"Để cậu ta kí tên trên bản ghi chép lời khai, sau đó dẫn đến trại tạm giam. Ngày mai, tôi sẽ thẩm vấn cậu ta lần nữa". Nghe thấy tin tức bên Trịnh Trị Quốc, Lâm Tái Xuyên không thèm liếc nhìn Hứa Ấu Nghi, lập tức ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trịnh Trị Quốc cùng một vòng cảnh sát vây bên ngoài phỏng thẩm vấn. Lâm Tái Xuyên hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Giọng Trịnh Trị Quốc hơi khó tin: "Trần Chí Lâm buổi chiều thế nhưng không nói, lúc ấy ra ngoài cùng Hứa Ấu Nghi không phải bốn mà là năm người".
Lâm Tái Xuyên ngẩn ra: "Cái gì?"
Người thứ năm này vừa từ đâu chui ra?
Trịnh Trị Quốc giải thích: "La Quân và Quách Hải Nghiệp vừa mới khai báo, lúc ấy ở cùng bọn họ, ngoài Hứa Ấu Nghi, còn có một nam sinh tên là Lý Tử Sung".
"Lý Tử Sung này mới là người hoàn toàn vô hình, chỉ đứng cạnh xem trò vui, không hề ra tay đánh Trương Minh Hoa, cũng không tham gia hành động xử lý thi thể. Giống như chỉ đơn thuần đi theo góp đủ số thăm quan".
"Nhưng mấy hôm trước, khi đồng nghiệp của chúng ta tiến hành thăm dò cậu ta, Lý Tử Sung đã giấu cảnh sát việc cậu ta cũng tham gia chuyện này, chỉ thừa nhận có ba người Trần Chí Lâm".
Nghe thấy "thu hoạch ngoài ý muốn" này, vẻ mặt tất cả cảnh sát ở đây đều hơi bất ngờ.
Bọn họ vốn dĩ đều cho rằng vụ án Trương Minh Hoa đã sớm có kết quả. Không nghĩ tới việc đột nhiên nhảy ra một "nghi phạm"!
Chương Phỉ chà xát hai bàn tay, buồn bã nói: "Á... tôi bỗng nhiên thấy lạnh cả cột sống".
Không giống với tình huống của Hứa Ấu Nghi, nếu không phải hai người La Quân chủ động khai báo, bọn họ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của người tên Lý Tử Sung này!
Tín Túc đứng bên cạnh, một tay gõ gõ bàn, một tay sờ sờ cằm như đang suy nghĩ.
"Căn cứ lời khai của La Quân và Quách Hải Nghiệp, việc bọn họ giấu giếm Lý Tử Sung và Hứa Ấu Nghi là do cha mẹ họ dạy họ nói vậy. Hiện giờ, phụ huynh bọn họ đều đang ở phòng chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể thông tin". Sắc mặt Trịnh Trị Quốc lúc nói chuyện hơi khó coi.
Về phần là ai liên hệ cha mẹ bọn họ —— Đáp án rõ ràng.
Tín Túc không khỏi lẩm bẩm, nói: "Sao cha mẹ lại dạy con nói dối trước mặt cảnh sát? Á, công tác phổ cập pháp luật ở thành phố Phù Tụ thật đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa".
"Có thể là do ôm tâm lý ăn may. Nếu mấy lời sáo rỗng này lừa được cảnh sát phân cục, lừa dối xong cũng không ai phải chịu trách nhiệm". Chương Phỉ lạnh nhạt nói, "Nếu không phải đội trưởng Lâm tiếp nhận án này, vụ án Trương Minh Hoa chỉ sợ đã sớm có "kết quả", căn bản không tra đến trên người Hứa Ấu Nghi."
Lâm Tái Xuyên rũ mắt suy tư, "Hứa Ấu Nghi không thể lộ mặt vì cha cậu ta là Hứa Ninh Viễn. Vậy Lý Tử Sung là vì lý do gì? Vì sao cậu ta không bị đẩy ra gánh tội như Trần Chí Lâm? Nếu cậu ta không tham dự quá trình gây án, cậu ta càng không cần phải che che giấu giấu như vậy".
