Tín Túc thò tay vào túi, rút ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng hút khô máu ứa ra trên đầu anh, "Được rồi".
Lâm Tái Xuyên lúc này mới quay đầu nói với cấp dưới, "Đã bắt được người. Lái xe mang về đi".
Cảnh sát kia nhìn hình ảnh hai người đứng cùng một chỗ, một lúc mới phản ứng được, nói: "Rõ!"
Đội trưởng Lâm bị thương, đồng sự giúp anh xử lý miệng vết thương là việc vô cùng bình thường. Nhìn hình ảnh kia – Đội trưởng Lâm cúi đầu, Tín Túc giơ tay đụng vào tóc anh – lại mang một vẻ gì đó rất kì lạ, cảm giác thân mật không nên lời.
Trong ấn tượng của vị cảnh sát này, kể cả lúc đối mặt với Cục trưởng Ngụy, cổ Lâm Tái Xuyên cũng chưa từng cúi xuống. Cậu sờ sờ cánh tay, mở cửa xe cảnh sát, chui vào.
Lâm Tái Xuyên hơi lùi về sau một bước, hỏi người bên cạnh: "Cậu về Cục Công an thành phố không?"
Hôm nay là chủ nhật. Tín Túc trước nay luôn là người phân biệt rõ ràng việc công và việc riêng. Lâm Tái Xuyên không biết liệu cậu có muốn trở về Cục Công an thành phố tăng ca hay không.
Tín Túc vốn định đi về cùng anh, nghe câu này liền thuận tiện được voi đòi tiên, kèm thêm một điều kiện, "Nếu đội trưởng có thể thuận tiện giải quyết cơm tối cho tôi".
Lâm Tái Xuyên sao cũng được, gật đầu một cái: "Lên xe đi."
Tín Túc ngồi ở ghế phụ, dùng ngón tay khoa tay múa chân miêu tả động tác bay lên, lại rơi xuống, nhìn Lâm Tái Xuyên, đầy vẻ chờ mong: "Đội trưởng Lâm, động tác vừa rồi thật đẹp trai. Tôi cũng muốn học".
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu một cái: "Hiện tại, thành tích chạy 3000 mét của cậu đã đạt tiêu chuẩn chưa?"
Tín Túc: "........."
Đang tốt đẹp, nhắc chuyện này làm gì?!
Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tín Túc, cậu không cần làm những việc này. Lúc đối mặt phần tử nguy hiểm, có năng lực tự bảo vệ bản thân cơ bản nhất là đủ rồi".
Tín Túc lười biếng cười một tiếng: "Có câu quân tử không để bản thân rơi vào nguy hiểm. Tôi rất ít khi để bản thân rơi vào hoàn cảnh trực tiếp đối mặt với nguy hiểm. Như vậy không thông minh lắm".
Tín Túc đúng thật sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu cậu muốn đối phó người nào, nhất định sẽ bày mưu lập kế phía sau màn, chỉ sợ đối phương đến lúc chết cũng không biết kẻ thù thật sự của mình là ai. Chính là kiểu trùm lớn mãi đến tập cuối mới thấy mặt thật trong phim truyền hình.
Lâm Tái Xuyên không còn lời gì để nói.
Tín Túc khẽ tựa lưng về phía sau, giọng đầy vẻ hóng hớt chuyện vui: "Đi thôi. Trở về còn có một khối xương cứng phải gặm đấy".
Bắt được mục tiêu hành động, ngoại trừ Sa Bình Triết, các cảnh sát mặc đồ bình thường mai phục ở bệnh viện đều trở về Cục Công an thành phố.
Sa Bình Triết đập đầu vào "đầu sắt" nên bị chấn động não nhẹ. Bệnh viện đề nghị ông tốt nhất ở lại bệnh viện quan sát nửa ngày. Miệng vết thương ở cánh tay cũng cần phải khâu. Lâm Tái Xuyên gọi điện thoại cho ông hỏi thăm tình hình, bảo ông yên tâm ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
Hai cảnh sát đứng gác kia cũng không sao, rất mau tỉnh lại nhưng đều vô cùng tức giận. Thế mà không cẩn thận bị lật thuyền trong mương, bị kẻ địch ra tay đối phó!
