*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thế là, người nào đó càng ngày càng chạy xa trên con đường trở thành biến thái một đi không trở về.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chỉ ở chỗ tộc A Ô hai ngày.
Trong hai ngày này, hai mươi mốt người trọng thương, cứu được mười tám người. Tuy chết ba người, nhưng tộc A Ô, đặc biệt là lão tộc vu và đệ tử lão cảm thấy đây chính là kỳ tích.
Nghiêm Mặc cũng bó tay trước thương thế của ba người kia, một người bị cuốc chim bổ lủng sọ, phạm vào phần não, một người thì bị ở tim, mất máu quá nhiều, người còn lại thì có một lượng lớn máu bầm tích trong ổ bụng gây nhiễm trùng toàn bộ ổ bụng.
Sáng ngày thứ ba, Nghiêm Mặc còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng Cửu Phong kêu to.
Cánh Cửu Phong hiện giờ đã có thể bay được trong cự ly ngắn, phát hiện mình có thể bay trở lại, Cửu Phong liền gấp không chờ nổi mà bay ra ngoài tuyên cáo với cư dân trong lãnh thổ của nó rằng vị lãnh chúa này vẫn còn tồn tại, thuận tiện để kẻ địch chung quanh vẫn luôn nhăm nhe địa bàn của nó biết nó còn sống.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng Cửu Phong kêu, mắt chưa kịp mở đã nhanh chóng bò dậy, chạy ra ngoài lều. Thật tốt quá, nhân vật quan trọng nhất trong trò lừa của hắn tới rồi!
Nghiêm Mặc đứng ở bãi đất trống vẫy vẫy với không trung, chỉ cần Cửu Phong bay cách đó không xa, nó nhất định có thể nhìn thấy hắn.
Người A Ô đang bận bịu bên ngoài đều ngửa đầu nhìn lên trời, đã nhiều ngày rồi, nay bọn họ mới nghe thấy được tiếng kêu của Thần chim mặt người.
Quả nhiên, Cửu Phong ra đây đúng là vì tìm quái hai chân nhỏ của nó, con quái lớn với con quái nhỏ trong hang đá không ai nói chuyện được với nó, chơi không vui.
Cửu Phong thấy Nghiêm Mặc liền lao xuống.
Người A Ô khiếp sợ, bọn họ sùng kính nó, nhưng đồng thời cũng sợ hãi nó.
Rất nhiều người lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lão tộc vu cũng chạy ra, sau đó lão và những tộc nhân khác thấy được một cảnh khiến bọn họ không thể tin vào mắt mình.
Lúc Cửu Phong sắp đáp xuống mặt đất, thân thể đột nhiên thẳng lưng, chậm rãi đáp xuống, xếp cánh lại đậu trên tường đất.
Nghiêm Mặc đứng trước tường đất, ngửa đầu cười nhìn nó.
Cửu Phong rũ đầu xuống, Nghiêm Mặc vươn tay, một người một chim, mày cọ cọ tao, tao sờ sờ mày, thì thà thì thầm thân mật một trận.
Người nào to gan dám nhìn lén liền trợn to mắt, tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra khỏi hốc.
Hỏi thăm nhau xong, Nghiêm Mặc bảo lão tộc vu lại đây, vươn tay chạm vào trán lão, lão tộc vu kinh sợ mà chủ động đưa trán đến tay Nghiêm Mặc, thậm chí lão còn giơ tay xoa xoa cái trán mình.
Nghiêm Mặc nhịn cười, nói với lão, cũng nói với những người quỳ trên mặt đất: “Cửu Phong tới đón tôi, tôi và Nguyên Chiến phải rời đi rồi.”
Nguyên Chiến đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc.
Người A Ô phát ra tiếng khóc thút thít, thậm chí còn có người kêu: “Tư tế đại nhân, xin đừng vứt bỏ chúng tôi.”
Nghiêm Mặc nhìn qua tộc trưởng A Ô và lão tộc vu, mỉm cười: “Người tộc A Ô chất phác, thiện lương, cần cù, tôi rất thích mọi người. Nếu mọi người muốn được bộ lạc Cửu Nguyên che chở, vậy đến khóe mắt trái hồ nước mặn, cũng chính là nơi lần trước mọi người hiến tế cho bọn tôi, nếu mọi người muốn.”
Lão tộc vu như muốn nói cái gì. Nghiêm Mặc giơ tay ngăn lão lại: “Chờ sau khi mọi người suy nghĩ kỹ, rồi hẵng đến cho chúng tôi biết.”
“Bộ lạc không cần người vô dụng.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.
Nghiêm Mặc suy nghĩ trong lòng một chút, trực tiếp dịch lời của Nguyên Chiến lại cho lão tộc vu, rồi nói thêm: “Người có thể trở thành thành viên của bộ lạc Cửu Nguyên cần phải được tư tế, tù trưởng và Cửu Phong đồng ý, tuy rằng tôi muốn che chở cho mọi người, nhưng không ai lại muốn nuôi một kẻ lười biếng xảo trá. Chúng tôi sẽ không bắt người tộc A Ô làm nô lệ, nhưng nếu người tộc A Ô muốn gia nhập bộ lạc, thì trước hết phải học ngôn ngữ của bộ lạc, còn phải thông qua một ít khảo nghiệm.”
Nghe nói bộ lạc Cửu Nguyên không bắt bọn họ làm nô lệ, lo lắng của lão tộc vu cũng được đè xuống, liền như sống lại, hai ngày nay lão và tộc trưởng đã bàn bạc nhiều lần, theo ý tộc trưởng thì y hận không thể gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên ngay lập tức, được bộ lạc che chở.
