Dị Thế Tà Quân

Chương 564: Bi hùng tuyệt vọng!

/1286


Lần vây công này, trong bọn hắn có rất nhiều vị Độn Thế Tiên Cung từng tham gia vây công hạch tội Mai Tuyết Yên trước kia. Giờ phút này bọn hắn đều có một loại cảm giác rõ rệt: Mai Tôn Giả hiện tại cùng Mai Tôn Giả của nhiều năm trước đã không còn giống nhau! Một quân tử có thể thu phục bốn phương!
Khi đó, trong đợt Đoạt Thiên chi chiến, trong lòng Mai Tôn giả còn có nhân tâm, có tấm lòng phúc hậu, căn bản là sẽ không thi triển những chiêu pháp đoạt mạng như vậy, ngay cả khi tình hình chiến đấu vô cùng nguy hiểm và ác liệt đến mức nào, nhưng bản thân mỗi người đều nắm chắc không nguy hiểm đến tính mạng, vì thế càng làm cho bọn họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nhưng mà bây giờ, Mai Tôn giả không độc ác cũng phải ra tay ác độc, không từ thủ đoạn nào, quả thực chỉ hận là không đem một kiếm giết chết tất cả những người này!
Không thể nghi ngờ Mai Tôn Giả hiện giờ so với Mai Tôn Giả với danh quân tử trước kia đã không giống, đã không chỉ dùng từ đáng sợ để hình dung! Lại nói bọn hắn đối với thực lực của Mai Tôn Giả đoán chừng cũng đã sai lầm, sai lầm nghiêm trọng!
Khi tham gia trận chiến, mọi người biết rõ năm đó Mai Tôn Giả bị tổn thương nặng như thế nào, đặt tay lên ngực tự vấn lòng trong mấy năm nay cho dù là toàn lực an dưỡng khôi phục thương thế thì có thể phục hồi thực lực đến năm đó cũng đã là phi thường không tồi rồi, đừng nói đến là tiến giai -- đó là điều không thể! Ngay cả Mai Tôn Giả là thú hoàng Thiên Phạt thì nghĩ rắng cũng sẽ không có ngoại lệ! Thậm chí Tam Đại Thánh Địa còn định ra kế hoạch này mang theo âm mưu diệt trừ Thiên Phạt là yếu tố chính!
Nhưng hôm nay qua một lần giao thủ mới chân chính biết rằng không những vết thương cũ của Mai Tôn Giả giống như đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí công lực bản mình cũng có bước tiến lớn, còn vượt xa so với trước kia. Đáng sợ hơn là tốc độ của nàng đúng là nhanh hơn, so với trước kia chỉ sợ còn muốn nhanh hơn không chỉ một bậc!
Tốc độ Mai Tuyết Yên lúc trước vốn đã là thiên hạ đệ nhất, hiện giờ còn nhanh hơn nữa, đây là loại tốc độ khủng bố gì? Mỗi người đều không dám tưởng tượng!
Hôm nay may mắn là cục diện vi diệu khiến nàng không thể chạy trốn. Nếu không chỉ với ba mươi người mà muốn lưu nàng, sợ là không lưu được! Trong cục diện này, mặc kệ hiện giờ tốc độ nàng rốt cuộc rất là nhanh, công lực lại tăng tiến nhưng bên mình cũng có tổng cộng ba mươi vị cao thủ còn hơn cả chí tôn, cho dù là kéo chân cũng có thể kéo chết nàng! Có bọn rờm rà Quân gia cùng tam đại thú vương bị kềm chế ở đây, Mai Tuyết Yên như thế nào bỏ đi được, nàng phải chết hẳn là không phải nghi ngờ! May mắn là hôm nay nàng chết chắc rồi, nếu không sau này buổi tối còn ngủ được sao? vẫn còn là quân tử phục tứ phương sao?
