Dịch
Nhưng Thiên Tầm cũng lập tức đè nén tình cảm bản thân đang cuộn trào xuống, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ "Tỷ phu". Quân Mạc Tà cũng hiểu, Thiên Tầm thốt lên hai chữ "Tỷ phu" này như một nhát dao cắt vào tận tâm can nàng. Nàng không cam lòng gọi hắn như thế!
Ánh mắt Thiên Tầm không khỏi thất vọng, chán chường …
Nàng vốn nghĩ mình đã chết rồi, nhưng Quân Mạc Tà lại không để nàng chết đi …
Lúc trước, dưới một đòn hủy diệt của Triển Mộ Bạch, Thiên Tầm không còn chút hi vọng sống sót. Nàng hy sinh cũng vì Quân Mạc Tà, và cũng là vì tình yêu vô vọng của chính bản thân…
Nếu như được cùng Quân Mạc Tà tới cõi U Minh, có thể đại tỷ khó mà chấp nhận được, nhưng chỉ cần cuối cùng bản thân có thể được ở bên cạnh hắn... Cho dù là ở suối vàng…
Khi mở miệng hỏi "Ta còn sống sao?", thâm tâm nàng thật hi vọng được nghe một đáp án phủ định. Nếu như mình đã chết rồi, vậy có nghĩa là mình thật đã được ở cùng Quân Mạc Tà rồi… Cũng có nghĩa, mình còn có thể cùng…
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu hi vọng đã trở nên vô ích, bản thân mình vẫn còn sống…
Nếu còn sống thì phần tình cảm kia cũng không còn hy vọng gì, nhưng bản thân lại phải đau khổ đối mặt, đồng thời phải chôn chặt nó xuống...
- Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?
Quân Mạc Tà khẩn trương tiến đến đỡ nàng dậy. Thiên Tầm vừa mới tỉnh lại, mà trong khoảng thời gian dài nàng bất tỉnh, chính mình đã cho nàng ăn không biết bao nhiêu linh dược, thiên tài địa bảo…
Nàng không có cảm giác gì kỳ lạ:
- Ta không sao, cảm giác duy nhất của ta hiện giờ là ăn quá no …
Thiên Tầm thử kiểm tra qua, phát hiện toàn thân không có gì đáng ngại, ngoại trừ thân thể có chút suy yếu, thì không ngờ đan điền lại tràn ngập nguyên khí đến khó tin. Tựa hồ trong khoảng thời gian dài hôn mê, huyền công đột nhiên chủ động tăng mạnh, lại đột phá tới một cảnh giới mà cho dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ tới.
Nếu nhất định phải nói ra chỗ nào cảm thấy không thoải mái, thì chỉ có thể là không thể hiểu nỗi bản thân thế nào lại như vậy...
Ăn no? Sao lại kì lạ thế chứ…
- Tỷ phu, ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Thiên Tầm lặng lẽ hỏi.
- Ngươi đã hôn mê … suốt ba tháng lẻ tám ngày, sáu canh giờ rồi.
Quân Mạc Tà nghĩ ngợi một hồi, xuy xét cẩn thận rồi đáp.
- A? Lâu như vậy sao?
Xà Vương cả kinh, liền đứng dậy, nàng lập tức phát hiện thân thể tuy có chút ốm yếu nhưng vẫn có thể hoàn toàn điều khiển theo suy nghĩ của mình, không có chút cảm giác khó khăn nào. Nàng kinh ngạc hỏi:
- Hẳn nhiên ta hôn mê lâu như vậy… Có thể là... Nhưng tại sao lại như thế?
Hôn mê, cũng không hẳn là tử vong!
Hôn mê… cũng cần ăn, cũng cần uống, hơn nữa cũng cần những thứ khác…
Vả lại, thời gian hôn mê dài như vậy, khung xương cùng các đốt ngón tay tất nhiên đều phải có chút cứng nhắc, thậm chí còn có thể teo lại. Bình thường chỉ bế quan vài ngày cũng đã có hiện tượng này, huống chi lại là mấy tháng lâu như vậy?
