Đi Trong Sương Mù

Chương 63 - Một tiếng súng vang lên

/109


Tống Đình Lan.

Đồng đội thời kỳ huấn luyện đặc biệt cùng Lâm Tái Xuyên, bạn tri kỷ của anh. 21 tuổi nhận lệnh nằm vùng tổ chức tội phạm lớn của thành phố Phù Tụ, thậm chí của cả tỉnh S. Biệt hiệu "Chim Ngói". Hành động nằm vùng được Bộ Công an lập hồ sơ, đánh số U070010.

Năm đó, cảnh sát Phù Tụ và Bò cạp Sa mạc xung đột trực tiếp vô số lần. Nếu không phải nhờ Tống Đình Lan âm thầm truyền thông tin tình báo về, số cảnh sát hy sinh so với hiện tại không biết tăng gấp mấy lần.

Ban đầu, hành động nằm vùng triển khai tương đối thuận lợi. Tống Đình Lan ở Bò cạp Sa mạc 5 năm, leo được lên vị trí rất cao trong tổ chức, được thủ lĩnh Bò cạp Sa mạc, Tuyên Trọng, tán thưởng và tín nhiệm. Anh suýt nữa có thể tiếp cận những nhân vật chủ chốt ở trung tâm tổ chức tội phạm này.

Tất thảy biến cố đều xảy ra vào 5 năm trước.

Hoạt động phối hợp giữa lực lượng cảnh sát vũ trang và cảnh sát Cục Công an thành phố nhằm bao vây, tiêu diệt Bò cạp Sa mạc ở Phù Tụ kia, không ai ngờ, từ trước khi hành động bắt đầu, kế hoạch của cảnh sát đã bị lộ. Một tiểu đội tinh anh chui đầu vào lưới, rơi vào mai phục từ trước của Bò cạp Sa mạc...

Hành động này thất bại tạo thành kết quả ghê người. Chỉ trong thời gian một ngày, Cục Công an thành phố hy sinh hơn 100 vị cảnh sát nhân dân ưu tú, tổn thất nặng nề. Thân phận Tống Đình Lan bị bại lộ, hoàn toàn mất liên lạc. Lâm Tái Xuyên đến giờ vẫn chưa tìm được thi cốt của bạn thân.

Bò cạp Sa mạc từ đó mai danh ẩn tích, biến mất trong tầm mắt của cảnh sát.

Sở Xương Lê rung chân, giọng đầy tiếc nuối, nói: "Tống Đình Lan đúng là rất bản lĩnh. Ở Bò cạp Sa mạc 5 năm, không ai phát hiện ra thân phận của nó. Nó chơi đùa với mấy người chúng tao, khiến bọn tao xoay quanh. Nếu không phải kịp thời biết nó là cớm, phía trên đã đem toàn bộ chi nhánh phía Bắc giao cho nó quản lý. Ha ha, việc suýt thành lại hỏng".

Nghe thấy ba chữ "Tống Đình Lan", tay chân Lâm Tái Xuyên lập tức cứng lại. Cả người anh lạnh băng, căng thẳng. Tim trùng xuống. Nhưng những thay đổi này không rõ lắm. Trong phòng thẩm vấn, chỉ có một mình Tín Túc đứng cạnh nhận ra.

Nghe nói Lâm Tái Xuyên đang thẩm vấn thành viên Bò cạp Sa mạc, Cục trưởng Ngụy Bình Lương cũng vào phòng giám sát.

"Không thể không nói, Tống Đình Lan đúng là một người bản lĩnh. Lúc trước bị ông chủ lớn Tuyên dí họng súng vào đầu, mắt cũng không chớp. Biết không còn sống được lâu, nó còn thản nhiên cười với chúng tao..."

Nói đến đây, Sở Xương Lê hơi ngừng lại đầy ngụ ý, không rời mắt khỏi Lâm Tái Xuyên. Mặt thậm chí còn mang theo vẻ nóng lòng chờ mong, ông ta hỏi: "Đội trưởng Lâm, mày biết lần đầu tao nhìn thấy biểu cảm hỏng mất của nó là lúc nào không?"

Mỗi cảnh sát đang lắng nghe cuộc thẩm vấn này đều biết rất rõ, một khi thân phận nằm vùng trong tổ chức tội phạm bị bại lộ, chắc chắn phải đối mặt với các đòn tra tấn ngược đãi tàn ác đến cực điểm của tội phạm.

Lâm Tái Xuyên đương nhiên càng rõ hơn, Tống Đình Lan trước khi chết nhiều khả năng đã phải trải qua những màn tra tấn vô nhân tính khó có thể hình dung. Nhưng giờ phút này, anh lại có một cảm giác vô cùng kì lạ. Anh cảm giác, lời tiếp theo của Sở Xương Lê nhiều khả năng sẽ còn tồi tệ hơn khả năng tồi tệ nhất mà anh có thể nghĩ đến.

