Mưa rơi tí tách, đứng trên cao nhìn ra lòng cô bỗng trùng xuống. Cát Cát đã mất hơn bốn tháng,hình ảnh Nani khóc đòi mẹ luôn ở trong thâm tâm cô. Vì sự tiếc nuối không thể hiến máu mà từ ngày Cát Cát mất cô dần quan tâm Nani hơn. Dăm ba bữa cô lại đến thăm bé, mấy hôm nay bé sốt cao nên phải nằm viện. Sau khi đi khám thai định kỳ, nhân tiện cô ghé thăm. Bé thấy cô: Dì...dì
Cô xoa đầu: Dì mua đồ chơi cho con nè
Nhìn Cẩm Mân hỏi: Mọi người đâu hết rồi
Vừa gọt táo vừa nói: Châu Kỳ đi họp, hai ông bà về nhà lấy đồ cho bé. Mà còn hai tháng rưỡi nữa sinh rồi, hạn chế đi một mình
Cô chu miệng: Hai tháng rưỡi còn lâu mà
Cẩm Mân xoa bụng cô: Đã biết gái hay trai chưa
Cắn miếng táo: Con trai, mà mày giờ vẫn ế đấy à
Cẩm Mân nhìn chằm chằm: Ừ đấy, ế là một xu thế lên ngôi
Cô cười: Muốn làm mẹ nuôi thì cũng phải có ba nuôi chứ
Chắc mẹ nuôi được rồi, ba nuôi làm gì. Đúng không con nhỉ? Vừa xoa bụng vừa nói
Ngồi chơi khoảng tiếng thì cô chuẩn bị về, Nani cầm tay cô nói giọng non nớt: Mai dì tới nữa không
Cô nũng nịu: Nani muốn dì tới không?
Đầu gật gật, cô nói: Vậy mai dì tới chơi với Nani tiếp nha
Cẩm Mân háy: Sắp sinh mà còn đi lung tung
Cô xua tay: Kệ người ta
Cô may mắn là không có nghén, ăn được ngủ được. Có cái dạo gần đây cô mập lên, chân tay phù nề giống hệt con lật đật. Tối nào hắn cũng nấu nước ấm cho cô ngâm chân. Đến thứ bảy hắn đều cùng cô đi tập yoga, tập những động tác để sau này dễ sinh. Sáng sớm đều cùng cô dạo bộ. Ăn uống thì chăm cô từng li từng tí, cái nào nên ăn thì bắt ăn tới tấp. Cái nào không nên thì cấm tiệt. Còn về công việc, nói đủ sáu tháng thì để cô về SBA. Lúc đến hẹn thì bảo Châu Kỳ sau sinh cô sẽ về, làm cô tức chết mà. Cô chuyên ngành về thiết kế thời trang chứ không chuyên ngành về thư ký hay nội thất cái gì hết á. Lâu lâu cô lại bực mình, như hôm nay chẳng hạn. Cô đi vào phòng làm việc của hắn: Cái cô thư ký kia nghỉ đẻ gì mà lâu thế
Hắn phun một câu xanh rờn: Nghỉ đẻ gì? Làm gì có thư ký nào nghỉ đẻ. Thư ký trước được phân sang chi nhánh ở nước ngoài rồi
Cô ngơ ngác: Ơ, sao anh không tuyển thư ký đi
Em làm rồi thì tuyển gì nữa
Cô tức đến mức vuốt ngực lấy lại bình tĩnh: Hóa ra lâu nay anh lừa em. Không biết, bắt đầu từ ngày mai em sẽ về lại SBA, còn việc ở đây anh tự mà lo liệu nhá
Đỡ cô tới sô pha ngồi: Em gần sinh rồi, đi làm gì nữa? Ok ngày mai anh tuyển thư ký mới, còn em không cần phải đi làm. Nghỉ ngơi đến sau khi sinh rồi hẵng về lại SBA
Bỗng điện thoại cô reo, là Châu Kỳ: Em nghe anh
Công văn báo về, bài thi của em được giải nhất quốc tế. Coi bộ lần này công ty nổi tiếng lên theo em rồi
Cô cười khì: Anh cứ nói quá
Cuối tuần này em nhớ đi nhận giải
Cô ỉu xìu: Em biết rồi
Hắn hỏi: Có chuyện gì à?