Tín Túc lật giở tài liệu một chút, nói rõ ràng: "Ừm, tuy rằng cậu ta không có người cha có tiền, có thế nhưng cậu ta có một chị gái gả vào gia đình giàu sang quyền thế, tên là Lý Tử Viện".
"Tuy nhiên, dù sao thì Lý Tử Sung cũng hẳn là không có ảnh hưởng gì đối với vụ án mạng này". Chương Phỉ cẩn thận nói, "Cậu ta từ đầu đến cuối không động tay chân gì, cũng không xúi giục ai, cùng lắm chỉ là người đứng xem, hẳn không tính là đồng phạm?"
Tín Túc mơ hồ cảm giác có điểm kỳ quái, lầm bầm: "Không định ra tay thì cậu ta vì sao muốn đi ra ngoài cùng Hứa Ấu Nghi? Bọn họ có ân oán gì?"
Sa Bình Triết nhíu mày, nói: "Có thể là tên nhóc con thích xem trò vui? Suy nghĩ của mấy tên nhóc bây giờ, tôi không hiểu chút nào".
"Thông báo Lý Tử Sung tới Cục Công an thành phố một chuyến", Lâm Tái Xuyên lập tức sắp đặt, nói, "Mặt khác, gọi điện thoại cho bên trại tạm giam, xác nhận lại tình huống lúc đó với Trần Chí Lâm thêm một lần".
"Rõ!"
"Phó đội Trịnh, anh đến gặp cha mẹ mấy người bọn họ một lần, điều tra rõ xem rốt cuộc người xúi giục bọn họ bao che cho tội phạm là ai".
Trịnh Trị Quốc gật đầu một cái.
Tín Túc ở bên cạnh khẽ nhắc nhở, "Hứa Ninh Viễn hiện tại không ở trong tỉnh, có thể là chỉ đạo từ xa. Gần đây ông ta đang sứt đầu mẻ trán vì việc của Hứa Ấu Nghi. Hiện tại, lúc này... chắc hẳn ông ta đã nhận được tin Hứa Ấu Nghi bị bắt".
"Có điều, theo tôi biết, người này làm việc khá cẩn thận. Tôi từng liên hệ với ông ta vài lần, đều rất khó ứng phó. Chỉ sợ ông ta sẽ không lưu lại manh mối".
Lâm Tái Xuyên hơi nhăn mày.
Nếu Hứa Ninh Viễn không trở lại vùng này, bọn họ trước mắt cũng không thể chạy ra tỉnh khác để bắt người về.
Thật ra, vụ án Trương Minh Hoa đến đây đã có thể kết thúc. Nguyên nhân, quá trình, kết quả đều vô cùng rõ ràng. Những việc còn lại chỉ là việc của Viện Kiểm sát cùng Tòa án. Kể cả Hứa Ấu Nghi không chịu nhận tội, lời khai làm chứng của những người khác cũng có thể làm chứng lẫn nhau. Hơn nữa, một Lý Tử Sung thờ ơ lạnh nhạt đủ để chải vuốt rõ ràng toàn bộ ngọn nguồn vụ án.
Có điều, trong vụ án mạng này lại có rất nhiều nội tình chưa được điều tra rõ ràng.
Hứa Ấu Nghi đã làm gì với Lưu Tĩnh? Đã làm gì với những "người theo đuổi" cô? Trương Minh Hoa nói "Mày sẽ gặp báo ứng" với Hứa Ấu Nghi phải chăng vì cậu ta đã biết gì đó?
Lưu Tĩnh tự sát thân vong trước mặt bao người, theo mặt pháp luật mà nói, không thể quy kết nguyên nhân cái chết của cô lên người Hứa Ấu Nghi. Nhưng Lâm Tái Xuyên vẫn muốn điều tra chân tướng rõ ràng.