Nhưng mình lại hoàn toàn không có cảm giác khác thường gì cả… Mà có lẽ bản thân mình chính là một điều dị thường lớn nhất rồi.
- Vậy... hơn ba tháng qua… Là ai chăm sóc ta?
Xà Vương cúi đầu, thấp giọng hỏi.
- Cái này… Ách... Khụ khụ…
Quân đại thiếu vuốt vuốt cái mũi, có chút xấu hổ nói:
- Cái này… Là ta chăm sóc ngươi mỗi ngày…
- Là ngươi?
Thiên Tầm lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết đi, nhưng xen lẫn với ngượng ngùng đó trong lòng nàng mơ hồ lại có chút mừng thầm khó hiểu. Dường như chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc như thế.
Khuôn mặt trắng như tuyết của nàng nhất thời ửng đỏ, thậm chí muốn lan ra toàn thân... Nàng khẽ hỏi:
- Vậy… Vậy ngươi chăm sóc ta như thế nào?
- Ta, ta… Việc này!
Quân Mạc Tà như muốn rớt tim ra ngoài:
- Đều là người một nhà, chứ có phải ai xa lạ đâu… Ngươi cứ nghĩ xem, ân… Để tránh thân thể ngươi xuất hiện tình huống xấu nhất, mỗi ngày sớm tối ta đều hai lần xoa bóp toàn thân cho ngươi, kinh mạch rồi các khớp xương… Mỗi ngày ba lượt bón cơm cho ngươi ăn… Ách, còn có… Còn có… (BD: là xoa bóp toàn thân nha)
Hắn mới nói tới đây, Xà Vương đã cảm thấy quá xấu hổ, hai tay che lại, cuối gầm mặt xuống, cả người run rẩy:
- Còn có... Còn gì nữa?
Chả trách bản thân không có bất kì cảm giác nào khác lạ. Nguyên lai là "nhờ" hắn luôn luôn mát xa cho mình, hơn nữa… Còn mớm cơm cho mình ăn... Vậy... Chẳng phải là... Toàn thân của ta trên dưới, cao thấp gì mỗi một chỗ... Hắn đều... sờ qua sao?
Chỉ nghĩ tới đó, cho dù mới tỉnh lại, Xà Vương lại xấu hổ tới mức hận không thể tiếp tục hôn mê, thật sự xấu hổ muốn chết mà... (BD: hôn mê tiếp để còn được xoa bóp toàn thân chứ )
- Khụ khụ… Còn có… Khụ khụ…
Quân Mạc Tà ho khan, cười ha ha nói:
- Ngươi cũng biết… Cái này…Con người có ba việc gấp... Lúc đó ngươi lại đang hôn mê… Cho nên…
Thì ra hắn lại là kẻ như vậy… Xà Vương như líu lưỡi, cơ hồ vì xấu hổ mà muốn ngất đi…
Quân Mạc Tà lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm chặt lấy nàng, vỗ vào sau lưng, nhấn vào huyệt nhân trung, lại cứu Xà Vương tỉnh lại...
Nhưng khi tỉnh lại, Xà Vương lại khôi phục hình dáng bình thường, toàn thân đều mềm nhũn… Ngồi bệt trong lòng Quân Mạc Tà, sống chết cũng không ngẩng đầu lên…
Thì ra lúc ta tỉnh lại lại có cảm giác được ăn no như vậy… Hóa ra hắn lại…
Ôi, sao lại có thể phát sinh "chuyện tốt" như vậy chứ? Ta phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây.
