Tín Túc nghe câu hỏi của anh, vẻ mặt thoáng thay đổi. Cậu làm như không có việc gì mà đút hai tay vào túi quần, cả người dựa vào bàn, "Lúc ấy, bên trong tổ chức Bò cạp Sa mạc, các anh không còn nằm vùng nào khác sao?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Đồng sự nằm vùng trong Bò cạp Sa mạc rất nhiều. Nhưng không ai đi đến được vị trí như của Đình Lan. Khi ấy, bọn họ phân bổ ở các hang ổ tội phạm, đều rất khó tiếp xúc với các nhân vật trung tâm của tổ chức. Hơn nữa, tôi không phải được cứu ra ở Bò cạp Sa mạc".
Ngừng một chút, Lâm Tái Xuyên nhìn cậu: "Cậu từng nghe nói về Tiết Sương Giáng chưa?"
Tín Túc tiếp tục mặt không đổi sắc. nói: "Có. Là một tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy ở thành phố. Từng nghe qua".
"Tiết Sương Giáng là tổ chức buôn lậu ma túy quy mô lớn nhất ở thành phố Phù Tụ, gần như lũng đoạn thị trường sản xuất và buôn bán ma túy ở thành phố, thậm chí toàn bộ tỉnh S, thường xuyên xung đột với đội trưởng đội phòng chống ma túy sát vách. So với Bò cạp Sa mạc, chỉ hơn chứ không kém." Lâm Tái Xuyên nói, "Trong tổ chức kia, có một người vô cùng am hiểu tra tấn và bức cung người khác, có biệt danh "Diêm Vương". Rất nhiều nằm vùng ưu tú của chúng tôi đã hy sinh trong tay người này".
Tín Túc: "........."
Cậu duy trì vẻ mặt bất động, tiếp tục nghe anh nói.
"Ban đầu, tôi cho rằng, Tuyên Trọng đưa tôi đến Tiết Sương Giáng là muốn mượn tay Diêm Vương ép hỏi thân phận Chim Ngói. Nhưng theo thông tin hiện tại có được, đại để khi đó, Đình Lan đã chết, Tuyên Trọng chỉ muốn cuối cùng, tôi chết trên tay Diêm Vương mà thôi. Cho nên, thông tin định vị khi đó, có thể được gửi đi từ Tiết Sương Giáng. Nhưng tôi không biết ai là người gửi tin đó cho cảnh sát".
Tín Túc cảm giác không thể tiếp tục nói tiếp về chủ đề này, ngón tay xẹt qua cằm, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, sau đó, nói: "Thân phận Chim Ngói đột nhiên bị lộ. Kế hoạch hành động bất ngờ của các anh cũng bị lộ. Chuyện này không thể là trùng hợp. Các anh từng nghi ngờ nội bộ Cục Công an thành phố có vấn đề không?"
"Đương nhiên. Nhưng nếu dùng phương pháp loại trừ, người đáng nghi ngờ nhất là tôi".
Giọng Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Anh rũ mắt nhìn xuống, mặt mang theo vẻ bi thương nồng đậm, "Ở Cục Công an thành phố, trừ bỏ Cục trưởng Ngụy, chỉ có tôi biết thân phận của Đình Lan. Tất cả những người tham gia trận đánh bất ngờ đó, cuối cùng chỉ còn mình tôi sống sót".
Khi ấy, cả một tiểu đội của bọn họ dựa theo phương án tác chiến được thông qua, xông vào hang ổ tội phạm của Bò cạp Sa mạc, lúc nhận ra đối phương có mai phục đã không còn kịp, chỉ có thể đón nhận mưa bom bão đạn điên cuồng của kẻ địch. Đường lui phía sau cũng bị mai phục thuốc nổ, cắt đứt viện quân của bọn họ. Cảnh sát Cục Công an thành phố và lực lượng quân đội vũ trang khi đó hy sinh tất cả hơn một trăm chiến sĩ nòng cốt tinh anh. Ngoại trừ Lâm Tái Xuyên, toàn bộ đều hy sinh. Tổn thất của hoạt động lần đó lớn nhất, chưa từng có trong toàn bộ tỉnh S. Không chỉ có lãnh đạo Thính trên khắp các tỉnh kinh ngạc mà còn chấn động cả Bộ Công an.
Nổi giận lôi đình.
Trung ương lập tức phái bộ đội vũ trang đóng quân ở Phù Tụ, phối hợp với Cục Công an thành phố tiến hành tiêu diệt, truy quét Bò cạp Sa mạc, bẻ gãy các hang ổ chi nhánh của tổ chức tội phạm này. Thế cho nên, đến giờ, Bò cạp Sa mạc vẫn chưa dám công khai hoạt động trên mặt đất ở Phù Tụ,
Nhưng, rốt cuộc, kế hoạch hành động lần trước là do ai để lộ? Để lộ từ đâu? Đến giờ, vẫn chưa ai đoán được.
Các cảnh sát biết nội dung kế hoạch hiện giờ đa phần đều đã không còn. Số lượng những người sống sót không nhiều lắm, đều là những người nòng cốt trung tâm, lập trường tuyệt đối không có khả năng dao động như Lâm Tái Xuyên. Vì vậy, việc này không thể tra được.
Tín Túc nghe vậy, hai chân mày nhíu chặt: "Phía bên Thính trên Tỉnh thì sao?"
"Hành động đột kích lần đó không thông báo cho Thính trên Tỉnh", Lâm Tái Xuyên lắc đầu nói, "Chúng tôi đều nghĩ lần đó chỉ là một lần hợp tác hành động dọn dẹp như bình thường".
Tín Túc chống một tay lên mặt bàn, nhanh chóng suy nghĩ đầu đuôi vụ việc.
Tống Đình Lan không ai biết, ẩn nấp ở Bò cạp Sa mạc suốt 5 năm, chỉ thiếu một bước là giúp cảnh sát phá hủy tổ chức này. Tín Túc không biết Tống Đình Lan nhưng cậu lại hiểu biết Tuyên Trọng. Có thể ngụy trang dưới mí mắt Tuyên Trọng trong thời gian dài như vậy, nhất định Tống Đình Lan là người cực kỳ thông minh và cẩn thận. Nếu Chim Ngói không phải bị bại lộ vì cứu Lâm Tái Xuyên, vậy thân phận của anh đã bị phát hiện như thế nào? Là ai đã tiết lộ hành động của cảnh sát cho Bò cạp Sa mạc? Nếu người sống đều đã được loại trừ, như vậy, để lộ thông tin tình báo năm đó chỉ có thể là "người chết".