"Lý Tử Viện này cũng là học sinh tốt nghiệp trung học từ trường Thịnh Tài". Tín Túc lật giở tài liệu về học sinh trên tay, vẻ mặt có hơi ngoài ý muốn, nhỏ giọng thì thầm, "Hai chị em người này kém nhau 6 tuổi, còn có thể làm bạn học sao".
Nhận được điện thoại thông báo của cảnh sát, Lý Tử Sung đến Cục Công an thành phố rất nhanh.
Nhìn thấy bản thân Lý Tử Sung, các cảnh sát tức khắc hiểu được vì sao hôm đó, cậu ta không ra tay.
Dáng người Lý Tử Sung nho nhỏ gầy gầy, lớn lên giống cái mầm cây không đủ dinh dưỡng, chiều cao gần như mỗi lần đứng xếp hàng đều được đứng làm "người dẫn đầu" ở đằng trước, hai cái đùi cộng lại còn chưa to bằng một bên cánh tay của Sa Bình Triết.
Cả người xương cốt đều nhỏ nhắn mảnh mai. Chỉ sợ bên ngoài giông bão to một chút là có thể thổi bay cậu. Cậu có ra tay đánh người chắc cũng không khác bị mèo cào là mấy. Đúng là không có điều kiện bên ngoài.
Bị Lâm Tái Xuyên hỏi vài câu, Lý Tử Sung không hề đấu tranh, lập tức thừa nhận lúc đó bản thân cũng ở hiện trường vụ án, đứng ngoài xem toàn bộ quá trình Hứa Ấu Nghi ngộ sát và xử lý thi thể.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hỏi dò: "Nếu cậu không thẹn với lương tâm, ngay từ đầu vì sao lại nói dối với cảnh sát?"
Lý Tử Sung cắn cắn môi: "Thật ra tôi không vấn đề gì. Nhưng Hứa Ấu Nghi nói với tôi, bảo tôi không được thừa nhận. Cậu ta sẽ giải quyết chuyện này. Như vậy, sau này sẽ không có người đến làm phiền tôi. Vì vậy, sau đó, tôi nói dựa trên những điều cậu ta dạy tôi".
Lâm Tái Xuyên: "Cậu và Hứa Ấu Nghi là quan hệ gì?"
"Tôi không thân với cậu ta lắm... Nhưng anh rể tôi và cha cậu ta quan hệ khá tốt".
Lâm Tái Xuyên vốn dĩ không hiểu vì sao Hứa Ấu Nghi muốn giúp Lý Tử Sung giấu diếm hành tung. Hiện giờ, việc này đã được giải thích hơp lý.
Có thể Hứa Ninh Viễn muốn tặng cho bọn họ cơ hội thuận nước giong thuyền, khi vớt con trai mình thì thuận tay vớt cả Lý Tử Sung một chút. Cho nên, tung tích cả hai người này đều được che giấu.
—— Lúc ông ta làm như vậy chắc hoàn toàn không nghĩ tới việc vụ án này sẽ bị làm lớn như vậy, cũng không nghĩ tới việc Cục Công an thành phố sẽ điều tra rõ ràng. Nếu không, tuyệt đối ông ta không có khả năng làm mấy chuyện vẽ vời vô ích này.
"Cậu nói không thân với Hứa Ấu Nghi. Ngày đó vì sao cậu lại cùng cậu ta đi tìm Trương Minh Hoa?"
Lý Tử Sung nói: "Tôi không thích Trương Minh Hoa nhưng cũng không chán ghét đến mức muốn đánh cậu ta. Cho nên, tôi chỉ muốn đi theo xem xem Hứa Ấu Nghi dạy bảo cậu ta thế nào".
Cậu ta tỏ vẻ đáng thương, chìa hai lòng tay: "Chú cảnh sát, tôi thật sự không ra tay. Tất cả những người khác đều có thể làm chứng".
Ba người Trần Chí Lâm xác thật đều thừa nhận Lý Tử Sung không hề tham gia trong toàn bộ hành trình bọn họ xô xát với Trương Minh Hoa. Thằng quỷ nhỏ này chỉ muốn đi theo để xem trò vui nên xui xẻo kéo bản thân chui xuống hố.
