Chương Phỉ nhận ra hàm ý của Tín Túc, thông minh đột xuất.
Ý tưởng điều tra ngay từ ban đầu của Cục Công an thành phố là, từ việc Phùng Nham Ngũ cả đêm chưa về nên cho rằng ông ta cùng đồng bọn chạy trốn đến khu vực phía Bắc thành phố. Các cảnh sát hình sự đều cho rằng Phùng Nham Ngũ làm vậy để trốn tránh điều tra của cảnh sát, biết việc bị bại lộ nên bỏ trốn.
Nhưng nếu Phùng Nham Ngũ bị "giết người bịt miệng" từ sớm rồi thì sao?
Chiếc xe van kia dưới sự theo dõi sát sao của cảnh sát mất tích đầy ly kỳ.
...
Cảnh sát rà soát toàn bộ khu vực phía Bắc thành phố một lượt, song chỉ không nghĩ tới khả năng xe hủy, người chết!
Tín Túc quay chiếc bút trên ngón tay, nói một công đôi việc, "Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng sau khi Phùng Nham Ngũ rời khỏi quán bar sẽ chủ động lọt vào tay cảnh sát, không biết chúng ta đã theo dõi ông ta. Nhưng dựa theo suy đoán này, ông ta không có lý do cả một đêm không hề về nhà. Ngày làm việc tiếp theo cũng không xuất hiện ở văn phòng luật sự. Trừ phi, ông ta đã không về nhà được".
Câu cuối cùng, giọng Tín Túc rất nhẹ, khiến những người ngồi nghe trong văn phòng thấy lạnh sởn tóc gáy.
Tín Túc đưa mắt liếc nhìn vị trí xuất hiện cuối cùng của chiếc xe van ở khu vực phía Bắc thành phố, khóe mắt hơi cong cong: "Khu vực ven thành phố này rất thú vị. Mọi người đã kiểm tra đường bộ. Vậy còn đường thủy thì sao?"
Nếu loại bỏ khả năng chiếc xe van kia đã rời khỏi thành phố, vùng đất phía Bắc thành phố kia có một con sông đào chạy quanh bảo vệ thành phố.
12 giờ đêm.
Ở con sông đào bảo vệ phía Bắc thành phố, mấy chiếc xe cảnh sát lấp lóe đèn xanh đỏ lao nhanh. Tiếng còi cảnh sát cũng vang vọng khắp nơi, khuấy động bóng đêm yên tĩnh của cả vùng.
Nơi sâu nhất của con sông đào bảo vệ thành phố này cùng không đến 10 mét. So với vùng biển Triệu Minh Viện bị vứt xác lần trước dễ trục vớt hơn nhiều. Cảnh sát Cục Công an thành phố và đội cứu hộ địa phương tìm kiếm suốt đêm, rà soát trên mặt sông suốt hai giờ đồng hồ, sau đó, từ dưới đáy sông, kéo lên một chiếc xe van.
Lúc chiếc xe van vừa được kéo lên khỏi mặt nước, xác Phùng Nham Ngũ bị nước đè ép vào trần xe. Đôi mắt chết không nhắm mắt như đang nhìn trừng trừng ra bên ngoài cửa sổ xe.
Sau khi xe được kéo lên bờ, Lâm Tái Xuyên đeo găng tay màu đen mở cửa xe van. Một dòng nước sông lạnh băng từ trong xe tuôn ra ngoài. Xác Phùng Nham Ngũ cũng theo đó trôi ra khỏi xe. Hai mắt vẫn mở trừng trừng.
Ông ta đã chết.
Ngoại trừ tiếng động của các cảnh sát khuân xác Phùng Nham Ngũ theo chỉ đạo của đội pháp y, hiện trường lâm vào một mảnh trầm mặc.
Bọn họ mất bốn ngày, từ Ngô Xương Quảng tra được Hà Phương, từ Hà Phương tra được Phùng Nham Ngũ, từ Phùng Nham Ngũ tra được tổ chức phạm tội phía sau ông ta...
Ai cũng biết Phùng Nham Ngũ là kíp đột phá của vụ án, là đầu mối then chốt quan trọng nhất. Nhưng hiện giờ, ông ta đã chết. Hung thủ thậm chí không để lại bất kì manh mối nào.
Sau một ngày một đêm toàn lực đuổi bắt, cảnh sát cuối cùng tìm được vị trí của Phùng Nham Ngũ. Không may, hung thủ giờ lại biến thành người bị hại. Phùng Nham Ngũ đã chết, không thể điều tra được gì.
Vụ án này đã xuất hiện hai mạng người.
Sắc mặt các cảnh sát ở đây đều rất không tốt.