Dư Nhất Bán dữ tợn hét lớn một tiếng dẫn đầu hét lớn một tiếng:
- Lên, mọi người cùng lên! Tiện nhân kia đã bị trọng thương, chống đỡ không được bao lâu nữa đâu, đổ máu cũng phải giết chết nàng! Toàn lực giết cho ta! Lão tử hôm nay muốn tự tay muốn tự tay phá bụng của nàng, lấy ra Huyền đan của nàng, nhìn xem rốt cuộc là con vật gì! Hóa Hình thành người liền cho là mình là người, nói đến cùng còn không phải súc sinh!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên khép hờ, tựa như trước mặt là vực sâu vẫn bình tĩnh, vẻ mặt hờ hững, âm thanh giống như bình thường chậm rãi nói:
Dư Nhất Bán, hôm nay ta có chết cũng kéo ngươi theo! Nói ta là súc sinh, ngươi mới chính là súc sinh không hơn không kém!
Dư Nhất Bán cười ha hả, một mắt nheo lại, thân tình vặn vẹo càng thêm dữ tợn máu tươi trên mặt hắn chảy xuống ròng ròng, ánh mắt nanh ác nói :
- Ngươi cho là bằng ngươi bây giờ còn có thể dạy bảo sao? Mai Tôn Giả, chẳng lẽ cũng bởi vì tìm một tên tiểu nam nhân ở chung giường khiến cho ngươi tự tin đến như vậy? Haha, ngươi vừa nói như thế lão phu cũng không phải cũng không phải vội vã giết ngươi, lão phu nhất định phải bắt sống, sau đó bắt lấy cái tên Quân Mạc Tà bám váy kia, để hai người các ngươi biểu diễn một bộ xuân cung sống nhìn xem. Nói vậy người trong thiên hạ đều rất tò mò, Mai Tôn Giả danh chấn mặc không biết xấu hổ cùng tên tiểu nam nhân kia lúc ở trên giường sẽ như thế nào, hoặc lão tử sẽ thiến tên tiểu nam nhân, thay hắn cho ngươi biết phong thái nam nhân của ta, thực là chờ mong sao? Hahaha...
-Càng vô sỉ ngươi đáng chết.
Mai Tuyết Yên mặt cười đầy sát khí, nghiến răng, trường kiếm nắm chặt trong tay chỉ thiên, kiếm khí tỏa ra đầy trời! Cùng lúc đó Tử Kinh Hồng, Dư Nhất Bán, Tiếu Vị Thành, ba người đồng thời rống to:
- Giết!
Tất cả cao thủ đồng thời hét lớn nhất tề vung kiếm về phía trước! Kiếm quang như rừng, kiếm khí như nước!
Chỉ một thân ảnh lẻ loi của Mai Tuyết Yên tại đây giữa hơn ba mươi cao thủ chí tôn đỉnh phong trước mặt, đúng là có vẻ như cô độc! Mai Tuyết Yên hơi nhắm mắt lại, vết máu vẫn còn bừng nơi khóe miệng nhưng vẫn mỉm cười ôn nhu: May mắn trong đám người kia cũng không có hắn, xem ra hắn đã chọn cách đào tẩu, chỉ cần hắn có thể lưu lại tính mạng là tốt rồi! Hy sinh của ta sẽ không uổng phí! Chỉ tiếc là phút cuối cùng không thể gặp hắn một lần...
- Đại tỷ!
Thiên Tầm Xà vương điên cuồng vung xà vương kiếm, kinh sợ hét to! Điên cuồng lao về phía bên này...
Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý toàn lực ra tay, trường kiếm to lớn hoàn toàn tả xung hữu đột, bạt mạng mà đánh. Nhưng thực lực bọn họ so với địch nhân còn kém xa, nếu không phải Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân liều mạng bảo vệ và nếu như binh khí trong tay họ không phải thuộc loại phi phàm thì chỉ sợ đã sớm bị thua, bị bắt! Nhưng dù là như thế là như thế, cũng đã hoàn toàn ở thế hạ phong, bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nếu không phải hai người Quân gia kia có quan hệ với thần đan, chỉ sợ cao thủ Tam Đại Thánh Địa đã đem bốn người này hoàn toàn tiêu diệt! Hiện tại chỉ là vì cố gắng không tổn thương nặng bọn hắn, dù sao cần trong miệng bọn hắn lấy ra tin tức trọng yếu mà thôi! Bởi vì mỗi người cũng biết, trước mắt mấy Thú Vương Thiên Phạt, nhất là thú hoàng Thiên Phạt Mai Tôn Giả chỉ có thể đánh chết mà tuyệt đối không có hi vọng bắt sống! Một khi tất cả chết hết thì hi vọng tin tức về thần đan cũng chỉ có thể lấy từ hai người Quân gia này!