Có điều, trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, đúng thật muốn cố ý để người bị tình nghi đi vào phòng bệnh, sau đó cảnh sát xông vào bắt. Nhưng không ngờ người đàn ông kia dám nhảy từ tầng 13 xuống.
Nếu không phải có chuẩn bị phương án dự phòng từ trước, rất có thể cảnh sát thật sự để người này chạy thoát!
Cảnh sát dẫn người đàn ông kia về Cục Công an thành phố, đối chiếu vân tay của người này với cơ sở dữ liệu. Người này tên là Sở Xương Lê, 45 tuổi, từng có tiền án. 5 năm trước, vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cướp bóc, cố ý gây thương tích, bị cảnh sát phân khu Tuyền Dương tuyên bố lệnh truy nã. Nhưng nhiều năm như vậy, người này vẫn luôn chạy trốn bên ngoài.
Đúng là "kẻ tái phạm"
Lâm Tái Xuyên bị thương, trên đầu dán một miếng gạc tiêu độc povidone, hình tượng không tiện gặp người khác lắm nên công tác thẩm vấn giao cho phó đội trưởng Trịnh Trị Quốc. Có điều, thái độ Sở Xương Lê này lúc đối mặt với cảnh sát khá quyết liệt, không phối hợp, thậm chí có thể nói là chủ động khiêu khích.
Trong phòng thẩm vấn, Trịnh Trị Quốc lạnh lùng nói: "Sở Xương Lê, anh bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý giết người, bị cảnh sát bắt giữ. Nếu muốn được trợ giúp về pháp luật, anh có thể tự mời luật sư".
"Cố ý giết người?" Sở Xương Lê hai chân ngồi banh ra trong phòng thẩm vấn, cười lớn đầy khoa trương, "Anh nói người đàn ông trong bệnh viện kia à? Tôi không giết ông ta. Cùng lắm là cắt một dao trên tay, không nghiêm trọng thế đi".
Trịnh Trị Quốc mặt không đổi sắc: "Nếu anh không đồng ý với cách nói anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý giết người, vậy sở hữu súng đạn phi pháp, anh có muốn phản đối gì không?"
Sở Xương Lê không nói gì, chỉ không hề sợ hãi mà nhún nhún vai.
Bị cảnh sát bắt được khi đang phạm tội với đầy đủ chứng cứ, ông cũng không thể chống chế thế nào.
"Ngày 31 tháng này, anh từng tiếp xúc với Phùng Nham Ngũ ở quán bar Dạ Lạc, hơn nữa còn lái xe chở ông ta rời khỏi phân khu Cẩm Quang. 1 giờ sáng, ông chạy xe đến khu vực giáp phía Bắc thành phố, sau đó tranh thủ cơ hội đánh Phùng Nham Ngũ hôn mê, để xe lao xuống sống bảo vệ thành phố, định không ai biết khiến ông ta mất mạng nơi đáy sông..."
Sở Xương Lê dường như nghe không hiểu đối phương đang nói gì, vờ kinh ngạc nhướn mày: "Ngày đó, tôi có uống rượu với ông ta, đúng là có ngồi cùng xe van với ông ta rời đi. Nhưng tôi xuống xe từ sớm. Chiếc xe kia sau đó do Phùng Nham Ngũ tự lái. Các anh nói tôi giết Phùng Nham Ngũ thì có chứng cứ gì chứng minh tôi đã giết ông ta không?"
Án mạng khi ấy xảy ra ở nơi không có camera giám sát. Chiếc xe van bị ngâm trong nước suốt 24 giờ, gần như không để lại dấu vết nào làm chứng. Giai đoạn hiện tại, đúng là không có chứng cứ trực tiếp chỉ hướng Sở Xương Lê.
Trịnh Trị Quốc nói lạnh nhạt: "Anh là người cuối cùng tiếp xúc với ông ta khi còn sống. Chẳng lẽ, ý anh là, Phùng Nham Ngũ tự mình lái xe lao xuống lòng sông đào, tự sát?"
