Chứng kiến dâm uy của Phong Dực, Triệu Thiên Duẫn vội vàng thuật lại sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên lai lục hoàng tử Ưng Hùng đối với trưởng công chúa mỹ diễm tuyệt luân Lăng Sương của Thanh Long đế quốc vẫn không hết hy vọng, hắn không cam lòng phải chịu chuyện vừa gặp vui mừng rồi lại xôi hỏng bỏng không, cũng không cam chịu bị Lăng Sương dắt mũi, bởi vậy một tên tâm phúc là mưu sĩ Khắc La bên cạnh hắn mới bày cho tiểu tử này một chủ ý âm hiểm.
Khi hộ tống Lăng Sương về nước có một nghìn kỵ binh Kim Ưng đế quốc hộ tống, tên thống lĩnh sớm đã bị Ưng Hùng mua chuộc, mà Khắc La đã tập hợp một đám thổ phỉ đứng ở biên giới của Kim Ưng đế quốc chờ sẵn, hắn dự định trước tiên hạ "mê huyễn dược tề" vào đồ ăn, cùng với bọn mã tặc nội ứng ngoại hợp đem Lăng Sương cướp đi, dù sao cũng là ở biên cảnh, đến lúc đó mà lôi kéo nhau ra quy trách nhiệm, cũng không có nhiều người nghĩ đến là kiệt tác của lục hoàng tử Ưng Hùng.
"Ài? Lục hoàng tử cùng với cái thằng Khắc La gì đó thật đúng là người ngu ngốc a, bọn họ cho rằng tại biên cảnh gặp chuyện không may thì không được trách tội Kim Ưng đế quốc hay sao, có thể nói vô luận Thanh Long đế quốc trưởng công chúa ở nơi nào gặp chuyện không may, Kim Ưng đế quốc cũng phải chịu liên lụy." Phong Dực nháy con mắt phì cười.
"Sao lại thế?" Triệu Thiên Duẫn nghi hoặc hỏi.
"Thanh Long đế quốc, Kim Ưng đế quốc cùng với Thiên Lang đế quốc vốn có quan hệ vi diệu, mà lần này kẻ hướng Thanh Long trưởng công chúa cầu hôn là lục hoàng tử của Kim Ưng đế quốc, cũng có hoàng tử của Thiên Lang đế quốc, đây vốn là một hồi giao dịch chính trị. Tam đại đế quốc trong đó Kim Ưng đế quốc luôn luôn duy trì việc mở rộng lãnh địa, đã uy hiếp lợi ích lưỡng đại đế quốc kia, cho nên một khi Thanh Long đế quốc trưởng công chúa tại lần bái phỏng này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đúng là một cái cớ để Thanh Long đế quốc cùng với Thiên Lang đế quốc nhân cơ hội liên hợp đối chọi lại Kim Ưng đế quốc. Điểm này Ưng Dương lão nhân kia chắc hẳn cũng biết, cho nên mới phải nhẫn nhịn như thế, nếu không hắn đã không phái một nghìn kỵ binh tinh nhuệ hộ tống. Ha ha, lão tính không bằng con lão, đúng là gậy ông đập lưng ông mà, nếu bản thiếu gia mà biết tự nhiên sẽ dội thêm một thùng dầu trợ hỏa nữa, ài, ngẫm lại cũng thật đáng tiếc." Phong Dực cười to nói.
Cách Lôi Đặc trở lại Khổng Tước phủ đệ, vừa tiến vào thư phòng khuôn mặt thân sĩ luôn mỉm cười liền biến mất không còn thấy tăm hơi, thay vào đó là nét mặt già nua âm trầm như bị mây đen phủ kín.
"Bang bang" Cách Lôi Đặc giận dữ gạt hết đống sách trên bàn xuống đất, trong lồng ngực phập phồng hổn hển, hai mắt âm tàn quang mang như đang muốn nhắm người kiếm chuyện.
Ny Á đi vào gặp một đống hỗn độn trong thư phòng liền thất kinh, trong tiềm thức của nàng gia gia thật lâu chưa có biểu hiện "xuất chúng" thế này .
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Ny Á dè dặt hỏi.
"Không có việc gì, Phong Dực hồi nãy có tới không?" Cách Lôi Đặc tâm tình đã khôi phục bình thường, nhàn nhạt hỏi.
"Chưa thấy đến." Ny Á hồi đáp, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia buồn bã.