Bài thi của em giải nhất
Hắn vuốt đâu cô: Vậy nên ăn mừng, mà đáng ra em phải vui chứ
Cô bĩu môi: Nhưng phải đi nhận giải, bây giờ em như con lật đật. Lên hình xấu lắm
Làm gì mà như lật đật, chỉ phù nề xíu thôi Hắn nói
Thôi bỏ qua, mà nãy em nghe anh nói ăn mừng
Hắn gật đầu, cô liếm môi: Em muốn ăn gà rán, khoai tây chiên, mỳ cay,...
Những đồ cay hay chiên cô đều lần lượt kể ra. Hắn búng trán rồi nhìn chằm chằm ai đó: Dẹp, đi ăn bò cho bổ máu
Mắt lóng lánh: Ơ, ăn mừng cho em thì tùy em chọn chứ
Mấy cái đó không tốt, đợi sinh xong muốn ăn gì thì mặc xác em, anh không quản
Cô nhéo tay hắn: Anh có biết nói như vậy thì bà bầu dễ tổn thương lắm không hả?
Ờ thì xin lỗi
Cô nũng nịu: Ăn bò mãi ngán lắm
Vậy cho em chọn, nhưng cấm đồ cay và chiên
Suy nghĩ một lát, cô nói: Em muốn ăn chè mẹ anh nấu
Hắn nhìn đồng hồ: Vậy đi thôi, giờ đi khoảng sáu giờ tới
Đều em sợ làm phiền mẹ
Phiền gì chứ, mẹ mong em thèm ăn còn không kịp
Buổi tối hai người ở lại, nằm ôm hắn cô nói: Sáng mai nhớ về sớm em còn đến thăm Nani nữa
Bé sao rồi?
Gầy lắm luôn, ăn gì dỗ mãi mới ăn. Lúc nào em tới bé cũng hỏi sao bà nói mẹ lát về mà không thấy?
Vậy em trả lời thế nào
Cô trầm ngâm: Em không biết nói gì, cũng chỉ biết nói những câu giống mọi người
Chuẩn bị đến ngày sinh cô luôn lo lắng. Mà hắn còn nôn nóng hơn cả cô. Sắp xếp các đồ cần thiết khi cô đi sinh. Mất việc lặt vặt như chuẩn bị than cho cô nằm sau sinh hắn đều làm trọn vẹn. Thậm chí đồ chơi gì cho con hắn cũng mua hết rồi. Giờ ai mà vào phòng hắn trang trí cho bé chắc ai cũng tưởng con hai đến ba tuổi. Xe ba bánh, giày dép,... chất đầy trong phòng. Nghe cô kêu trời kêu đất, Cẩm Mân đều bĩu môi: Có ông chồng hoàn hảo vậy mày còn chê gì nữa
Cô xoa đầu: Dì mua đồ chơi cho con nè
Nhìn Cẩm Mân hỏi: Mọi người đâu hết rồi
Vừa gọt táo vừa nói: Châu Kỳ đi họp, hai ông bà về nhà lấy đồ cho bé. Mà còn hai tháng rưỡi nữa sinh rồi, hạn chế đi một mình
Cô chu miệng: Hai tháng rưỡi còn lâu mà
Cẩm Mân xoa bụng cô: Đã biết gái hay trai chưa
Cắn miếng táo: Con trai, mà mày giờ vẫn ế đấy à
Cẩm Mân nhìn chằm chằm: Ừ đấy, ế là một xu thế lên ngôi
Cô cười: Muốn làm mẹ nuôi thì cũng phải có ba nuôi chứ
Chắc mẹ nuôi được rồi, ba nuôi làm gì. Đúng không con nhỉ? Vừa xoa bụng vừa nói
Ngồi chơi khoảng tiếng thì cô chuẩn bị về, Nani cầm tay cô nói giọng non nớt: Mai dì tới nữa không
Cô nũng nịu: Nani muốn dì tới không?