Sở Xương Lê không hề sợ hãi, vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Ai mà biết được. Biết đâu đột nhiên ông ta thấy luẩn quẩn trong lòng. Không chừng uống rượu nhiều quá, không cẩn thận lái xe đâm xuống sông".
Trịnh Trị Quốc nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Sở Xương Lê, dùng sức đập bàn rầm một cái, nói cứng rắn: "Đồng sự chúng tôi ngụy trang thành Phùng Nham Ngũ, khiến anh nghĩ rằng ông ta chưa chết. Nếu anh không giết ông ta, hôm nay, anh vào bệnh viện làm gì? Nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, vì sao anh không hề do dự lại nổ súng? Động cơ giết người của anh dày đặc như vậy, trong thời gian ngắn, hai lần ra tay giết hại Phùng Nham Ngũ! Anh còn muốn biện giải gì nữa?!"
Đầu tiên, Sở Xương Lê không nói chuyện, như thể đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, người này không hề để ý, nói: "Các anh có thể hiểu lầm gì rồi đi. Tôi cùng Phùng Nham Ngũ chỉ là có chút ân oán cá nhân. Có điều, con người tôi luôn giải quyết vấn đề theo cách tương đối bạo lực. Biết ông ta nằm viện, tôi muốn đến dạy cho ông ta một bài học. Căn bản, tôi cũng không biết ông ta chết lúc nào".
Trong phòng theo dõi, Tín Túc và Lâm Tái Xuyên sóng vai ngồi trước màn hình máy vi tính.
Tín Túc khẽ đặt tay trái lên miếng gạc trên đầu Lâm Tái Xuyên, giúp anh cố định vị trí, còn có thể một công đôi việc, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, giọng không ngoài dự kiến: "Quả nhiên, ông ta không thừa nhận. Những người này đúng là chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ. So với Hứa Ấu Nghi chỉ có hơn chứ không kém".
Lâm Tái Xuyên chỉ lẳng lặng nói: "Xem tiếp đi."
Trong tai nghe vang lên giọng trầm tĩnh, lạnh lùng của Trịnh Trị Quốc: "Anh một người không thể đẩy được chiếc xe van kia. Cho nên, quá trình thực hiện của anh hẳn là, trước đánh hôn mê Phùng Nham Ngũ, để ông ta mất năng lực tự cứu cơ bản. Sau đó, anh lái xe van lao xuống nước, rồi bò ra khỏi xe, đi lên bờ. Cuối cùng, dùng chiếc xe thứ hai đã chuẩn bị từ trước, rời khỏi khu vực phía Bắc thành phố. Biển G7608, đây là biển số xe của anh nhỉ? Nếu tôi đoán không sai, rạng sáng cùng ngày giết hại Phùng Nham Ngũ, anh đã lái chiếc xe này rời khỏi hiện trường vụ án. Video giám sát đã ghi lại hành tung của anh".
Mặc dù bị đoán trúng quá trình hành hung, mặt Sở Xương Lê vẫn không đổi sắc, ngược lại, ông cười nhạo một tiếng: "Đồng chí cảnh sát, buổi tối về nhà, tôi lái xe đi ngang qua khu vực phía Bắc thành phố thì có vấn đề gì sao?"
"Anh rất thông minh. Không dùng công cụ giết người, trực tiếp để xe lao xuống đáy sông. Trên người Phùng Nham Ngũ cũng không có dấu vết giãy dụa, đánh nhau, kẽ hở ngón tay cũng không lưu lại DNA của anh. Như vậy, anh có thể không ai biết rời khỏi hiện trường. Có phải anh cho rằng mình làm vậy là rất kín kẽ rồi không?"
Trịnh Trị Quốc nhìn chằm chằm đối phương, nói rõ từng chữ: "Sở Xương Lê, quần áo anh mặc lúc xuống nước hôm đó đã xử lý tốt chưa? Tôi nhớ, video giám sát hôm đó, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đúng không? Chiếc áo khoác kia giá cả cũng không rẻ. Hẳn anh không nỡ vứt đi".
Nghe câu này, biểu cảm trên mặt Sở Xương Lê hơi đổi.
