía sau. Phó Văn Đoạt nhìn thấy hắn, thần sắc bình tĩnh đem thuốc lá kẹp trong đầu ngón tay ném xuống đất, dùng chân di nát đầu thuốc.
Dựa theo lộ tuyến đã định sẵn của Phó Văn Đoạt lúc trước, tổng bộ của tổ chức Thiên Tuyển ở khu Triều Dương, bọn họ muốn đi khu Đông Thành, liền phải đi đường vòng từ Tây Thành, tránh đi khu Triều Dương. Phó Văn Đoạt lái xe lên đường vòng cao tốc. Một vài chiếc xe va chạm với nhau, chặn lại con đường này. Đường Mạch xuống xe đẩy chúng ra. Xe chạy ước chừng khoảng năm tiếng đồng hồ, rời khỏi đường vòng cao tốc không lâu, Phó Văn Đoạt đang chuẩn bị tiến vào khu Tây Thành, Đường Mạch bỗng nhiên một phen đè lại tay lái: “Từ từ!”
Phó Văn Đoạt ánh mắt lạnh lùng, quan sát động tĩnh bốn phía: “Làm sao vậy?”
Đường Mạch ngồi trên ghế phụ quan sát xung quanh. Phó Văn Thanh ở ghế sau cũng khẩn trương dựng thẳng thân thể, thật cẩn thận mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe. Xe vẫn đang di chuyển, nhưng tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều. Thời điểm xe đi qua một siêu thị Walmart, ánh mắt Đường Mạch chăm chú nhìn vào biển quảng cáo màu lam rất lớn ở đó, đột nhiên mở miệng: “Tìm được rồi! Là nơi này!”
Phó Văn Đoạt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền lập tức hiểu ra. Phó Văn Đoạt nhanh chóng dẫm hạ chân phanh, sau một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe vững vàng dừng trước cửa siêu thị Walmart.
Đường Mạch xuống xe, nhìn cửa hàng ở hai bên đường và lối ra vào của tàu điện ngầm. Hắn nhắm mắt lại, tìm tòi chút kí ức còn sót lại trong đầu mình. Ngay sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía nam. Đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, Đường Mạch lại lần nữa lên xe.
Phó Văn Đoạt hỏi: “Tìm được nhà bạn cậu rồi à?” Không sai, lần này ba người tới Bắc Kinh là vì những mục đích riêng. Phó Văn Đoạt là vì tìm kiếm manh mối liên quan tới Hắc tháp, Phó Văn Thanh là muốn về nhà.
Phó Văn Đoạt vẫn luôn nhớ rõ, Đường Mạch ngàn dặm xa xôi tới Bắc Kinh là vì tìm gặp bạn mình.
Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Ừ, tìm được rồi, hẳn là ở gần đây. Tôi đã từng tới nơi này.”
Bởi vì không chạm vào được, cho nên các nhóm nghiên cứu viên không thể lấy ra được bât kì mẫu vật chất nào có liên quan đến Hắc tháp. Cho dù là dùng phương pháp quang học hay phương pháp sóng âm, bọn họ cũng đều không thể tìm được bằng chứng về sự tồn tại cụ thể của Hắc tháp. Nó tựa như một hình chiếu ba chiều, nhân loại có thể dùng đôi mắt nhìn thấy nó, nhưng lại sờ không tới nó, nó không có thực thể.
Nhưng điều này cũng không đại biểu trong thời gian nửa năm kia, nhân loại không hề tiến hành thử nghiệm và nghiên cứu Hắc tháp.
“Đại bộ phận người trên mạng đều cho rằng Hắc tháp là phi thuyền của người ngoài hành tinh, cũng có một số ít người cho rằng đây là âm mưu của cường quốc. Đầu tiên, chúng ta có thể loại bỏ khả năng thứ hai.” Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, người sau không phản bác lại, hiển nhiên là cũng ngầm thừa nhận cách nói của hắn. Đường Mạch tiếp tục nói: “Như vậy, chỉ còn lại suy đoán Hắc tháp là sản phẩm của người ngoài hành tinh.”
Hắc tháp có liên quan tới người ngoài hành tinh, loại phát ngôn này ở trước địa cầu online là thuộc về đa số. Nhưng cũng không ai có thể tìm ra được bằng chứng hợp lý.