Sắc mặt Tín Túc cũng rất không tốt. Cậu thấy rất buồn nôn. Cậu không biết khi nãy, đầu óc mình trúng cơn gió độc nào, nửa đêm không về nhà chui vào chăn ngủ còn chạy theo mấy tên cớm này đứng hứng gió biển suốt hai tiếng. Gió đêm lạnh lùng thổi loạn khắp mặt cậu.
Nếu chỉ lạnh thì cũng không sao. Nhưng thời gian Phùng Nham Ngũ tử vong chỉ sợ đã hơn 24 giờ. Trên thi thể ông ta chỗ nào cũng tản mát ra mùi hôi thối của xác chết khó có thể hình dung. Rồi còn thêm mùi nước biển tanh nồng.
Nhất là, gió biển tối nay còn không nhỏ. Mỗi khi có một cơn gió ẩm ướt mang theo mùi nước sông thổi qua đều ám vào khắp nơi trong xoang mũi của mỗi cảnh sát ở hiện trường. Không ai thoát nạn.
Tín Túc vội chạy về phía đầu hướng gió, cách thi thể hơn 50 mét, mặt đầy đau khổ, ngồi xổm, gần như quỳ rạp trên mặt đất: "Ọe! Ọe!"
"Khụ, khụ......!"
Tín Túc nôn đến nửa chết, nửa sống, suýt nữa nằm bò ra đất. Bên tai cậu đột nhiên truyền đến cảm giác hơi ngưa ngứa mơ hồ, như thể bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào. Bên tai phải của cậu bất ngờ treo quai một chiếc khẩu trang màu trắng.
Lâm Tái Xuyên đeo cho cậu một chiếc khẩu trang, thấp giọng nói: "Không thoải mái thì quay lại xe ngồi đi. Sẽ xong rất nhanh thôi".
Các cảnh sát bận rộn trục vớt trên mặt sông suốt hai giờ. Tín Túc mặc dù chưa làm gì nhưng vừa rồi nôn thốc nôn tháo cũng khiến cả người không còn sức lực. Cậu thều thào thì thầm một tiếng, nắm lấy cổ tay Lâm Tái Xuyên, ý bảo anh kéo cậu lên, "....."
Lâm Tái Xuyên hơi cúi lưng, một tay vòng ôm lấy người Tín Túc, gần như nhấc bổng cả người cậu lên.
Tín Túc vật vờ quay lại trong xe, cảm giác cơ thể này đã bị bầu không khí vừa rồi làm ô nhiễm, ngửi thế nào cũng thấy không thoải mái, lại không dám mở cửa sổ "thông gió".
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát lần lượt rời đi. Lâm Tái Xuyên quay lại trong xe, phát hiện Tín Túc vốn đang ngồi ở ghế phụ đã chuyển sang ngồi ở ghế điều khiển.
Tín Túc quay đầu nhìn anh, cằm hơi hất về phía ghế phụ bên cạnh, "Anh trở lại rồi à? Tối nay, tôi sẽ đảm nhận vị trí lái xe".
Từ khi truy đuổi Phùng Nham Ngũ đến giờ, chỉ sợ Lâm Tái Xuyên đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt. Kể cả Tín Túc có yên tâm tin tưởng trình độ lái xe của anh thì dù sao cũng ít nhiều thấy không nỡ để anh lái xe.
Lâm Tái Xuyên không kiên trì, ngồi vào ghế phụ, cài đai an toàn.
Đường đi bằng phẳng, Tín Túc lái xe cảnh sát bay nhanh, "Nghe anh Hạ Tranh nói, mọi người đêm qua thức suốt đêm. Hôm nay lại làm việc cả đêm... Ban ngày ở bên ngoài, anh đã kịp ăn gì chưa?"
Lâm Tái Xuyên chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi không sao".
Anh dựa vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tín Túc quay đầu nhìn anh một cái.
Các cảnh sát khác thức đêm hai hôm, trên mặt rõ ràng chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra trạng thái phờ phạc "cả đêm không ngủ". Nhưng Lâm Tái Xuyên lại không như vậy. Người này giống như chưa từng để lộ ra vẻ suy sút. Bất kể nhìn anh lúc nào cũng là một vẻ vô cùng đẹp trai, bình tĩnh.
Không hổ là người do quốc gia đào tạo...
Môi Lâm Tái Xuyên hơi mấp máy, thấp giọng nói rõ từng chữ: "Lúc lái xe, tốt nhất nhìn phía trước".
Tín Túc yên lặng quay đầu lại, thuận tay tăng tốc, "Không phải hai mắt anh đang nhắm à?"
