ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 105
Không gì hơn việc giết người diệt tâm
Bởi vì tính chất gây chấn động xã hội của vụ án Thiệu Từ, hơn nữa còn thêm một con ông cháu cha chết không rõ ràng trên đường lớn, Lâm Tái Xuyên bị kéo đi mở cuộc họp cả buổi chiều nên lúc này không có mặt ở văn phòng. Trịnh Trị Quốc nghe đối phương nói liền đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Hạ Tranh theo sát phía sau. Tín Túc tay nâng má nghĩ nghĩ, mặt đầy tò mò, không chê rắc rối cũng đi theo để xem ồn ào.
Cảnh sát trẻ tuổi kia miệng nói không ngừng: “Vừa nghe tin Dương Kiến Chương xảy ra chuyện, hai vị lớn tuổi này đã ngồi chuyến bay sớm nhất chạy đến đây... Tôi nhìn dáng vẻ hùng hổ kia chỉ sợ bọn họ đến không có ý tốt“.
Mấy người Trịnh Trị Quốc vừa đến nơi đã nghe thấy một cảnh sát nhỏ giọng nói với hai vợ chồng họ Dương, “Cảnh sát giao thông dựa vào video giám sát và dấu vết lưu lại trên mặt đường ở hiện trường vụ án, bước đầu xác định là tai nạn giao thông phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng tình hình cụ thể...”
Trước mặt cảnh sát đang nói là một người đàn bà cao gầy mảnh dẻ, nhìn không ra tuổi. Tóc trên đầu người này đen nhánh, trạng thái làn da được bảo dưỡng vô cùng cẩn thận. Chẳng qua, người này có hai mắt nhỏ, hẹp và dài, môi mỏng, đường nét trên gương mặt vì thói quen nhiều năm sai bảo người khác nên lộ vẻ chua ngoa. Bà ta cười lạnh, ngắt lời, nói: “Tai nạn giao thông ngoài ý muốn? Con tôi ở nhà lái xe 20 năm, trước giờ chưa từng xảy ra tai nạn xe cộ. Sao vừa đến chỗ mấy cậu ngày thứ ba đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn?”
Nhìn thấy phó đội trưởng của mình đi đến, cảnh sát hình sự kia vẻ mặt khổ không nói nên lời, lại không dám thể hiện ra ngoài nên nhích lại gần bên cạnh Trịnh Trị Quốc, “Đây là phó đội trưởng của chúng tôi. Tình hình cụ thể để anh ấy nói với bà đi“.
“Phó đội trưởng?” Cao Sương Cầm nâng cằm, liếc nhìn Trịnh Trị Quốc một cái, ánh mắt đầy khinh thường, lại lên giọng nói, “Cục trưởng Cục Công an thành phố của các cậu đâu?”
Người này từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình phú quý nhưng lại không được nhận nền giáo dục tốt đẹp tương xứng. Có thể mí mắt bà ta trước giờ chưa từng nâng lên nhìn người khác, thái độ đối với cảnh sát cũng vô cùng ngạo mạn và khinh thường.
Trịnh Trị Quốc bình tĩnh nói: “Cục Công an thành phố vô cùng coi trọng vụ án này. Cục trưởng và đội trưởng của chúng tôi đang mở cuộc họp khẩn cấp, bố trí công tác điều tra tiếp theo. Bà yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng của vụ án, trả lại cho người bị hại và người nhà câu trả lời công bằng, không thiên vị“.
Trịnh Trị Quốc không nhắc đến tên, cũng không nhắc đến họ. Cao Sương Cầm chủ động tự nhận mình là người nhà bị hại, đặt Dương Kiến Chương vào vị trí “người bị hại”, sắc mặt hơi tốt lên một chút nhưng một lúc sau lại trầm xuống, thậm chí giống như chuẩn bị nổi giận. Bà trầm giọng hỏi: “Người tên Thiệu Từ kia ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ta“.
Trịnh Trị Quốc do dự một lúc: “Chuyện này có thể không tiện lắm“.
Lúc này để hai người gặp mặt không chừng có thể biến Cục Công an thành phố thành hiện trường vụ án.
Cao Sương Cầm lập tức lên giọng, nói the thé: “Sao nào? Con trai tôi vì cậu ta mới đến nơi đen đủi này, giờ đến mạng cũng không còn. Hiện giờ tôi chỉ muốn gặp cậu ta một lần cũng không được à?!”
Bà ra lệnh: “Cậu đi hỏi xem cậu ta dám gặp tôi hay không đi!”
Cao Sương Cầm ngồi phịch xuống ghế, hai tay đặt lên đùi, eo lưng thẳng tắp: “Khi nào cậu ta chịu đến gặp tôi thì tôi mới đi“.
Trịnh Trị Quốc liếc mắt nhìn Chương Phỉ một cái. Chương Phỉ hiểu ý, lập tức lặng lẽ xoay người, rời khỏi phòng. Cô đi xuống tầng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Triệu Từ đứng một mình cạnh cửa sổ trong phòng khách đơn, vẻ mặt thản nhiên ngắm vân mây ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn nhìn xa xăm, để lại sườn mặt lạnh lùng.