Lâm Tái Xuyên suy tư một lúc, lại hỏi, "Vì sao cậu chán ghét Trương Minh Hoa? Giữa hai người các cậu từng phát sinh mâu thuẫn gì sao?"
Lý Tử Sung nghĩ nghĩ, nói: "Có đôi khi, chán ghét và có ác ý với một người cũng không cần lý do".
Tín Túc đang ngồi ngoài hóng trò vui, nghe thấy lời này, hơi ngạc nhiên nhìn Lý Tử Sung.
—— Tên nhóc con mới vừa thành niên, còn chưa tốt nghiệp trung học thế nhưng có thể nói ra câu có tính "triết học" như vậy!
"Cậu ta thành tích học tập tốt, lớn lên lại cao ráo, đẹp trai, thầy cô đều rất thích cậu ta". Lý Tử Sung hơi nhíu nhíu mày: "Cho nên tôi chán ghét cậu ta. Cũng có thể là ghen tị. Cậu ta có rất nhiều thứ mà tôi không có".
Lâm Tái Xuyên: "........."
Anh nhất thời không nói gì.
Trẻ con thích và ghét nhiều khi chỉ đơn giản như vậy. Không cần lý do có thể thấy chán ghét một người.
Tín Túc cảm giác so với Hứa Ấu Nghi đầy miệng không một lời nói thật, Lý Tử Sung này chính là kiểu "ngốc nghếch, ngọt ngào, trong sáng" hỏi gì đáp nấy; hơn nữa, trong lòng nghĩ gì nói đó, không hề kiêng dè, như thể đối mặt với cậu ta không phải cảnh sát mà là người chị tri kỷ.
Cậu nghe thấy hơi tẻ nhạt, vô vị, tháo tai nghe xuống, rời khỏi phòng quan sát.
Vụ án Trương Minh Hoa hẳn có thể hạ màn —— Hứa Ấu Nghi đã bị bắt giam. Hứa Ninh Viễn biết sự tình bại lộ, trong ngắn hạn cũng không dám trở lại thành phố Phù Tụ. Cảnh sát hiện tại chỉ cần chờ ông ta lộ ra dấu vết là có thể "bắt ba ba vào rọ".
Tín Túc thở phào một hơi. Thứ bảy, cậu chạy đến Cục Công an thành phố tăng ca, còn mang theo một thân "bệnh tật", tinh thần lúc này khá tốt, cảm thấy tối nay phải tự khen thưởng bản thân một chút. Sau đó, ngày mai, ở nhà ngủ một giấc thật ngon...
Nghĩ đến đây, Tín Túc không phát ra tiếng động cười cười, bước mấy bước về phía trước, nhìn thấy một cô gái ngồi ngay ngắn trong hành lang cách đó không xa.
Lý Tử sung đi cùng chị gái tới Cục Công an thành phố. Lúc này, Lý Tử Viện đang ở bên ngoài, chờ thẩm vấn kết thúc, dẫn người về nhà.
Theo điều tra của cảnh sát, cha mẹ Lý Tử Sung qua đời từ rất sớm, hai chị em sống nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn. Tình cảm hai người luôn rất tốt.
Lý Tử Viện khép hai đầu gối, ngồi trên ghế dài. Mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, rất xinh đẹp. Trên người khoác một chiếc áo khoác trắng tinh, hai tay mang một đôi găng tay ren màu trắng, đặt giao nhau trước người, dáng vẻ tao nhã giống ngôi sao nữ.
Tín Túc đi ngang qua người cô, không để ý liếc mắt nhìn nhìn, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ vài giây đồng hồ trôi qua, bước chân cậu bỗng nhiên chậm lại. Tín Túc kinh ngạc quay người, hơi ngập ngừng, đánh giá Lý Tử Viện.
Lúc xem ảnh chụp trên tài liệu thông tin, cậu không nhận ra. Nhưng khi nhìn thấy bản thân Lý Tử Viện, Tín Túc đột nhiên có một cảm giác quen thuộc vô cùng kì lạ. Chắc chắn cậu đã từng gặp người này ở một nơi nào đó. Hơn nữa, người này lưu lại cho cậu ấn tượng rất sâu đậm.