Nhớ tới gì đó, Tín Túc lấy ra hai chai tăng lực, một túi cá tuyết, nhét tất cả vào tay Lâm Tái Xuyên, "Vốn mang theo mấy thứ làm đồ ăn vặt. Kết quả cả đêm đều không muốn ăn. Anh ăn lót dạ trước đi".
"Cảm ơn." Lâm Tái Xuyên vặn mở một chai, uống ực một hơi hết sạch.
Một lát sau, Tín Túc đột nhiên thở dài nói: "Có phải miệng tôi quạ đen lắm không, đội trưởng Lâm?"
Nhắc ai, người đó chết.
"Không phải vấn đề của cậu."
Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: "Do tôi không tính toán chu đáo".
Tín Túc gượng cười: "Lúc ấy, tình huống thế này, không ai có thể nghĩ đến. Tôi cũng mãi đến khi mọi người không tìm được chiếc xe van kia mới nghĩ tới việc không chừng Phùng Nham Ngũ đã chết. Trừ phi, chiều qua có thể tìm được Phùng Nham Ngũ, nếu không, có thế nào cũng không thay đổi được cục diện trước mắt".
Mặt Tín Túc có vẻ lạnh nhạt, hờ hững, "Sống chết có số. Số Phùng Nham Ngũ không được sống đến ngày mai thì cảnh sát có làm gì cũng không cứu được ông ta".
Chuyên gia thuyết âm mưu nhiều năm như Tín Túc cũng phải sau khi Phùng Nham Ngũ chết mới nhận ra người đàn ông kia đến để giết người bịt miệng, đương nhiên những người khác càng không thể sớm nhận ra điểm này. Toàn bộ phương hướng điều tra của Lâm Tái Xuyên trong tình huống trước đó đều không có bất kì vấn đề gì.
Có điều, "bọn họ" ra tay quá nhanh. Trong lúc bản thân Phùng Nham Ngũ còn chưa nhận ra mình bị bại lộ, những người đó đã ra tay thủ tiêu trước.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Hiện giờ Hà Phương ở đâu?"
"Vẫn luôn ở Cục Công an thành phố, bố trí ở phòng khách. Chị Chương Phỉ tìm người trông coi", Tín Túc nhẹ giọng nói, "Tôi sợ những người đó cũng muốn giết Hà Phương để bịt miệng nên không dám để cậu ta đi".
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Ừm. Như vậy là tốt nhất".
Ở phương diện dự cảm diễn biến sự việc, phản ứng của Tín Túc luôn nhạy bén hơn bất kì người nào khác.
Tín Túc cảm giác công tác điều tra đang rơi vào giai đoạn khó có đột phá mới. Cậu phân tích cục diện trước mắt, "Người đàn ông ra tay với Phùng Nham Ngũ có thể sau khi để xe đi xuống đáy sông đã đổi một chiếc xe khác rời đi. Hơn nữa, ông ta có thể không đi qua ngã tư, cũng khó xác định thời gian... Việc tra soát tất cả các xe qua lại ở khu vực phía Bắc thành phố là không khả thi. Cảnh sát không có thông tin gì về người này. Giai đoạn hiện nay cũng rất khó điều tra tiếp".
"........."
Phía bên Lâm Tái Xuyên một lúc lâu không trả lời, Tín Túc liếc mắt nhìn lướt qua anh, thấy anh không biết đã mệt mỏi nên ngủ thiếp đi từ lúc nào, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Tín Túc cũng không nói gì nữa.
Từ khu vực phía Bắc quay lại trung tâm thành phố mất hơn hai giờ đi xe. Hai người bọn họ vốn rời khỏi hiện trường cuối cùng nhưng vì kỹ năng lái xe cao siêu của người nào đó nên hai người lại trở về sớm nhất.
Lâm Tái Xuyên không phải người có thói quen ngồi ghế phụ ngủ như lợn, gọi cũng không tỉnh như Tín Túc nên gần như lúc Tín Túc vừa dừng xe, anh đã tỉnh, chậm rãi ở mắt.
Sau đó, anh không hề đề phòng, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp phóng to trước mặt.
Tín Túc nghiêng người thò sang, dí sát vào, nhìn anh chằm chằm. Hai mắt đen nhánh bất ngờ đối diện anh. Hoa văn trên con ngươi nhìn rất rõ, mắt long lanh, lông mi từng sợi đen nhánh rõ ràng. Ánh mắt cậu nhìn anh mang theo vẻ tò mò nghiên cứu kĩ càng chưa kịp thu lại.
"......" Lâm Tái Xuyên hơi ngửa về sau, hỏi bình tĩnh, "Cậu đang làm gì vậy?"