Nghe tiếng mở cửa, Thiệu Từ quay đầu: “Chào chị“.
Giọng Chương Phỉ hơi vội vàng. Cô nói: “Cha mẹ Dương Kiến Chương tới. Bọn họ muốn gặp cậu một lần“.
Thiệu Từ hơi nhíu mày.
Chương Phỉ nhìn phản ứng của đối phương, vội nói: “Nếu cậu không muốn gặp mặt bọn họ thì không cần đi. Tôi quay lại đuổi bọn họ đi là được. Tôi chỉ đến hỏi ý cậu một chút xem sao“.
Thiệu Từ nói thản nhiên: “Bọn họ muốn đến thì cứ đến. Cửa phòng cũng không khóa“.
Chương Phỉ gãi gãi cánh tay, nhắc nhở: “Cảm xúc của mẹ Dương Kiến Chương hơi kích động, nếu gặp mặt có thể...”
Có thể sẽ không nói lời nào tử tế.
Thiệu Từ suy nghĩ một lát, “Không sao. Tôi cũng có chuyện muốn nói với bọn họ“.
Sau khi được chính Thiệu Từ đồng ý, Chương Phỉ dẫn cha mẹ Dương Kiến Chương vào phòng khách.
Cao Sương Cầm vừa nhìn thấy người trong phòng liền dẫm lên giày cao gót, bước nhanh đến trước mặt Thiệu Từ, không nói lời nào, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt anh.
Người đàn bà sắp 60 tuổi không chỉ tính tình nóng nảy, hành động càng nhanh như gió. Thậm chí, có thể dùng từ quyết liệt, hung hãn để hình dung. Không ai kịp ra tay ngăn cản...
Cái tát này mang theo lực đánh do tức giận khó có thể tưởng tượng. “Chát!” một tiếng vang lên giòn tan. Thiệu Từ lùi về phía sau nửa bước, cả khuôn mặt trắng nõn như ngọc trong nháy mắt đỏ ửng lên, môi chảy ra vết máu đỏ tươi.
Trịnh Trị Quốc trầm giọng quát: “Làm gì đấy?! Còn dám ra tay ở Cục Công an!”
Cao Sương Cầm không hề để cảnh sát trong phòng vào mắt, vẻ mặt bề trên, nói: “Hôm nay tôi đánh cậu ta đấy!”
Bộ dáng mắng chửi của bà ta cùng Dương Kiến Chương trong phòng thẩm vấn giống nhau như đúc. Bà chỉ tay vào Thiệu Từ, chửi rủa: “Thằng đĩ ngậm máu phun người này! Ỷ vào bản thân có chút tiếng tăm dám lẫn lộn phải trái trêb mạng, dám đổi trắng thay đen! Với điều kiện của con trai tao, nó muốn chơi cái gì mà không có?! Có mà chính mày mới vội vàng muốn đến hầu con tao ngủ thì có! Thật nực cười!”
Cao Sương Cầm như đang đánh giá món đồ vật nào đó, nhìn chằm chằm Thiệu Từ, lạnh lùng phán xét: “Chỉ là một con hát lẳng lơ thích khoe khoang, cùng lắm có chút nhan sắc mà lại dám thật sự cho rằng ai cũng phải coi trọng mình! Hứ!”
Thiệu Từ mặt vô cảm, nói lạnh nhạt: “Vậy có thể ngài không hiểu con trai mình lắm. Việc con trai ngài đã làm không chỉ dừng ở những việc này“.
Cao Sương Cầm nói: “Kể cả con trai tao có thật sự từng làm gì đó với mày thì cũng là do mày câu dẫn nó trước! Con tao phải hạ thấp tầm mắt mới nhìn thấy mày!”
“.........” Chương Phỉ vẻ mặt tam quan vỡ nát. Không ngờ trong xã hội hiện đại vẫn còn có người có phát ngôn cực phẩm, đạo đức nát nhừ như vậy. Cô chấn động lúc lâu tại chỗ, sau đó mới che miệng, nhỏ giọng chỉ trích: “Coi như tôi biết dáng vẻ làm bậy đúng lý hợp tình của Dương Kiến Chương lúc ở trong phòng thẩm vấn thừa kế ai rồi. Đúng là không phải người một nhà thì không đi vào cùng một cửa. Đây là những lời người sống trong xã hội pháp luật quản lý có thể nói ra sao? Có phải thời phong kiến đâu?”
Mà Thiệu Từ phản ứng thờ ơ, hờ hững: “Nể tình bà vừa bất hạnh mất con, tôi không so đo với bà. Dương Kiến Chương đã chết. Ân oán của tôi với ông ta xóa bỏ toàn bộ. Nếu bà có gì oán hận tôi, ngài cứ việc trút ra“.
Thiệu Từ thản nhiên nói, “Có điều, có mấy lời, tôi muốn nói cho hai người. Không dạy con là lỗi của bậc làm cha mẹ. Dương Kiến Chương hôm nay gặp phải kết cục như bây giờ là do công của hai vị từ đầu đến cuối. Nếu lúc trước hai người dạy con trai mình thế nào là bình đẳng và tôn trọng, hẳn hôm nay ông ta cũng không rơi vào kết cục thế này“.
