Trong phút chốc, một cỗ cảm giác kỳ diệu xuất hiện trong lòng Phong Dực, trong nháy mắt u minh tà nhận như trở thành một bộ phận thân thể của hắn, khí tức tà mị khổng lồ cùng năng lượng lưu động trong huyết mạch hắn giống nhau, vốn như là tồn tại trong thân thể hắn, cảm giác tung hoành thiên địa, khí thế bất bại trong nháy mắt làm cho cho nhiệt huyết hắn sôi trào.
“Phệ Thiên Diệt Địa U Ảnh Trảm”
Phong Dực huýt một tiếng dài, u minh tà nhận vạch ngang bầu trời, từng đạo nhận ảnh như hủy thiên diệt địa hướng bốn phía đánh tới. Lại nằm trên tay hắn, tóc bay tán loạn, tay cầm tà nhận ngạo thị thiên hạ.
Bát cấp vong linh huyền minh thi thần và khô lâu vương trực tiếp nát thành bụi bay đi, một mẩu vụn cũng không còn.
Tựa hồ cảm ứng được điều gì, Phong Dực đột nhiên giật mình, ma lực tăng mạnh, nhưng không phát ra ngoài cứ dồn vào trong cơ thể hắn.
Bỗng nhiên, Phong Dực điên cuồng hét lên một tiếng, ma lực đen tuyền trên người bỗng nhiên nổ tung, trong nháy mắt bốn đôi cánh chim hiện ra sau lưng hắn, mà hai đường vân màu bích lục hắn che dấu cũng hiện ra, tóc hắn tung bay, tay cầm tà nhận, hai trong mắt như xuyên thấu vũ trụ, tạo nên hình tượng nam tử thần bí, u minh tà nhận đã nhận chủ.
Liễu Yên Vân, Phi Nhi trơn mắt há hốc mồm ngây dại nhìn Phong Dực như ma thần giữa không trung. Long Phiên Phiên run lẩy bẩy, phủ phục xuống.
Chẳng biết từ khi nào, u minh tà nhận trong tay Phong Dực vô thanh vô tức tiêu thất, nhưng hắn vẫn như cũ đắm chìm trong cảm giác ngạo thị thiên hạ.
Một lúc lâu, Phong Dực mới đáp xuống, nhìn qua một chút bốn đôi cánh sau lưng mình, không ngờ trong lúc vô tình lại đột phá bát dực lục ma, cảm giác vừa rồi thực sự là…
“Huyết Vô Nhai tham kiến chủ nhân”
Long Phiên Phiên run giọng nói.
Phong Dực không khỏi ngẩn ra, nữ nhân có thể tiện tay triệu hồi bát cấp vong linh sao lại gọi mình là chủ nhân?Hơn nữa mục tiêu của Phệ Thiên Diệt Hồn U Ảnh Trảm cũng không nhắm vào nàng, rất kỳ quái, điều này cũng làm hắn khó hiểu.
Long Phiên Phiên dường như nhận thấy cái gì, huyết quang trên người chợt lóe một nam nhân cuồng ngạo toàn thân như máu gần như thực thể từ trong cơ thể Long Phiên Phiên chui ra, mà thân thể Long Phiên Phiên lại mềm nhũn ngã xuống hôn mê.
Phong Dực nhất thời hiểu ra, nguyên lai Huyết Vô Nhai một âm linh cường hãn chiếm lấy thân thể nữ tử này, chỉ có điều âm linh cùng mình có quan hệ gì? Hay là có quan hệ với chủ nhân u minh tà nhận?