Con người có ba việc cấp bách… Mà hắn lại có thể giúp chính mình… Xử lý… Đây chẳng phải là trước mặt hắn bản thân mình cũng không còn bất cứ bí mật nào nữa sao? Không chỉ có thấy hết, sờ hết mà những chuyện tình tốt đẹp khác cũng đã bị hắn làm qua…
Chuyện xấu hổ này, ngay cả phu thê với nhau cũng sẽ không có như vậy…
Việc này... mới chính là chuyện phiền toái nhất…
Đắn đo hồi lâu, mà có giằng co mãi như vậy cũng không tốt, rốt cục quyết định đánh tan bầu không khí căng thẳng, không biết nói gì, thuận miệng thốt ra một câu:
- Vậy ngươi… Mớm ta ăn... mớm thế nào?
Giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu.
Đại Thiếu âm thầm kêu khổ. Đại tỷ ơi, ngay cả vấn đề này ngươi cũng đã hỏi rồi sao? Không cần hỏi tỉ mỉ, cặn kẽ như vậy chứ? Mớm thế nào sao? Còn thế nào nữa chứ? Thì cứ như vậy mà mớm chứ sao nữa!
Chẳng qua người ta đã có lòng hỏi, mình cũng phải một dạ thành thật trả lời thôi... Quân Đại thiếu mặt dày đáp:
- Chính là... Thế này… Miệng đối miệng…
- Ưm…
Xà Vương tức thì tỉnh ngộ, tự trách mình sao lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, chỉ còn biết che mặt quay đầu úp vào ngực hắn… (BD: con bé này xấu hổ khôn thiệt)
- Này... cái này… Là ta không tốt!
Quân đại thiếu an ủi:
- Thôi thì... Cái kia... Cái kia… Ta sẽ chịu trách nhiệm!
- Không cần!
Vượt ngoài suy nghĩ của hắn. Quân Mạc Tà vừa nói ra những lời này, Xà Vương liền mạnh mẽ xoay người lại:
- Ta không cần ngươi phải chịu trách nhiệm! Ngươi… Ngươi là tỷ phu của ta. Cả đời này là tỷ phu của ta. Chỉ có thể là tỷ phu của ta mà thôi. Ngươi tuyệt đối không được làm chuyện có lỗi với đại tỷ của ta! Đừng nói đại tỷ ta đồng ý hay không, ta nhất định sẽ không đồng ý!
Đối với phản ứng này của nàng, Quân Mạc Tà đã sớm có chuẩn bị. Trong mắt Xà Vương vốn đã mất hết hi vọng, nếu không sau khi phát hiện được tình cảm của chính mình, nàng đã không cực lực giấu diếm! Chẳng qua nàng cũng chỉ là muốn thành toàn cho mình cùng Mai Tuyết Yên.
- Những lời ngươi nói không tính!
Quân Mạc Tà cương quyết nói:
- Bây giờ ngươi cũng sớm đã là nữ nhân của ta! Ngươi còn nghĩ đi đâu nữa? Có cần hay không, ngươi cũng phải chấp nhận. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
- Không cần…
Thiên Tầm mạnh mẽ vùng lên. Hai hàng lệ trong mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, sắc mặt tái nhợt…
- Cần hay không, cũng phải như vậy!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:
- Loại việc như thế này đâu tới phiên các ngươi có ý kiến! Ta đường đường là nhất gia chi chủ! Lời ta nói ra là đã quyết!
- Không… Không nên làm như vậy! Làm như vậy nhất định đại tỷ sẽ đau lòng lắm mà!
Thiên Tầm cương quyết lắc đầu. Đột nhiên cắn răng nói:
- Tỷ phu… Chúng ta không thể làm như vậy. Ta không thể làm chuyện có lỗi với đại tỷ. Ngươi càng không nên làm chuyện có lỗi với tỷ ấy. Bằng không… Ta đáp ứng làm nữ nhân của ngươi... Nhưng… Ta vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác… Được không? Đại tỷ là một người sĩ diện… Ta... Vĩnh viễn sẽ không tranh đoạt cùng đại tỷ... Vĩnh viễn không…
- Ngươi đang lảm nhảm gì đó? Ta cùng các ngươi vốn là người một nhà, tranh cái gì mà tranh! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Không cần nói thêm nữa.