Tín Túc vờ như không có việc gì, ngồi về chỗ, "Vị hành khách này, xe khách đã đến bến rồi. Tôi vừa định gọi anh dậy thì anh đã tỉnh rồi".
Trời đã tờ mờ sáng. Tín Túc đi theo Lâm Tái Xuyên trở lại văn phòng, nhìn anh lấy từ trong thùng ra một cốc mỳ và một quả trứng kho ăn liền.
Tín Túc hiếm thấy suy nghĩ trong một giây đồng hồ, không biết có phải gần đây bản thân ăn đến mức khiến kinh tế của Lâm Tái Xuyên trở nên khó khăn nên anh sinh hoạt túng quẫn như thế không. Sau đó, lương tâm cậu mới phát hiện hình như cậu có đặt bữa sáng cho hai người trên di động.
Các đồng sự khác còn chưa trở lại. Tín Túc ngửi mùi mỳ, buồn chán ngồi trên sô pha, hai tay nâng má, "Hiện giờ, chúng ta sắp xếp lại thông tin của toàn bộ vụ án này một lần nhé. Đầu tiên là Hà Phương giết Ngô Xương Quảng trước camera theo dõi. Lúc này, chúng ta có thể xác định cậu ta bị người khống chế, sai bảo. Mà người này đúng là Phùng Nham Ngũ. Bởi vì ông ta bị Ngô Xương Quảng biết được nhược điểm nào đó, cho nên sai Hà Phương giết người bịt miệng, lại dùng thân phận trẻ vị thành niên gánh tội thay mình. Sau đó, là người đàn ông không rõ thân phận, đón Phùng Nham Ngũ từ quán bar. Người này và Phùng Nham Ngũ thuộc cùng một tổ chức. Vì để phòng ngừa Phùng Nham Ngũ sa lưới, khai báo với cảnh sát, gây bất lợi cho tổ chức tội phạm nên ra tay giết người bịt miệng từ trước, xử lý Phùng Nham Ngũ. Cho nên, hiện tại, chúng ta có hai người bị hại, ba hung thủ. Một hung thủ sẽ không nói. Một hung thủ đã chết. Còn một hung thủ, đến tên là gì, chúng ta cũng không biết".
Còn việc Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ rốt cuộc có ân oán gì, Phùng Nham Ngũ vì sao muốn giết ông ta bịt miệng, hai người này đều đã chết nên không thể biết được.
Thông tin tư liệu trong kho của Cục Công an cũng chưa tìm được thông tin thân phận đối chiếu tương ứng của hung thủ cuối cùng kia. Chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ mặt, rất khó xác định thông tin cá nhân của ông ta. Hà Phương trầm mặc không chịu mở miệng. Trước mắt, manh mối có thể giúp cảnh sát tiếp tục truy vết và điều tra tiếp đã rất ít ỏi, không có mấy.
Tín Túc đi theo bọn họ suốt một đêm, ăn xong bữa sáng liền không chịu nổi, nằm ngủ trên sô pha. Lâm Tái Xuyên chỉnh điều hòa tăng lên hai độ, mở thêm chế độ cấp ẩm, một mình rời khỏi văn phòng.
Thi thể Phùng Nham Ngũ sau khi đưa về Cục Công an thành phố, bên pháp y có kết quả bước đầu kiểm tra thi thể rất nhanh.
"Đội trưởng Lâm, thời gian tử vong cụ thể của người này hẳn là lúc 2 giờ sáng hôm qua. Phía sau đầu có dấu vết bị vật nặng đánh vào. Nhưng nguyên nhân gây tử vong là do chết đuối. Không phải vứt xác sau khi giết người. Quá trình hẳn là thế này: Hung thủ tập kích từ phía sau nạn nhân, khiến nạn nhân mất đi ý thức. Sau đó, hung thủ nổ xe, cho đi xuống nước. Nhưng sau khi chiếc xe rơi xuống nước, nạn nhân khôi phục ý thức, từng giãy dụa muốn chạy thoát khỏi chiếc xe nhưng cuối cùng không thành công".
Phùng Nham Ngũ là bị nhốt ở trong xe, sống sờ sờ mà chết chìm. Cảm giác trơ mắt nhìn nước ngập kín trong xe, giãy dụa chết đi là một cách chết tuyệt vọng lại thống khổ.
Đồng chí pháp y nữ nói: "Đáng nhắc tới là, trên cổ tay nạn nhân, có dấu vết một vùng da bị lưỡi dao lột ra".
Lâm Tái Xuyên: "Lột da?"
"Chính là ý nghĩa theo mặt chữ, bị lột ra. Có người lột một khối da hình vuông mỗi cạnh khoảng 5cm trên cổ tay nạn nhân".