Lão tộc vu vội vàng nói: “Bọn tôi nguyện ý……”
Nghiêm Mặc lại ngăn ông: “Cho dù có nguyện ý, cũng phải thông qua một ít khảo nghiệm. Trước lúc đó, mọi người chỉ có thể làm một bộ tộc phụ thuộc bộ lạc Cửu Nguyên, thẳng đến khi mọi người học được ngôn ngữ và thông qua khảo nghiệm của bộ lạc, mới có thể trở thành thành viên chính thức của bộ lạc. Không chỉ mọi người, mà cả gần hai ngàn người của bộ lạc Nguyên Tế, Sơn Thần Cửu Phong cũng không đồng ý cho bọn họ lập tức gia nhập, mà chỉ chọn ra người xứng đáng.”
Đây là chỗ giảo hoạt của Nghiêm Mặc, hắn phải nghĩ ra cách giải thích hợp lý, để giải thích vì sao bộ lạc Cửu Nguyên trước mắt chỉ có ba người. Hắn cũng không sợ mình nói bọn họ nghe không hiểu, bởi vì hắn phát hiện phương thức đối thoại trực tiếp trong đại não này có thể đột phá bất luận chướng ngại ngôn ngữ nào, trực tiếp để đối phương hiểu ra ý mình, mà ngược lại cũng vậy
Lão tộc vu không biết bộ lạc Nguyên Tế, cũng không biết con số hai ngàn là nhiều cỡ nào, nhưng lão biết một bộ lạc hai ngàn người chắc chắn phải lợi hại hơn cái một bộ tộc nhỏ bé như bọn họ rất nhiều.
“Có điều……” Nghiêm Mặc thay đổi khẩu khí: “Bởi vì mọi người đã là con dân mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận, cho nên khảo nghiệm sẽ không nghiêm khắc như bộ lạc Nguyên Tế.”
“Tư tế đại nhân, khảo nghiệm là cái gìvậy?” Lão tộc vu lo lắng hỏi.
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Trung thành, cần cù và thật thà. Chờ khi mọi người quyết định đến hồ nước mặn tìm bọn tôi, tù trưởng đại nhân sẽ phái người nói nên làm cái gì, chỉ cần mọi người làm được, là có thể gia nhập bộ lạc. Có điều, cứ yên tâm đi, lúc nhận khảo nghiệm, bộ lạc vẫn sẽ che chở cho mọi người, cho mọi người muối đỏ, cho mọi người sự bảo hộ, cũng sẽ giúp mọi người có đủ thức ăn, thậm chí sẽ dạy cho mọi người nhiều thứ để cuộc sống ngày càng tốt hơn.”
Lão tộc vu kích động, còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Nghiêm Mặc không định tiếp tục giải thích, hắn buông tay xuống, nói với Nguyên Chiến: “Chúng ta đi thôi.”
Tuy Nguyên Chiến không biết câu thành ngữ lạt mềm buộc chặt, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu ý của Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất yên tâm, hắn đã để lại đủ dược vật cho mấy người bị thương, cũng đã dạy lão tộc vu và đệ tử lão làm sao để đổi thuốc và chăm sóc người bị thương. Hắn tin bộ tộc này sẽ không chạy khỏi bàn tay hắn, hai ngày, hắn và Nguyên Chiến đã khiến tộc A Ô đủ chấn động.
Thậm chí tộc trưởng A Ô còn đi trước tộc vu một bước, lắp bắp tỏ vẻ cả bộ tộc nguyện ý gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên. Bọn họ cũng biết, gia nhập bộ lạc, bọn họ sẽ dễ sống hơn.
Nhưng Nghiêm Mặc cho rằng thứ được dâng lên tới cửa không đáng giá, cũng sẽ không được coi trọng. Để tránh cho người tộc A Ô xem sự bảo hộ và trả giá của bọn hắn là đương nhiên, ngay từ đầu hắn phải tạo một ấn tượng cho tộc A Ô rằng muốn gia nhập bộ lạc cũng không dễ dàng, chỉ có như vậy, bọn họ mới biết quý trọng những gì mà mình có được, cũng từ quan niệm đó tách địa vị của bọn họ và những tộc nhân khác ra.
Đây không phải là hắn bác bỏ quyền bình đẳng, mà cho dù ngay cả khi hắn sống ở thế giới cũ vẫn luôn tuyên dương là một xã hội hiện đại bình đẳng, thì địa vị của những giữa kẻ làm quan và dân chúng vẫn luôn khác xa nhau, chế độ quân chủ lập hiến cũng tồn tại như cũ.
Hắn sẽ không bóc lột những người nguyên thủy này, nhưng cũng sẽ không cho kẻ khác có cơ hội lay động địa vị của hắn. Hắn nỗ lực làm những điều này, không chỉ để sắm vai một kẻ tốt, mà còn để giáo hóa bọn họ với tư tưởng và suy nghĩ nguyên thủy.
Đương nhiên, với những người khác nhau hắn sẽ áp dụng thái độ khác nhau, nếu gặp phải tên nào mạnh ngang ngửa Nguyên Chiến hoặc hơn cả Nguyên Chiến, thì hắn sẽ đổi phương thức khác để thu phục và lung lạc đối phương.
Toàn thể tộc A Ô đều dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, Cửu Phong thì lượn một vòng trên trời.
Nghiêm Mặc không chọn cách nào ngầu ngầu để rời đi, nguyên nhân có ba. Thứ nhất, hắn không nở để cái cánh mới lành của Cửu Phong hoạt động nhiều, Nguyên Chiến và xác con quái vật cộng lại sẽ tạo thành gánh nặng cho nó. Thứ hai, hắn cảm thấy đu móng vuốt Cửu Phong cũng không ngầu gì cho lắm. Thứ ba, bên trên quá lạnh, còn không bằng đi đường cho ấm.