Tín Túc vẻ mặt tối tăm, không nói gì. Trong văn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Nhưng rất nhanh, cửa phòng bị mở "Cách!" một tiếng. Từ phía cửa, một giọng nói vang lên: "Tái Xuyên..."
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.
Lâm Tái Xuyên tiến lên hai bước: "Cục trưởng Ngụy."
Lúc này, anh lại về với dáng vẻ cẩn thận, không để lộ cảm xúc như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngụy Bình Lương nhìn thấy Tín Túc trong văn phòng, rõ ràng hơi bất ngờ. Hơn nữa, Tín Túc đến một mình, các cảnh sát khác cũng không đi vào. Chuyện này càng kì lạ.
Ngụy Bình Lương vốn không thích cậu thanh niên có gương mặt xinh đẹp, nhìn không ngay thẳng, chính trực, lại mảnh khảnh, yếu đuối, nhìn bên ngoài không có vẻ gì là cảnh sát nhân dân này. Nhưng từ khi vào đội điều tra hình sự, cậu đã nhiều lần lập công, trợ giúp bọn họ liên tiếp phá hai vụ án lớn. Lâm Tái Xuyên ngoại trừ khen ngợi, không có một lời chê trách nào về người này. Cho nên, ấn tượng của Ngụy Bình Lương đối với Tín Túc cũng thay đổi rất nhiều.
Ngụy Bình Lương quan sát sắc mặt của Lâm Tái Xuyên: "Nghe Hạ Tranh nói cậu không khỏe lắm, hiện giờ thế nào rồi?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi không sao".
Tín Túc vốn đang định lười biếng ngồi lên mặt bàn, thấy sếp lớn đi qua cửa đã nhảy ngay xuống, ngoan ngoãn đứng phía sau Lâm Tái Xuyên, "Cục trưởng Ngụy!"
Ngụy Bình Lương gật đầu với cậu một cái, "Tôi có chuyện muốn nói với đội trưởng Lâm của các cậu. Cậu ra ngoài trước đi".
Biểu cảm trên mặt Tín Túc ngừng một chút, một lúc sau, cậu cúi đầu một cái, nâng bước đi ra phía cửa.
Lâm Tái Xuyên nắm lấy cổ tay của cậu, nói với Ngụy Bình Lương: "Cục trưởng Ngụy, ngài có gì thì cứ nói thẳng. Cậu ấy cũng biết việc của Đình Lan".
Nghe Lâm Tái Xuyên nói như vậy, Ngụy Bình Lương lại càng thấy kinh ngạc. 5 năm nay, Lâm Tái Xuyên chưa từng chủ động nhắc đến Tống Đình Lan với người khác. Thậm chí, trước mặt ông, anh cũng rất ít khi nhắc đến cái tên này. Thế mà bây giờ, anh lại tự nói với Tín Túc.
Ngụy Bình Lương cũng coi như "nửa người cha" của Lâm Tái Xuyên. Trước đây, mỗi khi nói chuyện với Lâm Tái Xuyên, khi nhắc đến một ít việc cá nhân, đều là "người không liên quan xin mời đi ra". Lâm Tái Xuyên cũng chưa bao giờ giữ đồng sự trong văn phòng.
Tín Túc là người đầu tiên.
Ngụy Bình Lương làm công tác điều tra hình sự suốt mấy chục năm, đã tạo thành khứu giác nhạy bén. Trực giác nói cho ông biết, quan hệ của hai người này rất không bình thường. Ông dùng ánh mắt soi xét nhìn Tín Túc. Sau đó, ông phát hiện người kia dường như cũng hơi bất ngờ.
Tín Túc cúi đầu nhìn bàn tay Lâm Tái Xuyên, đứng yên tại chỗ.
Ngụy Bình Lương trầm mặc vài giây, "Cũng không có việc gì."
Khi nãy, ông nghe tiếng hô của Hạ Tranh bên dưới, thấy không yên lòng về Lâm Tái Xuyên nên sang đây nhìn xem.
"Sở Xương Lê sa lưới, nguyên nhân cái chết của Tống Đình Lan cũng đã rõ. Sau nhiều năm, Bò cạp Sa mạc lại trồi lên trong tầm mắt của cảnh sát", Ngụy Bình Lương ngồi xuống ghế, cảm thán, "Cửa ải cuối năm, vậy gì cần ra đều đang ra, trên mặt đất cũng không còn yên ổn".
"Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ đều đã bị diệt khẩu, Hà Phương chỉ cần tiếp thu thẩm vấn sẽ có phản ứng kịch liệt. Trước mắt, chỉ còn một manh mối là Sở Xương Lê này có thể tiếp tục truy xét".
Lâm Tái Xuyên nói: "Nhưng Sở Xương Lê biết bản thân khó thoát án tử hình, thái độ trong phòng thẩm vấn cũng khá quyết liệt. Muốn cạy miệng người này để biết manh mối của Bò cạp Sa mạc, chỉ sợ cũng rất khó khăn".
Ngụy Bình Lương vẻ mặt nặng nề, gương mặt vuông vức không giận tự uy phủ một vẻ lo lắng.
Năm đó, lúc Bò cạp Sa mạc mạnh nhất còn dám bắn nhau với cảnh sát trên đường. Khi đó, ông còn là một phó đội trưởng nho nhỏ. Hiện giờ, ông đã đến tuổi sắp về hưu. Nếu trước khi nghỉ hưu, ông không thể trừ bỏ tận gốc tổ chức này, cả đời Ngụy Bình Lương sẽ không thể yên tâm.