Ý tưởng điều tra ngay từ ban đầu của Cục Công an thành phố là, từ việc Phùng Nham Ngũ cả đêm chưa về nên cho rằng ông ta cùng đồng bọn chạy trốn đến khu vực phía Bắc thành phố. Các cảnh sát hình sự đều cho rằng Phùng Nham Ngũ làm vậy để trốn tránh điều tra của cảnh sát, biết việc bị bại lộ nên bỏ trốn.
Nhưng nếu Phùng Nham Ngũ bị "giết người bịt miệng" từ sớm rồi thì sao?
Chiếc xe van kia dưới sự theo dõi sát sao của cảnh sát mất tích đầy ly kỳ.
...
Cảnh sát rà soát toàn bộ khu vực phía Bắc thành phố một lượt, song chỉ không nghĩ tới khả năng xe hủy, người chết!
Tín Túc quay chiếc bút trên ngón tay, nói một công đôi việc, "Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng sau khi Phùng Nham Ngũ rời khỏi quán bar sẽ chủ động lọt vào tay cảnh sát, không biết chúng ta đã theo dõi ông ta. Nhưng dựa theo suy đoán này, ông ta không có lý do cả một đêm không hề về nhà. Ngày làm việc tiếp theo cũng không xuất hiện ở văn phòng luật sự. Trừ phi, ông ta đã không về nhà được".
Câu cuối cùng, giọng Tín Túc rất nhẹ, khiến những người ngồi nghe trong văn phòng thấy lạnh sởn tóc gáy.
Tín Túc đưa mắt liếc nhìn vị trí xuất hiện cuối cùng của chiếc xe van ở khu vực phía Bắc thành phố, khóe mắt hơi cong cong: "Khu vực ven thành phố này rất thú vị. Mọi người đã kiểm tra đường bộ. Vậy còn đường thủy thì sao?"
Nếu loại bỏ khả năng chiếc xe van kia đã rời khỏi thành phố, vùng đất phía Bắc thành phố kia có một con sông đào chạy quanh bảo vệ thành phố.
12 giờ đêm.
Ở con sông đào bảo vệ phía Bắc thành phố, mấy chiếc xe cảnh sát lấp lóe đèn xanh đỏ lao nhanh. Tiếng còi cảnh sát cũng vang vọng khắp nơi, khuấy động bóng đêm yên tĩnh của cả vùng.
Nơi sâu nhất của con sông đào bảo vệ thành phố này cùng không đến 10 mét. So với vùng biển Triệu Minh Viện bị vứt xác lần trước dễ trục vớt hơn nhiều. Cảnh sát Cục Công an thành phố và đội cứu hộ địa phương tìm kiếm suốt đêm, rà soát trên mặt sông suốt hai giờ đồng hồ, sau đó, từ dưới đáy sông, kéo lên một chiếc xe van.
Lúc chiếc xe van vừa được kéo lên khỏi mặt nước, xác Phùng Nham Ngũ bị nước đè ép vào trần xe. Đôi mắt chết không nhắm mắt như đang nhìn trừng trừng ra bên ngoài cửa sổ xe.
Sau khi xe được kéo lên bờ, Lâm Tái Xuyên đeo găng tay màu đen mở cửa xe van. Một dòng nước sông lạnh băng từ trong xe tuôn ra ngoài. Xác Phùng Nham Ngũ cũng theo đó trôi ra khỏi xe. Hai mắt vẫn mở trừng trừng.
Ông ta đã chết.
Ngoại trừ tiếng động của các cảnh sát khuân xác Phùng Nham Ngũ theo chỉ đạo của đội pháp y, hiện trường lâm vào một mảnh trầm mặc.
Bọn họ mất bốn ngày, từ Ngô Xương Quảng tra được Hà Phương, từ Hà Phương tra được Phùng Nham Ngũ, từ Phùng Nham Ngũ tra được tổ chức phạm tội phía sau ông ta...
Ai cũng biết Phùng Nham Ngũ là kíp đột phá của vụ án, là đầu mối then chốt quan trọng nhất. Nhưng hiện giờ, ông ta đã chết. Hung thủ thậm chí không để lại bất kì manh mối nào.
Sau một ngày một đêm toàn lực đuổi bắt, cảnh sát cuối cùng tìm được vị trí của Phùng Nham Ngũ. Không may, hung thủ giờ lại biến thành người bị hại. Phùng Nham Ngũ đã chết, không thể điều tra được gì.
Vụ án này đã xuất hiện hai mạng người.
Sắc mặt các cảnh sát ở đây đều rất không tốt.