Quân Mạc Tà càng cương quyết nói. Nhưng sau đó lại ôn nhu nói:
- Thiên Tầm… Ta biết ngươi tôn trọng đại tỷ ngươi. Nhưng ngươi… lại đem Quân Mạc Tà ta biến thành loại người gì? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là một tên nam nhân vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu thực sự ta là một kẻ như vậy, đáng để cho ngươi phải trả giá sao?
Lệ tuôn không ngừng, Thiên Tầm ra sức lắc đầu. Khuôn mặt tràn ngập kinh hỉ, thỏa mãn, cùng thâm tình…
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng:
- Được rồi, được rồi... Trước tiên lên đường cái đã, mọi việc trở về rồi hãy nói.
Thiên Tầm nhu thuận gật đầu…
Quân Mạc Tà thầm nghĩ, xem ra chuyện này đành phải để Mai Tuyết Yên tự thân xuất mã mới được.
Dường như Quân Đại Thiếu cũng không nghĩ tới Mai Tuyết Yên trong lòng Thiên Tầm lại có địa vị quan trọng tới như vậy.
Chẳng qua Quân Mạc Tà quên mất, một mình Mai Tuyết Yên chèo chống Thiên Phạt đã nhiều năm. Có thể nói, Thiên Phạt nếu như không có Mai Tuyết Yên vất vả lo toan, chỉ sợ thiên hạ đã quên mất hai chữ "Thiên Phạt" rồi!
Trong lòng bách thú Thiên Phạt, nàng vừa là mẹ, vừa là tỷ tỷ. Lòng tôn trọng này đã tích lũy bao năm tháng rồi, làm sao có thể dễ dàng đánh đổ như vậy…
Thiên Tầm chờ cho tâm tình mình ổn định một chút lập tức vận công kiểm tra trình độ huyền công của bản thân lúc này. Nhưng vừa đề khí nàng đã cảm giác thân thể nhẹ nhàng như chim, không có chút cảm giác gì là vừa bị trọng thương xong. Thậm chí cảm giác thực lực của mình hiện giờ cao hơn trước, chẳng những thế còn cao hơn không chỉ là một bậc!
Nhưng đến tột cùng đạt đến trình độ nào, chính nàng hiện tại cũng không biết. Chỉ biết là trình độ hiện giờ mình chưa bao giờ với tới, chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ nghe tới. Thậm chí còn chưa từng biết tới có một loại trình độ như thế này!
Phải biết rằng trong khoảng thời gian Thiên Tầm bị thương, bao nhiêu thiên tài địa bảo, linh dược thần đan người bình thường không dám mơ tới đều được Quân Mạc Tà nhét vào miệng nàng. Bởi vì Xà Vương đã sớm mất đi ý thức bản thân, toàn bộ linh dược lực khi tiến vào thân thể lại không thể được nàng dùng huyền lực để vận chuyển hấp thu, nên toàn bộ lượng dược lực khổng lồ đó sẽ tự tích lũy, tồn tại trong kinh mạch của nàng…
Ba tháng tích lũy một lượng như vậy, còn có tinh hoa thánh thụ ở trong ao nữa chứ? Tác dụng tinh hoa thánh thụ không chỉ chữa trị căn nguyên tinh thần bị hao tổn, mà còn làm cho bản thể Thiên Tầm tăng lên một tầm cao mới. Nếu không phải như thế, cho dù có Quân Mạc Tà chăm sóc, thân thể Xà Vương vừa tỉnh dậy cũng không thể lập tức khôi phục nhanh như vậy.
Đây chính là sức mạnh khủng bố của dòng máu tinh thuần! Thiên Căn Thủy!Trên đời này cũng chỉ có Thất Thải thánh thụ có linh trí mới sản sinh ra lực lượng tinh thần như vậy.