Mà lúc này, Phi Nhi vọt tới, hiếu kì kéo kéo bốn đôi cánh của Phong Dực, đấm lên người hắn dịu dàng nói :
“Hảo, ngươi là đại ma đầu, không ngờ lừa ta lâu đến vậy”
Tâm niệm Phong Dực vừa động, bốn đôi cánh thu hồi vào trong cơ thể, chỉ là hai đường vân màu bích lục trên trán vẫn chứng minh thân phận bát dực lục ma của hắn. Hắn cười tiếp nhận một quyền của Phi Nhi, lại không để ý đến Huyết Vô Nhai đang ở một bên, thành thật mà nói, hắn kinh ngạc khi Phi Nhi không để ý đến thân phận ma tộc của hắn, bất quá Huyết Vô Nhai cũng vừa nói nàng là người Thanh Mộc gia tộc đã ẩn thế mấy vạn năm, thế lực gia tộc thế nào, có thể truyền lưu mấy vạn năm, nhất định không đơn giản.
Ánh mắt Liễu Yên Vân phức tạp liếc nhìn Phong Dực, ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt không hề bận tâm, nàng đi tới chỗ La Phong đang hôn mê, đút vào mồm nàng một viên đan dược màu bích lục, sau đó lẳng lặng nhắm mắt ngồi bên cạnh.
Phong Dực kéo cánh tay nhỏ bé của Phi Nhi, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng sát lại gần khẽ hôn lên môi.
Sắc mặt Phi Nhi đỏ bừng, nghĩ không ra Phong Dực lại to gan đến vậy, khóe miệng mỉm cười ngượng ngùng.
Mà lúc này, Phong Dực mới nhìn về phía Huyết Vô Nhai đang phủ phục, nhàn nhạt hỏi
“Ngươi là ai? Vì sao gọi ta là chủ nhân?”
“Ta là Huyết Vô Nhai, long tộc Đồ Lan huyết mạch, người nắm u minh tà nhận là chủ nhân của ta”
Huyết Vô Nhai nói.
Long tộc Đồ Lan huyết mạch. Trong lòng Phong Dực và Phi Nhi đều chấn động.
“Ngươi biết chủ nhân trước đây của u minh tà nhận?”
Phong Dực hỏi.
“Không biết, ký ức ta bảo lưu không nhiều lắm, đối với cái này cũng không ấn tượng, nhưng ta biết, chủ nhân u minh tà nhận là chủ nhân của ta”
Huyết Vô Nhai lắc đầu, giọng nói thập phần kiên định, chỉ thấy song chưởng hắn hợp lại, một tia máu bắn về phía trán Phong Dực.
Bằng thực lực Huyết Vô Nhai, căn bản Phong Dực không kịp né tránh, ngay lập tức hắn và Huyết Vô Nhai tạo nên một liên hệ kỳ diệu, sống chết tồn vong của Huyết Vô Nhai chỉ cần một ý niệm của hắn.
“Long tộc khế ước”
Long Phiên Phiên vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc kêu lên, đôi mắt đẹp trợn tròn.
Long tộc là một sinh vật có trí tuệ cực kỳ cao ngạo, khả năng khống chế ma pháp lực biến thái, thân thể cũng cường hãn đến biến thái. Mà viễn cổ long tộc so với Đông Hải long tộc hiện nay còn lợi hại hơn nhiều, huyết tộc trong viễn cổ long tộc đều là hoàng giả, muốn để cho bọn chúng nguyện ý ký kết chủ tớ khế ước, trên đời này chưa có ai làm được.
“Di tích viễn cổ long tộc Đồ Lan chính là tử vong tuyệt địa?”
Phi Nhi nhân cơ hội hỏi.
Huyết Vô Nhai ngẩn ra nói :
“Tử vong tuyệt địa không phải là di tích mộ viễn cổ long tộc sao?”
“Như vậy không có địa điểm cụ thể sao?”
Phi Nhi truy vấn.