Thiệu Từ nhìn thoáng qua Cao Sương Cầm, giọng lạnh nhạt lại châm chọc: “Đáng tiếc, thoạt nhìn có vẻ Dương Kiến Chương học được từ trên người hai vị chỉ có ông ta là số một trên đời, muốn gì liền không từ bất kể thủ đoạn nào để có cho bằng được. Giờ thì tôi biết rồi“.
Ngực Cao Sương Cầm phập phồng. Có thể, trước giờ chưa từng có người dám đứng trước mặt bà nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo thế này. Bà giơ tay lên, giống như muốn tát thêm một cái nữa lên mặt Thiệu Từ...
Lần này, Thiệu Từ không để bà làm càn, ngược lại, anh cầm lấy tay Cao Sương Cầm, hơi tiến lên một bước, nhìn sát vào đôi mắt giận dữ của bà, nhẹ giọng nói: “Bà biết lời cuối cùng Dương Kiến Chương nói với tôi là gì không?”
Cao Sương Cầm hơi mở to hai mắt: “............”
“Tôi nhìn thấy ông ta nôn ra cả người đầy máu, sau đó, dùng ánh mắt van xin nhìn tôi. Ông ta cầu xin tôi cứu ông ta, cầu tôi cho ông ta một con đường sống. Nhưng không ai có thể cứu ông ta. Hai đùi ông ta bị kẹt trong xe, máu trên đầu không ngừng chảy xuống. Rất nhanh sau đó, tôi thấy ông ta chết trước mặt mình. Sau đó, chiếc xe kia bắt lửa nổ mạnh“.
Thiệu Từ nhẹ giọng hỏi: “Bà đã đến bệnh viện nhìn thi thể con trai bà chưa? Cuối cùng, có khâu lại thành toàn thây không?”
Giết người diệt tâm cũng chỉ đến thế này. Hai mắt Cao Sương Cầm lập tức đỏ lên, cả người tức giận đến phát run. Cổ họng bà phát ra tiếng rên khó phân biệt. Hai tay run bần bật, Cao Sương Cầm nghẹn ngào chửi rủa: “Mày là cái đồ tai họa! Hung thủ giết người!”
Thiệu Từ gạt tay bà ra. Cao Sương Cầm lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã trên mặt đất. Người đàn ông đứng sau bà, từ đầu tới giờ vẫn không hề mở miệng, người cầm quyền ở gia tộc họ Dương, duỗi tay giữ ổn định cho cả người Cao Sương Cầm.
Ông phản ứng bình tĩnh hơn Cao Sương Cầm rất nhiều, chỉ dùng ánh mắt mang theo cảm giác áp bách nặng nề nhìn Thiệu Từ một cái, chậm rãi mở miệng, nói: “Thiệu Từ“.
Ông bình tĩnh gật gật đầu với Thiệu Từ nhưng ánh mắt gần như có thể xẻo thịt trên người còn đang sống sờ sờ, “Tôi nhớ rõ cậu“.
Những lời này vừa nói ra, các cảnh sát trong phòng đều thấy một trận lạnh toát sau cột sống.
Chương Phỉ thở dài, đi lại, đỡ lấy cánh tay Cao Sương Cầm, khuyên nhủ: “Dì à, dì vẫn nên bình tĩnh lại một chút, đừng để cảm xúc kích động làm tổn thương đến sức khỏe“.
“Đừng ở đây vờ ra vẻ. Nếu mấy người không tra ra được hung thủ giết hại con trai tôi...” Cao Sương Cầm ghét bỏ gạt tay Chương Phỉ ra, liếc mắt nhìn Thiệu Từ một cái, giọng tàn nhẫn nhưng run lên, “Tôi sẽ cho người phá dỡ tòa nhà đội điều tra hình sự của mấy người!”
Câu này nói ra nghe vừa có vẻ buồn cười, lại vừa vớ vẩn nhưng không ai cười nổi... Thế lực hai nhà Cao và Dương thật sự có thể làm được chuyện này.
Sắc mặt Trịnh Trị Quốc khó coi triệt để.
“Nếu được vậy thật thì tốt quá!”
Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam lười biếng, hoàn toàn không hợp với bầu không khí căng thẳng nơi đây. Thậm chí, giọng người này còn mang theo vẻ sung sướng.
“Dì à, không giấu dì, tôi đã bất mãn với hoàn cảnh công tác ở nơi đây lâu rồi. Vừa hẹp, vừa nhỏ. Trước giờ mãi chưa tìm được lý do để mở rộng sức chứa và trang hoàng văn phòng lại một lần. Nếu dì chịu giúp tôi hủy đi tòa nhà nhỏ bé này, đúng là có ơn lớn“.
Mặc kệ nhà người này ở tỉnh T thế lực lớn đến thế nào, đây là Phù Tụ. Bất kể thế nào cũng không đến lượt hai người kia đến Cục Công an thành phố giở thói ngang ngược.