Tộc A Ô muốn đưa một nửa thi thể quái vật cho Nghiêm Mặc, nhưng bị Nghiêm Mặc lấy lý do bọn họ còn không đủ thức ăn thì chia sẻ cái gì, hắn chỉ để Cửu Phong mang theo một con về làm giải phẫu. Cửu Phong tựa hồ cảm thấy hứng thú với loại quái vật này, muốn ăn thử, nhưng thịt không tươi nên nó không thèm, miễn cưỡng đáp ứng giúp Nghiêm Mặc mang về một con.
Kỳ thật Nghiêm Mặc thiệt tình không muốn để tộc A Ô ăn mấy con đó, thứ này nhìn rất giống người. Nhưng hắn không thể cung cấp một lượng lớn thức ăn, hắn ngăn cản tộc A Ô ăn chúng nó vào thời điểm đông lạnh thiếu thốn đồ ăn, vậy chẳng khác gì kêu bọn họ đi chết.
Cho nên hắn không nói, trong hai ngày này cũng không ăn thức ăn tộc A Ô cung cấp. Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không chịu ăn mấy con quái vật, hắn cũng không ăn luôn, trực tiếp chạy ra ngoài bắt vài con thỏ và chuột thảo nguyên về nướng, hai người cùng ăn.
Mà hai người làm như vậy lại trở thành một ý nghĩa khác trong mắt người tộc A Ô, bọn họ cho rằng tư tế đại nhân và chiến sĩ thần huyết vì bọn họ mà tiết kiệm thức ăn, thậm chí có vài người mới đầu hoài nghi hai người này tới đây để cướp đồ ăn và chiếm chỗ ở, lúc này nhìn hai người tay không rời đi, liền cảm thấy hổ thẹn vì mình hẹp hòi như vậy.
Tạm thời không nói đến quyết định và bình luận của tộc A Ô sau khi bọn Nghiêm Mặc rời đi, lại nói đến hai người lúc này.
Sau khi đi xa, Nguyên Chiến hỏi cậu thiếu niên đang mệt mỏi nhưng lại vui vẻ bên cạnh: “Cậu không mang cây đay về sao?”
“Không gấp, chờ tộc A Ô gia nhập với chúng ta, mấy cây đay đó tự nhiên cũng sẽ thuộc về chúng ta.”
“Cậu tính cho bọn họ khảo nghiệm gì?”
“Phòng ở phải có người làm, vải vóc phải có người dệt, da lông phải có người thuộc, muối phải có người làm, muối tinh phải có người tinh luyện, anh cũng cần nhân thủ đi mở đất với anh, nhiều chuyện như vậy, đều là một loại khảo nghiệm. Đương nhiên điều quan trọng là phải dạy bọn họ ngôn ngữ của mình, tôi không muốn ngày phải làm cái máy phiên dịch(fān yì jī).”
“Cơm y gà (fān yījī)?”
Nghiêm Mặc không giải thích, cứ gặp từ vựng lạ nào cũng phải giải thích thì phiền lắm, hắn chỉ nói: “Khảo nghiệm những người đó như thế nào, quản lý bọn họ như thế nào, phân công nhân thủ ra sao, tôi tin anh giỏi hơn tôi, cho nên cụ thể việc khảo nghiệm giao cho anh và Mãnh, tôi chỉ phụ trách cung cấp kiến thức và kỹ thuật.”
Nguyên Chiến khổ sở nói: “Bây giờ tôi rất mong cậu đặt tay lên trán tôi, lời cậu nói tôi càng ngày càng thấy khó hiểu.”
“Sau khi trở về, tôi muốn kiểm tra tình hình thân thể sức khỏe của anh kỹ càng và tỉ mỉ, mặt khác, tôi còn cần ít số liệu để so sánh anh… Anh không cần phải hiểu tôi nói cái gì, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm, dù sao cũng là tốt cho anh.” Đối với mạch tượng kỳ quái xuất hiện trên người Nguyên Chiến mà hắn không cách nào giải thích được, bác sĩ đẳng cấp quốc tế như Nghiêm Mặc cảm thấy phải tìm hiểu cho ra nhẽ.
Nguyên Chiến đột nhiên cầm lấy tay Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn.
“Hình như cậu càng ngày càng không sợ tôi nhỉ?”
“Tôi sợ anh? Ha ha!” Nghiêm Mặc khinh thường cười lạnh: “Trước kia tôi chỉ đánh không lại anh, cho nên tôi mới tạm thời chịu đựng, anh cho rằng khi đó tôi sợ anh?”
“Tôi muốn ngủ với cậu.”
“…… Ban ngày ban mặt, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy?” Nghiêm Mặc quả thực không tài nào hiểu nổi lối tư duy của người nguyên thủy, đang đi trên đường tự nhiên động dục.
“Tôi muốn cậu.” Nguyên Chiến thành thật nói. Hắn đã nhịn hai ngày rồi, cái hôm nhìn thấy Nghiêm Mặc hạ gục nhiều quái vật như vậy, hắn đã muốn đè Nghiêm Mặc ra hung hăng làm tình. Mà sau khi Nghiêm Mặc đứng trước tộc người A Ô nói tên bộ lạc là ‘Cửu Nguyên’, loại dục vọng này liền biến thành thứ chấp niệm khiến lòng dạ hắn vừa tê vừa ngứa —— thì ra tư tế đại nhân của hắn ngoài miệng thì khinh thường hắn, nhưng trong lòng lại vẫn luôn nghĩ về hắn, há há!
Cửu Nguyên, Cửu Phong và Nguyên Chiến, hắn nghĩ như vậy đó!
Tiếc là Nghiêm Mặc không biết suy nghĩ trong lòng Nguyên Chiến, bằng không, hắn mà biết được nhất định sẽ kêu oan, lúc hắn nói ra cái tên Cửu Nguyên: Chữ ‘Cửu’ quả thật lấy từ Cửu Phong, nhưng ‘Nguyên’ thì hoàn toàn không phải trong Nguyên Chiến, mà bởi vì Nguyên Chiến và Mãnh đều đến từ bộ lạc Nguyên Tế, ở thế giới cũ của hắn, hắn lại là người Trung Nguyên, cho nên mới lấy chữ ‘Nguyên’.