"Ngươi theo ta đi xem chỗ của hắn, mời hắn liên hệ thần tộc công chủ gặp mặt một lần, đế quốc không thể bị động thế này được." Cách Lôi Đặc xoay người, điềm đạm phân phó.
"A, gia gia." Ny Á biểu tình kinh nghi bất định, Phong Dực làm cho gia gia tự mình phải tới cửa cầu người, đối với ông chính là một loại miệt thị, là sự sỉ nhục đệ nhất đại gia tộc gia chủ của Kim Ưng đế quốc, nhưng nếu gia gia đã nói vậy, nhớ đến lúc trước đối với Phong Dực không có thái độ như thế, nhất định có nguyên nhân bên trong.
Lúc một gã Long vệ hướng Phong Dực bẩm báo Khổng Tước gia chủ cùng với Ny Á tiểu thư tới bái phỏng thì Phong Dực đang cùng Sơ Thất Thất và Huyết Vô Nhai kiểm tra Lệ Phù, trong lòng hắn đang có chút nôn nóng, nói: "Ngươi đi ra nói với bọn họ ta đang bế quan, không tiện gặp khách."
"Vâng, thiếu gia." Tên Long vệ này thần tình kỳ quái xoay người đi, trong lòng bội phục sát đất, thiếu gia không hổ là thiếu gia, rõ ràng là khách của Khổng Tước gia tộc, hiện tại tự nhiên phản khách vi chủ, đúng thật là ngưu mà.
Hắn liền chạy ra sân nói lại với hai người Cách Lôi Đặc, lão nhân gia nét mặt già nua cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục bình thường, còn Ny Á hé ra nụ cười hết sức khó coi, nàng nghĩ không ra Phong Dực lại không nể tình như thế, gia gia tự mình qua đây mà hắn dám nói bế quan không tiếp khách, chẳng phải là trịnh trọng hướng gia gia một cái tát hay sao?
Phong Dực trải qua vô số lần Luân Hồi, còn có cái gì nhìn không thấu, ái chính là ái, ghét chính là ghét, không cần phải nhiều lời ngụy trang, ngươi Cách Lôi Đặc cùng lão già họ Ưng đều muốn mạng bản thiếu gia, thiếu gia vẫn đối với ngươi khách khí, như vậy là tiện nghi cho người rồi.
"Thiếu gia các ngươi có nói hắn lúc nào xuất quan không?" Vốn tưởng rằng Cách Lôi Đặc sẽ làm om xòm lên, không ngờ lão lại ôn hòa nói, tựa hồ không có một chút bực mình nào.
"Chưa nói, xin gia chủ lần sau trở lại đi." Tên Long vệ này thấy rõ Cách Lôi Đặc vẫn giữ vẻ mặt hòa khí, trong lòng thầm nghĩ thiếu gia quả nhiên không nói sai, bị một cái tát gián tiếp vẫn cười đều đều thì không phải bệnh tâm thần cũng chính là ngụy quân tử, vẫn là thiếu gia tinh minh rồi.
"Vậy lão phu lần sau trở lại", Cách Lôi Đặc liền xoay người rời đi.
Ny Á vội vã đuổi theo, người khác không biết, nhưng nàng vẫn biết gia gia mình đang nộ khí trùng thiên.
Cách Lôi Đặc trong lòng cũng bị đè nén quá nhiều, hắn trước đây hay gượng gạo tán thưởng Phong Dực là anh hùng thiếu niên, bây giờ tán thưởng lại trở thành thống hận. Lại hận mình không thể đạp bẹp dí thằng nhãi này, sau lưng tiểu tử này còn có Thần Điện, thần tộc cùng nhị đại gia tộc ẩn thế, dù lão có hận đến tróc xương tróc vẩy cũng chỉ đành nghiến răng ken két thôi.
"Oanh", Cách Lôi Đặc đột nhiên vung tay lên, một cổ đấu khí ngũ sắc tuôn ra ào ạt, đem một cây đại thụ nổ thành hơn mười đoạn, cũng chỉ có gia chủ Khổng Tước gia chủ mới có tư cách thi triển đấu khí này, uy lực dĩ nhiên cực lớn.
"Gia gia, người không sao chứ." Ny Á thấy rõ sau một kích hùng hậu lão gia gia lại đứng một chỗ bất động.
"Không có việc gì, không có việc gì." Cách Lôi Đặc xoay người lại, trên mặt rốt cuộc cũng mang theo nụ cười mừng rỡ.