Đường Mạch nói xong câu này liền im lặng, đưa mắt nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Trạm xăng dầu yên tĩnh, không có lấy một tiếng động nhẹ. Chỉ có gió đêm thổi vào cửa kính, phát ra âm thanh heo hút.
“Người chơi trước ngươi có được dị năng này”, lượng tin tức của những lời này quá lớn. Nó không chỉ có ý nghĩa đã từng có người chơi cũng sở hữu dị năng này, mà câu ghi chú kia còn chưa thể hiện rõ ràng, “người chơi trước” rốt cuộc đã làm sao vậy. Anh ta đã chết, hay đã thông quan xong Hắc tháp? Hay đã làm ra một hành động gì đó đặc biệt?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Phó Văn Thanh nhịn không được mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng: “Nếu thật sự có liên quan tới người ngoài hành tinh …… Thì sẽ thế nào ạ?”
Thời điểm nói ra lời này, Phó Văn Thanh đã tận lực khiến chính mình biểu hiện ra một chút trấn định, nhưng cậu nhóc lại không tự chủ được mà xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa Hắc tháp đang lơ lửng trên bầu trời Bắc Kinh. Cho dù cậu nhóc có quan sát nó như thế nào, tòa tháp kia vẫn sẽ không tiếng động mà sừng sững ở nơi đó, sẽ không thay đổi.
“Sẽ chẳng sao cả.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, Phó Văn Thanh lập tức quay đầu, nhìn về phía anh họ nhà mình.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cho dù Hắc tháp có liên quan tới người ngoài hành tinh hay không, nó rốt cuộc là từ đâu tới đây. Điều quan trọng nhất trước mắt chúng ta vẫn là phải sống sót. Sống sót, công tháp, thông quan. Như vậy mới có thể tìm được càng nhiều manh mối, thông quan xong, hiểu được mục đích chân chính của nó.”
Cổ họng Phó Văn Thanh hơi ngập ngừng, cậu nhóc lại nhìn về phía Đường Mạch. Cậu nhóc vốn tưởng rằng Đường Mạch sẽ nói ra một câu trả lời khác, ai ngờ Đường Mạch lại khẽ cười một tiếng. Hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, cũng nhìn về phía Hắc tháp. Sau đó cũng nói ra điều tương tự như Phó Văn Đoạt: “Quả thật là chẳng sao cả. Nếu Hắc tháp thật sự là đồ vật người ngoài hành tinh thả xuống địa cầu, địa cầu bởi vì Hắc tháp mà online, trở thành một hồi trò chơi. Vậy việc duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là chiến thắng trò chơi, cố gắng sống sót đến cùng.”
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa nhỏ, Phó Văn Thanh hơi động môi, cuối cùng lại không nói gì.
Đúng vậy, với tất cả những tin tức bọn họ có được trước mắt, cho dù phỏng đoán Hắc tháp có khả năng liên quan đến nền văn minh ngoài trái đất, đó cũng đều chỉ là phỏng đoán, không thể chứng thực được. Điều càng quan trọng hơn trước mắt chính là thông quan càng nhiều trò chơi, thông quan Hắc tháp, cố gắng sống sót.
Hai ngày này vội vàng tới Bắc Kinh quả thật có chút mệt mỏi, Phó Văn Thanh nằm trên mặt đất, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại không hề ngủ.
Tuy rằng ngoài miệng nói với Phó Văn Thanh “Chân tướng về Hắc tháp cũng không quan trọng”, nhưng Đường Mạch trước sau vẫn cau chặt mày, đang suy nghĩ về toàn bộ những tin tức mình có được. Hắn mơ hồ cảm thấy chân tướng đằng sau Hắc tháp không có khả năng chỉ đơn giản là người ngoài hành tinh như vậy, nếu thật sự là người ngoài hành tinh, vậy đối phương vì sao lại muốn thả Hắc tháp xuống địa cầu. Như vậy thì có lợi gì cho bọn họ?
Bọn họ muốn công chiếm địa cầu, hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết nhân loại. Nếu đã có thể làm ra đồ vật thần bí như Hắc tháp, đám người ngoài hành tinh kia tuyệt đối sỡ hữu loại thực lực có thể diệt sạch cả địa cầu. Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, ngược lại sử dụng Hắc tháp, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi một đám nhân loại bởi vì thông quan trò chơi thất bại mà chết đi.