Áo khoác gió bên ngoài, ông đã ném đi vào đêm hôm đó do áo bị ướt nên rất nặng, vướng víu. Nhưng quần áo bên trong, đúng là ông đã mang về nhà.
"Nhân viên kĩ thuật của chúng tôi đã truy vết quỹ đạo đi lại của ô tô của anh mấy hôm nay. Rất nhanh, chúng tôi sẽ tra ra được nhiều năm như vậy, anh lẩn trốn ở đâu. Đây chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần có thể tìm được trên áo anh từng mặc hôm đó nguyên tố vi lượng của tảo có trong nước sông bảo vệ khu phía Bắc thành phố là đủ chứng minh anh từng tiếp xúc với nước sông, trùng hợp với thời gian và địa điểm Phùng Nham Ngũ bị hại. Anh còn là người cuối cùng ông ta gặp khi còn sống. Ông ta chết trong xe của ông. Hơn nữa, anh còn có ý đồ cố ý giết hại Phùng Nham Ngũ. Nghĩ Phùng Nham Ngũ chưa chết, ba ngày sau, anh nổ súng với cảnh sát ngụy trang thành Phùng Nham Ngũ, bất chấp nguy hiểm muốn giết ông ta một lần. Đầy đủ ác ý cá nhân. Toàn bộ chứng cứ này đủ để thuyết phục Viện Kiểm sát tin anh đã thực hiện hành vi phạm tội đối với Phùng Nham Ngũ".
Trịnh Trị Quốc lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, giọng đầy quyết đoán, thẩm vấn: "Sở Xương Lê, anh còn định ngụy biện đến khi nào?"
......
Không khí trong phòng thẩm vấn căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là sẽ nổ. Da mặt Sở Xương Lê vẫn không nhúc nhích, môi mím thành đường thẳng. Một lúc lâu sau, ông đột nhiên ngồi dựa lưng về phía sau. Cách màn hình, Lâm Tái Xuyên cũng có thể nhìn thấy trong đầu óc người này đang tính toán. Đại để sau khoảng ba phút, cuối cùng, Sở Xương Lê mở miệng, lật đổ toàn bộ lời khai bậy bạ trước đây, thoải mái, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy. Tôi đã giết người. Tôi đẩy Phùng Nham Ngũ xuống nước, để ông ta chết đuối. Sự thật chính như lời anh vừa nói".
Trịnh Trị Quốc thừa thắng xông lên: "Động cơ giết người của anh là gì?"
Sở Xương Lê tròng mắt dao động: "Tôi cùng ông ta có chút qua lại. Ông ta là luật sư. Có một vụ án tranh chấp kinh tế, điều kiện hai bên đưa ra không thể thống nhất. Tính tình của tôi vốn không tốt. Phùng Nham Ngũ nói chuyện lại mang vẻ tinh anh của tầng lớp trên, tỏ vẻ khinh thường người khác. Chúng tôi cãi nhau một trận nên tôi muốn giết ông ta".
Người này ở phòng thẩm vấn cũng xem như không coi pháp luật vào đâu, làm trò trước mặt cảnh sát, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra mấy lời khiến người khác nghe không rét mà run.
Trịnh Trị Quốc cười lạnh một tiếng: "Tranh chấp án kiện? Nói sai rồi. Anh và ông ta không có ân oán cá nhân nào, chỉ có lợi ích đan xen... Anh giết ông ta để bịt miệng".
Nghe thấy hai từ "bịt miệng", trong lòng Sở Xương Lê kinh ngạc, trong đầu nghĩ, mấy tên cớm này đã tra được gì rồi, nhưng ngoài mặt không để lộ ra bất kì vẻ gì khác thường, giọng tự tin: "Bịt miệng gì cơ? Tôi không hiểu anh nói thế là có ý gì".
"Không hiểu à?" Trịnh Trị Quốc đứng dậy nói: "Hình xăm trên cánh tay anh, lần này hẳn còn chưa kịp tiêu hủy nhỉ?"
Sở Xương Lê nhìn vị cảnh sát thẩm vấn đi lại gần, con ngươi lập tức co lại!