Nguyên lai lục hoàng tử Ưng Hùng đối với trưởng công chúa mỹ diễm tuyệt luân Lăng Sương của Thanh Long đế quốc vẫn không hết hy vọng, hắn không cam lòng phải chịu chuyện vừa gặp vui mừng rồi lại xôi hỏng bỏng không, cũng không cam chịu bị Lăng Sương dắt mũi, bởi vậy một tên tâm phúc là mưu sĩ Khắc La bên cạnh hắn mới bày cho tiểu tử này một chủ ý âm hiểm.
Khi hộ tống Lăng Sương về nước có một nghìn kỵ binh Kim Ưng đế quốc hộ tống, tên thống lĩnh sớm đã bị Ưng Hùng mua chuộc, mà Khắc La đã tập hợp một đám thổ phỉ đứng ở biên giới của Kim Ưng đế quốc chờ sẵn, hắn dự định trước tiên hạ "mê huyễn dược tề" vào đồ ăn, cùng với bọn mã tặc nội ứng ngoại hợp đem Lăng Sương cướp đi, dù sao cũng là ở biên cảnh, đến lúc đó mà lôi kéo nhau ra quy trách nhiệm, cũng không có nhiều người nghĩ đến là kiệt tác của lục hoàng tử Ưng Hùng.
"Ài? Lục hoàng tử cùng với cái thằng Khắc La gì đó thật đúng là người ngu ngốc a, bọn họ cho rằng tại biên cảnh gặp chuyện không may thì không được trách tội Kim Ưng đế quốc hay sao, có thể nói vô luận Thanh Long đế quốc trưởng công chúa ở nơi nào gặp chuyện không may, Kim Ưng đế quốc cũng phải chịu liên lụy." Phong Dực nháy con mắt phì cười.
"Sao lại thế?" Triệu Thiên Duẫn nghi hoặc hỏi.
"Thanh Long đế quốc, Kim Ưng đế quốc cùng với Thiên Lang đế quốc vốn có quan hệ vi diệu, mà lần này kẻ hướng Thanh Long trưởng công chúa cầu hôn là lục hoàng tử của Kim Ưng đế quốc, cũng có hoàng tử của Thiên Lang đế quốc, đây vốn là một hồi giao dịch chính trị. Tam đại đế quốc trong đó Kim Ưng đế quốc luôn luôn duy trì việc mở rộng lãnh địa, đã uy hiếp lợi ích lưỡng đại đế quốc kia, cho nên một khi Thanh Long đế quốc trưởng công chúa tại lần bái phỏng này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đúng là một cái cớ để Thanh Long đế quốc cùng với Thiên Lang đế quốc nhân cơ hội liên hợp đối chọi lại Kim Ưng đế quốc. Điểm này Ưng Dương lão nhân kia chắc hẳn cũng biết, cho nên mới phải nhẫn nhịn như thế, nếu không hắn đã không phái một nghìn kỵ binh tinh nhuệ hộ tống. Ha ha, lão tính không bằng con lão, đúng là gậy ông đập lưng ông mà, nếu bản thiếu gia mà biết tự nhiên sẽ dội thêm một thùng dầu trợ hỏa nữa, ài, ngẫm lại cũng thật đáng tiếc." Phong Dực cười to nói.
Cách Lôi Đặc trở lại Khổng Tước phủ đệ, vừa tiến vào thư phòng khuôn mặt thân sĩ luôn mỉm cười liền biến mất không còn thấy tăm hơi, thay vào đó là nét mặt già nua âm trầm như bị mây đen phủ kín.
"Bang bang" Cách Lôi Đặc giận dữ gạt hết đống sách trên bàn xuống đất, trong lồng ngực phập phồng hổn hển, hai mắt âm tàn quang mang như đang muốn nhắm người kiếm chuyện.
Ny Á đi vào gặp một đống hỗn độn trong thư phòng liền thất kinh, trong tiềm thức của nàng gia gia thật lâu chưa có biểu hiện "xuất chúng" thế này .
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Ny Á dè dặt hỏi.
"Không có việc gì, Phong Dực hồi nãy có tới không?" Cách Lôi Đặc tâm tình đã khôi phục bình thường, nhàn nhạt hỏi.
"Chưa thấy đến." Ny Á hồi đáp, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia buồn bã.