Trịnh Trị Quốc cùng một vòng cảnh sát vây bên ngoài phỏng thẩm vấn. Lâm Tái Xuyên hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Giọng Trịnh Trị Quốc hơi khó tin: "Trần Chí Lâm buổi chiều thế nhưng không nói, lúc ấy ra ngoài cùng Hứa Ấu Nghi không phải bốn mà là năm người".
Lâm Tái Xuyên ngẩn ra: "Cái gì?"
Người thứ năm này vừa từ đâu chui ra?
Trịnh Trị Quốc giải thích: "La Quân và Quách Hải Nghiệp vừa mới khai báo, lúc ấy ở cùng bọn họ, ngoài Hứa Ấu Nghi, còn có một nam sinh tên là Lý Tử Sung".
"Lý Tử Sung này mới là người hoàn toàn vô hình, chỉ đứng cạnh xem trò vui, không hề ra tay đánh Trương Minh Hoa, cũng không tham gia hành động xử lý thi thể. Giống như chỉ đơn thuần đi theo góp đủ số thăm quan".
"Nhưng mấy hôm trước, khi đồng nghiệp của chúng ta tiến hành thăm dò cậu ta, Lý Tử Sung đã giấu cảnh sát việc cậu ta cũng tham gia chuyện này, chỉ thừa nhận có ba người Trần Chí Lâm".
Nghe thấy "thu hoạch ngoài ý muốn" này, vẻ mặt tất cả cảnh sát ở đây đều hơi bất ngờ.
Bọn họ vốn dĩ đều cho rằng vụ án Trương Minh Hoa đã sớm có kết quả. Không nghĩ tới việc đột nhiên nhảy ra một "nghi phạm"!
Chương Phỉ chà xát hai bàn tay, buồn bã nói: "Á... tôi bỗng nhiên thấy lạnh cả cột sống".
Không giống với tình huống của Hứa Ấu Nghi, nếu không phải hai người La Quân chủ động khai báo, bọn họ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của người tên Lý Tử Sung này!
Tín Túc đứng bên cạnh, một tay gõ gõ bàn, một tay sờ sờ cằm như đang suy nghĩ.
"Căn cứ lời khai của La Quân và Quách Hải Nghiệp, việc bọn họ giấu giếm Lý Tử Sung và Hứa Ấu Nghi là do cha mẹ họ dạy họ nói vậy. Hiện giờ, phụ huynh bọn họ đều đang ở phòng chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể thông tin". Sắc mặt Trịnh Trị Quốc lúc nói chuyện hơi khó coi.
Về phần là ai liên hệ cha mẹ bọn họ —— Đáp án rõ ràng.
Tín Túc không khỏi lẩm bẩm, nói: "Sao cha mẹ lại dạy con nói dối trước mặt cảnh sát? Á, công tác phổ cập pháp luật ở thành phố Phù Tụ thật đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa".
"Có thể là do ôm tâm lý ăn may. Nếu mấy lời sáo rỗng này lừa được cảnh sát phân cục, lừa dối xong cũng không ai phải chịu trách nhiệm". Chương Phỉ lạnh nhạt nói, "Nếu không phải đội trưởng Lâm tiếp nhận án này, vụ án Trương Minh Hoa chỉ sợ đã sớm có "kết quả", căn bản không tra đến trên người Hứa Ấu Nghi."
Lâm Tái Xuyên rũ mắt suy tư, "Hứa Ấu Nghi không thể lộ mặt vì cha cậu ta là Hứa Ninh Viễn. Vậy Lý Tử Sung là vì lý do gì? Vì sao cậu ta không bị đẩy ra gánh tội như Trần Chí Lâm? Nếu cậu ta không tham dự quá trình gây án, cậu ta càng không cần phải che che giấu giấu như vậy".