Bang bang hai tiếng, Quân Chiến Thiên lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng tràn đầy máu. Trường kiếm Quân Vô Ý sắc bén nhưng cũng là nhưng cũng là vụng về vung tả hữu, rốt cuộc chặt đứt được binh khí của ba gã địch nhân, đánh một kiếm vào eo
đeo kiếm của một người nhưng cũng bị một chưởng mạnh đánh vào bụng, quay cuồng quăng ra ngoài, rơi xuống đất lảo đảo mới đứng vững, sắc mặt đã là một mảnh xám trắng, không còn chút chiến lực, nhưng Quân tam gia hai mắt vẫn mở to căm hờn, không chút khuất phục!
Trong mắt Quân gia hoàn toàn cũng không có gì không thể khôi phục, chỉ cần Quân gia còn có một huyết mạch tồn tại ở trên đời, Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý hoàn toàn không có hoàn toàn không có e ngại. Nam nhi sống trên đời sao còn sợ đến chuyện sinh tử!
-Lão Đại!
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa trừng trừng hai mắt, không để ý tới những chưởng lực đang đánh lên thân mình, cùng nhau lao về một hướng, điên cuồng bất chấp tất cả lao về phía Mai Tuyết Yên.
- Trở về!
Mai Tuyết Yên sắc mặt bình tĩnh lớn tiếng hạ lệnh!
Mà đúng lúc này, bốn phương tám hướng đồng thời công kích tới! Mai Tuyết Yên cười lớn một tiếng, áo trắng tung bay, liền không để ý sinh tử xông lên phía trước!
Ngay cả chết, trước hết cũng muốn giết chết Dư Nhất Bán! Kẻ này chính là kẻ nhiều năm trước cho mình một kích nặng nhất, nay lại hết sức vũ nhục mình và hắn...! Giết! Nhất định phải giết loại súc sinh đê tiện này!
Bốn phía, Hải Trầm Phong cùng Tống Thương gào thét, cùng Bách Lý Lạc Vân ba người dẫn dắt "Tàn Thiên Phệ Hồn" đồng loạt xông lên! Giờ phút này cuộc chiến đã đã đến thời khắc cuối cùng, Nếu phải chết, trước sau gì cũng phải chết! Ba trăm huyền thú nỏ đồng loạt phóng mưa tên! Theo tiếng hô, những đại hán của "Tàn Thiên Phệ Hồn" như sóng dữ xông lên! Đồng thời quản gia Lão Bàng dẫn cao thủ hộ vệ Quân gia cũng theo một bên khác vọt ra. Đối mặt cao thủ Chí Tôn, đối mặt cường giả chí tôn cao cao tại thượng thì những người này căn bản là đi tìm chết! Trên thực tế, bất cứ ai trong số những người này cũng biết được kết cục này! Cũng đều biết xông lên là chịu chết, nhưng trải qua thời gian dài trải qua thời gian dài chịu đại ân Quân gia, vả lại trái tim cũng không cho phép bọn hắn trốn tránh ở phía sau! Chết thì chết! Mọi người chết cùng một chỗ!
Trong giữa đám người đó, một thân ảnh khôi ngô rõ ràng xông lên phía trước nhanh nhất, đầu tấm bạc, bạo rống như hổ báo, cất bước tung bay!