“Nhìn trời đi anh, anh hai, tuyết sắp rơi rồi! Đi nhanh lên, tôi năn nỉ anh đó!” Nghiêm Mặc cảm thấy mình sắp sụp đổ tới nơi, nói.
“Còn thời gian.”
“Cái gì?”
Nguyên Chiến sờ sờ mặt, đột nhiên bổ nhào về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc bị đè ra, không nói hai lời liền tạt thuốc bột phóng kim châm.
Nguyên Chiến hắt xì liên tục hai cái rồi bất động.
“Tôi chỉ muốn thử xem cậu có thủ đoạn gì.” Nguyên Chiến vừa buồn bực vừa không cam lòng nói.
Nghiêm Mặc bò dậy, hung hăng dẫm hai phát lên mặt hắn, rồi còn dẫm vào giữa háng hắn một cái, hung tợn nói: “Giờ thì biết chưa?”
Ừm, sau này biết đối phó với cậu như thế nào rồi, cứ chờ đó! Nguyên Chiến cười dữ tợn, nhưng rất nhanh sau hắn cười không nổi nữa, nô lệ nhỏ của hắn, tư tế đại nhân của hắn, dùng chân thật tiết tấu……
Ngày đó, có người cho rằng mình chiến thắng, cho rằng mình vũ nhục được kẻ đã từng vũ nhục mình, hòa nhau một ván.
Ngày đó, cũng có người cảm nhận được một loại khoái cảm khác, nhận thức hẹp hòi trước kia như được mở ra một cánh cửa khác, tư tưởng bị hạn chế cũng từ đây mà mở rộng, thế là, người nào đó càng ngày càng chạy xa trên con đường trở thành biến thái một đi không trở về.
Trận đấu này, rốt cuộc là ai thắng ai thua, có lẽ phải qua vài cái thập niên mới biết được đến tột cùng hai người bọn họ đã phát triển như thế nào, bây giờ thì không ai biết được điểm này.
Lúc Nguyên Chiến được tư tế đại nhân của mình đại phát từ bi mà rút kim châm, đút cho ăn giải dược, thì trận tuyết thứ hai cũng lất phất rơi xuống.
Ngày hôm sau, người tộc A Ô gấp không chờ nổi mà xuất hiện ở khóe mắt trái của hồ nước mặn.
Tuy Nghiêm Mặc để Nguyên Chiến phụ trách công việc quản lý cụ thể, nhưng hắn sao có thể bỏ mất cơ hội thu mua nhân tâm?
Hắn không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho tương lai sau này rất có thể con mình cũng sẽ đến đây, hắn không thể nào giao cả bộ lạc cho Nguyên Chiến nắm trong tay, hắn nhất định phải xây dựng trong tư tưởng của tộc nhân bộ lạc một suy nghĩ thâm căn cố đế rằng: Tù trưởng có thể thay đổi, nhưng tư tế là trụ cột tinh thần và cội nguồn của bọn họ, không có Đại Tư Tế hắn – Nghiêm Mặc, thì bộ lạc Cửu Nguyên không còn là bộ lạc Cửu Nguyên nữa.
Cho nên hắn tiếp nhận hai hạng mục quan trọng, là việc dạy ngôn ngữ và dạy kiến thức, mà học trò thứ nhất của hắn là thằng nhóc A Ô từng được hắn cứu, thằng bé vẫn luôn ôm loại cảm xúc sợ hãi và kính yêu rất khó hiểu đối với hắn.
Nguyên Chiến dựa theo phân phó của tư tế đại nhân, chọn ra từ tộc A Ô tám đứa nhỏ từ tám đến mười hai tuổi, đưa bọn nó tới phòng đá, cho bọn nó được Nghiêm Mặc đích thân dạy bảo. Mấy đứa nhỏ sẽ tạm thời ở đó cho đến khi mùa đông kết thúc.
Vì thế, Nghiêm Mặc trấn an Cửu Phong một phen, đáp ứng nó, đầu xuân năm sau, sẽ đuổi mấy nhãi quái hai chân đi.
Mà Nguyên Chiến thì một thân một mình đi ra ngoài trong trời tuyết lớn, mở rộng phạm vi thăm dò quanh đây.
Người tộc A Ô cũng không nhàn rỗi, Mãnh phụ trách huấn luyện thanh thiếu niên mười hai tuổi trở lên thành chiến sĩ, mà những ai không thích hợp tham gia huấn luyện thành chiến sĩ cả nam lẫn nữ đều đi thu thập cây đay và hạt đay.
Nghiêm Mặc muốn nhanh chóng tạo ra chỉ gai và vải vóc, nhưng hắn không biết cơ chế cấu tạo ra con thoi và máy dệt, chỉ có thể dựa theo ấn tượng mơ hồ mà phác họa ra hình dáng đại khái của con thoi, còn về việc thành phẩm có làm ra được hay không, thì hắn lấy đó làm khảo nghiệm cho người A Ô tự mình suy nghĩ.
Mặt khác, hắn giao nhiệm vụ thuộc da cho người tộc A Ô luôn, hắn cũng lấy cho việc này một cái danh mỹ miều rằng đây là truyền thụ tay nghề, hắn chỉ cho người tộc A Ô phương pháp thuộc da, phương pháp này cần phèn và muối, muối thì có sẵn, phèn thì không có, nhưng vậy cũng không thể làm khó người tộc A Ô, bọn họ dùng một loại nhựa từ thực vật trong truyền thống của tộc bọn họ để thay thế phèn.
Zombie: Vậy là những cư dân đầu tiên của bộ lạc sẽ đứng đầu đại lục bị bạn Mặc lừa về như thế đó =)))
Bonus tấm hình A Chiến bị Mặc đâm thành con nhím XD
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thế là, người nào đó càng ngày càng chạy xa trên con đường trở thành biến thái một đi không trở về.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chỉ ở chỗ tộc A Ô hai ngày.