Sở Xương Lê gằn từng chữ một: "Là lúc nó nhìn thấy mày chỉ còn một hơi trong tầng hầm của tổ chức".

Kế hoạch hành động tập kích bất ngờ bị lộ, Bò cạp Sa mạc đã chuẩn bị từ trước, phản công bất ngờ, nhanh chóng khiến cảnh sát không kịp đề phòng. Thời gian tiểu đội hành động gọi chi viện cũng không có. Rất nhiều cảnh sát chết ngay tại chỗ. Nhưng là người cùng tuyến duy nhất của "Chim Ngói", Lâm Tái Xuyên là đối tượng được yêu cầu "cần phải bắt sống".

Tay súng bắn tỉa trốn trong bóng tối, tránh đi những bộ phận quan trọng trên người Lâm Tái Xuyên, bắn chính xác vào tay, đầu vai, cẳng chân anh... Trên người Lâm Tái Xuyên trúng đạn nhiều chỗ. Anh cố gắng duy trì tỉnh táo nhưng do mất máu quá nhiều nên rơi vào hôn mê. Sau đó, anh lại đột nhiên bị một thùng nước lạnh như băng dội tỉnh.

Một giọng nói âm u, lạnh lẽo hỏi bên tai anh: "Chim Ngói là ai?"

Người đó dùng đủ mọi thủ đoạn có thể, ba ngày ba đêm không ngủ, không nghỉ, dùng tới cả những dụng cụ tra tấn lạnh băng dã man nhất, tra khảo Lâm Tái Xuyên về thân phận của "Chim Ngói" đang nằm vùng trong tổ chức. Tình trạng của anh lúc đó nhất định không dễ nhìn lắm.

Nhưng......

Tống Đình Lan là nằm vùng chuyên nghiệp ưu tú được Bộ Công an bồi dưỡng, đào tạo. Anh nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc 5 năm, đã sớm nhìn thấy đủ mọi tội ác vô nhân tính. Mặc kệ đối mặt với hình ảnh thế nào, đều có thể duy trì được sự quyết đoán và lạnh lùng hơn người. Đừng nói đối tượng bị tra tấn là Lâm Tái Xuyên, kể cả cha mẹ anh có sống lại, xuất hiện trước mặt anh, Tống Đình Lan cũng sẽ không có bất kì biểu hiện gì khác thường trước mặt đám tội phạm hung ác kia. Thậm chí, để giành được sự tin tưởng của Bò cạp Sa mạc, kể cả những người đó bảo anh ra tay giết Lâm Tái Xuyên đang thoi thóp, nhất định Tống Đình Lan sẽ không do dự nổ súng... Bởi vì đây là việc một người gián điệp nằm vùng không thể không làm. Bọn họ đều hiểu rõ rằng, muốn rút được khối u ác tính Bò cạp Sa mạc đã ăn sâu bén rễ ở Phù Tụ, nhất định phải có đổ máu, hy sinh.



Trên mặt đất, hoa tươi nở rộ, phải dùng máu của vô số anh linh tưới.

Tống Đình Lan sao có thể để lộ sơ hở khi nhìn thấy Lâm Tái Xuyên?!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, Lâm Tái Xuyên mơ hồ ý thức được gì đó nhưng suy nghĩ kia chỉ thoáng lướt qua. Anh không dám xác nhận.

Sở Xương Lê nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên, bất ngờ xé rách chân tướng 5 năm trước: "Đội trưởng Lâm, hẳn mày còn không biết, thật ra, chúng tao đã sớm biết Chim Ngói là ai. Ngay từ lúc bọn mày bắt đầu lên kế hoạch cho hành động tập kích kia, bọn tao đã biết..."

Nghe câu này, vẻ bình tĩnh trên gương mặt Lâm Tái Xuyên nháy mắt vỡ vụn, cả người anh ngả về phía trước, hai mắt hơi mở to, trong con ngươi hiện lên rất nhiều cảm xúc – ngạc nhiên, khiếp sợ, khó tin, không thể tưởng tượng...

Tín Túc khẽ thở dài trong lòng, hơi nhắm mắt lại.

Cuối cùng, anh vẫn biết.

Phản ứng này dường như khiến Sở Xương Lê rất vui sướng. Ông cười phá lên. Cả phòng thẩm vấn đều là tiếng cười phát rồ của ông. Khuôn mặt ông nhăn nhúm lại: "Mày đoán Tống Đình Lan chết thế nào? Lúc mày bị đánh gãy xương dưới tầng hầm, chẳng lẽ mày không nghe thấy một tiếng súng vang lên à? Thật đáng tiếc! Tống Đình Lan chết ở nơi chỉ cách mày một bức tường. Thế mà bọn mày, không ai cứu được ai!"