Tín Túc lật giở tài liệu một chút, nói rõ ràng: "Ừm, tuy rằng cậu ta không có người cha có tiền, có thế nhưng cậu ta có một chị gái gả vào gia đình giàu sang quyền thế, tên là Lý Tử Viện".
"Tuy nhiên, dù sao thì Lý Tử Sung cũng hẳn là không có ảnh hưởng gì đối với vụ án mạng này". Chương Phỉ cẩn thận nói, "Cậu ta từ đầu đến cuối không động tay chân gì, cũng không xúi giục ai, cùng lắm chỉ là người đứng xem, hẳn không tính là đồng phạm?"
Tín Túc mơ hồ cảm giác có điểm kỳ quái, lầm bầm: "Không định ra tay thì cậu ta vì sao muốn đi ra ngoài cùng Hứa Ấu Nghi? Bọn họ có ân oán gì?"
Sa Bình Triết nhíu mày, nói: "Có thể là tên nhóc con thích xem trò vui? Suy nghĩ của mấy tên nhóc bây giờ, tôi không hiểu chút nào".
"Thông báo Lý Tử Sung tới Cục Công an thành phố một chuyến", Lâm Tái Xuyên lập tức sắp đặt, nói, "Mặt khác, gọi điện thoại cho bên trại tạm giam, xác nhận lại tình huống lúc đó với Trần Chí Lâm thêm một lần".
"Rõ!"
"Phó đội Trịnh, anh đến gặp cha mẹ mấy người bọn họ một lần, điều tra rõ xem rốt cuộc người xúi giục bọn họ bao che cho tội phạm là ai".
Trịnh Trị Quốc gật đầu một cái.
Tín Túc ở bên cạnh khẽ nhắc nhở, "Hứa Ninh Viễn hiện tại không ở trong tỉnh, có thể là chỉ đạo từ xa. Gần đây ông ta đang sứt đầu mẻ trán vì việc của Hứa Ấu Nghi. Hiện tại, lúc này... chắc hẳn ông ta đã nhận được tin Hứa Ấu Nghi bị bắt".
"Có điều, theo tôi biết, người này làm việc khá cẩn thận. Tôi từng liên hệ với ông ta vài lần, đều rất khó ứng phó. Chỉ sợ ông ta sẽ không lưu lại manh mối".
Lâm Tái Xuyên hơi nhăn mày.
Nếu Hứa Ninh Viễn không trở lại vùng này, bọn họ trước mắt cũng không thể chạy ra tỉnh khác để bắt người về.
Thật ra, vụ án Trương Minh Hoa đến đây đã có thể kết thúc. Nguyên nhân, quá trình, kết quả đều vô cùng rõ ràng. Những việc còn lại chỉ là việc của Viện Kiểm sát cùng Tòa án. Kể cả Hứa Ấu Nghi không chịu nhận tội, lời khai làm chứng của những người khác cũng có thể làm chứng lẫn nhau. Hơn nữa, một Lý Tử Sung thờ ơ lạnh nhạt đủ để chải vuốt rõ ràng toàn bộ ngọn nguồn vụ án.
Có điều, trong vụ án mạng này lại có rất nhiều nội tình chưa được điều tra rõ ràng.
Hứa Ấu Nghi đã làm gì với Lưu Tĩnh? Đã làm gì với những "người theo đuổi" cô? Trương Minh Hoa nói "Mày sẽ gặp báo ứng" với Hứa Ấu Nghi phải chăng vì cậu ta đã biết gì đó?
Lưu Tĩnh tự sát thân vong trước mặt bao người, theo mặt pháp luật mà nói, không thể quy kết nguyên nhân cái chết của cô lên người Hứa Ấu Nghi. Nhưng Lâm Tái Xuyên vẫn muốn điều tra chân tướng rõ ràng.
"Lý Tử Viện này cũng là học sinh tốt nghiệp trung học từ trường Thịnh Tài". Tín Túc lật giở tài liệu về học sinh trên tay, vẻ mặt có hơi ngoài ý muốn, nhỏ giọng thì thầm, "Hai chị em người này kém nhau 6 tuổi, còn có thể làm bạn học sao".