Ông nói với Lâm Tái Xuyên bằng giọng chậm rãi, bình tĩnh: "Nhất định phải đào ra manh mối trên người Sở Xương Lê, phải cứu được mấy đứa nhỏ ra trước khi chúng gây ra sai lầm lớn, để có thể giúp chúng trở lại xã hội. Bất kể phải dùng cách nào, chỉ cần hợp pháp, cậu cứ đi làm đi".
Lâm Tái Xuyên gật đầu: "Tôi hiểu."
Nói xong việc công, Ngụy Bình Lương lại thở dài một tiếng, "Phía bên Đình Lan, nếu muốn đi thăm cậu ấy thì cậu cứ đi đi".
Có thể vì trong văn phòng còn một cảnh sát khác, lần này, Ngụy Bình Lương ngồi không lâu lắm liền đi.
Mãi đến khi Ngụy Bình Lương đứng dậy, ra khỏi phòng, Tín Túc mới thở phào một tiếng, lộ nguyên hình, ngồi lại lên mặt bàn, mỉm cười như không có việc gì: "Đội trưởng, có phải tôi ở đây làm ảnh hưởng anh cùng Cục trưởng Ngụy trao đổi công việc không?"
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Sẽ không. Không có gì phải tránh cậu".
Anh đi đến cạnh cửa, cầm áo gió màu đen, mặc lên người.
Tín Túc giương mắt hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài à?"
"Tôi đi thăm mộ. Sẽ về muộn một chút".
Lâm Tái Xuyên luôn có phán đoán chính xác đối với cảm xúc của bản thân. Trạng thái của anh lúc này không phù hợp tiếp tục tiến hành công tác thẩm vấn.
Tín Túc nói: "Tôi có thể đi cùng anh không?"
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu, sau đó khẽ gật đầu một cái, "Ừm".
Lâm Tái Xuyên lái xe dẫn theo Tín Túc, đi trên đường một giờ. Đến khi trời bắt đầu chạng vạng, hai người đến một khu nghĩa trang.
Tín Túc xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh. Cậu sinh sống ở thành phố Phù Tụ hơn hai mươi năm cũng không biết trong thành phố lại có khu nghĩa trang thế này.
Từ bên ngoài, thật ra hoàn toàn nhìn không ra đây là một khu nghĩa trang. Bốn phía xung quanh mà một loạt cây cổ thụ xanh um tươi tốt suốt bốn mùa. Đi qua cửa mới có thể nhìn thấy từng tấm bia mộ màu trắng xếp san sát. Đa phần đều là nằm vùng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ điều tra hình sự hoặc chống ma túy. Khi còn sống, bọn họ ẩn nấp trong các tổ chức tội phạm, vì tránh để các thành viên trong tổ chức tội phạm trả thù, Cục Công an thành phố đã lập một khu nghĩa trang dành riêng cho họ.
Mặt trời lửng lơ nơi đường chân trời phía xa xa, hắt ra những tia nắng màu vàng sậm cuối ngày. Gió lạnh thê lương rít gào. Ráng chiều đỏ tươi như máu. Bầu không khí trong khu nghĩa trang nặng nề, trang trọng và bi tráng.
Lâm Tái Xuyên mặc áo khoác gió màu đen có vẻ lạnh lùng và sắc bén. Anh đi vào khu nghĩa trang, dừng lại một chút phía trước dãy bậc thang, sau đó, lại đi tiếp.
Mặc dù Cục Công an thành phố không tìm được hài cốt của Tống Đình Lan nhưng vẫn lập mộ cho anh. Trong hũ tro là quần áo Tống Đình Lan thường mặc khi còn sống. Trên bia mộ, chỉ khắc một dòng chữ nhỏ "Mộ Cảnh sát Nhân dân Tống Đình Lan".
Lâm Tái Xuyên hơi cúi người, đặt súng lục trên tay xuống trước bia mộ. Anh rũ mắt nhìn xuống, trong mắt đầy vẻ cô đơn mà trang nghiêm.
Tín Túc đứng phía sau anh, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ. Thiếu niên trong ảnh nhìn rất trẻ, chỉ khoảng 18-19 tuổi, gương mặt vui vẻ, đang cười rộ lên, để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Vừa nhìn sẽ thấy đây là người có gương mặt rất dễ gây thiện cảm với người khác, thậm chí, mặt anh còn có vẻ hơi trẻ con. Nhưng thiếu niên tính tình hướng ngoại, cởi mở vui vẻ như vậy lại có thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm cá nhân và tính cách vốn có, phủ thêm một lớp da tàn nhẫn, âm u, lạnh lùng, ngụy trang giống với những tội phạm hung ác tàn nhẫn đến tột cùng. Thậm chí, suýt chút nữa, anh được thủ lĩnh tổ chức tội phạm, tên cáo già xảo quyệt, luôn đa nghi như Tuyên Trọng giao chức vụ quan trọng trong tổ chức.
"Đúng thật là một cảnh sát rất giỏi", Tín Túc tiếc nuối thầm nghĩ, "Tiếc là lại chết trong tay người nhà".
Tống Đình Lan không có khả năng vô duyên vô cớ bị bại lộ thân phận. Hơn nữa, câu "Nếu không phải kịp thời biết nó là cớm" của Sở Xương Lê trong phòng thẩm vấn, tám, chín phần mười là có người đã cung cấp thông tin tình báo cho Bò cạp Sa mạc, để lộ sự tồn tại của cảnh sát nằm vùng.
Ngón tay Lâm Tái Xuyên chậm rãi chạm nhẹ trên bia mộ của Tống Đình Lan. Vẻ mặt anh rất ôn hòa, nhưng lại mang theo cảm giác cô đơn, lạnh lẽo, như thể anh đã một mình đi qua một khoảng thời gian dài vô cùng.
Tín Túc ôm đầu gối ngồi trên thềm đá bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh: "Muốn kể cho tôi nghe chuyện cũ của các anh không?"
"Ừm..."
Những chuyện đó vốn là bí mật quốc gia, không thể kể ra bên ngoài. Nhưng hiện tại, bọn họ đều đã khôi phục thân phận trên mặt đất. Hơn nữa, kế hoạch "Chuyển lửa" cũng đã sớm bị ngưng lại nên cũng không có gì không thể nói.