Thiên Tầm... chẳng khác nào là hấp thu tinh hoa ngàn năm của Thánh Thụ.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Nhưng Thiên Tầm cũng lập tức đè nén tình cảm bản thân đang cuộn trào xuống, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ "Tỷ phu". Quân Mạc Tà cũng hiểu, Thiên Tầm thốt lên hai chữ "Tỷ phu" này như một nhát dao cắt vào tận tâm can nàng. Nàng không cam lòng gọi hắn như thế!
Ánh mắt Thiên Tầm không khỏi thất vọng, chán chường …
Nàng vốn nghĩ mình đã chết rồi, nhưng Quân Mạc Tà lại không để nàng chết đi …
Lúc trước, dưới một đòn hủy diệt của Triển Mộ Bạch, Thiên Tầm không còn chút hi vọng sống sót. Nàng hy sinh cũng vì Quân Mạc Tà, và cũng là vì tình yêu vô vọng của chính bản thân…
Nếu như được cùng Quân Mạc Tà tới cõi U Minh, có thể đại tỷ khó mà chấp nhận được, nhưng chỉ cần cuối cùng bản thân có thể được ở bên cạnh hắn... Cho dù là ở suối vàng…
Khi mở miệng hỏi "Ta còn sống sao?", thâm tâm nàng thật hi vọng được nghe một đáp án phủ định. Nếu như mình đã chết rồi, vậy có nghĩa là mình thật đã được ở cùng Quân Mạc Tà rồi… Cũng có nghĩa, mình còn có thể cùng…
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu hi vọng đã trở nên vô ích, bản thân mình vẫn còn sống…
Nếu còn sống thì phần tình cảm kia cũng không còn hy vọng gì, nhưng bản thân lại phải đau khổ đối mặt, đồng thời phải chôn chặt nó xuống...
- Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?
Quân Mạc Tà khẩn trương tiến đến đỡ nàng dậy. Thiên Tầm vừa mới tỉnh lại, mà trong khoảng thời gian dài nàng bất tỉnh, chính mình đã cho nàng ăn không biết bao nhiêu linh dược, thiên tài địa bảo…
Nàng không có cảm giác gì kỳ lạ:
- Ta không sao, cảm giác duy nhất của ta hiện giờ là ăn quá no …
Thiên Tầm thử kiểm tra qua, phát hiện toàn thân không có gì đáng ngại, ngoại trừ thân thể có chút suy yếu, thì không ngờ đan điền lại tràn ngập nguyên khí đến khó tin. Tựa hồ trong khoảng thời gian dài hôn mê, huyền công đột nhiên chủ động tăng mạnh, lại đột phá tới một cảnh giới mà cho dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ tới.
Nếu nhất định phải nói ra chỗ nào cảm thấy không thoải mái, thì chỉ có thể là không thể hiểu nỗi bản thân thế nào lại như vậy...
Ăn no? Sao lại kì lạ thế chứ…
- Tỷ phu, ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Thiên Tầm lặng lẽ hỏi.
- Ngươi đã hôn mê … suốt ba tháng lẻ tám ngày, sáu canh giờ rồi.
Quân Mạc Tà nghĩ ngợi một hồi, xuy xét cẩn thận rồi đáp.
- A? Lâu như vậy sao?
Xà Vương cả kinh, liền đứng dậy, nàng lập tức phát hiện thân thể tuy có chút ốm yếu nhưng vẫn có thể hoàn toàn điều khiển theo suy nghĩ của mình, không có chút cảm giác khó khăn nào. Nàng kinh ngạc hỏi:
- Hẳn nhiên ta hôn mê lâu như vậy… Có thể là... Nhưng tại sao lại như thế?
Hôn mê, cũng không hẳn là tử vong!
Hôn mê… cũng cần ăn, cũng cần uống, hơn nữa cũng cần những thứ khác…
Vả lại, thời gian hôn mê dài như vậy, khung xương cùng các đốt ngón tay tất nhiên đều phải có chút cứng nhắc, thậm chí còn có thể teo lại. Bình thường chỉ bế quan vài ngày cũng đã có hiện tượng này, huống chi lại là mấy tháng lâu như vậy?