Lâm Tái Xuyên lúc này mới quay đầu nói với cấp dưới, "Đã bắt được người. Lái xe mang về đi".
Cảnh sát kia nhìn hình ảnh hai người đứng cùng một chỗ, một lúc mới phản ứng được, nói: "Rõ!"
Đội trưởng Lâm bị thương, đồng sự giúp anh xử lý miệng vết thương là việc vô cùng bình thường. Nhìn hình ảnh kia – Đội trưởng Lâm cúi đầu, Tín Túc giơ tay đụng vào tóc anh – lại mang một vẻ gì đó rất kì lạ, cảm giác thân mật không nên lời.
Trong ấn tượng của vị cảnh sát này, kể cả lúc đối mặt với Cục trưởng Ngụy, cổ Lâm Tái Xuyên cũng chưa từng cúi xuống. Cậu sờ sờ cánh tay, mở cửa xe cảnh sát, chui vào.
Lâm Tái Xuyên hơi lùi về sau một bước, hỏi người bên cạnh: "Cậu về Cục Công an thành phố không?"
Hôm nay là chủ nhật. Tín Túc trước nay luôn là người phân biệt rõ ràng việc công và việc riêng. Lâm Tái Xuyên không biết liệu cậu có muốn trở về Cục Công an thành phố tăng ca hay không.
Tín Túc vốn định đi về cùng anh, nghe câu này liền thuận tiện được voi đòi tiên, kèm thêm một điều kiện, "Nếu đội trưởng có thể thuận tiện giải quyết cơm tối cho tôi".
Lâm Tái Xuyên sao cũng được, gật đầu một cái: "Lên xe đi."
Tín Túc ngồi ở ghế phụ, dùng ngón tay khoa tay múa chân miêu tả động tác bay lên, lại rơi xuống, nhìn Lâm Tái Xuyên, đầy vẻ chờ mong: "Đội trưởng Lâm, động tác vừa rồi thật đẹp trai. Tôi cũng muốn học".
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu một cái: "Hiện tại, thành tích chạy 3000 mét của cậu đã đạt tiêu chuẩn chưa?"
Tín Túc: "........."
Đang tốt đẹp, nhắc chuyện này làm gì?!
Dừng một chút, Lâm Tái Xuyên lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Tín Túc, cậu không cần làm những việc này. Lúc đối mặt phần tử nguy hiểm, có năng lực tự bảo vệ bản thân cơ bản nhất là đủ rồi".
Tín Túc lười biếng cười một tiếng: "Có câu quân tử không để bản thân rơi vào nguy hiểm. Tôi rất ít khi để bản thân rơi vào hoàn cảnh trực tiếp đối mặt với nguy hiểm. Như vậy không thông minh lắm".
Tín Túc đúng thật sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu cậu muốn đối phó người nào, nhất định sẽ bày mưu lập kế phía sau màn, chỉ sợ đối phương đến lúc chết cũng không biết kẻ thù thật sự của mình là ai. Chính là kiểu trùm lớn mãi đến tập cuối mới thấy mặt thật trong phim truyền hình.
Lâm Tái Xuyên không còn lời gì để nói.
Tín Túc khẽ tựa lưng về phía sau, giọng đầy vẻ hóng hớt chuyện vui: "Đi thôi. Trở về còn có một khối xương cứng phải gặm đấy".
Bắt được mục tiêu hành động, ngoại trừ Sa Bình Triết, các cảnh sát mặc đồ bình thường mai phục ở bệnh viện đều trở về Cục Công an thành phố.
Sa Bình Triết đập đầu vào "đầu sắt" nên bị chấn động não nhẹ. Bệnh viện đề nghị ông tốt nhất ở lại bệnh viện quan sát nửa ngày. Miệng vết thương ở cánh tay cũng cần phải khâu. Lâm Tái Xuyên gọi điện thoại cho ông hỏi thăm tình hình, bảo ông yên tâm ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
Hai cảnh sát đứng gác kia cũng không sao, rất mau tỉnh lại nhưng đều vô cùng tức giận. Thế mà không cẩn thận bị lật thuyền trong mương, bị kẻ địch ra tay đối phó!