“…… Có lẽ sẽ không thật sự giống với mấy bộ phim điện ảnh, nhìn nhân loại chơi trò chơi, giết hại lẫn nhau, sau đó liền cảm thấy rất thú vị đi?” Đường Mạch nhịn không đượcnói.
“Cậu cảm thấy thú vị à?”
Đường Mạch nhìn về phía bên cạnh.
Phó Văn Đoạt kéo ra ghế dựa ngồi cạnh hắn. Hai người ngồi trong một gian phòng nhỏ liền kề với trạm xăng, cách một cánh cửa, nói chuyện cũng sẽ không quấy rầy đến Phó Văn Thanh đang ngủ.
Đường Mạch: “Không thú vị, rất nhàm chán.”
Nghe thấy câu trả lời này, Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày.
Đường Mạch không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Bọn họ cũng không biết chân tướng đằng sau Hắc tháp, hết thảy chỉ là suy đoán. Hắn bắt đầu nói sang chuyện khác: “Nhưng dù sao lần này xem xét dị năng của anh vẫn có chút tin tức tốt. Cấp bậc dị năng của anh là cấp bảy.” Đường Mạch nhớ lại một chút, “Tôi thu thập được hơn hai mươi loại dị năng, chỉ có dị năng của anh là cấp bảy, những người khác cao nhất cũng chỉ có cấp năm.”
Cấp bậc dị năng hẳn là có thể tăng lên, nhưng dị năng một khi bị thu vào Sổ dị năng, liền không thể tiếp tục thăng cấp nữa. Trước mắt, dị năng có cấp bậc cao nhất mà Đường Mạch thu thập được là của Bạch Nhược Dao, Cái chết phàm trần, cấp năm.
“Cậu đã từng xem qua loại phim ảnh đó chưa?”
Đường Mạch hơi ngẩn người, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Anh đang nói tới loại phim ảnh nhìn nhân loại chơi trò chơi, giết hại lẫn nhau? Tôi có xem qua mấy bộ, bộ nổi tiếng nhất chính là《 Saw 》, anh chưa từng xem à?”
“Có nghe nói qua.”
“Bộ phim kia nói về một nhân vật phản diện rất ác độc, gã thiết kế rất nhiều trò chơi……”
Thời gian từng chút trôi qua. Đường Mạch không nghĩ tới Phó Văn Đoạt lại ít xem phim ảnh đến thế, đối phương vậy mà chưa từng xem《 Saw 》, và cũng chưa từng xem qua bất kì bộ phim điện ảnh nào cùng loại. Thật ra loại phim ảnh này Đường Mạch cũng ít xem, so với xem phim, hắn càng thích đọc sách.
Đường Mạch kiên nhẫn giảng giải cho Phó Văn Đoạt về một vài bộ phim cùng loại, đến cuối cùng, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Nếu thật sự là như vậy, Hắc tháp chỉ là một hồi trò chơi người ngoài hành tinh thả xuống địa cầu. Dựa theo kết cục của những bộ phim điện ảnh kia, cuối cùng nhân loại hẳn là sẽ chết hết.”
Nghe vậy, Đường Mạch cười một tiếng: Thật đúng là học đi đôi với hành mà, nhanh đến mức ngay cả kịch bản điện ảnh Hollywood cũng đều học xong rồi?
“Phó thiếu tá, anh công lược mấy tầng Hắc tháp rồi nhỉ?”
Phó Văn Đoạt kỳ quái nhìn Đường Mạch: “Hai tầng.”
Đường Mạch ý vị thâm trường gật gật đầu: “Thì ra là thế. Thấy anh đã nhìn ra được kết cục cuối cùng của loài người, tôi còn tưởng anh đã thông quan được hết bảy tầng rồi cơ.”
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, hỏi: “Này xem như phản kích lại tôi lúc trước nói cậu ấu trĩ đấy à?”
Đường Mạch căn bản không hề nghĩ tới phương diện này, hắn bị suy nghĩ phong phú của đối phương làm cho ngẩn ngươi, tiếp theo lại lập tức nhớ đến sự tình phát sinh ở kho hàng lúc trước. Không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ tới cả người liền thấy xấu hổ. Đường Mạch ho khan một tiếng, xoay người không nói chuyện nữa.