Huyết Vô Nhai suy nghĩ một chút lắc đầu nói “Tử vong tuyệt địa do ta cai quản, ta đã ở đây vô số năm, không biết được di tích mộ viễn cổ long tộc Đồ Lan”
Phong Dực móc tử huyễn dương tinh ra nói “Nghe nói ma pháp đồ trận bị phong ấn bên trong là chìa khóa mở bảo tàng long tộc Đồ Lan, ngươi nhìn xem”
Huyết Vô Nhai nhìn liếc qua, sắc mặt biến đổi, nói “Chẳng lẽ đây là chìa khóa mở ra địa phương kia?”
“Địa phương nào?”
Phong Dực hỏi, theo bản năng cảm thấy như đang bị sa vào một âm mưu.
“Thánh linh quật trong tử vong tuyệt địa”
Huyết Vô Nhai nói.
“Đó là địa phương gì?”
Phong Dực hỏi.
“Không biết”
Huyết Vô Nhai lắc đầu.
Phong Dực đột nhiên nghĩ tới điều gì, đem lộ tuyến mà Sơ Thất Thất đưa cho bọn họ xem lại lần nữa.
“Không sai, đây chính là lộ tuyến đi đến Thánh Linh quật”
Huyết Vô Nhai khẳng định nói.
Phong Dực và Phi Nhi liếc nhau, khóe miệng nhếch lên, tốt a Sở Thất Thất, không ngờ cũng có chủ ý tới thánh linh quật, bất quá bọn hắn lại ngộ nhập vào không gian kia, nàng đâu biết trên người bọn họ có tử huyễn dương tinh. Tất cả chuyện này tựa hồ được giấu ở tầng sương mù đầy bí ẩn.
Phong Dực hỏi Huyết Vô Nhai có biết hay không không gian bọn Sở Thất Thất ở cạnh tử vong tuyệt địa, hắn lắc đầu không biết, thế nhưng hỏi hắn có biết thiên diễn cổ thụ không thì sắc mặt hắn đại biến.
“Thế giới này vẫn còn Thiên Diễn cổ thụ tồn tại? không phải đã bị hủy diệt rồi sao?”
Huyết Vô Nhai lẩm bẩm nói.
“Rốt cuộc Thiên Diễn cổ thụ là loại gì?”
Phi Nhi nhịn không được hỏi.
“Một loại cây câu thông được với thiên địa, lúc hỗn độn sơ khai đã có”
Người trả lời lại là Liễu Yên Vân.
“Phệ Thiên Diệt Địa U Ảnh Trảm”
Phong Dực huýt một tiếng dài, u minh tà nhận vạch ngang bầu trời, từng đạo nhận ảnh như hủy thiên diệt địa hướng bốn phía đánh tới. Lại nằm trên tay hắn, tóc bay tán loạn, tay cầm tà nhận ngạo thị thiên hạ.
Bát cấp vong linh huyền minh thi thần và khô lâu vương trực tiếp nát thành bụi bay đi, một mẩu vụn cũng không còn.
Tựa hồ cảm ứng được điều gì, Phong Dực đột nhiên giật mình, ma lực tăng mạnh, nhưng không phát ra ngoài cứ dồn vào trong cơ thể hắn.
Bỗng nhiên, Phong Dực điên cuồng hét lên một tiếng, ma lực đen tuyền trên người bỗng nhiên nổ tung, trong nháy mắt bốn đôi cánh chim hiện ra sau lưng hắn, mà hai đường vân màu bích lục hắn che dấu cũng hiện ra, tóc hắn tung bay, tay cầm tà nhận, hai trong mắt như xuyên thấu vũ trụ, tạo nên hình tượng nam tử thần bí, u minh tà nhận đã nhận chủ.
Liễu Yên Vân, Phi Nhi trơn mắt há hốc mồm ngây dại nhìn Phong Dực như ma thần giữa không trung. Long Phiên Phiên run lẩy bẩy, phủ phục xuống.
Chẳng biết từ khi nào, u minh tà nhận trong tay Phong Dực vô thanh vô tức tiêu thất, nhưng hắn vẫn như cũ đắm chìm trong cảm giác ngạo thị thiên hạ.