Lâm Tái Xuyên: "........."

Ánh mắt Sở Xương Lê giống như rắn rết, ông ta ác độc nhấn rõ từng chữ một: "Chính nó cầm súng lục, đoàng một tiếng, một phát bắn vỡ đầu!"

Ông nâng tay phải lên, làm động tác miêu tả pháo hoa nổ tung, "Đoàng! Tiếng viên đạn xuyên qua hộp sọ cùng tiếng gậy sắt đánh gãy xương hòa vào nhau, nghe cực kỳ êm tai! Ha ha ha ha..."

"Tên này đang nói gì đó? Thằng khốn này đang nói gì?! Tống Đình Lan..."

Trong phòng giám sát, Ngụy Bình Lương vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, đập bàn rầm một cái, bất ngờ đứng bật dậy.

Sao Tống Đình Lan có thể tự sát?!

Lời này của Sở Xương Lê đúng là đã lật đổ tất cả những phỏng đoán trước đây của cảnh sát!

5 năm trước, Lâm Tái Xuyên được giải cứu thành công là nhờ tin nhắn được gửi từ kênh thông tin của Tống Đình Lan. Sau đó, kênh này không còn gửi ra tin tức nào nữa. Bọn họ đều biết Tống Đình Lan đã hy sinh. Nhưng Cục Công an thành phố khi đó cho rằng, lúc Lâm Tái Xuyên lọt vào tay Bò cạp Sa mạc, tính mạng bị đe dọa, chỉ còn hơi thở thoi thóp, Tống Đình Lan đã mạo hiểm gửi đi thông tin định vị của đồng đội, sau đó, vô ý để lộ thân phận. Không ai nghĩ đến việc Tống Đình Lan thế nhưng đã bị những người đó khống chế từ sớm... Thậm chí, lúc Lâm Tái Xuyên còn chưa được cứu ra, Tống Đình Lan đã chết.

Ngụy Bình Lương mặt xanh mét, huyết áp tăng vọt, bên tai nghe lại truyền đến giọng nói độc ác của Sở Xương Lê: "Mạng của mày là do nó đổi lấy. Nếu Tống Đình Lan không chết, chúng tao sẽ lột sống da mày trước mặt nó".

Sở Xương Lê vẻ mặt kỳ dị, cười rộ lên, giọng không thèm che giấu ác ý dày đặc: "Lâm Tái Xuyên, đội trưởng Lâm, sao mày có thể sống đến tận bây giờ chứ? Số mày cũng tốt thật đấy!"

Từ nãy đến giờ, Lâm Tái Xuyên không hề nói ra câu nào, anh nắm chặt ngón tay lại, máu trên mặt rút hết, tái nhợt. Trong đầu anh, các suy nghĩ hỗn loạn. Bên tai anh có tiếng kim loại vang lên rõ ràng.

Anh là người sống sót duy nhất...

Giọng Sở Xương Lê mờ ảo, khi gần, khi xa, truyền vào não anh.



"Mày cho rằng ông chủ lớn Tuyên lúc trước đưa mày sang Tiết Sương Giáng là thật sự muốn biết Chim Ngói là ai à? Đó chỉ là tiện thể mượn cớ để Diêm Vương ra tay với mày mà thôi. Bọn tao vốn định để mày ở trong tay Diêm Vương trải nghiệm mấy ngày, sau đó lại nói chân tướng cho mày biết. Không ngờ thế mà lại để mày chạy thoát".

Lời Sở Xương Lê nói trong phòng thẩm vấn khiến tất cả các cảnh sát trong và ngoài phòng thẩm vấn đều thấy kinh sợ. Chỉ có Tín Túc là bình tĩnh. Cậu là người biết đầu đuôi chuyện của người kia sớm nhất.

5 năm trước, cậu đã sớm biết tất cả những việc này.

Khi ấy, Lâm Tái Xuyên được cảnh sát từ trên Trời giáng xuống mang đi. Rõ ràng có "tay trong" để lộ vị trí của anh. Hơn nữa, địa vị của người này trong tổ chức nhất định không thấp.

Bò cạp Sa mạc và Tiết Sương Giáng cùng tiến hành một đợt điều tra nội bộ cũng không tìm được người đã để lộ thông tin. Vì thế, hai bên đá bóng cho nhau, kiên quyết khẳng định không phải phía mình để lộ thông tin. Không tìm được "tay trong", cuối cùng, chuyện này đành bỏ qua.

Có điều, không lâu sau, Tín Túc nhận được điện thoại Tuyên Trọng gọi đến. Người đàn ông kia giọng nói ôn hòa: "Nghe nói cậu tra được thân phận Chim Ngói từ miệng Lâm Tái Xuyên?"