Phó Văn Đoạt lại tựa như đã nhận ra tâm tư của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cố ý nói: “Thật ra, tôi thích đàn ông.”
“Khụ khụ khụ khụ……” Đường Mạch thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Hắn xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt đang cực kỳ trấn định, hoàn toàn không cảm thấy những lời mình vừa nói có vấn đề gì. Hai mắt chăm chú nhìn Đường Mạch, nói: “Nếu như thích một người là nam là đồng tính luyến ái…… Ừm, vậy xem ra tôi chính là kiểu người như vậy.” Ánh mắt đối phương vô cùng chân thành, thực rõ ràng là lời từ tận đáy lòng.
Nhìn bộ dáng vừa đạm nhiên lại chân thành này của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đầu tiên là kinh ngạc, nhưng dần dần, trái tim hắn liền bình tĩnh trở lại. Nhìn người đàn ông ngay thẳng trước mắt này, một lát sau, hắn bỗng vươn tay. Phó Văn Đoạt nhìn thấy Đường Mạch đột nhiên làm ra hành động như vậy, ngay khi còn chưa kịp hiểu đối phương muốn làm gì, kế đó liền thấy Đường Mạch hơi hơi mỉm cười, nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Trái tim Phó Văn Đoạt bỗng nhiên đập liên hồi.
Qua một hồi lâu, Phó Văn Đoạt cũng vươn tay. Bàn tay hai người chặt chẽ nắm vào nhau.
Dừng một chút, Đường Mạch nghĩ đến: “Đúng rồi, việc này cũng đừng nói với Tiểu Thanh. Vừa rồi thật vất vả mới giải thích rõ ràng hai người chúng ta là đang phục chế dị năng. Nói nữa, miễn cho em ấy lại hiểu lầm.”
Phó Văn Đoạt vốn dĩ cũng không muốn để em họ nhà mình biết nhiều chuyện như vậy: “Ừm, không cần nói cho Tiểu Thanh biết.”
Phó Văn Thanh đang khì khì ngủ bên ngoài: “……”
Đường Mạch không phải người thích nói về chuyện đời tư của mình. Hắn cùng Phó Văn Đoạt tổ đội ba tháng, chỉ nói qua hai lần về vấn đề này. Một lần là nói sơ qua về bối cảnh của bản thân, một lần là công khai xu hướng giới tính của chính mình. Lần thứ hai này là bởi vì Phó Văn Đoạt đã thẳng thắn thành khẩn với hắn, cho nên hắn cũng sẽ không giấu giếm đồng đội mình. Nhưng mà sau khi nói xong, Đường Mạch cũng không định tiếp tục nói về chuyện này nữa. Không ngờ Phó Văn Đoạt hình như lại vẫn rất hứng thú về chuyện đời tư của hắn.
“Cậu có bạn trai không?”
Đường Mạch: “……” Sao đột nhiên lại giống hệt ba mẹ tra hỏi con cái thế này!
Đường Mạch bình tĩnh phản kích: “Anh có không?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đều là hai tên cẩu độc thân, hà cớ gì phải thương tổn nhau!
Từ phản ứng của cẩu độc thân Phó Văn Đoạt, Đường Mạch liền nhìn ra đối phương chưa có bạn trai, rất có khả năng ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng trải qua. Hắn nhớ tới một câu đùa rất nổi tiếng trên mạng. Nó nói đàn ông nếu qua 25 tuổi vẫn là xử nam, liền sẽ biến thành ma pháp sư, có thể có được pháp lực, thi triển ma pháp.
Hắn năm nay mới 23, Phó Văn Đoạt đã 26. Hắn chưa phải ma pháp sư, nhưng Phó Văn Đoạt khẳng định là đúng rồi.
Nghĩ vậy, Đường Mạch dùng loại ánh mắt “Đồng chí vất vả rồi” nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt chỉ cho rằng hắn còn đang suy nghĩ về chuyện trong kho hàng kia, mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Đường Mạch sửng sốt: “?” Ma pháp sư làm gì mà phải xin lỗi hắn.
Phó Văn Đoạt ngữ khí thành khẩn: “Chạm vào cậu rồi.”
Chạm vào cậu rồi?
Chạm vào cái gì cơ, có thứ gì đã chạm vào người hắn rồi sao?