"Ngươi theo ta đi xem chỗ của hắn, mời hắn liên hệ thần tộc công chủ gặp mặt một lần, đế quốc không thể bị động thế này được." Cách Lôi Đặc xoay người, điềm đạm phân phó.
"A, gia gia." Ny Á biểu tình kinh nghi bất định, Phong Dực làm cho gia gia tự mình phải tới cửa cầu người, đối với ông chính là một loại miệt thị, là sự sỉ nhục đệ nhất đại gia tộc gia chủ của Kim Ưng đế quốc, nhưng nếu gia gia đã nói vậy, nhớ đến lúc trước đối với Phong Dực không có thái độ như thế, nhất định có nguyên nhân bên trong.
Lúc một gã Long vệ hướng Phong Dực bẩm báo Khổng Tước gia chủ cùng với Ny Á tiểu thư tới bái phỏng thì Phong Dực đang cùng Sơ Thất Thất và Huyết Vô Nhai kiểm tra Lệ Phù, trong lòng hắn đang có chút nôn nóng, nói: "Ngươi đi ra nói với bọn họ ta đang bế quan, không tiện gặp khách."
"Vâng, thiếu gia." Tên Long vệ này thần tình kỳ quái xoay người đi, trong lòng bội phục sát đất, thiếu gia không hổ là thiếu gia, rõ ràng là khách của Khổng Tước gia tộc, hiện tại tự nhiên phản khách vi chủ, đúng thật là ngưu mà.
Hắn liền chạy ra sân nói lại với hai người Cách Lôi Đặc, lão nhân gia nét mặt già nua cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục bình thường, còn Ny Á hé ra nụ cười hết sức khó coi, nàng nghĩ không ra Phong Dực lại không nể tình như thế, gia gia tự mình qua đây mà hắn dám nói bế quan không tiếp khách, chẳng phải là trịnh trọng hướng gia gia một cái tát hay sao?
Phong Dực trải qua vô số lần Luân Hồi, còn có cái gì nhìn không thấu, ái chính là ái, ghét chính là ghét, không cần phải nhiều lời ngụy trang, ngươi Cách Lôi Đặc cùng lão già họ Ưng đều muốn mạng bản thiếu gia, thiếu gia vẫn đối với ngươi khách khí, như vậy là tiện nghi cho người rồi.
"Thiếu gia các ngươi có nói hắn lúc nào xuất quan không?" Vốn tưởng rằng Cách Lôi Đặc sẽ làm om xòm lên, không ngờ lão lại ôn hòa nói, tựa hồ không có một chút bực mình nào.
"Chưa nói, xin gia chủ lần sau trở lại đi." Tên Long vệ này thấy rõ Cách Lôi Đặc vẫn giữ vẻ mặt hòa khí, trong lòng thầm nghĩ thiếu gia quả nhiên không nói sai, bị một cái tát gián tiếp vẫn cười đều đều thì không phải bệnh tâm thần cũng chính là ngụy quân tử, vẫn là thiếu gia tinh minh rồi.
"Vậy lão phu lần sau trở lại", Cách Lôi Đặc liền xoay người rời đi.
Ny Á vội vã đuổi theo, người khác không biết, nhưng nàng vẫn biết gia gia mình đang nộ khí trùng thiên.
Cách Lôi Đặc trong lòng cũng bị đè nén quá nhiều, hắn trước đây hay gượng gạo tán thưởng Phong Dực là anh hùng thiếu niên, bây giờ tán thưởng lại trở thành thống hận. Lại hận mình không thể đạp bẹp dí thằng nhãi này, sau lưng tiểu tử này còn có Thần Điện, thần tộc cùng nhị đại gia tộc ẩn thế, dù lão có hận đến tróc xương tróc vẩy cũng chỉ đành nghiến răng ken két thôi.
"Oanh", Cách Lôi Đặc đột nhiên vung tay lên, một cổ đấu khí ngũ sắc tuôn ra ào ạt, đem một cây đại thụ nổ thành hơn mười đoạn, cũng chỉ có gia chủ Khổng Tước gia chủ mới có tư cách thi triển đấu khí này, uy lực dĩ nhiên cực lớn.
"Gia gia, người không sao chứ." Ny Á thấy rõ sau một kích hùng hậu lão gia gia lại đứng một chỗ bất động.
"Không có việc gì, không có việc gì." Cách Lôi Đặc xoay người lại, trên mặt rốt cuộc cũng mang theo nụ cười mừng rỡ.
/189
|