Thiếu niên Tín Túc 17 tuổi nhìn bàn cờ trước mặt, chậm rãi đặt một quân cờ xuống, sau đó, không hề hoang mang, cười nói: "Đúng vậy".

Nhưng kỳ thật, khi đó, Lâm Tái Xuyên cũng không nói ra tên Tống Đình Lan. Mấy tiếng anh nói mơ rất nhỏ, hoàn toàn không nghe rõ là gì. Hình dáng môi cũng khó phân biệt được. Tín Túc khi đó không biết thân phận Chim Ngói là ai. Nhưng cậu là Diêm Vương. Cậu nói ai là Chim Ngói, Chim Ngói sẽ là người đó.

Khi đó, Tín Túc cho rằng Tuyên Trọng sẽ ra điều kiện để đổi tin tức trong tay cậu. Dù sao đó cũng là "cái đinh" trí mạng cảnh sát cắm ở Bò cạp Sa mạc.

Kết quả, Tuyên Trọng lại chỉ nói một câu: "Lợi hại. Kỳ thật, tôi đã sớm biết thân phận của Chim Ngói".

Con ngươi Tín Túc hơi co lại. Quân cờ trắng trên tay rơi xuống bàn cờ, khẽ phát ra tiếng lạch cạch.

Vài giây sau, cậu hỏi đầy vẻ không vui: "Vậy ông muốn tôi hỏi thân phận của người này là có ý gì?"

Tuyên Trọng cười nói: "Đương nhiên là để mua vui cho cậu. Chẳng lẽ cậu không thích chơi mấy trò này à? Thủ đoạn thẩm vấn của Diêm Vương Tiết Sương Giáng như sấm dội bên tai. Cớm đưa vào tay cậu, không ai không mở miệng".

"Tôi muốn làm thế nào là chuyện của tôi", Tín Túc cười lạnh một tiếng, không hề khách sáo, "Tuyên Trọng, tôi không cần người khác đến đặt quy tắc cho tôi".

Cậu lại lạnh lùng chất vấn: "Ông rõ ràng biết Chim Ngói là ai, vì sao còn muốn cạy miệng Lâm Tái Xuyên nói ra thân phận người này?"

Tuyên Trọng giọng đầy ẩn ý sâu xa: "Lâm Tái Xuyên nói ra thân phận Chim Ngói hay không, không quan trọng. Quan trọng là quá trình. Tống Đình Lan nằm vùng dưới mí mắt tôi suốt 5 năm, không biết đã lén thông tin cho phía cảnh sát bao nhiêu lần. Ở cạnh tôi mà còn muốn lừa dối như vậy. Nằm vùng cúc cung tận tụy như vậy, đương nhiên tôi sẽ cho nó một cái chết xứng đáng. Loại cớm mềm cứng không ăn này, tra tấn thể xác không đáng giá nhắc đến. Chỉ có tra tấn tinh thần, khiến nó cảm thấy sống không bằng chết mới là đau đớn thật sự".

Tuyên Trọng vốn còn muốn nghiêm túc đánh đập tra hỏi Lâm Tái Xuyên, mục đích chính là muốn khiến Tống Đình Lam cảm nhận được đau khổ, đánh tan lá chắn phòng thủ tinh thần vững chãi của Tống Đình Lam, để anh trơ mắt nhìn bạn tốt của mình vì bảo vệ thân phận của mình mà nhận tất cả tra tấn bạo hành, để tự anh đi lên bước đường cùng.

Tuyên Trọng là người nghiệp chướng nặng nề nhưng lại tin thần Phật, tin rằng "người tự sát không có kết cục tốt, quả báo việc ác cũng không có điểm dừng". Ông tin tưởng vững chắc rằng người tự sát sẽ không được đầu thai, không có kiếp sau, linh hồn sẽ rơi xuống địa ngục.

Ông hận Tống Đình Lan tận xương tủy, đến mức không chỉ muốn anh chết mà còn muốn Tống Đình Lan tự tay kết thúc sinh mệnh của mình, để anh hoàn toàn biến mất, không thể nào tái sinh trên thế gian này. Cho nên, ông cố ý giữ lại mạng sống của Lâm Tái Xuyên. Chỉ cần Tống Đình Lan không chết, Bò cạp Sa mạc sẽ luôn giữ lại một hơi thở cuối cùng của Lâm Tái Xuyên, để anh tiếp tục nhận tra tấn, muốn chết cũng không được. Tống Đình Lan sẽ không còn lựa chọn nào khác.

"........." Tín Túc nghe xong chỉ thấy vớ vẩn và mỉa mai.

Người Lâm Tái Xuyên đến lúc gần chết cũng không nói ra kia...

Thật ra, khi đó đã không còn ở trần gian.

/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status