Một lúc lâu, Phong Dực mới đáp xuống, nhìn qua một chút bốn đôi cánh sau lưng mình, không ngờ trong lúc vô tình lại đột phá bát dực lục ma, cảm giác vừa rồi thực sự là…
“Huyết Vô Nhai tham kiến chủ nhân”
Long Phiên Phiên run giọng nói.
Phong Dực không khỏi ngẩn ra, nữ nhân có thể tiện tay triệu hồi bát cấp vong linh sao lại gọi mình là chủ nhân?Hơn nữa mục tiêu của Phệ Thiên Diệt Hồn U Ảnh Trảm cũng không nhắm vào nàng, rất kỳ quái, điều này cũng làm hắn khó hiểu.
Long Phiên Phiên dường như nhận thấy cái gì, huyết quang trên người chợt lóe một nam nhân cuồng ngạo toàn thân như máu gần như thực thể từ trong cơ thể Long Phiên Phiên chui ra, mà thân thể Long Phiên Phiên lại mềm nhũn ngã xuống hôn mê.
Phong Dực nhất thời hiểu ra, nguyên lai Huyết Vô Nhai một âm linh cường hãn chiếm lấy thân thể nữ tử này, chỉ có điều âm linh cùng mình có quan hệ gì? Hay là có quan hệ với chủ nhân u minh tà nhận?
Mà lúc này, Phi Nhi vọt tới, hiếu kì kéo kéo bốn đôi cánh của Phong Dực, đấm lên người hắn dịu dàng nói :
“Hảo, ngươi là đại ma đầu, không ngờ lừa ta lâu đến vậy”
Tâm niệm Phong Dực vừa động, bốn đôi cánh thu hồi vào trong cơ thể, chỉ là hai đường vân màu bích lục trên trán vẫn chứng minh thân phận bát dực lục ma của hắn. Hắn cười tiếp nhận một quyền của Phi Nhi, lại không để ý đến Huyết Vô Nhai đang ở một bên, thành thật mà nói, hắn kinh ngạc khi Phi Nhi không để ý đến thân phận ma tộc của hắn, bất quá Huyết Vô Nhai cũng vừa nói nàng là người Thanh Mộc gia tộc đã ẩn thế mấy vạn năm, thế lực gia tộc thế nào, có thể truyền lưu mấy vạn năm, nhất định không đơn giản.
Ánh mắt Liễu Yên Vân phức tạp liếc nhìn Phong Dực, ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt không hề bận tâm, nàng đi tới chỗ La Phong đang hôn mê, đút vào mồm nàng một viên đan dược màu bích lục, sau đó lẳng lặng nhắm mắt ngồi bên cạnh.
Phong Dực kéo cánh tay nhỏ bé của Phi Nhi, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng sát lại gần khẽ hôn lên môi.
Sắc mặt Phi Nhi đỏ bừng, nghĩ không ra Phong Dực lại to gan đến vậy, khóe miệng mỉm cười ngượng ngùng.
Mà lúc này, Phong Dực mới nhìn về phía Huyết Vô Nhai đang phủ phục, nhàn nhạt hỏi
“Ngươi là ai? Vì sao gọi ta là chủ nhân?”
“Ta là Huyết Vô Nhai, long tộc Đồ Lan huyết mạch, người nắm u minh tà nhận là chủ nhân của ta”
Huyết Vô Nhai nói.
Long tộc Đồ Lan huyết mạch. Trong lòng Phong Dực và Phi Nhi đều chấn động.
“Ngươi biết chủ nhân trước đây của u minh tà nhận?”
Phong Dực hỏi.
“Không biết, ký ức ta bảo lưu không nhiều lắm, đối với cái này cũng không ấn tượng, nhưng ta biết, chủ nhân u minh tà nhận là chủ nhân của ta”
Huyết Vô Nhai lắc đầu, giọng nói thập phần kiên định, chỉ thấy song chưởng hắn hợp lại, một tia máu bắn về phía trán Phong Dực.