Trong hai ngày này, hai mươi mốt người trọng thương, cứu được mười tám người. Tuy chết ba người, nhưng tộc A Ô, đặc biệt là lão tộc vu và đệ tử lão cảm thấy đây chính là kỳ tích.
Nghiêm Mặc cũng bó tay trước thương thế của ba người kia, một người bị cuốc chim bổ lủng sọ, phạm vào phần não, một người thì bị ở tim, mất máu quá nhiều, người còn lại thì có một lượng lớn máu bầm tích trong ổ bụng gây nhiễm trùng toàn bộ ổ bụng.
Sáng ngày thứ ba, Nghiêm Mặc còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng Cửu Phong kêu to.
Cánh Cửu Phong hiện giờ đã có thể bay được trong cự ly ngắn, phát hiện mình có thể bay trở lại, Cửu Phong liền gấp không chờ nổi mà bay ra ngoài tuyên cáo với cư dân trong lãnh thổ của nó rằng vị lãnh chúa này vẫn còn tồn tại, thuận tiện để kẻ địch chung quanh vẫn luôn nhăm nhe địa bàn của nó biết nó còn sống.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng Cửu Phong kêu, mắt chưa kịp mở đã nhanh chóng bò dậy, chạy ra ngoài lều. Thật tốt quá, nhân vật quan trọng nhất trong trò lừa của hắn tới rồi!
Nghiêm Mặc đứng ở bãi đất trống vẫy vẫy với không trung, chỉ cần Cửu Phong bay cách đó không xa, nó nhất định có thể nhìn thấy hắn.
Người A Ô đang bận bịu bên ngoài đều ngửa đầu nhìn lên trời, đã nhiều ngày rồi, nay bọn họ mới nghe thấy được tiếng kêu của Thần chim mặt người.
Quả nhiên, Cửu Phong ra đây đúng là vì tìm quái hai chân nhỏ của nó, con quái lớn với con quái nhỏ trong hang đá không ai nói chuyện được với nó, chơi không vui.
Cửu Phong thấy Nghiêm Mặc liền lao xuống.
Người A Ô khiếp sợ, bọn họ sùng kính nó, nhưng đồng thời cũng sợ hãi nó.
Rất nhiều người lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lão tộc vu cũng chạy ra, sau đó lão và những tộc nhân khác thấy được một cảnh khiến bọn họ không thể tin vào mắt mình.
Lúc Cửu Phong sắp đáp xuống mặt đất, thân thể đột nhiên thẳng lưng, chậm rãi đáp xuống, xếp cánh lại đậu trên tường đất.
Nghiêm Mặc đứng trước tường đất, ngửa đầu cười nhìn nó.
Cửu Phong rũ đầu xuống, Nghiêm Mặc vươn tay, một người một chim, mày cọ cọ tao, tao sờ sờ mày, thì thà thì thầm thân mật một trận.
Người nào to gan dám nhìn lén liền trợn to mắt, tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra khỏi hốc.
Hỏi thăm nhau xong, Nghiêm Mặc bảo lão tộc vu lại đây, vươn tay chạm vào trán lão, lão tộc vu kinh sợ mà chủ động đưa trán đến tay Nghiêm Mặc, thậm chí lão còn giơ tay xoa xoa cái trán mình.
Nghiêm Mặc nhịn cười, nói với lão, cũng nói với những người quỳ trên mặt đất: “Cửu Phong tới đón tôi, tôi và Nguyên Chiến phải rời đi rồi.”
Nguyên Chiến đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc.
Người A Ô phát ra tiếng khóc thút thít, thậm chí còn có người kêu: “Tư tế đại nhân, xin đừng vứt bỏ chúng tôi.”
Nghiêm Mặc nhìn qua tộc trưởng A Ô và lão tộc vu, mỉm cười: “Người tộc A Ô chất phác, thiện lương, cần cù, tôi rất thích mọi người. Nếu mọi người muốn được bộ lạc Cửu Nguyên che chở, vậy đến khóe mắt trái hồ nước mặn, cũng chính là nơi lần trước mọi người hiến tế cho bọn tôi, nếu mọi người muốn.”
Lão tộc vu như muốn nói cái gì. Nghiêm Mặc giơ tay ngăn lão lại: “Chờ sau khi mọi người suy nghĩ kỹ, rồi hẵng đến cho chúng tôi biết.”
“Bộ lạc không cần người vô dụng.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.
Nghiêm Mặc suy nghĩ trong lòng một chút, trực tiếp dịch lời của Nguyên Chiến lại cho lão tộc vu, rồi nói thêm: “Người có thể trở thành thành viên của bộ lạc Cửu Nguyên cần phải được tư tế, tù trưởng và Cửu Phong đồng ý, tuy rằng tôi muốn che chở cho mọi người, nhưng không ai lại muốn nuôi một kẻ lười biếng xảo trá. Chúng tôi sẽ không bắt người tộc A Ô làm nô lệ, nhưng nếu người tộc A Ô muốn gia nhập bộ lạc, thì trước hết phải học ngôn ngữ của bộ lạc, còn phải thông qua một ít khảo nghiệm.”
Nghe nói bộ lạc Cửu Nguyên không bắt bọn họ làm nô lệ, lo lắng của lão tộc vu cũng được đè xuống, liền như sống lại, hai ngày nay lão và tộc trưởng đã bàn bạc nhiều lần, theo ý tộc trưởng thì y hận không thể gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên ngay lập tức, được bộ lạc che chở.