Đầu gật gật, cô nói: Vậy mai dì tới chơi với Nani tiếp nha
Cẩm Mân háy: Sắp sinh mà còn đi lung tung
Cô xua tay: Kệ người ta
Cô may mắn là không có nghén, ăn được ngủ được. Có cái dạo gần đây cô mập lên, chân tay phù nề giống hệt con lật đật. Tối nào hắn cũng nấu nước ấm cho cô ngâm chân. Đến thứ bảy hắn đều cùng cô đi tập yoga, tập những động tác để sau này dễ sinh. Sáng sớm đều cùng cô dạo bộ. Ăn uống thì chăm cô từng li từng tí, cái nào nên ăn thì bắt ăn tới tấp. Cái nào không nên thì cấm tiệt. Còn về công việc, nói đủ sáu tháng thì để cô về SBA. Lúc đến hẹn thì bảo Châu Kỳ sau sinh cô sẽ về, làm cô tức chết mà. Cô chuyên ngành về thiết kế thời trang chứ không chuyên ngành về thư ký hay nội thất cái gì hết á. Lâu lâu cô lại bực mình, như hôm nay chẳng hạn. Cô đi vào phòng làm việc của hắn: Cái cô thư ký kia nghỉ đẻ gì mà lâu thế
Hắn phun một câu xanh rờn: Nghỉ đẻ gì? Làm gì có thư ký nào nghỉ đẻ. Thư ký trước được phân sang chi nhánh ở nước ngoài rồi
Cô ngơ ngác: Ơ, sao anh không tuyển thư ký đi
Em làm rồi thì tuyển gì nữa
Cô tức đến mức vuốt ngực lấy lại bình tĩnh: Hóa ra lâu nay anh lừa em. Không biết, bắt đầu từ ngày mai em sẽ về lại SBA, còn việc ở đây anh tự mà lo liệu nhá
Đỡ cô tới sô pha ngồi: Em gần sinh rồi, đi làm gì nữa? Ok ngày mai anh tuyển thư ký mới, còn em không cần phải đi làm. Nghỉ ngơi đến sau khi sinh rồi hẵng về lại SBA
Bỗng điện thoại cô reo, là Châu Kỳ: Em nghe anh
Công văn báo về, bài thi của em được giải nhất quốc tế. Coi bộ lần này công ty nổi tiếng lên theo em rồi
Cô cười khì: Anh cứ nói quá
Cuối tuần này em nhớ đi nhận giải
Cô ỉu xìu: Em biết rồi
Hắn hỏi: Có chuyện gì à?
Bài thi của em giải nhất
Hắn vuốt đâu cô: Vậy nên ăn mừng, mà đáng ra em phải vui chứ
Cô bĩu môi: Nhưng phải đi nhận giải, bây giờ em như con lật đật. Lên hình xấu lắm
Làm gì mà như lật đật, chỉ phù nề xíu thôi Hắn nói
Thôi bỏ qua, mà nãy em nghe anh nói ăn mừng
Hắn gật đầu, cô liếm môi: Em muốn ăn gà rán, khoai tây chiên, mỳ cay,...
Những đồ cay hay chiên cô đều lần lượt kể ra. Hắn búng trán rồi nhìn chằm chằm ai đó: Dẹp, đi ăn bò cho bổ máu
Mắt lóng lánh: Ơ, ăn mừng cho em thì tùy em chọn chứ
Mấy cái đó không tốt, đợi sinh xong muốn ăn gì thì mặc xác em, anh không quản
Cô nhéo tay hắn: Anh có biết nói như vậy thì bà bầu dễ tổn thương lắm không hả?
Ờ thì xin lỗi
Cô nũng nịu: Ăn bò mãi ngán lắm
Vậy cho em chọn, nhưng cấm đồ cay và chiên
Suy nghĩ một lát, cô nói: Em muốn ăn chè mẹ anh nấu
Hắn nhìn đồng hồ: Vậy đi thôi, giờ đi khoảng sáu giờ tới
Đều em sợ làm phiền mẹ
Phiền gì chứ, mẹ mong em thèm ăn còn không kịp
Buổi tối hai người ở lại, nằm ôm hắn cô nói: Sáng mai nhớ về sớm em còn đến thăm Nani nữa
Bé sao rồi?
Gầy lắm luôn, ăn gì dỗ mãi mới ăn. Lúc nào em tới bé cũng hỏi sao bà nói mẹ lát về mà không thấy?
Vậy em trả lời thế nào
Cô trầm ngâm: Em không biết nói gì, cũng chỉ biết nói những câu giống mọi người
Chuẩn bị đến ngày sinh cô luôn lo lắng. Mà hắn còn nôn nóng hơn cả cô. Sắp xếp các đồ cần thiết khi cô đi sinh. Mất việc lặt vặt như chuẩn bị than cho cô nằm sau sinh hắn đều làm trọn vẹn. Thậm chí đồ chơi gì cho con hắn cũng mua hết rồi. Giờ ai mà vào phòng hắn trang trí cho bé chắc ai cũng tưởng con hai đến ba tuổi. Xe ba bánh, giày dép,... chất đầy trong phòng. Nghe cô kêu trời kêu đất, Cẩm Mân đều bĩu môi: Có ông chồng hoàn hảo vậy mày còn chê gì nữa
/96
|