Quân Chiến Thiên, lão phu đến đồng sanh cộng tử với ngươi! Vị này đúng là Độc Cô Tung Hoành! Vị lão gia tử này đang ở nhà Quân gia chữa bệnh, thân thể đã tốt hơn nhiều lắm. Nếu là kẻ khác thì thấy trận hạo kiếp này tránh còn không kịp, còn lão lại mau chóng xông đến! Hai vị lão gia tử là cộng sự cả đời, ân oán dây dưa sáu mươi năm, nhưng ở thời khắc nguy cấp nhất Độc Cô Tung Hoành lựa chọn không chút do dự!
Sống chết cùng nhau, đồng sanh cộng tử! Nếu bỏ Quân Chiến Thiên mà đi, cả đời Độc Cô Tung Hoành sẽ cảm thấy một sự thất bạ! Cả đời sẽ không có sự vui vẻ! Lâm trận mà chạy không phải Độc Cô Tung Hoành ta! Cho nên Độc Cô lão gia tử đầu tàu gương mẫu lao ra!
Gần ngàn người này như ong vỡ tổ xông lên, hai mắt bừng lửa quên mình đánh tới, đối mặt với cao thủ gấp hơn mình hàng ngàn hàng vạn lần cũng không hề e sợ, không hề do dự xung phong tự sát! Trên mặt mỗi người đều là khí phách hào hùng trong tuyệt vọng, đều vô cùng thê lương, anh hùng và bi hùng! Chỉ nguyện đem một thân máu huyết để địch nhân cắm kiếm vào dũng mãnh tiến ra! Dải lụa hồng dưới chân họ chính là một mảng đất nhộm bằng máu! Lúc này đây xung phong cũng không phải bảo vệ quốc gia, cũng không phải vì cứu người nguy cấp thậm chí mặc cho mục đích là gì? Có lẽ cũng không có mục đích gì, duy nhất có lẽ là đi chịu chết, chết thì chết! Hành động vậy có lẽ là của những cái đầu nóng, của những xúc động, nhưng nhiệt huyết cuồng dâng ai còn nghĩ nhiều được? Quân gia có nhiều người hi sinh vì mình như vậy, phát cuồng không sợ chết xông lên như vậy! Đủ thấy mọi người đối với Quân gia như thế nào!
Ngay cả kẻ hâm (nóng đầu) cùng kẻ nông nổi nhất thời xúc động cũng là những kẻ hâm và nông nổi đáng quý! Không quan hệ sinh tử, không quan hệ vinh nhục chỉ còn lại trung thành mà thôi! Kẻ sỹ chết vì tri kỷ! Những lời này tại đây lại là một minh chứng nữa, một minh chứng tốt nhất!
Trường hợp lừng lẫy như vậy thậm chí khiến Tam Đại Thánh Địa có nhiều cao thủ Chí Tôn như vậy cũng có chút tim đập mạnh loạn nhịp! Quân gia rốt cuộc có ma lực gì mà nhiều người cam tâm chịu chết như vậy?
Vô oán vô hối?(chết không oán, không hối hận)
Chí tử dứt khoát (dứt khoát xông lên tìm chết)?
Bọn hắn càng không biết tối nay sự việc xảy ra nhanh vậy, cho nên nhân lực Quân gia hơi ít, nếu quả thực có thời gian, thậm chí không cần nhiều, chỉ cần một ngày, số người khẳng khái xông lên ít nhất còn có thể nhiều gấp trăm lần! Những người giống nhau đem thân thể đón băng đao trường kiếm của bọn hắn!
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng, bởi vì tuy những người này coi thường cái chết nhưng thực lực bản thân quá yếu ớt! Mạnh nhất cũng chỉ là Thiên huyền, lấy thực lực như vậy hướng đến phòng tuyến của Chí Tôn không ngờ cũng chỉ là phù du, châu chấu đá xe! Tự tìm đường chết! Các ngươi đã cùng nhau muốn chết, chúng ta đây sẽ thành toàn cho tất cả!
(DG: tặng bọn chí tôn một câu: Nực cười châu chấu đá xe. Tởng đâu chấu nát ai dè xe nghiêng) ... to be continued.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

/1286

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status