Lão tộc vu vội vàng nói: “Bọn tôi nguyện ý……”
Nghiêm Mặc lại ngăn ông: “Cho dù có nguyện ý, cũng phải thông qua một ít khảo nghiệm. Trước lúc đó, mọi người chỉ có thể làm một bộ tộc phụ thuộc bộ lạc Cửu Nguyên, thẳng đến khi mọi người học được ngôn ngữ và thông qua khảo nghiệm của bộ lạc, mới có thể trở thành thành viên chính thức của bộ lạc. Không chỉ mọi người, mà cả gần hai ngàn người của bộ lạc Nguyên Tế, Sơn Thần Cửu Phong cũng không đồng ý cho bọn họ lập tức gia nhập, mà chỉ chọn ra người xứng đáng.”
Đây là chỗ giảo hoạt của Nghiêm Mặc, hắn phải nghĩ ra cách giải thích hợp lý, để giải thích vì sao bộ lạc Cửu Nguyên trước mắt chỉ có ba người. Hắn cũng không sợ mình nói bọn họ nghe không hiểu, bởi vì hắn phát hiện phương thức đối thoại trực tiếp trong đại não này có thể đột phá bất luận chướng ngại ngôn ngữ nào, trực tiếp để đối phương hiểu ra ý mình, mà ngược lại cũng vậy
Lão tộc vu không biết bộ lạc Nguyên Tế, cũng không biết con số hai ngàn là nhiều cỡ nào, nhưng lão biết một bộ lạc hai ngàn người chắc chắn phải lợi hại hơn cái một bộ tộc nhỏ bé như bọn họ rất nhiều.
“Có điều……” Nghiêm Mặc thay đổi khẩu khí: “Bởi vì mọi người đã là con dân mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận, cho nên khảo nghiệm sẽ không nghiêm khắc như bộ lạc Nguyên Tế.”
“Tư tế đại nhân, khảo nghiệm là cái gìvậy?” Lão tộc vu lo lắng hỏi.
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Trung thành, cần cù và thật thà. Chờ khi mọi người quyết định đến hồ nước mặn tìm bọn tôi, tù trưởng đại nhân sẽ phái người nói nên làm cái gì, chỉ cần mọi người làm được, là có thể gia nhập bộ lạc. Có điều, cứ yên tâm đi, lúc nhận khảo nghiệm, bộ lạc vẫn sẽ che chở cho mọi người, cho mọi người muối đỏ, cho mọi người sự bảo hộ, cũng sẽ giúp mọi người có đủ thức ăn, thậm chí sẽ dạy cho mọi người nhiều thứ để cuộc sống ngày càng tốt hơn.”
Lão tộc vu kích động, còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Nghiêm Mặc không định tiếp tục giải thích, hắn buông tay xuống, nói với Nguyên Chiến: “Chúng ta đi thôi.”
Tuy Nguyên Chiến không biết câu thành ngữ lạt mềm buộc chặt, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu ý của Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất yên tâm, hắn đã để lại đủ dược vật cho mấy người bị thương, cũng đã dạy lão tộc vu và đệ tử lão làm sao để đổi thuốc và chăm sóc người bị thương. Hắn tin bộ tộc này sẽ không chạy khỏi bàn tay hắn, hai ngày, hắn và Nguyên Chiến đã khiến tộc A Ô đủ chấn động.
Thậm chí tộc trưởng A Ô còn đi trước tộc vu một bước, lắp bắp tỏ vẻ cả bộ tộc nguyện ý gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên. Bọn họ cũng biết, gia nhập bộ lạc, bọn họ sẽ dễ sống hơn.
Nhưng Nghiêm Mặc cho rằng thứ được dâng lên tới cửa không đáng giá, cũng sẽ không được coi trọng. Để tránh cho người tộc A Ô xem sự bảo hộ và trả giá của bọn hắn là đương nhiên, ngay từ đầu hắn phải tạo một ấn tượng cho tộc A Ô rằng muốn gia nhập bộ lạc cũng không dễ dàng, chỉ có như vậy, bọn họ mới biết quý trọng những gì mà mình có được, cũng từ quan niệm đó tách địa vị của bọn họ và những tộc nhân khác ra.
Đây không phải là hắn bác bỏ quyền bình đẳng, mà cho dù ngay cả khi hắn sống ở thế giới cũ vẫn luôn tuyên dương là một xã hội hiện đại bình đẳng, thì địa vị của những giữa kẻ làm quan và dân chúng vẫn luôn khác xa nhau, chế độ quân chủ lập hiến cũng tồn tại như cũ.
Hắn sẽ không bóc lột những người nguyên thủy này, nhưng cũng sẽ không cho kẻ khác có cơ hội lay động địa vị của hắn. Hắn nỗ lực làm những điều này, không chỉ để sắm vai một kẻ tốt, mà còn để giáo hóa bọn họ với tư tưởng và suy nghĩ nguyên thủy.
Đương nhiên, với những người khác nhau hắn sẽ áp dụng thái độ khác nhau, nếu gặp phải tên nào mạnh ngang ngửa Nguyên Chiến hoặc hơn cả Nguyên Chiến, thì hắn sẽ đổi phương thức khác để thu phục và lung lạc đối phương.
Toàn thể tộc A Ô đều dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, Cửu Phong thì lượn một vòng trên trời.
Nghiêm Mặc không chọn cách nào ngầu ngầu để rời đi, nguyên nhân có ba. Thứ nhất, hắn không nở để cái cánh mới lành của Cửu Phong hoạt động nhiều, Nguyên Chiến và xác con quái vật cộng lại sẽ tạo thành gánh nặng cho nó. Thứ hai, hắn cảm thấy đu móng vuốt Cửu Phong cũng không ngầu gì cho lắm. Thứ ba, bên trên quá lạnh, còn không bằng đi đường cho ấm.