Có điều, trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, đúng thật muốn cố ý để người bị tình nghi đi vào phòng bệnh, sau đó cảnh sát xông vào bắt. Nhưng không ngờ người đàn ông kia dám nhảy từ tầng 13 xuống.
Nếu không phải có chuẩn bị phương án dự phòng từ trước, rất có thể cảnh sát thật sự để người này chạy thoát!
Cảnh sát dẫn người đàn ông kia về Cục Công an thành phố, đối chiếu vân tay của người này với cơ sở dữ liệu. Người này tên là Sở Xương Lê, 45 tuổi, từng có tiền án. 5 năm trước, vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cướp bóc, cố ý gây thương tích, bị cảnh sát phân khu Tuyền Dương tuyên bố lệnh truy nã. Nhưng nhiều năm như vậy, người này vẫn luôn chạy trốn bên ngoài.
Đúng là "kẻ tái phạm"
Lâm Tái Xuyên bị thương, trên đầu dán một miếng gạc tiêu độc povidone, hình tượng không tiện gặp người khác lắm nên công tác thẩm vấn giao cho phó đội trưởng Trịnh Trị Quốc. Có điều, thái độ Sở Xương Lê này lúc đối mặt với cảnh sát khá quyết liệt, không phối hợp, thậm chí có thể nói là chủ động khiêu khích.
Trong phòng thẩm vấn, Trịnh Trị Quốc lạnh lùng nói: "Sở Xương Lê, anh bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý giết người, bị cảnh sát bắt giữ. Nếu muốn được trợ giúp về pháp luật, anh có thể tự mời luật sư".
"Cố ý giết người?" Sở Xương Lê hai chân ngồi banh ra trong phòng thẩm vấn, cười lớn đầy khoa trương, "Anh nói người đàn ông trong bệnh viện kia à? Tôi không giết ông ta. Cùng lắm là cắt một dao trên tay, không nghiêm trọng thế đi".
Trịnh Trị Quốc mặt không đổi sắc: "Nếu anh không đồng ý với cách nói anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý giết người, vậy sở hữu súng đạn phi pháp, anh có muốn phản đối gì không?"
Sở Xương Lê không nói gì, chỉ không hề sợ hãi mà nhún nhún vai.
Bị cảnh sát bắt được khi đang phạm tội với đầy đủ chứng cứ, ông cũng không thể chống chế thế nào.
"Ngày 31 tháng này, anh từng tiếp xúc với Phùng Nham Ngũ ở quán bar Dạ Lạc, hơn nữa còn lái xe chở ông ta rời khỏi phân khu Cẩm Quang. 1 giờ sáng, ông chạy xe đến khu vực giáp phía Bắc thành phố, sau đó tranh thủ cơ hội đánh Phùng Nham Ngũ hôn mê, để xe lao xuống sống bảo vệ thành phố, định không ai biết khiến ông ta mất mạng nơi đáy sông..."
Sở Xương Lê dường như nghe không hiểu đối phương đang nói gì, vờ kinh ngạc nhướn mày: "Ngày đó, tôi có uống rượu với ông ta, đúng là có ngồi cùng xe van với ông ta rời đi. Nhưng tôi xuống xe từ sớm. Chiếc xe kia sau đó do Phùng Nham Ngũ tự lái. Các anh nói tôi giết Phùng Nham Ngũ thì có chứng cứ gì chứng minh tôi đã giết ông ta không?"
Án mạng khi ấy xảy ra ở nơi không có camera giám sát. Chiếc xe van bị ngâm trong nước suốt 24 giờ, gần như không để lại dấu vết nào làm chứng. Giai đoạn hiện tại, đúng là không có chứng cứ trực tiếp chỉ hướng Sở Xương Lê.
Trịnh Trị Quốc nói lạnh nhạt: "Anh là người cuối cùng tiếp xúc với ông ta khi còn sống. Chẳng lẽ, ý anh là, Phùng Nham Ngũ tự mình lái xe lao xuống lòng sông đào, tự sát?"