Đứng trước bia mộ Tống Đình Lan, Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng mở miệng: "Mười mấy năm trước, lãnh đạo Bộ Công an cố ý bồi dưỡng một nhóm con cái liệt sĩ thành bộ đội đặc chủng tinh anh, dùng để hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm mà người thường không thể làm được, ví dụ như chống khủng bố,biên phòng, nằm vùng. Bọn họ đặt tên cho kế hoạch này là "Chuyển lửa", ý là để chuyển mồi lửa đi.
"Các thành viên được tuyển chọn sẽ được các tiền bối đội đặc chủng đột kích của quốc gia tiến hành huấn luyện đặc biệt. Ba người một tổ, tham gia các hạng mục kiêm tra. Tổ có thành tích tổng hợp kém nhất sẽ bị loại. Sau 5 năm huấn luyện, cuối cùng, chỉ còn lại 10 tổ".
Lâm Tái Xuyên nói: "Đình Lan, Bùi Di, còn có tôi... Lúc trước, ba người chúng tôi được phân vào cùng một tổ. Tính cách Bùi Di rất quái gở, thích làm việc một mình. Ngoại trừ lúc huấn luyện, thời gian chúng tôi ở bên nhau không nhiều lắm".
Im lặng một lúc, Lâm Tái Xuyên lại nhẹ giọng nói: "Nhưng tính cách của Đình Lan hoàn toàn trái ngược. Cậu ấy rất thích náo nhiệt, thích đến những nơi đông người, ồn ào. Mỗi lần các đội khác xảy ra chuyện gì, Đình Lan đều sẽ lôi kéo hai người chúng tôi đi cùng. Bùi Di bị cậu ấy làm phiền nên luôn cãi nhau với Đình Lan. Hai người bọn họ năng lực không phân cao thấp, đánh tới khi cả hai cùng kiệt sức, không còn sức để cãi nhau mới thôi. Khi còn nhỏ, tôi tính cách hướng nội, không biết ăn nói lắm... Cho nên, lúc ấy, giao lưu, đối ngoại với bên ngoài của tổ chúng tôi cơ bản đều do một mình Đình Lan phụ trách". . Truyện Nữ Cường
Nghe vậy, Tín Túc khẽ cong khóe môi mỉm cười. Cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh một đứa nhỏ thích giao lưu, ồn ào kéo theo hai đồng đội tự kỷ, sợ giao tiếp xã hội đấu đá lung tung trên sân huấn luyện. Nhưng ý cười kia rất nhanh bị cơn gió lạnh ở nghĩa trang thổi tan.
Người lạc quan, vui vẻ nhất, lại là người rời đi đầu tiên.
Giọng của anh sẽ không bao giờ vang lên được nữa. Hình ảnh của anh vĩnh viễn phai màu thành đen trắng.
Tín Túc nghĩ: Khoảnh khắc trước khi Tống Đình Lan bóp cò súng, trong lòng anh đã nghĩ đến điều gì?
Anh cảm thấy tiếc nuối khi thất bại chỉ trong gang tấc?
Hay anh hi vọng Lâm Tái Xuyên có thể sống sót?
Mặt Lâm Tái Xuyên mang theo vẻ hoài niệm, ngón tay anh hiếm khi lạnh băng, vuốt ve tấm bia đá bên cạnh, ngón tay lộ ra sắc trắng.
"Nhiệm vụ nằm vùng Bò cạp Sa mạc vốn hẳn do tôi thực hiện. Tôi lớn lên ở thành phố Phù Tụ, cũng có hiểu biết nhất định về tổ chức này. Nhưng vì một vài nguyên nhân, phía trên cuối cùng quyết định chọn Đình Lan".
Lâm Tái Xuyên hít một hơi, lông mi run rẩy, giọng hơi nghẹn ngào: "Tín Túc, thật ra, tôi... chỉ là một người rất yếu đuối".
Tín Túc kinh ngạc ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lâm Tái Xuyên nói kiểu này. Ở chung thời gian dài như vậy, Lâm Tái Xuyên luôn mang đến cảm giác là người hoàn hảo, không có chỗ nào chê trách, không hề có điểm yếu.
Thế nhưng, anh lại nói mình yếu đuối.
Nếu Lâm Tái Xuyên còn bị coi là "yếu đuối", Tín Túc khả năng không tìm được người thứ hai không yếu đuối.
Tín Túc chần chờ đứng lên, ngón tay khẽ chạm vào sau cổ anh an ủi, nhẹ giọng nói: "Nếu hai người đổi chỗ, kết cục chưa chắc tốt hơn hiện giờ. Cái chết của Tống Đình Lan không liên quan đến anh. Anh không cần tự trách".
Lâm Tái Xuyên chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
"Nếu Tống Đình Lan khi ấy quyết định làm như vậy thì nhất định anh ấy cho rằng đó là giải pháp tốt nhất. Nếu không, bằng bản lĩnh của anh ấy, cho dù phải chết, anh ấy cũng có thể kéo theo mấy người chết cùng. Con đường anh đang đi bây giờ, thật ra, cũng chính là tâm nguyện của anh ấy".
Tín Túc mỉm cười ôn hòa, thấu hiểu lòng người, nói: "Đã lâu không gặp, hẳn anh có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy. Hai người từ từ tâm sự. Tôi đi nhìn xung quanh một chút".
Lâm Tái Xuyên khẽ "Ừm" một tiếng.
Tín Túc không nói gì nữa, quay người rời đi. Bóng dáng thon gầy trước tấm bia mộ kia cách cậu ngày càng xa.
Nghĩa trang luôn mang đến cảm giác áp lực nặng nề. Tín Túc thở dài, chậm rãi đi qua từng tấm bia mộ trong nghĩa trang.
Tất cả bọn họ đều là các tiền bối đã hy sinh, ngã xuống trên đường làm nhiệm vụ. Là những anh hùng gan dạ chân chính.
Nhưng ngoại trừ những đồng sự trong Cục Công an thành phố, không ai biết và nhớ rõ tên của bọn họ.
Những bộ xương vô danh mai táng trong thời bình.
Đột nhiên, bước chân Tín Túc hơi dừng lại. Cậu nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trên bia mộ kia ghi hai dòng chữ: "Đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phó Phù Tụ. Mộ cảnh sát nhân dân Tần Tề".