Bằng thực lực Huyết Vô Nhai, căn bản Phong Dực không kịp né tránh, ngay lập tức hắn và Huyết Vô Nhai tạo nên một liên hệ kỳ diệu, sống chết tồn vong của Huyết Vô Nhai chỉ cần một ý niệm của hắn.
“Long tộc khế ước”
Long Phiên Phiên vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc kêu lên, đôi mắt đẹp trợn tròn.
Long tộc là một sinh vật có trí tuệ cực kỳ cao ngạo, khả năng khống chế ma pháp lực biến thái, thân thể cũng cường hãn đến biến thái. Mà viễn cổ long tộc so với Đông Hải long tộc hiện nay còn lợi hại hơn nhiều, huyết tộc trong viễn cổ long tộc đều là hoàng giả, muốn để cho bọn chúng nguyện ý ký kết chủ tớ khế ước, trên đời này chưa có ai làm được.
“Di tích viễn cổ long tộc Đồ Lan chính là tử vong tuyệt địa?”
Phi Nhi nhân cơ hội hỏi.
Huyết Vô Nhai ngẩn ra nói :
“Tử vong tuyệt địa không phải là di tích mộ viễn cổ long tộc sao?”
“Như vậy không có địa điểm cụ thể sao?”
Phi Nhi truy vấn.
Huyết Vô Nhai suy nghĩ một chút lắc đầu nói “Tử vong tuyệt địa do ta cai quản, ta đã ở đây vô số năm, không biết được di tích mộ viễn cổ long tộc Đồ Lan”
Phong Dực móc tử huyễn dương tinh ra nói “Nghe nói ma pháp đồ trận bị phong ấn bên trong là chìa khóa mở bảo tàng long tộc Đồ Lan, ngươi nhìn xem”
Huyết Vô Nhai nhìn liếc qua, sắc mặt biến đổi, nói “Chẳng lẽ đây là chìa khóa mở ra địa phương kia?”
“Địa phương nào?”
Phong Dực hỏi, theo bản năng cảm thấy như đang bị sa vào một âm mưu.
“Thánh linh quật trong tử vong tuyệt địa”
Huyết Vô Nhai nói.
“Đó là địa phương gì?”
Phong Dực hỏi.
“Không biết”
Huyết Vô Nhai lắc đầu.
Phong Dực đột nhiên nghĩ tới điều gì, đem lộ tuyến mà Sơ Thất Thất đưa cho bọn họ xem lại lần nữa.
“Không sai, đây chính là lộ tuyến đi đến Thánh Linh quật”
Huyết Vô Nhai khẳng định nói.
Phong Dực và Phi Nhi liếc nhau, khóe miệng nhếch lên, tốt a Sở Thất Thất, không ngờ cũng có chủ ý tới thánh linh quật, bất quá bọn hắn lại ngộ nhập vào không gian kia, nàng đâu biết trên người bọn họ có tử huyễn dương tinh. Tất cả chuyện này tựa hồ được giấu ở tầng sương mù đầy bí ẩn.
Phong Dực hỏi Huyết Vô Nhai có biết hay không không gian bọn Sở Thất Thất ở cạnh tử vong tuyệt địa, hắn lắc đầu không biết, thế nhưng hỏi hắn có biết thiên diễn cổ thụ không thì sắc mặt hắn đại biến.
“Thế giới này vẫn còn Thiên Diễn cổ thụ tồn tại? không phải đã bị hủy diệt rồi sao?”
Huyết Vô Nhai lẩm bẩm nói.
“Rốt cuộc Thiên Diễn cổ thụ là loại gì?”
Phi Nhi nhịn không được hỏi.
“Một loại cây câu thông được với thiên địa, lúc hỗn độn sơ khai đã có”
Người trả lời lại là Liễu Yên Vân.
/189
|