Tộc A Ô muốn đưa một nửa thi thể quái vật cho Nghiêm Mặc, nhưng bị Nghiêm Mặc lấy lý do bọn họ còn không đủ thức ăn thì chia sẻ cái gì, hắn chỉ để Cửu Phong mang theo một con về làm giải phẫu. Cửu Phong tựa hồ cảm thấy hứng thú với loại quái vật này, muốn ăn thử, nhưng thịt không tươi nên nó không thèm, miễn cưỡng đáp ứng giúp Nghiêm Mặc mang về một con.
Kỳ thật Nghiêm Mặc thiệt tình không muốn để tộc A Ô ăn mấy con đó, thứ này nhìn rất giống người. Nhưng hắn không thể cung cấp một lượng lớn thức ăn, hắn ngăn cản tộc A Ô ăn chúng nó vào thời điểm đông lạnh thiếu thốn đồ ăn, vậy chẳng khác gì kêu bọn họ đi chết.
Cho nên hắn không nói, trong hai ngày này cũng không ăn thức ăn tộc A Ô cung cấp. Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không chịu ăn mấy con quái vật, hắn cũng không ăn luôn, trực tiếp chạy ra ngoài bắt vài con thỏ và chuột thảo nguyên về nướng, hai người cùng ăn.
Mà hai người làm như vậy lại trở thành một ý nghĩa khác trong mắt người tộc A Ô, bọn họ cho rằng tư tế đại nhân và chiến sĩ thần huyết vì bọn họ mà tiết kiệm thức ăn, thậm chí có vài người mới đầu hoài nghi hai người này tới đây để cướp đồ ăn và chiếm chỗ ở, lúc này nhìn hai người tay không rời đi, liền cảm thấy hổ thẹn vì mình hẹp hòi như vậy.
Tạm thời không nói đến quyết định và bình luận của tộc A Ô sau khi bọn Nghiêm Mặc rời đi, lại nói đến hai người lúc này.
Sau khi đi xa, Nguyên Chiến hỏi cậu thiếu niên đang mệt mỏi nhưng lại vui vẻ bên cạnh: “Cậu không mang cây đay về sao?”
“Không gấp, chờ tộc A Ô gia nhập với chúng ta, mấy cây đay đó tự nhiên cũng sẽ thuộc về chúng ta.”
“Cậu tính cho bọn họ khảo nghiệm gì?”
“Phòng ở phải có người làm, vải vóc phải có người dệt, da lông phải có người thuộc, muối phải có người làm, muối tinh phải có người tinh luyện, anh cũng cần nhân thủ đi mở đất với anh, nhiều chuyện như vậy, đều là một loại khảo nghiệm. Đương nhiên điều quan trọng là phải dạy bọn họ ngôn ngữ của mình, tôi không muốn ngày phải làm cái máy phiên dịch(fān yì jī).”
“Cơm y gà (fān yījī)?”
Nghiêm Mặc không giải thích, cứ gặp từ vựng lạ nào cũng phải giải thích thì phiền lắm, hắn chỉ nói: “Khảo nghiệm những người đó như thế nào, quản lý bọn họ như thế nào, phân công nhân thủ ra sao, tôi tin anh giỏi hơn tôi, cho nên cụ thể việc khảo nghiệm giao cho anh và Mãnh, tôi chỉ phụ trách cung cấp kiến thức và kỹ thuật.”
Nguyên Chiến khổ sở nói: “Bây giờ tôi rất mong cậu đặt tay lên trán tôi, lời cậu nói tôi càng ngày càng thấy khó hiểu.”
“Sau khi trở về, tôi muốn kiểm tra tình hình thân thể sức khỏe của anh kỹ càng và tỉ mỉ, mặt khác, tôi còn cần ít số liệu để so sánh anh… Anh không cần phải hiểu tôi nói cái gì, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm, dù sao cũng là tốt cho anh.” Đối với mạch tượng kỳ quái xuất hiện trên người Nguyên Chiến mà hắn không cách nào giải thích được, bác sĩ đẳng cấp quốc tế như Nghiêm Mặc cảm thấy phải tìm hiểu cho ra nhẽ.
Nguyên Chiến đột nhiên cầm lấy tay Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn.
“Hình như cậu càng ngày càng không sợ tôi nhỉ?”
“Tôi sợ anh? Ha ha!” Nghiêm Mặc khinh thường cười lạnh: “Trước kia tôi chỉ đánh không lại anh, cho nên tôi mới tạm thời chịu đựng, anh cho rằng khi đó tôi sợ anh?”
“Tôi muốn ngủ với cậu.”
“…… Ban ngày ban mặt, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy?” Nghiêm Mặc quả thực không tài nào hiểu nổi lối tư duy của người nguyên thủy, đang đi trên đường tự nhiên động dục.
“Tôi muốn cậu.” Nguyên Chiến thành thật nói. Hắn đã nhịn hai ngày rồi, cái hôm nhìn thấy Nghiêm Mặc hạ gục nhiều quái vật như vậy, hắn đã muốn đè Nghiêm Mặc ra hung hăng làm tình. Mà sau khi Nghiêm Mặc đứng trước tộc người A Ô nói tên bộ lạc là ‘Cửu Nguyên’, loại dục vọng này liền biến thành thứ chấp niệm khiến lòng dạ hắn vừa tê vừa ngứa —— thì ra tư tế đại nhân của hắn ngoài miệng thì khinh thường hắn, nhưng trong lòng lại vẫn luôn nghĩ về hắn, há há!
Cửu Nguyên, Cửu Phong và Nguyên Chiến, hắn nghĩ như vậy đó!
Tiếc là Nghiêm Mặc không biết suy nghĩ trong lòng Nguyên Chiến, bằng không, hắn mà biết được nhất định sẽ kêu oan, lúc hắn nói ra cái tên Cửu Nguyên: Chữ ‘Cửu’ quả thật lấy từ Cửu Phong, nhưng ‘Nguyên’ thì hoàn toàn không phải trong Nguyên Chiến, mà bởi vì Nguyên Chiến và Mãnh đều đến từ bộ lạc Nguyên Tế, ở thế giới cũ của hắn, hắn lại là người Trung Nguyên, cho nên mới lấy chữ ‘Nguyên’.