Nhận được điện thoại thông báo của cảnh sát, Lý Tử Sung đến Cục Công an thành phố rất nhanh.
Nhìn thấy bản thân Lý Tử Sung, các cảnh sát tức khắc hiểu được vì sao hôm đó, cậu ta không ra tay.
Dáng người Lý Tử Sung nho nhỏ gầy gầy, lớn lên giống cái mầm cây không đủ dinh dưỡng, chiều cao gần như mỗi lần đứng xếp hàng đều được đứng làm "người dẫn đầu" ở đằng trước, hai cái đùi cộng lại còn chưa to bằng một bên cánh tay của Sa Bình Triết.
Cả người xương cốt đều nhỏ nhắn mảnh mai. Chỉ sợ bên ngoài giông bão to một chút là có thể thổi bay cậu. Cậu có ra tay đánh người chắc cũng không khác bị mèo cào là mấy. Đúng là không có điều kiện bên ngoài.
Bị Lâm Tái Xuyên hỏi vài câu, Lý Tử Sung không hề đấu tranh, lập tức thừa nhận lúc đó bản thân cũng ở hiện trường vụ án, đứng ngoài xem toàn bộ quá trình Hứa Ấu Nghi ngộ sát và xử lý thi thể.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chằm chằm, hỏi dò: "Nếu cậu không thẹn với lương tâm, ngay từ đầu vì sao lại nói dối với cảnh sát?"
Lý Tử Sung cắn cắn môi: "Thật ra tôi không vấn đề gì. Nhưng Hứa Ấu Nghi nói với tôi, bảo tôi không được thừa nhận. Cậu ta sẽ giải quyết chuyện này. Như vậy, sau này sẽ không có người đến làm phiền tôi. Vì vậy, sau đó, tôi nói dựa trên những điều cậu ta dạy tôi".
Lâm Tái Xuyên: "Cậu và Hứa Ấu Nghi là quan hệ gì?"
"Tôi không thân với cậu ta lắm... Nhưng anh rể tôi và cha cậu ta quan hệ khá tốt".
Lâm Tái Xuyên vốn dĩ không hiểu vì sao Hứa Ấu Nghi muốn giúp Lý Tử Sung giấu diếm hành tung. Hiện giờ, việc này đã được giải thích hơp lý.
Có thể Hứa Ninh Viễn muốn tặng cho bọn họ cơ hội thuận nước giong thuyền, khi vớt con trai mình thì thuận tay vớt cả Lý Tử Sung một chút. Cho nên, tung tích cả hai người này đều được che giấu.
—— Lúc ông ta làm như vậy chắc hoàn toàn không nghĩ tới việc vụ án này sẽ bị làm lớn như vậy, cũng không nghĩ tới việc Cục Công an thành phố sẽ điều tra rõ ràng. Nếu không, tuyệt đối ông ta không có khả năng làm mấy chuyện vẽ vời vô ích này.
"Cậu nói không thân với Hứa Ấu Nghi. Ngày đó vì sao cậu lại cùng cậu ta đi tìm Trương Minh Hoa?"
Lý Tử Sung nói: "Tôi không thích Trương Minh Hoa nhưng cũng không chán ghét đến mức muốn đánh cậu ta. Cho nên, tôi chỉ muốn đi theo xem xem Hứa Ấu Nghi dạy bảo cậu ta thế nào".
Cậu ta tỏ vẻ đáng thương, chìa hai lòng tay: "Chú cảnh sát, tôi thật sự không ra tay. Tất cả những người khác đều có thể làm chứng".
Ba người Trần Chí Lâm xác thật đều thừa nhận Lý Tử Sung không hề tham gia trong toàn bộ hành trình bọn họ xô xát với Trương Minh Hoa. Thằng quỷ nhỏ này chỉ muốn đi theo để xem trò vui nên xui xẻo kéo bản thân chui xuống hố.
Lâm Tái Xuyên suy tư một lúc, lại hỏi, "Vì sao cậu chán ghét Trương Minh Hoa? Giữa hai người các cậu từng phát sinh mâu thuẫn gì sao?"