Lâm Tái Xuyên nói: "Đồng sự nằm vùng trong Bò cạp Sa mạc rất nhiều. Nhưng không ai đi đến được vị trí như của Đình Lan. Khi ấy, bọn họ phân bổ ở các hang ổ tội phạm, đều rất khó tiếp xúc với các nhân vật trung tâm của tổ chức. Hơn nữa, tôi không phải được cứu ra ở Bò cạp Sa mạc".
Ngừng một chút, Lâm Tái Xuyên nhìn cậu: "Cậu từng nghe nói về Tiết Sương Giáng chưa?"
Tín Túc tiếp tục mặt không đổi sắc. nói: "Có. Là một tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy ở thành phố. Từng nghe qua".
"Tiết Sương Giáng là tổ chức buôn lậu ma túy quy mô lớn nhất ở thành phố Phù Tụ, gần như lũng đoạn thị trường sản xuất và buôn bán ma túy ở thành phố, thậm chí toàn bộ tỉnh S, thường xuyên xung đột với đội trưởng đội phòng chống ma túy sát vách. So với Bò cạp Sa mạc, chỉ hơn chứ không kém." Lâm Tái Xuyên nói, "Trong tổ chức kia, có một người vô cùng am hiểu tra tấn và bức cung người khác, có biệt danh "Diêm Vương". Rất nhiều nằm vùng ưu tú của chúng tôi đã hy sinh trong tay người này".
Tín Túc: "........."
Cậu duy trì vẻ mặt bất động, tiếp tục nghe anh nói.
"Ban đầu, tôi cho rằng, Tuyên Trọng đưa tôi đến Tiết Sương Giáng là muốn mượn tay Diêm Vương ép hỏi thân phận Chim Ngói. Nhưng theo thông tin hiện tại có được, đại để khi đó, Đình Lan đã chết, Tuyên Trọng chỉ muốn cuối cùng, tôi chết trên tay Diêm Vương mà thôi. Cho nên, thông tin định vị khi đó, có thể được gửi đi từ Tiết Sương Giáng. Nhưng tôi không biết ai là người gửi tin đó cho cảnh sát".
Tín Túc cảm giác không thể tiếp tục nói tiếp về chủ đề này, ngón tay xẹt qua cằm, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, sau đó, nói: "Thân phận Chim Ngói đột nhiên bị lộ. Kế hoạch hành động bất ngờ của các anh cũng bị lộ. Chuyện này không thể là trùng hợp. Các anh từng nghi ngờ nội bộ Cục Công an thành phố có vấn đề không?"
"Đương nhiên. Nhưng nếu dùng phương pháp loại trừ, người đáng nghi ngờ nhất là tôi".
Giọng Lâm Tái Xuyên hơi dừng lại. Anh rũ mắt nhìn xuống, mặt mang theo vẻ bi thương nồng đậm, "Ở Cục Công an thành phố, trừ bỏ Cục trưởng Ngụy, chỉ có tôi biết thân phận của Đình Lan. Tất cả những người tham gia trận đánh bất ngờ đó, cuối cùng chỉ còn mình tôi sống sót".
Khi ấy, cả một tiểu đội của bọn họ dựa theo phương án tác chiến được thông qua, xông vào hang ổ tội phạm của Bò cạp Sa mạc, lúc nhận ra đối phương có mai phục đã không còn kịp, chỉ có thể đón nhận mưa bom bão đạn điên cuồng của kẻ địch. Đường lui phía sau cũng bị mai phục thuốc nổ, cắt đứt viện quân của bọn họ. Cảnh sát Cục Công an thành phố và lực lượng quân đội vũ trang khi đó hy sinh tất cả hơn một trăm chiến sĩ nòng cốt tinh anh. Ngoại trừ Lâm Tái Xuyên, toàn bộ đều hy sinh. Tổn thất của hoạt động lần đó lớn nhất, chưa từng có trong toàn bộ tỉnh S. Không chỉ có lãnh đạo Thính trên khắp các tỉnh kinh ngạc mà còn chấn động cả Bộ Công an.
Nổi giận lôi đình.
Trung ương lập tức phái bộ đội vũ trang đóng quân ở Phù Tụ, phối hợp với Cục Công an thành phố tiến hành tiêu diệt, truy quét Bò cạp Sa mạc, bẻ gãy các hang ổ chi nhánh của tổ chức tội phạm này. Thế cho nên, đến giờ, Bò cạp Sa mạc vẫn chưa dám công khai hoạt động trên mặt đất ở Phù Tụ,
Nhưng, rốt cuộc, kế hoạch hành động lần trước là do ai để lộ? Để lộ từ đâu? Đến giờ, vẫn chưa ai đoán được.
Các cảnh sát biết nội dung kế hoạch hiện giờ đa phần đều đã không còn. Số lượng những người sống sót không nhiều lắm, đều là những người nòng cốt trung tâm, lập trường tuyệt đối không có khả năng dao động như Lâm Tái Xuyên. Vì vậy, việc này không thể tra được.
Tín Túc nghe vậy, hai chân mày nhíu chặt: "Phía bên Thính trên Tỉnh thì sao?"
"Hành động đột kích lần đó không thông báo cho Thính trên Tỉnh", Lâm Tái Xuyên lắc đầu nói, "Chúng tôi đều nghĩ lần đó chỉ là một lần hợp tác hành động dọn dẹp như bình thường".
Tín Túc chống một tay lên mặt bàn, nhanh chóng suy nghĩ đầu đuôi vụ việc.
Tống Đình Lan không ai biết, ẩn nấp ở Bò cạp Sa mạc suốt 5 năm, chỉ thiếu một bước là giúp cảnh sát phá hủy tổ chức này. Tín Túc không biết Tống Đình Lan nhưng cậu lại hiểu biết Tuyên Trọng. Có thể ngụy trang dưới mí mắt Tuyên Trọng trong thời gian dài như vậy, nhất định Tống Đình Lan là người cực kỳ thông minh và cẩn thận. Nếu Chim Ngói không phải bị bại lộ vì cứu Lâm Tái Xuyên, vậy thân phận của anh đã bị phát hiện như thế nào? Là ai đã tiết lộ hành động của cảnh sát cho Bò cạp Sa mạc? Nếu người sống đều đã được loại trừ, như vậy, để lộ thông tin tình báo năm đó chỉ có thể là "người chết".