Tín Túc nhìn hai bên nói nhau từ đầu, lúc này hứng thú không còn mới mở miệng: “Nhân viên chuyên nghiệp Cục Công an thành phố còn chưa xác định được nguyên nhân chết thật sự của Dương Kiến Chương. Hai vị sao có thể tự khẳng định trước như vậy được? Xác định có người cố ý hại ông ấy như vậy khác gì hai người đang nói con trai mình khi còn sống lôi kéo thù hận nhiều đến mức ai cũng có thể ra tay giết ông ta? Dương Kiến Chương chính là đứa con được ông Trời lựa chọn, vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng. Từ khi sinh ra, vóc dáng đã cao hơn người khác cả một cái đầu, được dạy dỗ cũng hơn người khác, sau khi lớn lên cũng là trong số những người ưu việt, khiến người khác quỳ lạy. Sao có thể có người muốn hại ông ấy chứ? Kể cả có chẳng may tuổi trẻ chết sớm chỉ sợ cũng là ông Trời đố kị người tài, chỉ đành trách Trời cao không có mắt. Bà nói có đúng không, bà Dương?”
Cao Sương Cầm mặc dù tính cách hung hãn nhưng đầu óc tuyệt đối thông minh. Đương nhiên bà có thể nghe ra Tín Túc đang nói mấy lời bóng gió mỉa mai. Bà ổn định lại cảm xúc, liếc mắt nhìn Tín Túc, “Cậu lại là cái gì? Ở đây cũng đến lượt cậu nói chuyện?”
Tín Túc mặc quần áo bình thường. Cậu vừa cùng Lâm Tái Xuyên từ nhà tù về, chưa thay đồng phục cảnh sát. Mà lúc cậu không mặc đồng phục cảnh sát, thật sự trên người cậu không hề có chút khí chất nào của một người cảnh sát nhân dân - lười biếng, không quy củ, cà lơ phất phơ. Nhìn cậu rất giống với thanh niên ăn chơi không nghề nghiệp, không có trình độ học vấn đi nhầm chỗ.
“Bản thân cũng là người không có tài cán gì, chỉ vừa hay là con ông cháu cha dựa hơi gia đình để có miếng ăn”, Tín Túc mỉm cười vô hại với Cao Sương Cầm, nói chậm rãi, “Trước kia, nhờ bóng cha tôi, đã từng vài lần ra vào nơi có mấy người có tiếng tăm. Bà Dương cùng mấy dì gái tôi đã gặp đúng là khác hẳn nhau. Thành phố Phù Tụ chúng tôi nhỏ bé chật hẹp, chỉ nuôi ra mấy người hiền lành ôn nhu, thật sự chưa từng gặp người có tính cách thẳng thắn, hào sảng như bà. Thật đúng là khí hậu nơi nào nuôi dưỡng ra con người nơi đó“.
Cao Sương Cầm hơi ngẩng đầu, vươn tay lau nước mắt. Bà liếc xéo Tín Túc, nói lạnh lùng: “Đừng có đó nói mấy lời mỉa mai chỉ gà mắng chó. Tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho tử tế còn vờ vịt ra vẻ đạo đức giả. Ấy vậy mà lại rất biết cách ra vẻ khẩu Phật tâm xà“.
Tín Túc cười thành tiếng với bà: “Tôi vốn nghĩ con người quý ở chỗ tự mình hiểu được. Đáng tiếc bà lại thiếu một chút. Có điều, hiện giờ xem ra bà định vị bản thân rất chính xác“.
“Tôi còn chưa đến mức đi đấu võ mồm với đứa nhỏ không biết Trời cao đất dày”, Cao Sương Cầm ngồi xuống ghế, “Con trai tôi chết không rõ ràng. Lúc nào các cậu cho tôi câu trả lời, khi ấy tôi mới rời khỏi nơi đây“.
Cửa phòng không khóa. Có người đẩy cửa khép hờ đi vào.
Cảnh sát đứng ở cửa thoáng nhìn người đi vào, thấp giọng nói: “Đội trưởng Lâm“.
Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái: “Ra ngoài cả đi“.
Việc khiến cảnh sát đau đầu nhất không phải ở việc xử lý vụ án phức tạp mà là đối mặt với người nhà nạn nhân la lối khóc lóc om sòm. Nếu đụng phải mấy người cực kỳ xảo quyệt thì đúng thật là một việc thành hai.
Nghe được những lời này của Lâm Tái Xuyên, Chương Phỉ cầm đầu mấy cảnh sát vội vàng chạy ra khỏi phòng cho khách.
Tín Túc nhìn Lâm Tái Xuyên một cái rồi đi ra cửa chờ anh.
“Vụ án Dương Kiến Chương còn chưa có kết luận. Cục Công an thành phố sẽ dốc toàn lực điều tra rõ chân tướng“. Lâm Tái Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Hai vị đường xa đến đây, muốn ở lại chỗ này bao lâu đều được. Không cần tùy ý đi lại khắp nơi. Trong thời gian làm việc, chỉ cần lớn tiếng gọi cảnh sát đang trực là được. Buổi chiều, tôi sẽ cho người mang hai bộ chăn đệm nằm trên sàn đến. Căn-tin Cục Công an thành phố cung cấp miễn phí ba bữa một ngày. Mong hai vị tự nhiên“.
Nói xong, Lâm Tái Xuyên quay người đi ra khỏi phòng khách, tiện tay dứt khoát đóng cửa “Cạch” một cái.