Sắc mặt Tín Túc cũng rất không tốt. Cậu thấy rất buồn nôn. Cậu không biết khi nãy, đầu óc mình trúng cơn gió độc nào, nửa đêm không về nhà chui vào chăn ngủ còn chạy theo mấy tên cớm này đứng hứng gió biển suốt hai tiếng. Gió đêm lạnh lùng thổi loạn khắp mặt cậu.
Nếu chỉ lạnh thì cũng không sao. Nhưng thời gian Phùng Nham Ngũ tử vong chỉ sợ đã hơn 24 giờ. Trên thi thể ông ta chỗ nào cũng tản mát ra mùi hôi thối của xác chết khó có thể hình dung. Rồi còn thêm mùi nước biển tanh nồng.
Nhất là, gió biển tối nay còn không nhỏ. Mỗi khi có một cơn gió ẩm ướt mang theo mùi nước sông thổi qua đều ám vào khắp nơi trong xoang mũi của mỗi cảnh sát ở hiện trường. Không ai thoát nạn.
Tín Túc vội chạy về phía đầu hướng gió, cách thi thể hơn 50 mét, mặt đầy đau khổ, ngồi xổm, gần như quỳ rạp trên mặt đất: "Ọe! Ọe!"
"Khụ, khụ......!"
Tín Túc nôn đến nửa chết, nửa sống, suýt nữa nằm bò ra đất. Bên tai cậu đột nhiên truyền đến cảm giác hơi ngưa ngứa mơ hồ, như thể bị đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào. Bên tai phải của cậu bất ngờ treo quai một chiếc khẩu trang màu trắng.
Lâm Tái Xuyên đeo cho cậu một chiếc khẩu trang, thấp giọng nói: "Không thoải mái thì quay lại xe ngồi đi. Sẽ xong rất nhanh thôi".
Các cảnh sát bận rộn trục vớt trên mặt sông suốt hai giờ. Tín Túc mặc dù chưa làm gì nhưng vừa rồi nôn thốc nôn tháo cũng khiến cả người không còn sức lực. Cậu thều thào thì thầm một tiếng, nắm lấy cổ tay Lâm Tái Xuyên, ý bảo anh kéo cậu lên, "....."
Lâm Tái Xuyên hơi cúi lưng, một tay vòng ôm lấy người Tín Túc, gần như nhấc bổng cả người cậu lên.
Tín Túc vật vờ quay lại trong xe, cảm giác cơ thể này đã bị bầu không khí vừa rồi làm ô nhiễm, ngửi thế nào cũng thấy không thoải mái, lại không dám mở cửa sổ "thông gió".
Nửa tiếng sau, xe cảnh sát lần lượt rời đi. Lâm Tái Xuyên quay lại trong xe, phát hiện Tín Túc vốn đang ngồi ở ghế phụ đã chuyển sang ngồi ở ghế điều khiển.
Tín Túc quay đầu nhìn anh, cằm hơi hất về phía ghế phụ bên cạnh, "Anh trở lại rồi à? Tối nay, tôi sẽ đảm nhận vị trí lái xe".
Từ khi truy đuổi Phùng Nham Ngũ đến giờ, chỉ sợ Lâm Tái Xuyên đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt. Kể cả Tín Túc có yên tâm tin tưởng trình độ lái xe của anh thì dù sao cũng ít nhiều thấy không nỡ để anh lái xe.
Lâm Tái Xuyên không kiên trì, ngồi vào ghế phụ, cài đai an toàn.
Đường đi bằng phẳng, Tín Túc lái xe cảnh sát bay nhanh, "Nghe anh Hạ Tranh nói, mọi người đêm qua thức suốt đêm. Hôm nay lại làm việc cả đêm... Ban ngày ở bên ngoài, anh đã kịp ăn gì chưa?"
Lâm Tái Xuyên chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi không sao".
Anh dựa vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tín Túc quay đầu nhìn anh một cái.
Các cảnh sát khác thức đêm hai hôm, trên mặt rõ ràng chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra trạng thái phờ phạc "cả đêm không ngủ". Nhưng Lâm Tái Xuyên lại không như vậy. Người này giống như chưa từng để lộ ra vẻ suy sút. Bất kể nhìn anh lúc nào cũng là một vẻ vô cùng đẹp trai, bình tĩnh.
Không hổ là người do quốc gia đào tạo...
Môi Lâm Tái Xuyên hơi mấp máy, thấp giọng nói rõ từng chữ: "Lúc lái xe, tốt nhất nhìn phía trước".
Tín Túc yên lặng quay đầu lại, thuận tay tăng tốc, "Không phải hai mắt anh đang nhắm à?"