Tín Túc vẻ mặt tối tăm, không nói gì. Trong văn phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Nhưng rất nhanh, cửa phòng bị mở "Cách!" một tiếng. Từ phía cửa, một giọng nói vang lên: "Tái Xuyên..."
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.
Lâm Tái Xuyên tiến lên hai bước: "Cục trưởng Ngụy."
Lúc này, anh lại về với dáng vẻ cẩn thận, không để lộ cảm xúc như ngày thường, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngụy Bình Lương nhìn thấy Tín Túc trong văn phòng, rõ ràng hơi bất ngờ. Hơn nữa, Tín Túc đến một mình, các cảnh sát khác cũng không đi vào. Chuyện này càng kì lạ.
Ngụy Bình Lương vốn không thích cậu thanh niên có gương mặt xinh đẹp, nhìn không ngay thẳng, chính trực, lại mảnh khảnh, yếu đuối, nhìn bên ngoài không có vẻ gì là cảnh sát nhân dân này. Nhưng từ khi vào đội điều tra hình sự, cậu đã nhiều lần lập công, trợ giúp bọn họ liên tiếp phá hai vụ án lớn. Lâm Tái Xuyên ngoại trừ khen ngợi, không có một lời chê trách nào về người này. Cho nên, ấn tượng của Ngụy Bình Lương đối với Tín Túc cũng thay đổi rất nhiều.
Ngụy Bình Lương quan sát sắc mặt của Lâm Tái Xuyên: "Nghe Hạ Tranh nói cậu không khỏe lắm, hiện giờ thế nào rồi?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Tôi không sao".
Tín Túc vốn đang định lười biếng ngồi lên mặt bàn, thấy sếp lớn đi qua cửa đã nhảy ngay xuống, ngoan ngoãn đứng phía sau Lâm Tái Xuyên, "Cục trưởng Ngụy!"
Ngụy Bình Lương gật đầu với cậu một cái, "Tôi có chuyện muốn nói với đội trưởng Lâm của các cậu. Cậu ra ngoài trước đi".
Biểu cảm trên mặt Tín Túc ngừng một chút, một lúc sau, cậu cúi đầu một cái, nâng bước đi ra phía cửa.
Lâm Tái Xuyên nắm lấy cổ tay của cậu, nói với Ngụy Bình Lương: "Cục trưởng Ngụy, ngài có gì thì cứ nói thẳng. Cậu ấy cũng biết việc của Đình Lan".
Nghe Lâm Tái Xuyên nói như vậy, Ngụy Bình Lương lại càng thấy kinh ngạc. 5 năm nay, Lâm Tái Xuyên chưa từng chủ động nhắc đến Tống Đình Lan với người khác. Thậm chí, trước mặt ông, anh cũng rất ít khi nhắc đến cái tên này. Thế mà bây giờ, anh lại tự nói với Tín Túc.
Ngụy Bình Lương cũng coi như "nửa người cha" của Lâm Tái Xuyên. Trước đây, mỗi khi nói chuyện với Lâm Tái Xuyên, khi nhắc đến một ít việc cá nhân, đều là "người không liên quan xin mời đi ra". Lâm Tái Xuyên cũng chưa bao giờ giữ đồng sự trong văn phòng.
Tín Túc là người đầu tiên.
Ngụy Bình Lương làm công tác điều tra hình sự suốt mấy chục năm, đã tạo thành khứu giác nhạy bén. Trực giác nói cho ông biết, quan hệ của hai người này rất không bình thường. Ông dùng ánh mắt soi xét nhìn Tín Túc. Sau đó, ông phát hiện người kia dường như cũng hơi bất ngờ.
Tín Túc cúi đầu nhìn bàn tay Lâm Tái Xuyên, đứng yên tại chỗ.
Ngụy Bình Lương trầm mặc vài giây, "Cũng không có việc gì."
Khi nãy, ông nghe tiếng hô của Hạ Tranh bên dưới, thấy không yên lòng về Lâm Tái Xuyên nên sang đây nhìn xem.
"Sở Xương Lê sa lưới, nguyên nhân cái chết của Tống Đình Lan cũng đã rõ. Sau nhiều năm, Bò cạp Sa mạc lại trồi lên trong tầm mắt của cảnh sát", Ngụy Bình Lương ngồi xuống ghế, cảm thán, "Cửa ải cuối năm, vậy gì cần ra đều đang ra, trên mặt đất cũng không còn yên ổn".
"Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ đều đã bị diệt khẩu, Hà Phương chỉ cần tiếp thu thẩm vấn sẽ có phản ứng kịch liệt. Trước mắt, chỉ còn một manh mối là Sở Xương Lê này có thể tiếp tục truy xét".
Lâm Tái Xuyên nói: "Nhưng Sở Xương Lê biết bản thân khó thoát án tử hình, thái độ trong phòng thẩm vấn cũng khá quyết liệt. Muốn cạy miệng người này để biết manh mối của Bò cạp Sa mạc, chỉ sợ cũng rất khó khăn".
Ngụy Bình Lương vẻ mặt nặng nề, gương mặt vuông vức không giận tự uy phủ một vẻ lo lắng.
Năm đó, lúc Bò cạp Sa mạc mạnh nhất còn dám bắn nhau với cảnh sát trên đường. Khi đó, ông còn là một phó đội trưởng nho nhỏ. Hiện giờ, ông đã đến tuổi sắp về hưu. Nếu trước khi nghỉ hưu, ông không thể trừ bỏ tận gốc tổ chức này, cả đời Ngụy Bình Lương sẽ không thể yên tâm.
Ông nói với Lâm Tái Xuyên bằng giọng chậm rãi, bình tĩnh: "Nhất định phải đào ra manh mối trên người Sở Xương Lê, phải cứu được mấy đứa nhỏ ra trước khi chúng gây ra sai lầm lớn, để có thể giúp chúng trở lại xã hội. Bất kể phải dùng cách nào, chỉ cần hợp pháp, cậu cứ đi làm đi".