Sở Xương Lê không hề sợ hãi, vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Ai mà biết được. Biết đâu đột nhiên ông ta thấy luẩn quẩn trong lòng. Không chừng uống rượu nhiều quá, không cẩn thận lái xe đâm xuống sông".
Trịnh Trị Quốc nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Sở Xương Lê, dùng sức đập bàn rầm một cái, nói cứng rắn: "Đồng sự chúng tôi ngụy trang thành Phùng Nham Ngũ, khiến anh nghĩ rằng ông ta chưa chết. Nếu anh không giết ông ta, hôm nay, anh vào bệnh viện làm gì? Nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, vì sao anh không hề do dự lại nổ súng? Động cơ giết người của anh dày đặc như vậy, trong thời gian ngắn, hai lần ra tay giết hại Phùng Nham Ngũ! Anh còn muốn biện giải gì nữa?!"
Đầu tiên, Sở Xương Lê không nói chuyện, như thể đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, người này không hề để ý, nói: "Các anh có thể hiểu lầm gì rồi đi. Tôi cùng Phùng Nham Ngũ chỉ là có chút ân oán cá nhân. Có điều, con người tôi luôn giải quyết vấn đề theo cách tương đối bạo lực. Biết ông ta nằm viện, tôi muốn đến dạy cho ông ta một bài học. Căn bản, tôi cũng không biết ông ta chết lúc nào".
Trong phòng theo dõi, Tín Túc và Lâm Tái Xuyên sóng vai ngồi trước màn hình máy vi tính.
Tín Túc khẽ đặt tay trái lên miếng gạc trên đầu Lâm Tái Xuyên, giúp anh cố định vị trí, còn có thể một công đôi việc, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, giọng không ngoài dự kiến: "Quả nhiên, ông ta không thừa nhận. Những người này đúng là chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ. So với Hứa Ấu Nghi chỉ có hơn chứ không kém".
Lâm Tái Xuyên chỉ lẳng lặng nói: "Xem tiếp đi."
Trong tai nghe vang lên giọng trầm tĩnh, lạnh lùng của Trịnh Trị Quốc: "Anh một người không thể đẩy được chiếc xe van kia. Cho nên, quá trình thực hiện của anh hẳn là, trước đánh hôn mê Phùng Nham Ngũ, để ông ta mất năng lực tự cứu cơ bản. Sau đó, anh lái xe van lao xuống nước, rồi bò ra khỏi xe, đi lên bờ. Cuối cùng, dùng chiếc xe thứ hai đã chuẩn bị từ trước, rời khỏi khu vực phía Bắc thành phố. Biển G7608, đây là biển số xe của anh nhỉ? Nếu tôi đoán không sai, rạng sáng cùng ngày giết hại Phùng Nham Ngũ, anh đã lái chiếc xe này rời khỏi hiện trường vụ án. Video giám sát đã ghi lại hành tung của anh".
Mặc dù bị đoán trúng quá trình hành hung, mặt Sở Xương Lê vẫn không đổi sắc, ngược lại, ông cười nhạo một tiếng: "Đồng chí cảnh sát, buổi tối về nhà, tôi lái xe đi ngang qua khu vực phía Bắc thành phố thì có vấn đề gì sao?"
"Anh rất thông minh. Không dùng công cụ giết người, trực tiếp để xe lao xuống đáy sông. Trên người Phùng Nham Ngũ cũng không có dấu vết giãy dụa, đánh nhau, kẽ hở ngón tay cũng không lưu lại DNA của anh. Như vậy, anh có thể không ai biết rời khỏi hiện trường. Có phải anh cho rằng mình làm vậy là rất kín kẽ rồi không?"
Trịnh Trị Quốc nhìn chằm chằm đối phương, nói rõ từng chữ: "Sở Xương Lê, quần áo anh mặc lúc xuống nước hôm đó đã xử lý tốt chưa? Tôi nhớ, video giám sát hôm đó, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đúng không? Chiếc áo khoác kia giá cả cũng không rẻ. Hẳn anh không nỡ vứt đi".
Nghe câu này, biểu cảm trên mặt Sở Xương Lê hơi đổi.