Nhớ tới gì đó, Tín Túc lấy ra hai chai tăng lực, một túi cá tuyết, nhét tất cả vào tay Lâm Tái Xuyên, "Vốn mang theo mấy thứ làm đồ ăn vặt. Kết quả cả đêm đều không muốn ăn. Anh ăn lót dạ trước đi".
"Cảm ơn." Lâm Tái Xuyên vặn mở một chai, uống ực một hơi hết sạch.
Một lát sau, Tín Túc đột nhiên thở dài nói: "Có phải miệng tôi quạ đen lắm không, đội trưởng Lâm?"
Nhắc ai, người đó chết.
"Không phải vấn đề của cậu."
Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: "Do tôi không tính toán chu đáo".
Tín Túc gượng cười: "Lúc ấy, tình huống thế này, không ai có thể nghĩ đến. Tôi cũng mãi đến khi mọi người không tìm được chiếc xe van kia mới nghĩ tới việc không chừng Phùng Nham Ngũ đã chết. Trừ phi, chiều qua có thể tìm được Phùng Nham Ngũ, nếu không, có thế nào cũng không thay đổi được cục diện trước mắt".
Mặt Tín Túc có vẻ lạnh nhạt, hờ hững, "Sống chết có số. Số Phùng Nham Ngũ không được sống đến ngày mai thì cảnh sát có làm gì cũng không cứu được ông ta".
Chuyên gia thuyết âm mưu nhiều năm như Tín Túc cũng phải sau khi Phùng Nham Ngũ chết mới nhận ra người đàn ông kia đến để giết người bịt miệng, đương nhiên những người khác càng không thể sớm nhận ra điểm này. Toàn bộ phương hướng điều tra của Lâm Tái Xuyên trong tình huống trước đó đều không có bất kì vấn đề gì.
Có điều, "bọn họ" ra tay quá nhanh. Trong lúc bản thân Phùng Nham Ngũ còn chưa nhận ra mình bị bại lộ, những người đó đã ra tay thủ tiêu trước.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Hiện giờ Hà Phương ở đâu?"
"Vẫn luôn ở Cục Công an thành phố, bố trí ở phòng khách. Chị Chương Phỉ tìm người trông coi", Tín Túc nhẹ giọng nói, "Tôi sợ những người đó cũng muốn giết Hà Phương để bịt miệng nên không dám để cậu ta đi".
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Ừm. Như vậy là tốt nhất".
Ở phương diện dự cảm diễn biến sự việc, phản ứng của Tín Túc luôn nhạy bén hơn bất kì người nào khác.
Tín Túc cảm giác công tác điều tra đang rơi vào giai đoạn khó có đột phá mới. Cậu phân tích cục diện trước mắt, "Người đàn ông ra tay với Phùng Nham Ngũ có thể sau khi để xe đi xuống đáy sông đã đổi một chiếc xe khác rời đi. Hơn nữa, ông ta có thể không đi qua ngã tư, cũng khó xác định thời gian... Việc tra soát tất cả các xe qua lại ở khu vực phía Bắc thành phố là không khả thi. Cảnh sát không có thông tin gì về người này. Giai đoạn hiện nay cũng rất khó điều tra tiếp".
"........."
Phía bên Lâm Tái Xuyên một lúc lâu không trả lời, Tín Túc liếc mắt nhìn lướt qua anh, thấy anh không biết đã mệt mỏi nên ngủ thiếp đi từ lúc nào, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Tín Túc cũng không nói gì nữa.
Từ khu vực phía Bắc quay lại trung tâm thành phố mất hơn hai giờ đi xe. Hai người bọn họ vốn rời khỏi hiện trường cuối cùng nhưng vì kỹ năng lái xe cao siêu của người nào đó nên hai người lại trở về sớm nhất.
Lâm Tái Xuyên không phải người có thói quen ngồi ghế phụ ngủ như lợn, gọi cũng không tỉnh như Tín Túc nên gần như lúc Tín Túc vừa dừng xe, anh đã tỉnh, chậm rãi ở mắt.
Sau đó, anh không hề đề phòng, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp phóng to trước mặt.
Tín Túc nghiêng người thò sang, dí sát vào, nhìn anh chằm chằm. Hai mắt đen nhánh bất ngờ đối diện anh. Hoa văn trên con ngươi nhìn rất rõ, mắt long lanh, lông mi từng sợi đen nhánh rõ ràng. Ánh mắt cậu nhìn anh mang theo vẻ tò mò nghiên cứu kĩ càng chưa kịp thu lại.
"......" Lâm Tái Xuyên hơi ngửa về sau, hỏi bình tĩnh, "Cậu đang làm gì vậy?"