Lâm Tái Xuyên gật đầu: "Tôi hiểu."
Nói xong việc công, Ngụy Bình Lương lại thở dài một tiếng, "Phía bên Đình Lan, nếu muốn đi thăm cậu ấy thì cậu cứ đi đi".
Có thể vì trong văn phòng còn một cảnh sát khác, lần này, Ngụy Bình Lương ngồi không lâu lắm liền đi.
Mãi đến khi Ngụy Bình Lương đứng dậy, ra khỏi phòng, Tín Túc mới thở phào một tiếng, lộ nguyên hình, ngồi lại lên mặt bàn, mỉm cười như không có việc gì: "Đội trưởng, có phải tôi ở đây làm ảnh hưởng anh cùng Cục trưởng Ngụy trao đổi công việc không?"
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Sẽ không. Không có gì phải tránh cậu".
Anh đi đến cạnh cửa, cầm áo gió màu đen, mặc lên người.
Tín Túc giương mắt hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài à?"
"Tôi đi thăm mộ. Sẽ về muộn một chút".
Lâm Tái Xuyên luôn có phán đoán chính xác đối với cảm xúc của bản thân. Trạng thái của anh lúc này không phù hợp tiếp tục tiến hành công tác thẩm vấn.
Tín Túc nói: "Tôi có thể đi cùng anh không?"
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu, sau đó khẽ gật đầu một cái, "Ừm".
Lâm Tái Xuyên lái xe dẫn theo Tín Túc, đi trên đường một giờ. Đến khi trời bắt đầu chạng vạng, hai người đến một khu nghĩa trang.
Tín Túc xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh. Cậu sinh sống ở thành phố Phù Tụ hơn hai mươi năm cũng không biết trong thành phố lại có khu nghĩa trang thế này.
Từ bên ngoài, thật ra hoàn toàn nhìn không ra đây là một khu nghĩa trang. Bốn phía xung quanh mà một loạt cây cổ thụ xanh um tươi tốt suốt bốn mùa. Đi qua cửa mới có thể nhìn thấy từng tấm bia mộ màu trắng xếp san sát. Đa phần đều là nằm vùng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ điều tra hình sự hoặc chống ma túy. Khi còn sống, bọn họ ẩn nấp trong các tổ chức tội phạm, vì tránh để các thành viên trong tổ chức tội phạm trả thù, Cục Công an thành phố đã lập một khu nghĩa trang dành riêng cho họ.
Mặt trời lửng lơ nơi đường chân trời phía xa xa, hắt ra những tia nắng màu vàng sậm cuối ngày. Gió lạnh thê lương rít gào. Ráng chiều đỏ tươi như máu. Bầu không khí trong khu nghĩa trang nặng nề, trang trọng và bi tráng.
Lâm Tái Xuyên mặc áo khoác gió màu đen có vẻ lạnh lùng và sắc bén. Anh đi vào khu nghĩa trang, dừng lại một chút phía trước dãy bậc thang, sau đó, lại đi tiếp.
Mặc dù Cục Công an thành phố không tìm được hài cốt của Tống Đình Lan nhưng vẫn lập mộ cho anh. Trong hũ tro là quần áo Tống Đình Lan thường mặc khi còn sống. Trên bia mộ, chỉ khắc một dòng chữ nhỏ "Mộ Cảnh sát Nhân dân Tống Đình Lan".
Lâm Tái Xuyên hơi cúi người, đặt súng lục trên tay xuống trước bia mộ. Anh rũ mắt nhìn xuống, trong mắt đầy vẻ cô đơn mà trang nghiêm.
Tín Túc đứng phía sau anh, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ. Thiếu niên trong ảnh nhìn rất trẻ, chỉ khoảng 18-19 tuổi, gương mặt vui vẻ, đang cười rộ lên, để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Vừa nhìn sẽ thấy đây là người có gương mặt rất dễ gây thiện cảm với người khác, thậm chí, mặt anh còn có vẻ hơi trẻ con. Nhưng thiếu niên tính tình hướng ngoại, cởi mở vui vẻ như vậy lại có thể hoàn toàn dứt bỏ tình cảm cá nhân và tính cách vốn có, phủ thêm một lớp da tàn nhẫn, âm u, lạnh lùng, ngụy trang giống với những tội phạm hung ác tàn nhẫn đến tột cùng. Thậm chí, suýt chút nữa, anh được thủ lĩnh tổ chức tội phạm, tên cáo già xảo quyệt, luôn đa nghi như Tuyên Trọng giao chức vụ quan trọng trong tổ chức.
"Đúng thật là một cảnh sát rất giỏi", Tín Túc tiếc nuối thầm nghĩ, "Tiếc là lại chết trong tay người nhà".
Tống Đình Lan không có khả năng vô duyên vô cớ bị bại lộ thân phận. Hơn nữa, câu "Nếu không phải kịp thời biết nó là cớm" của Sở Xương Lê trong phòng thẩm vấn, tám, chín phần mười là có người đã cung cấp thông tin tình báo cho Bò cạp Sa mạc, để lộ sự tồn tại của cảnh sát nằm vùng.
Ngón tay Lâm Tái Xuyên chậm rãi chạm nhẹ trên bia mộ của Tống Đình Lan. Vẻ mặt anh rất ôn hòa, nhưng lại mang theo cảm giác cô đơn, lạnh lẽo, như thể anh đã một mình đi qua một khoảng thời gian dài vô cùng.
Tín Túc ôm đầu gối ngồi trên thềm đá bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh: "Muốn kể cho tôi nghe chuyện cũ của các anh không?"
"Ừm..."
Những chuyện đó vốn là bí mật quốc gia, không thể kể ra bên ngoài. Nhưng hiện tại, bọn họ đều đã khôi phục thân phận trên mặt đất. Hơn nữa, kế hoạch "Chuyển lửa" cũng đã sớm bị ngưng lại nên cũng không có gì không thể nói.