Nhưng mình lại hoàn toàn không có cảm giác khác thường gì cả… Mà có lẽ bản thân mình chính là một điều dị thường lớn nhất rồi.
- Vậy... hơn ba tháng qua… Là ai chăm sóc ta?
Xà Vương cúi đầu, thấp giọng hỏi.
- Cái này… Ách... Khụ khụ…
Quân đại thiếu vuốt vuốt cái mũi, có chút xấu hổ nói:
- Cái này… Là ta chăm sóc ngươi mỗi ngày…
- Là ngươi?
Thiên Tầm lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết đi, nhưng xen lẫn với ngượng ngùng đó trong lòng nàng mơ hồ lại có chút mừng thầm khó hiểu. Dường như chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc như thế.
Khuôn mặt trắng như tuyết của nàng nhất thời ửng đỏ, thậm chí muốn lan ra toàn thân... Nàng khẽ hỏi:
- Vậy… Vậy ngươi chăm sóc ta như thế nào?
- Ta, ta… Việc này!
Quân Mạc Tà như muốn rớt tim ra ngoài:
- Đều là người một nhà, chứ có phải ai xa lạ đâu… Ngươi cứ nghĩ xem, ân… Để tránh thân thể ngươi xuất hiện tình huống xấu nhất, mỗi ngày sớm tối ta đều hai lần xoa bóp toàn thân cho ngươi, kinh mạch rồi các khớp xương… Mỗi ngày ba lượt bón cơm cho ngươi ăn… Ách, còn có… Còn có… (BD: là xoa bóp toàn thân nha)
Hắn mới nói tới đây, Xà Vương đã cảm thấy quá xấu hổ, hai tay che lại, cuối gầm mặt xuống, cả người run rẩy:
- Còn có... Còn gì nữa?
Chả trách bản thân không có bất kì cảm giác nào khác lạ. Nguyên lai là "nhờ" hắn luôn luôn mát xa cho mình, hơn nữa… Còn mớm cơm cho mình ăn... Vậy... Chẳng phải là... Toàn thân của ta trên dưới, cao thấp gì mỗi một chỗ... Hắn đều... sờ qua sao?
Chỉ nghĩ tới đó, cho dù mới tỉnh lại, Xà Vương lại xấu hổ tới mức hận không thể tiếp tục hôn mê, thật sự xấu hổ muốn chết mà... (BD: hôn mê tiếp để còn được xoa bóp toàn thân chứ )
- Khụ khụ… Còn có… Khụ khụ…
Quân Mạc Tà ho khan, cười ha ha nói:
- Ngươi cũng biết… Cái này…Con người có ba việc gấp... Lúc đó ngươi lại đang hôn mê… Cho nên…
Thì ra hắn lại là kẻ như vậy… Xà Vương như líu lưỡi, cơ hồ vì xấu hổ mà muốn ngất đi…
Quân Mạc Tà lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm chặt lấy nàng, vỗ vào sau lưng, nhấn vào huyệt nhân trung, lại cứu Xà Vương tỉnh lại...
Nhưng khi tỉnh lại, Xà Vương lại khôi phục hình dáng bình thường, toàn thân đều mềm nhũn… Ngồi bệt trong lòng Quân Mạc Tà, sống chết cũng không ngẩng đầu lên…
Thì ra lúc ta tỉnh lại lại có cảm giác được ăn no như vậy… Hóa ra hắn lại…
Ôi, sao lại có thể phát sinh "chuyện tốt" như vậy chứ? Ta phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây.