Hết chương 105
Đến chương 106
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 105
Không gì hơn việc giết người diệt tâm
Bởi vì tính chất gây chấn động xã hội của vụ án Thiệu Từ, hơn nữa còn thêm một con ông cháu cha chết không rõ ràng trên đường lớn, Lâm Tái Xuyên bị kéo đi mở cuộc họp cả buổi chiều nên lúc này không có mặt ở văn phòng. Trịnh Trị Quốc nghe đối phương nói liền đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Hạ Tranh theo sát phía sau. Tín Túc tay nâng má nghĩ nghĩ, mặt đầy tò mò, không chê rắc rối cũng đi theo để xem ồn ào.
Cảnh sát trẻ tuổi kia miệng nói không ngừng: “Vừa nghe tin Dương Kiến Chương xảy ra chuyện, hai vị lớn tuổi này đã ngồi chuyến bay sớm nhất chạy đến đây... Tôi nhìn dáng vẻ hùng hổ kia chỉ sợ bọn họ đến không có ý tốt“.
Mấy người Trịnh Trị Quốc vừa đến nơi đã nghe thấy một cảnh sát nhỏ giọng nói với hai vợ chồng họ Dương, “Cảnh sát giao thông dựa vào video giám sát và dấu vết lưu lại trên mặt đường ở hiện trường vụ án, bước đầu xác định là tai nạn giao thông phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng tình hình cụ thể...”
Trước mặt cảnh sát đang nói là một người đàn bà cao gầy mảnh dẻ, nhìn không ra tuổi. Tóc trên đầu người này đen nhánh, trạng thái làn da được bảo dưỡng vô cùng cẩn thận. Chẳng qua, người này có hai mắt nhỏ, hẹp và dài, môi mỏng, đường nét trên gương mặt vì thói quen nhiều năm sai bảo người khác nên lộ vẻ chua ngoa. Bà ta cười lạnh, ngắt lời, nói: “Tai nạn giao thông ngoài ý muốn? Con tôi ở nhà lái xe 20 năm, trước giờ chưa từng xảy ra tai nạn xe cộ. Sao vừa đến chỗ mấy cậu ngày thứ ba đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn?”
Nhìn thấy phó đội trưởng của mình đi đến, cảnh sát hình sự kia vẻ mặt khổ không nói nên lời, lại không dám thể hiện ra ngoài nên nhích lại gần bên cạnh Trịnh Trị Quốc, “Đây là phó đội trưởng của chúng tôi. Tình hình cụ thể để anh ấy nói với bà đi“.
“Phó đội trưởng?” Cao Sương Cầm nâng cằm, liếc nhìn Trịnh Trị Quốc một cái, ánh mắt đầy khinh thường, lại lên giọng nói, “Cục trưởng Cục Công an thành phố của các cậu đâu?”
Người này từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình phú quý nhưng lại không được nhận nền giáo dục tốt đẹp tương xứng. Có thể mí mắt bà ta trước giờ chưa từng nâng lên nhìn người khác, thái độ đối với cảnh sát cũng vô cùng ngạo mạn và khinh thường.
Trịnh Trị Quốc bình tĩnh nói: “Cục Công an thành phố vô cùng coi trọng vụ án này. Cục trưởng và đội trưởng của chúng tôi đang mở cuộc họp khẩn cấp, bố trí công tác điều tra tiếp theo. Bà yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng của vụ án, trả lại cho người bị hại và người nhà câu trả lời công bằng, không thiên vị“.
Trịnh Trị Quốc không nhắc đến tên, cũng không nhắc đến họ. Cao Sương Cầm chủ động tự nhận mình là người nhà bị hại, đặt Dương Kiến Chương vào vị trí “người bị hại”, sắc mặt hơi tốt lên một chút nhưng một lúc sau lại trầm xuống, thậm chí giống như chuẩn bị nổi giận. Bà trầm giọng hỏi: “Người tên Thiệu Từ kia ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ta“.
Trịnh Trị Quốc do dự một lúc: “Chuyện này có thể không tiện lắm“.
Lúc này để hai người gặp mặt không chừng có thể biến Cục Công an thành phố thành hiện trường vụ án.
Cao Sương Cầm lập tức lên giọng, nói the thé: “Sao nào? Con trai tôi vì cậu ta mới đến nơi đen đủi này, giờ đến mạng cũng không còn. Hiện giờ tôi chỉ muốn gặp cậu ta một lần cũng không được à?!”
Bà ra lệnh: “Cậu đi hỏi xem cậu ta dám gặp tôi hay không đi!”
Cao Sương Cầm ngồi phịch xuống ghế, hai tay đặt lên đùi, eo lưng thẳng tắp: “Khi nào cậu ta chịu đến gặp tôi thì tôi mới đi“.
Trịnh Trị Quốc liếc mắt nhìn Chương Phỉ một cái. Chương Phỉ hiểu ý, lập tức lặng lẽ xoay người, rời khỏi phòng. Cô đi xuống tầng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Triệu Từ đứng một mình cạnh cửa sổ trong phòng khách đơn, vẻ mặt thản nhiên ngắm vân mây ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn nhìn xa xăm, để lại sườn mặt lạnh lùng.