Đứng trước bia mộ Tống Đình Lan, Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng mở miệng: "Mười mấy năm trước, lãnh đạo Bộ Công an cố ý bồi dưỡng một nhóm con cái liệt sĩ thành bộ đội đặc chủng tinh anh, dùng để hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm mà người thường không thể làm được, ví dụ như chống khủng bố,biên phòng, nằm vùng. Bọn họ đặt tên cho kế hoạch này là "Chuyển lửa", ý là để chuyển mồi lửa đi.
"Các thành viên được tuyển chọn sẽ được các tiền bối đội đặc chủng đột kích của quốc gia tiến hành huấn luyện đặc biệt. Ba người một tổ, tham gia các hạng mục kiêm tra. Tổ có thành tích tổng hợp kém nhất sẽ bị loại. Sau 5 năm huấn luyện, cuối cùng, chỉ còn lại 10 tổ".
Lâm Tái Xuyên nói: "Đình Lan, Bùi Di, còn có tôi... Lúc trước, ba người chúng tôi được phân vào cùng một tổ. Tính cách Bùi Di rất quái gở, thích làm việc một mình. Ngoại trừ lúc huấn luyện, thời gian chúng tôi ở bên nhau không nhiều lắm".
Im lặng một lúc, Lâm Tái Xuyên lại nhẹ giọng nói: "Nhưng tính cách của Đình Lan hoàn toàn trái ngược. Cậu ấy rất thích náo nhiệt, thích đến những nơi đông người, ồn ào. Mỗi lần các đội khác xảy ra chuyện gì, Đình Lan đều sẽ lôi kéo hai người chúng tôi đi cùng. Bùi Di bị cậu ấy làm phiền nên luôn cãi nhau với Đình Lan. Hai người bọn họ năng lực không phân cao thấp, đánh tới khi cả hai cùng kiệt sức, không còn sức để cãi nhau mới thôi. Khi còn nhỏ, tôi tính cách hướng nội, không biết ăn nói lắm... Cho nên, lúc ấy, giao lưu, đối ngoại với bên ngoài của tổ chúng tôi cơ bản đều do một mình Đình Lan phụ trách". . Truyện Nữ Cường
Nghe vậy, Tín Túc khẽ cong khóe môi mỉm cười. Cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh một đứa nhỏ thích giao lưu, ồn ào kéo theo hai đồng đội tự kỷ, sợ giao tiếp xã hội đấu đá lung tung trên sân huấn luyện. Nhưng ý cười kia rất nhanh bị cơn gió lạnh ở nghĩa trang thổi tan.
Người lạc quan, vui vẻ nhất, lại là người rời đi đầu tiên.
Giọng của anh sẽ không bao giờ vang lên được nữa. Hình ảnh của anh vĩnh viễn phai màu thành đen trắng.
Tín Túc nghĩ: Khoảnh khắc trước khi Tống Đình Lan bóp cò súng, trong lòng anh đã nghĩ đến điều gì?
Anh cảm thấy tiếc nuối khi thất bại chỉ trong gang tấc?
Hay anh hi vọng Lâm Tái Xuyên có thể sống sót?
Mặt Lâm Tái Xuyên mang theo vẻ hoài niệm, ngón tay anh hiếm khi lạnh băng, vuốt ve tấm bia đá bên cạnh, ngón tay lộ ra sắc trắng.
"Nhiệm vụ nằm vùng Bò cạp Sa mạc vốn hẳn do tôi thực hiện. Tôi lớn lên ở thành phố Phù Tụ, cũng có hiểu biết nhất định về tổ chức này. Nhưng vì một vài nguyên nhân, phía trên cuối cùng quyết định chọn Đình Lan".
Lâm Tái Xuyên hít một hơi, lông mi run rẩy, giọng hơi nghẹn ngào: "Tín Túc, thật ra, tôi... chỉ là một người rất yếu đuối".
Tín Túc kinh ngạc ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lâm Tái Xuyên nói kiểu này. Ở chung thời gian dài như vậy, Lâm Tái Xuyên luôn mang đến cảm giác là người hoàn hảo, không có chỗ nào chê trách, không hề có điểm yếu.
Thế nhưng, anh lại nói mình yếu đuối.
Nếu Lâm Tái Xuyên còn bị coi là "yếu đuối", Tín Túc khả năng không tìm được người thứ hai không yếu đuối.
Tín Túc chần chờ đứng lên, ngón tay khẽ chạm vào sau cổ anh an ủi, nhẹ giọng nói: "Nếu hai người đổi chỗ, kết cục chưa chắc tốt hơn hiện giờ. Cái chết của Tống Đình Lan không liên quan đến anh. Anh không cần tự trách".
Lâm Tái Xuyên chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
"Nếu Tống Đình Lan khi ấy quyết định làm như vậy thì nhất định anh ấy cho rằng đó là giải pháp tốt nhất. Nếu không, bằng bản lĩnh của anh ấy, cho dù phải chết, anh ấy cũng có thể kéo theo mấy người chết cùng. Con đường anh đang đi bây giờ, thật ra, cũng chính là tâm nguyện của anh ấy".
Tín Túc mỉm cười ôn hòa, thấu hiểu lòng người, nói: "Đã lâu không gặp, hẳn anh có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy. Hai người từ từ tâm sự. Tôi đi nhìn xung quanh một chút".
Lâm Tái Xuyên khẽ "Ừm" một tiếng.
Tín Túc không nói gì nữa, quay người rời đi. Bóng dáng thon gầy trước tấm bia mộ kia cách cậu ngày càng xa.
Nghĩa trang luôn mang đến cảm giác áp lực nặng nề. Tín Túc thở dài, chậm rãi đi qua từng tấm bia mộ trong nghĩa trang.
Tất cả bọn họ đều là các tiền bối đã hy sinh, ngã xuống trên đường làm nhiệm vụ. Là những anh hùng gan dạ chân chính.
Nhưng ngoại trừ những đồng sự trong Cục Công an thành phố, không ai biết và nhớ rõ tên của bọn họ.
Những bộ xương vô danh mai táng trong thời bình.
Đột nhiên, bước chân Tín Túc hơi dừng lại. Cậu nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trên bia mộ kia ghi hai dòng chữ: "Đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phó Phù Tụ. Mộ cảnh sát nhân dân Tần Tề".
/109
|