“Nhìn trời đi anh, anh hai, tuyết sắp rơi rồi! Đi nhanh lên, tôi năn nỉ anh đó!” Nghiêm Mặc cảm thấy mình sắp sụp đổ tới nơi, nói.
“Còn thời gian.”
“Cái gì?”
Nguyên Chiến sờ sờ mặt, đột nhiên bổ nhào về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc bị đè ra, không nói hai lời liền tạt thuốc bột phóng kim châm.
Nguyên Chiến hắt xì liên tục hai cái rồi bất động.
“Tôi chỉ muốn thử xem cậu có thủ đoạn gì.” Nguyên Chiến vừa buồn bực vừa không cam lòng nói.
Nghiêm Mặc bò dậy, hung hăng dẫm hai phát lên mặt hắn, rồi còn dẫm vào giữa háng hắn một cái, hung tợn nói: “Giờ thì biết chưa?”
Ừm, sau này biết đối phó với cậu như thế nào rồi, cứ chờ đó! Nguyên Chiến cười dữ tợn, nhưng rất nhanh sau hắn cười không nổi nữa, nô lệ nhỏ của hắn, tư tế đại nhân của hắn, dùng chân thật tiết tấu……
Ngày đó, có người cho rằng mình chiến thắng, cho rằng mình vũ nhục được kẻ đã từng vũ nhục mình, hòa nhau một ván.
Ngày đó, cũng có người cảm nhận được một loại khoái cảm khác, nhận thức hẹp hòi trước kia như được mở ra một cánh cửa khác, tư tưởng bị hạn chế cũng từ đây mà mở rộng, thế là, người nào đó càng ngày càng chạy xa trên con đường trở thành biến thái một đi không trở về.
Trận đấu này, rốt cuộc là ai thắng ai thua, có lẽ phải qua vài cái thập niên mới biết được đến tột cùng hai người bọn họ đã phát triển như thế nào, bây giờ thì không ai biết được điểm này.
Lúc Nguyên Chiến được tư tế đại nhân của mình đại phát từ bi mà rút kim châm, đút cho ăn giải dược, thì trận tuyết thứ hai cũng lất phất rơi xuống.
Ngày hôm sau, người tộc A Ô gấp không chờ nổi mà xuất hiện ở khóe mắt trái của hồ nước mặn.
Tuy Nghiêm Mặc để Nguyên Chiến phụ trách công việc quản lý cụ thể, nhưng hắn sao có thể bỏ mất cơ hội thu mua nhân tâm?
Hắn không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho tương lai sau này rất có thể con mình cũng sẽ đến đây, hắn không thể nào giao cả bộ lạc cho Nguyên Chiến nắm trong tay, hắn nhất định phải xây dựng trong tư tưởng của tộc nhân bộ lạc một suy nghĩ thâm căn cố đế rằng: Tù trưởng có thể thay đổi, nhưng tư tế là trụ cột tinh thần và cội nguồn của bọn họ, không có Đại Tư Tế hắn – Nghiêm Mặc, thì bộ lạc Cửu Nguyên không còn là bộ lạc Cửu Nguyên nữa.
Cho nên hắn tiếp nhận hai hạng mục quan trọng, là việc dạy ngôn ngữ và dạy kiến thức, mà học trò thứ nhất của hắn là thằng nhóc A Ô từng được hắn cứu, thằng bé vẫn luôn ôm loại cảm xúc sợ hãi và kính yêu rất khó hiểu đối với hắn.
Nguyên Chiến dựa theo phân phó của tư tế đại nhân, chọn ra từ tộc A Ô tám đứa nhỏ từ tám đến mười hai tuổi, đưa bọn nó tới phòng đá, cho bọn nó được Nghiêm Mặc đích thân dạy bảo. Mấy đứa nhỏ sẽ tạm thời ở đó cho đến khi mùa đông kết thúc.
Vì thế, Nghiêm Mặc trấn an Cửu Phong một phen, đáp ứng nó, đầu xuân năm sau, sẽ đuổi mấy nhãi quái hai chân đi.
Mà Nguyên Chiến thì một thân một mình đi ra ngoài trong trời tuyết lớn, mở rộng phạm vi thăm dò quanh đây.
Người tộc A Ô cũng không nhàn rỗi, Mãnh phụ trách huấn luyện thanh thiếu niên mười hai tuổi trở lên thành chiến sĩ, mà những ai không thích hợp tham gia huấn luyện thành chiến sĩ cả nam lẫn nữ đều đi thu thập cây đay và hạt đay.
Nghiêm Mặc muốn nhanh chóng tạo ra chỉ gai và vải vóc, nhưng hắn không biết cơ chế cấu tạo ra con thoi và máy dệt, chỉ có thể dựa theo ấn tượng mơ hồ mà phác họa ra hình dáng đại khái của con thoi, còn về việc thành phẩm có làm ra được hay không, thì hắn lấy đó làm khảo nghiệm cho người A Ô tự mình suy nghĩ.
Mặt khác, hắn giao nhiệm vụ thuộc da cho người tộc A Ô luôn, hắn cũng lấy cho việc này một cái danh mỹ miều rằng đây là truyền thụ tay nghề, hắn chỉ cho người tộc A Ô phương pháp thuộc da, phương pháp này cần phèn và muối, muối thì có sẵn, phèn thì không có, nhưng vậy cũng không thể làm khó người tộc A Ô, bọn họ dùng một loại nhựa từ thực vật trong truyền thống của tộc bọn họ để thay thế phèn.
Zombie: Vậy là những cư dân đầu tiên của bộ lạc sẽ đứng đầu đại lục bị bạn Mặc lừa về như thế đó =)))
Bonus tấm hình A Chiến bị Mặc đâm thành con nhím XD
/660
|