Nghe tiếng mở cửa, Thiệu Từ quay đầu: “Chào chị“.
Giọng Chương Phỉ hơi vội vàng. Cô nói: “Cha mẹ Dương Kiến Chương tới. Bọn họ muốn gặp cậu một lần“.
Thiệu Từ hơi nhíu mày.
Chương Phỉ nhìn phản ứng của đối phương, vội nói: “Nếu cậu không muốn gặp mặt bọn họ thì không cần đi. Tôi quay lại đuổi bọn họ đi là được. Tôi chỉ đến hỏi ý cậu một chút xem sao“.
Thiệu Từ nói thản nhiên: “Bọn họ muốn đến thì cứ đến. Cửa phòng cũng không khóa“.
Chương Phỉ gãi gãi cánh tay, nhắc nhở: “Cảm xúc của mẹ Dương Kiến Chương hơi kích động, nếu gặp mặt có thể...”
Có thể sẽ không nói lời nào tử tế.
Thiệu Từ suy nghĩ một lát, “Không sao. Tôi cũng có chuyện muốn nói với bọn họ“.
Sau khi được chính Thiệu Từ đồng ý, Chương Phỉ dẫn cha mẹ Dương Kiến Chương vào phòng khách.
Cao Sương Cầm vừa nhìn thấy người trong phòng liền dẫm lên giày cao gót, bước nhanh đến trước mặt Thiệu Từ, không nói lời nào, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt anh.
Người đàn bà sắp 60 tuổi không chỉ tính tình nóng nảy, hành động càng nhanh như gió. Thậm chí, có thể dùng từ quyết liệt, hung hãn để hình dung. Không ai kịp ra tay ngăn cản...
Cái tát này mang theo lực đánh do tức giận khó có thể tưởng tượng. “Chát!” một tiếng vang lên giòn tan. Thiệu Từ lùi về phía sau nửa bước, cả khuôn mặt trắng nõn như ngọc trong nháy mắt đỏ ửng lên, môi chảy ra vết máu đỏ tươi.
Trịnh Trị Quốc trầm giọng quát: “Làm gì đấy?! Còn dám ra tay ở Cục Công an!”
Cao Sương Cầm không hề để cảnh sát trong phòng vào mắt, vẻ mặt bề trên, nói: “Hôm nay tôi đánh cậu ta đấy!”
Bộ dáng mắng chửi của bà ta cùng Dương Kiến Chương trong phòng thẩm vấn giống nhau như đúc. Bà chỉ tay vào Thiệu Từ, chửi rủa: “Thằng đĩ ngậm máu phun người này! Ỷ vào bản thân có chút tiếng tăm dám lẫn lộn phải trái trêb mạng, dám đổi trắng thay đen! Với điều kiện của con trai tao, nó muốn chơi cái gì mà không có?! Có mà chính mày mới vội vàng muốn đến hầu con tao ngủ thì có! Thật nực cười!”
Cao Sương Cầm như đang đánh giá món đồ vật nào đó, nhìn chằm chằm Thiệu Từ, lạnh lùng phán xét: “Chỉ là một con hát lẳng lơ thích khoe khoang, cùng lắm có chút nhan sắc mà lại dám thật sự cho rằng ai cũng phải coi trọng mình! Hứ!”
Thiệu Từ mặt vô cảm, nói lạnh nhạt: “Vậy có thể ngài không hiểu con trai mình lắm. Việc con trai ngài đã làm không chỉ dừng ở những việc này“.
Cao Sương Cầm nói: “Kể cả con trai tao có thật sự từng làm gì đó với mày thì cũng là do mày câu dẫn nó trước! Con tao phải hạ thấp tầm mắt mới nhìn thấy mày!”
“.........” Chương Phỉ vẻ mặt tam quan vỡ nát. Không ngờ trong xã hội hiện đại vẫn còn có người có phát ngôn cực phẩm, đạo đức nát nhừ như vậy. Cô chấn động lúc lâu tại chỗ, sau đó mới che miệng, nhỏ giọng chỉ trích: “Coi như tôi biết dáng vẻ làm bậy đúng lý hợp tình của Dương Kiến Chương lúc ở trong phòng thẩm vấn thừa kế ai rồi. Đúng là không phải người một nhà thì không đi vào cùng một cửa. Đây là những lời người sống trong xã hội pháp luật quản lý có thể nói ra sao? Có phải thời phong kiến đâu?”
Mà Thiệu Từ phản ứng thờ ơ, hờ hững: “Nể tình bà vừa bất hạnh mất con, tôi không so đo với bà. Dương Kiến Chương đã chết. Ân oán của tôi với ông ta xóa bỏ toàn bộ. Nếu bà có gì oán hận tôi, ngài cứ việc trút ra“.
Thiệu Từ thản nhiên nói, “Có điều, có mấy lời, tôi muốn nói cho hai người. Không dạy con là lỗi của bậc làm cha mẹ. Dương Kiến Chương hôm nay gặp phải kết cục như bây giờ là do công của hai vị từ đầu đến cuối. Nếu lúc trước hai người dạy con trai mình thế nào là bình đẳng và tôn trọng, hẳn hôm nay ông ta cũng không rơi vào kết cục thế này“.