Áo khoác gió bên ngoài, ông đã ném đi vào đêm hôm đó do áo bị ướt nên rất nặng, vướng víu. Nhưng quần áo bên trong, đúng là ông đã mang về nhà.
"Nhân viên kĩ thuật của chúng tôi đã truy vết quỹ đạo đi lại của ô tô của anh mấy hôm nay. Rất nhanh, chúng tôi sẽ tra ra được nhiều năm như vậy, anh lẩn trốn ở đâu. Đây chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần có thể tìm được trên áo anh từng mặc hôm đó nguyên tố vi lượng của tảo có trong nước sông bảo vệ khu phía Bắc thành phố là đủ chứng minh anh từng tiếp xúc với nước sông, trùng hợp với thời gian và địa điểm Phùng Nham Ngũ bị hại. Anh còn là người cuối cùng ông ta gặp khi còn sống. Ông ta chết trong xe của ông. Hơn nữa, anh còn có ý đồ cố ý giết hại Phùng Nham Ngũ. Nghĩ Phùng Nham Ngũ chưa chết, ba ngày sau, anh nổ súng với cảnh sát ngụy trang thành Phùng Nham Ngũ, bất chấp nguy hiểm muốn giết ông ta một lần. Đầy đủ ác ý cá nhân. Toàn bộ chứng cứ này đủ để thuyết phục Viện Kiểm sát tin anh đã thực hiện hành vi phạm tội đối với Phùng Nham Ngũ".
Trịnh Trị Quốc lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, giọng đầy quyết đoán, thẩm vấn: "Sở Xương Lê, anh còn định ngụy biện đến khi nào?"
......
Không khí trong phòng thẩm vấn căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là sẽ nổ. Da mặt Sở Xương Lê vẫn không nhúc nhích, môi mím thành đường thẳng. Một lúc lâu sau, ông đột nhiên ngồi dựa lưng về phía sau. Cách màn hình, Lâm Tái Xuyên cũng có thể nhìn thấy trong đầu óc người này đang tính toán. Đại để sau khoảng ba phút, cuối cùng, Sở Xương Lê mở miệng, lật đổ toàn bộ lời khai bậy bạ trước đây, thoải mái, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy. Tôi đã giết người. Tôi đẩy Phùng Nham Ngũ xuống nước, để ông ta chết đuối. Sự thật chính như lời anh vừa nói".
Trịnh Trị Quốc thừa thắng xông lên: "Động cơ giết người của anh là gì?"
Sở Xương Lê tròng mắt dao động: "Tôi cùng ông ta có chút qua lại. Ông ta là luật sư. Có một vụ án tranh chấp kinh tế, điều kiện hai bên đưa ra không thể thống nhất. Tính tình của tôi vốn không tốt. Phùng Nham Ngũ nói chuyện lại mang vẻ tinh anh của tầng lớp trên, tỏ vẻ khinh thường người khác. Chúng tôi cãi nhau một trận nên tôi muốn giết ông ta".
Người này ở phòng thẩm vấn cũng xem như không coi pháp luật vào đâu, làm trò trước mặt cảnh sát, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra mấy lời khiến người khác nghe không rét mà run.
Trịnh Trị Quốc cười lạnh một tiếng: "Tranh chấp án kiện? Nói sai rồi. Anh và ông ta không có ân oán cá nhân nào, chỉ có lợi ích đan xen... Anh giết ông ta để bịt miệng".
Nghe thấy hai từ "bịt miệng", trong lòng Sở Xương Lê kinh ngạc, trong đầu nghĩ, mấy tên cớm này đã tra được gì rồi, nhưng ngoài mặt không để lộ ra bất kì vẻ gì khác thường, giọng tự tin: "Bịt miệng gì cơ? Tôi không hiểu anh nói thế là có ý gì".
"Không hiểu à?" Trịnh Trị Quốc đứng dậy nói: "Hình xăm trên cánh tay anh, lần này hẳn còn chưa kịp tiêu hủy nhỉ?"
Sở Xương Lê nhìn vị cảnh sát thẩm vấn đi lại gần, con ngươi lập tức co lại!
/109
|