Tín Túc vờ như không có việc gì, ngồi về chỗ, "Vị hành khách này, xe khách đã đến bến rồi. Tôi vừa định gọi anh dậy thì anh đã tỉnh rồi".
Trời đã tờ mờ sáng. Tín Túc đi theo Lâm Tái Xuyên trở lại văn phòng, nhìn anh lấy từ trong thùng ra một cốc mỳ và một quả trứng kho ăn liền.
Tín Túc hiếm thấy suy nghĩ trong một giây đồng hồ, không biết có phải gần đây bản thân ăn đến mức khiến kinh tế của Lâm Tái Xuyên trở nên khó khăn nên anh sinh hoạt túng quẫn như thế không. Sau đó, lương tâm cậu mới phát hiện hình như cậu có đặt bữa sáng cho hai người trên di động.
Các đồng sự khác còn chưa trở lại. Tín Túc ngửi mùi mỳ, buồn chán ngồi trên sô pha, hai tay nâng má, "Hiện giờ, chúng ta sắp xếp lại thông tin của toàn bộ vụ án này một lần nhé. Đầu tiên là Hà Phương giết Ngô Xương Quảng trước camera theo dõi. Lúc này, chúng ta có thể xác định cậu ta bị người khống chế, sai bảo. Mà người này đúng là Phùng Nham Ngũ. Bởi vì ông ta bị Ngô Xương Quảng biết được nhược điểm nào đó, cho nên sai Hà Phương giết người bịt miệng, lại dùng thân phận trẻ vị thành niên gánh tội thay mình. Sau đó, là người đàn ông không rõ thân phận, đón Phùng Nham Ngũ từ quán bar. Người này và Phùng Nham Ngũ thuộc cùng một tổ chức. Vì để phòng ngừa Phùng Nham Ngũ sa lưới, khai báo với cảnh sát, gây bất lợi cho tổ chức tội phạm nên ra tay giết người bịt miệng từ trước, xử lý Phùng Nham Ngũ. Cho nên, hiện tại, chúng ta có hai người bị hại, ba hung thủ. Một hung thủ sẽ không nói. Một hung thủ đã chết. Còn một hung thủ, đến tên là gì, chúng ta cũng không biết".
Còn việc Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ rốt cuộc có ân oán gì, Phùng Nham Ngũ vì sao muốn giết ông ta bịt miệng, hai người này đều đã chết nên không thể biết được.
Thông tin tư liệu trong kho của Cục Công an cũng chưa tìm được thông tin thân phận đối chiếu tương ứng của hung thủ cuối cùng kia. Chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ mặt, rất khó xác định thông tin cá nhân của ông ta. Hà Phương trầm mặc không chịu mở miệng. Trước mắt, manh mối có thể giúp cảnh sát tiếp tục truy vết và điều tra tiếp đã rất ít ỏi, không có mấy.
Tín Túc đi theo bọn họ suốt một đêm, ăn xong bữa sáng liền không chịu nổi, nằm ngủ trên sô pha. Lâm Tái Xuyên chỉnh điều hòa tăng lên hai độ, mở thêm chế độ cấp ẩm, một mình rời khỏi văn phòng.
Thi thể Phùng Nham Ngũ sau khi đưa về Cục Công an thành phố, bên pháp y có kết quả bước đầu kiểm tra thi thể rất nhanh.
"Đội trưởng Lâm, thời gian tử vong cụ thể của người này hẳn là lúc 2 giờ sáng hôm qua. Phía sau đầu có dấu vết bị vật nặng đánh vào. Nhưng nguyên nhân gây tử vong là do chết đuối. Không phải vứt xác sau khi giết người. Quá trình hẳn là thế này: Hung thủ tập kích từ phía sau nạn nhân, khiến nạn nhân mất đi ý thức. Sau đó, hung thủ nổ xe, cho đi xuống nước. Nhưng sau khi chiếc xe rơi xuống nước, nạn nhân khôi phục ý thức, từng giãy dụa muốn chạy thoát khỏi chiếc xe nhưng cuối cùng không thành công".
Phùng Nham Ngũ là bị nhốt ở trong xe, sống sờ sờ mà chết chìm. Cảm giác trơ mắt nhìn nước ngập kín trong xe, giãy dụa chết đi là một cách chết tuyệt vọng lại thống khổ.
Đồng chí pháp y nữ nói: "Đáng nhắc tới là, trên cổ tay nạn nhân, có dấu vết một vùng da bị lưỡi dao lột ra".
Lâm Tái Xuyên: "Lột da?"
"Chính là ý nghĩa theo mặt chữ, bị lột ra. Có người lột một khối da hình vuông mỗi cạnh khoảng 5cm trên cổ tay nạn nhân".
/109
|