Con người có ba việc cấp bách… Mà hắn lại có thể giúp chính mình… Xử lý… Đây chẳng phải là trước mặt hắn bản thân mình cũng không còn bất cứ bí mật nào nữa sao? Không chỉ có thấy hết, sờ hết mà những chuyện tình tốt đẹp khác cũng đã bị hắn làm qua…
Chuyện xấu hổ này, ngay cả phu thê với nhau cũng sẽ không có như vậy…
Việc này... mới chính là chuyện phiền toái nhất…
Đắn đo hồi lâu, mà có giằng co mãi như vậy cũng không tốt, rốt cục quyết định đánh tan bầu không khí căng thẳng, không biết nói gì, thuận miệng thốt ra một câu:
- Vậy ngươi… Mớm ta ăn... mớm thế nào?
Giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu.
Đại Thiếu âm thầm kêu khổ. Đại tỷ ơi, ngay cả vấn đề này ngươi cũng đã hỏi rồi sao? Không cần hỏi tỉ mỉ, cặn kẽ như vậy chứ? Mớm thế nào sao? Còn thế nào nữa chứ? Thì cứ như vậy mà mớm chứ sao nữa!
Chẳng qua người ta đã có lòng hỏi, mình cũng phải một dạ thành thật trả lời thôi... Quân Đại thiếu mặt dày đáp:
- Chính là... Thế này… Miệng đối miệng…
- Ưm…
Xà Vương tức thì tỉnh ngộ, tự trách mình sao lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, chỉ còn biết che mặt quay đầu úp vào ngực hắn… (BD: con bé này xấu hổ khôn thiệt)
- Này... cái này… Là ta không tốt!
Quân đại thiếu an ủi:
- Thôi thì... Cái kia... Cái kia… Ta sẽ chịu trách nhiệm!
- Không cần!
Vượt ngoài suy nghĩ của hắn. Quân Mạc Tà vừa nói ra những lời này, Xà Vương liền mạnh mẽ xoay người lại:
- Ta không cần ngươi phải chịu trách nhiệm! Ngươi… Ngươi là tỷ phu của ta. Cả đời này là tỷ phu của ta. Chỉ có thể là tỷ phu của ta mà thôi. Ngươi tuyệt đối không được làm chuyện có lỗi với đại tỷ của ta! Đừng nói đại tỷ ta đồng ý hay không, ta nhất định sẽ không đồng ý!
Đối với phản ứng này của nàng, Quân Mạc Tà đã sớm có chuẩn bị. Trong mắt Xà Vương vốn đã mất hết hi vọng, nếu không sau khi phát hiện được tình cảm của chính mình, nàng đã không cực lực giấu diếm! Chẳng qua nàng cũng chỉ là muốn thành toàn cho mình cùng Mai Tuyết Yên.
- Những lời ngươi nói không tính!
Quân Mạc Tà cương quyết nói:
- Bây giờ ngươi cũng sớm đã là nữ nhân của ta! Ngươi còn nghĩ đi đâu nữa? Có cần hay không, ngươi cũng phải chấp nhận. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
- Không cần…
Thiên Tầm mạnh mẽ vùng lên. Hai hàng lệ trong mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, sắc mặt tái nhợt…
- Cần hay không, cũng phải như vậy!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:
- Loại việc như thế này đâu tới phiên các ngươi có ý kiến! Ta đường đường là nhất gia chi chủ! Lời ta nói ra là đã quyết!
- Không… Không nên làm như vậy! Làm như vậy nhất định đại tỷ sẽ đau lòng lắm mà!
Thiên Tầm cương quyết lắc đầu. Đột nhiên cắn răng nói:
- Tỷ phu… Chúng ta không thể làm như vậy. Ta không thể làm chuyện có lỗi với đại tỷ. Ngươi càng không nên làm chuyện có lỗi với tỷ ấy. Bằng không… Ta đáp ứng làm nữ nhân của ngươi... Nhưng… Ta vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác… Được không? Đại tỷ là một người sĩ diện… Ta... Vĩnh viễn sẽ không tranh đoạt cùng đại tỷ... Vĩnh viễn không…
- Ngươi đang lảm nhảm gì đó? Ta cùng các ngươi vốn là người một nhà, tranh cái gì mà tranh! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Không cần nói thêm nữa.