Thiệu Từ nhìn thoáng qua Cao Sương Cầm, giọng lạnh nhạt lại châm chọc: “Đáng tiếc, thoạt nhìn có vẻ Dương Kiến Chương học được từ trên người hai vị chỉ có ông ta là số một trên đời, muốn gì liền không từ bất kể thủ đoạn nào để có cho bằng được. Giờ thì tôi biết rồi“.
Ngực Cao Sương Cầm phập phồng. Có thể, trước giờ chưa từng có người dám đứng trước mặt bà nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo thế này. Bà giơ tay lên, giống như muốn tát thêm một cái nữa lên mặt Thiệu Từ...
Lần này, Thiệu Từ không để bà làm càn, ngược lại, anh cầm lấy tay Cao Sương Cầm, hơi tiến lên một bước, nhìn sát vào đôi mắt giận dữ của bà, nhẹ giọng nói: “Bà biết lời cuối cùng Dương Kiến Chương nói với tôi là gì không?”
Cao Sương Cầm hơi mở to hai mắt: “............”
“Tôi nhìn thấy ông ta nôn ra cả người đầy máu, sau đó, dùng ánh mắt van xin nhìn tôi. Ông ta cầu xin tôi cứu ông ta, cầu tôi cho ông ta một con đường sống. Nhưng không ai có thể cứu ông ta. Hai đùi ông ta bị kẹt trong xe, máu trên đầu không ngừng chảy xuống. Rất nhanh sau đó, tôi thấy ông ta chết trước mặt mình. Sau đó, chiếc xe kia bắt lửa nổ mạnh“.
Thiệu Từ nhẹ giọng hỏi: “Bà đã đến bệnh viện nhìn thi thể con trai bà chưa? Cuối cùng, có khâu lại thành toàn thây không?”
Giết người diệt tâm cũng chỉ đến thế này. Hai mắt Cao Sương Cầm lập tức đỏ lên, cả người tức giận đến phát run. Cổ họng bà phát ra tiếng rên khó phân biệt. Hai tay run bần bật, Cao Sương Cầm nghẹn ngào chửi rủa: “Mày là cái đồ tai họa! Hung thủ giết người!”
Thiệu Từ gạt tay bà ra. Cao Sương Cầm lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã trên mặt đất. Người đàn ông đứng sau bà, từ đầu tới giờ vẫn không hề mở miệng, người cầm quyền ở gia tộc họ Dương, duỗi tay giữ ổn định cho cả người Cao Sương Cầm.
Ông phản ứng bình tĩnh hơn Cao Sương Cầm rất nhiều, chỉ dùng ánh mắt mang theo cảm giác áp bách nặng nề nhìn Thiệu Từ một cái, chậm rãi mở miệng, nói: “Thiệu Từ“.
Ông bình tĩnh gật gật đầu với Thiệu Từ nhưng ánh mắt gần như có thể xẻo thịt trên người còn đang sống sờ sờ, “Tôi nhớ rõ cậu“.
Những lời này vừa nói ra, các cảnh sát trong phòng đều thấy một trận lạnh toát sau cột sống.
Chương Phỉ thở dài, đi lại, đỡ lấy cánh tay Cao Sương Cầm, khuyên nhủ: “Dì à, dì vẫn nên bình tĩnh lại một chút, đừng để cảm xúc kích động làm tổn thương đến sức khỏe“.
“Đừng ở đây vờ ra vẻ. Nếu mấy người không tra ra được hung thủ giết hại con trai tôi...” Cao Sương Cầm ghét bỏ gạt tay Chương Phỉ ra, liếc mắt nhìn Thiệu Từ một cái, giọng tàn nhẫn nhưng run lên, “Tôi sẽ cho người phá dỡ tòa nhà đội điều tra hình sự của mấy người!”
Câu này nói ra nghe vừa có vẻ buồn cười, lại vừa vớ vẩn nhưng không ai cười nổi... Thế lực hai nhà Cao và Dương thật sự có thể làm được chuyện này.
Sắc mặt Trịnh Trị Quốc khó coi triệt để.
“Nếu được vậy thật thì tốt quá!”
Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam lười biếng, hoàn toàn không hợp với bầu không khí căng thẳng nơi đây. Thậm chí, giọng người này còn mang theo vẻ sung sướng.
“Dì à, không giấu dì, tôi đã bất mãn với hoàn cảnh công tác ở nơi đây lâu rồi. Vừa hẹp, vừa nhỏ. Trước giờ mãi chưa tìm được lý do để mở rộng sức chứa và trang hoàng văn phòng lại một lần. Nếu dì chịu giúp tôi hủy đi tòa nhà nhỏ bé này, đúng là có ơn lớn“.
Mặc kệ nhà người này ở tỉnh T thế lực lớn đến thế nào, đây là Phù Tụ. Bất kể thế nào cũng không đến lượt hai người kia đến Cục Công an thành phố giở thói ngang ngược.