Đường Mạch qua nửa ngày mới hiểu được đây là có ý tứ gì, ngay sau đó mặt hắn đỏ lên, xoát một tiếng đứng dậy: “Tôi cũng đi nghỉ ngơi một lát đây.” Nói xong không cho Phó Văn Đoạt cơ hội phản ứng, xoay người liền mở cửa, ra khỏi gian phòng, tùy tiện tìm một cái bàn nằm trên đó nghỉ ngơi.
Phó Văn Đoạt sửng sốt trong chốc lát, chờ đến khi bản thân kịp lấy lại tinh thần, Đường Mạch đã đi rồi. Phó Văn Đoạt nhìn về phía người thanh niên đang nằm thẳng tắp trên bàn kia, khoé miệng hơi câu lên. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ cằm, Phó Văn Đoạt như suy nghĩ gì đó mà nhìn chăm chú thân ảnh Đường Mạch, trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ: “Đường Mạch, Đường Mạch, Đường Mạch……”
“…… Ma Đường.”
“Là cậu sao?”
Đường Mạch cũng không nghĩ tới, chính mình chỉ muốn lảng tránh Phó Văn Đoạt, viện lý do đi nghỉ ngơi một chút. Vậy mà thật sự liền ngủ luôn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời hết mưa, Đường Mạch và Phó Văn Thanh tỉnh lại. Hai người ở trạm xăng dầu không thấy Phó Văn Đoạt đâu, Đường Mạch liền tìm tới kho hàng ở phía sau. Phó Văn Đoạt nhìn thấy hắn, thần sắc bình tĩnh đem thuốc lá kẹp trong đầu ngón tay ném xuống đất, dùng chân di nát đầu thuốc.
Dựa theo lộ tuyến đã định sẵn của Phó Văn Đoạt lúc trước, tổng bộ của tổ chức Thiên Tuyển ở khu Triều Dương, bọn họ muốn đi khu Đông Thành, liền phải đi đường vòng từ Tây Thành, tránh đi khu Triều Dương. Phó Văn Đoạt lái xe lên đường vòng cao tốc. Một vài chiếc xe va chạm với nhau, chặn lại con đường này. Đường Mạch xuống xe đẩy chúng ra. Xe chạy ước chừng khoảng năm tiếng đồng hồ, rời khỏi đường vòng cao tốc không lâu, Phó Văn Đoạt đang chuẩn bị tiến vào khu Tây Thành, Đường Mạch bỗng nhiên một phen đè lại tay lái: “Từ từ!”
Phó Văn Đoạt ánh mắt lạnh lùng, quan sát động tĩnh bốn phía: “Làm sao vậy?”
Đường Mạch ngồi trên ghế phụ quan sát xung quanh. Phó Văn Thanh ở ghế sau cũng khẩn trương dựng thẳng thân thể, thật cẩn thận mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe. Xe vẫn đang di chuyển, nhưng tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều. Thời điểm xe đi qua một siêu thị Walmart, ánh mắt Đường Mạch chăm chú nhìn vào biển quảng cáo màu lam rất lớn ở đó, đột nhiên mở miệng: “Tìm được rồi! Là nơi này!”
Phó Văn Đoạt đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền lập tức hiểu ra. Phó Văn Đoạt nhanh chóng dẫm hạ chân phanh, sau một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe vững vàng dừng trước cửa siêu thị Walmart.
Đường Mạch xuống xe, nhìn cửa hàng ở hai bên đường và lối ra vào của tàu điện ngầm. Hắn nhắm mắt lại, tìm tòi chút kí ức còn sót lại trong đầu mình. Ngay sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía nam. Đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, Đường Mạch lại lần nữa lên xe.
Phó Văn Đoạt hỏi: “Tìm được nhà bạn cậu rồi à?” Không sai, lần này ba người tới Bắc Kinh là vì những mục đích riêng. Phó Văn Đoạt là vì tìm kiếm manh mối liên quan tới Hắc tháp, Phó Văn Thanh là muốn về nhà.
Phó Văn Đoạt vẫn luôn nhớ rõ, Đường Mạch ngàn dặm xa xôi tới Bắc Kinh là vì tìm gặp bạn mình.
Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Ừ, tìm được rồi, hẳn là ở gần đây. Tôi đã từng tới nơi này.”
/243
|