Quân Mạc Tà càng cương quyết nói. Nhưng sau đó lại ôn nhu nói:
- Thiên Tầm… Ta biết ngươi tôn trọng đại tỷ ngươi. Nhưng ngươi… lại đem Quân Mạc Tà ta biến thành loại người gì? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là một tên nam nhân vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu thực sự ta là một kẻ như vậy, đáng để cho ngươi phải trả giá sao?
Lệ tuôn không ngừng, Thiên Tầm ra sức lắc đầu. Khuôn mặt tràn ngập kinh hỉ, thỏa mãn, cùng thâm tình…
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng:
- Được rồi, được rồi... Trước tiên lên đường cái đã, mọi việc trở về rồi hãy nói.
Thiên Tầm nhu thuận gật đầu…
Quân Mạc Tà thầm nghĩ, xem ra chuyện này đành phải để Mai Tuyết Yên tự thân xuất mã mới được.
Dường như Quân Đại Thiếu cũng không nghĩ tới Mai Tuyết Yên trong lòng Thiên Tầm lại có địa vị quan trọng tới như vậy.
Chẳng qua Quân Mạc Tà quên mất, một mình Mai Tuyết Yên chèo chống Thiên Phạt đã nhiều năm. Có thể nói, Thiên Phạt nếu như không có Mai Tuyết Yên vất vả lo toan, chỉ sợ thiên hạ đã quên mất hai chữ "Thiên Phạt" rồi!
Trong lòng bách thú Thiên Phạt, nàng vừa là mẹ, vừa là tỷ tỷ. Lòng tôn trọng này đã tích lũy bao năm tháng rồi, làm sao có thể dễ dàng đánh đổ như vậy…
Thiên Tầm chờ cho tâm tình mình ổn định một chút lập tức vận công kiểm tra trình độ huyền công của bản thân lúc này. Nhưng vừa đề khí nàng đã cảm giác thân thể nhẹ nhàng như chim, không có chút cảm giác gì là vừa bị trọng thương xong. Thậm chí cảm giác thực lực của mình hiện giờ cao hơn trước, chẳng những thế còn cao hơn không chỉ là một bậc!
Nhưng đến tột cùng đạt đến trình độ nào, chính nàng hiện tại cũng không biết. Chỉ biết là trình độ hiện giờ mình chưa bao giờ với tới, chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ nghe tới. Thậm chí còn chưa từng biết tới có một loại trình độ như thế này!
Phải biết rằng trong khoảng thời gian Thiên Tầm bị thương, bao nhiêu thiên tài địa bảo, linh dược thần đan người bình thường không dám mơ tới đều được Quân Mạc Tà nhét vào miệng nàng. Bởi vì Xà Vương đã sớm mất đi ý thức bản thân, toàn bộ linh dược lực khi tiến vào thân thể lại không thể được nàng dùng huyền lực để vận chuyển hấp thu, nên toàn bộ lượng dược lực khổng lồ đó sẽ tự tích lũy, tồn tại trong kinh mạch của nàng…
Ba tháng tích lũy một lượng như vậy, còn có tinh hoa thánh thụ ở trong ao nữa chứ? Tác dụng tinh hoa thánh thụ không chỉ chữa trị căn nguyên tinh thần bị hao tổn, mà còn làm cho bản thể Thiên Tầm tăng lên một tầm cao mới. Nếu không phải như thế, cho dù có Quân Mạc Tà chăm sóc, thân thể Xà Vương vừa tỉnh dậy cũng không thể lập tức khôi phục nhanh như vậy.
Đây chính là sức mạnh khủng bố của dòng máu tinh thuần! Thiên Căn Thủy!Trên đời này cũng chỉ có Thất Thải thánh thụ có linh trí mới sản sinh ra lực lượng tinh thần như vậy.
Thiên Tầm... chẳng khác nào là hấp thu tinh hoa ngàn năm của Thánh Thụ.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
/1286
|