Lý Tử Sung nghĩ nghĩ, nói: "Có đôi khi, chán ghét và có ác ý với một người cũng không cần lý do".
Tín Túc đang ngồi ngoài hóng trò vui, nghe thấy lời này, hơi ngạc nhiên nhìn Lý Tử Sung.
—— Tên nhóc con mới vừa thành niên, còn chưa tốt nghiệp trung học thế nhưng có thể nói ra câu có tính "triết học" như vậy!
"Cậu ta thành tích học tập tốt, lớn lên lại cao ráo, đẹp trai, thầy cô đều rất thích cậu ta". Lý Tử Sung hơi nhíu nhíu mày: "Cho nên tôi chán ghét cậu ta. Cũng có thể là ghen tị. Cậu ta có rất nhiều thứ mà tôi không có".
Lâm Tái Xuyên: "........."
Anh nhất thời không nói gì.
Trẻ con thích và ghét nhiều khi chỉ đơn giản như vậy. Không cần lý do có thể thấy chán ghét một người.
Tín Túc cảm giác so với Hứa Ấu Nghi đầy miệng không một lời nói thật, Lý Tử Sung này chính là kiểu "ngốc nghếch, ngọt ngào, trong sáng" hỏi gì đáp nấy; hơn nữa, trong lòng nghĩ gì nói đó, không hề kiêng dè, như thể đối mặt với cậu ta không phải cảnh sát mà là người chị tri kỷ.
Cậu nghe thấy hơi tẻ nhạt, vô vị, tháo tai nghe xuống, rời khỏi phòng quan sát.
Vụ án Trương Minh Hoa hẳn có thể hạ màn —— Hứa Ấu Nghi đã bị bắt giam. Hứa Ninh Viễn biết sự tình bại lộ, trong ngắn hạn cũng không dám trở lại thành phố Phù Tụ. Cảnh sát hiện tại chỉ cần chờ ông ta lộ ra dấu vết là có thể "bắt ba ba vào rọ".
Tín Túc thở phào một hơi. Thứ bảy, cậu chạy đến Cục Công an thành phố tăng ca, còn mang theo một thân "bệnh tật", tinh thần lúc này khá tốt, cảm thấy tối nay phải tự khen thưởng bản thân một chút. Sau đó, ngày mai, ở nhà ngủ một giấc thật ngon...
Nghĩ đến đây, Tín Túc không phát ra tiếng động cười cười, bước mấy bước về phía trước, nhìn thấy một cô gái ngồi ngay ngắn trong hành lang cách đó không xa.
Lý Tử sung đi cùng chị gái tới Cục Công an thành phố. Lúc này, Lý Tử Viện đang ở bên ngoài, chờ thẩm vấn kết thúc, dẫn người về nhà.
Theo điều tra của cảnh sát, cha mẹ Lý Tử Sung qua đời từ rất sớm, hai chị em sống nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn. Tình cảm hai người luôn rất tốt.
Lý Tử Viện khép hai đầu gối, ngồi trên ghế dài. Mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, rất xinh đẹp. Trên người khoác một chiếc áo khoác trắng tinh, hai tay mang một đôi găng tay ren màu trắng, đặt giao nhau trước người, dáng vẻ tao nhã giống ngôi sao nữ.
Tín Túc đi ngang qua người cô, không để ý liếc mắt nhìn nhìn, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ vài giây đồng hồ trôi qua, bước chân cậu bỗng nhiên chậm lại. Tín Túc kinh ngạc quay người, hơi ngập ngừng, đánh giá Lý Tử Viện.
Lúc xem ảnh chụp trên tài liệu thông tin, cậu không nhận ra. Nhưng khi nhìn thấy bản thân Lý Tử Viện, Tín Túc đột nhiên có một cảm giác quen thuộc vô cùng kì lạ. Chắc chắn cậu đã từng gặp người này ở một nơi nào đó. Hơn nữa, người này lưu lại cho cậu ấn tượng rất sâu đậm.
/109
|