Tín Túc nhìn hai bên nói nhau từ đầu, lúc này hứng thú không còn mới mở miệng: “Nhân viên chuyên nghiệp Cục Công an thành phố còn chưa xác định được nguyên nhân chết thật sự của Dương Kiến Chương. Hai vị sao có thể tự khẳng định trước như vậy được? Xác định có người cố ý hại ông ấy như vậy khác gì hai người đang nói con trai mình khi còn sống lôi kéo thù hận nhiều đến mức ai cũng có thể ra tay giết ông ta? Dương Kiến Chương chính là đứa con được ông Trời lựa chọn, vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng. Từ khi sinh ra, vóc dáng đã cao hơn người khác cả một cái đầu, được dạy dỗ cũng hơn người khác, sau khi lớn lên cũng là trong số những người ưu việt, khiến người khác quỳ lạy. Sao có thể có người muốn hại ông ấy chứ? Kể cả có chẳng may tuổi trẻ chết sớm chỉ sợ cũng là ông Trời đố kị người tài, chỉ đành trách Trời cao không có mắt. Bà nói có đúng không, bà Dương?”
Cao Sương Cầm mặc dù tính cách hung hãn nhưng đầu óc tuyệt đối thông minh. Đương nhiên bà có thể nghe ra Tín Túc đang nói mấy lời bóng gió mỉa mai. Bà ổn định lại cảm xúc, liếc mắt nhìn Tín Túc, “Cậu lại là cái gì? Ở đây cũng đến lượt cậu nói chuyện?”
Tín Túc mặc quần áo bình thường. Cậu vừa cùng Lâm Tái Xuyên từ nhà tù về, chưa thay đồng phục cảnh sát. Mà lúc cậu không mặc đồng phục cảnh sát, thật sự trên người cậu không hề có chút khí chất nào của một người cảnh sát nhân dân - lười biếng, không quy củ, cà lơ phất phơ. Nhìn cậu rất giống với thanh niên ăn chơi không nghề nghiệp, không có trình độ học vấn đi nhầm chỗ.
“Bản thân cũng là người không có tài cán gì, chỉ vừa hay là con ông cháu cha dựa hơi gia đình để có miếng ăn”, Tín Túc mỉm cười vô hại với Cao Sương Cầm, nói chậm rãi, “Trước kia, nhờ bóng cha tôi, đã từng vài lần ra vào nơi có mấy người có tiếng tăm. Bà Dương cùng mấy dì gái tôi đã gặp đúng là khác hẳn nhau. Thành phố Phù Tụ chúng tôi nhỏ bé chật hẹp, chỉ nuôi ra mấy người hiền lành ôn nhu, thật sự chưa từng gặp người có tính cách thẳng thắn, hào sảng như bà. Thật đúng là khí hậu nơi nào nuôi dưỡng ra con người nơi đó“.
Cao Sương Cầm hơi ngẩng đầu, vươn tay lau nước mắt. Bà liếc xéo Tín Túc, nói lạnh lùng: “Đừng có đó nói mấy lời mỉa mai chỉ gà mắng chó. Tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho tử tế còn vờ vịt ra vẻ đạo đức giả. Ấy vậy mà lại rất biết cách ra vẻ khẩu Phật tâm xà“.
Tín Túc cười thành tiếng với bà: “Tôi vốn nghĩ con người quý ở chỗ tự mình hiểu được. Đáng tiếc bà lại thiếu một chút. Có điều, hiện giờ xem ra bà định vị bản thân rất chính xác“.
“Tôi còn chưa đến mức đi đấu võ mồm với đứa nhỏ không biết Trời cao đất dày”, Cao Sương Cầm ngồi xuống ghế, “Con trai tôi chết không rõ ràng. Lúc nào các cậu cho tôi câu trả lời, khi ấy tôi mới rời khỏi nơi đây“.
Cửa phòng không khóa. Có người đẩy cửa khép hờ đi vào.
Cảnh sát đứng ở cửa thoáng nhìn người đi vào, thấp giọng nói: “Đội trưởng Lâm“.
Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái: “Ra ngoài cả đi“.
Việc khiến cảnh sát đau đầu nhất không phải ở việc xử lý vụ án phức tạp mà là đối mặt với người nhà nạn nhân la lối khóc lóc om sòm. Nếu đụng phải mấy người cực kỳ xảo quyệt thì đúng thật là một việc thành hai.
Nghe được những lời này của Lâm Tái Xuyên, Chương Phỉ cầm đầu mấy cảnh sát vội vàng chạy ra khỏi phòng cho khách.
Tín Túc nhìn Lâm Tái Xuyên một cái rồi đi ra cửa chờ anh.
“Vụ án Dương Kiến Chương còn chưa có kết luận. Cục Công an thành phố sẽ dốc toàn lực điều tra rõ chân tướng“. Lâm Tái Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Hai vị đường xa đến đây, muốn ở lại chỗ này bao lâu đều được. Không cần tùy ý đi lại khắp nơi. Trong thời gian làm việc, chỉ cần lớn tiếng gọi cảnh sát đang trực là được. Buổi chiều, tôi sẽ cho người mang hai bộ chăn đệm nằm trên sàn đến. Căn-tin Cục Công an thành phố cung cấp miễn phí ba bữa một ngày. Mong hai vị tự nhiên“.
Nói xong, Lâm Tái Xuyên quay người đi ra khỏi phòng khách, tiện tay dứt khoát đóng cửa “Cạch” một cái.
Hết chương 105
Đến chương 106
/109
|